Chương 12: Luân hồi quỹ (11)
Priest
18/10/2016
“Chính là chỗ này, quay lại cho tôi chút.”
Sau khi Triệu Vân Lan tách khỏi Quách Trường Thành liền lái xe trở về số 4 đường Quang Minh, chuyện đầu tiên y làm chính là đi thẳng tới văn phòng, đem băng giám sát đường Đại Học xem đi xem lại hết ba lần.
Phòng làm việc ban ngày thoạt nhìn tiêu điều đi rất nhiều, trong văn phòng chỉ có một nữ cảnh sát đang trực ban.
Vị nữ cảnh sát này nhìn qua chừng hai mươi tuổi, tóc buộc thành đuôi ngựa đơn giản, đồ trang sức trang nhã, lộ ra vầng trán trơn bóng xinh đẹp, đôi mắt cô nửa mở nửa khép, thần sắc biếng nhác, giống như buồn ngủ, nhưng động tác trên tay lại vô cùng lưu loát.
Nữ cảnh sát thân trên mặc cảnh phục, trên đùi lại đắp một tấm chăn dài, trước sau ngồi im trên ghế không hề di chuyển, nếu không phải sắc mặt vẫn hồng nhuận thì tạo hình này của cô ấy thật giống như bệnh nặng mới khỏi .
Có lẽ do tấm chăn khá dài, một phần trải trên mặt đất. Triệu Vân Lan bất cẩn đạp một cước làm nó xốc lên, phía dưới tấm chăn, một cái đuôi rắn cực lớn nhọn hoắt phút chốc thò ra, lại rất nhanh rụt về, nữ cảnh sát cũng không thèm cúi đầu, lực chú ý vẫn tập trung trên băng ghi hình như cũ, tùy tay trải phẳng lại góc chăn vừa bị lật lên.
Trên bàn làm việc đặt bảng tên cô ấy — Chúc Hồng.
Băng ghi hình không rõ lắm, bị một từ trường kì lạ nào đó làm nhiễu đi, khi liền khi đứt, có đôi lúc còn bốc lên sương trắng. Tin tức lấy được trong đó cũng không nhiều, dù sao thì nơi phát sinh án mạng là bên cạnh cửa hông của trường đại học trong ngõ hẻm, mà camera lại lắp ở bên ngoài đường Đại Học, có thể quay được cũng chỉ là một đoạn ngắn khi nạn nhân Lư Nhược Mai gặp Lý Thiến trên đường Đại Học mà thôi.
Thời gian hiện lên là mười giờ hai mươi phút đêm qua, Lý Thiến đi ra từ cửa chính đại học đúng như cô nói, đi vào siêu thị nhỏ bên kia đường, năm phút đồng hồ sau từ siêu thị đi ra, trong khi trở về vừa lúc gặp qua nạn nhân Lư Nhược Mai, hơn nữa còn rất lễ độ gật đầu với đối phương.
Băng ghi hình dừng lại ngay sau khi hai người tách ra, tại khoảnh khắc Lư Nhược Mai đã qua đường cái, đang muốn tiến vào trong con hẻm.
Lý Thiến tựa hồ vô tình liếc nhìn Lô Nhược Mai một cái, vì nguyên nhân độ nét, biểu tình của cô không quá rõ ràng, nhưng lập tức, cô bé như vừa chịu qua một nỗi kinh hoàng không tưởng mà rụt người về phía sau rất nhanh.
Chúc Hồng nhìn chằm chằm màn hình một lát, đôi mắt nửa khép nửa mở rốt cuộc cũng mở to ra một chút, trong đôi mắt hạnh lộ ra hai con ngươi dựng thẳng không phải của con người, thoạt nhìn hết sức quỷ dị.
“Cô ta đang nhìn phía dưới đèn đường sao?”
Triệu Vân Lan gật gật đầu: “Cái chỗ dưới cây đèn đường kia có thể làm nét hơn tí nữa không?”
Chúc Hồng ra tay phóng đại hình ảnh thêm một chút, nhưng độ cải thiện chất lượng vô cùng hữu hạn: “Không được, tôi cố hết sức rồi.”
“…… Mấy ngày nữa cho cô đi học tại chức nghiên cứu sinh, nâng cao trình độ kĩ thuật cho tôi.”
Chúc Hồng vỗ vỗ “đôi chân” của mình: “Một lần học ít nhất cũng phải hai ba năm, tôi đây mỗi tháng một lần thế này, làm sao giải thích với người ta cứ đôi bữa nửa tháng lại xin nghỉ hả?”
Triệu Vân Lan mặt không đỏ tim không đập nói: “Cô không biết nói mình bị đau bụng sinh lý định kì sao? Nữ nhân ngốc.”
“……” Chúc Hồng trầm mặc một hồi, “Anh đánh sập ảo tưởng diễm lệ của tôi rồi, lãnh đạo.”
“Biết là lãnh đạo mà còn dám YY,” Triệu Vân Lan dúi đầu cô một nhát, “Chê tiền thưởng có phải không?”
Chúc Hồng nheo lại đôi mắt đến thật mảnh, vươn đầu lưỡi dài nhọn như lưỡi rắn liếm liếm môi: “Nếu anh có thể ngủ với tôi một tối, tôi có thể không cần tiền lương tiền thưởng, làm việc không công cho anh luôn.”
Triệu Vân Lan cúi đầu ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô: “Thật sự?”
Chúc Hồng: “……”
Cô đột nhiên có cảm giác, chuyện thất đức như bán mình cầu việc, tên lãnh đạo chết bầm không biết xấu hổ nhà bọn họ thực sự có thể làm được.
“Trong thời gian công tác dám đùa giỡn lãnh đạo,” Triệu Vân Lan cười rộ lên, “Tốt lắm đồng chí Chúc Hồng, suất đi học Nghị quyết Đảng của cục ta năm nay cho cô, chuẩn bị mà giác ngộ cho tốt đi ha.”
Chúc Hồng hối hận câm miệng quá muộn, đành phải nhìn trái liếc phải cố gắng nói đỡ: “Nếu camera quay không được, chứng tỏ nó không muốn để người nhìn thấy, trừ khi là Thiên Nhãn mở _____ cô nhóc đó có thể nhìn thấy mấy thứ đó, đại khái chắc là do cô ta đã động tới Luân Hồi quỹ rồi.”
Ngón tay Triệu Vân Lan đang chống trên mặt bàn nhẹ nhàng gõ gõ: “Luân Hồi bàn thì tôi biết, cái nhật quỹ khắc hình như vậy, ý nghĩa tượng trưng lớn hơn ý nghĩa sử dụng nhiều, thứ này có cái gì đặc biệt sao?”
“Kỳ thật chiều nay khi anh nhắc đến cái nhật qũy cổ kia tôi đã nghĩ đến nó,” Chúc Hồng xoay người mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra một quyển sách đóng theo phương pháp cũ, “Đây là tôi mượn về từ Địa Phủ, lúc nào rảnh anh xem qua một chút đi. Tương truyền phần đế của nó dùng mảnh nhỏ của Tam Sinh Thạch tạo thành, vảy khảm ở mặt sau là một loại cá lóc trong sông Vong Xuyên, dài ba thước ba tấc, vây cá cứng rắn như tinh thạch, chỉ mọc ở một bên.”
Triệu Vân Lan gật đầu ý bảo cô tiếp tục nói.
Chúc Hồng mở cuốn sách cổ kia: “Nghe nói năm đó sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, phân ra ranh giới âm dương, lấy đường Hoàng Tuyền và sông Vong Xuyên làm giới hạn, sau lại bởi vì sinh linh càng ngày càng nhiều, không tiện quản lý, mới lập ra quy củ Qủy Môn Quan, trước khi Quỷ Môn Quan được tạo nên, U Minh đã có bốn thứ thánh khí, tứ thánh khí này sau đó vì đủ loại nguyên nhân mà lưu lạc nhân gian, Luân Hồi quỹ là một trong số đó.”
Ngón tay thon dài của Chúc Hồng lướt trên trang sách, Triệu Vân Lan theo tay cô nhìn vào, chỉ thấy phía dưới ba chữ “Luân hồi quỹ” là hai chữ nhỏ được ghi chú vào: ‘tá thọ’ (1).
“Tá thọ?” Triệu Vân Lan nhướng mày, lập tức nhớ tới tân hồn kì lạ đi theo Lý Thiến, “Tôi bảo cô điều tra về Lý Thiến đúng không? Người thân của cô ta có ai vừa chết chưa qua đầu thất không?”
“Có, bà nội Lý Thiến, mới mất cuối tháng tám.”
Thân thể Triệu Vân Lan hơi ngả về phía sau, chậm rãi châm một điếu thuốc: “Thế thì không sai rồi, khó trách hồn phách của bà ấy có thể xuất hiện rõ ràng giữa ban ngày ban mặt, thì ra là bị Tam Sinh Thạch ngăn mất sinh hồn, tôi còn nói con bé kia thế nào lại dối trá như thế, dám mượn thọ người lớn tuổi, mệt cô ta……”
“Luân hồi quỹ tượng trưng cho triều thăng tịch lạc (2), vây của con cá trong Vong Xuyên cũng chỉ mọc một bên, cho nên chỉ có người lớn tuổi mượn thọ của người trẻ hơn, không có khả năng làm ngược lại, sếp à, anh hiểu lầm con nhà người ta phải không?” Chúc Hồng nói đoạn duỗi tay trong thinh không, một tờ giấy Tuyên Thành toàn chữ hiện lên lay động trên tay cô, trên đó viết danh tự của Lý Thiến, mấy chữ nhỏ phía sau là ngày sinh tháng đẻ, sau nữa là một đống chữ nhìn không rõ không biết là ghi cái gì, chỉ biết là nội dung từng bị xóa sửa qua.
Chúc Hồng nói: “Địa Phủ giúp tôi điều tra rồi, thời hạn sống của Lý Thiến thực sự bị người ta sửa, dương thọ không phải sửa thành dài ra mà là ngắn lại.”
Triệu Vân Lan có chút ngoài ý muốn hơi nhướng mày.
“Luân hồi quỹ, luân hồi quỹ, tam sinh thạch thượng chuyển tam biến, nhĩ bán sinh lai ngã bán thế, bất cầu đồng sinh cầu đồng tử.” (3) Chúc Hồng nói, “Ý tứ chính là, nếu có luân hồi thánh khí, thì có thể dùng một nửa tuổi thọ còn lại của mình đổi về sinh mạng của một người đã chết, từ nay về sau đồng sinh cộng tử. Hai năm trước, thọ mệnh của bà nội Lý Thiến đã hết, hẳn là khi đó, cô bé này dùng một nửa dương thọ của mình đưa bà ấy trở lại.”
Triệu Vân Lan không nói một lời lẳng lặng nghe.
“Trong lúc anh chưa về tôi đã điều tra qua một chút bối cảnh của cô bé, Lý Thiến này tuy nói là người bản địa, nhưng lại không sống ở đây, trước đó cô ấy cùng bà nội ở ngoại ô cơ, tôi gọi điện thoại tới cho cán bộ ở nơi Lý Thiến đăng kí hộ khẩu trước đó, bên kia nói cho tôi biết, Lý Thiến là do bà nội cô ấy nuôi lớn, cha mẹ đại khái chắc là công việc bận rộn, cũng không mấy khi về, cô ấy còn có một đứa em trai, thời điểm khi đó lại là lúc kế hoạch hóa gia đình làm rất nghiêm trọng, người làm cha mẹ vì tránh né, cho nên……Anh cũng biết mà phải không?”
Triệu Vân Lan “Ừ” một tiếng, Chúc Hồng liền tiếp tục nói: “Cán bộ thôn nói, hai năm trước bà cụ đột phát tai biến mạch máu não, người khác đều tưởng rằng bà ấy không qua khỏi, kết quả không biết như thế nào bà lại khỏe lại y như kì tích, nhưng vẫn tồn tại ít di chứng, sau đó bị chẩn đoán là bệnh Alzheimer (4), hay trước đây còn gọi là lẩm cẩm sớm đó, tôi đoán là tai biến làm tổn thương thần kinh gây nên, từ đầu bà ấy chỉ quên việc thôi, sau này càng ngày càng nghiêm trọng, đến cả người cũng không nhận được, trí lực thoái hóa nghiêm trọng, mà nửa năm sau Lý Thiến lại thi đỗ nghiên cứu sinh trong thành phố này, đến tận lúc ấy bố mẹ cô bé mới không thể không đón mẹ già và con gái đi.”
“Nói cách khác chuyện ‘lấy mạng đổi mạng’ này hẳn là phát sinh khi bà nội của Lý Thiến bệnh nặng.” Triệu Vân Lan phà một hơi khói thuốc, “Cô ta lúc ấy ở nhà cổ đã tìm được thánh vật gia truyền, điều này có thể cho qua — nhưng tôi chẳng nhìn thấy chuyện này có cái gì mà khó mở miệng, sao cô ta lại nói dối tôi chứ?”
“Có lẽ có ẩn tình,” Chúc Hồng lôi tới một cái ghế dựa, khuỷu tay chống lên tay ghế, dùng cặp đồng tử dựng thẳng nhìn Triệu Vân Lan, cảm giác đáng sợ do động vật máu lạnh sinh ra từ trên người cô, không biết tại sao lại làm cho người ta cảm giác được một sự ôn nhu hàm ẩn, cô nói, “Anh nghĩ xem, nếu trên thế giới này có một người, anh yêu hắn vô cùng, sẵn sàng dùng nửa đời của mình đổi lấy hắn, hắn lại không rõ nguyên nhân mà biến mất một lần nữa, đó là cái tư vị gì?”
Triệu Vân Lan biểu tình hờ hững nhíu mày, tựa hồ trong lòng đang do dự.
Nghe cái loại chuyện xưa có thể làm người rơi lệ này, y chẳng những tuyệt đối không hề cảm động mà còn tỉ mỉ nghiên cứu từng mảnh chắp ghép, như thể không tìm ra chuyện mờ ám thì quyết không bỏ qua, Chúc Hồng quả thực không rõ trong hai người bọn họ ai mới là động vật máu lạnh nữa, chỉ khe khẽ thở dài.
Triệu Vân Lan nhún vai: “Được rồi, Chúc nữ sĩ, cầu cô chỉ giáo chỉ giáo.”
“Lý Thiến thường xuyên mua đồ trên mạng, tôi tra qua danh mục mua đồ của cô bé, đại đa số đều là đồ dùng bảo vệ sức khỏe người già, tiền tiêu vặt của cô ta không nhiều, phần lớn là do đi làm gia sư hoặc giúp việc vặt cho giáo viên hướng dẫn mà kiếm được, con gái nhà khác rất thích trang điểm xinh xắn, cô bé này lại rất ít điểm trang cái gì cho bản thân, tôi cảm thấy chỉ điểm đó thôi cũng đủ chứng minh cô bé là một đứa trẻ tốt, nếu xác minh cô bé không quan hệ gì với bản án rồi, có một số việc, cô bé không muốn nói thì quên đi, anh cũng nên có chừng có mực, sao lại phải bức người quá đáng như thế chứ?”
Triệu Vân Lan: “Vật chất chẳng nói lên cái gì, có đôi khi hoàn toàn không có tình cảm gì, mới phải dùng vật chất để bù đắp……”
Những lời này của y bị áp bức trong vẻ mặt “Anh vô tình anh máu lạnh” của Chúc Hồng cuối cùng không nói ra tiếng được.
“Được rồi,” Triệu Vân Lan nói, “Giả thiết như cô nói, cô nhóc kia chia một nửa thọ mệnh cho lão thái thái, vì sao bây giờ bà ấy đã chết mà cô ta lại còn sống sờ sờ thế?”
“Loại tình huống này có khả năng là ngoài ý muốn, tỷ như bà ấy dương thọ chưa hết mà đã đi chẳng hạn.” Chúc Hồng nói, “Lâm Tĩnh ở bên kia đưa cho tôi danh sách hồn phách đi lạc, tôi đã tra xét qua, trong đó quả thực không có bà ấy, bà ấy lưu lạc bên ngoài như thế, rất có khả năng bên kia cũng không biết. Hồn phách của bà lão bị Luân Hồi Quỹ hợp với người sống, không chừng chính là dùng cách đó mà tránh thoát âm sai.”
Triệu Vân Lan nghĩ nghĩ: “Vậy sao……”
Chúc Hồng hỏi: “Thế nào?”
“Tôi đột nhiên nhớ tới một vấn đề, không biết cô có phát hiện ra không, dáng người của Lý Thiến và Lô Nhược Mai nhìn qua vô cùng giống nhau, kiểu tóc cũng không khác mấy, người không quen mà chỉ nhìn từ phía sau cơ hồ không thể phân biệt được, hơn nữa ngày đó lại trùng hợp cùng mặc một kiểu quần áo, mà Lô Nhược Mai lại chết ngay sau khi gặp Lý Thiến ____ cô nghĩ coi, Lý Thiến dùng Luân Hồi quỹ, trên người khẳng định là sẽ nhiễm lên mùi vị của U Minh thánh vật, nếu thật sự có thể né tránh âm sai, nói không chừng Ngạ quỷ vượt ngục ……”
“Anh nói mục tiêu của Ngạ quỷ có khả năng vốn là Lý Thiến sao ?!”
—————————————————————————–
Chú thích.
(1) tá thọ: mượn thọ, lấy tuổi thọ của người khác thành của mình.
(2) triều thăng tịch lạc: sớm lên chiều xuống(ta để nguyên Hán Việt vì Chúc Hồng đang nói về thuộc tính của cổ vật mà)
(3) Luân hồi quỹ, luân hồi quỹ, tam sinh thạch thượng chuyển tam biến, nhĩ bán sinh lai ngã bán thế, bất cầu đồng sinh cầu đồng tử: Luân hồi quỹ, luân hồi quỹ, trên Tam Sinh Thạch chuyển ba vòng, ngươi nửa đời ta nửa kiếp, không cần cùng sống cầu cùng chết.
(4) bệnh Alzheimer: bệnh mất trí nhớ. Xem thêmWiki
Sau khi Triệu Vân Lan tách khỏi Quách Trường Thành liền lái xe trở về số 4 đường Quang Minh, chuyện đầu tiên y làm chính là đi thẳng tới văn phòng, đem băng giám sát đường Đại Học xem đi xem lại hết ba lần.
Phòng làm việc ban ngày thoạt nhìn tiêu điều đi rất nhiều, trong văn phòng chỉ có một nữ cảnh sát đang trực ban.
Vị nữ cảnh sát này nhìn qua chừng hai mươi tuổi, tóc buộc thành đuôi ngựa đơn giản, đồ trang sức trang nhã, lộ ra vầng trán trơn bóng xinh đẹp, đôi mắt cô nửa mở nửa khép, thần sắc biếng nhác, giống như buồn ngủ, nhưng động tác trên tay lại vô cùng lưu loát.
Nữ cảnh sát thân trên mặc cảnh phục, trên đùi lại đắp một tấm chăn dài, trước sau ngồi im trên ghế không hề di chuyển, nếu không phải sắc mặt vẫn hồng nhuận thì tạo hình này của cô ấy thật giống như bệnh nặng mới khỏi .
Có lẽ do tấm chăn khá dài, một phần trải trên mặt đất. Triệu Vân Lan bất cẩn đạp một cước làm nó xốc lên, phía dưới tấm chăn, một cái đuôi rắn cực lớn nhọn hoắt phút chốc thò ra, lại rất nhanh rụt về, nữ cảnh sát cũng không thèm cúi đầu, lực chú ý vẫn tập trung trên băng ghi hình như cũ, tùy tay trải phẳng lại góc chăn vừa bị lật lên.
Trên bàn làm việc đặt bảng tên cô ấy — Chúc Hồng.
Băng ghi hình không rõ lắm, bị một từ trường kì lạ nào đó làm nhiễu đi, khi liền khi đứt, có đôi lúc còn bốc lên sương trắng. Tin tức lấy được trong đó cũng không nhiều, dù sao thì nơi phát sinh án mạng là bên cạnh cửa hông của trường đại học trong ngõ hẻm, mà camera lại lắp ở bên ngoài đường Đại Học, có thể quay được cũng chỉ là một đoạn ngắn khi nạn nhân Lư Nhược Mai gặp Lý Thiến trên đường Đại Học mà thôi.
Thời gian hiện lên là mười giờ hai mươi phút đêm qua, Lý Thiến đi ra từ cửa chính đại học đúng như cô nói, đi vào siêu thị nhỏ bên kia đường, năm phút đồng hồ sau từ siêu thị đi ra, trong khi trở về vừa lúc gặp qua nạn nhân Lư Nhược Mai, hơn nữa còn rất lễ độ gật đầu với đối phương.
Băng ghi hình dừng lại ngay sau khi hai người tách ra, tại khoảnh khắc Lư Nhược Mai đã qua đường cái, đang muốn tiến vào trong con hẻm.
Lý Thiến tựa hồ vô tình liếc nhìn Lô Nhược Mai một cái, vì nguyên nhân độ nét, biểu tình của cô không quá rõ ràng, nhưng lập tức, cô bé như vừa chịu qua một nỗi kinh hoàng không tưởng mà rụt người về phía sau rất nhanh.
Chúc Hồng nhìn chằm chằm màn hình một lát, đôi mắt nửa khép nửa mở rốt cuộc cũng mở to ra một chút, trong đôi mắt hạnh lộ ra hai con ngươi dựng thẳng không phải của con người, thoạt nhìn hết sức quỷ dị.
“Cô ta đang nhìn phía dưới đèn đường sao?”
Triệu Vân Lan gật gật đầu: “Cái chỗ dưới cây đèn đường kia có thể làm nét hơn tí nữa không?”
Chúc Hồng ra tay phóng đại hình ảnh thêm một chút, nhưng độ cải thiện chất lượng vô cùng hữu hạn: “Không được, tôi cố hết sức rồi.”
“…… Mấy ngày nữa cho cô đi học tại chức nghiên cứu sinh, nâng cao trình độ kĩ thuật cho tôi.”
Chúc Hồng vỗ vỗ “đôi chân” của mình: “Một lần học ít nhất cũng phải hai ba năm, tôi đây mỗi tháng một lần thế này, làm sao giải thích với người ta cứ đôi bữa nửa tháng lại xin nghỉ hả?”
Triệu Vân Lan mặt không đỏ tim không đập nói: “Cô không biết nói mình bị đau bụng sinh lý định kì sao? Nữ nhân ngốc.”
“……” Chúc Hồng trầm mặc một hồi, “Anh đánh sập ảo tưởng diễm lệ của tôi rồi, lãnh đạo.”
“Biết là lãnh đạo mà còn dám YY,” Triệu Vân Lan dúi đầu cô một nhát, “Chê tiền thưởng có phải không?”
Chúc Hồng nheo lại đôi mắt đến thật mảnh, vươn đầu lưỡi dài nhọn như lưỡi rắn liếm liếm môi: “Nếu anh có thể ngủ với tôi một tối, tôi có thể không cần tiền lương tiền thưởng, làm việc không công cho anh luôn.”
Triệu Vân Lan cúi đầu ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô: “Thật sự?”
Chúc Hồng: “……”
Cô đột nhiên có cảm giác, chuyện thất đức như bán mình cầu việc, tên lãnh đạo chết bầm không biết xấu hổ nhà bọn họ thực sự có thể làm được.
“Trong thời gian công tác dám đùa giỡn lãnh đạo,” Triệu Vân Lan cười rộ lên, “Tốt lắm đồng chí Chúc Hồng, suất đi học Nghị quyết Đảng của cục ta năm nay cho cô, chuẩn bị mà giác ngộ cho tốt đi ha.”
Chúc Hồng hối hận câm miệng quá muộn, đành phải nhìn trái liếc phải cố gắng nói đỡ: “Nếu camera quay không được, chứng tỏ nó không muốn để người nhìn thấy, trừ khi là Thiên Nhãn mở _____ cô nhóc đó có thể nhìn thấy mấy thứ đó, đại khái chắc là do cô ta đã động tới Luân Hồi quỹ rồi.”
Ngón tay Triệu Vân Lan đang chống trên mặt bàn nhẹ nhàng gõ gõ: “Luân Hồi bàn thì tôi biết, cái nhật quỹ khắc hình như vậy, ý nghĩa tượng trưng lớn hơn ý nghĩa sử dụng nhiều, thứ này có cái gì đặc biệt sao?”
“Kỳ thật chiều nay khi anh nhắc đến cái nhật qũy cổ kia tôi đã nghĩ đến nó,” Chúc Hồng xoay người mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra một quyển sách đóng theo phương pháp cũ, “Đây là tôi mượn về từ Địa Phủ, lúc nào rảnh anh xem qua một chút đi. Tương truyền phần đế của nó dùng mảnh nhỏ của Tam Sinh Thạch tạo thành, vảy khảm ở mặt sau là một loại cá lóc trong sông Vong Xuyên, dài ba thước ba tấc, vây cá cứng rắn như tinh thạch, chỉ mọc ở một bên.”
Triệu Vân Lan gật đầu ý bảo cô tiếp tục nói.
Chúc Hồng mở cuốn sách cổ kia: “Nghe nói năm đó sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, phân ra ranh giới âm dương, lấy đường Hoàng Tuyền và sông Vong Xuyên làm giới hạn, sau lại bởi vì sinh linh càng ngày càng nhiều, không tiện quản lý, mới lập ra quy củ Qủy Môn Quan, trước khi Quỷ Môn Quan được tạo nên, U Minh đã có bốn thứ thánh khí, tứ thánh khí này sau đó vì đủ loại nguyên nhân mà lưu lạc nhân gian, Luân Hồi quỹ là một trong số đó.”
Ngón tay thon dài của Chúc Hồng lướt trên trang sách, Triệu Vân Lan theo tay cô nhìn vào, chỉ thấy phía dưới ba chữ “Luân hồi quỹ” là hai chữ nhỏ được ghi chú vào: ‘tá thọ’ (1).
“Tá thọ?” Triệu Vân Lan nhướng mày, lập tức nhớ tới tân hồn kì lạ đi theo Lý Thiến, “Tôi bảo cô điều tra về Lý Thiến đúng không? Người thân của cô ta có ai vừa chết chưa qua đầu thất không?”
“Có, bà nội Lý Thiến, mới mất cuối tháng tám.”
