Chương 58: CON ĐƯỜNG MẦU NHIỆM
Dã Thỏ Địch Khả – DNAX
22/09/2020
Cậu không thể cảm giác được mình vẫn còn sống.
Cơn đau đã biến mất, nhưng không phải là ôn hòa theo thời gian dần tiêu biến, mà là bởi thời gian sinh tồn của Emily chấm dứt, đột ngột cắt đứt như cúp điện.
Điều này là hoàn toàn không có khả năng trong thế giới thông thường, cho nên mang lại cảm giác xa lạ không thể thích nghi.
Faun cảm thấy mình không còn tồn tại.
Không người nào có thể trải nghiệm nhiều cái chết khác nhau chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nhưng cậu lại có đặc quyền đó. Cậu chết đi chết lại, và chỉ tử vong, không có hồi sinh. Bây giờ để cậu giải thích, cậu cũng khó lòng diễn tả, làm sao có thể đón nhận một cái chết khi đã ở bên tử thần. Nếu phải mô tả, cậu chỉ có thể nói, tử vong không có đoạn cuối, cái chết không phải là kết quả, mà là một quá trình vô cùng tận.
Qua mấy phút, cơ thể cậu dần khôi phục được tri giác, cảm nhận được nhiệt độ.
Cậu ở trong vòng tay của Lukes, đây là nhiệt độ cậu quen thuộc, cho nên cậu chui vào vòng tay ấm áp ấy.
Lukes nhẹ nhàng vùi ngón tay vào mái tóc ướt sũng của cậu, hơi thở Faun quấn lên người.
Trong nháy mắt, họ mang lại cảm giác thoải mái và an toàn cho nhau, tựa như đó là một thói quen được hình thành đã từ rất lâu, chẳng ai muốn phá vỡ hay khuấy động bầu không khí yên tĩnh như vậy.
Có điều cuối cùng Faun vẫn không quên hoàn cảnh hiện tại, sau một hồi chìm đắm cậu liền nói: "Chúng ta phải đi thôi."
"Em mãi không biết mệt mỏi sao?" Lukes hỏi, ánh mắt đau lòng, ngón tay run rẩy trong vô thức.
Faun đặt tay anh lên môi, giống như một nghi thức thiêng liêng, để lại nụ hôn dài trên đầu ngón tay.
"Tôi mệt muốn chết, tôi rất cần một kỳ nghỉ dài." Cậu nói, "Hãy sớm kết thúc việc này nào."
Cậu đứng dậy và ngay lập tức có người phát hiện ra.
Roger là người đầu tiên gọi cậu: "Cảnh sát Clark."
Bill hơi ngượng ngùng, gã muốn đi tới cảm ơn, song cảm thấy một câu cảm ơn quá hời hợt.
Cũng may Faun không dành nhiều thời gian tán phét, giải quyết khoảnh khắc lúng túng này theo cách đơn giản nhất.
"Mọi người đều đông đủ rồi, chúng ta khởi hành thôi", Faun nói. "Giữ nguyên đội hình hiện tại, hướng đèn ra ngoài, ngăn không cho thêm con quái vật nào khác tấn công, những người không có đèn pin, phụ nữ và trẻ em ở giữa."
"Em có thể đi trước." Roger xung phong.
"Tôi cũng vậy." Bill không cam lòng yếu thế.
"Hai người đều ở giữa. Roger, cậu phải theo dõi xung quanh cẩn thận, một khi đội ngũ xuất hiện kẽ hở để bọn khủng bố bệ hạ thừa cơ lẻn vào, cậu phải bù vào lỗ hổng đó. Bill, anh trợ giúp Roger, ngăn bọn quái vật lại gần." Nói đoạn Faun hướng đoàn người hô, "Ai cho anh ta bộ quần áo, anh ta không thể lộ ra ngoài ánh sáng."
Morgan cởi áo khoác đưa cho gã.
Faun đón đèn pin từ người bên cạnh, tiếp tục dẫn đường với Lukes.
Mọi người nhìn cậu ánh mắt tràn ngập sùng kính.
Họ đương nhiên coi cậu là người lãnh đạo, nhưng cậu chưa bao giờ cao ngạo. Việc cậu cứu Bill khiến mọi người trở nên mạnh mẽ, khiến mọi người tự tin vào cuộc hành trình vô định. Thậm chí trong lòng từng người còn có đôi phần giác ngộ thần thánh và cảm giác an toàn. Họ biết rằng bất kể người nào gặp nguy hiểm, người đi đầu này đều sẽ quay lại giải cứu.
Cậu sẽ không bỏ ai lại, thân xác cậu có thể chống lại mọi hiểm nguy.
Faun đạt được sự tin cậy và uy tín chưa từng có trong đội ngũ này.
"Đi thôi," cậu nói, "Cẩn thận vào."
Sau đó cả đội di chuyển đâu vào đấy.
Không có mệnh lệnh cụ thể nhưng mọi người bắt đầu có ý thức đảm nhận trách nhiệm bảo vệ người khác, bọc kẻ yếu ở giữa, chiếu càng nhiều nguồn sáng vào bóng tối phía trước càng tốt. Những người đi đầu tiến về trước mặt, những người đằng sau rút lui theo, đội ngũ không bị kéo dãn cũng không chậm chạm. Khi họ băng qua các vùng lúc nhúc quái vật cũng không tránh khỏi giật nảy mình.
Ánh sáng của đèn pin rất hạn chế trong sương mù dày đặc, đôi khi dáng dấp con quái vật dữ tợn xuất hiện ở phía trước ánh sáng có vài inch, đôi khi ngay dưới chân. Muốn vượt qua nỗi sợ nội tâm của chính thật không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, hễ đội hình có một người rối loạn, toàn bộ nhóm có thể bị phá vỡ, giẫm lại vết xe đổ.
May là hỗn loạn như vậy đã không xảy ra lần nữa.
Mọi người kinh sợ nhưng an toàn đi qua con đường trập trùng nguy hiểm này.
Hành trình tiếp theo đơn giản hơn nhiều, nhưng Faun nhắc nhở mọi người đừng nới lỏng cảnh giác, ngay cả cậu đã đến một lần, cậu cũng không thể chắc chắn rằng sau khi rời đi Chúa tể có bày ra cái bẫy nào ẩn giấu đâu đây.
Cậu và Lukes đã không còn có những suy nghĩ lạc quan mù quáng, để giành được chiến thắng cuối cùng trong trận chiến này với Chúa tể, một chi tiết không thể bỏ qua.
Không biết đã mất bao lâu, Faun cảm thấy xung quanh đang dần sáng lên.
Lúc đầu cậu nghĩ đó chỉ là ảo giác, tuy nhiên mặc dù không có đèn pin, người đi giữa có thể từ từ nhìn thấy người bạn đồng bên cạnh, khung cảnh bốn bề lần hồi lộ ra đường nét hữu hình rõ ràng.
Thời khắc mọi người nhìn thấy hào quang vàng óng ả, tất cả đột nhiên không tự chủ được dừng lại.
Bill quấn kín quần áo, cảm nhận về ánh sáng của gã luôn hơi khác biệt so với những người khác. Ánh sáng chói lòa khiến gã khó chịu, nhưng cũng khiến gã càng khao khát.
"Ánh sáng gì vậy?" Roger hỏi.
"Đó là con đường." Bill trả lời, gã từng đến đây, chỉ là không dám tới quá gần.
"Chúng ta đến rồi?"
"Tôi nghĩ vậy."
Wendy cùng bạn cô nhảy cẫng lên hào hứng.
"Chúng ta đã đến. Chúng ta đang về nhà."
Đối với những người lần đầu tiên nhìn thấy cảnh vật tuyệt vời này, đây là khoảnh khắc đáng kính động. Họ đã nhìn thấy quá nhiều điều kinh ngạc trong trấn nhỏ, ấy vậy mà vẫn bị khung cảnh trời trong chan nắng quá đỗi bình thường này khơi dậy nội tâm sâu thẳm, nhen lên một phép màu nhận thức hoàn toàn mới lạ.
Đội ngũ bắt đầu tiến về trước, tốc độ nhanh hơn nhiều.
Đến nơi có ánh sáng, quái vật trong bóng tối đã lẩn đi từ lâu.
