Trần Như Nhộng

Chương 11: (Thượng)

Tiểu Viên Tị Tử

26/07/2021

Chung quanh vừa ngột ngạt vừa nóng lại một mảnh đen nhánh, hô hấp thập phần khó khăn. Đỗ Tường cảm thấy mình bị một trọng vật áp tới vực sâu, chống cự không được cũng thoát khỏi không xong. Thẳng đến khi một đoạn âm nhạc vang lên, hắn mới bị cứng rắn túm ra cảnh trong mơ ── đó là tiếng chuông di động hắn cài cho người đại diện, mỗi khi nghe thấy thần kinh não hắn liền sẽ tự động căng thẳng.

Đỗ Tường tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một cái giường xa lạ. Cơ bắp cả người hắn đau nhức, trên người vẫn còn bị đè ép…… Từ từ, hắn nhớ ra toàn bộ rồi!

Đỗ Tường dùng một chân đá văng Đường Dương ra, chịu đựng cảm giác đau đớn nóng rát ở hậu huyệt trong một đống quần áo hỗn độn tìm kiếm di động.

“Uy……” Mới vừa mở miệng, chính hắn cũng bị thanh âm khàn khàn làm cho hoảng sợ, ngay sau đó một vài hình ảnh dâm loạn tối hôm qua lần nữa hiện ra ở trong đầu.

Một đầu khác người đại diện chất vấn: “Cậu đi đâu? Trợ lý nói không tìm thấy cậu.”

“Tôi, tôi……” Không biết mấy giờ, hắn chỉ có thể xuyên thấu qua cửa sổ phòng nhìn đến màn đêm vẫn như cũ, “Thân thể tôi không được thoải mái, đi bệnh viện phụ cận truyền nước muối.” Nói, hắn còn khụ ha tiếng.

“Ồ, nguyên lai là như thế,” người đại diện yên tâm, “Có thể ảnh hưởng đến việc quay phim vào sáng mai hay không?”

“Sẽ không, khẳng định sẽ không,” Đỗ Tường xoa eo trả lời, “Một lát tôi sẽ trở về.”

Người đại diện kết thúc công thức hoá dò hỏi: “Ân, tôi đã biết.”

Cúp điện thoại, hắn nhìn Đường Dương vẫn không nhúc nhích trên giường.

Được rồi, hiện tại muốn như thế nào, muốn giết hắn sao? Đỗ Tường nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, đi qua. Đường Dương cư nhiên còn đang ngủ. Đỗ Tường nhấc một chân đá thật mạnh vào hắn, thân thể hắn nghiêng một chút như cũ không tỉnh, Đỗ Tường bởi vì động tác này mà tiểu cúc hoa lại bắt đầu đau kịch liệt.

Thậm chí còn có thứ gì đó chảy ra! Thật đáng chết!

Đỗ Tường vào WC xử lý một chút, thuận tiện đi tắm. Tuy rằng trong lòng căm hận lại tức giận, nhưng giết người luôn là không đúng, kia phải trả thù như thế nào mới tốt? Đỗ Tường vừa tắm vừa suy tư, chờ bước ra phòng tắm trong lòng đã âm thầm đưa ra quyết định ── ba chữ: Cắm trở lại.

Đường Dương nằm không nhúc nhích vẫn duy trì tư thế ngủ như trước khi hắn vào WC, Đỗ Tường trầm mặt đi qua, cúi xuống trừu hắn một bạt tai: “Uy, tỉnh lại.”

Đường Dương không động tĩnh.

Đỗ Tường lại tát một cái: “Chết Bào Long bộ, tỉnh lại!”

Đường Dương vẫn là không động tĩnh.

Đỗ Tường đành phải vậy, cũng mặc kệ hắn là ngủ hay tỉnh, tách đùi hắn ra dùng sức vỗ vào cái mông hắn.

Biết mông hắn cong, không biết nguyên lai mông hắn lại cong như vậy!

Nhưng mà thực nhanh, hắn phát hiện một tia không thích hợp.

“Đường Dương, sao cả người đều nóng như thế?” Đỗ Tường chạm đến làn da hắn, nóng đến dọa người.

Hồi ức tối hôm qua, Đỗ Tường chống đỡ không được yêu cầu đòi mạng của Đường Dương mà ngất đi, sau đó phát sinh chuyện gì hắn liền không biết…… Thì ra đồ vật trong mộng vừa nóng vừa nặng, đều là bởi vì Đường Dương, hắn cũng ngất xỉu?



Thích, cậu ta sống hay chết hắn quan tâm cái rắm! Đỗ Tường hừ một tiếng, tính toán tiếp tục kế hoạch “cắm trở lại” của hắn.

Da thịt Đường Dương vừa nóng vừa đỏ, khi bình tĩnh lại còn có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập cơ hồ tràn ngập toàn bộ căn phòng. Đỗ Tường căng da đầu bẻ mông hắn ra, lại thế nào cũng tiến hành không nổi

Đỗ Tường hắn cũng không phải cầm thú!

Ở trong một đống giẻ rách tìm ra được quần áo, Đỗ Tường tròng lên cho mình. Lại đi tìm Đường Dương, phát hiện một đống mảnh vải nhăn lại── đây là đồ vật ngày hôm qua dùng để trói hắn.

Sau Đường Dương lại đem nó mở ra, bất quá Đỗ Tường lại không có chống cự, ngược lại dùng hai tay tự do ôm lấy lưng Đường Dương…… Đỗ Tường nhắm ngay thùng rác ném giẻ rách vào.

Sau đó, hắn nên để cậu ta tự sinh tự diệt hay là đưa đi bệnh viện? Đỗ Tường cau mày suy xét, cuối cùng vẫn là quyết định gọi điện thoại kêu xe cứu thương. Như vậy còn không cần tự mình lộ diện, hệ số an toàn là cao nhất.

Đỗ Tường sử dụng điện thoại trong phòng sau đó bắt đầu sửa sang lại hiện trường, còn mở ra cửa sổ thông gió, làm cho hương vị ái muội trong phòng tiêu tán. Tính chuẩn thời gian, hắn ra khỏi phòng rời khách sạn.

Bất quá Đỗ Tường không đi xa, mà là ở ven đường nhìn xe cứu thương tiến đến đem Đường Dương nâng lên xe sau đó mới rời đi.

Chỉ còn dư lại hắn, hắn bắt đầu suy nghĩ kế tiếp nên làm sao bây giờ, vì cái gì cố tình hắn lại đụng phải loại sự tình như vậy. Vạn nhất bị phóng viên biết được scandal này, hình tượng mà hắn cùng công ty quản lý mấy năm đắp nặn lên nhất định sẽ bị hủy. Muốn Đỗ Tường từ bỏ trước khi hắn giành được mười hay tám cúp diễn viên chính xuất sắc nhất, hắn là không muốn.

Hỗn đản, về sau tìm cơ hội cắm trở lại thì tốt rồi!

Thời điểm Đường Dương tỉnh lại phát hiện mình đang nằm ở trong bệnh viện, dược tính trong cơ thể tựa hồ đã trừ bỏ hơn phân nửa. Ống nghiệm ngày hôm qua của người xa lạ là xuân dược bình thường, mà trên khăn lông còn lại là một loại thuốc mê đặc chế. Sẽ làm loại thuốc mê này theo như hắn biết chỉ có ba người, mà hiện tại ông nội đã qua đời chỉ còn hai người, một người chính là Đường Dương, một người khác……

Có người đẩy cửa tiến vào, là một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng. Đường Dương thấy hắn, có chút đã đoán trước thả lỏng: “Quả nhiên là cậu.”

Bác sĩ có một khuôn mặt cơ hồ giống Đường Dương như đúc, chỉ là phía dưới khóe mắt trái nhiều hơn một nốt lệ chí nho nhỏ. Hắn nở nụ cười xán lạn, đứng bên mép giường Đường Dương: “Đúng vậy, tôi chính là đợi ca ca đã lâu.”

Chương 11 ( hạ)

Đường Dương thở dài một hơi: “Vì cái gì phải dùng loại phương pháp này?”

Đường Phàm cười cười: “Bởi vì ca ca luôn không muốn thấy tôi.”

So với Đường Dương không có quá nhiều biểu tình, Đường Phàm thực thích cười. Khi còn nhỏ Đường Dương thường thường cảm thấy, khi hắn cười đôi mắt sẽ trở nên đặc biệt đẹp, hơn nữa viên lệ chí nho nhỏ ở khóe mắt kia khi đó Đường Dương sẽ nghĩ, trên thế giới này người hắn yêu nhất là ông nội, người thứ hai chính là Đường Phàm. Đường Phàm mặc áo blouse trắng trước mắt cùng Đường Phàm nho nhỏ trong trí nhớ thích đi theo phía sau mình và ông nội trùng điệp lên nhau, Đường Dương không khỏi cảm thấy hoảng hốt: “Cậu đã làm bác sĩ?”

Đường Phàm đem đôi tay cắm vào túi áo blouse trắng, biểu tình thực kiêu ngạo: “Đúng vậy, anh trai.”

“Ông nội sẽ thật cao hứng.” Đường Dương khép lại mắt.

“Vậy còn anh? Vẫn còn đóng phim sao?”

Tạm dừng khoảng nửa phút, Đường Dương ừ một tiếng.

“A, là nhân vật gì?” Đường Phàm khinh miệt hỏi.

Đường Dương cũng không do dự: “Chỉ là thế thân mà thôi.”



“Thế thân! Thế thân!” Đường Phàm bỗng nhiên trở nên kích động, “Thế nhưng nhiều năm qua như thế, anh chỉ là trở thành thế thân mà thôi? Anh vì công việc thế thân mà không tới gặp mặt ông nội lần cuối, anh có biết hay không thời điểm ông nội đi vẫn nhắc mãi tên của anh?! Mà anh, mà anh lại…… Anh trai rốt cuộc là vì cái gì muốn làm diễn viên! Nếu anh làm bác sĩ nói không chừng ông nội sẽ không chết!”

Đường Dương nhắm hai mắt, hắn không muốn tiếp tục đề tài này: “Nếu em đã trở thành bác sĩ liền không cần lại sử dụng cái loại phương pháp cực đoan này.”

Đường Phàm nổi giận đùng đùng: “Chính là từ khi ông nội qua đời anh liền không còn trở về nhà, hai anh em chúng ta cũng chưa từng gặp lại, anh còn nhớ rõ có người em trai này sao!”

Đường Dương không có nói tiếp, bất đồng với thói quen không lộ cảm xúc của mình ra ngoài, Đường Phàm thường xuyên cuồng loạn, cũng sẽ làm một ít chuyện cực đoan không thể tưởng tượng.

Đường Phàm đi đến mép giường kéo rèm cửa ra, điều chỉnh một chút tâm tình: “Bất quá hiện tại nói cái này cũng vô dụng, ông nội cũng sẽ không từ cõi chết trở lại.”

Đường Dương chậm rãi mở ra mắt: “Tôi đây có thể xuất viện không, tôi còn có công việc.”

“Xem tâm tình của tôi,” Đường Phàm xoay người bước ra cửa, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, “Đúng rồi, chẳng qua tôi không đủ thuốc mê, cho nên mới dùng xuân dược. Hiện tại tôi rất tò mò, dược tính xuân dược trên người anh trai đi nơi nào rồi?”

Thấy Đường Dương không tính toán trả lời, Đường Phàm cũng không thèm để ý, hắn nhún nhún vai đóng cửa rời đi.

Đường Dương nhắm hai mắt vẫn không nhúc nhích nằm trên giường bệnh, như là ngủ rồi. Bức màn trong phòng bệnh mở rộng, dương quang tươi đẹp tiến vào, không một lát liền bị đám mây nghịch ngợm che đi, sau đó lại ngoan cường mà tùy hứng chui vào trong phòng. Thái dương cùng mây trắng như thế luân phiên chơi đùa mấy vòng, Đường Dương cuối cùng mở mắt.

Hắn sờ đến di động, không tốn năm giây liền tìm được danh thiếp tên Đỗ Tường kẹp trong ngăn chứa thẻ.

Tối hôm qua hắn cơ hồ mất khống chế xâm phạm Đỗ Tường, còn làm liên tiếp vài lần, chờ có lại ý thức của mình cũng đã tới nơi này rồi, mà Đường Phàm thoạt nhìn cũng không biết Đỗ Tường tồn tại.

Cũng coi như là chuyện tốt.

Đường Dương nhìn chằm chằm cái tên kia hồi lâu, muốn gọi điện thoại hoặc là gửi đi tin nhắn dò hỏi thân thể hắn, nhưng hắn suy đoán, hiện tại Đỗ Tường nhất định hận không thể giết hắn, sao có khả năng tiếp điện thoại hoặc là trả lời tin nhắn của hắn……

Nếu ngày hôm qua thái độ của hắn cứng rắn hơn một chút, có lẽ sẽ không làm Đỗ Tường chịu thương tổn.

Về phần Đường Phàm, hai người bọn họ xác thật là mấy năm không gặp nhau, từ khi ông nội qua đời.

Cha mẹ Đường Dương với Đường Phàm từ lúc bọn họ còn rất nhỏ đã xảy ra tai nạn xe cộ trước sau ly thế, hai bọn họ được ông nội ở nông thôn nuôi dưỡng. Ông nội là quân y đã về hưu, thôn dân quê nhà có chuyện đau đầu nhức óc thường xuyên hướng ông xin giúp đỡ, mà hai tiểu tôn tử cũng không có việc gì liền ngồi ở bên cạnh bọn họ chơi trò sắm vai bác sĩ cùng người bệnh. Ông nội luôn thật cao hứng khi thấy bọn hắn. Nhóm tiểu tôn tử cũng thực vui vẻ, phía sau tiếp trước ồn ào lớn lên về sau mình cũng muốn làm bác sĩ. Bất quá ngẫu nhiên thời gian giữa trưa, ông nội sẽ biến mất một đoạn thời gian, chờ lại trở về, lại luôn là cảnh xuân đầy mặt. Tiểu tôn tử nhóm hỏi hắn đi đâu, hắn chỉ là cười cười mà thôi. Liền tính truy vấn, cũng sẽ bị thông minh gia gia dùng mặt khác tiểu chiêu số chuyển khai bọn họ chú ý.

Sau đó có một lần, Đường Dương đi tiểu giờ ngủ trưa vừa vặn gặp được ông nội đang muốn ra cửa, tinh thần hắn tỉnh táo, tràn đầy lòng hiếu kỳ đi theo.

Đường Dương chỉ nhớ rõ mình theo thật lâu, hắn đi tới địa phương mà mình chưa từng đi qua── đó chính là một cái sân khấu lộ thiên cao cao, nhìn qua thực cũ thực, dưới đài xếp mấy chục băng ghế chỉnh chỉnh tề tề, mà người xem chỉ có linh tinh ba bốn lão nhân.

Khi Đường Dương đang suy tư ông nội đến đây làm cái gì, trên sân khấu vang lên một trận âm nhạc ầm ĩ, tiếp theo có hai người ăn mặc cổ quái đi ra. Đường Dương tuổi nhỏ không biết bọn họ đang làm gì, hắn chỉ nghĩ tìm ông nội hắn. Ngay khi hắn đang suy xét xem có phải mình bị lạc hay không, một bóng người quen thuộc xuất hiện trên sân khấu, chẳng qua hắn mặc quần áo mà Đường Dương chưa từng gặp qua. Đường Dương xoa xoa mắt, không nhìn lầm, là ông nội.

Đường Dương ngơ ngác đi đến thính phòng, tùy tiện ngồi vào một chỗ trên băng ghế.

Tuy rằng hiện giờ Đường Dương đã quên hắn lúc ấy đã nhìn thấy cái gì, hắn chỉ nhớ rõ ngay lúc đó chính mình không tự chủ được vỗ vỗ tay.

Hiện trường thực trống trải, mấy người xem cũng chỉ là số ít thôn dân nhàn rỗi nhàm chán lại đây ngồi, bọn họ đối với vở kịch trên đài căn bản không có hứng thú. Cho nên tiếng Đường Dương vỗ tay tuy rằng nhỏ yếu, nhưng đưa tới ánh mắt của mọi người. Ông nội hắn đang nhập diễn, cuối cùng cũng nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ kia trên vị trí hàng dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trần Như Nhộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook