Trần Thiếu Anh Là Món Nợ Đời Em
Chương 3: Tìm kiếm công việc
Hoàng Thiên Lạc
03/03/2023
Sau khi trở về nhà….!
“Tiểu Hân chuyện này là như nào…con đã gây ra chuyện gì bên ngoài?” Mẹ cô lo lắng hỏi dồn dập không cho cô kịp phản ứng mà trả lời
- Nhìn thấy tay chân cô bị thương mà mẹ cô không khỏi lo lắng, cô cố trấn an mẹ làm mẹ bình tĩnh rồi cô mới kể ra sự việc vừa xảy ra vài giờ đồng hồ
- Phải mất một lúc sau cô mới giúp mẹ cô bình tâm lại vì mẹ cô bị ám ảnh vụ việc 4 năm về trước thế nên hễ con cái của bà bị thương thì bà lại bị sang chấn tâm lý cực độ
“ Mẹ à ban nãy con đi dạo bỗng bị một cái xe phu tới may không đụng chúng con chỉ làm con bị chày xước tý thôi. Anh ta còn ném cho con cái thẻ trong này số tiền thực sự quá là lớn mẹ à….”
“ Lớn sao? Mẹ cô nghi hoặc hỏi: Người đó là ai sao lại làm vậy với con….?”
“ Con cũng không biết ban nãy con đi Kiểm tra thẻ xem phải có tiền thật không nó hiện ra chữ Chủ Tài Khoản là Trần Minh Hạo…”
- Cô vừa ngắt lời mẹ cô lại được một phen hốt hoảng vẻ mặt tái mét lại cắt không nổi giọt máu. Tại sao chứ tại sao con lại bắt đền Trần Thiếu vậy đứa bé ngốc này con biết cậu ta là ai không hazzz
“ Mẹ à con quyết định rồi bắt đầu từ mai con sẽ đi kiếm việc làm con sẽ giúp gia đình chúng ta không phải sống khổ sở như này nữa” Gia Hân nói:
- Trong lời nói của cô đầy quyết tâm với lại mẹ cô cũng biết việc mà cô muốn làm nhận định bằng mọi giá cô phải làm được nó nên Bùi Hường từ trước đến nay chưa từng cấm cản cô điều gì bà để cho cô thoả sức với đam mê ham muốn của mình
- Nói là tìm việc làm nhưng Gia Hân cô còn chưa được học đại học thì có nơi nào tuyển cô. Cô chỉ làm được mấy việc chân tay thôi quả thật nó rất là cực
“ Không sao vất vả một tý tạo nên thành công chỉ cần mày kiên trì nhất định trời không phụ lòng mày “
- Cô vừa nằm vừa suy nghĩ đủ điều cô chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm tuy cuộc sống khốn khổ nhưng cô vẫn giữ được nước da trắng lán mịn gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn đôi mắt to tròn long lanh mai tóc màu vàng dài thướt tha kèm thêm bờ mông nở nang đầy quyến rũ khiến ai nhìn vào cũng chỉ muốn bao bọc lấy cô mà ân ái. Cô đang nằm suy nghĩ bỗng ngủ thiếp đi lúc nào không hay
- Cô làm một mạch tới tận sáng hôm sau mà không nhớ hôm nay là ngày đầu tiên cô phải thức dậy đi kiếm việc làm mới cho mình……..
- Khi mẹ cô vừa dọn hàng để bán xong vẫn chưa thấy cô thức dậy bà liền cười hiền từ một cái rồi nói:
“Con bé này hôm qua thì nói năng hùng hồn lắm mà sao nay mặt trời mọc lên đỉnh rồi vẫn còn không thèm dậy đi kiếm việc làm nữa haha…”
- Cô bị tiếng cười của mẹ cô đánh thức cô ngồi dậy với vẻ mặt ngơ ngác cô đang không hiểu tại sao mẹ cô lại ngồi đây cười. Trông cô lúc này y hệt một con nai bé nhỏ. Mẹ cô thấy cô cứ ngơ ngơ ra vậy liền không nén được cảm xúc mà bật cười to
“ Hahaha hôm qua tiểu thư nhà chúng ta đây chả nói hôm nay phải đi kiếm việc làm sao. Thế mà nhìn xem giờ vẫn còn nằm đây haha haha…”
- Cô bất chợt phát giác ra ý của mẹ cô cuốn quýt vội vã đi thay đồ nhưng bị mẹ cô ngăn lại
“ Thôi để chiều rồi đi con ạ giờ cũng sắp trưa rồi ra phụ mẹ chuẩn bị dọn hàng chúng ta cùng về nấu nướng “
- Mẹ cô nói vậy cô cũng chỉ biết ậm ừ mà vâng theo
Buổi chiều hôm ấy…!
“Tiểu Hân chuyện này là như nào…con đã gây ra chuyện gì bên ngoài?” Mẹ cô lo lắng hỏi dồn dập không cho cô kịp phản ứng mà trả lời
- Nhìn thấy tay chân cô bị thương mà mẹ cô không khỏi lo lắng, cô cố trấn an mẹ làm mẹ bình tĩnh rồi cô mới kể ra sự việc vừa xảy ra vài giờ đồng hồ
- Phải mất một lúc sau cô mới giúp mẹ cô bình tâm lại vì mẹ cô bị ám ảnh vụ việc 4 năm về trước thế nên hễ con cái của bà bị thương thì bà lại bị sang chấn tâm lý cực độ
“ Mẹ à ban nãy con đi dạo bỗng bị một cái xe phu tới may không đụng chúng con chỉ làm con bị chày xước tý thôi. Anh ta còn ném cho con cái thẻ trong này số tiền thực sự quá là lớn mẹ à….”
“ Lớn sao? Mẹ cô nghi hoặc hỏi: Người đó là ai sao lại làm vậy với con….?”
“ Con cũng không biết ban nãy con đi Kiểm tra thẻ xem phải có tiền thật không nó hiện ra chữ Chủ Tài Khoản là Trần Minh Hạo…”
- Cô vừa ngắt lời mẹ cô lại được một phen hốt hoảng vẻ mặt tái mét lại cắt không nổi giọt máu. Tại sao chứ tại sao con lại bắt đền Trần Thiếu vậy đứa bé ngốc này con biết cậu ta là ai không hazzz
“ Mẹ à con quyết định rồi bắt đầu từ mai con sẽ đi kiếm việc làm con sẽ giúp gia đình chúng ta không phải sống khổ sở như này nữa” Gia Hân nói:
- Trong lời nói của cô đầy quyết tâm với lại mẹ cô cũng biết việc mà cô muốn làm nhận định bằng mọi giá cô phải làm được nó nên Bùi Hường từ trước đến nay chưa từng cấm cản cô điều gì bà để cho cô thoả sức với đam mê ham muốn của mình
- Nói là tìm việc làm nhưng Gia Hân cô còn chưa được học đại học thì có nơi nào tuyển cô. Cô chỉ làm được mấy việc chân tay thôi quả thật nó rất là cực
“ Không sao vất vả một tý tạo nên thành công chỉ cần mày kiên trì nhất định trời không phụ lòng mày “
- Cô vừa nằm vừa suy nghĩ đủ điều cô chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm tuy cuộc sống khốn khổ nhưng cô vẫn giữ được nước da trắng lán mịn gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn đôi mắt to tròn long lanh mai tóc màu vàng dài thướt tha kèm thêm bờ mông nở nang đầy quyến rũ khiến ai nhìn vào cũng chỉ muốn bao bọc lấy cô mà ân ái. Cô đang nằm suy nghĩ bỗng ngủ thiếp đi lúc nào không hay
- Cô làm một mạch tới tận sáng hôm sau mà không nhớ hôm nay là ngày đầu tiên cô phải thức dậy đi kiếm việc làm mới cho mình……..
- Khi mẹ cô vừa dọn hàng để bán xong vẫn chưa thấy cô thức dậy bà liền cười hiền từ một cái rồi nói:
“Con bé này hôm qua thì nói năng hùng hồn lắm mà sao nay mặt trời mọc lên đỉnh rồi vẫn còn không thèm dậy đi kiếm việc làm nữa haha…”
- Cô bị tiếng cười của mẹ cô đánh thức cô ngồi dậy với vẻ mặt ngơ ngác cô đang không hiểu tại sao mẹ cô lại ngồi đây cười. Trông cô lúc này y hệt một con nai bé nhỏ. Mẹ cô thấy cô cứ ngơ ngơ ra vậy liền không nén được cảm xúc mà bật cười to
“ Hahaha hôm qua tiểu thư nhà chúng ta đây chả nói hôm nay phải đi kiếm việc làm sao. Thế mà nhìn xem giờ vẫn còn nằm đây haha haha…”
- Cô bất chợt phát giác ra ý của mẹ cô cuốn quýt vội vã đi thay đồ nhưng bị mẹ cô ngăn lại
“ Thôi để chiều rồi đi con ạ giờ cũng sắp trưa rồi ra phụ mẹ chuẩn bị dọn hàng chúng ta cùng về nấu nướng “
- Mẹ cô nói vậy cô cũng chỉ biết ậm ừ mà vâng theo
Buổi chiều hôm ấy…!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.