Chương 55
Trương Tiểu Tố
24/08/2020
Hàn Tích quay đầu nhìn anh một cái: "Anh đừng nói gì nữa!"
Kỷ Nghiêu không thể chiếm một nửa giường, ánh mắt anh rơi vào sau gáy cô. Trắng như tuyết, mịn màng như nhỏ ra nước, cổ họng anh khô khốc nhưng cuối cùng vẫn nhịn xúc động biến thân thành ma cà rồng.
Kỷ Nghiêu rời khỏi giường, xoay người đi vào nhà vệ sinh. Anh hắt nước lên mặt cố gắng kiềm chế bản thân một chút.
Rời khỏi nhà vệ sinh, ánh mắt anh không tự chủ nhìn cô gái trên giường.
Hàn Tích lại bọc kín chăn chỉ để lộ một cánh tay trắng nõn, mảnh khảnh ra ngoài. Quần áo Kỷ Nghiêu cũng ướt sũng đã đưa đi giặt khô. Anh tắm xong cũng chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm. Cơ thể đàn ông đúng chuẩn vai rộng eo hẹp, đai lưng thắt hờ bên hông nên không thể che kín được cảnh xuân trước ngực, để lộ một ít cơ bụng cường tráng. Vẻ mặt anh có chút lười biếng, giống một con mãnh hổ vừa tỉnh giấc.
Tinh lực mạnh mẽ bức người ẩn giấu trong cơ thể cường tráng, dường như chỉ một giây sau sẽ thức tỉnh. Kỷ Nghiêu đi tới mép giường khiến Hàn Tích càng xiết chặt chăn hơn.
"Đừng bọc nữa, nếu anh thật sự muốn chạm vào em, em nghĩ em có thể trốn à?"
Hàn Tích quay đầu nhìn Kỷ Nghiêu một cái. Quả thật, cô không phải là đối thủ của anh.
Kỷ Nghiêu chỉnh lại gối cho Hàn Tích: "Đừng lo! Ngủ đi!"
Anh nói xong, đàng hoàng trở về ghế salon mà nằm. Nửa đêm sấm sét đánh vang trời, Kỷ Nghiêu chợt tỉnh giấc. Anh không sợ sấm nhưng anh nghĩ Hàn Tích sợ.
Anh đứng dậy đi tới cạnh Hàn Tích, cô gái trên giường nhắm chặt mắt, chân mày nhíu chặt, trên trán rịn một lớp mồ hôi, cô nắm chặt ga trải giường. Bởi vì quá dùng sức mà ngón tay trắng bệch hơn bao giờ hết.
Kỷ Nghiêu ngồi xuống, khom người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô rồi dịu dàng vỗ lên đầu vai, giống như người mẹ từ ái dỗ dành đứa con bảo bối của mình vậy.
Dần dần, chân mày Hàn Tích cũng giãn ra, hơi thở cũng đều đặn hơn. Chờ tiếng sấm nhỏ dần, Kỷ Nghiêu lại quay trở lại ghế salon của mình.
Anh vừa nằm xuống thì một tiếng sấm lại vang lên. Anh không thể làm gì khác lại đến bên mép giường dỗ cô ngủ. Không biết sau bao lâu, anh mệt mỏi ngã xuống giường ngủ mất.
Sáng hôm sau, Hàn Tích mở mắt ra phát hiện sau lưng ấm áp. Cô nghĩ là gối dựa nên theo bản năng ôm chặt, híp mắt định ngủ tiếp. Chờ đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại, Hàn Tích mới nhận ra, cô đang ôm một người đàn ông, chân cô bị kẹp giữa hai chân anh.
Cô vội vàng bật dậy, kéo kín chăn, đẩy người đàn ông xuống dưới. Kỷ Nghiêu chậm rãi mở mắt, giữ chặt chăn không chịu buông: "Em tỉnh rồi à?"
Hàn Tích lại đạp đạp anh: "Tại sao anh lại ở đây?" Nói xong cúi đầu, nhìn trước ngừng mình, áo choàng tắm vẫn mặc cẩn thận. Cô tự cảm nhận cảm thấy quần lót cũng không bị động tới.
Kỷ Nghiêu ngồi dậy: "Tối qua sấm rất lớn, sợ em ngủ không ngon, nên tới dỗ em một chút. Không biết tại sao mà ngủ mất!" Nói xong, anh giơ cánh tay lên: "Tê quá! Em đè đúng không?"
Hàn Tích cũng không tin chuyện hoang đường mà anh kể. Gì mà sấm đánh chứ? Có sấm mà cô không biết sao?
Kỷ Nghiêu giải thích: "Bởi vì anh dỗ rất giỏi nên em ngủ ngon đó!"
Hàn Tích dĩ nhiên không tin: "Anh đi xuống!"
Kỷ Nghiêu đi xuống, đứng trước giường: "Hôm nay em lạnh nhạt với anh như thế. Sau này em sẽ phải trả giá!"
Hàn Tích: "Có ý gì?"
Kỷ Nghiêu: "Bây giờ em không cho anh lên giường. Chờ sau này em phải cầu xin anh, anh mới lên!"
Hàn Tích nhìn anh một cái. Đàn ông vừa thức dậy, sắc mặt khá tốt, ánh mắt có hồn mà nhìn cô. Vóc dáng anh cao lớn, chiếm trọn cả ánh nhìn cô.
Đôi mắt xinh đẹp, sống mũi anh tuấn, đôi môi hoàn mỹ, cơ bụng cường tráng. Cộng thêm giọng nói hơi khàn khàn đầy từ tính. Cả người anh toát lên sự hấp dẫn chết người.
Hàn Tích rời giường, né khỏi người Kỷ Nghiêu: "Tôi đi rửa mặt!"
Hàn Tích rửa mặt xong, thay quần áo mà nhân viên đã giặt khô mang lên, quay đầu nói với Kỷ Nghiêu: "Anh đi tắm đi!"
Cô ngồi ở mép giường, nhìn Kỷ Nghiêu đi vào nhà vệ sinh.
Hàn Tích cúi đầu tự nhủ thầm trong lòng, cô phải cách xa người đàn ông này nếu không cô sẽ càng lún sâu. Cảm giác lạnh lẽo tuyệt vọng tối qua cô không thể trải qua lần nữa. Không bằng thoát thân trước, quay trở về cuộc sống bình ổn như nước trước kia. Cho dù không có quá nhiều xúc cảm và động lòng nhưng ít nhất cũng sẽ không giống như tối qua, như bị tảng đá đè nặng trong lòng.
Đối với người khác có lẽ chỉ sợ hãi một thời gian nhưng đối với cô đó chính là cả đời. Nhìn tận mắt thấy anh không hề bị tổn thương gì cô mới bình tĩnh được. Nếu không, cô không biết mình sẽ ra sao nữa.
Hàn Tích sửa sang lại đồ cá nhân, rời khỏi khách sạn, bắt xe chuẩn bị về Cục Công An luôn.
Kỷ Nghiêu làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo đi ra thì trong phòng đã trống không.
Ngày hôm nay, trong Cục Công An có hai người tới muộn, một người là Hàn Tích người còn lại là Kỷ Nghiêu. Vì đi làm muộn tận một tiếng nên hai người bị phòng hành chính gửi thư phê bình.
Kỷ Nghiêu thì không có vấn đề gì, da mặt anh dày, chuyện này cũng không phải xảy ra lần đầu.
Còn Hàn Tích vẫn luôn biểu hiện rất tốt, đây là lần đầu tiên từ khi cô đi làm mà đến muộn.
Diệp Yến Thanh cầm bản kiểm điểm trên tay Hàn Tích, nhìn một chút rồi nói: "Không phải lỗi của con, trời mưa to như vậy, đường lại sạt lở không còn cách nào khác!"
Kỷ Nghiêu gõ cửa đi vào, gửi bản kiểm điểm tới và nói: "Trời mưa to, đường sạt lở, chẳng còn cách nào khác, không phải lỗi của con!"
Diệp Yến Thanh cầm bản kiểm điểm nhìn, vỗ lên bàn, ngẩng đầu nói với Kỷ Nghiêu: "Đây chính là thái độ ăn năn của cậu hả?"
