Chương 103: Chương 103
Priest
18/10/2016
Phía sau cửa đá của mật thất, Thẩm Nguy rốt cuộc cũng chậm rãi hiện hình, hắn mới vừa sai Lâm Tĩnh làm chuyện xấu nhưng lại không có một chút biểu cảm bất an.
Ánh mắt Triệu Vân Lan dừng lại ở vết máu trên ngực hắn như muốn đóng đinh vào đó. Bàn tay buông bên người siết chặt đến nỗi nổi lên gân xanh, nhìn qua như thể muốn đấm cho Thẩm Nguy một phát.
Nhưng mà cuối cùng Triệu Vân Lan lại chẳng nâng lên một ngón tay nào, y hoàn toàn trầm mặc, đầu lưỡi đặt ở hàm trên cưỡng bách chính mình câm miệng, sau đó yên lặng đếm đếm, đếm rối tận hai lần, cuối cùng cái kẻ luôn tự giễu mình “Chỉ số thông minh không cao” này cũng dớp miệng quạ đen một lời thành sấm____Ước chừng mất đến gần hai phút, y mới khó khăn đếm được đến ba mươi.
Lâm Tĩnh nắm bắt tình hình cực nhanh, ngay trong thời khắc Thẩm Nguy lộ diện hắn đã bịt miệng Chúc Hồng rồi lôi em gái mặt đầy nghi hoặc chạy sang một bên.
Triệu Vân Lan im lặng càng lâu, Thẩm Nguy lại càng nôn nóng bất an, cuối cùng cũng đến lượt Triệu Vân Lan mở miệng: “Thẩm Nguy.”
Trong nháy mắt đó, ngữ khí của y làm cho Thẩm Nguy nhớ tới khi Triệu Vân Lan nhìn thấu âm mưu trong đại thần mộc đã mỏi mệt nói một câu “Ngươi mà còn như vậy, ta thật sự sẽ trở mặt với ngươi.”
Thẩm Nguy chợt hoảng hốt, hắn liều lĩnh đi về phía trước muốn tới bên y, ai ngờ vừa nhấc bước thì Triệu Vân Lan đã khoát tay ngăn hắn lại.
“Đừng tới đây.” Triệu Vân Lan cúi đầu, đồng thời hạ giọng cực thấp cực thấp, “Trước tiên đừng qua đây, giờ không phải lúc ngươi ra mặt.”
Thẩm Nguy đành phải cứng ngắc đứng lại nơi đó.
Chúc Hồng không rõ chân tướng, tròn xoe mắt hỏi Lâm Tĩnh: “Thế là ý gì? Sao lại không phải lúc ra mặt? Sao lại không thể ra mặt?”
Lâm Tĩnh bình tĩnh nói: “A Di Đà Phật, cô đừng quản.”
Chúc Hồng: “……”
Triệu Vân Lan nhìn vết rách loang lổ máu trên ngực Thẩm Nguy, qua một hồi lâu mới hỏi: “Đau không?”
Thẩm Nguy đầu tiên gật đầu theo bản năng, sau đó cằm hắn dừng khựng lại, lại vội vàng lắc đầu.
Lâm Tĩnh không xử lý được chính sự nhưng làm mai dẫn mối linh tinh đáng khinh thì lại rất có nghề, chính là bạn bè thân thiết của đại bộ phận các cô các dì trung niên lão niên, vừa thấy tình cảnh này hắn đã mỏ nhọn chen mồm vào: “Không đau là không đau thế nào, đau ngất đi mấy lần ấy chứ.”
Triệu Vân Lan hít một hơi khí lạnh, sắc mặt xanh mét, y không nhìn Lâm Tĩnh mà chỉ quăng ngọn lửa rét căm căm cho hắn: “Lâm Tĩnh, ngươi ngẫu nhiên câm miệng một lần không chết được đâu.”
Lâm Tĩnh làm bộ có hưng trí xoay người sang chỗ khác, lôi theo Chúc Hồng bên cạnh chỉ vào nơi đang hỗn chiến: “Êu, nữ thí chủ, mau nhìn xem, bọn họ đánh tới đây rồi kìa.”
Chúc Hồng dường như bỗng nhiên sinh ra hứng thú dạt dào với đôi giày phủ đầy bụi đất của mình mà nghiên cứu vô cùng chăm chú, còn không quên lẳng lặng xê ra xa Lâm Tĩnh một chút.
Triệu Vân Lan hơi hơi nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài đang đánh loạn, y thả lỏng thân thể dựa vào vách đá, một hồi lâu sau mới nói: “Cho nên ngươi dùng cách nào đó làm cho Quỷ Diện chó cùng rứt giậu……”
Thẩm Nguy vội vàng thẳng thắn khai báo: “Ta dụ gã dùng Tam Sinh Thạch làm đá kê lò trên đỉnh Côn Luân, thông qua mối liên hệ của Luyện Hồn Đỉnh với Luân Hồi Quỹ và Công Đức bút, dùng Sơn Hà trùy khóa chặt Luân Hồi Quỹ.”
Triệu Vân Lan không có nhìn hắn, tốc độ nói của y rất chậm, như thể muốn tận dụng khoảng thời gian này để vừa nói vừa tự hỏi: “Đỉnh núi Côn Luân…… Ngươi không nói thì ta cũng không nghĩ đến, chính là lần đó ngươi đã để lại dấu hiệu trên thân những người ở đây phải không? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có ngươi, chứ nếu Địa Phủ có thể thần không biết quỷ không hay làm được việc này thì đã sớm không như bây giờ rồi.”
Thẩm Nguy xòe tay ra, trong lòng bàn tay có một sợi tóc rất dài, sau đó hắn khép tay lại, sợi tóc chỉ trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi, lát sau, nó rơi xuống trước mặt Triệu Vân Lan. Sợi tóc dài đen óng từng làm cho y yêu thích không thôi lúc này treo trước mắt y, chậm rãi tràn ra một tia khói đen cực kì mờ nhạt….Đó là khói đen không khác gì hỗn độn thu được từ Quỷ Diện.
Thẩm Nguy đưa tay chạm vào, sợi tóc thu lại vỡ vụn thành mấy đoạn trong tay hắn. Thái độ thú tội của hắn lại vô cùng thành khẩn: “Đó chính là dấu hiệu.”
Triệu Vân Lan gật đầu: “À, kì thực ở khu biệt thự khi ngươi chém đôi mặt đất ta đã phải nghĩ tới rồi mới đúng, ngươi mới là người thủ vệ đại phong, nếu ngay cả ta còn nhìn ra nó là Âm Binh Trảm thì làm sao ngươi lại không phát hiện ra cho được.”
Thẩm Nguy: “Quỷ Diện không ở trong thời kì toàn thịnh, một phần sức mạnh của gã bị phong ấn trong Hậu Thổ đại phong, cho nên gã không biết cảm giác của ta so với gã nhạy hơn một chút, khi đó ta cảm thấy được dưới chân chúng ta chính là mảnh nhỏ của hỗn độn.”
Triệu Vân Lan: “Thế mà ngươi còn để cho gã đâm một trùy, ngươi có bệnh hả?”
Thẩm Nguy: “……”
“Đừng có giả chết với ta, nói!”
