Chương 6: Con rối của anh
Mộc Phạn
05/08/2013
Mấy
ngày nay Lâm Tự đã tìm hiểu rõ hoàn cảnh của Lạc Trần rồi. Anh muốn kết hôn,
thực sự cũng là tình thế bắt buộc, nhưng quyết định lấy Lạc Trần đúng là rất
ngẫu nhiên.
Tình hình của nhà họ Lâm bây giờ chỉ có thể nói là ngoài mạnh trong yếu, không có người kế tục. Doanh nghiệp kiểu gia đình một khi phát triển mạnh lên, đương nhiên phải coi vấn đề huyết thống và tình thân là cầu nối, thế lực cũ ăn sâu bám rễ rồi mới phát triển ra bên ngoài. Nhưng đến đời ông nội của Lâm Tự là Lâm Chiêu lại không phát về đường con cái, chỉ có một trai một gái là Lâm Chí Đông và Lâm Đoan Tử. Lâm Tự lại là con trai độc nhất của Lâm Chí Đông, vì thế có thể được coi là ba đời đơn truyền.
Người già mà, quan niệm cũng cổ hủ hơn. Mặc dù ủng hộ cho con cháu ra ngoài mở rộng hiểu biết, học thêm những kỹ thuật tiên tiến của thế giới, nhưng quan niệm cổ hủ trong cốt lõi thì không chịu thay đổi. Họ vẫn cho rằng sự hiếu thuận lớn nhất chính là nối dõi tông đường, làm sao cho con đàn cháu đống. Lâm Tự từ khi tốt nghiệp đại học cho tới nay phải nghe không ít những lời lải nhải dài dòng của họ, thậm chí còn tới mức sắp xếp cho anh những cuộc xem mặt cả chính thức lẫn không chính thức.
Utahchỉ ngồi bên cạnh xem trò vui: “Anh nhanh chóng sinh cho họ một đứa cháu bên ngoài là được rồi, có thằng con nối dõi thì anh coi như được giải phóng”.
Lâm Tự không thèm để ý tới những lời đó, con cái có thể sinh tùy tiện như thế sao? Sinh con ra rồi còn phải chăm sóc, dạy dỗ chúng cho tốt. Bản thân anh lớn lên bên cạnh ông nội nên rất lạ lẫm với cha và mẹ kế. Mẹ, lại là một từ càng xa lạ hơn.
Thành gia rồi mới có thể lập nghiệp, Lâm Tự luôn coi trách nhiệm gánh vác sự nghiệp của gia tộc là của mình, anh sống chính là vì cái trách nhiệm ấy, cũng chỉ có thể tìm thấy ý nghĩa cho sự tồn tại của bản thân trong đó. Lâm Tự rất tự hào vì mình là người nhà họ Lâm, cũng muốn trở thành niềm vinh quang cho dòng tộc.
Cảm giác mà Lăng Lạc Trần mang lại cho anh giống như những gì mà Từ Man Chi nói, bình tĩnh, nhưng cũng hơi cứng đầu.
Kết hôn, nếu cưới phải một người suốt ngày dính chặt lấy mình thì thà rằng lấy ai đó tính cách độc lập một chút cũng đỡ phiền hà hơn. Dù sao vợ cũng chỉ là để ở nhà mà trưng bày thôi, làm người lớn trong nhà yên tâm là đủ rồi. Lâm Tự bị họ quấy rầy làm phiền suốt từ năm mười tám tuổi cho tới tận bây giờ, dù sao cũng đã chạm tới giới hạn chịu đựng cuối cùng của anh.
Lăng Lạc Trần là một cô bé mồ côi, tư chất xem ra cũng rất tốt, anh tin cô ấy còn rất nhiều những tiềm lực ẩn giấu có thể phát huy. Ít nhất thì khi hai người tiếp xúc với nhau cũng không đến nỗi gặp khó khăn trong việc tìm đề tài để nói, cũng không phải lo lắng cô ấy sẽ bám chặt lấy anh, cô ấy có vẻ là kiểu người nếu không bị ai làm phiền thì sẽ lặng lẽ sống cho tới hết ngày. Vì thế, quyết định kết hôn với Lăng Lạc Trần là kết quả sau khi anh đã suy nghĩ kỹ.
Người trong gia đình tỏ ý phản đối quyết định lựa chọn bạn đời của anh, trong đó mạnh mẽ nhất phải nói tới Từ Man Chi. Bà cho rằng bà đã từng tiếp xúc trực tiếp với Lăng Lạc Trần nên có quyền đưa ra ý kiến. Lý do mà bà đưa ra cũng hết sức đầy đủ và thuyết phục: Lâm Tự chỉ mới gặp Lăng Lạc Trần hai lần mà đã quyết định việc chung thân đại sự như thế là quá vội vàng.
Mẹ đẻ của Lâm Tự qua đời từ khi anh còn rất nhỏ. Anh cũng không muốn tìm hiểu những chuyện liên quan đến bà, chỉ nghe nói bà là người hòa nhã dịu dàng, được gả cho cha từ khi còn bé, sau khi sinh anh ra không lâu sau thì lâm bệnh rồi qua đời.
Anh có một bức ảnh của mẹ nhưng rất mờ, nhìn không rõ mặt, chỉ cảm thấy rất gần gũi thân thiết. Anh cho rằng người mẹ đã ban tặng cho anh sinh mạng này chắc đang sống rất tốt ở một nơi nào đó, nhìn anh trưởng thành, nhìn anh thành công.
Đoan Tử là người chăm sóc anh từ nhỏ, sau này cha và Từ Man Chi kết hôn, anh cũng chỉ gọi bà là dì. Từ Man Chi không có con, vì thế rất quan tâm tới Lâm Tự, việc của Lâm Tự đều do một tay bà lo liệu. Lâm Tự cũng rất tôn trọng Từ Man Chi. Cha anh thường xuyên ở nước ngoài điều hành chi nhánh bên đó, ông nội quanh năm suốt tháng bận rộn với công việc. Ở nhà thường cũng chỉ có anh và Từ Man Chi. Đoan Tử kết hôn xong, mặc dù ở ngay bên cạnh, nhưng cũng không được coi là thường xuyên ở nhà. Tình cảm giữa Lâm Tự và Từ Man Chi khá tốt, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức đó mà thôi. Trong lòng Lâm Tự, người thân thiết nhất chỉ có chính bản thân mình, người khác có bỏ đi anh cũng không quan tâm.
Việc kết hôn này anh cũng muốn tôn trọng ý kiến của Từ Man Chi, nhưng gặp nhiều người như thế, anh chỉ thấy vừa mắt mỗi Lạc Trần mà thôi, vì thế anh không có ý định buông tay.
Từ Man Chi chẳng phải không biết Lâm Tự rất kén chọn, về mặt này, anh có vẻ hơi lập dị. Khi còn đi học thì không phải nói, bao nhiêu cô gái theo đuổi đều vô ích. Bắt đầu đi làm, trong các buổi tiệc xã giao cũng đã tìm đủ mọi cách gài vào bao nhiêu mỹ nữ nhưng không ai có thể tiếp cận được anh. Lần này nếu kiên quyết phản đối, e sẽ đả kích đến tính tích cực của anh. Mặc dù là cuộc hôn nhân có thời hạn, nhưng nếu Lăng Lạc Trần không có ý định trả tiền thì chẳng phải cô ta sẽ mãi mãi ngồi ở vị trí bà Lâm hay sao? Bà lo lắng sau khi Lâm Tự thử qua rồi, cảm thấy không thích, nhưng Lăng Lạc Trần lại không chịu buông tha thì đúng là phiền phức.
Sau đó, ông nội Lâm Chiêu chỉ nói một câu đã khiến sự việc ngã ngũ: “Chuyện của bọn trẻ, để chúng tự lo đi”.
Ý tại ngôn ngoại, chính là thích làm gì thì làm.
Đây chính là ví dụ điển hình cho sự nuông chiều. Lâm Tự lớn lên bên cạnh ông nội, những việc liên quan tới anh thường sẽ không áp dụng bất kỳ tiêu chuẩn, quy định nào.
Đừng nói là bây giờ Lâm Tự chọn một cô vợ, cho dù anh có chọn tám cô, mười cô e là ông nội cũng ủng hộ, không chừng còn khen cháu mình là có bản lĩnh.
Lâm Tự biết rất rõ những tư liệu về Lăng Lạc Trần nhưng đối với con người cô lại không hiểu lắm, cũng không định tìm hiểu. Điều kiện hôm nay cô đưa ra hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh.
Anh cũng cân nhắc Lạc Trần sẽ nghĩ cho em trai. Mặc dù là con của cha mẹ nuôi, không có quan hệ huyết thống với cô, chỉ có thể coi là đã sống với nhau như người thân ruột thịt từ rất lâu, nhưng Lạc Trần bỏ qua tất cả những điều khoản mẫn cảm, ví dụ như sau khi sinh con trai, nếu cuộc hôn nhân này tan vỡ, quyền nuôi dưỡng đứa bé sẽ thuộc về gia đình người chồng, lại chỉ có một yêu cầu duy nhất đó là được mang theo em trai, điều này khiến anh có phần kinh ngạc.
Trong mắt anh, cô không phải là mẫu người giàu tình cảm như thế. Theo anh suy đoán, cô chỉ cần lo cho em trai đủ ăn đủ mặc, không nhất thiết phải đưa đi theo kè kè bên mình. Giờ xem ra, anh đã đánh giá thấp sự cố chấp của cô đối với người thân rồi đây.
Sau khi luật sư Vương đi ra, Lạc Trần lập tức hỏi: “Lúc nào sẽ có phần phụ lục? Tôi hy vọng có thể làm xong trước khi kết hôn”.
“Em cần sự đảm bảo của tôi, vậy thì, liệu có nên để tôi xác nhận một vài việc không?”
“Việc gì?”
“Ví dụ như em có thật sự là hàng xịn không, liệu có phù hợp với yêu cầu của tôi hay không…” Nói một cách chính xác thì là, liệu có đáp ứng được anh hay không. Lâm Tự không nói hết câu, bởi vì anh cảm thấy lúc này mình không cần phải sử dụng lời nói.
Lâm Tự vươn một cánh tay ra, vòng qua cổ cô, nhẹ nhàng dắt cô đến ghế sofa rồi đè cả người mình lên người cô. Ánh mắt anh nhìn cô sâu hun hút. Lạc Trần chưa bao giờ nhìn một người đàn ông trưởng thành ở cự ly gần như thế, mặt cả hai như sắp dính vào nhau đến nơi. Ánh mắt đó trở nên nóng bỏng thiêu đốt, cả người anh tỏa ra sự mê hoặc, nhưng chỉ càng khiến Lạc Trần cảm thấy kinh sợ hơn mà thôi.
Lạc Trần nhìn nhất cử nhất động của anh, đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, vô thức muốn bỏ chạy khỏi căn phòng này. Cô hoàn toàn không biết anh muốn làm gì, mà chính bởi vì không biết nên mới càng cảm thấy hoảng sợ. Cô ra sức vùng vẫy chân tay, đầu cúi thật thấp rồi bất ngờ hất lên đập vào cằm Lâm Tự, muốn tìm cơ hội để thoát thân.
“Anh mau buông tôi ra, đây là nơi nào chứ, sao anh có thể làm thế!” Lạc Trần dùng toàn bộ sức lực còn lại để hét lên, nhưng sức mạnh của cô đã dồn hết vào việc đối kháng trên cơ thể rồi, vì vậy giọng nói nghe yếu ớt vô cùng.
Lâm Tự nghe cô nói cứ như chú dê nhỏ bị rơi vào tay sói già gian ác vậy, bất giác bị cô chọc cười, thu lại bàn tay đang đặt trên cổ cô, nói: “Em nói xem đây là nơi nào, tôi làm sao?”.
Đúng thế, mặc dù đây là phòng họp nhưng vẫn ở trong địa bàn của anh, anh chỉ ép lên người cô mà thôi, cũng không thật sự định làm chuyện gì. “Đây là nơi công cộng, anh đè lên người tôi, bị người ta nhìn thấy thì không tốt.” Lâm Tự dừng lại để Lạc Trần có thời gian thở và sắp xếp lại suy nghĩ.
“Có lý.” Lâm Tự đứng dậy, “Em về trước đi, sẽ liên lạc sau”, nói xong anh liền ra khỏi phòng họp.
Lạc Trần muốn ngồi thẳng dậy nhưng không thể tìm lại được khí lực. Cô cuộn người lại, rúc vào ghế sofa, không biết tại sao, sự bỏ đi đột ngột của anh khiến cô trở tay không kịp, khoảnh khắc đó, tâm trạng thất vọng đã xâm nhập bao vây lấy cô.
Sau buổi gặp mặt hôm ấy, mấy ngày đầu Lạc Trần còn phấp phỏng chờ đợi được gọi tới để ký phụ lục bổ sung cho bản thỏa thuận hoặc đi đăng ký kết hôn, nhưng một thời gian dài, Lâm Tự dường như biến mất, không có tin tức gì nữa.
Lạc Trần quyết định không suy nghĩ thêm về chuyện này nữa, người ta bỏ tiền ra còn không sốt ruột thì cô vội gì chứ.
Nếu như chuyện cứ thế mà kết thúc thì sau này cô cũng sẽ trả đủ cho Lâm Tự cả vốn lẫn lời. Anh làm việc một thiện như thế cũng khiến cô vô cùng cảm kích rồi. Lạc Trần bận rộn chuẩn bị nhập học, chăm lo cho cuộc sống mới của cô và Lạc Sa, không còn nghĩ tới Lâm Tự và những việc có liên quan đến anh nữa.
Không khí trong trường đại học C rất tốt, có thể khiến người ta cảm nhận được sự vĩ đại của tri thức, càng làm Lạc Trần say mê.
Có thể được quay lại đây hoàn thành việc học đại học thật là quá may mắn. Đợt huấn luyện quân sự cho sinh viên mới vài ngày nữa sẽ kết thúc, Lạc Trần mang theo đồ dùng đã chuẩn bị sẵn từ lâu vào ký túc xá. Mặc dù không thể bỏ mặc Lạc Sa ở nhà một mình, cũng chưa chắc đã thường xuyên ở lại trường, nhưng có một giường trong ký túc cũng rất tiện, buổi trưa có thể vào ngả lưng một lát – lúc trước Thư ký Đồng đã gợi ý như thế.
Phòng ký túc của Lạc Trần đã bị Đồng Ngỗ chuyển từ tầng một lên tầng năm. Phòng cô ở là 507. Ban quản lý ký túc thông báo cho cô đến lấy chìa khóa ở phòng Bảo vệ. Trong phòng Bảo vệ chỉ có vài sinh viên đang đứng nhưng không nhìn thấy dì quản lý ký túc đâu.
“Lạc Lạc, là em à?” Một giọng nói lười biếng cất lên, Lạc Trần kinh ngạc, bắt gặp một đôi mắt hung dữ đang nhìn mình.
Trên thế giới này chỉ có một người thường gọi cô như thế, đó chính là Sở Kinh Dương.
Sở Kinh Dương là một người rất bí ẩn, nhưng lại chính là nguyên nhân mọi nỗi sợ hãi của cô thời niên thiếu.
Lạc Trần quen Sở Kinh Dương trong cô nhi viện, còn vì sao cô không coi anh ta là bạn, là bởi vì cô chưa từng nhận được sự đối xử như một người bạn từ phía anh ta.
Lạc Trần lớn lên ở cô nhi viện nên thích ứng rất nhanh với những quy tắc sinh tồn ở đó, vì thế cô cũng được sống những ngày yên ổn.
Nhưng khi cô lên ba tuổi, trong cô nhi viện xuất hiện một cậu bé tên là Sở Kinh Dương. Cậu ta đã sáu tuổi, vì cha mẹ mất đột ngột nên bị đưa vào đây. Cậu ta rất thông minh, cũng rất xinh xắn, nhanh chóng chiếm được cảm tình của các thầy cô giáo, các mẹ nuôi, thậm chí là của tất cả các bạn nhỏ khác trong cô nhi viện, nghiễm nhiên ngồi ở vị trí con cưng của viện. Lạc Trần cũng giống như những đứa trẻ khác đều rất ngoan ngoãn, bất luận là làm gì, chơi gì đều nghe theo sự chỉ huy và sắp xếp của cậu ta.
Nhưng không biết tại sao, cuộc sống an nhàn đó cũng chỉ được một năm. Khi Lạc Trần lên bốn tuổi, cậu ta thường xuyên tìm cô để gây sự. Cho dù cô có cố nhượng bộ tới mức nào, cậu ta cũng sẽ tìm cách để gây ra chuyện gì đó, sau đó kêu gọi những đứa trẻ khác cô lập, ức hiếp cô. Thậm chí có một lần, Lạc Trần vẫn còn nhớ rất rõ, khi một người bạn khác vì giành đồ ăn trưa mà đẩy cô ngã ra đất, Sở Kinh Dương đã đi tới, ngồi xổm xuống nói: “Lạc Lạc, xin tha không?”. Nếu không nhận thấy ánh mắt đầy sự ác ý của cậu ta thì suýt chút nữa cô đã gật đầu rồi.
Sở Kinh Dương đột nhiên đứng dậy, giơ chân lên nhằm thẳng vào cô mà đá thật mạnh. Sự sợ hãi đã khiến Lạc Trần quên mất phải phản ứng, cô chỉ biết cuộn mình lại, lấy tay che mặt, mặc cho Sở Kinh Dương có những hành động ngược đãi trên cơ thể mình. Sở Kinh Dương cũng rất có kinh nghiệm, chỉ đánh vào mông và chân cô, những nơi không để lại vết thương rõ ràng.
Sau khi đánh cho cô một trận, Sở Kinh Dương đặt phần cơm trưa của mình xuống rồi bỏ đi. Lạc Trần đã mấy ngày rồi không được ăn no, nhìn thấy cơm lập tức không nghĩ ngợi gì đến sự đau đớn trên thân thể nữa, ngấu nghiến hết phần ăn ấy.
Từ đó, Sở Kinh Dương trước mặt mọi người vẫn làm một em bé ngoan, một học sinh ưu tú, một đứa trẻ được yêu chiều, nhưng chỉ cần thấy Lạc Trần ở một mình, một bộ mặt khác của cậu ta sẽ xuất hiện, tâm trạng không tốt thì đánh cho Lạc Trần một trận, tâm trạng vui vẻ thì sẽ cho Lạc Trần thứ gì đó để ăn, nói với Lạc Trần vài câu, nhưng hoàn toàn không phải là nói cho Lạc Trần nghe, mà giống như là cậu ta tự nói với chính mình.
Tất cả những mặt tối của cậu ta đều bộc lộ hết trước Lạc Trần, cũng chỉ có cậu ta mới gọi Lạc Trần là Lạc Lạc.
Mặc dù sau đó, phần lớn thời gian là Sở Kinh Dương kể về những chủ ý độc ác của cậu ta, trút hết tất cả sự bất mãn của cậu ta vào cô, nhưng nỗi sợ hãi từ lần đầu tiên bị đánh đó vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí của Lạc Trần. Thậm chí chỉ cần nghe thấy giọng hay tên của cậu ta là cô đã sợ tới cứng họng lại rồi. Cậu ta có nói gì với cô cũng không cần phải lo rằng sẽ bị cô tiết lộ, bởi vì tinh thần cô luôn ở trong trạng thái căng thẳng cực độ, hoàn toàn không nhớ, cũng không muốn nhớ những thứ đó.
Cô chưa bao giờ khát khao có người nhận nuôi đến thế, nhưng hy vọng hết lần này tới lần khác rơi vào hư không. Rõ ràng là có vài lần, cô cảm thấy việc sắp thành đến nơi rồi, nhưng kết quả vẫn là con số không. Ngược lại, người muốn nhận nuôi Sở Kinh Dương lại rất nhiều, cho dù cậu ta đã đi học, tuổi tác hoàn toàn không còn phù hợp với việc làm con nuôi nữa, nhưng cậu ta lại ưu tú, chỉ cần đứng ở đó cũng khiến người khác nhìn ra cậu thông minh, được nuôi dạy rất tốt, dễ dàng thu hút sự chú ý của họ. Nhưng Sở Kinh Dương từ chối được nhận nuôi, nói muốn sống độc lập, vì vậy rất nhiều gia đình thích cậu ta đều quyên tiền giúp đỡ.
Cũng bởi thế, những ngày lễ tết thường có những người khác nhau đến thăm cậu ta, cho cậu rất nhiều quà. Đa phần, Sở Kinh Dương thường mang những món quà mà mình không cần dùng tới chỗ Viện trưởng để Viện trưởng phân phát. Có một lần, cậu ta nhận được một hộp nhạc thủy tinh. Trên hộp nhạc có tượng một thiên sứ cũng bằng thủy tinh, tiếng nhạc tinh tinh tang tang nghe rất hay. Đó là lần đầu tiên Lạc Trần để lộ sự thèm thuồng của mình trước mặt cậu ta. Trong suy nghĩ của Lạc Trần, một thứ đồ như thế chỉ trên thiên đường mới có, thật đẹp đẽ biết bao. Sở Kinh Dương đưa hộp nhạc ra trước mặt Lạc Trần, “Anh đã cố ý giữ lại, em có thích không?”.
Lạc Trần thật sự không kiềm được đã gật đầu, có phần do dự khi đưa tay ra, muốn sờ vào món quà mà cô chỉ có thể thấy được trong mơ ấy. Nhưng Sở Kinh Dương đột nhiên giơ tay lên, đưa hộp nhạc lên cao, sau đó thả mạnh xuống đất, còn dùng chân đạp lên di di. Lạc Trần lần đó đã sững người lại rất lâu, nhìn bức tượng thiên sứ trong suốt vỡ vụn dưới đất, nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống.
“Đau lòng không? Mất đi thứ mà mình yêu quý đau lòng lắm chứ gì! Mày chỉ là một đứa đầu đất mà cũng biết đau lòng sao?” Sở Kinh Dương độc ác túm lấy cô mà hét.
Sau lần đó, Lạc Trần càng thêm trầm mặc, số lần bị đánh cũng vì thế mà nhiều lên, số lần bị đói cũng gia tăng. Nhưng nếu có người đến để tìm nhận con nuôi, Lạc Trần vẫn cố gắng tỏ thái độ ngoan ngoãn, thể hiện mặt tốt nhất của mình. Cũng may ban ngày Sở Kinh Dương phải đi học nên đối với Lạc Trần, ban ngày là an toàn nhất.
Nhưng cho dù Lạc Trần có cố gắng thế nào thì cuối cùng người được chọn vẫn không phải là cô. Một lần, cô đi theo một cặp vợ chồng đã nhận nuôi một bạn khác ra tới tận cổng lớn, người dì đó thấy đáng thương, bèn quay đầu lại nói với cô: “Cháu cũng là một đứa trẻ ngoan, nhưng sức khỏe của cháu không tốt, chúng ta không thể chăm sóc được cho cháu, xin lỗi nhé”.
Lạc Trần hoài nghi, cô đúng là trông nhỏ bé hơn những bạn cùng tuổi khác nhưng chẳng có bệnh tật gì cả, sao sức khỏe lại không tốt được? Sau lần đó, Lạc Trần bắt đầu để ý tìm kiếm nơi đặt sổ kiểm tra sức khỏe. Cuối cùng cô cũng tìm thấy sổ khám sức khỏe của mình, hai từ “Lạc Trần” cô có thể nhận ra, bên trên còn dán ảnh. Cô còn nhỏ, đọc không hiểu bên trong cụ thể viết những gì, nhưng cô rất quyết đoán, lấy cuốn sổ kiểm tra sức khỏe của một bạn gái khác có tướng mạo giống mình, đánh tráo trang có toàn các con số trong đó cho nhau, sau đó lại đặt vào như cũ. Làm xong những việc ấy, Lạc Trần chỉ cảm thấy trái tim mình căng thẳng tới mức như ngừng đập. Cô đã muốn ra khỏi đây lắm rồi, không còn nghĩ được thêm gì nữa.
Sau đó không lâu thì cha mẹ nuôi xuất hiện, Thượng Đế vẫn còn thương xót cô, Lạc Trần cuối cùng cũng được nhận nuôi và đưa đi. Lúc ấy, Sở Kinh Dương còn đang ở trường, Lạc Trần hoàn toàn không biết cậu ta sẽ phản ứng thế nào với việc cô rời đi, mà thực ra cô cũng không dám nghĩ đến. Người này, Lạc Trần nguyện không bao giờ nhớ đến nữa.
Tình hình của nhà họ Lâm bây giờ chỉ có thể nói là ngoài mạnh trong yếu, không có người kế tục. Doanh nghiệp kiểu gia đình một khi phát triển mạnh lên, đương nhiên phải coi vấn đề huyết thống và tình thân là cầu nối, thế lực cũ ăn sâu bám rễ rồi mới phát triển ra bên ngoài. Nhưng đến đời ông nội của Lâm Tự là Lâm Chiêu lại không phát về đường con cái, chỉ có một trai một gái là Lâm Chí Đông và Lâm Đoan Tử. Lâm Tự lại là con trai độc nhất của Lâm Chí Đông, vì thế có thể được coi là ba đời đơn truyền.
Người già mà, quan niệm cũng cổ hủ hơn. Mặc dù ủng hộ cho con cháu ra ngoài mở rộng hiểu biết, học thêm những kỹ thuật tiên tiến của thế giới, nhưng quan niệm cổ hủ trong cốt lõi thì không chịu thay đổi. Họ vẫn cho rằng sự hiếu thuận lớn nhất chính là nối dõi tông đường, làm sao cho con đàn cháu đống. Lâm Tự từ khi tốt nghiệp đại học cho tới nay phải nghe không ít những lời lải nhải dài dòng của họ, thậm chí còn tới mức sắp xếp cho anh những cuộc xem mặt cả chính thức lẫn không chính thức.
Utahchỉ ngồi bên cạnh xem trò vui: “Anh nhanh chóng sinh cho họ một đứa cháu bên ngoài là được rồi, có thằng con nối dõi thì anh coi như được giải phóng”.
Lâm Tự không thèm để ý tới những lời đó, con cái có thể sinh tùy tiện như thế sao? Sinh con ra rồi còn phải chăm sóc, dạy dỗ chúng cho tốt. Bản thân anh lớn lên bên cạnh ông nội nên rất lạ lẫm với cha và mẹ kế. Mẹ, lại là một từ càng xa lạ hơn.
Thành gia rồi mới có thể lập nghiệp, Lâm Tự luôn coi trách nhiệm gánh vác sự nghiệp của gia tộc là của mình, anh sống chính là vì cái trách nhiệm ấy, cũng chỉ có thể tìm thấy ý nghĩa cho sự tồn tại của bản thân trong đó. Lâm Tự rất tự hào vì mình là người nhà họ Lâm, cũng muốn trở thành niềm vinh quang cho dòng tộc.
Cảm giác mà Lăng Lạc Trần mang lại cho anh giống như những gì mà Từ Man Chi nói, bình tĩnh, nhưng cũng hơi cứng đầu.
Kết hôn, nếu cưới phải một người suốt ngày dính chặt lấy mình thì thà rằng lấy ai đó tính cách độc lập một chút cũng đỡ phiền hà hơn. Dù sao vợ cũng chỉ là để ở nhà mà trưng bày thôi, làm người lớn trong nhà yên tâm là đủ rồi. Lâm Tự bị họ quấy rầy làm phiền suốt từ năm mười tám tuổi cho tới tận bây giờ, dù sao cũng đã chạm tới giới hạn chịu đựng cuối cùng của anh.
Lăng Lạc Trần là một cô bé mồ côi, tư chất xem ra cũng rất tốt, anh tin cô ấy còn rất nhiều những tiềm lực ẩn giấu có thể phát huy. Ít nhất thì khi hai người tiếp xúc với nhau cũng không đến nỗi gặp khó khăn trong việc tìm đề tài để nói, cũng không phải lo lắng cô ấy sẽ bám chặt lấy anh, cô ấy có vẻ là kiểu người nếu không bị ai làm phiền thì sẽ lặng lẽ sống cho tới hết ngày. Vì thế, quyết định kết hôn với Lăng Lạc Trần là kết quả sau khi anh đã suy nghĩ kỹ.
Người trong gia đình tỏ ý phản đối quyết định lựa chọn bạn đời của anh, trong đó mạnh mẽ nhất phải nói tới Từ Man Chi. Bà cho rằng bà đã từng tiếp xúc trực tiếp với Lăng Lạc Trần nên có quyền đưa ra ý kiến. Lý do mà bà đưa ra cũng hết sức đầy đủ và thuyết phục: Lâm Tự chỉ mới gặp Lăng Lạc Trần hai lần mà đã quyết định việc chung thân đại sự như thế là quá vội vàng.
Mẹ đẻ của Lâm Tự qua đời từ khi anh còn rất nhỏ. Anh cũng không muốn tìm hiểu những chuyện liên quan đến bà, chỉ nghe nói bà là người hòa nhã dịu dàng, được gả cho cha từ khi còn bé, sau khi sinh anh ra không lâu sau thì lâm bệnh rồi qua đời.
Anh có một bức ảnh của mẹ nhưng rất mờ, nhìn không rõ mặt, chỉ cảm thấy rất gần gũi thân thiết. Anh cho rằng người mẹ đã ban tặng cho anh sinh mạng này chắc đang sống rất tốt ở một nơi nào đó, nhìn anh trưởng thành, nhìn anh thành công.
Đoan Tử là người chăm sóc anh từ nhỏ, sau này cha và Từ Man Chi kết hôn, anh cũng chỉ gọi bà là dì. Từ Man Chi không có con, vì thế rất quan tâm tới Lâm Tự, việc của Lâm Tự đều do một tay bà lo liệu. Lâm Tự cũng rất tôn trọng Từ Man Chi. Cha anh thường xuyên ở nước ngoài điều hành chi nhánh bên đó, ông nội quanh năm suốt tháng bận rộn với công việc. Ở nhà thường cũng chỉ có anh và Từ Man Chi. Đoan Tử kết hôn xong, mặc dù ở ngay bên cạnh, nhưng cũng không được coi là thường xuyên ở nhà. Tình cảm giữa Lâm Tự và Từ Man Chi khá tốt, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức đó mà thôi. Trong lòng Lâm Tự, người thân thiết nhất chỉ có chính bản thân mình, người khác có bỏ đi anh cũng không quan tâm.
Việc kết hôn này anh cũng muốn tôn trọng ý kiến của Từ Man Chi, nhưng gặp nhiều người như thế, anh chỉ thấy vừa mắt mỗi Lạc Trần mà thôi, vì thế anh không có ý định buông tay.
Từ Man Chi chẳng phải không biết Lâm Tự rất kén chọn, về mặt này, anh có vẻ hơi lập dị. Khi còn đi học thì không phải nói, bao nhiêu cô gái theo đuổi đều vô ích. Bắt đầu đi làm, trong các buổi tiệc xã giao cũng đã tìm đủ mọi cách gài vào bao nhiêu mỹ nữ nhưng không ai có thể tiếp cận được anh. Lần này nếu kiên quyết phản đối, e sẽ đả kích đến tính tích cực của anh. Mặc dù là cuộc hôn nhân có thời hạn, nhưng nếu Lăng Lạc Trần không có ý định trả tiền thì chẳng phải cô ta sẽ mãi mãi ngồi ở vị trí bà Lâm hay sao? Bà lo lắng sau khi Lâm Tự thử qua rồi, cảm thấy không thích, nhưng Lăng Lạc Trần lại không chịu buông tha thì đúng là phiền phức.
Sau đó, ông nội Lâm Chiêu chỉ nói một câu đã khiến sự việc ngã ngũ: “Chuyện của bọn trẻ, để chúng tự lo đi”.
Ý tại ngôn ngoại, chính là thích làm gì thì làm.
Đây chính là ví dụ điển hình cho sự nuông chiều. Lâm Tự lớn lên bên cạnh ông nội, những việc liên quan tới anh thường sẽ không áp dụng bất kỳ tiêu chuẩn, quy định nào.
Đừng nói là bây giờ Lâm Tự chọn một cô vợ, cho dù anh có chọn tám cô, mười cô e là ông nội cũng ủng hộ, không chừng còn khen cháu mình là có bản lĩnh.
Lâm Tự biết rất rõ những tư liệu về Lăng Lạc Trần nhưng đối với con người cô lại không hiểu lắm, cũng không định tìm hiểu. Điều kiện hôm nay cô đưa ra hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh.
Anh cũng cân nhắc Lạc Trần sẽ nghĩ cho em trai. Mặc dù là con của cha mẹ nuôi, không có quan hệ huyết thống với cô, chỉ có thể coi là đã sống với nhau như người thân ruột thịt từ rất lâu, nhưng Lạc Trần bỏ qua tất cả những điều khoản mẫn cảm, ví dụ như sau khi sinh con trai, nếu cuộc hôn nhân này tan vỡ, quyền nuôi dưỡng đứa bé sẽ thuộc về gia đình người chồng, lại chỉ có một yêu cầu duy nhất đó là được mang theo em trai, điều này khiến anh có phần kinh ngạc.
Trong mắt anh, cô không phải là mẫu người giàu tình cảm như thế. Theo anh suy đoán, cô chỉ cần lo cho em trai đủ ăn đủ mặc, không nhất thiết phải đưa đi theo kè kè bên mình. Giờ xem ra, anh đã đánh giá thấp sự cố chấp của cô đối với người thân rồi đây.
Sau khi luật sư Vương đi ra, Lạc Trần lập tức hỏi: “Lúc nào sẽ có phần phụ lục? Tôi hy vọng có thể làm xong trước khi kết hôn”.
“Em cần sự đảm bảo của tôi, vậy thì, liệu có nên để tôi xác nhận một vài việc không?”
“Việc gì?”
“Ví dụ như em có thật sự là hàng xịn không, liệu có phù hợp với yêu cầu của tôi hay không…” Nói một cách chính xác thì là, liệu có đáp ứng được anh hay không. Lâm Tự không nói hết câu, bởi vì anh cảm thấy lúc này mình không cần phải sử dụng lời nói.
Lâm Tự vươn một cánh tay ra, vòng qua cổ cô, nhẹ nhàng dắt cô đến ghế sofa rồi đè cả người mình lên người cô. Ánh mắt anh nhìn cô sâu hun hút. Lạc Trần chưa bao giờ nhìn một người đàn ông trưởng thành ở cự ly gần như thế, mặt cả hai như sắp dính vào nhau đến nơi. Ánh mắt đó trở nên nóng bỏng thiêu đốt, cả người anh tỏa ra sự mê hoặc, nhưng chỉ càng khiến Lạc Trần cảm thấy kinh sợ hơn mà thôi.
Lạc Trần nhìn nhất cử nhất động của anh, đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, vô thức muốn bỏ chạy khỏi căn phòng này. Cô hoàn toàn không biết anh muốn làm gì, mà chính bởi vì không biết nên mới càng cảm thấy hoảng sợ. Cô ra sức vùng vẫy chân tay, đầu cúi thật thấp rồi bất ngờ hất lên đập vào cằm Lâm Tự, muốn tìm cơ hội để thoát thân.
“Anh mau buông tôi ra, đây là nơi nào chứ, sao anh có thể làm thế!” Lạc Trần dùng toàn bộ sức lực còn lại để hét lên, nhưng sức mạnh của cô đã dồn hết vào việc đối kháng trên cơ thể rồi, vì vậy giọng nói nghe yếu ớt vô cùng.
Lâm Tự nghe cô nói cứ như chú dê nhỏ bị rơi vào tay sói già gian ác vậy, bất giác bị cô chọc cười, thu lại bàn tay đang đặt trên cổ cô, nói: “Em nói xem đây là nơi nào, tôi làm sao?”.
Đúng thế, mặc dù đây là phòng họp nhưng vẫn ở trong địa bàn của anh, anh chỉ ép lên người cô mà thôi, cũng không thật sự định làm chuyện gì. “Đây là nơi công cộng, anh đè lên người tôi, bị người ta nhìn thấy thì không tốt.” Lâm Tự dừng lại để Lạc Trần có thời gian thở và sắp xếp lại suy nghĩ.
“Có lý.” Lâm Tự đứng dậy, “Em về trước đi, sẽ liên lạc sau”, nói xong anh liền ra khỏi phòng họp.
Lạc Trần muốn ngồi thẳng dậy nhưng không thể tìm lại được khí lực. Cô cuộn người lại, rúc vào ghế sofa, không biết tại sao, sự bỏ đi đột ngột của anh khiến cô trở tay không kịp, khoảnh khắc đó, tâm trạng thất vọng đã xâm nhập bao vây lấy cô.
Sau buổi gặp mặt hôm ấy, mấy ngày đầu Lạc Trần còn phấp phỏng chờ đợi được gọi tới để ký phụ lục bổ sung cho bản thỏa thuận hoặc đi đăng ký kết hôn, nhưng một thời gian dài, Lâm Tự dường như biến mất, không có tin tức gì nữa.
Lạc Trần quyết định không suy nghĩ thêm về chuyện này nữa, người ta bỏ tiền ra còn không sốt ruột thì cô vội gì chứ.
Nếu như chuyện cứ thế mà kết thúc thì sau này cô cũng sẽ trả đủ cho Lâm Tự cả vốn lẫn lời. Anh làm việc một thiện như thế cũng khiến cô vô cùng cảm kích rồi. Lạc Trần bận rộn chuẩn bị nhập học, chăm lo cho cuộc sống mới của cô và Lạc Sa, không còn nghĩ tới Lâm Tự và những việc có liên quan đến anh nữa.
Không khí trong trường đại học C rất tốt, có thể khiến người ta cảm nhận được sự vĩ đại của tri thức, càng làm Lạc Trần say mê.
Có thể được quay lại đây hoàn thành việc học đại học thật là quá may mắn. Đợt huấn luyện quân sự cho sinh viên mới vài ngày nữa sẽ kết thúc, Lạc Trần mang theo đồ dùng đã chuẩn bị sẵn từ lâu vào ký túc xá. Mặc dù không thể bỏ mặc Lạc Sa ở nhà một mình, cũng chưa chắc đã thường xuyên ở lại trường, nhưng có một giường trong ký túc cũng rất tiện, buổi trưa có thể vào ngả lưng một lát – lúc trước Thư ký Đồng đã gợi ý như thế.
Phòng ký túc của Lạc Trần đã bị Đồng Ngỗ chuyển từ tầng một lên tầng năm. Phòng cô ở là 507. Ban quản lý ký túc thông báo cho cô đến lấy chìa khóa ở phòng Bảo vệ. Trong phòng Bảo vệ chỉ có vài sinh viên đang đứng nhưng không nhìn thấy dì quản lý ký túc đâu.
“Lạc Lạc, là em à?” Một giọng nói lười biếng cất lên, Lạc Trần kinh ngạc, bắt gặp một đôi mắt hung dữ đang nhìn mình.
Trên thế giới này chỉ có một người thường gọi cô như thế, đó chính là Sở Kinh Dương.
Sở Kinh Dương là một người rất bí ẩn, nhưng lại chính là nguyên nhân mọi nỗi sợ hãi của cô thời niên thiếu.
Lạc Trần quen Sở Kinh Dương trong cô nhi viện, còn vì sao cô không coi anh ta là bạn, là bởi vì cô chưa từng nhận được sự đối xử như một người bạn từ phía anh ta.
Lạc Trần lớn lên ở cô nhi viện nên thích ứng rất nhanh với những quy tắc sinh tồn ở đó, vì thế cô cũng được sống những ngày yên ổn.
Nhưng khi cô lên ba tuổi, trong cô nhi viện xuất hiện một cậu bé tên là Sở Kinh Dương. Cậu ta đã sáu tuổi, vì cha mẹ mất đột ngột nên bị đưa vào đây. Cậu ta rất thông minh, cũng rất xinh xắn, nhanh chóng chiếm được cảm tình của các thầy cô giáo, các mẹ nuôi, thậm chí là của tất cả các bạn nhỏ khác trong cô nhi viện, nghiễm nhiên ngồi ở vị trí con cưng của viện. Lạc Trần cũng giống như những đứa trẻ khác đều rất ngoan ngoãn, bất luận là làm gì, chơi gì đều nghe theo sự chỉ huy và sắp xếp của cậu ta.
Nhưng không biết tại sao, cuộc sống an nhàn đó cũng chỉ được một năm. Khi Lạc Trần lên bốn tuổi, cậu ta thường xuyên tìm cô để gây sự. Cho dù cô có cố nhượng bộ tới mức nào, cậu ta cũng sẽ tìm cách để gây ra chuyện gì đó, sau đó kêu gọi những đứa trẻ khác cô lập, ức hiếp cô. Thậm chí có một lần, Lạc Trần vẫn còn nhớ rất rõ, khi một người bạn khác vì giành đồ ăn trưa mà đẩy cô ngã ra đất, Sở Kinh Dương đã đi tới, ngồi xổm xuống nói: “Lạc Lạc, xin tha không?”. Nếu không nhận thấy ánh mắt đầy sự ác ý của cậu ta thì suýt chút nữa cô đã gật đầu rồi.
Sở Kinh Dương đột nhiên đứng dậy, giơ chân lên nhằm thẳng vào cô mà đá thật mạnh. Sự sợ hãi đã khiến Lạc Trần quên mất phải phản ứng, cô chỉ biết cuộn mình lại, lấy tay che mặt, mặc cho Sở Kinh Dương có những hành động ngược đãi trên cơ thể mình. Sở Kinh Dương cũng rất có kinh nghiệm, chỉ đánh vào mông và chân cô, những nơi không để lại vết thương rõ ràng.
Sau khi đánh cho cô một trận, Sở Kinh Dương đặt phần cơm trưa của mình xuống rồi bỏ đi. Lạc Trần đã mấy ngày rồi không được ăn no, nhìn thấy cơm lập tức không nghĩ ngợi gì đến sự đau đớn trên thân thể nữa, ngấu nghiến hết phần ăn ấy.
Từ đó, Sở Kinh Dương trước mặt mọi người vẫn làm một em bé ngoan, một học sinh ưu tú, một đứa trẻ được yêu chiều, nhưng chỉ cần thấy Lạc Trần ở một mình, một bộ mặt khác của cậu ta sẽ xuất hiện, tâm trạng không tốt thì đánh cho Lạc Trần một trận, tâm trạng vui vẻ thì sẽ cho Lạc Trần thứ gì đó để ăn, nói với Lạc Trần vài câu, nhưng hoàn toàn không phải là nói cho Lạc Trần nghe, mà giống như là cậu ta tự nói với chính mình.
Tất cả những mặt tối của cậu ta đều bộc lộ hết trước Lạc Trần, cũng chỉ có cậu ta mới gọi Lạc Trần là Lạc Lạc.
Mặc dù sau đó, phần lớn thời gian là Sở Kinh Dương kể về những chủ ý độc ác của cậu ta, trút hết tất cả sự bất mãn của cậu ta vào cô, nhưng nỗi sợ hãi từ lần đầu tiên bị đánh đó vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí của Lạc Trần. Thậm chí chỉ cần nghe thấy giọng hay tên của cậu ta là cô đã sợ tới cứng họng lại rồi. Cậu ta có nói gì với cô cũng không cần phải lo rằng sẽ bị cô tiết lộ, bởi vì tinh thần cô luôn ở trong trạng thái căng thẳng cực độ, hoàn toàn không nhớ, cũng không muốn nhớ những thứ đó.
Cô chưa bao giờ khát khao có người nhận nuôi đến thế, nhưng hy vọng hết lần này tới lần khác rơi vào hư không. Rõ ràng là có vài lần, cô cảm thấy việc sắp thành đến nơi rồi, nhưng kết quả vẫn là con số không. Ngược lại, người muốn nhận nuôi Sở Kinh Dương lại rất nhiều, cho dù cậu ta đã đi học, tuổi tác hoàn toàn không còn phù hợp với việc làm con nuôi nữa, nhưng cậu ta lại ưu tú, chỉ cần đứng ở đó cũng khiến người khác nhìn ra cậu thông minh, được nuôi dạy rất tốt, dễ dàng thu hút sự chú ý của họ. Nhưng Sở Kinh Dương từ chối được nhận nuôi, nói muốn sống độc lập, vì vậy rất nhiều gia đình thích cậu ta đều quyên tiền giúp đỡ.
Cũng bởi thế, những ngày lễ tết thường có những người khác nhau đến thăm cậu ta, cho cậu rất nhiều quà. Đa phần, Sở Kinh Dương thường mang những món quà mà mình không cần dùng tới chỗ Viện trưởng để Viện trưởng phân phát. Có một lần, cậu ta nhận được một hộp nhạc thủy tinh. Trên hộp nhạc có tượng một thiên sứ cũng bằng thủy tinh, tiếng nhạc tinh tinh tang tang nghe rất hay. Đó là lần đầu tiên Lạc Trần để lộ sự thèm thuồng của mình trước mặt cậu ta. Trong suy nghĩ của Lạc Trần, một thứ đồ như thế chỉ trên thiên đường mới có, thật đẹp đẽ biết bao. Sở Kinh Dương đưa hộp nhạc ra trước mặt Lạc Trần, “Anh đã cố ý giữ lại, em có thích không?”.
Lạc Trần thật sự không kiềm được đã gật đầu, có phần do dự khi đưa tay ra, muốn sờ vào món quà mà cô chỉ có thể thấy được trong mơ ấy. Nhưng Sở Kinh Dương đột nhiên giơ tay lên, đưa hộp nhạc lên cao, sau đó thả mạnh xuống đất, còn dùng chân đạp lên di di. Lạc Trần lần đó đã sững người lại rất lâu, nhìn bức tượng thiên sứ trong suốt vỡ vụn dưới đất, nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống.
“Đau lòng không? Mất đi thứ mà mình yêu quý đau lòng lắm chứ gì! Mày chỉ là một đứa đầu đất mà cũng biết đau lòng sao?” Sở Kinh Dương độc ác túm lấy cô mà hét.
Sau lần đó, Lạc Trần càng thêm trầm mặc, số lần bị đánh cũng vì thế mà nhiều lên, số lần bị đói cũng gia tăng. Nhưng nếu có người đến để tìm nhận con nuôi, Lạc Trần vẫn cố gắng tỏ thái độ ngoan ngoãn, thể hiện mặt tốt nhất của mình. Cũng may ban ngày Sở Kinh Dương phải đi học nên đối với Lạc Trần, ban ngày là an toàn nhất.
Nhưng cho dù Lạc Trần có cố gắng thế nào thì cuối cùng người được chọn vẫn không phải là cô. Một lần, cô đi theo một cặp vợ chồng đã nhận nuôi một bạn khác ra tới tận cổng lớn, người dì đó thấy đáng thương, bèn quay đầu lại nói với cô: “Cháu cũng là một đứa trẻ ngoan, nhưng sức khỏe của cháu không tốt, chúng ta không thể chăm sóc được cho cháu, xin lỗi nhé”.
Lạc Trần hoài nghi, cô đúng là trông nhỏ bé hơn những bạn cùng tuổi khác nhưng chẳng có bệnh tật gì cả, sao sức khỏe lại không tốt được? Sau lần đó, Lạc Trần bắt đầu để ý tìm kiếm nơi đặt sổ kiểm tra sức khỏe. Cuối cùng cô cũng tìm thấy sổ khám sức khỏe của mình, hai từ “Lạc Trần” cô có thể nhận ra, bên trên còn dán ảnh. Cô còn nhỏ, đọc không hiểu bên trong cụ thể viết những gì, nhưng cô rất quyết đoán, lấy cuốn sổ kiểm tra sức khỏe của một bạn gái khác có tướng mạo giống mình, đánh tráo trang có toàn các con số trong đó cho nhau, sau đó lại đặt vào như cũ. Làm xong những việc ấy, Lạc Trần chỉ cảm thấy trái tim mình căng thẳng tới mức như ngừng đập. Cô đã muốn ra khỏi đây lắm rồi, không còn nghĩ được thêm gì nữa.
Sau đó không lâu thì cha mẹ nuôi xuất hiện, Thượng Đế vẫn còn thương xót cô, Lạc Trần cuối cùng cũng được nhận nuôi và đưa đi. Lúc ấy, Sở Kinh Dương còn đang ở trường, Lạc Trần hoàn toàn không biết cậu ta sẽ phản ứng thế nào với việc cô rời đi, mà thực ra cô cũng không dám nghĩ đến. Người này, Lạc Trần nguyện không bao giờ nhớ đến nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.