Lúc đầu mọi người vẫn thả bộ, dần dần có người chạy.
Ánh sáng ngày càng gần, ngày càng sáng, giống như đi từ đêm khuya đến sáng sớm, bình minh vừa ló dạng, soi sáng vạn vật thế gian. Bây giờ mọi người có thể nhìn thấy nhau rõ ràng.
Rốt cuộc họ đã đến được phía trước của con đường kỳ diệu này.
Ánh sáng rọi lên cơ thể, vậy mà không có nhiệt độ.
Bàn tay Rogers chạm vào rào chắn, cậu nhóc bị sốc bởi xúc cảm quái lạ ly kì này, nhìn vào lòng bàn tay không thốt nên lời.
"Cái gì đây?"
"Rào chắn."
"Cái gì làm cho nó?"
Faun nói: "Không biết, là thứ chúng ta không biết làm ra."
"Chúng ta có thể phá vỡ nó sao?"
"Tất nhiên rồi."
"Đẹp quá." Wendy vuốt ve hàng rào vô hình. "Ý tôi là con đường này, nhìn kìa, có một con bướm ở đó."
"Thật đẹp." Morgan nói, "Nó giống như là không thật."
Này cũng là cảm thụ lần đầu tiên Faun nhìn thấy lối nhỏ, hư ảo, vì nó quá đẹp. Thật khó để những người từng trải qua địa ngục tin rằng đây là một con đường chân thực, nó giống như một câu chuyện cổ tích, một ngôi nhà bằng kẹo thu hút những đứa trẻ đi lạc. Tuy nhiên cậu vẫn quyết định thử, họ không thể bị giam trong trấn nhỏ, nhất định phải tìm lối thoát ra. Cậu tin vào phán đoán của chính mình, tin vào cảm xúc của Lukes về toàn bộ sự việc, tin vào bản đồ do Joey Barenque điên cuồng để lại và tương lai bên ngoài trấn nhỏ mà ông thấy.
Mọi người bước đến hàng rào trước mặt, vươn tay chạm vào nó, cảm nhận sự hư vô song không thể vượt qua. Bên ngoài rào chắn, cánh đồng lúa mì bất tận toát lên sắc vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời, con đường vắng lặng và mỹ lệ, chưa từng có cảnh sắc nào khiến người ta cảm thấy thiêng liêng đến thế.
"Chúng ta sẽ làm gì đây?" Roger hỏi.
"Chấp nhận hết thảy, chịu đựng tất cả." Faun nói, "Giống như vừa nãy cậu đã làm đấy."
"Ý anh là giá của Sứ Giả?"
"Đây là thử thách lớn nhất, thử nghiệm cuối cùng."
"Em hiểu rồi. Cảnh sát Clark, anh có tin không? Em thậm chí không cảm thấy sợ hãi." Roger nói, "Không, kì thực nghĩ lại nỗi đau khủng khiếp đó em vẫn còn hơi run sợ, nhưng em cũng có chút kỳ vọng."
"Tôi tin những gì cậu nói là thật."
"Anh có thể đọc suy nghĩ của em?"
"Phải, tôi có thể," Faun nói. "Ngay cả trong cái trấn nhỏ siêu nhiên này, chúng ta chỉ là những người bình thường, có rất ít cơ hội được chứng kiến phép lạ. Con người sợ chết chóc và đau đớn, đó là nỗi sợ bản năng, nhưng chúng không phải không thể vượt qua. "
"Em chưa từng nghĩ sẽ có thể chiến đấu chống lại Chúa tể. Nó giống như Chúa vậy, chúng ta có thể coi nó tồn tại, nhưng lại không có cơ sở nào, nhưng nếu cho rằng nó không tồn tại, nó lại ở khắp mọi nơi. Mãi tận khi đến được đây, nó trở nên cụ thể." Roger nói. "Hóa ra nó là cái rào cản không thể chạm được này, nhưng lại khiến chúng ta không thể tiến lên. Nếu chúng ta phá vỡ nó thì thật là một điều vĩ đại và hân hoan biết mấy."
Lukes bước tới cạnh Faun nói: "Chúng ta bắt đầu chuẩn bị thôi."
"Được, để tôi nói với họ. Roger, đi tập trung mọi người lại."
Thật dễ dàng để đếm số lượng người trong một môi trường sáng sủa như vậy, mọi người nhanh chóng tụ lại.
Faun nói về kế hoạch mà cậu đã thảo luận với Lukes từ lâu.
Emily cho mọi người thời gian sinh tồn, tính cả Faun với Lukes, tổng cộng 84 người. Mặc dù bọn họ thân lạ với Lukes rất khác nhau, miễn là họ gia nhập đoàn Người Du Hành này, họ tự khắc có liên hệ với anh. Khi Lukes sống trong trấn nhỏ, anh đã tránh đụng chạm mọi người càng nhiều càng tốt, vì vậy bên ngoài đội ngũ hầu như không có đồng bạn thân thiết.
"Thời gian chỉ có thể bảo vệ các người khỏi mất mạng vì chấn thương, nhưng mấy cô cậu không thể tránh được cơn đau từ thương tích. Năng lực để phá vỡ rào chắn khó thể đo lường được, có thể sẽ khiến mọi người ở đây phải chịu đựng cái chết."
"Nhưng thật ra chúng ta không thực sự chết, phải không?"
"Đúng, sẽ không thực sự chết. Khi thời gian kết thúc, đau đớn cũng sẽ biến mất."
Đây là sự thực mà tất cả mọi người đã chứng kiến, không ai có thể nghi ngờ.
"Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu chi phí vượt quá giới hạn mà mọi người ở đây có thể trả?"
"Lukes sẽ không để điều đó xảy ra. Một khi chi phí cho năng lực vượt quá giới hạn, anh ấy sẽ dừng lại." Faun nói, "Chúng ta lại nghĩ cách khác."
"Sứ Giả nắm được mấy phần chắc?
Faun liếc nhìn Lukes, không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào từ khuôn mặt anh.
Chắc được bao nhiêu phần, đây cũng là câu trả lời mà Faun hằng muốn, nhưng Lukes lại không cho cậu một đáp án dứt khoát.
Cậu lại hướng mắt về phía đám đông: "Tôi chỉ có thể nói rằng sẽ không có ai chết."
Roger đứng ra nói: "Chúng ta rời khỏi trấn nhỏ, đi qua sương mù dày đặc và chưa một người nào mất mạng. Lẽ nào trước khi quyết định gia nhập đội du hành các người chưa từng nghĩ đến việc mạo hiểm? Lẽ nào chưa từng nghĩ rằng Chúa tể sẽ không để chúng ta rời khỏi đây dễ dàng? không ai bị bỏ lại phía sau đã là một phép lạ, ai muốn chùn bước ngay lúc này? Người nào sẽ cam lòng ở lại đây làm một tên diễn xiếc đáng thảm hại?"
Không một người lên tiếng, Morgan tiên phong nguýt một tiếng huýt sáo.
"Wow, Roger, ngoài chuyện đái trong quần ra thì lời chú nói thật hùng hồn nha. Anh cũng không muốn trở thành một thằng đần không cần phải ngủ."
"Tôi cũng không muốn thêm nếp nhăn nữa." Wendy che mặt.
Tại đội ngũ sức trẻ hưng thịnh này, tinh thần phiêu lưu dường như bị lan truyền, chẳng mấy chốc đã đạt được sự đồng thuận trong trận cười rộ và huýt sáo.
Song ngay lúc này, không biết từ đâu vang lên tiếng súng.
Cảm giác âm thanh súng nổ của Faun khác với những người khác, cậu biết chuyện gì đã xảy ra và nghe ra được vị trí phát ra tiếng súng. Một vật bé nhỏ sắc nhọn lao vào cơ thể cậu, toàn lực găm sâu vào thân thể, xé toạc cơ bắp, đập vỡ xương cốt, xoáy tròn phá hủy hết thảy.
Cậu tức thì đổ về sau, đâm sầm vào hàng rào vô hình.
Mọi người được chiêm ngưỡng một cảnh tượng kỳ quái, máu bắn tung tóe trong không trung, không rơi xuống mà ở lại tồn đọng, như một đóa hoa đỏ thắm nở rộ, rực rỡ rỉ máu tươi và nước mắt.
Cơn đau đã biến mất, nhưng không phải là ôn hòa theo thời gian dần tiêu biến, mà là bởi thời gian sinh tồn của Emily chấm dứt, đột ngột cắt đứt như cúp điện.
Điều này là hoàn toàn không có khả năng trong thế giới thông thường, cho nên mang lại cảm giác xa lạ không thể thích nghi.
Faun cảm thấy mình không còn tồn tại.
Không người nào có thể trải nghiệm nhiều cái chết khác nhau chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nhưng cậu lại có đặc quyền đó. Cậu chết đi chết lại, và chỉ tử vong, không có hồi sinh. Bây giờ để cậu giải thích, cậu cũng khó lòng diễn tả, làm sao có thể đón nhận một cái chết khi đã ở bên tử thần. Nếu phải mô tả, cậu chỉ có thể nói, tử vong không có đoạn cuối, cái chết không phải là kết quả, mà là một quá trình vô cùng tận.
Qua mấy phút, cơ thể cậu dần khôi phục được tri giác, cảm nhận được nhiệt độ.
Cậu ở trong vòng tay của Lukes, đây là nhiệt độ cậu quen thuộc, cho nên cậu chui vào vòng tay ấm áp ấy.
Lukes nhẹ nhàng vùi ngón tay vào mái tóc ướt sũng của cậu, hơi thở Faun quấn lên người.
Trong nháy mắt, họ mang lại cảm giác thoải mái và an toàn cho nhau, tựa như đó là một thói quen được hình thành đã từ rất lâu, chẳng ai muốn phá vỡ hay khuấy động bầu không khí yên tĩnh như vậy.
Có điều cuối cùng Faun vẫn không quên hoàn cảnh hiện tại, sau một hồi chìm đắm cậu liền nói: "Chúng ta phải đi thôi."
"Em mãi không biết mệt mỏi sao?" Lukes hỏi, ánh mắt đau lòng, ngón tay run rẩy trong vô thức.
Faun đặt tay anh lên môi, giống như một nghi thức thiêng liêng, để lại nụ hôn dài trên đầu ngón tay.
"Tôi mệt muốn chết, tôi rất cần một kỳ nghỉ dài." Cậu nói, "Hãy sớm kết thúc việc này nào."
Cậu đứng dậy và ngay lập tức có người phát hiện ra.
Roger là người đầu tiên gọi cậu: "Cảnh sát Clark."
Bill hơi ngượng ngùng, gã muốn đi tới cảm ơn, song cảm thấy một câu cảm ơn quá hời hợt.
Cũng may Faun không dành nhiều thời gian tán phét, giải quyết khoảnh khắc lúng túng này theo cách đơn giản nhất.
"Mọi người đều đông đủ rồi, chúng ta khởi hành thôi", Faun nói. "Giữ nguyên đội hình hiện tại, hướng đèn ra ngoài, ngăn không cho thêm con quái vật nào khác tấn công, những người không có đèn pin, phụ nữ và trẻ em ở giữa."
"Em có thể đi trước." Roger xung phong.
"Tôi cũng vậy." Bill không cam lòng yếu thế.
"Hai người đều ở giữa. Roger, cậu phải theo dõi xung quanh cẩn thận, một khi đội ngũ xuất hiện kẽ hở để bọn khủng bố bệ hạ thừa cơ lẻn vào, cậu phải bù vào lỗ hổng đó. Bill, anh trợ giúp Roger, ngăn bọn quái vật lại gần." Nói đoạn Faun hướng đoàn người hô, "Ai cho anh ta bộ quần áo, anh ta không thể lộ ra ngoài ánh sáng."
Morgan cởi áo khoác đưa cho gã.
Faun đón đèn pin từ người bên cạnh, tiếp tục dẫn đường với Lukes.
Mọi người nhìn cậu ánh mắt tràn ngập sùng kính.
Họ đương nhiên coi cậu là người lãnh đạo, nhưng cậu chưa bao giờ cao ngạo. Việc cậu cứu Bill khiến mọi người trở nên mạnh mẽ, khiến mọi người tự tin vào cuộc hành trình vô định. Thậm chí trong lòng từng người còn có đôi phần giác ngộ thần thánh và cảm giác an toàn. Họ biết rằng bất kể người nào gặp nguy hiểm, người đi đầu này đều sẽ quay lại giải cứu.
Cậu sẽ không bỏ ai lại, thân xác cậu có thể chống lại mọi hiểm nguy.
Faun đạt được sự tin cậy và uy tín chưa từng có trong đội ngũ này.
"Đi thôi," cậu nói, "Cẩn thận vào."
Sau đó cả đội di chuyển đâu vào đấy.
Không có mệnh lệnh cụ thể nhưng mọi người bắt đầu có ý thức đảm nhận trách nhiệm bảo vệ người khác, bọc kẻ yếu ở giữa, chiếu càng nhiều nguồn sáng vào bóng tối phía trước càng tốt. Những người đi đầu tiến về trước mặt, những người đằng sau rút lui theo, đội ngũ không bị kéo dãn cũng không chậm chạm. Khi họ băng qua các vùng lúc nhúc quái vật cũng không tránh khỏi giật nảy mình.
Ánh sáng của đèn pin rất hạn chế trong sương mù dày đặc, đôi khi dáng dấp con quái vật dữ tợn xuất hiện ở phía trước ánh sáng có vài inch, đôi khi ngay dưới chân. Muốn vượt qua nỗi sợ nội tâm của chính thật không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, hễ đội hình có một người rối loạn, toàn bộ nhóm có thể bị phá vỡ, giẫm lại vết xe đổ.
May là hỗn loạn như vậy đã không xảy ra lần nữa.
Mọi người kinh sợ nhưng an toàn đi qua con đường trập trùng nguy hiểm này.
Hành trình tiếp theo đơn giản hơn nhiều, nhưng Faun nhắc nhở mọi người đừng nới lỏng cảnh giác, ngay cả cậu đã đến một lần, cậu cũng không thể chắc chắn rằng sau khi rời đi Chúa tể có bày ra cái bẫy nào ẩn giấu đâu đây.
Cậu và Lukes đã không còn có những suy nghĩ lạc quan mù quáng, để giành được chiến thắng cuối cùng trong trận chiến này với Chúa tể, một chi tiết không thể bỏ qua.
Không biết đã mất bao lâu, Faun cảm thấy xung quanh đang dần sáng lên.
Lúc đầu cậu nghĩ đó chỉ là ảo giác, tuy nhiên mặc dù không có đèn pin, người đi giữa có thể từ từ nhìn thấy người bạn đồng bên cạnh, khung cảnh bốn bề lần hồi lộ ra đường nét hữu hình rõ ràng.
Thời khắc mọi người nhìn thấy hào quang vàng óng ả, tất cả đột nhiên không tự chủ được dừng lại.
Bill quấn kín quần áo, cảm nhận về ánh sáng của gã luôn hơi khác biệt so với những người khác. Ánh sáng chói lòa khiến gã khó chịu, nhưng cũng khiến gã càng khao khát.
"Ánh sáng gì vậy?" Roger hỏi.
"Đó là con đường." Bill trả lời, gã từng đến đây, chỉ là không dám tới quá gần.
"Chúng ta đến rồi?"
"Tôi nghĩ vậy."
Wendy cùng bạn cô nhảy cẫng lên hào hứng.
"Chúng ta đã đến. Chúng ta đang về nhà."
Đối với những người lần đầu tiên nhìn thấy cảnh vật tuyệt vời này, đây là khoảnh khắc đáng kính động. Họ đã nhìn thấy quá nhiều điều kinh ngạc trong trấn nhỏ, ấy vậy mà vẫn bị khung cảnh trời trong chan nắng quá đỗi bình thường này khơi dậy nội tâm sâu thẳm, nhen lên một phép màu nhận thức hoàn toàn mới lạ.
Đội ngũ bắt đầu tiến về trước, tốc độ nhanh hơn nhiều.
Đến nơi có ánh sáng, quái vật trong bóng tối đã lẩn đi từ lâu.
Lúc đầu mọi người vẫn thả bộ, dần dần có người chạy.
Ánh sáng ngày càng gần, ngày càng sáng, giống như đi từ đêm khuya đến sáng sớm, bình minh vừa ló dạng, soi sáng vạn vật thế gian. Bây giờ mọi người có thể nhìn thấy nhau rõ ràng.
Rốt cuộc họ đã đến được phía trước của con đường kỳ diệu này.
Ánh sáng rọi lên cơ thể, vậy mà không có nhiệt độ.
Bàn tay Rogers chạm vào rào chắn, cậu nhóc bị sốc bởi xúc cảm quái lạ ly kì này, nhìn vào lòng bàn tay không thốt nên lời.
"Cái gì đây?"
"Rào chắn."
"Cái gì làm cho nó?"
Faun nói: "Không biết, là thứ chúng ta không biết làm ra."
"Chúng ta có thể phá vỡ nó sao?"
"Tất nhiên rồi."
"Đẹp quá." Wendy vuốt ve hàng rào vô hình. "Ý tôi là con đường này, nhìn kìa, có một con bướm ở đó."
"Thật đẹp." Morgan nói, "Nó giống như là không thật."
Này cũng là cảm thụ lần đầu tiên Faun nhìn thấy lối nhỏ, hư ảo, vì nó quá đẹp. Thật khó để những người từng trải qua địa ngục tin rằng đây là một con đường chân thực, nó giống như một câu chuyện cổ tích, một ngôi nhà bằng kẹo thu hút những đứa trẻ đi lạc. Tuy nhiên cậu vẫn quyết định thử, họ không thể bị giam trong trấn nhỏ, nhất định phải tìm lối thoát ra. Cậu tin vào phán đoán của chính mình, tin vào cảm xúc của Lukes về toàn bộ sự việc, tin vào bản đồ do Joey Barenque điên cuồng để lại và tương lai bên ngoài trấn nhỏ mà ông thấy.
Mọi người bước đến hàng rào trước mặt, vươn tay chạm vào nó, cảm nhận sự hư vô song không thể vượt qua. Bên ngoài rào chắn, cánh đồng lúa mì bất tận toát lên sắc vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời, con đường vắng lặng và mỹ lệ, chưa từng có cảnh sắc nào khiến người ta cảm thấy thiêng liêng đến thế.
"Chúng ta sẽ làm gì đây?" Roger hỏi.
"Chấp nhận hết thảy, chịu đựng tất cả." Faun nói, "Giống như vừa nãy cậu đã làm đấy."
"Ý anh là giá của Sứ Giả?"
"Đây là thử thách lớn nhất, thử nghiệm cuối cùng."
"Em hiểu rồi. Cảnh sát Clark, anh có tin không? Em thậm chí không cảm thấy sợ hãi." Roger nói, "Không, kì thực nghĩ lại nỗi đau khủng khiếp đó em vẫn còn hơi run sợ, nhưng em cũng có chút kỳ vọng."
"Tôi tin những gì cậu nói là thật."
"Anh có thể đọc suy nghĩ của em?"
"Phải, tôi có thể," Faun nói. "Ngay cả trong cái trấn nhỏ siêu nhiên này, chúng ta chỉ là những người bình thường, có rất ít cơ hội được chứng kiến phép lạ. Con người sợ chết chóc và đau đớn, đó là nỗi sợ bản năng, nhưng chúng không phải không thể vượt qua. "
"Em chưa từng nghĩ sẽ có thể chiến đấu chống lại Chúa tể. Nó giống như Chúa vậy, chúng ta có thể coi nó tồn tại, nhưng lại không có cơ sở nào, nhưng nếu cho rằng nó không tồn tại, nó lại ở khắp mọi nơi. Mãi tận khi đến được đây, nó trở nên cụ thể." Roger nói. "Hóa ra nó là cái rào cản không thể chạm được này, nhưng lại khiến chúng ta không thể tiến lên. Nếu chúng ta phá vỡ nó thì thật là một điều vĩ đại và hân hoan biết mấy."
Lukes bước tới cạnh Faun nói: "Chúng ta bắt đầu chuẩn bị thôi."
"Được, để tôi nói với họ. Roger, đi tập trung mọi người lại."
Thật dễ dàng để đếm số lượng người trong một môi trường sáng sủa như vậy, mọi người nhanh chóng tụ lại.
Faun nói về kế hoạch mà cậu đã thảo luận với Lukes từ lâu.
Emily cho mọi người thời gian sinh tồn, tính cả Faun với Lukes, tổng cộng 84 người. Mặc dù bọn họ thân lạ với Lukes rất khác nhau, miễn là họ gia nhập đoàn Người Du Hành này, họ tự khắc có liên hệ với anh. Khi Lukes sống trong trấn nhỏ, anh đã tránh đụng chạm mọi người càng nhiều càng tốt, vì vậy bên ngoài đội ngũ hầu như không có đồng bạn thân thiết.
"Thời gian chỉ có thể bảo vệ các người khỏi mất mạng vì chấn thương, nhưng mấy cô cậu không thể tránh được cơn đau từ thương tích. Năng lực để phá vỡ rào chắn khó thể đo lường được, có thể sẽ khiến mọi người ở đây phải chịu đựng cái chết."
"Nhưng thật ra chúng ta không thực sự chết, phải không?"
"Đúng, sẽ không thực sự chết. Khi thời gian kết thúc, đau đớn cũng sẽ biến mất."
Đây là sự thực mà tất cả mọi người đã chứng kiến, không ai có thể nghi ngờ.
"Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu chi phí vượt quá giới hạn mà mọi người ở đây có thể trả?"
"Lukes sẽ không để điều đó xảy ra. Một khi chi phí cho năng lực vượt quá giới hạn, anh ấy sẽ dừng lại." Faun nói, "Chúng ta lại nghĩ cách khác."
"Sứ Giả nắm được mấy phần chắc?
Faun liếc nhìn Lukes, không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào từ khuôn mặt anh.
Chắc được bao nhiêu phần, đây cũng là câu trả lời mà Faun hằng muốn, nhưng Lukes lại không cho cậu một đáp án dứt khoát.
Cậu lại hướng mắt về phía đám đông: "Tôi chỉ có thể nói rằng sẽ không có ai chết."
Roger đứng ra nói: "Chúng ta rời khỏi trấn nhỏ, đi qua sương mù dày đặc và chưa một người nào mất mạng. Lẽ nào trước khi quyết định gia nhập đội du hành các người chưa từng nghĩ đến việc mạo hiểm? Lẽ nào chưa từng nghĩ rằng Chúa tể sẽ không để chúng ta rời khỏi đây dễ dàng? không ai bị bỏ lại phía sau đã là một phép lạ, ai muốn chùn bước ngay lúc này? Người nào sẽ cam lòng ở lại đây làm một tên diễn xiếc đáng thảm hại?"
Không một người lên tiếng, Morgan tiên phong nguýt một tiếng huýt sáo.
"Wow, Roger, ngoài chuyện đái trong quần ra thì lời chú nói thật hùng hồn nha. Anh cũng không muốn trở thành một thằng đần không cần phải ngủ."
"Tôi cũng không muốn thêm nếp nhăn nữa." Wendy che mặt.
Tại đội ngũ sức trẻ hưng thịnh này, tinh thần phiêu lưu dường như bị lan truyền, chẳng mấy chốc đã đạt được sự đồng thuận trong trận cười rộ và huýt sáo.
Song ngay lúc này, không biết từ đâu vang lên tiếng súng.
Cảm giác âm thanh súng nổ của Faun khác với những người khác, cậu biết chuyện gì đã xảy ra và nghe ra được vị trí phát ra tiếng súng. Một vật bé nhỏ sắc nhọn lao vào cơ thể cậu, toàn lực găm sâu vào thân thể, xé toạc cơ bắp, đập vỡ xương cốt, xoáy tròn phá hủy hết thảy.
Cậu tức thì đổ về sau, đâm sầm vào hàng rào vô hình.
Mọi người được chiêm ngưỡng một cảnh tượng kỳ quái, máu bắn tung tóe trong không trung, không rơi xuống mà ở lại tồn đọng, như một đóa hoa đỏ thắm nở rộ, rực rỡ rỉ máu tươi và nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.