Chương 1: Mặc Hoạ
Quan Hư
02/08/2024
Đạo Lịch ngày mùng 10 tháng 9 năm 20022.
Thông Tiên thành, ngoại sơn Thông Tiên môn.
Mặc Hoạ mười tuổi, mặc đạo bào mộc mạc của đệ tử ngoại môn, đang buồn chán ngồi xổm ở dưới một tảng đá lớn, cầm cây cỏ trong tay, vùi đầu vẽ những đường vân phức tạp trên mặt đất.
Đến giờ Mão, các đệ tử của tông môn lần lượt lên núi, tốp năm tốp ba kết bạn, vừa nói vừa cười.
Một tiểu mập mạp mặc đạo bào ngoại môn, trên người mang trang sức ngọc bội quý báu, đi cùng hai ba tùy tùng, tìm được Mặc Hoạ sau tảng đá, tự đắc đi đến.
Tiểu mập mạp nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có thân ảnh của giáo tập, mới rụt đầu hô:
"Mặc Họa!"
Mặc Họa ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ tuấn tú như tranh vẽ, ánh mắt trong veo.
Tên mập đè thấp giọng nói: "Đã làm xong chưa?"
Mặc Họa mười tuổi bắt chước vỗ ngực như người lớn, "Ta làm việc, ngươi yên tâm", nói xong từ trong túi trữ vật phía sau lấy ra mấy phần trận pháp, giấy trắng mực đỏ, đưa cho tiểu mập mạp.
"Ngươi xem một chút có chỗ nào không ổn hay không."
Tên mập nghiêm túc nhận lấy, mở ra xem, nghiêm túc nhìn thoáng qua, sau đó vẻ mặt đau khổ nói:
"Ta xem không hiểu..."
Mặc Họa kiên nhẫn giải thích:
"Bài tập giáo tập giao là trận văn cơ sở của Ngũ Hành trận pháp, ta giúp ngươi vẽ tốt, còn cố ý vẽ sai sáu chỗ, để ngừa giáo tập nhìn ra những trận văn này không phải ngươi vẽ..."
"Sáu chỗ... Có phải là sai quá nhiều hay không..."
Mặc Họa yên lặng nhìn hắn.
Tiểu mập mạp lập tức nhận ra sai lầm của mình, nghĩ lại:
"Làm người không thể quá tham lam, ta có thể làm bài tập mà giáo tập bố trí ra đã không tệ rồi, nếu làm quá tốt, ngược lại sẽ khiến người hoài nghi, một khi bị giáo tập phát hiện, để cho cha ta biết được, hắn khẳng định sẽ dùng sức đánh ta, không thể đòi hỏi thêm được..."
Mặc Họa gật đầu nói: "Không hổ là An thiếu gia, nhanh như vậy đã hiểu rõ rồi!"
Tiểu mập mạp nhét hai viên linh thạch vào trong tay Mặc Hoạ liền nói: "Mặc ca, ngươi thật tinh mắt và suy nghĩ chu đáo! Linh thạch cho ngươi, lần sau giáo tập giao bài tập bố trí trận pháp ta sẽ tìm ngươi!"
Nói xong đem trận pháp cất vào trong ngực, nhanh như chớp hướng trên núi chạy đi.
Mặc Họa cẩn thận cất kỹ hai viên linh thạch, lại nhổ một đoạn cây cỏ, tiếp tục vẽ trên mặt đất.
Một lát sau lại có một công tử gầy gò tay cầm quạt giấy phe phẩy đi tới, tướng mạo kiêu ngạo, ngọc bội đầy người.
Mặc Họa cũng đưa cho hắn một trận đồ, tên công tử gầy gò kia liếc nhìn trận đồ, sau đó nháy mắt ra hiệu cho hạ nhân. Hạ nhân tiến lên tiếp nhận, đưa cho Mặc Họa hai viên linh thạch.
Công tử gầy gò cầm trận đồ, nhưng còn chưa đi, đột nhiên thu lại quạt giấy, kiêu căng nói: "Bản thiếu gia cũng cực kỳ am hiểu trận pháp, chỉ là không có thời gian làm những trận pháp cơ sở này, lúc này mới để cho ngươi viết thay."
Mặc Họa mặc kệ hắn, cầm lấy rễ cỏ vẽ tiếp lên mặt đất.
Công tử gầy gò có chút ảo não, lại cười lạnh nói: "Nghe nói trong số tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ của Thông Tiên Môn, ngươi vẽ trận pháp tốt nhất, không biết nếu so với bổn thiếu gia thì như thế nào, rảnh rỗi thì chúng ta tỷ thí một chút?"
Mặc Họa thầm nghĩ ngươi đã nhờ ta viết bài tập trận pháp rồi, ngươi liền nói trình độ của mình như thế nào?
Nhưng mà theo nguyên tắc dĩ hòa vi quý, Mặc Họa vẫn ngẩng đầu lên, lấy lời khen ngợi dễ nghe:
"Tự nhiên là trình độ trận pháp của công tử cao hơn nhiều, Tiền gia là gia tộc đệ nhất Thông Tiên Thành, truyền thừa trận pháp không phải tu sĩ khác có thể so sánh được.”
Công tử gầy gò giật mình, lại hỏi: "Vậy ngươi nói xem, trong số tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ của Thông Tiên môn, có ai có thể so được với ta không?"
"Đương nhiên là có..."
Công tử gầy không vui: "Còn có ai?"
"Ví dụ như ta..." Tất nhiên những lời này Mặc Họa sẽ không ngu ngốc nói ra.
"Rất nhiều, nhất thời không đếm hết."
Công tử gầy gò rõ ràng tức giận.
"Đây là chuyện tốt!" Mặc Họa trợn mắt nói dối.
Công tử gầy gò cười lạnh nói: "Gia thế không tốt hơn ta, linh thạch không nhiều bằng ta, trận pháp lại cao hơn ta, người như vậy còn rất nhiều, ý của ngươi là muốn nói thiên phú của ta kém cỏi, không sánh bằng người khác sao? Việc này tốt ở chỗ nào?"
Mặc Họa nói: "Tu sĩ ở Thông Tiên Thành, mặc dù có thiên phú, học tập tốt đi chăng nữa, nhưng cuối cùng cũng phải vào Vạn Bảo Lâu của Tiền gia, luyện khí luyện đan họa trận pháp cho Tiền gia các ngươi sao..."
"Ngươi nghĩ đi, hiện tại ngươi mới là Luyện Khí, thì đã có tu sĩ Trúc Cơ làm việc cho ngươi, ngươi mới là Nhất phẩm Trận Sư, đã có Nhị phẩm Trận Sư nghe ngươi sai sử, cái này uy phong cỡ nào a! Tu sĩ thủ hạ càng mạnh, bản lĩnh ngươi càng lớn a!"
Công tử gầy ngây ngẩn cả người, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, "Hình như cũng có chút đạo lý!"
"Hiểu rồi chứ."
Công tử gầy gật đầu, nhìn về phía các tu sĩ dưới chân núi, cổ ngửa lên trời:
"Không sai! Không sai! Ta mặc kệ thiên phú của các ngươi cao đến đâu, cho dù cố gắng tu luyện thêm nữa, cuối cùng không phải vẫn là làm trâu làm ngựa cho Tiền gia ta sao?"
Tiền công tử nói xong thì ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
Sau khi lừa gạt công tử nhà họ Tiền rời đi, Mặc Họa tiếp tục dùng cây cỏ trên mặt đất luyện tập trận pháp.
Chỉ chốc lát sau lại có thêm mấy tu sĩ phú nhị đại tới, một tay giao tiền một tay giao hàng, dùng linh thạch mua mấy bộ trận pháp có trong tay Mặc Họa. Chờ lúc Mặc Họa giao dịch xong, trong tay đã có mười hai viên linh thạch.
Mười hai viên linh thạch đối với tán tu mà nói đã là không ít, nhưng đối với tu đạo mà nói, vẫn không bao giờ là đủ.
Mặc Họa thở dài, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có một tia bất đắc dĩ.
Tu sĩ ở tầng dưới chót như hắn, tu đạo thật vô vọng a...
Năm đầu tiên của Đạo lịch, tức là hơn hai vạn năm trước, triều đình Đạo giáo là thế lực lớn nhất của giới tu đạo, nhất thống Cửu Châu, sắc phong thế gia và tông môn, thành lập một thể thống nhất, quy định các loại cấp bậc của tu đạo nghiệp.
Đạo Đình lại ban bố đạo luật, hạn chế tu sĩ, khiến tu sĩ không được lạm sát, không được cướp bóc, không được thải bổ.
Tu chân giới nhờ vào đó mà phát triển hơn hai vạn năm, phồn thịnh đến cực điểm, diện tích lãnh thổ rộng lớn, tu sĩ nhiều vô kể.
Nhưng Đạo Đình phồn hoa hưng thịnh, thế gia lẫy lừng, tông môn hùng bá một phương.
Chỉ có những tán tu ở tầng dưới chót, không có gia tộc để phụ thuộc, cuộc sống khốn khổ, tu đạo trong vô vọng.
Tu chân giới sinh sôi hơn hai vạn năm, phàm nhân không có linh căn dần dần bị loại bỏ, còn lại đều là tu sĩ có linh căn, có thể tu đạo. Nhưng tu sĩ càng nhiều, tiêu hao linh khí càng lớn, linh khí trong thiên địa tiêu hao hầu như không còn.
Bây giờ tu sĩ muốn tu đạo, vừa muốn truyền thừa, vừa muốn linh thạch.
Nhưng mà đại gia tộc chiếm cứ linh khoáng, tầng dưới chót thì thiếu thốn linh thạch, đại tông môn lũng đoạn truyền thừa, tán tu bình thường không có cửa.
Trong Thông Tiên Thành, tuyệt đại đa số tán tu không có truyền thừa, cũng thiếu linh thạch, cả đời chỉ có thể là tu sĩ Luyện Khí cảnh.
Luyện Khí cảnh, chẳng qua chỉ là con kiến hèn mọn dưới Thiên Đạo mênh mông này mà thôi.
Mà Mặc Họa chính là một trong hàng trăm triệu con kiến hôi này.
Hơn nữa rất có thể, cả đời này đều sẽ trôi qua như vậy!
Trên khuôn mặt non nớt của Mặc Họa hiện vẻ cay đắng.
Có lẽ Thiên Đạo bình đẳng, nhưng tu đạo, lại tuyệt đối không bình đẳng...
Mặc Họa là một tán tu Luyện Khí tầng hai, xuất thân từ gia đình tán tu Luyện Khí cảnh, cha mẹ đều là Luyện Khí cảnh.
Phụ thân Mặc Sơn săn bắt yêu thú mà sống, suốt ngày chém giết yêu thú, trên người vết thương chồng chất. Mẫu thân thì ở thiện lâu làm đầu bếp, bị ảnh hưởng bởi hỏa khí từ bếp, thường xuyên ho khan.
Mà cha mẹ sống tiết kiệm, tất cả linh thạch tích góp được, cũng chỉ là vì để cho Mặc Họa có thể vào ngoại môn Thông Tiên Môn tu hành.
Nhưng Mặc Họa vô luận tu hành như thế nào, linh căn hạ hay trung phẩm, mặc dù so với người thường tốt hơn một chút, nhưng ở tu chân giới có rất nhiều thiên tài, đã định trước cũng chỉ là một thành viên tư chất bình thường.
Bất kể tu luyện thế nào, có lẽ cũng chỉ có thể là một tu sĩ Luyện Khí cảnh.
Điều kiện gia đình khó khăn, lại không có linh thạch, Mặc Hoạ cũng chỉ có thể giống như đệ tử bình thường, tu đến luyện khí tầng sáu liền rời khỏi tông môn, sau đó nghĩ biện pháp học nghề mưu sinh.
Nhưng Mặc Họa trời sinh yếu nhược!
Tu sĩ Luyện Khí kỳ dựa vào đó mà kiếm sống, muốn săn giết yêu thú, bình thường đều cần thể trạng cường tráng của thể tu. Mặc Hoạ thân thể yếu nhược, ngay cả tìm công việc kiếm cơm cũng không được.
Vạn nhất trong tương lai cưới vợ sinh con, gánh nặng tăng thêm, tất cả linh thạch cũng sẽ dùng để nuôi gia đình.
Mặc Họa không có linh thạch tu luyện, tu vi sẽ vĩnh viễn bị đình trệ, cả đời cũng chỉ là một tu sĩ Luyện Khí nhỏ nhoi.
Giống như tất cả tán tu nghèo khổ trong Thông Tiên Thành này.
Giống như hàng trăm triệu tu sĩ tầng dưới chót của Tu giới này.
Cả đời chỉ là Luyện Khí!
Mặc Họa mới chỉ mười tuổi lặng lẽ thở dài, thu thập xong tâm trạng, liền tiến vào tông môn đi học. Sau khi tu hành một ngày, Mặc Họa trở lại nơi ở của đệ tử, lại nhìn điển tịch tu đạo, đợi đến giờ tý liền nằm ở trên giường.
Khi Mặc Họa nhắm mắt, trong thức hải liền xuất hiện một tấm bia.
Trên tấm bia không có chữ, nhưng từ khi nhìn thấy tấm bia này, Mặc Họa đã biết tên của nó:
Đạo Bia!
Thông Tiên thành, ngoại sơn Thông Tiên môn.
Mặc Hoạ mười tuổi, mặc đạo bào mộc mạc của đệ tử ngoại môn, đang buồn chán ngồi xổm ở dưới một tảng đá lớn, cầm cây cỏ trong tay, vùi đầu vẽ những đường vân phức tạp trên mặt đất.
Đến giờ Mão, các đệ tử của tông môn lần lượt lên núi, tốp năm tốp ba kết bạn, vừa nói vừa cười.
Một tiểu mập mạp mặc đạo bào ngoại môn, trên người mang trang sức ngọc bội quý báu, đi cùng hai ba tùy tùng, tìm được Mặc Hoạ sau tảng đá, tự đắc đi đến.
Tiểu mập mạp nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có thân ảnh của giáo tập, mới rụt đầu hô:
"Mặc Họa!"
Mặc Họa ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ tuấn tú như tranh vẽ, ánh mắt trong veo.
Tên mập đè thấp giọng nói: "Đã làm xong chưa?"
Mặc Họa mười tuổi bắt chước vỗ ngực như người lớn, "Ta làm việc, ngươi yên tâm", nói xong từ trong túi trữ vật phía sau lấy ra mấy phần trận pháp, giấy trắng mực đỏ, đưa cho tiểu mập mạp.
"Ngươi xem một chút có chỗ nào không ổn hay không."
Tên mập nghiêm túc nhận lấy, mở ra xem, nghiêm túc nhìn thoáng qua, sau đó vẻ mặt đau khổ nói:
"Ta xem không hiểu..."
Mặc Họa kiên nhẫn giải thích:
"Bài tập giáo tập giao là trận văn cơ sở của Ngũ Hành trận pháp, ta giúp ngươi vẽ tốt, còn cố ý vẽ sai sáu chỗ, để ngừa giáo tập nhìn ra những trận văn này không phải ngươi vẽ..."
"Sáu chỗ... Có phải là sai quá nhiều hay không..."
Mặc Họa yên lặng nhìn hắn.
Tiểu mập mạp lập tức nhận ra sai lầm của mình, nghĩ lại:
"Làm người không thể quá tham lam, ta có thể làm bài tập mà giáo tập bố trí ra đã không tệ rồi, nếu làm quá tốt, ngược lại sẽ khiến người hoài nghi, một khi bị giáo tập phát hiện, để cho cha ta biết được, hắn khẳng định sẽ dùng sức đánh ta, không thể đòi hỏi thêm được..."
Mặc Họa gật đầu nói: "Không hổ là An thiếu gia, nhanh như vậy đã hiểu rõ rồi!"
Tiểu mập mạp nhét hai viên linh thạch vào trong tay Mặc Hoạ liền nói: "Mặc ca, ngươi thật tinh mắt và suy nghĩ chu đáo! Linh thạch cho ngươi, lần sau giáo tập giao bài tập bố trí trận pháp ta sẽ tìm ngươi!"
Nói xong đem trận pháp cất vào trong ngực, nhanh như chớp hướng trên núi chạy đi.
Mặc Họa cẩn thận cất kỹ hai viên linh thạch, lại nhổ một đoạn cây cỏ, tiếp tục vẽ trên mặt đất.
Một lát sau lại có một công tử gầy gò tay cầm quạt giấy phe phẩy đi tới, tướng mạo kiêu ngạo, ngọc bội đầy người.
Mặc Họa cũng đưa cho hắn một trận đồ, tên công tử gầy gò kia liếc nhìn trận đồ, sau đó nháy mắt ra hiệu cho hạ nhân. Hạ nhân tiến lên tiếp nhận, đưa cho Mặc Họa hai viên linh thạch.
Công tử gầy gò cầm trận đồ, nhưng còn chưa đi, đột nhiên thu lại quạt giấy, kiêu căng nói: "Bản thiếu gia cũng cực kỳ am hiểu trận pháp, chỉ là không có thời gian làm những trận pháp cơ sở này, lúc này mới để cho ngươi viết thay."
Mặc Họa mặc kệ hắn, cầm lấy rễ cỏ vẽ tiếp lên mặt đất.
Công tử gầy gò có chút ảo não, lại cười lạnh nói: "Nghe nói trong số tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ của Thông Tiên Môn, ngươi vẽ trận pháp tốt nhất, không biết nếu so với bổn thiếu gia thì như thế nào, rảnh rỗi thì chúng ta tỷ thí một chút?"
Mặc Họa thầm nghĩ ngươi đã nhờ ta viết bài tập trận pháp rồi, ngươi liền nói trình độ của mình như thế nào?
Nhưng mà theo nguyên tắc dĩ hòa vi quý, Mặc Họa vẫn ngẩng đầu lên, lấy lời khen ngợi dễ nghe:
"Tự nhiên là trình độ trận pháp của công tử cao hơn nhiều, Tiền gia là gia tộc đệ nhất Thông Tiên Thành, truyền thừa trận pháp không phải tu sĩ khác có thể so sánh được.”
Công tử gầy gò giật mình, lại hỏi: "Vậy ngươi nói xem, trong số tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ của Thông Tiên môn, có ai có thể so được với ta không?"
"Đương nhiên là có..."
Công tử gầy không vui: "Còn có ai?"
"Ví dụ như ta..." Tất nhiên những lời này Mặc Họa sẽ không ngu ngốc nói ra.
"Rất nhiều, nhất thời không đếm hết."
Công tử gầy gò rõ ràng tức giận.
"Đây là chuyện tốt!" Mặc Họa trợn mắt nói dối.
Công tử gầy gò cười lạnh nói: "Gia thế không tốt hơn ta, linh thạch không nhiều bằng ta, trận pháp lại cao hơn ta, người như vậy còn rất nhiều, ý của ngươi là muốn nói thiên phú của ta kém cỏi, không sánh bằng người khác sao? Việc này tốt ở chỗ nào?"
Mặc Họa nói: "Tu sĩ ở Thông Tiên Thành, mặc dù có thiên phú, học tập tốt đi chăng nữa, nhưng cuối cùng cũng phải vào Vạn Bảo Lâu của Tiền gia, luyện khí luyện đan họa trận pháp cho Tiền gia các ngươi sao..."
"Ngươi nghĩ đi, hiện tại ngươi mới là Luyện Khí, thì đã có tu sĩ Trúc Cơ làm việc cho ngươi, ngươi mới là Nhất phẩm Trận Sư, đã có Nhị phẩm Trận Sư nghe ngươi sai sử, cái này uy phong cỡ nào a! Tu sĩ thủ hạ càng mạnh, bản lĩnh ngươi càng lớn a!"
Công tử gầy ngây ngẩn cả người, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, "Hình như cũng có chút đạo lý!"
"Hiểu rồi chứ."
Công tử gầy gật đầu, nhìn về phía các tu sĩ dưới chân núi, cổ ngửa lên trời:
"Không sai! Không sai! Ta mặc kệ thiên phú của các ngươi cao đến đâu, cho dù cố gắng tu luyện thêm nữa, cuối cùng không phải vẫn là làm trâu làm ngựa cho Tiền gia ta sao?"
Tiền công tử nói xong thì ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
Sau khi lừa gạt công tử nhà họ Tiền rời đi, Mặc Họa tiếp tục dùng cây cỏ trên mặt đất luyện tập trận pháp.
Chỉ chốc lát sau lại có thêm mấy tu sĩ phú nhị đại tới, một tay giao tiền một tay giao hàng, dùng linh thạch mua mấy bộ trận pháp có trong tay Mặc Họa. Chờ lúc Mặc Họa giao dịch xong, trong tay đã có mười hai viên linh thạch.
Mười hai viên linh thạch đối với tán tu mà nói đã là không ít, nhưng đối với tu đạo mà nói, vẫn không bao giờ là đủ.
Mặc Họa thở dài, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có một tia bất đắc dĩ.
Tu sĩ ở tầng dưới chót như hắn, tu đạo thật vô vọng a...
Năm đầu tiên của Đạo lịch, tức là hơn hai vạn năm trước, triều đình Đạo giáo là thế lực lớn nhất của giới tu đạo, nhất thống Cửu Châu, sắc phong thế gia và tông môn, thành lập một thể thống nhất, quy định các loại cấp bậc của tu đạo nghiệp.
Đạo Đình lại ban bố đạo luật, hạn chế tu sĩ, khiến tu sĩ không được lạm sát, không được cướp bóc, không được thải bổ.
Tu chân giới nhờ vào đó mà phát triển hơn hai vạn năm, phồn thịnh đến cực điểm, diện tích lãnh thổ rộng lớn, tu sĩ nhiều vô kể.
Nhưng Đạo Đình phồn hoa hưng thịnh, thế gia lẫy lừng, tông môn hùng bá một phương.
Chỉ có những tán tu ở tầng dưới chót, không có gia tộc để phụ thuộc, cuộc sống khốn khổ, tu đạo trong vô vọng.
Tu chân giới sinh sôi hơn hai vạn năm, phàm nhân không có linh căn dần dần bị loại bỏ, còn lại đều là tu sĩ có linh căn, có thể tu đạo. Nhưng tu sĩ càng nhiều, tiêu hao linh khí càng lớn, linh khí trong thiên địa tiêu hao hầu như không còn.
Bây giờ tu sĩ muốn tu đạo, vừa muốn truyền thừa, vừa muốn linh thạch.
Nhưng mà đại gia tộc chiếm cứ linh khoáng, tầng dưới chót thì thiếu thốn linh thạch, đại tông môn lũng đoạn truyền thừa, tán tu bình thường không có cửa.
Trong Thông Tiên Thành, tuyệt đại đa số tán tu không có truyền thừa, cũng thiếu linh thạch, cả đời chỉ có thể là tu sĩ Luyện Khí cảnh.
Luyện Khí cảnh, chẳng qua chỉ là con kiến hèn mọn dưới Thiên Đạo mênh mông này mà thôi.
Mà Mặc Họa chính là một trong hàng trăm triệu con kiến hôi này.
Hơn nữa rất có thể, cả đời này đều sẽ trôi qua như vậy!
Trên khuôn mặt non nớt của Mặc Họa hiện vẻ cay đắng.
Có lẽ Thiên Đạo bình đẳng, nhưng tu đạo, lại tuyệt đối không bình đẳng...
Mặc Họa là một tán tu Luyện Khí tầng hai, xuất thân từ gia đình tán tu Luyện Khí cảnh, cha mẹ đều là Luyện Khí cảnh.
Phụ thân Mặc Sơn săn bắt yêu thú mà sống, suốt ngày chém giết yêu thú, trên người vết thương chồng chất. Mẫu thân thì ở thiện lâu làm đầu bếp, bị ảnh hưởng bởi hỏa khí từ bếp, thường xuyên ho khan.
Mà cha mẹ sống tiết kiệm, tất cả linh thạch tích góp được, cũng chỉ là vì để cho Mặc Họa có thể vào ngoại môn Thông Tiên Môn tu hành.
Nhưng Mặc Họa vô luận tu hành như thế nào, linh căn hạ hay trung phẩm, mặc dù so với người thường tốt hơn một chút, nhưng ở tu chân giới có rất nhiều thiên tài, đã định trước cũng chỉ là một thành viên tư chất bình thường.
Bất kể tu luyện thế nào, có lẽ cũng chỉ có thể là một tu sĩ Luyện Khí cảnh.
Điều kiện gia đình khó khăn, lại không có linh thạch, Mặc Hoạ cũng chỉ có thể giống như đệ tử bình thường, tu đến luyện khí tầng sáu liền rời khỏi tông môn, sau đó nghĩ biện pháp học nghề mưu sinh.
Nhưng Mặc Họa trời sinh yếu nhược!
Tu sĩ Luyện Khí kỳ dựa vào đó mà kiếm sống, muốn săn giết yêu thú, bình thường đều cần thể trạng cường tráng của thể tu. Mặc Hoạ thân thể yếu nhược, ngay cả tìm công việc kiếm cơm cũng không được.
Vạn nhất trong tương lai cưới vợ sinh con, gánh nặng tăng thêm, tất cả linh thạch cũng sẽ dùng để nuôi gia đình.
Mặc Họa không có linh thạch tu luyện, tu vi sẽ vĩnh viễn bị đình trệ, cả đời cũng chỉ là một tu sĩ Luyện Khí nhỏ nhoi.
Giống như tất cả tán tu nghèo khổ trong Thông Tiên Thành này.
Giống như hàng trăm triệu tu sĩ tầng dưới chót của Tu giới này.
Cả đời chỉ là Luyện Khí!
Mặc Họa mới chỉ mười tuổi lặng lẽ thở dài, thu thập xong tâm trạng, liền tiến vào tông môn đi học. Sau khi tu hành một ngày, Mặc Họa trở lại nơi ở của đệ tử, lại nhìn điển tịch tu đạo, đợi đến giờ tý liền nằm ở trên giường.
Khi Mặc Họa nhắm mắt, trong thức hải liền xuất hiện một tấm bia.
Trên tấm bia không có chữ, nhưng từ khi nhìn thấy tấm bia này, Mặc Họa đã biết tên của nó:
Đạo Bia!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.