Thân thể Triệu Vân Lan hơi ngả về phía sau, chậm rãi châm một điếu thuốc: “Thế thì không sai rồi, khó trách hồn phách của bà ấy có thể xuất hiện rõ ràng giữa ban ngày ban mặt, thì ra là bị Tam Sinh Thạch ngăn mất sinh hồn, tôi còn nói con bé kia thế nào lại dối trá như thế, dám mượn thọ người lớn tuổi, mệt cô ta……”
“Luân hồi quỹ tượng trưng cho triều thăng tịch lạc (2), vây của con cá trong Vong Xuyên cũng chỉ mọc một bên, cho nên chỉ có người lớn tuổi mượn thọ của người trẻ hơn, không có khả năng làm ngược lại, sếp à, anh hiểu lầm con nhà người ta phải không?” Chúc Hồng nói đoạn duỗi tay trong thinh không, một tờ giấy Tuyên Thành toàn chữ hiện lên lay động trên tay cô, trên đó viết danh tự của Lý Thiến, mấy chữ nhỏ phía sau là ngày sinh tháng đẻ, sau nữa là một đống chữ nhìn không rõ không biết là ghi cái gì, chỉ biết là nội dung từng bị xóa sửa qua.
Chúc Hồng nói: “Địa Phủ giúp tôi điều tra rồi, thời hạn sống của Lý Thiến thực sự bị người ta sửa, dương thọ không phải sửa thành dài ra mà là ngắn lại.”
Triệu Vân Lan có chút ngoài ý muốn hơi nhướng mày.
“Luân hồi quỹ, luân hồi quỹ, tam sinh thạch thượng chuyển tam biến, nhĩ bán sinh lai ngã bán thế, bất cầu đồng sinh cầu đồng tử.” (3) Chúc Hồng nói, “Ý tứ chính là, nếu có luân hồi thánh khí, thì có thể dùng một nửa tuổi thọ còn lại của mình đổi về sinh mạng của một người đã chết, từ nay về sau đồng sinh cộng tử. Hai năm trước, thọ mệnh của bà nội Lý Thiến đã hết, hẳn là khi đó, cô bé này dùng một nửa dương thọ của mình đưa bà ấy trở lại.”
Triệu Vân Lan không nói một lời lẳng lặng nghe.
“Trong lúc anh chưa về tôi đã điều tra qua một chút bối cảnh của cô bé, Lý Thiến này tuy nói là người bản địa, nhưng lại không sống ở đây, trước đó cô ấy cùng bà nội ở ngoại ô cơ, tôi gọi điện thoại tới cho cán bộ ở nơi Lý Thiến đăng kí hộ khẩu trước đó, bên kia nói cho tôi biết, Lý Thiến là do bà nội cô ấy nuôi lớn, cha mẹ đại khái chắc là công việc bận rộn, cũng không mấy khi về, cô ấy còn có một đứa em trai, thời điểm khi đó lại là lúc kế hoạch hóa gia đình làm rất nghiêm trọng, người làm cha mẹ vì tránh né, cho nên……Anh cũng biết mà phải không?”
Triệu Vân Lan “Ừ” một tiếng, Chúc Hồng liền tiếp tục nói: “Cán bộ thôn nói, hai năm trước bà cụ đột phát tai biến mạch máu não, người khác đều tưởng rằng bà ấy không qua khỏi, kết quả không biết như thế nào bà lại khỏe lại y như kì tích, nhưng vẫn tồn tại ít di chứng, sau đó bị chẩn đoán là bệnh Alzheimer (4), hay trước đây còn gọi là lẩm cẩm sớm đó, tôi đoán là tai biến làm tổn thương thần kinh gây nên, từ đầu bà ấy chỉ quên việc thôi, sau này càng ngày càng nghiêm trọng, đến cả người cũng không nhận được, trí lực thoái hóa nghiêm trọng, mà nửa năm sau Lý Thiến lại thi đỗ nghiên cứu sinh trong thành phố này, đến tận lúc ấy bố mẹ cô bé mới không thể không đón mẹ già và con gái đi.”
“Nói cách khác chuyện ‘lấy mạng đổi mạng’ này hẳn là phát sinh khi bà nội của Lý Thiến bệnh nặng.” Triệu Vân Lan phà một hơi khói thuốc, “Cô ta lúc ấy ở nhà cổ đã tìm được thánh vật gia truyền, điều này có thể cho qua — nhưng tôi chẳng nhìn thấy chuyện này có cái gì mà khó mở miệng, sao cô ta lại nói dối tôi chứ?”
“Có lẽ có ẩn tình,” Chúc Hồng lôi tới một cái ghế dựa, khuỷu tay chống lên tay ghế, dùng cặp đồng tử dựng thẳng nhìn Triệu Vân Lan, cảm giác đáng sợ do động vật máu lạnh sinh ra từ trên người cô, không biết tại sao lại làm cho người ta cảm giác được một sự ôn nhu hàm ẩn, cô nói, “Anh nghĩ xem, nếu trên thế giới này có một người, anh yêu hắn vô cùng, sẵn sàng dùng nửa đời của mình đổi lấy hắn, hắn lại không rõ nguyên nhân mà biến mất một lần nữa, đó là cái tư vị gì?”
