Trang Chủ Đừng Vội

Quyển 2 - Chương 52: Ấm áp

Thuỷ Thiên Triệt

22/08/2014

Edit: Tiểu Ngọc Nhi

Sáng sớm rơi xuống một cơn mưa phùn mịt mù, cây cối xanh tươi rậm rạp càng trở nên mê người.

Thù Lam đứng ở cửa sương phòng, vẻ mặt khó nén xấu hổ. Cách đó không xa, Chu Diệu Lang cầm một chiếc quạt giấy dầu vẽ hình thanh trúc chậm rãi đi tới, đứng ở trong sân. Nhẹ nhàng ngoắc nàng, ý bảo nàng đi qua.

Thù Lam cung kính khom người, thả nhẹ cước bộ đi đến trước mặt nàng, thấp giọng nói: “Chu tỷ tỷ.”

Chu Diệu Lang cười nhẹ, bàn tay cầm quạt giấy đưa về phía trước, che đầu cho Thù Lam, ngăn đi những hạt mưa tơ liễu tinh tế đầy trời kia, ánh mắt quét qua cánh cửa gỗ khắc hoa đóng chặt, cười nói: “Hôm nay không cần ngươi hầu hạ, ta tự mình làm.”

Thù Lam nghe vậy gật gật đầu, không có nửa phần dị nghị.

Ý cười trong mắt Chu Diệu Lang lại đậm hơn một chút, giọng nói đè nhỏ hàm xúc hỏi: “Vừa rồi đứng ở đó có nghe được động tĩnh gì sao?”

“Khụ!” Thù Lam vội ho một tiếng, che giấu vẻ xấu hổ của mình, hai gò má sớm đỏ bừng, trả lời: “Có lẽ đã tỉnh, chỉ là không có đứng dậy.”

“Nha ~” Chu Diệu Lang tươi cười càng thêm thâm thúy, vui mừng gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa.

Thù Lam hiểu được lý do vì sao nàng ấy bày ra bộ dáng này, phải biết là hôm qua, từ lúc ăn tối, Tư Lăng Cô Hồng bước vào đã không đi ra nữa, nàng cũng chỉ đành đứng sau cửa, nào biết không lâu sau, trong phòng lại đột nhiên truyền tới thanh âm kiều mị tận xương kia của Đường Niệm Niệm.

Đường Niệm Niệm không hề cố kỵ, thanh âm kia cũng không có nửa phần ý tứ che giấu, lúc cao lúc thấp, ngay cả thân là nữ tử như Thù Lam cũng bị nàng làm cho toàn thân tê dại cơ hồ sắp xụi lơ, khuôn mặt đỏ như máu, không biết nên đi hay ở lại, vô thức đứng đến nửa đêm, thanh âm kia mới dần dần biến mất, nàng bừng tỉnh, phát hiện mình đi đứng cũng chập choạng rồi.

Chu Diệu Lang nguyên lực thâm hậu đương nhiên nghe thấy còn rõ ràng hơn, lúc đầu nàng còn biến sắc hoảng sợ, nhưng ngay sau đó lại hóa thành mừng như điên, vui sướng nồng đậm tựa như bà bà sắp được ôm cháu vậy, thậm chí ngay cả hai mắt cũng nhiễm lên một tầng nước, hồi lâu không tan đi.

Hai người một trước một sau đi dưới mái hiên, đều cố ý thả nhẹ tiếng bước chân, trong không khí chỉ có tiếng mưa phùn rơi trên cành lá, trên mặt đất.

Trong sương phòng.

Xiêm y rơi tán loạn, giường hỗn độn, hương vị hoan mỹ kiều diễm trong không khí còn chưa tán đi, từ từ, ẩn ẩn phát ra.

Đường Niệm Niệm mơ hồ mở mắt liền đụng phải một đôi mắt u tuyền nguyệt chiếu, toàn bộ thể xác và tâm hồn giống như chớp mắt một cái đã chìm vào trong đó không thể kiềm chế.



“Cô Hồng…” Giọng nói khi vừa tỉnh khàn khàn mềm mại, có điểm khô khốc do vui sướng quá độ mà kêu lên đêm qua, càng có vẻ mị hoặc câu người.

“Ừ, ta đây.” Tư Lăng Cô Hồng tận lực nói nhỏ, giọng nói chầm chậm kéo dài, trong màn gấm giống như rượu ngon tuyệt hảo ngàn năm, chỉ nghe liền có thể say lòng người. Hắn vén màn lên, bước xuống giường phủ thêm một chiếc áo đơn, rồi đi tới bên bàn rót một chén nước, dùng nguyên lực làm nóng rồi mang về giường.

Đường Niệm Niệm nằm ở trên giường, hai mắt mông lung dõi theo bóng dáng hắn, con ngươi đen bóng đảo qua đảo lại theo nhất cử nhất động của hắn, khiến trên mặt Tư Lăng Cô Hồng lộ ra ý cười. Ngồi ở bên giường, một tay nhẹ nhàng nâng người nàng lên, đưa chén trà tới bên môi nàng.

Đường Niệm Niệm theo động tác của hắn máy móc uống hai ngụm, chỉ cảm thấy yết hầu ôn nhuận sảng khoái, hai mắt cũng dần dần tỉnh táo, đột nhiên mím môi không uống nữa, quay đầu nhìn chằm chằm môi Tư Lăng Cô Hồng, nói: “Cô Hồng mớm.”

Tư Lăng Cô Hồng không hề do dự đưa nước ấm còn lại trong chén uống vào, rồi cúi đầu ép lên môi nàng, đưa trà vào trong miệng nàng.

Đường Niệm Niệm hai mắt mị mị, tay liền ôm lấy eo Tư Lăng Cô Hồng, theo động tác này chăn mỏng trên người cũng trượt xuống, lộ ra da thịt nõn nà trắng tuyết, cơ hồ che kín vết đỏ, làm cho người nhìn tâm sinh ma niệm ngứa ngáy tới tận xương.

Mớm xong một ngụm nước, hai người vậy mà không có tách ra, ngược lại dây dưa cùng một chỗ, cũng không biết là ai câu dẫn trước, trong không khí truyền đến âm thanh làm cho người ta mặt đỏ tim đập, thẳng đến khi hô hấp hai người đều dồn dập mới chịu buông ra.

Đường Niệm Niệm hai chân ngồi xổm trên giường mềm mại, hai tay còn ôm lấy vòng eo Tư Lăng Cô Hồng, ánh mắt tinh lượng bức người, nhìn chằm chằm hắn, vừa vui vẻ lại nghiêm túc, mong chờ nói: “Cô Hồng, lại động phòng đi!”

Tư Lăng Cô Hồng cả người căng thẳng, thiếu chút nữa gật đầu áp lên.

Đường Niệm Niệm còn không biết sợ, thân mình nhỏ nhắn gắt gao dựa vào hắn, liếm liếm cánh môi ướt át, nghi hoặc nói: “Không tốt sao? Chẳng lẽ Cô Hồng không thấy thoải mái sao?”

Đường Niệm Niệm là ăn đến xương rồi liền biết mùi ngon, tu vi tăng trưởng cấp tốc còn có tư vị mất hồn tận xương kia, làm cho nàng thật sự thích, hơn nữa nghĩ đến đêm qua, nhớ tới lời Vệ Chỉ Thủy từng nói, sau lần đầu tiên của hai người liền lớn mật đề ra một đống yêu cầu với Tư Lăng Cô Hồng, mà hắn đều ôn nhu đáp ứng, Đường Niệm Niệm cảm thấy tâm tình vô cùng thỏa mãn, không có chỗ nào không vui mừng.

Không tốt sao?

Không thấy thoải mái sao?

Nghe câu hỏi này, lại nhìn bộ dáng bày ra cho người ta hái của Đường Niệm Niệm, toàn thân Tư Lăng Cô Hồng đều như lửa, hai tròng mắt thâm thúy giống như vực sâu che giấu mãnh thú.

Tốt! Phi thường tốt!

Thoải mái! Phi thường thoải mái!

Thậm chí đã không thể dùng từ thoải mái để hình dung.



Cái loại tư vị mất hồn tận xương này, làm cho hắn mất đi lý trí, chỉ còn lại đam mê cuồng nhiệt, muốn đem người trước mắt nuốt vào trong bụng, máu thịt dung hợp.

“Ưm.” Trong lúc thất thần, Tư Lăng Cô Hồng phát giác thân thể mình lại xảy ra biến hóa khó có thể khống chế, y bào bằng lụa mỏng căn bản không che giấu được, cao cao nhô lên.

“Cô Hồng cũng thích, cũng muốn.” Đường Niệm Niệm giác quan vô cùng nhạy bén, phát hiện Tư Lăng Cô Hồng thay đổi, rất tự nhiên đặt lên người hắn, bắp đùi tròn ngồi trên người hắn, chỗ tư mật cách một tầng vải dệt, thân thể hai người đều run lên. Đường Niệm Niệm hai mắt híp híp, trong suốt nhìn Tư Lăng Cô Hồng, mềm mại nói: “Cô Hồng, cho ta.”

Nữ tử dung nhan như thi như họa này ở trong mắt người khác phần lớn luôn là bộ dạng bình tĩnh không chút gợn sóng, hoặc giống như trẻ con, hoặc cười hoặc giận hay bất mãn đều lộ ra không hề che giấu. Song lúc này ở trên giường lại giống như yêu tinh, không hề rụt rè câu dẫn, tóc đen như mực phủ xuống tấm lưng trắng nõn, trắng đen giao nhau giống như vẽ lên một bức họa yêu mị tuyệt sắc.

“… Niệm Niệm.” Một tiếng trầm thấp này giống như thở dài, hơi thở nóng rực như bị đoàn hỏa ở đan điền kia thiêu đốt mà phun ra. Sâu trong hai mắt Tư Lăng Cô Hồng gợn lên vòng xoáy khó tan, xốc y bào lên, thiếu đi tầng trở ngại này, dư nhuận của hai người đêm qua, lại thông thuận vô cùng ân ái cùng một chỗ.

Vận chuyển theo công pháp song tu mà Lục Lục cho kia, bạch quang trước mắt chợt lóe, một mảnh sương mù ấm áp bao quanh giống như thiên hải, làm cho toàn bộ mũi nhọn sắc bén nàng có đều sụp đổ, nhịn không được muốn đưa ra tất cả của mình. Cảm thụ kia chính là tình cảm mà Cô Hồng dành cho nàng, sâu nặng hơn chữ thích đơn giản thường ngày rất nhiều, bao la cuồng nhiệt hơn nụ cười nhẹ ôn nhu thường ngày rất nhiều, mãnh liệt hơn vẻ yêu chiều muốn làm giúp nàng tất cả rất nhiều.

Đây là tâm thần tướng tan mà Lục Lục nói.

So với cực hạn sung sướng trên thân thể, thực tế Đường Niệm Niệm càng tham luyến sự ấm áp trong linh hồn này hơn.

Tâm hồn dung hợp, làm cho nàng vốn không hiểu, giờ cố tình sáng tỏ. Đây là tình yêu Tư Lăng Cô Hồng dành cho nàng, mênh mông cuồn cuộn như biển, bao dung lại mãnh liệt, kịch liệt lại nội liễm, thắm thiết không hề chứa chút tạp chất nào.

“Cô Hồng, Cô Hồng, Cô Hồng. . . Chàng là của ta!” Đường Niệm Niệm hai mắt ướt át, giống như thất thần, lại giống như trong suốt xuyên thấu nhìn khuôn mặt Tư Lăng Cô Hồng, vừa sâu nặng vừa nghiêm túc, ham muốn chiếm hữu nồng đậm lộ rõ không hề che giấu.

“Ừ, ta là của Niệm Niệm.”

Trong lúc giật mình bừng tỉnh, nàng nghe được âm thanh ấm áp trả lời của Tư Lăng Cô Hồng, dịu dàng bao dung, chân thành tha thiết lại thành kính.

Giống với Đường Niệm Niệm, Tư Lăng Cô Hồng cũng cảm giác được tâm ý của Đường Niệm Niệm, cảm thụ sự yêu mến, nghiêm túc, bất an và ỷ lại của nàng.

Hai người bọn họ hòa hợp giống như trời sinh, từ hành động thân mật nhất, không chỉ tâm hồn càng dựa vào gần nhau, mà còn có linh hồn bất diệt.

“A.” Một tiếng rên, Tư Lăng Cô Hồng phun ra trong cơ thể nàng, ôm lấy Đường Niệm Niệm xụi lơ ở trong lòng hắn.

Đường Niệm Niệm một tay choàng trên áo bào mỏng của hắn, hai mắt ngẩn ngơ như còn đang mơ màng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trang Chủ Đừng Vội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook