Tràn Ngập Nguy Cơ

Chương 9: Chương 8-2

Hạ Tiểu Chính

03/04/2021

Đây không phải là lần đầu tiên anh làm tình với Quý Chính Tắc trong trường học. Một hôm nào đó vào cuối tháng tư, cô giáo trẻ trong văn phòng mời anh đi xem một trận bóng rổ. Đó là trận đấu giữa lớp bốn và lớp mười sáu có đông học sinh nhất trường. Anh không biết được tâm lý trong lòng mình là thế nào nữa, tay cầm bút siết chặt mấy lần rồi lại buông xuống chấm bài thi.

Trong sân bóng rổ tụ tập rất đông người xem, sức hút của trận bán kết đương nhiên là rất hot, huống chi còn có sự xuất hiện của Quý Chính Tắc. Khi anh bước vào thì đúng lúc thấy Quý Chính Tắc đang nhảy lên định làm một cú úp rổ ngoạn mục, bầu không khí trong sân bóng ngay lập tức lên đến đỉnh điểm, tiếng cổ vũ và tiếng hò hét lớn đến mức như muốn nổ tung cả hội trường, thời khắc toàn bộ hội trường chăm chú dõi theo này cũng khiến anh sôi sục.

Đột nhiên một cầu thủ cao gần hai mét của đối thủ đã đồng thời nhảy lên và quạt tay một phát, thành công chặn được cú úp rổ của Quý Chính Tắc và khiến quả bóng đập vào bảng bóng rổ.

Nữ sinh toàn trường nhất thời im phăng phắc, không khí như thể đột ngột đóng băng lại. Phương Yểu An đứng đó, nghe các nữ sinh phía sau chỉ tay vào cậu cầu thủ to con kia mà mắng chửi dã man suốt cả hiệp.

Lớp mười sáu quá mạnh, lớp bốn thua tới sáu điểm. Quý Chính Tắc ngược lại không hề chán nản vì trước khi rời sân hắn đã trả cho cầu thủ cao to lớp mười sau kia một cú rồi, hắn bước ra ngoài sân lấy khăn mặt lau mồ hôi trên người. Quý Chính Tắc cao lớn rắn rỏi, sau khi vận động xong thì lại càng thêm đẹp trai bức người, đứng trong đám đông hắn chói mắt như một ngôi sao rơi xuống biển cát đêm. Bên cạnh có rất nhiều nữ sinh đưa cho hắn nước, hắn nhận một chai, cũng không nhìn xem đó là ai mà chỉ nói cảm ơn.

Lúc ngẩng đầu uống nước bỗng không kịp đề phòng nhìn thấy Phương Yểu An đang đứng trên khán đài phía đối diện, nước đột ngột tràn xuống khí quản khiến hắn bị sặc ho khù khụ, hắn nhanh chóng che mồm lại, lỗ tai cũng đỏ bừng. Hắn luống ca luống cuống với lấy áo bóng rổ lau mặt lần nữa, sau đó lôi điện thoại từ trong quần áo đã thay, ổn định lại nhịp thở rồi đắn đo gửi một tin nhắn qua, “Buổi chiều thầy còn tiết nào không ạ?”

Điện thoại Phương Yểu An rung lên, sau khi nghĩ đôi chút thì anh trả lời lại, “Không còn.”

Quý Chính Tắc đặt chai nước xuống ghế, gửi lại, “Chờ em ở dưới cầu thang bên trái phòng nghỉ được không thầy?”

Phương Yểu An ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau qua sân bóng rổ.

Anh khẽ gật đầu, Quý Chính Tắc mỉm cười.

Đợi mọi người đi hết Phương Yểu An mới đi đến lối vào phòng chờ cạnh cầu thang đợi Quý Chính Tắc. Quý Chính Tắc hiển nhiên là chào tạm biệt với đồng đội của mình xong mới tới, hắn đi rất gấp, nhìn thấy anh mới giảm tốc độ xuống.

Đôi bàn tay đặt sau lưng khẽ vặn vào nhau, Quý Chính Tắc buồn bực đi tới trước mặt anh, khi chất ngông cuồng bất phàm phóng khoáng giữa đôi chân mày lan đến khóe môi và tan thành một nụ cười không nóng không lạnh. Quý Chính Tắc hơi cúi đầu, tựa như có một sự xấu hổ không thể giải thích được, hắn tự giễu cười, “Ầy, xấu hổ quá.”

Anh nhìn chiếc áo bóng rổ còn chưa khô của Quý Chính Tắc, trái tim như bị chấn động một phát, môi mấp máy, “Giỏi lắm.”

Quý Chính Tắc ngại nửa giây rồi mới ngước mắt nhìn anh, hắn nhíu mày mỉm cười, ghé sát vào anh thủ thỉ, “An ủi em hở?”

Anh lùi lại một bước, ánh mắt không có đường  lui, “Tôi thấy vậy là giỏi rồi.”

Quý Chính Tắc càng cười tươi hơn, khóe môi nhếch lên cao, đột nhiên đè anh lên cánh cửa sau lưng rồi hôn anh một cách mãnh liệt.

“Ưm…” Phương Yểu An bị buộc phải nâng mặt lên tiếp nhận nụ hôn sâu và tràn đầy tính xâm lược của hắn. Anh mín chặt môi, tay nắm lấy cổ áo sau của Quý Chính Tắc, khó khăn chống cự, “Đừng…”

Quý Chính Tắc cạy hàm răng đang khép chặt của anh rồi một tay ôm eo anh, một tay lấy chìa khóa ra mở cửa, cả hai loạng choạng ngã vào phòng. Cửa vừa đóng, anh đã lại bị Quý Chính Tắc ghim lên cửa, bắp đùi bị nâng lên, tiếng nước nhớp nháp tràn ngập bên tai.

Phương Yểu An ngửi thấy mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người Quý Chính Tắc, mạnh mẽ nóng ẩm và nồng nặc hormone nam giới, ngang tàng hung hãn làm cho má người ta nóng bừng. Cơ thể anh khó tránh khỏi nóng lên theo, hơi thở run rẩy của hai người đan xen vào nhau. Anh khó khăn thõng tay trên vai Quý Chính Tắc và bị hắn hôn đến đỏ hết cả mặt.

Nụ hôn nồng nhiệt và mạnh mẽ khiến Phương Yểu An phát run, sống lưng anh cứng đờ, hai chân run lẩy bà lẩy bẩy. Anh bị nước miếng làm cho sặc, ho sặc sụa tránh người đi, khuôn mặt ửng hồng rối bời, “Không, đừng, khụ khụ, ngạt thở… ưm.”

“Thật vô dụng.” Quý Chính Tắc cười khẽ, hắn ngậm lấy lưỡi anh rồi nút mạnh, sau đó gục đầu xuống cổ khẽ khàng liếm dái tai hồng hào của Phương Yểu An.

Phương Yểu An thoải mái rên rỉ khe khẽ, thấp giọng thở hổn hển. Lưỡi Quý Chính Tắc nhẹ nhàng mút lấy phần thịt non mềm nơi cần cổ, sau đó chui đầu vào trong áo cuốn lấy đầu vú anh vào khoang miệng ấm áp của mình mà bú liếm, đầu vú anh cương cứng như thể sắp bị hòa tan bởi động tác bú kịch liệt này.

Trong đời sống tình dục nhạt nhẽo trước đây của mình, Phương Yểu An chưa bao giờ biết rằng đầu vú của đàn ông có thể đạt được khoái cảm tình dục lớn đến vậy, gần như lần nào nó cũng khiến anh phải ướt hốc mắt.

Linh hồn anh cũng sắp bị hút đi đến nơi, hai gò má đỏ ửng ngất ngây, há hốc mồm thở dốc đầy thỏa mãn. Quý Chính Tắc cuốn áo anh lên, bảo anh ngậm nó vào miệng.

“Thầy nhìn xem này, thật đẹp biết bao.”

Ánh mắt Phương Yểu An mờ mịt, mơ mơ màng màng cúi đầu xuống, nhìn thấy hai núm vú đỏ hồng đã bị mút đến cương cứng, xinh đẹp và nổi bần bật trên khuôn ngực gầy gò trắng nõn của anh. Quý Chính Tắc dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa núm vú, mỉm cười hôn lên cằm và phả hơi thở lên khắp khuôn mặt anh, hắn thấp giọng nói, “Thầy ơi, thầy thật là dâm đãng.”



Khẩu dâm trong tình dục khiến Phương Yểu An cảm thấy rất nhục nhã, anh dùng toàn lực đẩy vai Chính Tắc, “Buông tôi ra, tôi muốn đi xuống!”

“Không được đâu thầy.” Quý Chính Tắc tụt quần anh xuống, lại đè người lên hôn anh và lần mò nắm lấy dương vật đã ngẩng đầu của anh mà ve vuốt. Phương Yểu An không thoát được khỏi nụ hôn của hắn, đành phải nhíu mày đau đớn rên rỉ, “Đừng ở trường học, trở về đi…”

Cuối cùng hai người vẫn làm, do mở rộng còn chưa đủ nên lúc tiến vào như muốn lấy nửa cái mạng của Phương Yểu An, anh đau đớn đến đổ mồ hôi toàn thân và xìu cả thằng em. Quý Chính Tắc ép chặt anh vào tường, dùng tay mở rộng hai cánh mông anh từ phía sau rồi hung mãnh đẩy vào. Tư thế này tiến vào rất sâu và ác, côn thịt trong thân thể như cái chày giã gạo nện cho anh đến sắp nổ tung, cảm giác đau đớn xé anh thành hai nửa.

Nước mắt mỗi lúc một trào ra, đau quá, anh tái mét mặt thu mình lại khóc nức nở. Quý Chính Tắc liếm lấy nước mắt anh rồi dịu dàng dỗ dành, “Không đau, chịch một lúc mở lối được là hết đau ngay. Thầy cố chịu thêm xíu nữa thôi được không?”

Quý Chính Tắc ôm lấy Phương Yểu An rồi chậm rãi đỉnh vào bên trong, hắn rút nhẹ ra rồi lại chọc sâu vào và nhìn phản ứng của anh, đợi đến khi đôi gò má anh ửng hồng trở lại mới bắt đầu đẩy eo một cách mãnh liệt. Đưa đẩy kịch liệt như mưa rền gió dữ khiến đầu óc Phương Yểu An nhanh chóng trống rỗng. Anh đê mê ngửa đầu nhìn trần nhà, nước miếng chảy dọc theo khóe miệng hé mở, hàm răng run rẩy va lập cập vào nhau, “Ưm… đừng… đợi đã… sâu quá… chỗ đó chỗ đó!”

Cơ bụng và cơ bắp chân của Quý Chính Tắc đột nhiên căng lên, hắn áp vào tai anh khàn giọng hỏi: “Chỗ nào? Chỗ này ư?” Hắn cuồng bạo chọc đúng vào tuyến tiền liệt nhỏ bé hơi lồi, Phương Yểu An run lẩy bẩy, nội tạng bị chọc như lộn tung cả lên, còn hàng mi dài thẳng thì dính đầy nước mắt, cứ khóc sụt sịt nghẹn ngào không dứt.

———–

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc mà mặt trời đã rẽ mây đông mà trồi lên như quả cầu lửa, kỳ nghỉ hè cũng đã gần trôi qua.

Phương Yểu An ngồi vào bàn ăn, gắp lên một đũa cật heo xào ớt chuông. Thứ này trông rất kỳ quái và mùi vị càng khiến anh không thích, nhưng Quý Chính Tắc lại thường xuyên cố ý xào cho anh một đĩa nhỏ.

“Mau ăn đi, cho thầy bổ thân.” Quý Chính Tắc lại đẩy nó tới trước mặt anh.

Phương Yểu An tự mình gắp tôm, nói, “Tôi không ăn.” Trước kia anh không biết cật heo là gì, sau khi bị Quý Chính Tắc ép ăn hai lần thì anh mới biết đó là thuốc bổ thận, lúc ấy mặt anh tái như đít nhái luôn, “Tự em ăn đi.”

Quý Chính Tắc mím môi cười đầy ẩn ý, mặt mũi gian manh lộ ra chút vô lại, “Được thôi, vậy đêm nay thầy cho em tự chơi nhé, không được khóc cũng không được ngất, em nói làm chết thầy thì sẽ làm chết thầy luôn.”

Quý Chính Tắc nhìn anh méo miệng không nói nữa, lại bưng đĩa nhỏ lên đút cho anh, “Nào, há miệng ra, ăn hai miếng thôi là được. Đều là vì tốt cho thầy chứ cho ai, cái này không ăn cái kia không ăn sao mà giống con nít thế.”

Phương Yểu An nhai chệu chạo rồi nuốt xuống, lông mày nhíu chặt, “Em làm ít đi không được à?”

Quý Chính Tắc nhân cơ hội đút thêm một miếng  nữa vào miệng anh, “Làm gì cơ? Làm tình hay làm cật heo?”

Phương Yểu An lại không nói nữa, rõ ràng là làm tình và làm cật heo có một mối quan hệ tăng tiến với nhau, bởi anh ăn nhiều cật heo thì Quý Chính Tắc mới có thể làm tình được nhiều hơn. Anh đỏ mặt đứng bật dậy, “Đưa tôi, tôi đi rửa bát!”

“Em còn chưa ăn mà!” Quý Chính Tắc nhìn anh giận đùng đùng bỏ đi thì mỉm cười, gắp lấy cật heo ngồi ăn.

Phương Yểu An tắm xong ngồi xuống sofa xem tin tức, Quý Chính Tắc gối lên đùi anh, lười biếng bảo anh đút cam cho ăn. Ghế sofa không dài nên Quý Chính Tắc phải co chân lên nằm, Phương Yểu An tách một múi cam rồi đút vào miệng hắn, hắn liền cọ cọ lên bụng Phương Yểu An một hồi, hệt như một con mèo to bự lười biếng.

“Mai em phải về nhà rồi.”

“Ừ.” Cứ cách một khoảng thời gian Quý Chính Tắc sẽ phải về nhà ở khoảng một – hai ngày.

“Ba em vừa về, chắc em sẽ phải ở mấy ngày liền. Mai em sẽ nấu sẵn cơm cho thầy, thầy phải nhớ ăn đấy.”

“Ừ.”

“Còn mấy ngày kia em sẽ gọi đồ ăn cho thầy, nên ăn thanh đạm.”

“Không cần, em chớ xía vào, tự tôi gọi được.”

“Em phải gọi cho thầy, em thích quản thầy đấy.” Quý Chính Tắc chống người ngồi dậy dựa vào trán Phương Yểu An, dụi dụi mũi anh, ép thấp giọng nói, “Tốt nhất là mọi thứ của thầy đều phải do em lo liệu, từ ăn uống đến đi đứng ngủ nghỉ, đi đâu bước chân nào trước tất cả đều phải do em quyết định, như vậy mới là tốt.”



Phương Yểu An đối diện với mắt hắn. Con ngươi của Quý Chính Tắc rất trong và có màu vàng sáng nhạt như hổ phách, mang tới cảm giác trong suốt, mờ ảo và dịu dàng, là màu của hoàng hôn. Càng nhìn gần, càng có cảm giác sâu thăm thẳm, ánh nhìn như có một vòng xoáy ngày càng lớn, tựa như có thể hút người đối diện vào trong.

Anh khẽ dừng lại rồi nghiêng đầu sang bên, Quý Chính Tắc ôm lấy mặt anh và dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi khóe mắt, sau đó dịu dàng ngậm đôi môi nhạt màu của anh.

Quý Chính Tắc rời đi, căn nhà lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có và anh cũng hầu như không ra khỏi cửa. Hôm nay xuống nhà vứt rác, vừa vặn gặp shipper giao đồ ăn tới, anh nhận đồ rồi đi lên. Vừa mới lên tầng hai đã gặp ngay bác gái hôm nọ đang thủ sẵn đợi anh.

Từ sau khi Chu Kỳ Minh bị chuyển đến chi nhánh phía nam thì đã không còn ai cứu được anh nữa.

“Dì à, dì biết con… con có người yêu rồi ạ.” Đây không phải là lần đầu tiên anh nói dối như vậy.

“Dì biết. Nhưng thực sự là, ầy, nói chuyện này với con cũng không hay lắm nhưng mà sắp tới… con bé sẽ ra nước ngoài học tiến sĩ, đầu tháng chín nó đi rồi. Con bé thật sự là muốn gặp con một lần, chỉ nói dăm ba chuyện thôi chứ không làm gì khác đâu. Con giúp dì lần này được không, dì biết là làm phiền con, nhưng mà hazz.” Bác gái nắm chặt hai tay, ngẩng đầu tha thiết nhìn anh, “Con bé nhát lắm, chỉ luôn học tập nên nó không dám đến tìm con, con giúp dì một lần này thôi được không con? Chỉ ngồi một tiếng trò chuyện đôi câu thôi, dì biết làm phiền con là không hay, nếu không ổn thì để dì nói với đối tượng của con một câu, chỉ đi gặp thôi được không con?”

Phương Yểu An thực ra là một người có tính cách lạnh lùng, nói trắng ra là nhát, anh thích ăn cứng chứ không ăn mềm, ép anh ngược lại hiệu quả hơn van cầu anh nghìn lần. Quý Chính Tắc rất thông thạo việc này và đã nghiên cứu kỹ lưỡng anh rồi, vì thế hắn luôn luôn trực tiếp mạnh mẽ làm tới mà không cần hỏi han gì.

Kể từ khi anh ly hôn, bác gái này đã kiên trì làm mối cho anh không biết bao nhiêu cô, song chưa lần nào anh chịu đi cả. Nhưng hôm nay đã đến bước này thì anh cũng không thể nói gì thêm được nữa, vả lại nếu cứ tiếp tục dây dưa thêm thì đồ ăn cũng nguội mất.

Anh ngại phải làm nóng lại đồ ăn nên đành nói đồng ý với bác gái.

Đinh Diêu là một cô gái xinh xắn, đeo kính cận, rất nhút nhát, ít nói và tao nhã. Đúng như bác Đinh đã nói, điều kiện nhà cô nàng rất tốt, có thể thấy đúng là một cô gái được nuôi dưỡng trong tháp ngà. Cô thận trọng ngồi ở ghế sát cửa sổ của quán cà phê và nín thở nhìn anh, hai tay nắm chặt, niềm vui sướng trào ra trong mắt cô khiến Phương Yểu An choáng cả đầu.

Thật ra từ lâu Phương Yểu An đã không nhớ rõ dáng vẻ của cô nàng, vì vậy anh không hề cảm thấy thoải mái chút nào khi phải đối mặt với phần tình cảm chân thành nặng trĩu của cô, thậm chí anh còn thấy xấu hổ nữa.

Đinh Diêu là một cô gái sống nội tâm, nhưng cô lại có quá nhiều điều muốn nói cho Phương Yểu An biết, và nó không cho phép cô ngượng ngùng thêm giây phút nào nữa. Cô cứ không ngừng nói, phấn khích đến đôi gò má đỏ bừng bừng. Cô không quan tâm Phương Yểu An có đáp lại cô hay không, mà cô chỉ muốn nói cho anh biết rằng đã có một cô gái hàng đêm đều mơ về anh khi mà hai người mới chỉ gặp nhau một lần duy nhất.

Phương Yểu An nghe cô nói lần đầu tiên nhìn thấy anh là hôm cô tay xách nách mang một đống đồ đến nhà bác cô, đang gõ cửa thì không may túi bị rách khiến cam lăn lông lốc xuống cầu thang. Cô nói rằng cô đã nhìn thấy anh nhặt cam từ chỗ góc rẽ đi ra, hai tay ôm cam trên bụng, anh mặc một chiếc áo sơ mi xanh nhạt và đeo kính nom thật tuấn tú lịch sự. Anh hơi cúi đầu, khóe miệng nhếch lên ranh mãnh, “Còn mấy quả không ôm được nữa nên tôi để trong túi, như vậy không tính là ăn trộm chứ?” (Ối anh làm như này là chết con nhà người ta rồi còn gì, Tree hông bít nói gì thêm nứa :)))))))))

Cô nói trước kia cô luôn cho rằng dịu dàng là một từ không phải dành cho phái nam, nhưng ở nơi anh lại không hề có chỗ nào là không dịu dàng cả. Từ nụ cười trên môi, giọng điệu, đường nét vai gáy và cử chỉ cầm quả cam cho đến màu quần áo, tất cả đều mang vẻ lạnh nhạt mà dịu dàng.

