Trần Tiên Sinh Và Trình Phu Nhân
Chương 7
Cửu Lộ Phi Hương
25/05/2013
Trình Y Nhiên đo nhiệt độ cho Trần Hựu Lâm, 38 độ 6. Trần tiên sinh cứ thế làm ầm ĩ: “Vợ, vợ ơi, đưa anh đi bệnh viện, anh sắp chết rồi, anh bị thiêu đốt đến choáng váng rồi, sau này không còn ai nấu cơm, quỳ bàn giặt cho vợ nữa rồi.”
Trình Y Nhiên hung hăng cấu một cái lên tay Trần tiên sinh : “Anh là bùn nặn lên sao? mà có thể bị nung chảy?”
Trần tiên sinh hai mắt rơm rớm ngước nhìn Trình tiểu thư: “Anh là chocolate nặn lên đấy, dễ bị nóng chảy ...”
Trình tiểu thư thở dài: “Anh là một Lâm Đại Ngọc Lâm Đại Ngọc (*) nha, nhà chúng ta cũng đâu phải cái Giả phủ vung tiền hoang phí kia, đi bệnh viện cái gì, bệnh viện bây giờ mà là nơi cho người đi sao? Em xuống dưới nhà mua cho anh hai viên hạ sốt, anh uống tạm đi, không thấy hạ sốt thì lại đi truyền dịch tiếp.”
(*) Tên nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.
Trần tiên sinh túm lấy góc áo vợ nói: “Em về sớm chút nhé.”
Trình tiểu thư mạnh miệng nói không thương Trần tiên sinh, nhưng mà ra đến cửa liền vội vội vàng vàng chạy. Trần tiên sinh thấy Trình tiểu thư đi rồi, lập tức không rên rỉ nữa, nằm yên trên giường, lặng lẽ dưỡng bệnh.
Nằm một hồi, Trần tiên sinh bắt đầu ngứa tay, anh gọi điện thoại cho Trình tiểu thư, sau một cơn rên rỉ mới nói: “Vợ ơi, anh muốn ăn sườn hầm cà chua.”
Bên kia đồng ý rồi, Trần tiên sinh cũng cúp máy. Nhưng được vài phút, Trần tiên sinh ngứa tay lại gọi cho vợ lần thứ hai: “Vợ ơi, anh muốn ăn sườn xào chua ngọt.”
Bên kia cũng đồng ý rồi, Trần tiên sinh cảm thấy hả lòng hả dạ cúp máy. Lại qua vài phút nữa, Trần tiên sinh gọi điện lần thứ ba, còn chưa mở miệng đã bị mắng cho vuốt mặt không kịp, mắng xong rồi, Trình tiểu thư còn đang thở hổn hển lại hỏi: “Còn muốn ăn gì nữa?”
“Anh ... thấy túi của em còn đặt trên bàn ngoài phòng khách, trên người em có tiền chứ?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó Trần tiên sinh lại bị mắng một trận tơi tả nữa.
Trần tiên sinh cơ thể tốt, uống thuốc vào chẳng lâu sau là hạ sốt rồi, lúc chạng vạng, Trình tiểu thư sờ trán anh thấy đã khôi phục nhiệt độ bình thường, cô thở phào nhẹ nhõm, xoa tóc Trần tiên sinh nói: “Lần sau nếu em ốm, sẽ cật lực giày vò anh một trận , bắt anh trả nợ.”
Trần tiên sinh dụi dụi đầu vào tay vợ, cười tủm tỉm nói: “Được, em giày vò anh hết sức càng tốt, anh thích bị em giày vò, cả đời cứ quấn quýt triền miên trong giày vò.”
Mặc dù kết hôn cũng lâu rồi, nghe anh nói như vậy, Trình tiểu thư vẫn có thể lặng lẽ đỏ mặt , cô ho khan một tiếng, vòng vo lảng sang chuyện khác: “Trần Hựu Lâm, sau này anh liệu có bị hói đầu không a?” Trình tiểu thư chỉ chỉ lên đỉnh đầu Trần tiên sinh nói, “Bên trái tóc mọc rất dày, trơn bóng hơn hẳn bên phải.”
“Em sẽ ghét bỏ anh ư?”
Trình tiểu thư trầm tư một lúc: “Có lẽ sẽ không ghét bỏ, em lấy tóc của em cho anh làm tóc giả, chỉ cần em chưa bị hói, anh cũng không lo bị hói đâu.”
“Vợ ơi! Anh cảm động quá, hôn một cái, hôn một cái đi!”
“Tránh ra. Trong người anh còn mầm bệnh, đừng đụng vào em!”
Trình Y Nhiên hung hăng cấu một cái lên tay Trần tiên sinh : “Anh là bùn nặn lên sao? mà có thể bị nung chảy?”
Trần tiên sinh hai mắt rơm rớm ngước nhìn Trình tiểu thư: “Anh là chocolate nặn lên đấy, dễ bị nóng chảy ...”
Trình tiểu thư thở dài: “Anh là một Lâm Đại Ngọc Lâm Đại Ngọc (*) nha, nhà chúng ta cũng đâu phải cái Giả phủ vung tiền hoang phí kia, đi bệnh viện cái gì, bệnh viện bây giờ mà là nơi cho người đi sao? Em xuống dưới nhà mua cho anh hai viên hạ sốt, anh uống tạm đi, không thấy hạ sốt thì lại đi truyền dịch tiếp.”
(*) Tên nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.
Trần tiên sinh túm lấy góc áo vợ nói: “Em về sớm chút nhé.”
Trình tiểu thư mạnh miệng nói không thương Trần tiên sinh, nhưng mà ra đến cửa liền vội vội vàng vàng chạy. Trần tiên sinh thấy Trình tiểu thư đi rồi, lập tức không rên rỉ nữa, nằm yên trên giường, lặng lẽ dưỡng bệnh.
Nằm một hồi, Trần tiên sinh bắt đầu ngứa tay, anh gọi điện thoại cho Trình tiểu thư, sau một cơn rên rỉ mới nói: “Vợ ơi, anh muốn ăn sườn hầm cà chua.”
Bên kia đồng ý rồi, Trần tiên sinh cũng cúp máy. Nhưng được vài phút, Trần tiên sinh ngứa tay lại gọi cho vợ lần thứ hai: “Vợ ơi, anh muốn ăn sườn xào chua ngọt.”
Bên kia cũng đồng ý rồi, Trần tiên sinh cảm thấy hả lòng hả dạ cúp máy. Lại qua vài phút nữa, Trần tiên sinh gọi điện lần thứ ba, còn chưa mở miệng đã bị mắng cho vuốt mặt không kịp, mắng xong rồi, Trình tiểu thư còn đang thở hổn hển lại hỏi: “Còn muốn ăn gì nữa?”
“Anh ... thấy túi của em còn đặt trên bàn ngoài phòng khách, trên người em có tiền chứ?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó Trần tiên sinh lại bị mắng một trận tơi tả nữa.
Trần tiên sinh cơ thể tốt, uống thuốc vào chẳng lâu sau là hạ sốt rồi, lúc chạng vạng, Trình tiểu thư sờ trán anh thấy đã khôi phục nhiệt độ bình thường, cô thở phào nhẹ nhõm, xoa tóc Trần tiên sinh nói: “Lần sau nếu em ốm, sẽ cật lực giày vò anh một trận , bắt anh trả nợ.”
Trần tiên sinh dụi dụi đầu vào tay vợ, cười tủm tỉm nói: “Được, em giày vò anh hết sức càng tốt, anh thích bị em giày vò, cả đời cứ quấn quýt triền miên trong giày vò.”
Mặc dù kết hôn cũng lâu rồi, nghe anh nói như vậy, Trình tiểu thư vẫn có thể lặng lẽ đỏ mặt , cô ho khan một tiếng, vòng vo lảng sang chuyện khác: “Trần Hựu Lâm, sau này anh liệu có bị hói đầu không a?” Trình tiểu thư chỉ chỉ lên đỉnh đầu Trần tiên sinh nói, “Bên trái tóc mọc rất dày, trơn bóng hơn hẳn bên phải.”
“Em sẽ ghét bỏ anh ư?”
Trình tiểu thư trầm tư một lúc: “Có lẽ sẽ không ghét bỏ, em lấy tóc của em cho anh làm tóc giả, chỉ cần em chưa bị hói, anh cũng không lo bị hói đâu.”
“Vợ ơi! Anh cảm động quá, hôn một cái, hôn một cái đi!”
“Tránh ra. Trong người anh còn mầm bệnh, đừng đụng vào em!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.