“Khi đó ta……” Thẩm Nguy nghẹn lời, lại nhanh chóng thanh thanh giọng, “Đây thực ra không nằm trong tính toán của ta, ta vốn không gấp như vậy, tuy rằng cọc ngầm đã chôn xuống, nhưng…… Dù sao vẫn còn thời gian, ta không muốn động thủ nhanh đến thế. Chó cùng rứt giậu là Quỷ Diện, gã dùng hỗn độn làm bẫy dụ ta, bấy giờ ta mới nảy ra ý tưởng nhân cơ hội này mà vu oan giá họa, sau đó khi thu thập hỗn độn không muốn thất bại trong gang tấc, cho nên……”
Triệu Vân Lan tựa đầu vào vách đá, nở nụ cười chua xót: “Đúng vậy, ngươi thật nhanh trí đó, trên Côn Luân nghe ta nói hai câu đã có thể bịa ra được một hồng hoang nửa thật nửa giả___Cho nên ngươi mới dùng vụ ‘chém cánh tay’ đó để thử ta, phát hiện ta quả nhiên không đùa nổi, thế là quyết đoán lừa luôn cả ta à?”
Thẩm Nguy nhỏ giọng: “Ngươi sẽ không đồng ý ……”
Môi hắn khe khẽ run rẩy, Lâm Tĩnh đứng bên quan sát, thế mà nhất thời không thể nhận ra được vị thí chủ này đang giả bộ hay là đang bộc lộ tâm tình thật___ tóm lại Lâm Tĩnh cảm thấy biểu cảm của Thẩm Nguy giống như là đứa nhóc phạm tội biết mình đã làm sai chuyện lớn, sau khi bị bắt đứng trước quan tòa lo sợ bất an.
Triệu Vân Lan chẳng nói chẳng rằng.
Thẩm Nguy bỗng nhiên biến mất tại chỗ, Triệu Vân Lan cảm giác rất rõ có người đang tiến lại gần, cẩn thận dùng hai tay chống lên vách đá bên người y, sau đó nắm tay siết chặt của y bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy.
Thẩm Nguy ghé sát vào tai y khẽ nói: “Nếu ngươi không vui thì cứ đánh ta này, ta không tránh.”
Triệu Vân Lan rút tay lại, tránh ra.
Thẩm Nguy lại ôm chặt lấy y, gắt gao ép lên vách đá.
Triệu Vân Lan nhíu mày: “Buông ra, ta cảnh cáo ngươi đừng có thắp lửa.”
Thẩm Nguy không nói một lời.
Triệu Vân Lan thò tay quơ một cái đã chạm vào Thẩm Nguy, y nghiêng người đẩy hắn sang một bên, Thẩm Nguy lại rên khẽ một tiếng, Triệu Vân Lan cảm thấy hắn run lên nhè nhẹ thì lập tức thu lực, chậm rãi sờ lên ngực Thẩm Nguy. Tay y chạm đến vệt máu đã khô trên vạt áo.
Một lát sau, Triệu Vân Lan thu tay về, không mặn không nhạt bảo: “Tiếp theo ngươi định thế nào?”
Thẩm Nguy trầm mặc một hồi, thanh âm vương chút cô đơn: “Không thế nào cả, chỉ là tọa sơn quan hổ đấu ___ta…ta đại khái từ nhỏ đã ti bỉ như vậy, không muốn để yên cho lũ người xu nịnh đó an ổn trốn tránh chờ người khác che chở.”
Thẩm Nguy thấy Triệu Vân Lan kháng cự cho nên cuối cùng vẫn buông y ra, lui sang bên cạnh nửa bước: “Tuy Quỷ Diện vẫn xem ta là kẻ địch hàng đầu, nhưng kẻ địch của ta lại không phải là gã, ta chỉ đáp ứng Thần Nông trông coi đại phong.”
Thẩm Nguy nói rất hàm súc, nhưng cũng không quá khó nghe ra ý ở ngoài lời của hắn___hắn hoàn toàn không để cái gã Quỷ Diện vẫn theo sau mông kia vào mắt.
Hai người bỗng nhiên đều chìm vào im lặng, Triệu Vân Lan quay đầu nhìn thoáng qua Trấn Hồn đăng nổi trên mặt nước tử khí nặng nề, sờ sờ túi quần lấy thuốc châm lên, mày vẫn cau chặt mà nói với Lâm Tĩnh và Chúc Hồng: “Không còn chuyện của chúng ta nữa, đi thôi, trở về tăng ca đuổi báo cáo.”
Lâm Tĩnh sờ sờ mũi, bị tóm quả tang nhòm lén lãnh đạo chiến tranh lạnh với người nhà cũng hơi xấu hổ, đành phải trổ hết tài chọc cười: “Vừa mới bắt đầu đi làm đã tăng ca, sắp đến Long Sĩ Đầu (1) đấy, có phát quà gì không?”
“Phát chứ.” Triệu Vân Lan không nhấc mày phun ra, “Mỗi người hai yến thịt hòa thượng.”
Lâm Tĩnh: “……”
Sau đó Lâm Tĩnh giơ tay tự tát mình một phát, hai tay chắp chữ thập: “A Di Đà Phật, ai cho mày lắm mồm.”
Chúc Hồng chợt bảo: “Sếp Triệu, tôi phải ở lại đây.”
Triệu Vân Lan quay đầu liếc cô một cái.
“Tứ thúc của tôi còn ở đây, tôi đi theo anh, chung quy…không thích hợp lắm……” Chúc Hồng nói.
“Ừm,” Triệu Vân Lan nghĩ nghĩ, quả thực thấy như thế hợp lẽ hơn, vì thế gật đầu, “Được rồi, trốn xa một chút, tự mình cẩn thận.”
Nói xong, y và Lâm Tĩnh nhanh chóng đi ra ngoài, thi thoảng một vài Quỷ tộc không có mắt nhào tới đều bị hai người giải quyết im re nhanh gọn.
Chúc Hồng vẫn nhìn theo bóng hai người, mắt thấy bọn họ hợp tác ra tay, dựa vách mà đi đến khi không hề mang chút cảm giác tồn tại nào nữa, cô mới thoáng yên tâm, liền gọi thử một tiếng: “Trảm Hồn Sứ đại nhân?”
Người đàn ông trong hư không đáp: “Có chuyện gì?”
Chúc Hồng: “……”
Sau đó cô nhảy dựng lên: “Má ơi, sao ngươi vẫn còn ở đây?”
Thẩm Nguy trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: “Ta phải đi đâu mới được?”
Chúc Hồng không thể tưởng tượng nổi: “Sao ngươi không đi cùng họ hả?”
Lần này, thời gian im lặng của Thẩm Nguy lại càng dài.
Chúc Hồng: “Trảm Hồn sứ? Thầy Thẩm? Này này này, nghe thấy không? Còn đó không?”
“Y hẳn là…không muốn ta đi cùng đâu nhỉ?” Giọng nói của Thẩm Nguy truyền đến từ dưới Trấn Hồn đăng, Chúc Hồng cũng nhịn không được đi vào cùng hắn thêm mấy bước, nghe hắn nói, “Y đã từng nói, nếu ta còn lừa y nữa, y sẽ trở mặt với ta.”
Chúc Hồng trợn mắt há mồm.
“Ngươi lừa y á?” Cô hỏi xong, lập tức không đợi Thẩm Nguy mà nói tiếp, “Không đúng, không phải trọng điểm ____Trọng điểm là y nói mà ngươi cũng tin?”
Thẩm Nguy náu mình sau Trấn Hồn, cũng không sợ bị ai thấy, bởi vậy mơ hồ lộ ra một hư ảnh có chút mờ mịt nhìn Chúc Hồng.