Kỷ Nghiêu cúi đầu xuống: "Con sai rồi!"
Diệp Yến Thanh: "Sai ở đâu?"
Kỷ Nghiêu không biết cho nên quay đầu hỏi Hàn Tích: "Em bảo sai ở đâu?" Để anh khai theo tiêu chuẩn của cô.
Diệp Yến Thanh cầm thước gỗ dựng bên cạnh bàn, vụt một cái vào chân Kỷ Nghiêu: "Đang hỏi cậu đó!"
Hàn Tích cúi đầu, gương mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Chủ nhiệm Diệp, thật xin lỗi! Lần sau cháu bảo đảm sẽ không đến muộn nữa!"
Diệp Yến Thanh mặc dù đã tìm được con gái ruột của mình nhưng vẫn giữ thói quen nhiều năm khiến bà không thể chịu được cô gái trẻ nào chịu tổn thương, đặc biệt là Hàn Tích – người bà đã từng ngộ nhận là con gái ruột.
"Không sao, con không cần để trong lòng!"
Kỷ Nghiêu vội nói theo: "Chủ nhiệm Diệp, thật xin lỗi! Lần sau con đảm bảo không đến muộn đâu!"
Diệp Yến Thanh nhìn anh một cái, bà mẹ hiền từ lập tức trở nên nghiêm nghị: "Con còn không biết xấu hổ mà nói vậy sao? Con tới trễ mấy lần rồi tự mình đếm lại đi!"
Bà nhìn bản kiểm điểm mà Kỷ Nghiêu vừa đưa: "Rốt cuộc là sao hả? Tại sao người kí tên là Triệu Tĩnh Tĩnh?" Diệp Yến Thanh lại cầm cây thước: "Lại bắt Triệu Tĩnh Tĩnh viết cho cậu hả?"
Kỷ Nghiêu bị ăn một thước, gào khóc kêu đau: "Lát nữa con phải về hỏi tội cậu ta, sao tên mà cũng viết sai là sao?"
Diệp Yến Thanh lại giơ tay lên dọa anh. Giang Mai ngồi bên bàn làm việc vỗ tay khen hay: "Ai bảo anh bắt nạt đội phó Triệu cơ!"
Kỷ Nghiêu nhìn Giang Mai: "Còn chưa là gì của nhau mà cô đã đau lòng cho cậu ta rồi! Hắc!"
Giang Mai vênh mặt: "Nếu có người bắt nạt anh thì pháp y Hàn cũng đau lòng mà!"
Khuỷu tay đụng vào cô gái đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Em có đau lòng không?"
Hàn Tích híp mắt lại, ngẩng đầu nhìn Giang Mai nói: "Mai Tử, tôi và đội trưởng Kỷ không có quan hệ gì cả!" Nói xong, cô nói với chủ nhiệm Diệp: "Nếu không còn chuyện gì nữa cháu xin phép về trước. Đội 2 cảnh sát hình sự còn đang chờ báo cáo khám nghiệm tử thi của cháu!"
Diệp Yến Thanh gật đầu một cái: "Đi làm việc đi!"
Hàn Tích đi ra ngoài, Diệp Yến Thanh lại nhặt thước lên đuổi theo Kỷ Nghiêu mà đánh: "Con lại bắt nạt Hàn Tích phải không hả?"
Kỷ Nghiêu trốn đằng sau một bàn làm việc không có người ngồi, xoa xoa bắp đùi bị đánh đau: "Không phải, con thương cô ấy còn không hết sao lại nỡ bắt nạt cô ấy chứ?"
Diệp Yến Thanh ném thước lên bàn, ngồi xuống nghỉ ngơi: "Tối qua hai đứa đến công viên tưởng niệm không gặp chuyện gì chứ? Cãi nhau à?"
Kỷ Nghiêu đi tới: "Không ạ! Tình cảm vẫn tốt! Tụi con ngủ chung một phòng!"
Diệp Yến Thanh lại nhặt thước lên: "Ngủ chung một phòng, cái này mà còn nói là không bắt nạt con gái nhà người ta!"
Kỷ Nghiêu: "Không phải như dì nghĩ đâu!" Anh trốn ra cửa phòng làm việc đột nhiên quay đầu nói: "Không đúng, chính như dì nghĩ đó!"
Nói xong, anh cũng chạy mất. Diệp Yến Thanh không thể bắt được người không thể làm gì khác hơn là bỏ qua cho anh.
Giang Mai đi tới nhìn chiếc áo len mới đan được một ít: "Chủ nhiệm Diệp, cô đang đan áo cho con gái sao?"
Diệp Yến Thanh nhìn một cái: "Lần trước đã hứa đan cho Hàn Tích, đan xong cái này sẽ đan cho Ny Ny!"
Giang Mai kéo ghế ngồi qua: "Tạ Tiểu Thanh, à không đúng, Trần Tĩnh Ny đã dọn về ở nhà với cô rồi. Sau này, cô cũng có người nói chuyện cùng rồi!"
Nói tới con gái, Diệp Yến Thanh cười một tiếng, ánh mắt tràn ngập nhu tình: "Ừ, hôm qua cô và con bé còn ngủ chung nữa!"
Giang Mai ừ một tiếng: "Vậy thì tốt rồi. Mẹ con chia cách nhiều năm vừa gặp đã thân thiết như vậy cũng tốt ạ. Chắc là máu mủ tình thâm đi!"
Diệp Yến Thanh vốn cho rằng con gái sẽ có chút rào cản với mình Dù sao Trịnh Tiêu vẫn luôn tẩy não cho mấy đứa bé trong cô nhi viện là tụi nó bị vứt bỏ.
Tóm lại, dù thế nào, Diệp Yến Thanh vẫn rất vui vẻ, bà đã tìm thấy cô con gái mà mình mong nhớ suốt hai mươi năm trời.
Điện thoại của Diệp Yến Thanh vang lên, Tạ Tiểu Thanh nói với bà tối hôm nay cô ta phải làm thêm giờ ở nhà máy, khoảng mười một giờ đêm mới về đến nhà. Cúp điện thoại, Diệp Yến Thanh lại cảm thấy đau lòng. Con gái phải dậy sớm rồi tối lại về muộn như vậy, công việc ở nhà máy cũng vất vả, nếu làm lâu dài sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Bà phải nghĩ cách giúp con bé đổi một việc khác nhẹ nhàng hơn. Thật vất vả lắm mới tìm được con gái trở lại, bà hận không thể mang hết những thứ tốt nhất trên thế giới này đến cho con bé.
Kỷ Nghiêu trở lại phòng làm việc, con gái của chú Trần đã tìm được nhưng còn rất nhiều nghi vấn của cô nhi viện năm đó. Ví dụ như nguyên nhân cái chết của chú Trần, tung tích của viện trưởng Trịnh Tiêu kia, ly do Kiều Chấn mất tích, còn cả những nhân viên khác trong cô nhi viện nữa. Cái chết của Kiều Giang và Tưởng Vi cùng lời dự đoán thần bí, thân phận thật sự của sát thủ Lưu Cường Sơn. Và hoàng loạt vụ việc liên quan đến La Hải Diêu. . .tất cả vẫn chưa có đáp án. Trong đó lại liên quan đến việc mua bán trẻ em, tất cả đều phải cẩn thận tra xét.
Thật ra, Kỷ Nghiêu còn có lòng riêng, anh muốn âm thâm giúp Hàn Tích tìm ba mẹ ruột. Nếu như Hàn Tích bị bắt cóc thì người nhà cô cũng đi tìm cô. Vậy thì anh sẽ nói cho cô biết kết quả còn quyết định của cô như thế nào thì do chính cô lựa chọn mà thôi.
Nếu như Hàn Tích bị vứt ở trước cửa cô nhi viện thì không có gì đáng nói. Anh sẽ vĩnh viễn chôn giấu bí mật này, cả đời không cho cô biết.
Trương Tường đi tới, cầm một xấp tài liệu đưa cho Kỷ Nghiêu: "Đội trưởng Kỷ, sau khi cô nhi viện bị cháy, viện trưởng Trịnh Tiêu đã mất tích đến nay vẫn không có tin tức gì. Nhưng hắn ta có một đứa con trai tên là Trịnh Quỳnh được ông bà nội nuôi dưỡng!"
"Ông nội của Trịnh Quỳnh đã qua đời cách đây sáu năm còn bà nội cũng mất cách đây ba năm. Dựa theo bệnh án ghi chép là chết tự nhiên không có nguyên nhân khác thường!"
Kỷ Nghiêu tựa vào cạnh bàn, lật tài liệu trên tay, ra hiệu cho Trương Tường nói tiếp.
"Trịnh Quỳnh năm nay 32 tuổi, hiện đang làm ở La thị!"
Kỷ Nghiêu kéo ghế ngồi xuống, ném tài liệu lên bàn, dựa người vào ghế, hai tay đan sau gáy, nhìn trần nhà: "Trịnh Quỳnh, La thị!"
"Tưởng Tử, điều tra kỹ thêm về Trịnh Quỳnh và La thị còn cả các mối quan hệ của La Hải Diêu!"
Chu Lỵ đang ngồi trên ghế xoay, cũng đẩy ghế lại gần: "Mấy nhân viên chăm sóc lũ trẻ ở cô nhi viện một người tên là Lý Lan Lan đã qua đời cách đây hai mươi năm. Đồng thời Lý Lan Lan này cũng chính là vợ của Trịnh Tiêu, mẹ của Trịnh Quỳnh. Còn một người chăm sóc nữa tên là Từ Cần, tài liệu tìm được về người này rất ít."
Kỷ Nghiêu xem tài liệu mà Chu Lỵ đưa tới: "Lý Lan Lan đã qua đời 20 năm trước vì vậy bà ta không liên quan đến cái chết của cảnh sát Trần cách đây 19 năm. Còn người tên Từ Cần này, đã qua đời bảy năm trước. Tiểu Diêu, kiểm tra trong tài liệu thông tin về quê quán của bà ta đi!"
Kỷ Nghiêu: "Người đẹp Chu, có ảnh của Từ Cần không?"
Chu Lỵ mở một phần mềm lấy ra một bức ảnh, ảnh trên thẻ căn cước đã cũ, không còn thấy rõ khuôn mặt nữa.
Kỷ Nghiêu cảm thấy có chút quen mắt nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu, chủ yếu do bức ảnh đã quá cũ rồi.
Chu Lỵ hỏi: "Nếu không thử mời pháp y Hàn đến xem một chút, xem cô ấy có ấn tượng gì không ạ?"
Kỷ Nghiêu gật đầu, Chu Lỵ đang định đứng dậy đi làm thì bị Kỷ Nghiêu gọi cho lại.
Chu Lỵ cười một tiếng: "Biết rồi đội trưởng Kỷ à, anh muốn 'đích thân' đến phòng pháp y nhỉ!"
Kỷ Nghiêu nhìn cô ấy một cái: "Cô biết cái quỷ gì. Không gọi Hàn Tích mà gọi Tạ Tiểu Thanh đến!"
Chu Lỵ hỏi: "Có ý gì?"
Kỷ Nghiêu: "Kêu cô đi thì cô đi làm đi!"
Chu Lỵ đi tới nhỏ giọng nói: "Nghe nói anh cãi nhau với pháp y Hàn, là thật sao?"
Kỷ Nghiêu nhìn cô ấy: "Tin tức truyền nhanh đấy, nghe ai nói?"
Chu Lỵ: "Giang Mai!"
Kỷ Nghiêu lớn tiếng nói: "Đội phó Triệu, quản tốt Mai Tử nhà cậu đi nhé, tung tin vịt gây ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng, có thể nói là vi phạm pháp luật!"
Đột nhiên bị gọi tên, mặt Triệu Tĩnh Tĩnh đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Chuyện . . . chuyện của cô ấy, cậu bảo tôi làm gì?"
Kỷ Nghiêu đứng lên: "Được rồi, không tìm cậu nữa. Tôi đi tìm Dương Xuân Miễn vậy! Cậu ta vẫn còn độc thân!"
Triệu Tĩnh Tĩnh: "Không được!"
Kỷ Nghiêu cười một tiếng, đi tới cười quay đầu nói với Chu Lỵ: "Đi thôi, chúng ta cùng đi gặp Tạ Tiểu Thanh!"
Chu Lỵ thu dọn đồ đi theo: "Đội trưởng Kỷ, anh cần đích thân đi gặp sao?"
Kỷ Nghiêu gật đầu một cái, không nói thêm cái gì.
Chu Lỵ hỏi: "Có cần phải nói qua với chủ nhiệm Diệp không ạ?"
Kỷ Nghiêu: "Không cần!"
Ở trên xe, Kỷ Nghiêu hỏi Chu Lỵ: "Hôm qua, mấy người các cô giúp Tạ Tiểu Thanh dọn nhà, cảm thấy như thế nào?"
Chu Lỵ xoa cổ: "Hoàn thành nhiệm vụ! Đồ đạc không nhiều nên cũng không mệt mỏi cho lắm. Làm xong, chủ nhiệm Diệp còn cho chúng tôi mỗi người một túi bánh nhập khẩu nữa!" Nói xong, cô ấy lấy từ trong túi xách một túi bánh bích quy, xé túi nilon ăn ngon lành.
Kỷ Nghiêu lái xe, chăm chú nhìn đường: "Ý tôi hỏi, cô thấy Tạ Tiểu Thanh như thế nào?"
Chu Lỵ ăn xong, lau miệng nói: "Cực kỳ tốt, quá khôn khéo! Lại cực kỳ hiểu chuyện, dẻo miệng khiến chủ nhiệm Diệp cực kỳ vui vẻ!" Cô ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Không khéo đến mức tôi cũng hoài nghi những tài liệu Trương Tường tra ra là thật hay giả. Nhìn dáng vẻ của cô ta không giống như loại người còn bé sẽ đánh nhau, hút thuốc còn bị tạm giam! Dù sao cũng là con gái của cảnh sát Trần và chủ nhiệm Diệp, chúng ta cũng không thể nói gì! Chỉ cần bây giờ thay đổi là được, chủ nhiệm Diệp vui vẻ, cảnh sát Trần trên trời cũng an lòng là được rồi!"
Kỷ Nghiêu không lên tiếng.
Nhà máy dệt chỗ Tạ Tiểu Thanh nằm trong khu công nghiệp lớn nhất sau thôn Thành Trung – thành phố Nam Tuyền. Ở đây có rất nhiều nhà máy.
Kỷ Nghiêu nói với nhân viên bảo vệ rằng mình là anh trai của Tạ Tiểu Thanh, đến tìm cô ta có chút việc. Nhân viên bảo vệ bắt anh đăng ký rồi để anh vào. Kỷ Nghiêu đi đằng trước, Chu Lỵ đi theo sát anh.
"Đội trưởng Kỷ, hình như nhà máy dệt này làm ăn không được tốt. Vách tường cũng nứt ra rồi mà không sửa lại. Chẳng may rơi vào người ta thì biết làm thế nào? Còn cả anh chàng bảo vệ kia nữa, đồng phục giặt cũng bạc màu rồi mà trong nhà máy không phát mới!"
Kỷ Nghiêu gật đầu một cái: "Không tệ! Quan sát cẩn thận đấy!"
Chu Lỵ cười một tiếng: "Cũng nhờ đội trưởng Kỷ thường ngày dạy bảo cẩn thận nha!"
Kỷ Nghiêu nhìn cô ấy một cái: "Còn nhìn ra được cái gì nữa không?"
Chu Lỵ quay đầu nhìn quanh một lúc lâu: "Không có!"
Kỷ Nghiêu: "Quản lý lỏng lẻo!"
Chu Lỵ suy nghĩ một chút. Quả thật như vậy, vừa rồi bảo vệ không hề xác nhận lại với Tạ Tiểu Thanh đã cho bọn họ vào. Nếu chẳng may bọn họ không phải là anh trai Tạ Tiểu Thanh mà trộm cướp gì thì sao?
Vừa vào bên trong nhà máy quả nhiên mọi thứ lộn xộn. Chỉ có hơn một nửa người làm việc ở bên máy, còn lại có mấy người đang tụ tập nói chuyện phiếm.
"Mau nhìn kìa, có một anh đẹp trai đến! Anh đẹp trai còn dẫn cả người giúp việc nữa!"
"Tiểu Liên, cô thích sao? Thích thì tấn công đi, cô không làm thì tôi làm nhé!"
"Mẹ nó, các cô đều có đối tượng cả rồi, còn mỗi tôi thôi đấy!"
. . .
Chu Lỵ nhỏ giọng nói với Kỷ Nghiêu: "Sao người ngoài thấy đội trưởng Kỷ đi chung với pháp y Hàn đều nói là trai tài gái sắc. Sao đến lượt em đi cùng anh thì lại bảo là người giúp việc là sao?"
Kỷ Nghiêu cười: "Không sai mà!"
Chu Lỵ suy xét một chút, quả thật không sai. Kỷ Nghiêu quay đầu hỏi công nhân nữ đứng bên cạnh: "Người đẹp. cho hỏi Tạ Tiểu Thanh ở đâu?"
Người phụ nữ được hỏi mặt đỏ ửng khẽ chỉ về một hướng. Kỷ Nghiêu đi tới.
Tạ Tiểu Thanh mặc đồng phục công nhân màu xanh đang ngồi nói chuyện phiếm với một nhóm công nhân khác, trong đó có một cô gái nhuộm tóc màu lam.
Cô ta thấy Kỷ Nghiêu, đứng lên: "Anh, sao anh lại đến đây?"
Cô gái nhuộm tóc màu lam kia, nhỏ giọng nói với Tạ Tiểu Thanh: "Đó chính là người mà cô nói. . ."
Cô ta chưa nói hết đã bị Tạ Tiểu Thanh ngắt lời: "Cô đi làm việc đi, anh tôi có chuyện tìm tôi!"
Kỷ Nghiêu nhìn tay Tạ Tiểu Thanh, thấy trên đó có quấn một chiếc khăn tay màu trắng: "Tay cô sao vậy?"
Tạ Tiểu Thanh vội giấu tay ra sau: "Vô tình bị máy đụng vào bị thương, đừng nói cho mẹ em nhé!"
Từ 'mẹ' trong miệng Tạ Tiểu Thanh khiến cho Kỷ Nghiêu cực kỳ khó chịu, anh dừng một chút rồi mới lên tiếng: "Tại sao không đến phòng y tế để băng bó?"
Tạ Tiểu Thanh ngẩng đầu: "Trong xưởng tụi em không có phòng y tế!"
Kỷ Nghiêu: "Xin phép quản lý của cô đi, tôi dẫn cô đến phòng khám kiểm tra lại!"
Tạ Tiểu Thanh nhỏ giọng nói: "Không cần đâu! Nếu nghỉ giữa chừng sẽ bị trừ tiền lương!"
Chu Lỵ nhanh miệng: "Không sao! Anh trai cô có tiền, cứ để anh ấy bỏ một ít ra!"
Kỷ Nghiêu lườm Chu Lỵ một cái, cô lập tức ngậm miệng. Lúc này, Tạ Tiểu Thanh mới xin phép trưởng ca, cùng Kỷ Nghiêu rời khỏi xưởng may.
Khi đến phòng khám bên cạnh, Kỷ Nghiêu kêu Chu Lỵ ở lại chờ Tạ Tiểu Thanh, còn bản thân lại quay trở lại nhà máy.
Anh đi vào tựa người ở cổng, đưa hộp thuốc lá cho cậu bảo vệ, thuận miệng nói: "Người đàn ông vẫn qua lại với Tạ Tiểu Thanh có còn lởn vởn ở đây không?"
Cậu nhóc bảo vệ thấy nhãn mác của bao thuốc lá kia thì ánh mắt sáng lên, cậu ta chưa bao giờ chạm vào loại thuốc lá xịn như vậy, vì vậy cười một tiếng đáp: "Đã lâu rồi không còn thấy ạ! Cô em gái anh cũng dũng mãnh lắm, thiếu chút nữa đánh gãy chân người ta rồi. Hình như người đó cũng về quê rồi. Tên là gì tôi cũng không nhớ nữa!"
Kỷ Nghiêu: "Không phải đâu, em gái tôi rất biết điều, tôi còn sợ nó bị người khác bắt nạt đấy!"
Cậu nhóc bảo vệ há hốc mồm không lên tiếng mà giơ tay vén áo lên đến trước mặt Kỷ Nghiêu: "Đây là vết mà cô ta cắn tôi đấy. Anh trai à, anh yên tâm đi, Tạ Tiểu Thanh không bắt nạt người khác đã là may mắn làm rồi, cô ta sẽ không bao giờ chịu thua thiệt đâu!"
Kỷ Nghiêu nhận được điện thoại của Chu Lỵ, quay trở lại phòng khám đón hai cô gái. Đúng giờ trưa, Kỷ Nghiêu dẫn Tạ Tiểu Thanh và Chu Lỵ đi ăn cơm.
Anh chọn một nhà hàng trong khách sạn năm sau khiến Chu Lỵ vui vẻ không thôi. Cô thích nhất là đi làm nhiệm vụ với đội trưởng Kỷ nha!
Kỷ Nghiêu quay đầu nhìn Chu Lỵ: "Lau nước miếng đi!"
Chu Lỵ sờ khóe miệng: "Đâu có, làm gì có gì chứ ạ?"
So với người luôn đi theo Kỳ thiếu ăn trực như Chu Lỵ thì Tạ Tiểu Thanh tỏ ra cẩn thận hơn nhiều. Cô ta chưa bao giờ đến ăn ở nhà hàng nào sang trọng như vậy.
Kỷ Nghiêu đưa thực đơn cho Tạ Tiểu Thanh: "Muốn ăn gì thì gọi đi!"
Tạ Tiểu Thanh nhìn thực đơn, nhỏ giọng nói: "Đắt quá!"
Chu Lỵ cười gian: "Là đội trưởng Kỷ mời khách, không ăn thì uổng phí đấy!"
Tạ Tiểu Thanh đưa thực đơn cho Chu Lỵ: "Vậy cô gọi đi, tôi cũng không biết món nào ngon!"
Ăn cơm xong, Kỷ Nghiêu lấy hình của Từ Cần đưa cho Tạ Tiểu Thanh nhận mặt: "Cô có ấn tượng với người này không?"
Tạ Tiểu Thanh nhìn một cái, đáy mắt thoáng chút sợ hãi: "Biết, cho dù hóa thành tro thì tôi vẫn nhận ra bà ta! Bà ta chính là ma quỷ. Bà ta có một cái roi mây dài. Bà ta thích dùng cái đó để đánh tụi em. Khi tâm trạng không tốt, bà ta sẽ trút giận lên chúng em. Ngay cả Quách Oánh cũng sợ bà ta, chỉ có Trịnh Quỳnh không sợ bà ta thôi!"
Kỷ Nghiêu giương mắt nhìn Tạ Tiểu Thanh: "Tên cô khi ở cô nhi viện là gì?"
Tạ Tiểu Thanh rũ mắt xuống: "Trịnh Thập Tam!" Mấy đứa trẻ ở trong cô nhi viện đều không có tên.
Cô ta nói xong còn xoa đầu gối: "Chân của em cũng chính vì bị phạt quỳ quá nhiều nên mỗi khi trời mưa đều bị đau!"
Chu Lỵ cúi đầu nhìn, cực kỳ đồng cảm: "Nếu chủ nhiệm Diệp biết thì đau lòng chết mất!"
Tạ Tiểu Thanh nhỏ giọng nói: "Tôi không dám nói với mẹ vì sợ bà lo lắng!"
Kỷ Nghiêu vẫn không lên tiếng. Rời khỏi nhà hàng, Chu Lỵ nói: "Tay cô bị thương như vậy thì xin nghỉ về nhà đi, dù sao cũng không làm được mà!"
Tạ Tiểu Thanh nói: "Không được, dạo này trong xưởng rất bận, buổi tối còn phải tăng ca!"
Kỷ Nghiêu: "Bận? Tôi thấy công xưởng các cô rất rảnh mà!"
Chu Lỵ nhìn Kỷ Nghiêu một cái, không dám lên tiếng.
Tạ Tiểu Thanh dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Anh, có phải anh không thích em đúng không?"
Kỷ Nghiêu không thể chiếm một nửa giường, ánh mắt anh rơi vào sau gáy cô. Trắng như tuyết, mịn màng như nhỏ ra nước, cổ họng anh khô khốc nhưng cuối cùng vẫn nhịn xúc động biến thân thành ma cà rồng.
Kỷ Nghiêu rời khỏi giường, xoay người đi vào nhà vệ sinh. Anh hắt nước lên mặt cố gắng kiềm chế bản thân một chút.
Rời khỏi nhà vệ sinh, ánh mắt anh không tự chủ nhìn cô gái trên giường.
Hàn Tích lại bọc kín chăn chỉ để lộ một cánh tay trắng nõn, mảnh khảnh ra ngoài. Quần áo Kỷ Nghiêu cũng ướt sũng đã đưa đi giặt khô. Anh tắm xong cũng chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm. Cơ thể đàn ông đúng chuẩn vai rộng eo hẹp, đai lưng thắt hờ bên hông nên không thể che kín được cảnh xuân trước ngực, để lộ một ít cơ bụng cường tráng. Vẻ mặt anh có chút lười biếng, giống một con mãnh hổ vừa tỉnh giấc.
Tinh lực mạnh mẽ bức người ẩn giấu trong cơ thể cường tráng, dường như chỉ một giây sau sẽ thức tỉnh. Kỷ Nghiêu đi tới mép giường khiến Hàn Tích càng xiết chặt chăn hơn.
"Đừng bọc nữa, nếu anh thật sự muốn chạm vào em, em nghĩ em có thể trốn à?"
Hàn Tích quay đầu nhìn Kỷ Nghiêu một cái. Quả thật, cô không phải là đối thủ của anh.
Kỷ Nghiêu chỉnh lại gối cho Hàn Tích: "Đừng lo! Ngủ đi!"
Anh nói xong, đàng hoàng trở về ghế salon mà nằm. Nửa đêm sấm sét đánh vang trời, Kỷ Nghiêu chợt tỉnh giấc. Anh không sợ sấm nhưng anh nghĩ Hàn Tích sợ.
Anh đứng dậy đi tới cạnh Hàn Tích, cô gái trên giường nhắm chặt mắt, chân mày nhíu chặt, trên trán rịn một lớp mồ hôi, cô nắm chặt ga trải giường. Bởi vì quá dùng sức mà ngón tay trắng bệch hơn bao giờ hết.
Kỷ Nghiêu ngồi xuống, khom người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô rồi dịu dàng vỗ lên đầu vai, giống như người mẹ từ ái dỗ dành đứa con bảo bối của mình vậy.
Dần dần, chân mày Hàn Tích cũng giãn ra, hơi thở cũng đều đặn hơn. Chờ tiếng sấm nhỏ dần, Kỷ Nghiêu lại quay trở lại ghế salon của mình.
Anh vừa nằm xuống thì một tiếng sấm lại vang lên. Anh không thể làm gì khác lại đến bên mép giường dỗ cô ngủ. Không biết sau bao lâu, anh mệt mỏi ngã xuống giường ngủ mất.
Sáng hôm sau, Hàn Tích mở mắt ra phát hiện sau lưng ấm áp. Cô nghĩ là gối dựa nên theo bản năng ôm chặt, híp mắt định ngủ tiếp. Chờ đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại, Hàn Tích mới nhận ra, cô đang ôm một người đàn ông, chân cô bị kẹp giữa hai chân anh.
Cô vội vàng bật dậy, kéo kín chăn, đẩy người đàn ông xuống dưới. Kỷ Nghiêu chậm rãi mở mắt, giữ chặt chăn không chịu buông: "Em tỉnh rồi à?"
Hàn Tích lại đạp đạp anh: "Tại sao anh lại ở đây?" Nói xong cúi đầu, nhìn trước ngừng mình, áo choàng tắm vẫn mặc cẩn thận. Cô tự cảm nhận cảm thấy quần lót cũng không bị động tới.
Kỷ Nghiêu ngồi dậy: "Tối qua sấm rất lớn, sợ em ngủ không ngon, nên tới dỗ em một chút. Không biết tại sao mà ngủ mất!" Nói xong, anh giơ cánh tay lên: "Tê quá! Em đè đúng không?"
Hàn Tích cũng không tin chuyện hoang đường mà anh kể. Gì mà sấm đánh chứ? Có sấm mà cô không biết sao?
Kỷ Nghiêu giải thích: "Bởi vì anh dỗ rất giỏi nên em ngủ ngon đó!"
Hàn Tích dĩ nhiên không tin: "Anh đi xuống!"
Kỷ Nghiêu đi xuống, đứng trước giường: "Hôm nay em lạnh nhạt với anh như thế. Sau này em sẽ phải trả giá!"
Hàn Tích: "Có ý gì?"
Kỷ Nghiêu: "Bây giờ em không cho anh lên giường. Chờ sau này em phải cầu xin anh, anh mới lên!"
Hàn Tích nhìn anh một cái. Đàn ông vừa thức dậy, sắc mặt khá tốt, ánh mắt có hồn mà nhìn cô. Vóc dáng anh cao lớn, chiếm trọn cả ánh nhìn cô.
Đôi mắt xinh đẹp, sống mũi anh tuấn, đôi môi hoàn mỹ, cơ bụng cường tráng. Cộng thêm giọng nói hơi khàn khàn đầy từ tính. Cả người anh toát lên sự hấp dẫn chết người.
Hàn Tích rời giường, né khỏi người Kỷ Nghiêu: "Tôi đi rửa mặt!"
Hàn Tích rửa mặt xong, thay quần áo mà nhân viên đã giặt khô mang lên, quay đầu nói với Kỷ Nghiêu: "Anh đi tắm đi!"
Cô ngồi ở mép giường, nhìn Kỷ Nghiêu đi vào nhà vệ sinh.
Hàn Tích cúi đầu tự nhủ thầm trong lòng, cô phải cách xa người đàn ông này nếu không cô sẽ càng lún sâu. Cảm giác lạnh lẽo tuyệt vọng tối qua cô không thể trải qua lần nữa. Không bằng thoát thân trước, quay trở về cuộc sống bình ổn như nước trước kia. Cho dù không có quá nhiều xúc cảm và động lòng nhưng ít nhất cũng sẽ không giống như tối qua, như bị tảng đá đè nặng trong lòng.
Đối với người khác có lẽ chỉ sợ hãi một thời gian nhưng đối với cô đó chính là cả đời. Nhìn tận mắt thấy anh không hề bị tổn thương gì cô mới bình tĩnh được. Nếu không, cô không biết mình sẽ ra sao nữa.
Hàn Tích sửa sang lại đồ cá nhân, rời khỏi khách sạn, bắt xe chuẩn bị về Cục Công An luôn.
Kỷ Nghiêu làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo đi ra thì trong phòng đã trống không.
Ngày hôm nay, trong Cục Công An có hai người tới muộn, một người là Hàn Tích người còn lại là Kỷ Nghiêu. Vì đi làm muộn tận một tiếng nên hai người bị phòng hành chính gửi thư phê bình.
Kỷ Nghiêu thì không có vấn đề gì, da mặt anh dày, chuyện này cũng không phải xảy ra lần đầu.
Còn Hàn Tích vẫn luôn biểu hiện rất tốt, đây là lần đầu tiên từ khi cô đi làm mà đến muộn.
Diệp Yến Thanh cầm bản kiểm điểm trên tay Hàn Tích, nhìn một chút rồi nói: "Không phải lỗi của con, trời mưa to như vậy, đường lại sạt lở không còn cách nào khác!"
Kỷ Nghiêu gõ cửa đi vào, gửi bản kiểm điểm tới và nói: "Trời mưa to, đường sạt lở, chẳng còn cách nào khác, không phải lỗi của con!"
Diệp Yến Thanh cầm bản kiểm điểm nhìn, vỗ lên bàn, ngẩng đầu nói với Kỷ Nghiêu: "Đây chính là thái độ ăn năn của cậu hả?"
Kỷ Nghiêu cúi đầu xuống: "Con sai rồi!"
Diệp Yến Thanh: "Sai ở đâu?"
Kỷ Nghiêu không biết cho nên quay đầu hỏi Hàn Tích: "Em bảo sai ở đâu?" Để anh khai theo tiêu chuẩn của cô.
Diệp Yến Thanh cầm thước gỗ dựng bên cạnh bàn, vụt một cái vào chân Kỷ Nghiêu: "Đang hỏi cậu đó!"
Hàn Tích cúi đầu, gương mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Chủ nhiệm Diệp, thật xin lỗi! Lần sau cháu bảo đảm sẽ không đến muộn nữa!"
Diệp Yến Thanh mặc dù đã tìm được con gái ruột của mình nhưng vẫn giữ thói quen nhiều năm khiến bà không thể chịu được cô gái trẻ nào chịu tổn thương, đặc biệt là Hàn Tích – người bà đã từng ngộ nhận là con gái ruột.
"Không sao, con không cần để trong lòng!"
Kỷ Nghiêu vội nói theo: "Chủ nhiệm Diệp, thật xin lỗi! Lần sau con đảm bảo không đến muộn đâu!"
Diệp Yến Thanh nhìn anh một cái, bà mẹ hiền từ lập tức trở nên nghiêm nghị: "Con còn không biết xấu hổ mà nói vậy sao? Con tới trễ mấy lần rồi tự mình đếm lại đi!"
Bà nhìn bản kiểm điểm mà Kỷ Nghiêu vừa đưa: "Rốt cuộc là sao hả? Tại sao người kí tên là Triệu Tĩnh Tĩnh?" Diệp Yến Thanh lại cầm cây thước: "Lại bắt Triệu Tĩnh Tĩnh viết cho cậu hả?"
Kỷ Nghiêu bị ăn một thước, gào khóc kêu đau: "Lát nữa con phải về hỏi tội cậu ta, sao tên mà cũng viết sai là sao?"
Diệp Yến Thanh lại giơ tay lên dọa anh. Giang Mai ngồi bên bàn làm việc vỗ tay khen hay: "Ai bảo anh bắt nạt đội phó Triệu cơ!"
Kỷ Nghiêu nhìn Giang Mai: "Còn chưa là gì của nhau mà cô đã đau lòng cho cậu ta rồi! Hắc!"
Giang Mai vênh mặt: "Nếu có người bắt nạt anh thì pháp y Hàn cũng đau lòng mà!"
Khuỷu tay đụng vào cô gái đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Em có đau lòng không?"
Hàn Tích híp mắt lại, ngẩng đầu nhìn Giang Mai nói: "Mai Tử, tôi và đội trưởng Kỷ không có quan hệ gì cả!" Nói xong, cô nói với chủ nhiệm Diệp: "Nếu không còn chuyện gì nữa cháu xin phép về trước. Đội 2 cảnh sát hình sự còn đang chờ báo cáo khám nghiệm tử thi của cháu!"
Diệp Yến Thanh gật đầu một cái: "Đi làm việc đi!"
Hàn Tích đi ra ngoài, Diệp Yến Thanh lại nhặt thước lên đuổi theo Kỷ Nghiêu mà đánh: "Con lại bắt nạt Hàn Tích phải không hả?"
Kỷ Nghiêu trốn đằng sau một bàn làm việc không có người ngồi, xoa xoa bắp đùi bị đánh đau: "Không phải, con thương cô ấy còn không hết sao lại nỡ bắt nạt cô ấy chứ?"
Diệp Yến Thanh ném thước lên bàn, ngồi xuống nghỉ ngơi: "Tối qua hai đứa đến công viên tưởng niệm không gặp chuyện gì chứ? Cãi nhau à?"
Kỷ Nghiêu đi tới: "Không ạ! Tình cảm vẫn tốt! Tụi con ngủ chung một phòng!"
Diệp Yến Thanh lại nhặt thước lên: "Ngủ chung một phòng, cái này mà còn nói là không bắt nạt con gái nhà người ta!"
Kỷ Nghiêu: "Không phải như dì nghĩ đâu!" Anh trốn ra cửa phòng làm việc đột nhiên quay đầu nói: "Không đúng, chính như dì nghĩ đó!"
Nói xong, anh cũng chạy mất. Diệp Yến Thanh không thể bắt được người không thể làm gì khác hơn là bỏ qua cho anh.
Giang Mai đi tới nhìn chiếc áo len mới đan được một ít: "Chủ nhiệm Diệp, cô đang đan áo cho con gái sao?"
Diệp Yến Thanh nhìn một cái: "Lần trước đã hứa đan cho Hàn Tích, đan xong cái này sẽ đan cho Ny Ny!"
Giang Mai kéo ghế ngồi qua: "Tạ Tiểu Thanh, à không đúng, Trần Tĩnh Ny đã dọn về ở nhà với cô rồi. Sau này, cô cũng có người nói chuyện cùng rồi!"
Nói tới con gái, Diệp Yến Thanh cười một tiếng, ánh mắt tràn ngập nhu tình: "Ừ, hôm qua cô và con bé còn ngủ chung nữa!"
Giang Mai ừ một tiếng: "Vậy thì tốt rồi. Mẹ con chia cách nhiều năm vừa gặp đã thân thiết như vậy cũng tốt ạ. Chắc là máu mủ tình thâm đi!"
Diệp Yến Thanh vốn cho rằng con gái sẽ có chút rào cản với mình Dù sao Trịnh Tiêu vẫn luôn tẩy não cho mấy đứa bé trong cô nhi viện là tụi nó bị vứt bỏ.
Tóm lại, dù thế nào, Diệp Yến Thanh vẫn rất vui vẻ, bà đã tìm thấy cô con gái mà mình mong nhớ suốt hai mươi năm trời.
Điện thoại của Diệp Yến Thanh vang lên, Tạ Tiểu Thanh nói với bà tối hôm nay cô ta phải làm thêm giờ ở nhà máy, khoảng mười một giờ đêm mới về đến nhà. Cúp điện thoại, Diệp Yến Thanh lại cảm thấy đau lòng. Con gái phải dậy sớm rồi tối lại về muộn như vậy, công việc ở nhà máy cũng vất vả, nếu làm lâu dài sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Bà phải nghĩ cách giúp con bé đổi một việc khác nhẹ nhàng hơn. Thật vất vả lắm mới tìm được con gái trở lại, bà hận không thể mang hết những thứ tốt nhất trên thế giới này đến cho con bé.
Kỷ Nghiêu trở lại phòng làm việc, con gái của chú Trần đã tìm được nhưng còn rất nhiều nghi vấn của cô nhi viện năm đó. Ví dụ như nguyên nhân cái chết của chú Trần, tung tích của viện trưởng Trịnh Tiêu kia, ly do Kiều Chấn mất tích, còn cả những nhân viên khác trong cô nhi viện nữa. Cái chết của Kiều Giang và Tưởng Vi cùng lời dự đoán thần bí, thân phận thật sự của sát thủ Lưu Cường Sơn. Và hoàng loạt vụ việc liên quan đến La Hải Diêu. . .tất cả vẫn chưa có đáp án. Trong đó lại liên quan đến việc mua bán trẻ em, tất cả đều phải cẩn thận tra xét.
Thật ra, Kỷ Nghiêu còn có lòng riêng, anh muốn âm thâm giúp Hàn Tích tìm ba mẹ ruột. Nếu như Hàn Tích bị bắt cóc thì người nhà cô cũng đi tìm cô. Vậy thì anh sẽ nói cho cô biết kết quả còn quyết định của cô như thế nào thì do chính cô lựa chọn mà thôi.
Nếu như Hàn Tích bị vứt ở trước cửa cô nhi viện thì không có gì đáng nói. Anh sẽ vĩnh viễn chôn giấu bí mật này, cả đời không cho cô biết.
Trương Tường đi tới, cầm một xấp tài liệu đưa cho Kỷ Nghiêu: "Đội trưởng Kỷ, sau khi cô nhi viện bị cháy, viện trưởng Trịnh Tiêu đã mất tích đến nay vẫn không có tin tức gì. Nhưng hắn ta có một đứa con trai tên là Trịnh Quỳnh được ông bà nội nuôi dưỡng!"
"Ông nội của Trịnh Quỳnh đã qua đời cách đây sáu năm còn bà nội cũng mất cách đây ba năm. Dựa theo bệnh án ghi chép là chết tự nhiên không có nguyên nhân khác thường!"
Kỷ Nghiêu tựa vào cạnh bàn, lật tài liệu trên tay, ra hiệu cho Trương Tường nói tiếp.
"Trịnh Quỳnh năm nay 32 tuổi, hiện đang làm ở La thị!"
Kỷ Nghiêu kéo ghế ngồi xuống, ném tài liệu lên bàn, dựa người vào ghế, hai tay đan sau gáy, nhìn trần nhà: "Trịnh Quỳnh, La thị!"
"Tưởng Tử, điều tra kỹ thêm về Trịnh Quỳnh và La thị còn cả các mối quan hệ của La Hải Diêu!"
Chu Lỵ đang ngồi trên ghế xoay, cũng đẩy ghế lại gần: "Mấy nhân viên chăm sóc lũ trẻ ở cô nhi viện một người tên là Lý Lan Lan đã qua đời cách đây hai mươi năm. Đồng thời Lý Lan Lan này cũng chính là vợ của Trịnh Tiêu, mẹ của Trịnh Quỳnh. Còn một người chăm sóc nữa tên là Từ Cần, tài liệu tìm được về người này rất ít."
Kỷ Nghiêu xem tài liệu mà Chu Lỵ đưa tới: "Lý Lan Lan đã qua đời 20 năm trước vì vậy bà ta không liên quan đến cái chết của cảnh sát Trần cách đây 19 năm. Còn người tên Từ Cần này, đã qua đời bảy năm trước. Tiểu Diêu, kiểm tra trong tài liệu thông tin về quê quán của bà ta đi!"
Kỷ Nghiêu: "Người đẹp Chu, có ảnh của Từ Cần không?"
Chu Lỵ mở một phần mềm lấy ra một bức ảnh, ảnh trên thẻ căn cước đã cũ, không còn thấy rõ khuôn mặt nữa.
Kỷ Nghiêu cảm thấy có chút quen mắt nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu, chủ yếu do bức ảnh đã quá cũ rồi.
Chu Lỵ hỏi: "Nếu không thử mời pháp y Hàn đến xem một chút, xem cô ấy có ấn tượng gì không ạ?"
Kỷ Nghiêu gật đầu, Chu Lỵ đang định đứng dậy đi làm thì bị Kỷ Nghiêu gọi cho lại.
Chu Lỵ cười một tiếng: "Biết rồi đội trưởng Kỷ à, anh muốn 'đích thân' đến phòng pháp y nhỉ!"
Kỷ Nghiêu nhìn cô ấy một cái: "Cô biết cái quỷ gì. Không gọi Hàn Tích mà gọi Tạ Tiểu Thanh đến!"
Chu Lỵ hỏi: "Có ý gì?"
Kỷ Nghiêu: "Kêu cô đi thì cô đi làm đi!"
Chu Lỵ đi tới nhỏ giọng nói: "Nghe nói anh cãi nhau với pháp y Hàn, là thật sao?"
Kỷ Nghiêu nhìn cô ấy: "Tin tức truyền nhanh đấy, nghe ai nói?"
Chu Lỵ: "Giang Mai!"
Kỷ Nghiêu lớn tiếng nói: "Đội phó Triệu, quản tốt Mai Tử nhà cậu đi nhé, tung tin vịt gây ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng, có thể nói là vi phạm pháp luật!"
Đột nhiên bị gọi tên, mặt Triệu Tĩnh Tĩnh đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Chuyện . . . chuyện của cô ấy, cậu bảo tôi làm gì?"
Kỷ Nghiêu đứng lên: "Được rồi, không tìm cậu nữa. Tôi đi tìm Dương Xuân Miễn vậy! Cậu ta vẫn còn độc thân!"
Triệu Tĩnh Tĩnh: "Không được!"
Kỷ Nghiêu cười một tiếng, đi tới cười quay đầu nói với Chu Lỵ: "Đi thôi, chúng ta cùng đi gặp Tạ Tiểu Thanh!"
Chu Lỵ thu dọn đồ đi theo: "Đội trưởng Kỷ, anh cần đích thân đi gặp sao?"
Kỷ Nghiêu gật đầu một cái, không nói thêm cái gì.
Chu Lỵ hỏi: "Có cần phải nói qua với chủ nhiệm Diệp không ạ?"
Kỷ Nghiêu: "Không cần!"
Ở trên xe, Kỷ Nghiêu hỏi Chu Lỵ: "Hôm qua, mấy người các cô giúp Tạ Tiểu Thanh dọn nhà, cảm thấy như thế nào?"
Chu Lỵ xoa cổ: "Hoàn thành nhiệm vụ! Đồ đạc không nhiều nên cũng không mệt mỏi cho lắm. Làm xong, chủ nhiệm Diệp còn cho chúng tôi mỗi người một túi bánh nhập khẩu nữa!" Nói xong, cô ấy lấy từ trong túi xách một túi bánh bích quy, xé túi nilon ăn ngon lành.
Kỷ Nghiêu lái xe, chăm chú nhìn đường: "Ý tôi hỏi, cô thấy Tạ Tiểu Thanh như thế nào?"
Chu Lỵ ăn xong, lau miệng nói: "Cực kỳ tốt, quá khôn khéo! Lại cực kỳ hiểu chuyện, dẻo miệng khiến chủ nhiệm Diệp cực kỳ vui vẻ!" Cô ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Không khéo đến mức tôi cũng hoài nghi những tài liệu Trương Tường tra ra là thật hay giả. Nhìn dáng vẻ của cô ta không giống như loại người còn bé sẽ đánh nhau, hút thuốc còn bị tạm giam! Dù sao cũng là con gái của cảnh sát Trần và chủ nhiệm Diệp, chúng ta cũng không thể nói gì! Chỉ cần bây giờ thay đổi là được, chủ nhiệm Diệp vui vẻ, cảnh sát Trần trên trời cũng an lòng là được rồi!"
Kỷ Nghiêu không lên tiếng.
Nhà máy dệt chỗ Tạ Tiểu Thanh nằm trong khu công nghiệp lớn nhất sau thôn Thành Trung – thành phố Nam Tuyền. Ở đây có rất nhiều nhà máy.
Kỷ Nghiêu nói với nhân viên bảo vệ rằng mình là anh trai của Tạ Tiểu Thanh, đến tìm cô ta có chút việc. Nhân viên bảo vệ bắt anh đăng ký rồi để anh vào. Kỷ Nghiêu đi đằng trước, Chu Lỵ đi theo sát anh.
"Đội trưởng Kỷ, hình như nhà máy dệt này làm ăn không được tốt. Vách tường cũng nứt ra rồi mà không sửa lại. Chẳng may rơi vào người ta thì biết làm thế nào? Còn cả anh chàng bảo vệ kia nữa, đồng phục giặt cũng bạc màu rồi mà trong nhà máy không phát mới!"
Kỷ Nghiêu gật đầu một cái: "Không tệ! Quan sát cẩn thận đấy!"
Chu Lỵ cười một tiếng: "Cũng nhờ đội trưởng Kỷ thường ngày dạy bảo cẩn thận nha!"
Kỷ Nghiêu nhìn cô ấy một cái: "Còn nhìn ra được cái gì nữa không?"
Chu Lỵ quay đầu nhìn quanh một lúc lâu: "Không có!"
Kỷ Nghiêu: "Quản lý lỏng lẻo!"
Chu Lỵ suy nghĩ một chút. Quả thật như vậy, vừa rồi bảo vệ không hề xác nhận lại với Tạ Tiểu Thanh đã cho bọn họ vào. Nếu chẳng may bọn họ không phải là anh trai Tạ Tiểu Thanh mà trộm cướp gì thì sao?
Vừa vào bên trong nhà máy quả nhiên mọi thứ lộn xộn. Chỉ có hơn một nửa người làm việc ở bên máy, còn lại có mấy người đang tụ tập nói chuyện phiếm.
"Mau nhìn kìa, có một anh đẹp trai đến! Anh đẹp trai còn dẫn cả người giúp việc nữa!"
"Tiểu Liên, cô thích sao? Thích thì tấn công đi, cô không làm thì tôi làm nhé!"
"Mẹ nó, các cô đều có đối tượng cả rồi, còn mỗi tôi thôi đấy!"
. . .
Chu Lỵ nhỏ giọng nói với Kỷ Nghiêu: "Sao người ngoài thấy đội trưởng Kỷ đi chung với pháp y Hàn đều nói là trai tài gái sắc. Sao đến lượt em đi cùng anh thì lại bảo là người giúp việc là sao?"
Kỷ Nghiêu cười: "Không sai mà!"
Chu Lỵ suy xét một chút, quả thật không sai. Kỷ Nghiêu quay đầu hỏi công nhân nữ đứng bên cạnh: "Người đẹp. cho hỏi Tạ Tiểu Thanh ở đâu?"
Người phụ nữ được hỏi mặt đỏ ửng khẽ chỉ về một hướng. Kỷ Nghiêu đi tới.
Tạ Tiểu Thanh mặc đồng phục công nhân màu xanh đang ngồi nói chuyện phiếm với một nhóm công nhân khác, trong đó có một cô gái nhuộm tóc màu lam.
Cô ta thấy Kỷ Nghiêu, đứng lên: "Anh, sao anh lại đến đây?"
Cô gái nhuộm tóc màu lam kia, nhỏ giọng nói với Tạ Tiểu Thanh: "Đó chính là người mà cô nói. . ."
Cô ta chưa nói hết đã bị Tạ Tiểu Thanh ngắt lời: "Cô đi làm việc đi, anh tôi có chuyện tìm tôi!"
Kỷ Nghiêu nhìn tay Tạ Tiểu Thanh, thấy trên đó có quấn một chiếc khăn tay màu trắng: "Tay cô sao vậy?"
Tạ Tiểu Thanh vội giấu tay ra sau: "Vô tình bị máy đụng vào bị thương, đừng nói cho mẹ em nhé!"
Từ 'mẹ' trong miệng Tạ Tiểu Thanh khiến cho Kỷ Nghiêu cực kỳ khó chịu, anh dừng một chút rồi mới lên tiếng: "Tại sao không đến phòng y tế để băng bó?"
Tạ Tiểu Thanh ngẩng đầu: "Trong xưởng tụi em không có phòng y tế!"
Kỷ Nghiêu: "Xin phép quản lý của cô đi, tôi dẫn cô đến phòng khám kiểm tra lại!"
Tạ Tiểu Thanh nhỏ giọng nói: "Không cần đâu! Nếu nghỉ giữa chừng sẽ bị trừ tiền lương!"
Chu Lỵ nhanh miệng: "Không sao! Anh trai cô có tiền, cứ để anh ấy bỏ một ít ra!"
Kỷ Nghiêu lườm Chu Lỵ một cái, cô lập tức ngậm miệng. Lúc này, Tạ Tiểu Thanh mới xin phép trưởng ca, cùng Kỷ Nghiêu rời khỏi xưởng may.
Khi đến phòng khám bên cạnh, Kỷ Nghiêu kêu Chu Lỵ ở lại chờ Tạ Tiểu Thanh, còn bản thân lại quay trở lại nhà máy.
Anh đi vào tựa người ở cổng, đưa hộp thuốc lá cho cậu bảo vệ, thuận miệng nói: "Người đàn ông vẫn qua lại với Tạ Tiểu Thanh có còn lởn vởn ở đây không?"
Cậu nhóc bảo vệ thấy nhãn mác của bao thuốc lá kia thì ánh mắt sáng lên, cậu ta chưa bao giờ chạm vào loại thuốc lá xịn như vậy, vì vậy cười một tiếng đáp: "Đã lâu rồi không còn thấy ạ! Cô em gái anh cũng dũng mãnh lắm, thiếu chút nữa đánh gãy chân người ta rồi. Hình như người đó cũng về quê rồi. Tên là gì tôi cũng không nhớ nữa!"
Kỷ Nghiêu: "Không phải đâu, em gái tôi rất biết điều, tôi còn sợ nó bị người khác bắt nạt đấy!"
Cậu nhóc bảo vệ há hốc mồm không lên tiếng mà giơ tay vén áo lên đến trước mặt Kỷ Nghiêu: "Đây là vết mà cô ta cắn tôi đấy. Anh trai à, anh yên tâm đi, Tạ Tiểu Thanh không bắt nạt người khác đã là may mắn làm rồi, cô ta sẽ không bao giờ chịu thua thiệt đâu!"
Kỷ Nghiêu nhận được điện thoại của Chu Lỵ, quay trở lại phòng khám đón hai cô gái. Đúng giờ trưa, Kỷ Nghiêu dẫn Tạ Tiểu Thanh và Chu Lỵ đi ăn cơm.
Anh chọn một nhà hàng trong khách sạn năm sau khiến Chu Lỵ vui vẻ không thôi. Cô thích nhất là đi làm nhiệm vụ với đội trưởng Kỷ nha!
Kỷ Nghiêu quay đầu nhìn Chu Lỵ: "Lau nước miếng đi!"
Chu Lỵ sờ khóe miệng: "Đâu có, làm gì có gì chứ ạ?"
So với người luôn đi theo Kỳ thiếu ăn trực như Chu Lỵ thì Tạ Tiểu Thanh tỏ ra cẩn thận hơn nhiều. Cô ta chưa bao giờ đến ăn ở nhà hàng nào sang trọng như vậy.
Kỷ Nghiêu đưa thực đơn cho Tạ Tiểu Thanh: "Muốn ăn gì thì gọi đi!"
Tạ Tiểu Thanh nhìn thực đơn, nhỏ giọng nói: "Đắt quá!"
Chu Lỵ cười gian: "Là đội trưởng Kỷ mời khách, không ăn thì uổng phí đấy!"
Tạ Tiểu Thanh đưa thực đơn cho Chu Lỵ: "Vậy cô gọi đi, tôi cũng không biết món nào ngon!"
Ăn cơm xong, Kỷ Nghiêu lấy hình của Từ Cần đưa cho Tạ Tiểu Thanh nhận mặt: "Cô có ấn tượng với người này không?"
Tạ Tiểu Thanh nhìn một cái, đáy mắt thoáng chút sợ hãi: "Biết, cho dù hóa thành tro thì tôi vẫn nhận ra bà ta! Bà ta chính là ma quỷ. Bà ta có một cái roi mây dài. Bà ta thích dùng cái đó để đánh tụi em. Khi tâm trạng không tốt, bà ta sẽ trút giận lên chúng em. Ngay cả Quách Oánh cũng sợ bà ta, chỉ có Trịnh Quỳnh không sợ bà ta thôi!"
Kỷ Nghiêu giương mắt nhìn Tạ Tiểu Thanh: "Tên cô khi ở cô nhi viện là gì?"
Tạ Tiểu Thanh rũ mắt xuống: "Trịnh Thập Tam!" Mấy đứa trẻ ở trong cô nhi viện đều không có tên.
Cô ta nói xong còn xoa đầu gối: "Chân của em cũng chính vì bị phạt quỳ quá nhiều nên mỗi khi trời mưa đều bị đau!"
Chu Lỵ cúi đầu nhìn, cực kỳ đồng cảm: "Nếu chủ nhiệm Diệp biết thì đau lòng chết mất!"
Tạ Tiểu Thanh nhỏ giọng nói: "Tôi không dám nói với mẹ vì sợ bà lo lắng!"
Kỷ Nghiêu vẫn không lên tiếng. Rời khỏi nhà hàng, Chu Lỵ nói: "Tay cô bị thương như vậy thì xin nghỉ về nhà đi, dù sao cũng không làm được mà!"
Tạ Tiểu Thanh nói: "Không được, dạo này trong xưởng rất bận, buổi tối còn phải tăng ca!"
Kỷ Nghiêu: "Bận? Tôi thấy công xưởng các cô rất rảnh mà!"
Chu Lỵ nhìn Kỷ Nghiêu một cái, không dám lên tiếng.
Tạ Tiểu Thanh dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Anh, có phải anh không thích em đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.