Chương 19: Kỳ phùng địch thủ
Mộc Phạn
05/08/2013
Lạc Trần cố gắng không nghĩ đến những lời tỏ tình của
Sở Kinh Dương nữa, cô kết luận rằng đó chỉ là vì anh muốn thoả mãn sở thích xấu
xa của chính mình mà thôi. Thực ra sau một thời gian tiếp xúc, sự ghét bỏ của
Lạc Trần dành cho anh đã giảm đi rất nhiều. Dù gì thì trong trường đại học C,
muốn tìm một người quan tâm đến cô chân thành như Sở Kinh Dương cũng không phải
là việc dễ dàng. Nhưng anh liên tục dùng hết chiêu này tới chiêu khác, dán các mác
tình yêu lên mọi hành động, không biết cuối cùng là định làm gì, điều này khiến
Lạc Trần cảm thấy có chút chán ghét.
Vì thế, Lạc Trần bắt đầu kéo giãn khoảng cách giữa cả hai. Nếu Sở Kinh Dương đi theo sau, cô sẽ lập tức dừng bước, lạnh lùng nhìn anh, không nói không rằng. Cô cảm thấy mình đã nói với anh rất rõ ràng, cô không muốn bị làm phiền. Người hiểu chuyện là người biết tôn trọng mong muốn của người khác, huống hồ cô cũng đã từ chối rất thẳng thắn. Cũng có thể đối với người đã quen muốn gì được nấy như anh thì không thể dùng cách thông thường để từ chối.
Sắp tới kỳ thi cuối kỳ rồi, bọn họ bắt đầu bước vào giai đoạn ôn thi. Buổi tối Lạc Trần không đi học nữa, cô ở lại ký túc đọc sách, viết niên luận, có người gõ cửa cô cũng không để ý. Thậm chí Mông Mông muốn đến chỗ cô còn phải gọi điện báo trước.
Mông Mông gần đây rất kì lạ, ngày nào cũng sáng đi sớm, tối về muộn, thỉnh thoảng mới qua phòng Lạc Trần chơi thì lại nằm dài trên giường thở ngắn than dài, không còn tỏ ra hứng thú với những món ngon trong phòng Lạc Trần nữa. Thỉnh thoảng còn nói với cô mấy câu chẳng có đầu có đuôi gì cả như: “Lạc Trần này, nếu mình biết tuyệt thế võ công thì tốt biết bao”.
Lạc Trần hỏi bạn: “Cậu muốn học môn võ gì?”.
“Ngọc Nữ Tâm Kinh1.” Lạc Trần đâu có biết Ngọc Nữ Tâm Kinh là môn võ gì nên cô cho rằng Mông Mông chỉ nói nhảm thôi. Mông Mông là điều đẹp đẽ duy nhất mà Lạc Trần có trong cuộc sống sinh viên.
1 Ngọc Nữ Tâm Kinh: là môn võ học trong tiểu thuyết Thần điêu đại hiệp của nhà văn Kim Dung.
Sở Kinh Dương cũng không tấn công mạnh mẽ nữa. Từ sau khi phát hiện cô không lên lớp vào buổi tối, anh chỉ tới tìm Lạc Trần một lần nhưng cô không mở cửa. Sở Kinh Dương dựa người vào cửa phòng Lạc Trần đứng ngẩn ngơ một lúc rồi đi.
Đứng ở đó, anh tự trách mình: “Tại sao lại không khống chế được như thế, chẳng phải trước đó đã quyết định sẽ không nói gì rồi cơ mà? Chẳng phải chỉ cần được sánh bước cùng cô ấy là đã thoả mãn rồi hay sao?”. Nhưng anh lại muốn nói ra để cô biết, trái tim anh vì cô mà không ngừng nhức nhối, lúc nào cũng treo lơ lửng trên không trung.
Từ đó về sau Sở Kinh Dương không đi theo Lạc Trần nữa, tần suất xuất hiện trước mặt Lạc Trần cũng giảm đi rất nhiều lần. Ban đêm anh thường đến ngồi trước phòng Lạc Trần, dựa người vào cửa, cố gắng trấn tĩnh trái tim mình. Cuối tuần, cho dù anh biết Lạc Trần không có trong ký túc nhưng vẫn đến ngồi ở đó.
Mặc dù không có kinh nghiệm theo đuổi con gái nhưng uy hiếp thì Sở Kinh Dương cực kỳ giỏi, anh có thể dễ dàng nắm được nhược điểm của người đó. Âm mưu, tính toán, thậm chí là bạo lực, Sở Kinh Dương đều thành thạo vô cùng. Có điều, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ dùng những thủ đoạn đó với Lạc Trần, anh hy vọng cô cam tâm tình nguyện, anh muốn có được toàn bộ tình yêu của cô chứ không phải chỉ là độc chiếm thân thể cô. Lâm Tự đã đến trước, vậy thì anh cũng sẽ tuân theo quy tắc trước sau, bản thân dù yêu cô đến đâu cũng nên chờ đợi sự lựa chọn của chính Lạc Trần.
Đôi khi Sở Kinh Dương sẽ tới gốc cây ngày hôm đó ngồi một lúc, hồi tưởng lại nụ cười tươi rói của Lạc Trần và cả hơi ấm khi anh ôm chặt cô trong lòng. Những lúc như thế anh lại cảm thấy sự khao khát muốn có cô thôi thúc, chỉ mong được lập tức ôm chặt cô vào lòng, nhét cô vào thật sâu trong người mình, để cô thay thế một bộ phận nào đó trong cơ thể cũng được.
Không ngờ người mất kiên nhẫn đầu tiên không phải là Lạc Trần, cũng không phải là Sở Kinh Dương, mà là Lâm Tự. Sau khi Sở Kinh Dương giảm bớt số lần đưa đón được khoảng hơn một tháng, dù Lạc Trần không để lộ bất cứ sự hoảng loạn và khác thường nào, nhưng Lâm Tự lại không thể nhẫn nhịn được. Cuối cùng, khi Lạc Trần một lần nữa chủ động nhắc đến Sở Kinh Dương, anh nhận thấy quan hệ giữa hai người họ đã lại trở nên xa cách, điều đó khiến anh bắt đầu nghi ngờ sự xa cách này phải chăng là có uẩn khúc gì bên trong.
Một hôm, Lâm Tự nhờ Utah hẹn gặp Sở Kinh Dương. Địa điểm do Sở Kinh Dương chọn, là một quán trà rất yên tĩnh bên cạnh toà nhà Hoa Lâm.
Lâm Tự đến trước, đợi được vài phút thì Sở Kinh Dương đến. Không cần giới thiệu, Lâm Tự liếc mắt đã xác định người này chính là Sở Kinh Dương, chỉ người mạnh mẽ như thế mới có thể tấn công thẳng vào trái tim Lạc Trần.
Hai người bắt tay chào hỏi, dù gì thì cũng là bạn cùng trường. Sau đó Lâm Tự đi thẳng vào chủ đề chính: “Tại sao cậu luôn đi theo Lạc Trần?”.
“Không tại sao cả. Chỉ là tôi thích ở bên cô ấy, và cũng cần có cô ấy ở bên cạnh mình.”
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô ấy đã kết hôn với tôi rồi.”
“Tôi biết. Nhưng chưa chắc cô ấy đã là người phụ nữ của anh suốt đời.” Sở Kinh Dương cũng không úp mở. Anh có phần kính nể người đối diện, Lâm Tự trưởng thành sớm, có cái nhìn độc đáo lại rất nhiều tham vọng. Vì vậy, đối với một kẻ tình địch như thế Sở Kinh Dương quyết định sẽ cạnh tranh công bằng.
“Cậu muốn theo đuổi cô ấy?”
“Không biết. Tôi chưa định nghĩa được việc mình làm. Nhưng hiện tại tôi chưa có ý nghĩ chiếm hữu cô ấy làm của riêng. Còn sau này, tôi không dám hứa chắc.”
Sở Kinh Dương phát hiện người đàn ông chẳng lớn hơn anh là bao này có sự già dặn trưởng thành, thâm trầm, nghiêm nghị trước tuổi, có thể nói là vô cùng xuất chúng, thêm vào đó là bối cảnh xuất thân, tất cả những điều đó đều khiến các cô gái đang ở độ tuổi tới trường si mê. Sở Kinh Dương cảm thấy đối thủ của mình rất mạnh, xứng đáng để quyết đấu một lần. Mặc dù anh thua về cơ hội, ấn tượng của Lạc Trần về anh cũng không tốt, nhưng như thế không có nghĩa là anh không có cơ hội chiến thắng, bởi vì Lạc Trần và Lâm Tự, cả hai người này đều quá lạnh lùng, họ ở bên nhau chắc chẳng có gì thú vị, đương nhiên như thế thì mối quan hệ đấy cũng không mặn nồng gì.
Lâm Tự cũng hiểu rất rõ khả năng của Sở Kinh Dương. Trước khi gặp mặt, Lâm Tự cũng đã điều tra về lai lịch của cậu, anh cảm thấy Sở Kinh Dương không đơn giản là một cậu em học khoá dưới xuất sắc mà thôi. Sở Kinh Dương rất có tài, cũng có thể nói là một thiên tài. Có điều, lắm tài nhiều tật, Sở Kinh Dương đã từng có thời giant ham gia vào xã hội đen, giúp đỡ nhóm giang hồ “Lục Lâm” đang nổi danh nhất hiện nay, nhưng rồi cậu ta lại chuyên tâm vào học tập, thành tích nổi bật. Sau khi vào đại học đã thành lập công ty Dương Thiên, sản phẩm chính là chip công nghệ. Công ty của cậu ta hiện nay khá nổi tiếng trong giới thương nghiệp, lại còn có nhà máy sản xuất riêng. Một người như thế làm bạn sẽ tốt hơn là làm kẻ thù. Bởi vậy, thực ra Lâm Tự biết công ty Dương Thiên trước, sau đó mới biết người sáng lập công ty cũng chính là kẻ đang theo đuổi Lạc Trần.
Thực tế, Lâm tự cũng đã có ý định hợp tác với Dương Thiên, đưa chip của Dương Thiên trở thành một trong những sản phẩm trọng tâm của Hoa Lâm.
Lâm Tự nhìn Sở Kinh Dương đang ngồi uống trà trước mặt mình, cậu ta chỉ uống một hơi là cạn tách trà, nhưng người khác lại không thể đánh giá cậu là người thô lỗ hay không biết thưởng trà, dường như trà thì phải uống như thế, khoan thai nhẹ nhàng nhưng cũng thoải mái phóng khoáng. Sở Kinh Dương thực sự rất xuất sắc.
Đứng ở góc độ của người quản lý, Lâm tự cảm thấy con người này rất đáng để anh lôi kéo về dưới trướng mình, nhưng dù sao anh cũng không thể để người khác xâm phạm vào phạm vi thế lực của mình. Sao có thể mang người phụ nữ của mình ra để đổi chác? Huống hồ con người xảo quyệt như sói này tương lai sẽ thế nào, không ai nói trước được.
Đương nhiên, việc trước đó Lâm Tự hứa với Lạc Trần, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến Sở Kinh Dương biến mất, không phải là giả. Dù Sở Kinh Dương có lợi hại tới đâu cũng không thể bì được với nhà họ Lâm, chỉ riêng về mặt gia thế quan trường cũng đã không thể so sánh rồi. Nhưng sản nghiệp lớn, gia sản lớn cũng là điểm yếu của Lâm tự, bởi vì trong đó có quá nhiều người liên quan nên không thể vô lo vô nghĩ như Sở Kinh Dương. Lâm Tự đành âm thầm quan sát. Nếu Sở Kinh Dương có ân oán gì với Lạc Trần, anh tin mình có thể giải quyết được, nhưng lúc này hình như sự việc đã vượt ra ngoài khả năng dự đoán của anh, ngay cả khi ở trước mặt anh, Sở Kinh Dương cũng không hề che giấu tình cảm dành cho Lạc Trần.
Lâm Tự cân nhắc một lúc mới nói: “Lạc Trần đã lấy tôi rồi thì là người nhà tôi. Chúng tôi sẽ sống với nhau cả đời, cô ấy không thích bị người khác làm phiền, tôi lại càng không”.
Sở Kinh Dương đặt chiếc cốc trà trong tay xuống: “Đấy là việc của anh và cô ấy, tôi không có hứng thú quan tâm. Cũng không phải anh cứ vẽ một vòng tròn là cô ấy sẽ ở nguyên trong đó, hay không ai có thể bước vào”.
Sở Kinh Dương cho rằng cuộc hôn nhân của Lạc Trần chẳng liên quan gì đến mình, anh chỉ cần Lạc Trần mà thôi. Sở Kinh Dương không bao giờ để ý tới tiểu tiết, cũng không bị chi phối bởi ý kiến người khác, những thứ mình muốn anh sẽ tìm cách để giành bằng được, dũng cảm tiến về phía trước, không bao giờ lùi bước.
Sở Kinh Dương đột nhiên bật cười, lúc anh cười khoé môi bên phải như nhếch cao hơn, đấy là vì thói quen hút thuốc của anh, nhưng lại khiến cho nụ cười có phần gian tà, có phần ngỗ ngược: “Sống với nhau suốt đời, vậy mà anh cũng dám nói! Cuộc đời này dài lắm, ai biết sẽ có thay đổi gì chứ?”.
“Có thay đổi hay không cũng không phiền anh phải lo.” Lâm Tự rất nghiêm túc trong việc duy trì cuộc hôn nhân này. Anh chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ rời xa Lạc Trần hay để Lạc Trần rời bỏ anh.
Sở Kinh Dương không kiên nhẫn khoát tay: “Anh cho rằng tôi thích lo việc này sao? Anh thử nhìn xem một năm qua Lăng Lạc Trần đã gây tới mức nào rồi! Hôn nhân, đấy không phải cái cớ để anh bảo vệ lợi ích của mình, càng không phải cái cớ để che đậy sự hành hạ của anh với cô ấy, xin thứ lỗi cho tôi vì đã nhắc nhở anh!”. Sở Kinh Dương đã từng khiến Lạc Trần phải chịu ấm ức, nhưng chỉ có anh mới có thể bắt nạt cô, người khác, dù là bất kì ai cũng không được phép!
Lâm Tự không sợ đàm phán, nhưng đối diện với người không tuân thủ quy tắc như Sở Kinh Dương, anh thật sự trở tay không kịp, đây quả là việc khiến Lâm Tự đau đầu. Tình hình lúc này là Sở Kinh Dương đang thèm muốn thứ thuộc về anh, thậm chí còn có ý định lấy đi mất, nhưng khi anh muốn nói lý lẽ với cậu ta, cậu ta lại giả bộ như không hiểu.
Xem ra Sở Kinh Dương là người chưa từng biết đến sự từ chối. Vậy thì còn có cách gì chứ? Giấu thứ đồ đó đi, để cậu ta không thể ăn trộm được? Hay bắt giữ cậu ta lại, không cho cậu có cơ hội ra tay?
Thực ra, cuộc nói chuyện của Lâm Tự và Sở Kinh Dương vốn là tốn công vô ích. Bọn họ đều hiểu chuyện tình cảm không thể giải quyết bằng lời. Cho dù Lâm Tự nhận được lời hứa từ Sở Kinh Dương rằng cậu ta sẽ không đi theo Lạc Trần nữa thì chỉ cần còn yêu, cậu ta vẫn không thể khống chế được trái tim mình. Rõ ràng là họ đều không biết, bản thân có ý nghĩa thế nào đối với Lạc Trần.
Đương nhiên, lần gặp mặt này cũng không phải hoàn toàn vô ích. Lâm tự và Sở Kinh Dương đã bàn bạc tới việc hợp tác, tuy có hơi lạc chủ đề một chút nhưng cũng không cản trở việc họ đi sâu vào đàm phán chi tiết. Cả hai đều cho rằng điều kiện để hợp tác đã chín muồi, vì thế nhanh chóng đi đến việc ký kết hợp đồng. Hai bên hợp tác trong việc sản xuất chip và quảng bá tiêu thụ sản phẩm, bắt đầu tiến hành theo những điều khoản đã được ghi rõ trong hợp đồng. Kết quả như thế không hẳn là bất ngờ. Cả hai đều là người công tư phân minh, thậm chí đều là những người muốn vẹn cả đôi đường. Đến phút cuối, sự việc của Lạc Trần có lẽ chỉ là sợi dây dẫn kéo họ lại với nhau, tác thành cho sự hợp tác của họ mà thôi. Mà nhân vật chính của buổi gặp gỡ là Lạc Trần lại chẳng hề biết gì.
Lâm Tự không hề có hành động gì trước thái độ khiêu khích trắng trợn của Sở Kinh Dương, nhưng trong lòng cả hai người đều hiểu rõ, đấy là do sự tồn tại của Sở Kinh Dương vẫn chưa thực sự khiến Lâm Tự cảm thấy bị đe doạ chứ hoàn toàn không phải là thế lực của Lâm Tự không đủ mạnh.
Tiết kiệm sức lực của mình, tiêu hao sức lực của đối phương mới có thể giành được thắng lợi cuối cùng, đạo lý đó họ đều hiểu rất rõ. Đây không phải trò chơi giữa con sói và người thợ săn mà là sự so tài của hổ báo. Chỉ cần Sở Kinh Dương phát động tấn công thì sự phản kích của Lâm Tự sẽ vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng họ chỉ luôn ở trong tư thế sẵn sàng mà thôi. Đối với sự tranh chấp trong tình trường, họ đều là người mới, chẳng có sách lược gì đáng nói.
Sau cuộc gặp với Lâm Tự, Sở Kinh Dương càng thêm khẳng định sự cô độc của Lạc Trần là xuất phát từ việc cô chưa bao giờ được trân trọng. Sự buồn bã trong đáy mắt cô là kết quả của việc che giấu rất nhiều cảm giác cô độc.
Sở Kinh Dương hoàn toàn không có kế hoạch gì trong việc theo đuổi Lạc Trần. Anh chỉ muốn mình bình tĩnh lại, đợi cơ hội mới, đợi kỳ tích mới.
Vì thế, Lạc Trần bắt đầu kéo giãn khoảng cách giữa cả hai. Nếu Sở Kinh Dương đi theo sau, cô sẽ lập tức dừng bước, lạnh lùng nhìn anh, không nói không rằng. Cô cảm thấy mình đã nói với anh rất rõ ràng, cô không muốn bị làm phiền. Người hiểu chuyện là người biết tôn trọng mong muốn của người khác, huống hồ cô cũng đã từ chối rất thẳng thắn. Cũng có thể đối với người đã quen muốn gì được nấy như anh thì không thể dùng cách thông thường để từ chối.
Sắp tới kỳ thi cuối kỳ rồi, bọn họ bắt đầu bước vào giai đoạn ôn thi. Buổi tối Lạc Trần không đi học nữa, cô ở lại ký túc đọc sách, viết niên luận, có người gõ cửa cô cũng không để ý. Thậm chí Mông Mông muốn đến chỗ cô còn phải gọi điện báo trước.
Mông Mông gần đây rất kì lạ, ngày nào cũng sáng đi sớm, tối về muộn, thỉnh thoảng mới qua phòng Lạc Trần chơi thì lại nằm dài trên giường thở ngắn than dài, không còn tỏ ra hứng thú với những món ngon trong phòng Lạc Trần nữa. Thỉnh thoảng còn nói với cô mấy câu chẳng có đầu có đuôi gì cả như: “Lạc Trần này, nếu mình biết tuyệt thế võ công thì tốt biết bao”.
Lạc Trần hỏi bạn: “Cậu muốn học môn võ gì?”.
“Ngọc Nữ Tâm Kinh1.” Lạc Trần đâu có biết Ngọc Nữ Tâm Kinh là môn võ gì nên cô cho rằng Mông Mông chỉ nói nhảm thôi. Mông Mông là điều đẹp đẽ duy nhất mà Lạc Trần có trong cuộc sống sinh viên.
1 Ngọc Nữ Tâm Kinh: là môn võ học trong tiểu thuyết Thần điêu đại hiệp của nhà văn Kim Dung.
Sở Kinh Dương cũng không tấn công mạnh mẽ nữa. Từ sau khi phát hiện cô không lên lớp vào buổi tối, anh chỉ tới tìm Lạc Trần một lần nhưng cô không mở cửa. Sở Kinh Dương dựa người vào cửa phòng Lạc Trần đứng ngẩn ngơ một lúc rồi đi.
Đứng ở đó, anh tự trách mình: “Tại sao lại không khống chế được như thế, chẳng phải trước đó đã quyết định sẽ không nói gì rồi cơ mà? Chẳng phải chỉ cần được sánh bước cùng cô ấy là đã thoả mãn rồi hay sao?”. Nhưng anh lại muốn nói ra để cô biết, trái tim anh vì cô mà không ngừng nhức nhối, lúc nào cũng treo lơ lửng trên không trung.
Từ đó về sau Sở Kinh Dương không đi theo Lạc Trần nữa, tần suất xuất hiện trước mặt Lạc Trần cũng giảm đi rất nhiều lần. Ban đêm anh thường đến ngồi trước phòng Lạc Trần, dựa người vào cửa, cố gắng trấn tĩnh trái tim mình. Cuối tuần, cho dù anh biết Lạc Trần không có trong ký túc nhưng vẫn đến ngồi ở đó.
Mặc dù không có kinh nghiệm theo đuổi con gái nhưng uy hiếp thì Sở Kinh Dương cực kỳ giỏi, anh có thể dễ dàng nắm được nhược điểm của người đó. Âm mưu, tính toán, thậm chí là bạo lực, Sở Kinh Dương đều thành thạo vô cùng. Có điều, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ dùng những thủ đoạn đó với Lạc Trần, anh hy vọng cô cam tâm tình nguyện, anh muốn có được toàn bộ tình yêu của cô chứ không phải chỉ là độc chiếm thân thể cô. Lâm Tự đã đến trước, vậy thì anh cũng sẽ tuân theo quy tắc trước sau, bản thân dù yêu cô đến đâu cũng nên chờ đợi sự lựa chọn của chính Lạc Trần.
Đôi khi Sở Kinh Dương sẽ tới gốc cây ngày hôm đó ngồi một lúc, hồi tưởng lại nụ cười tươi rói của Lạc Trần và cả hơi ấm khi anh ôm chặt cô trong lòng. Những lúc như thế anh lại cảm thấy sự khao khát muốn có cô thôi thúc, chỉ mong được lập tức ôm chặt cô vào lòng, nhét cô vào thật sâu trong người mình, để cô thay thế một bộ phận nào đó trong cơ thể cũng được.
Không ngờ người mất kiên nhẫn đầu tiên không phải là Lạc Trần, cũng không phải là Sở Kinh Dương, mà là Lâm Tự. Sau khi Sở Kinh Dương giảm bớt số lần đưa đón được khoảng hơn một tháng, dù Lạc Trần không để lộ bất cứ sự hoảng loạn và khác thường nào, nhưng Lâm Tự lại không thể nhẫn nhịn được. Cuối cùng, khi Lạc Trần một lần nữa chủ động nhắc đến Sở Kinh Dương, anh nhận thấy quan hệ giữa hai người họ đã lại trở nên xa cách, điều đó khiến anh bắt đầu nghi ngờ sự xa cách này phải chăng là có uẩn khúc gì bên trong.
Một hôm, Lâm Tự nhờ Utah hẹn gặp Sở Kinh Dương. Địa điểm do Sở Kinh Dương chọn, là một quán trà rất yên tĩnh bên cạnh toà nhà Hoa Lâm.
Lâm Tự đến trước, đợi được vài phút thì Sở Kinh Dương đến. Không cần giới thiệu, Lâm Tự liếc mắt đã xác định người này chính là Sở Kinh Dương, chỉ người mạnh mẽ như thế mới có thể tấn công thẳng vào trái tim Lạc Trần.
Hai người bắt tay chào hỏi, dù gì thì cũng là bạn cùng trường. Sau đó Lâm Tự đi thẳng vào chủ đề chính: “Tại sao cậu luôn đi theo Lạc Trần?”.
“Không tại sao cả. Chỉ là tôi thích ở bên cô ấy, và cũng cần có cô ấy ở bên cạnh mình.”
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô ấy đã kết hôn với tôi rồi.”
“Tôi biết. Nhưng chưa chắc cô ấy đã là người phụ nữ của anh suốt đời.” Sở Kinh Dương cũng không úp mở. Anh có phần kính nể người đối diện, Lâm Tự trưởng thành sớm, có cái nhìn độc đáo lại rất nhiều tham vọng. Vì vậy, đối với một kẻ tình địch như thế Sở Kinh Dương quyết định sẽ cạnh tranh công bằng.
“Cậu muốn theo đuổi cô ấy?”
“Không biết. Tôi chưa định nghĩa được việc mình làm. Nhưng hiện tại tôi chưa có ý nghĩ chiếm hữu cô ấy làm của riêng. Còn sau này, tôi không dám hứa chắc.”
Sở Kinh Dương phát hiện người đàn ông chẳng lớn hơn anh là bao này có sự già dặn trưởng thành, thâm trầm, nghiêm nghị trước tuổi, có thể nói là vô cùng xuất chúng, thêm vào đó là bối cảnh xuất thân, tất cả những điều đó đều khiến các cô gái đang ở độ tuổi tới trường si mê. Sở Kinh Dương cảm thấy đối thủ của mình rất mạnh, xứng đáng để quyết đấu một lần. Mặc dù anh thua về cơ hội, ấn tượng của Lạc Trần về anh cũng không tốt, nhưng như thế không có nghĩa là anh không có cơ hội chiến thắng, bởi vì Lạc Trần và Lâm Tự, cả hai người này đều quá lạnh lùng, họ ở bên nhau chắc chẳng có gì thú vị, đương nhiên như thế thì mối quan hệ đấy cũng không mặn nồng gì.
Lâm Tự cũng hiểu rất rõ khả năng của Sở Kinh Dương. Trước khi gặp mặt, Lâm Tự cũng đã điều tra về lai lịch của cậu, anh cảm thấy Sở Kinh Dương không đơn giản là một cậu em học khoá dưới xuất sắc mà thôi. Sở Kinh Dương rất có tài, cũng có thể nói là một thiên tài. Có điều, lắm tài nhiều tật, Sở Kinh Dương đã từng có thời giant ham gia vào xã hội đen, giúp đỡ nhóm giang hồ “Lục Lâm” đang nổi danh nhất hiện nay, nhưng rồi cậu ta lại chuyên tâm vào học tập, thành tích nổi bật. Sau khi vào đại học đã thành lập công ty Dương Thiên, sản phẩm chính là chip công nghệ. Công ty của cậu ta hiện nay khá nổi tiếng trong giới thương nghiệp, lại còn có nhà máy sản xuất riêng. Một người như thế làm bạn sẽ tốt hơn là làm kẻ thù. Bởi vậy, thực ra Lâm Tự biết công ty Dương Thiên trước, sau đó mới biết người sáng lập công ty cũng chính là kẻ đang theo đuổi Lạc Trần.
Thực tế, Lâm tự cũng đã có ý định hợp tác với Dương Thiên, đưa chip của Dương Thiên trở thành một trong những sản phẩm trọng tâm của Hoa Lâm.
Lâm Tự nhìn Sở Kinh Dương đang ngồi uống trà trước mặt mình, cậu ta chỉ uống một hơi là cạn tách trà, nhưng người khác lại không thể đánh giá cậu là người thô lỗ hay không biết thưởng trà, dường như trà thì phải uống như thế, khoan thai nhẹ nhàng nhưng cũng thoải mái phóng khoáng. Sở Kinh Dương thực sự rất xuất sắc.
Đứng ở góc độ của người quản lý, Lâm tự cảm thấy con người này rất đáng để anh lôi kéo về dưới trướng mình, nhưng dù sao anh cũng không thể để người khác xâm phạm vào phạm vi thế lực của mình. Sao có thể mang người phụ nữ của mình ra để đổi chác? Huống hồ con người xảo quyệt như sói này tương lai sẽ thế nào, không ai nói trước được.
Đương nhiên, việc trước đó Lâm Tự hứa với Lạc Trần, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến Sở Kinh Dương biến mất, không phải là giả. Dù Sở Kinh Dương có lợi hại tới đâu cũng không thể bì được với nhà họ Lâm, chỉ riêng về mặt gia thế quan trường cũng đã không thể so sánh rồi. Nhưng sản nghiệp lớn, gia sản lớn cũng là điểm yếu của Lâm tự, bởi vì trong đó có quá nhiều người liên quan nên không thể vô lo vô nghĩ như Sở Kinh Dương. Lâm Tự đành âm thầm quan sát. Nếu Sở Kinh Dương có ân oán gì với Lạc Trần, anh tin mình có thể giải quyết được, nhưng lúc này hình như sự việc đã vượt ra ngoài khả năng dự đoán của anh, ngay cả khi ở trước mặt anh, Sở Kinh Dương cũng không hề che giấu tình cảm dành cho Lạc Trần.
Lâm Tự cân nhắc một lúc mới nói: “Lạc Trần đã lấy tôi rồi thì là người nhà tôi. Chúng tôi sẽ sống với nhau cả đời, cô ấy không thích bị người khác làm phiền, tôi lại càng không”.
Sở Kinh Dương đặt chiếc cốc trà trong tay xuống: “Đấy là việc của anh và cô ấy, tôi không có hứng thú quan tâm. Cũng không phải anh cứ vẽ một vòng tròn là cô ấy sẽ ở nguyên trong đó, hay không ai có thể bước vào”.
Sở Kinh Dương cho rằng cuộc hôn nhân của Lạc Trần chẳng liên quan gì đến mình, anh chỉ cần Lạc Trần mà thôi. Sở Kinh Dương không bao giờ để ý tới tiểu tiết, cũng không bị chi phối bởi ý kiến người khác, những thứ mình muốn anh sẽ tìm cách để giành bằng được, dũng cảm tiến về phía trước, không bao giờ lùi bước.
Sở Kinh Dương đột nhiên bật cười, lúc anh cười khoé môi bên phải như nhếch cao hơn, đấy là vì thói quen hút thuốc của anh, nhưng lại khiến cho nụ cười có phần gian tà, có phần ngỗ ngược: “Sống với nhau suốt đời, vậy mà anh cũng dám nói! Cuộc đời này dài lắm, ai biết sẽ có thay đổi gì chứ?”.
“Có thay đổi hay không cũng không phiền anh phải lo.” Lâm Tự rất nghiêm túc trong việc duy trì cuộc hôn nhân này. Anh chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ rời xa Lạc Trần hay để Lạc Trần rời bỏ anh.
Sở Kinh Dương không kiên nhẫn khoát tay: “Anh cho rằng tôi thích lo việc này sao? Anh thử nhìn xem một năm qua Lăng Lạc Trần đã gây tới mức nào rồi! Hôn nhân, đấy không phải cái cớ để anh bảo vệ lợi ích của mình, càng không phải cái cớ để che đậy sự hành hạ của anh với cô ấy, xin thứ lỗi cho tôi vì đã nhắc nhở anh!”. Sở Kinh Dương đã từng khiến Lạc Trần phải chịu ấm ức, nhưng chỉ có anh mới có thể bắt nạt cô, người khác, dù là bất kì ai cũng không được phép!
Lâm Tự không sợ đàm phán, nhưng đối diện với người không tuân thủ quy tắc như Sở Kinh Dương, anh thật sự trở tay không kịp, đây quả là việc khiến Lâm Tự đau đầu. Tình hình lúc này là Sở Kinh Dương đang thèm muốn thứ thuộc về anh, thậm chí còn có ý định lấy đi mất, nhưng khi anh muốn nói lý lẽ với cậu ta, cậu ta lại giả bộ như không hiểu.
Xem ra Sở Kinh Dương là người chưa từng biết đến sự từ chối. Vậy thì còn có cách gì chứ? Giấu thứ đồ đó đi, để cậu ta không thể ăn trộm được? Hay bắt giữ cậu ta lại, không cho cậu có cơ hội ra tay?
Thực ra, cuộc nói chuyện của Lâm Tự và Sở Kinh Dương vốn là tốn công vô ích. Bọn họ đều hiểu chuyện tình cảm không thể giải quyết bằng lời. Cho dù Lâm Tự nhận được lời hứa từ Sở Kinh Dương rằng cậu ta sẽ không đi theo Lạc Trần nữa thì chỉ cần còn yêu, cậu ta vẫn không thể khống chế được trái tim mình. Rõ ràng là họ đều không biết, bản thân có ý nghĩa thế nào đối với Lạc Trần.
Đương nhiên, lần gặp mặt này cũng không phải hoàn toàn vô ích. Lâm tự và Sở Kinh Dương đã bàn bạc tới việc hợp tác, tuy có hơi lạc chủ đề một chút nhưng cũng không cản trở việc họ đi sâu vào đàm phán chi tiết. Cả hai đều cho rằng điều kiện để hợp tác đã chín muồi, vì thế nhanh chóng đi đến việc ký kết hợp đồng. Hai bên hợp tác trong việc sản xuất chip và quảng bá tiêu thụ sản phẩm, bắt đầu tiến hành theo những điều khoản đã được ghi rõ trong hợp đồng. Kết quả như thế không hẳn là bất ngờ. Cả hai đều là người công tư phân minh, thậm chí đều là những người muốn vẹn cả đôi đường. Đến phút cuối, sự việc của Lạc Trần có lẽ chỉ là sợi dây dẫn kéo họ lại với nhau, tác thành cho sự hợp tác của họ mà thôi. Mà nhân vật chính của buổi gặp gỡ là Lạc Trần lại chẳng hề biết gì.
Lâm Tự không hề có hành động gì trước thái độ khiêu khích trắng trợn của Sở Kinh Dương, nhưng trong lòng cả hai người đều hiểu rõ, đấy là do sự tồn tại của Sở Kinh Dương vẫn chưa thực sự khiến Lâm Tự cảm thấy bị đe doạ chứ hoàn toàn không phải là thế lực của Lâm Tự không đủ mạnh.
Tiết kiệm sức lực của mình, tiêu hao sức lực của đối phương mới có thể giành được thắng lợi cuối cùng, đạo lý đó họ đều hiểu rất rõ. Đây không phải trò chơi giữa con sói và người thợ săn mà là sự so tài của hổ báo. Chỉ cần Sở Kinh Dương phát động tấn công thì sự phản kích của Lâm Tự sẽ vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng họ chỉ luôn ở trong tư thế sẵn sàng mà thôi. Đối với sự tranh chấp trong tình trường, họ đều là người mới, chẳng có sách lược gì đáng nói.
Sau cuộc gặp với Lâm Tự, Sở Kinh Dương càng thêm khẳng định sự cô độc của Lạc Trần là xuất phát từ việc cô chưa bao giờ được trân trọng. Sự buồn bã trong đáy mắt cô là kết quả của việc che giấu rất nhiều cảm giác cô độc.
Sở Kinh Dương hoàn toàn không có kế hoạch gì trong việc theo đuổi Lạc Trần. Anh chỉ muốn mình bình tĩnh lại, đợi cơ hội mới, đợi kỳ tích mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.