Chúc Hồng không chút khách khí chống một tay lên vách đá, nặng nề thở dài: “Theo cách nói của sếp Triệu thì chỉ số thông minh của ta tương đối thấp, không rõ các người đang làm cái gì, dù sao thì âm mưu quỷ kế nhìn qua đều thấy rất lợi hại____Cơ mà ngươi xác định kiểu người coi chày gỗ là kim khâu (2) như ngươi mà cũng lừa được y hay sao? Thế thì y thật sự rất yêu ngươi đấy.”
Thẩm Nguy: “……”
“Triệu Vân Lan nói muốn đem Đại Khánh đi hầm chẳng một trăm thì cũng chín chín lần, con mèo ngốc kia không phải vẫn sống ngoay ngoảy đấy sao, càng lớn càng mập ra nữa?” Chúc Hồng cũng chẳng tài nào tưởng tượng được lại có ngày mình dám ngang nhiên giáo huấn Trảm Hồn Sứ, mà Trảm Hồn Sứ lại còn là tình địch cô không thắng được chứ ai đâu, vừa nghĩ đến đây cô lại vừa chua xót vừa sung sướng, cảm giác trong lòng đúng là không thể dùng ngôn từ của nhân loại để hình dung được.
“Khi ta đuổi tới nơi vừa lúc thấy ngươi bị Quỷ Diện cuốn lấy, bộ dạng của y lúc đó quả thực như là muốn đem Quỷ Diện ra lột da rút gân vậy đó___ta theo y nhiều năm như vậy, y nổi giận thật hay giả vờ nóng nảy liếc mắt một cái là biết liền, ngươi cho là trong lòng ta dễ chịu lắm sao?” Chúc Hồng cũng không biết bản thân nghĩ thế nào mà lại bộc bạch tâm sự ra như vậy, “Sao y lại nổi giận với ngươi, là vì ngươi lừa y hả? Thẩm Nguy ta thật muốn…… quên đi ta không muốn, dù sao ta cũng không dám___Nói cách khác vậy, ngươi rời nhà trốn đi làm cho mẹ ngươi lo lắng phát điên lên, sau khi tìm được về bà ấy cho ngươi hai cái bạt tai, chẳng lẽ ngươi còn thấy oan uổng?”
Thẩm Nguy dùng một loại thần sắc không hiểu gì hết nhìn cô.
Chúc Hồng mắt to trừng mắt nhỏ một lát, bỗng nhiên xoay mặt đi, ngây ngốc nói: “Thực xin lỗi ta quên ngươi không có mẹ.”
Thẩm Nguy: “…… Không sao.”
Chúc Hồng không biết nói sao, bầu không khí chìm vào gượng gạo, một lát sau Thẩm Nguy bỗng hỏi: “Cô…có phải rất thích y không?”
Câu hỏi này càng làm Chúc Hồng buồn bực, rầu rĩ đáp: “Đúng vậy.”
Thẩm Nguy nghĩ nghĩ: “Vậy vì sao lại nói chuyện này với ta?”
Chúc Hồng liếc trắng mắt: “Ta chỉ muốn ngươi đừng có làm cho y bực mình nữa thôi.”
Một tia hoang mang thoáng hiện trên khuôn mặt Thẩm Nguy, dường như hắn có chút xuất thần, đôi chân mày nhíu chặt, đáy mắt phản chiếu ánh sáng của Trấn Hồn đăng loang loáng trên mặt nước, Chúc Hồng cơ hồ tưởng như hắn thả hồn đi tận đằng nào rồi, Thẩm Nguy mới thu hồi ánh mắt, gật đầu với cô.
“Cô nói đúng.” Hắn thành khẩn nói, “Đa tạ.”
Nói đoạn, Thẩm Nguy đứng lên, biến mất, Chúc Hồng thấy tiếng hắn bước đến bên mình: “Chúc cô nương xin hãy nhận lấy.”
Chúc Hồng không hiểu gì đưa tay ra, Thẩm Nguy thả xuống một cành cây dài khoảng một bàn tay, trên đó còn đậu hai cái mầm xanh be bé, sức nặng của nó cũng chẳng đáng kể gì, thế mà Chúc Hồng tự dưng lại thấy cái nhành cây chẳng có gì đặc biệt này nặng nề vô cùng.
“Đây là……”
“Đây là nhánh cây của đại thần mộc trên núi Côn Luân,” Thẩm Nguy nói, “Tự khai thiên tích địa tới nay, chỉ có một nhánh cây Nữ Oa chặt xuống trồng ở vạn trượng dưới Hoàng Tuyền thành Công đức cổ mộc bây giờ, đây là nhánh thứ hai, cô giữ lấy.”
Chúc Hồng lảo đảo suýt nữa làm tuột tay, luống cuống dùng cả hai tay ôm lấy, kinh ngạc đưa đến trước mắt, thoạt nhìn rất muốn mang nó ra bái lạy.
“Nhánh cây đại thần mộc đến cửa vào Đại Bất Kính Chi Địa đã thành một cái cây chết, hẳn là trời sinh xung khắc với Quỷ tộc chúng ta, những năm này ta tiếp chưởng Côn Luân, mất rất nhiều công sức mà vẫn không chăm sóc tốt được cho nó, mấy ngàn năm chỉ mọc được ra có hai cái chồi như vậy, ta cũng rất áy náy.” Thẩm Nguy nói, “Tứ thúc của cô khả năng không chống đỡ được lâu, cô ở đây cách xa bọn họ một chút, vạn nhất gặp phải nguy hiểm, hai chồi này có thể bảo mệnh hai lần……”
Thẩm Nguy nói tới đây, dừng một chút: “Nếu không dùng đến thì đợi khi nào mọi chuyện xong xuôi, phiền cô giúp ta tìm nơi non thiêng nước biếc trồng nó xuống.”
Chúc Hồng kì quái cảm thấy lời hắn nói như đang giao phó hậu sự, nhịn không được hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Thẩm Nguy: “Ta đuổi theo y.”
“Y mà còn phải đuổi sao?” Chúc Hồng nhất thời buông bỏ nghi hoặc trong lòng, bĩu môi mỉa mai, “Đừng thấy cái tên tiện nhân kia thoải mái bỏ đi như thế mà lầm, bây giờ lửa giận tan đi rồi nói không chừng tha hồ mà hối hận, khẳng định vẫn còn chờ ngươi đó, yên tâm.”
Thẩm Nguy vô hình không đáp lời, không biết đã đi hay còn đó.
==================================
Chúc Hồng nói không sai nửa chữ, Triệu Vân Lan quả thật không đi xa, y tìm ngay một chỗ kín đáo dưới đường vào Hoàng Tuyền mà đi tới đi lui, làm cho một khoảng đất phủ đầy tàn thuốc.
Dấu hiệu bệnh thời mãn kinh biểu lộ quá rõ rệt này làm cho Lâm Tĩnh tránh hung tìm cát cách y rất xa mà yên lặng ngồi xổm một bên, không biết lấy đâu ra một cái ống nhòm chõ sang dòm tình hình chiến cuộc gay cấn.
Khi Triệu Vân Lan châm lên điếu thuốc thứ mười hai trong ngày thì bỗng có một bàn tay vô hình vươn đến, mang điếu thuốc trong miệng y dụi cho tắt phụt.
Triệu Vân Lan ngẩn người, quay đầu, liền thấy Thẩm Nguy do do dự dự đứng đó như muốn nói cái gì lại không biết nói từ đâu, một lát sau, Thẩm Nguy tránh đi ánh mắt của y, chậm rãi cúi đầu, cả người hắn đầy máu khô nhìn chật vật muốn chết, cặp kính sớm đã không biết quăng ở nơi nào, tóc trên trán hơi dài phủ trên sống mũi gần như che kín đôi mắt hắn, ủy khuất đáng thương không tả nổi.
Triệu Vân Lan im lặng hồi lâu, cuối cùng bất lực thở dài, vươn tay về phía hắn: “Lại đây đi.”
Thẩm Nguy ôm trọn cả người y vào lòng.
“Mù mắt chó rồi.” Lâm Tĩnh bị xem như người tàng hình yên lặng nghĩ thầm.
Hắn đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy các tộc hình như đã thương lượng với nhau từ trước, Quỷ sai của Địa Phủ trở thành pháo hôi, bị mọi người không hẹn mà cùng đẩy ra kiềm chế Quỷ Diện hoặc chen chúc trong tầm mắt Quỷ tộc, lúc này cơ hồ đã thương vong hơn nửa.
Lâm Tĩnh đứng một bên thờ ơ nhìn, cảm thấy trang phục diễn của Thập điện Diêm Vương thật là đặc biệt, hoa hòe hoa sói đầy đủ tác dụng kéo quái.
Chính là cho dù chỉ có một mảnh nhỏ nhưng hỗn độn vẫn vô cùng lợi hại, mặc kệ là tiên hay quỷ, tất cả đều tránh xa nó, đôi khi không tránh được sẽ bị nuốt sống không một tiếng vang, đến nửa cái lông cũng không còn lại____Hỗn độn, phảng phất làm cho mọi vật đều chưa từng tồn tại.
Lâm Tĩnh giương mắt nhìn Tần Quảng Vương bị mảnh hỗn độn kia bức đến đường cùng, ùm một tiếng rơi vào trong Vong Xuyên, tay áo cực rộng nổi lên lềnh bềnh thoạt trông y hệt một cái phao hình cầu vồng.
Lúc này, trong Vong Xuyên đột nhiên nổi lên một tấm lưới cực đại như lưới cá khổng lồ, vớt Tần Quảng Vương từ trong nước lên, cả người lão ướt đẫm ngã lộn lên bờ. Chỉ thấy tinh anh các tộc không biết từ khi nào đã đứng theo vị trí bát quái của Phục Hy, nhân lúc người của Địa Phủ không để ý đã giăng ra một tấm lưới lớn.
Lâm Tĩnh: “A Di Đà Phật, đó là thứ gì?”
Giọng nói của Thẩm Nguy đột nhiên vang lên sau lưng hắn: “Là lưới bát quái Phục Hy.”
Lâm Tĩnh bị một câu bất ngờ này của hắn làm hoảng sợ, tay run lẩy bẩy, tí nữa thì quăng cả ống nhòm xuống đất, hắn quay đầu cười gượng một tiếng: “Thì ra…ngài bận việc xong rồi đấy à?”
Triệu Vân Lan “vô tình” dẫm nghiến chân hắn.
Thẩm Nguy cũng không để ý hắn chọc ghẹo, tiếp tục nói: “Hẳn là do Yêu tộc mang đến, nghe đồn Phục Hy xuất thân từ miền đất phía đông, sau khi được phong thánh mới có Xi Vưu, Xi Vưu sinh ra hai tộc Vu Yêu, Thái Hạo chết đi để lại Phục Hy cung và bát quái, Phục Hy cung sau này bị Hậu Nghệ lấy đi, rơi vào trong tay Nhân tộc, như vậy xem ra lưới bát quái chắc hẳn chính là bí mật không truyền ra ngoài của Yêu tộc, ta đã nói rồi mà, các tộc quả nhiên đều có thứ gì đó để đáy hòm.”
Đang nói, chỉ thấy mảnh hỗn độn kia co quắp trong lưới bát quái đang dần dần nhô lên, lần đầu tiên bắt đầu lui về phía sau, Quỷ Diện lơ lửng trên không trung, cái mặt nạ vẽ ra biểu cảm vặn vẹo.
Đột nhiên toàn bộ lưới bát quái tỏa ra một luồng kim quang, Lâm Tĩnh lắp bắp kinh hãi, nhỏ giọng nói: “Đó là chính là kim ấn của Phật Tổ mà Tây Phương chúng ta cung phụng…. là pháp bảo trấn áp tà ma cuối cùng trong thời mạt pháp.”
Kim quang bốn phía ngập tràn Địa Phủ, những ngọn đèn nhỏ đã tắt trên đường Hoàng Tuyền lại được thắp lên, lúc này đây ánh lửa ngời sáng lạ kì như một con hỏa long vẫy đuôi bay lên từ đường Hoàng Tuyền, trong khoảnh khắc đã cuộn thành vòng.
Toàn bộ mảnh hỗn độn cùng với tất thảy Quỷ tộc đều bị lưới rộng vây bọc, duy chỉ không làm gì được Quỷ Vương không biết đã vào trong điện Diêm Vương tự bao giờ.
Gã có lợi hại thế nào, cuối cùng cũng biến chính mình thành viên đại tướng cô đơn.
Thẩm Nguy khẽ thở dài: “Trần ai lạc định, chúng ta đi thôi.”
Đây là đánh không nổi nữa rồi.
Lâm Tĩnh vốn đã muốn đi cùng bọn họ, nhưng hắn lại thấy trong lòng có cảm giác không được tự nhiên một cách kì quái, cứ cảm thấy sắp xảy ra cái gì, Lâm Tĩnh giơ ống nhòm lên theo bản năng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt nạ quỷ của Quỷ Diện lộ ra biểu cảm cười mà như khóc.
Bỗng nhiên, cái mặt nạ kia vỡ tan thành hai mảnh rơi xuống đất, để lộ khuôn mặt giống Thẩm Nguy như đúc mà lại tăm tối hơn nhiều, áo choàng trên người không gió tự bay, phần phật như cờ.
“Được lắm,” Lâm Tĩnh nghe gã khàn giọng nói, “Ngươi thắng, ta đánh không lại ngươi, ngươi hoàn toàn khinh thường không muốn đấu với ta___Được lắm.”
Thẩm Nguy dừng bước.
“Ngươi ta từ nhỏ không khác gì nhau, ta không rõ ta kém ngươi ở chỗ nào, ngươi là Trảm Hồn Sứ cao ngạo tôn quý, ta lại là Quỷ Vương vạn người đòi giết___Cái này không tính là gì.” Quỷ Diện cười nhẹ một tiếng, “Cái này đương nhiên không tính là gì, ta là Quỷ Vương, là tâm của đại địa này, thiên địa nhân thần đều có thể giết! Ta chỉ hận ngươi làm người đê tiện, không có dũng khí đánh với ta một trận công bằng, lại tìm lũ kiến cỏ kia tới làm nhục ta.”
“Ngươi sẽ hối hận.” Gã đột nhiên cúi đầu cười rộ lên, “Ngươi cho là ngươi thắng, không đánh mà thắng sao? Ngươi sẽ hối hận, huynh đệ tốt của ta.”
Thân thể gã đột nhiên trướng ra mấy chục thước giống như một tòa núi cao, rồi sau đó từ lòng đất xa ngoài vạn dặm truyền đến một tiếng rít gào dồn nén, ù ù ầm vang đất bằng như một tiếng sấm.
Thẩm Nguy đột nhiên biến sắc.
Quỷ Diện cất tiếng cười to, thân thể bỗng nhiên vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh nhỏ, mặt đất chấn động dữ dội, lưới bát quái Phục Hy đang vây khốn mảnh nhỏ hỗn độn bị xé toạc.
_____
(1) Long sĩ đầu: ngày 2 tháng 2 âm lịch, lễ cấy hái hay lễ vụ mùa của người Trung Quốc.
(2) Coi chày gỗ như kim khâu: chày gỗ dùng để giặt đồ và kim khâu có kích thước cách nhau quá xa, đương nhiên không thể coi như nhau được, ý chị Chúc ở đây là anh Nguy dễ gạt.
Ánh mắt Triệu Vân Lan dừng lại ở vết máu trên ngực hắn như muốn đóng đinh vào đó. Bàn tay buông bên người siết chặt đến nỗi nổi lên gân xanh, nhìn qua như thể muốn đấm cho Thẩm Nguy một phát.
Nhưng mà cuối cùng Triệu Vân Lan lại chẳng nâng lên một ngón tay nào, y hoàn toàn trầm mặc, đầu lưỡi đặt ở hàm trên cưỡng bách chính mình câm miệng, sau đó yên lặng đếm đếm, đếm rối tận hai lần, cuối cùng cái kẻ luôn tự giễu mình “Chỉ số thông minh không cao” này cũng dớp miệng quạ đen một lời thành sấm____Ước chừng mất đến gần hai phút, y mới khó khăn đếm được đến ba mươi.
Lâm Tĩnh nắm bắt tình hình cực nhanh, ngay trong thời khắc Thẩm Nguy lộ diện hắn đã bịt miệng Chúc Hồng rồi lôi em gái mặt đầy nghi hoặc chạy sang một bên.
Triệu Vân Lan im lặng càng lâu, Thẩm Nguy lại càng nôn nóng bất an, cuối cùng cũng đến lượt Triệu Vân Lan mở miệng: “Thẩm Nguy.”
Trong nháy mắt đó, ngữ khí của y làm cho Thẩm Nguy nhớ tới khi Triệu Vân Lan nhìn thấu âm mưu trong đại thần mộc đã mỏi mệt nói một câu “Ngươi mà còn như vậy, ta thật sự sẽ trở mặt với ngươi.”
Thẩm Nguy chợt hoảng hốt, hắn liều lĩnh đi về phía trước muốn tới bên y, ai ngờ vừa nhấc bước thì Triệu Vân Lan đã khoát tay ngăn hắn lại.
“Đừng tới đây.” Triệu Vân Lan cúi đầu, đồng thời hạ giọng cực thấp cực thấp, “Trước tiên đừng qua đây, giờ không phải lúc ngươi ra mặt.”
Thẩm Nguy đành phải cứng ngắc đứng lại nơi đó.
Chúc Hồng không rõ chân tướng, tròn xoe mắt hỏi Lâm Tĩnh: “Thế là ý gì? Sao lại không phải lúc ra mặt? Sao lại không thể ra mặt?”
Lâm Tĩnh bình tĩnh nói: “A Di Đà Phật, cô đừng quản.”
Chúc Hồng: “……”
Triệu Vân Lan nhìn vết rách loang lổ máu trên ngực Thẩm Nguy, qua một hồi lâu mới hỏi: “Đau không?”
Thẩm Nguy đầu tiên gật đầu theo bản năng, sau đó cằm hắn dừng khựng lại, lại vội vàng lắc đầu.
Lâm Tĩnh không xử lý được chính sự nhưng làm mai dẫn mối linh tinh đáng khinh thì lại rất có nghề, chính là bạn bè thân thiết của đại bộ phận các cô các dì trung niên lão niên, vừa thấy tình cảnh này hắn đã mỏ nhọn chen mồm vào: “Không đau là không đau thế nào, đau ngất đi mấy lần ấy chứ.”
Triệu Vân Lan hít một hơi khí lạnh, sắc mặt xanh mét, y không nhìn Lâm Tĩnh mà chỉ quăng ngọn lửa rét căm căm cho hắn: “Lâm Tĩnh, ngươi ngẫu nhiên câm miệng một lần không chết được đâu.”
Lâm Tĩnh làm bộ có hưng trí xoay người sang chỗ khác, lôi theo Chúc Hồng bên cạnh chỉ vào nơi đang hỗn chiến: “Êu, nữ thí chủ, mau nhìn xem, bọn họ đánh tới đây rồi kìa.”
Chúc Hồng dường như bỗng nhiên sinh ra hứng thú dạt dào với đôi giày phủ đầy bụi đất của mình mà nghiên cứu vô cùng chăm chú, còn không quên lẳng lặng xê ra xa Lâm Tĩnh một chút.
Triệu Vân Lan hơi hơi nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài đang đánh loạn, y thả lỏng thân thể dựa vào vách đá, một hồi lâu sau mới nói: “Cho nên ngươi dùng cách nào đó làm cho Quỷ Diện chó cùng rứt giậu……”
Thẩm Nguy vội vàng thẳng thắn khai báo: “Ta dụ gã dùng Tam Sinh Thạch làm đá kê lò trên đỉnh Côn Luân, thông qua mối liên hệ của Luyện Hồn Đỉnh với Luân Hồi Quỹ và Công Đức bút, dùng Sơn Hà trùy khóa chặt Luân Hồi Quỹ.”
Triệu Vân Lan không có nhìn hắn, tốc độ nói của y rất chậm, như thể muốn tận dụng khoảng thời gian này để vừa nói vừa tự hỏi: “Đỉnh núi Côn Luân…… Ngươi không nói thì ta cũng không nghĩ đến, chính là lần đó ngươi đã để lại dấu hiệu trên thân những người ở đây phải không? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có ngươi, chứ nếu Địa Phủ có thể thần không biết quỷ không hay làm được việc này thì đã sớm không như bây giờ rồi.”
Thẩm Nguy xòe tay ra, trong lòng bàn tay có một sợi tóc rất dài, sau đó hắn khép tay lại, sợi tóc chỉ trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi, lát sau, nó rơi xuống trước mặt Triệu Vân Lan. Sợi tóc dài đen óng từng làm cho y yêu thích không thôi lúc này treo trước mắt y, chậm rãi tràn ra một tia khói đen cực kì mờ nhạt….Đó là khói đen không khác gì hỗn độn thu được từ Quỷ Diện.
Thẩm Nguy đưa tay chạm vào, sợi tóc thu lại vỡ vụn thành mấy đoạn trong tay hắn. Thái độ thú tội của hắn lại vô cùng thành khẩn: “Đó chính là dấu hiệu.”
Triệu Vân Lan gật đầu: “À, kì thực ở khu biệt thự khi ngươi chém đôi mặt đất ta đã phải nghĩ tới rồi mới đúng, ngươi mới là người thủ vệ đại phong, nếu ngay cả ta còn nhìn ra nó là Âm Binh Trảm thì làm sao ngươi lại không phát hiện ra cho được.”
Thẩm Nguy: “Quỷ Diện không ở trong thời kì toàn thịnh, một phần sức mạnh của gã bị phong ấn trong Hậu Thổ đại phong, cho nên gã không biết cảm giác của ta so với gã nhạy hơn một chút, khi đó ta cảm thấy được dưới chân chúng ta chính là mảnh nhỏ của hỗn độn.”
Triệu Vân Lan: “Thế mà ngươi còn để cho gã đâm một trùy, ngươi có bệnh hả?”
Thẩm Nguy: “……”
“Đừng có giả chết với ta, nói!”
“Khi đó ta……” Thẩm Nguy nghẹn lời, lại nhanh chóng thanh thanh giọng, “Đây thực ra không nằm trong tính toán của ta, ta vốn không gấp như vậy, tuy rằng cọc ngầm đã chôn xuống, nhưng…… Dù sao vẫn còn thời gian, ta không muốn động thủ nhanh đến thế. Chó cùng rứt giậu là Quỷ Diện, gã dùng hỗn độn làm bẫy dụ ta, bấy giờ ta mới nảy ra ý tưởng nhân cơ hội này mà vu oan giá họa, sau đó khi thu thập hỗn độn không muốn thất bại trong gang tấc, cho nên……”
Triệu Vân Lan tựa đầu vào vách đá, nở nụ cười chua xót: “Đúng vậy, ngươi thật nhanh trí đó, trên Côn Luân nghe ta nói hai câu đã có thể bịa ra được một hồng hoang nửa thật nửa giả___Cho nên ngươi mới dùng vụ ‘chém cánh tay’ đó để thử ta, phát hiện ta quả nhiên không đùa nổi, thế là quyết đoán lừa luôn cả ta à?”
Thẩm Nguy nhỏ giọng: “Ngươi sẽ không đồng ý ……”
Môi hắn khe khẽ run rẩy, Lâm Tĩnh đứng bên quan sát, thế mà nhất thời không thể nhận ra được vị thí chủ này đang giả bộ hay là đang bộc lộ tâm tình thật___ tóm lại Lâm Tĩnh cảm thấy biểu cảm của Thẩm Nguy giống như là đứa nhóc phạm tội biết mình đã làm sai chuyện lớn, sau khi bị bắt đứng trước quan tòa lo sợ bất an.
Triệu Vân Lan chẳng nói chẳng rằng.
Thẩm Nguy bỗng nhiên biến mất tại chỗ, Triệu Vân Lan cảm giác rất rõ có người đang tiến lại gần, cẩn thận dùng hai tay chống lên vách đá bên người y, sau đó nắm tay siết chặt của y bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy.
Thẩm Nguy ghé sát vào tai y khẽ nói: “Nếu ngươi không vui thì cứ đánh ta này, ta không tránh.”
Triệu Vân Lan rút tay lại, tránh ra.
Thẩm Nguy lại ôm chặt lấy y, gắt gao ép lên vách đá.
Triệu Vân Lan nhíu mày: “Buông ra, ta cảnh cáo ngươi đừng có thắp lửa.”
Thẩm Nguy không nói một lời.
Triệu Vân Lan thò tay quơ một cái đã chạm vào Thẩm Nguy, y nghiêng người đẩy hắn sang một bên, Thẩm Nguy lại rên khẽ một tiếng, Triệu Vân Lan cảm thấy hắn run lên nhè nhẹ thì lập tức thu lực, chậm rãi sờ lên ngực Thẩm Nguy. Tay y chạm đến vệt máu đã khô trên vạt áo.
Một lát sau, Triệu Vân Lan thu tay về, không mặn không nhạt bảo: “Tiếp theo ngươi định thế nào?”
Thẩm Nguy trầm mặc một hồi, thanh âm vương chút cô đơn: “Không thế nào cả, chỉ là tọa sơn quan hổ đấu ___ta…ta đại khái từ nhỏ đã ti bỉ như vậy, không muốn để yên cho lũ người xu nịnh đó an ổn trốn tránh chờ người khác che chở.”
Thẩm Nguy thấy Triệu Vân Lan kháng cự cho nên cuối cùng vẫn buông y ra, lui sang bên cạnh nửa bước: “Tuy Quỷ Diện vẫn xem ta là kẻ địch hàng đầu, nhưng kẻ địch của ta lại không phải là gã, ta chỉ đáp ứng Thần Nông trông coi đại phong.”
Thẩm Nguy nói rất hàm súc, nhưng cũng không quá khó nghe ra ý ở ngoài lời của hắn___hắn hoàn toàn không để cái gã Quỷ Diện vẫn theo sau mông kia vào mắt.
Hai người bỗng nhiên đều chìm vào im lặng, Triệu Vân Lan quay đầu nhìn thoáng qua Trấn Hồn đăng nổi trên mặt nước tử khí nặng nề, sờ sờ túi quần lấy thuốc châm lên, mày vẫn cau chặt mà nói với Lâm Tĩnh và Chúc Hồng: “Không còn chuyện của chúng ta nữa, đi thôi, trở về tăng ca đuổi báo cáo.”
Lâm Tĩnh sờ sờ mũi, bị tóm quả tang nhòm lén lãnh đạo chiến tranh lạnh với người nhà cũng hơi xấu hổ, đành phải trổ hết tài chọc cười: “Vừa mới bắt đầu đi làm đã tăng ca, sắp đến Long Sĩ Đầu (1) đấy, có phát quà gì không?”
“Phát chứ.” Triệu Vân Lan không nhấc mày phun ra, “Mỗi người hai yến thịt hòa thượng.”
Lâm Tĩnh: “……”
Sau đó Lâm Tĩnh giơ tay tự tát mình một phát, hai tay chắp chữ thập: “A Di Đà Phật, ai cho mày lắm mồm.”
Chúc Hồng chợt bảo: “Sếp Triệu, tôi phải ở lại đây.”
Triệu Vân Lan quay đầu liếc cô một cái.
“Tứ thúc của tôi còn ở đây, tôi đi theo anh, chung quy…không thích hợp lắm……” Chúc Hồng nói.
“Ừm,” Triệu Vân Lan nghĩ nghĩ, quả thực thấy như thế hợp lẽ hơn, vì thế gật đầu, “Được rồi, trốn xa một chút, tự mình cẩn thận.”
Nói xong, y và Lâm Tĩnh nhanh chóng đi ra ngoài, thi thoảng một vài Quỷ tộc không có mắt nhào tới đều bị hai người giải quyết im re nhanh gọn.
Chúc Hồng vẫn nhìn theo bóng hai người, mắt thấy bọn họ hợp tác ra tay, dựa vách mà đi đến khi không hề mang chút cảm giác tồn tại nào nữa, cô mới thoáng yên tâm, liền gọi thử một tiếng: “Trảm Hồn Sứ đại nhân?”
Người đàn ông trong hư không đáp: “Có chuyện gì?”
Chúc Hồng: “……”
Sau đó cô nhảy dựng lên: “Má ơi, sao ngươi vẫn còn ở đây?”
Thẩm Nguy trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: “Ta phải đi đâu mới được?”
Chúc Hồng không thể tưởng tượng nổi: “Sao ngươi không đi cùng họ hả?”
Lần này, thời gian im lặng của Thẩm Nguy lại càng dài.
Chúc Hồng: “Trảm Hồn sứ? Thầy Thẩm? Này này này, nghe thấy không? Còn đó không?”
“Y hẳn là…không muốn ta đi cùng đâu nhỉ?” Giọng nói của Thẩm Nguy truyền đến từ dưới Trấn Hồn đăng, Chúc Hồng cũng nhịn không được đi vào cùng hắn thêm mấy bước, nghe hắn nói, “Y đã từng nói, nếu ta còn lừa y nữa, y sẽ trở mặt với ta.”
Chúc Hồng trợn mắt há mồm.
“Ngươi lừa y á?” Cô hỏi xong, lập tức không đợi Thẩm Nguy mà nói tiếp, “Không đúng, không phải trọng điểm ____Trọng điểm là y nói mà ngươi cũng tin?”
Thẩm Nguy náu mình sau Trấn Hồn, cũng không sợ bị ai thấy, bởi vậy mơ hồ lộ ra một hư ảnh có chút mờ mịt nhìn Chúc Hồng.
Chúc Hồng không chút khách khí chống một tay lên vách đá, nặng nề thở dài: “Theo cách nói của sếp Triệu thì chỉ số thông minh của ta tương đối thấp, không rõ các người đang làm cái gì, dù sao thì âm mưu quỷ kế nhìn qua đều thấy rất lợi hại____Cơ mà ngươi xác định kiểu người coi chày gỗ là kim khâu (2) như ngươi mà cũng lừa được y hay sao? Thế thì y thật sự rất yêu ngươi đấy.”
Thẩm Nguy: “……”
“Triệu Vân Lan nói muốn đem Đại Khánh đi hầm chẳng một trăm thì cũng chín chín lần, con mèo ngốc kia không phải vẫn sống ngoay ngoảy đấy sao, càng lớn càng mập ra nữa?” Chúc Hồng cũng chẳng tài nào tưởng tượng được lại có ngày mình dám ngang nhiên giáo huấn Trảm Hồn Sứ, mà Trảm Hồn Sứ lại còn là tình địch cô không thắng được chứ ai đâu, vừa nghĩ đến đây cô lại vừa chua xót vừa sung sướng, cảm giác trong lòng đúng là không thể dùng ngôn từ của nhân loại để hình dung được.
“Khi ta đuổi tới nơi vừa lúc thấy ngươi bị Quỷ Diện cuốn lấy, bộ dạng của y lúc đó quả thực như là muốn đem Quỷ Diện ra lột da rút gân vậy đó___ta theo y nhiều năm như vậy, y nổi giận thật hay giả vờ nóng nảy liếc mắt một cái là biết liền, ngươi cho là trong lòng ta dễ chịu lắm sao?” Chúc Hồng cũng không biết bản thân nghĩ thế nào mà lại bộc bạch tâm sự ra như vậy, “Sao y lại nổi giận với ngươi, là vì ngươi lừa y hả? Thẩm Nguy ta thật muốn…… quên đi ta không muốn, dù sao ta cũng không dám___Nói cách khác vậy, ngươi rời nhà trốn đi làm cho mẹ ngươi lo lắng phát điên lên, sau khi tìm được về bà ấy cho ngươi hai cái bạt tai, chẳng lẽ ngươi còn thấy oan uổng?”
Thẩm Nguy dùng một loại thần sắc không hiểu gì hết nhìn cô.
Chúc Hồng mắt to trừng mắt nhỏ một lát, bỗng nhiên xoay mặt đi, ngây ngốc nói: “Thực xin lỗi ta quên ngươi không có mẹ.”
Thẩm Nguy: “…… Không sao.”
Chúc Hồng không biết nói sao, bầu không khí chìm vào gượng gạo, một lát sau Thẩm Nguy bỗng hỏi: “Cô…có phải rất thích y không?”
Câu hỏi này càng làm Chúc Hồng buồn bực, rầu rĩ đáp: “Đúng vậy.”
Thẩm Nguy nghĩ nghĩ: “Vậy vì sao lại nói chuyện này với ta?”
Chúc Hồng liếc trắng mắt: “Ta chỉ muốn ngươi đừng có làm cho y bực mình nữa thôi.”
Một tia hoang mang thoáng hiện trên khuôn mặt Thẩm Nguy, dường như hắn có chút xuất thần, đôi chân mày nhíu chặt, đáy mắt phản chiếu ánh sáng của Trấn Hồn đăng loang loáng trên mặt nước, Chúc Hồng cơ hồ tưởng như hắn thả hồn đi tận đằng nào rồi, Thẩm Nguy mới thu hồi ánh mắt, gật đầu với cô.
“Cô nói đúng.” Hắn thành khẩn nói, “Đa tạ.”
Nói đoạn, Thẩm Nguy đứng lên, biến mất, Chúc Hồng thấy tiếng hắn bước đến bên mình: “Chúc cô nương xin hãy nhận lấy.”
Chúc Hồng không hiểu gì đưa tay ra, Thẩm Nguy thả xuống một cành cây dài khoảng một bàn tay, trên đó còn đậu hai cái mầm xanh be bé, sức nặng của nó cũng chẳng đáng kể gì, thế mà Chúc Hồng tự dưng lại thấy cái nhành cây chẳng có gì đặc biệt này nặng nề vô cùng.
“Đây là……”
“Đây là nhánh cây của đại thần mộc trên núi Côn Luân,” Thẩm Nguy nói, “Tự khai thiên tích địa tới nay, chỉ có một nhánh cây Nữ Oa chặt xuống trồng ở vạn trượng dưới Hoàng Tuyền thành Công đức cổ mộc bây giờ, đây là nhánh thứ hai, cô giữ lấy.”
Chúc Hồng lảo đảo suýt nữa làm tuột tay, luống cuống dùng cả hai tay ôm lấy, kinh ngạc đưa đến trước mắt, thoạt nhìn rất muốn mang nó ra bái lạy.
“Nhánh cây đại thần mộc đến cửa vào Đại Bất Kính Chi Địa đã thành một cái cây chết, hẳn là trời sinh xung khắc với Quỷ tộc chúng ta, những năm này ta tiếp chưởng Côn Luân, mất rất nhiều công sức mà vẫn không chăm sóc tốt được cho nó, mấy ngàn năm chỉ mọc được ra có hai cái chồi như vậy, ta cũng rất áy náy.” Thẩm Nguy nói, “Tứ thúc của cô khả năng không chống đỡ được lâu, cô ở đây cách xa bọn họ một chút, vạn nhất gặp phải nguy hiểm, hai chồi này có thể bảo mệnh hai lần……”
Thẩm Nguy nói tới đây, dừng một chút: “Nếu không dùng đến thì đợi khi nào mọi chuyện xong xuôi, phiền cô giúp ta tìm nơi non thiêng nước biếc trồng nó xuống.”
Chúc Hồng kì quái cảm thấy lời hắn nói như đang giao phó hậu sự, nhịn không được hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Thẩm Nguy: “Ta đuổi theo y.”
“Y mà còn phải đuổi sao?” Chúc Hồng nhất thời buông bỏ nghi hoặc trong lòng, bĩu môi mỉa mai, “Đừng thấy cái tên tiện nhân kia thoải mái bỏ đi như thế mà lầm, bây giờ lửa giận tan đi rồi nói không chừng tha hồ mà hối hận, khẳng định vẫn còn chờ ngươi đó, yên tâm.”
Thẩm Nguy vô hình không đáp lời, không biết đã đi hay còn đó.
==================================
Chúc Hồng nói không sai nửa chữ, Triệu Vân Lan quả thật không đi xa, y tìm ngay một chỗ kín đáo dưới đường vào Hoàng Tuyền mà đi tới đi lui, làm cho một khoảng đất phủ đầy tàn thuốc.
Dấu hiệu bệnh thời mãn kinh biểu lộ quá rõ rệt này làm cho Lâm Tĩnh tránh hung tìm cát cách y rất xa mà yên lặng ngồi xổm một bên, không biết lấy đâu ra một cái ống nhòm chõ sang dòm tình hình chiến cuộc gay cấn.
Khi Triệu Vân Lan châm lên điếu thuốc thứ mười hai trong ngày thì bỗng có một bàn tay vô hình vươn đến, mang điếu thuốc trong miệng y dụi cho tắt phụt.
Triệu Vân Lan ngẩn người, quay đầu, liền thấy Thẩm Nguy do do dự dự đứng đó như muốn nói cái gì lại không biết nói từ đâu, một lát sau, Thẩm Nguy tránh đi ánh mắt của y, chậm rãi cúi đầu, cả người hắn đầy máu khô nhìn chật vật muốn chết, cặp kính sớm đã không biết quăng ở nơi nào, tóc trên trán hơi dài phủ trên sống mũi gần như che kín đôi mắt hắn, ủy khuất đáng thương không tả nổi.
Triệu Vân Lan im lặng hồi lâu, cuối cùng bất lực thở dài, vươn tay về phía hắn: “Lại đây đi.”
Thẩm Nguy ôm trọn cả người y vào lòng.
“Mù mắt chó rồi.” Lâm Tĩnh bị xem như người tàng hình yên lặng nghĩ thầm.
Hắn đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy các tộc hình như đã thương lượng với nhau từ trước, Quỷ sai của Địa Phủ trở thành pháo hôi, bị mọi người không hẹn mà cùng đẩy ra kiềm chế Quỷ Diện hoặc chen chúc trong tầm mắt Quỷ tộc, lúc này cơ hồ đã thương vong hơn nửa.
Lâm Tĩnh đứng một bên thờ ơ nhìn, cảm thấy trang phục diễn của Thập điện Diêm Vương thật là đặc biệt, hoa hòe hoa sói đầy đủ tác dụng kéo quái.
Chính là cho dù chỉ có một mảnh nhỏ nhưng hỗn độn vẫn vô cùng lợi hại, mặc kệ là tiên hay quỷ, tất cả đều tránh xa nó, đôi khi không tránh được sẽ bị nuốt sống không một tiếng vang, đến nửa cái lông cũng không còn lại____Hỗn độn, phảng phất làm cho mọi vật đều chưa từng tồn tại.
Lâm Tĩnh giương mắt nhìn Tần Quảng Vương bị mảnh hỗn độn kia bức đến đường cùng, ùm một tiếng rơi vào trong Vong Xuyên, tay áo cực rộng nổi lên lềnh bềnh thoạt trông y hệt một cái phao hình cầu vồng.
Lúc này, trong Vong Xuyên đột nhiên nổi lên một tấm lưới cực đại như lưới cá khổng lồ, vớt Tần Quảng Vương từ trong nước lên, cả người lão ướt đẫm ngã lộn lên bờ. Chỉ thấy tinh anh các tộc không biết từ khi nào đã đứng theo vị trí bát quái của Phục Hy, nhân lúc người của Địa Phủ không để ý đã giăng ra một tấm lưới lớn.
Lâm Tĩnh: “A Di Đà Phật, đó là thứ gì?”
Giọng nói của Thẩm Nguy đột nhiên vang lên sau lưng hắn: “Là lưới bát quái Phục Hy.”
Lâm Tĩnh bị một câu bất ngờ này của hắn làm hoảng sợ, tay run lẩy bẩy, tí nữa thì quăng cả ống nhòm xuống đất, hắn quay đầu cười gượng một tiếng: “Thì ra…ngài bận việc xong rồi đấy à?”
Triệu Vân Lan “vô tình” dẫm nghiến chân hắn.
Thẩm Nguy cũng không để ý hắn chọc ghẹo, tiếp tục nói: “Hẳn là do Yêu tộc mang đến, nghe đồn Phục Hy xuất thân từ miền đất phía đông, sau khi được phong thánh mới có Xi Vưu, Xi Vưu sinh ra hai tộc Vu Yêu, Thái Hạo chết đi để lại Phục Hy cung và bát quái, Phục Hy cung sau này bị Hậu Nghệ lấy đi, rơi vào trong tay Nhân tộc, như vậy xem ra lưới bát quái chắc hẳn chính là bí mật không truyền ra ngoài của Yêu tộc, ta đã nói rồi mà, các tộc quả nhiên đều có thứ gì đó để đáy hòm.”
Đang nói, chỉ thấy mảnh hỗn độn kia co quắp trong lưới bát quái đang dần dần nhô lên, lần đầu tiên bắt đầu lui về phía sau, Quỷ Diện lơ lửng trên không trung, cái mặt nạ vẽ ra biểu cảm vặn vẹo.
Đột nhiên toàn bộ lưới bát quái tỏa ra một luồng kim quang, Lâm Tĩnh lắp bắp kinh hãi, nhỏ giọng nói: “Đó là chính là kim ấn của Phật Tổ mà Tây Phương chúng ta cung phụng…. là pháp bảo trấn áp tà ma cuối cùng trong thời mạt pháp.”
Kim quang bốn phía ngập tràn Địa Phủ, những ngọn đèn nhỏ đã tắt trên đường Hoàng Tuyền lại được thắp lên, lúc này đây ánh lửa ngời sáng lạ kì như một con hỏa long vẫy đuôi bay lên từ đường Hoàng Tuyền, trong khoảnh khắc đã cuộn thành vòng.
Toàn bộ mảnh hỗn độn cùng với tất thảy Quỷ tộc đều bị lưới rộng vây bọc, duy chỉ không làm gì được Quỷ Vương không biết đã vào trong điện Diêm Vương tự bao giờ.
Gã có lợi hại thế nào, cuối cùng cũng biến chính mình thành viên đại tướng cô đơn.
Thẩm Nguy khẽ thở dài: “Trần ai lạc định, chúng ta đi thôi.”
Đây là đánh không nổi nữa rồi.
Lâm Tĩnh vốn đã muốn đi cùng bọn họ, nhưng hắn lại thấy trong lòng có cảm giác không được tự nhiên một cách kì quái, cứ cảm thấy sắp xảy ra cái gì, Lâm Tĩnh giơ ống nhòm lên theo bản năng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt nạ quỷ của Quỷ Diện lộ ra biểu cảm cười mà như khóc.
Bỗng nhiên, cái mặt nạ kia vỡ tan thành hai mảnh rơi xuống đất, để lộ khuôn mặt giống Thẩm Nguy như đúc mà lại tăm tối hơn nhiều, áo choàng trên người không gió tự bay, phần phật như cờ.
“Được lắm,” Lâm Tĩnh nghe gã khàn giọng nói, “Ngươi thắng, ta đánh không lại ngươi, ngươi hoàn toàn khinh thường không muốn đấu với ta___Được lắm.”
Thẩm Nguy dừng bước.
“Ngươi ta từ nhỏ không khác gì nhau, ta không rõ ta kém ngươi ở chỗ nào, ngươi là Trảm Hồn Sứ cao ngạo tôn quý, ta lại là Quỷ Vương vạn người đòi giết___Cái này không tính là gì.” Quỷ Diện cười nhẹ một tiếng, “Cái này đương nhiên không tính là gì, ta là Quỷ Vương, là tâm của đại địa này, thiên địa nhân thần đều có thể giết! Ta chỉ hận ngươi làm người đê tiện, không có dũng khí đánh với ta một trận công bằng, lại tìm lũ kiến cỏ kia tới làm nhục ta.”
“Ngươi sẽ hối hận.” Gã đột nhiên cúi đầu cười rộ lên, “Ngươi cho là ngươi thắng, không đánh mà thắng sao? Ngươi sẽ hối hận, huynh đệ tốt của ta.”
Thân thể gã đột nhiên trướng ra mấy chục thước giống như một tòa núi cao, rồi sau đó từ lòng đất xa ngoài vạn dặm truyền đến một tiếng rít gào dồn nén, ù ù ầm vang đất bằng như một tiếng sấm.
Thẩm Nguy đột nhiên biến sắc.
Quỷ Diện cất tiếng cười to, thân thể bỗng nhiên vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh nhỏ, mặt đất chấn động dữ dội, lưới bát quái Phục Hy đang vây khốn mảnh nhỏ hỗn độn bị xé toạc.
_____
(1) Long sĩ đầu: ngày 2 tháng 2 âm lịch, lễ cấy hái hay lễ vụ mùa của người Trung Quốc.
(2) Coi chày gỗ như kim khâu: chày gỗ dùng để giặt đồ và kim khâu có kích thước cách nhau quá xa, đương nhiên không thể coi như nhau được, ý chị Chúc ở đây là anh Nguy dễ gạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.