Triệu Vân Lan biểu tình hờ hững nhíu mày, tựa hồ trong lòng đang do dự.
Nghe cái loại chuyện xưa có thể làm người rơi lệ này, y chẳng những tuyệt đối không hề cảm động mà còn tỉ mỉ nghiên cứu từng mảnh chắp ghép, như thể không tìm ra chuyện mờ ám thì quyết không bỏ qua, Chúc Hồng quả thực không rõ trong hai người bọn họ ai mới là động vật máu lạnh nữa, chỉ khe khẽ thở dài.
Triệu Vân Lan nhún vai: “Được rồi, Chúc nữ sĩ, cầu cô chỉ giáo chỉ giáo.”
“Lý Thiến thường xuyên mua đồ trên mạng, tôi tra qua danh mục mua đồ của cô bé, đại đa số đều là đồ dùng bảo vệ sức khỏe người già, tiền tiêu vặt của cô ta không nhiều, phần lớn là do đi làm gia sư hoặc giúp việc vặt cho giáo viên hướng dẫn mà kiếm được, con gái nhà khác rất thích trang điểm xinh xắn, cô bé này lại rất ít điểm trang cái gì cho bản thân, tôi cảm thấy chỉ điểm đó thôi cũng đủ chứng minh cô bé là một đứa trẻ tốt, nếu xác minh cô bé không quan hệ gì với bản án rồi, có một số việc, cô bé không muốn nói thì quên đi, anh cũng nên có chừng có mực, sao lại phải bức người quá đáng như thế chứ?”
Triệu Vân Lan: “Vật chất chẳng nói lên cái gì, có đôi khi hoàn toàn không có tình cảm gì, mới phải dùng vật chất để bù đắp……”
Những lời này của y bị áp bức trong vẻ mặt “Anh vô tình anh máu lạnh” của Chúc Hồng cuối cùng không nói ra tiếng được.
“Được rồi,” Triệu Vân Lan nói, “Giả thiết như cô nói, cô nhóc kia chia một nửa thọ mệnh cho lão thái thái, vì sao bây giờ bà ấy đã chết mà cô ta lại còn sống sờ sờ thế?”
“Loại tình huống này có khả năng là ngoài ý muốn, tỷ như bà ấy dương thọ chưa hết mà đã đi chẳng hạn.” Chúc Hồng nói, “Lâm Tĩnh ở bên kia đưa cho tôi danh sách hồn phách đi lạc, tôi đã tra xét qua, trong đó quả thực không có bà ấy, bà ấy lưu lạc bên ngoài như thế, rất có khả năng bên kia cũng không biết. Hồn phách của bà lão bị Luân Hồi Quỹ hợp với người sống, không chừng chính là dùng cách đó mà tránh thoát âm sai.”
Triệu Vân Lan nghĩ nghĩ: “Vậy sao……”
Chúc Hồng hỏi: “Thế nào?”
“Tôi đột nhiên nhớ tới một vấn đề, không biết cô có phát hiện ra không, dáng người của Lý Thiến và Lô Nhược Mai nhìn qua vô cùng giống nhau, kiểu tóc cũng không khác mấy, người không quen mà chỉ nhìn từ phía sau cơ hồ không thể phân biệt được, hơn nữa ngày đó lại trùng hợp cùng mặc một kiểu quần áo, mà Lô Nhược Mai lại chết ngay sau khi gặp Lý Thiến ____ cô nghĩ coi, Lý Thiến dùng Luân Hồi quỹ, trên người khẳng định là sẽ nhiễm lên mùi vị của U Minh thánh vật, nếu thật sự có thể né tránh âm sai, nói không chừng Ngạ quỷ vượt ngục ……”
“Anh nói mục tiêu của Ngạ quỷ có khả năng vốn là Lý Thiến sao ?!”
—————————————————————————–
Chú thích.
(1) tá thọ: mượn thọ, lấy tuổi thọ của người khác thành của mình.
(2) triều thăng tịch lạc: sớm lên chiều xuống(ta để nguyên Hán Việt vì Chúc Hồng đang nói về thuộc tính của cổ vật mà)
(3) Luân hồi quỹ, luân hồi quỹ, tam sinh thạch thượng chuyển tam biến, nhĩ bán sinh lai ngã bán thế, bất cầu đồng sinh cầu đồng tử: Luân hồi quỹ, luân hồi quỹ, trên Tam Sinh Thạch chuyển ba vòng, ngươi nửa đời ta nửa kiếp, không cần cùng sống cầu cùng chết.
(4) bệnh Alzheimer: bệnh mất trí nhớ. Xem thêmWiki
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.