Phương Yểu An rất nghi ngờ, anh cảm thấy mình vốn đâu có tốt như cô nói. Khuôn mặt của Đinh Diêu được bao phủ bởi một loại quầng sáng huyền ảo, như thể cô đang nói về một giấc mộng mơ hồ và cụ thể nào đó.

Anh vẫn đang nghe, cầm tách cà phê nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, rất không đúng lúc mà thất thần. Có một học sinh nam rất cao bước vào quán, không tìm chỗ ngồi mà chống cùi chỏ lên quầy bar gõ mấy cái.

Trong khoảnh khắc anh bị kinh sợ đến suýt chút nữa thì bật dậy, là Quý Chính Tắc!

Ông chủ trẻ tuổi trông có vẻ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Quý Chính Tắc, anh ta giao cốc cà phê đang vẽ hoa dở cho người khác rồi nhiệt tình trò chuyện với hắn. Quý Chính Tắc mỉm cười, nghiêng nửa mặt sang lạnh lùng liếc Phương Yểu An một cái.

Hô hấp Phương Yểu An hơi chậm lại, bắt đầu bồn chồn không yên. Anh ngồi ngay đối diện với chỗ Quý Chính Tắc đang đứng, nhìn hắn lười biếng dựa vào quầy bar tán gẫu câu được câu không với ông chủ, ngón tay hắn lơ đễnh lướt qua đồ vật trang trí trên quầy bar, ngay cả khóe mắt cũng khiến Phương Yểu An thầm sợ hãi.

Mặt mũi Quý Chính Tắc rất lạnh lùng kiêu ngạo, lúc không có biểu cảm gì thì người khác đừng nên dây vào hắn. Hắn bẩm sinh có cảm giác xa cách, cho dù đang ở rất xa nhưng Phương Yểu An vẫn có thể cảm nhận được sức ép đó ập đến từ mọi phía.

Anh không hề nghe thấy bất cứ câu nào Đinh Diêu nói nữa. Anh cảm thấy chột dạ nhưng lại không biết vì sao phải chột dạ, có thể là chuyện trò chuyện với một cô gái trước mặt bạn tình mười tám tuổi của mình đã khiến anh chột dạ.

Thật giống như có một con kiến đang nhay cắn ngón tay anh, cứ tê tê day dứt không thôi.

Lúc phải rời đi thì mắt Đinh Diêu đã đỏ hoe, cô đứng dậy, vẫn siết chặt những ngón tay trắng nõn, cúi đầu gần như muốn ngã mà chào anh, “Cảm ơn anh đã đến.”

Anh biết rằng mình nên tiễn Đinh Diêu đi, ít nhất cũng phải đưa cô lên xe thì mới đúng lễ nghi. Nhưng anh lại không làm vậy, anh chỉ nói lời tạm biệt đơn giản với cô rồi lại ngồi xuống.

Cuối cùng Quý Chính Tắc cũng đi về phía anh, dừng lại bên cạnh, hắn bưng cốc cà phê trước mặt anh lên rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch như thể đang uống rượu, vị đắng thuần khiến hắn phải khẽ nhíu mày. Hắn đập mạnh chiếc cốc xuống bàn, nhìn Phương Yểu An một cách trịch thượng rồi hít thật sâu một hơi, trên khuôn mặt đẹp trai thông minh viết đầy vẻ ghen tuông ác liệt.

Quý Chính Tắc gần như là nặng nề rít từng chữ qua kẽ răng, âm u kiên quyết, giọng điệu thấm ra một cỗ nguy hiểm bao trùm lấy anh, “Mẹ kiếp, thầy đắc tội em rồi đấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tràn Ngập Nguy Cơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook