Quyển 2 - Chương 42: Bàn luận trong bữa ăn
Thuỷ Thiên Triệt
22/08/2014
Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Liên tục mấy ngày Tư Lăng Cô Hồng đều không ra ngoài, vẫn thường làm bạn bên cạnh Đường Niệm Niệm, điều này khiến Đường Niệm Niệm cảm thấy như trở lại những ngày ở Tuyết Diên Sơn Trang. Chu Diệu Lang biết được Cố Tịch Nhan bị hạ dược liền lặng lẽ hỏi thăm một phen, cũng không nghe được bất kì tiếng gió nào, chỉ nghe nói Cố Tịch Nhan sinh bệnh nên tĩnh dưỡng ở trong các, không ra ngoài. Chu Diệu Lang thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói như vậy chuyện tình cũng không quá lớn.
Kỳ thật, với tính cách của nàng, vốn sẽ không vì một chút chuyện mà lo lắng, chẳng qua chuyện này do Đường Niệm Niệm làm, nên nàng không thể bình tĩnh được, thế nào cũng cảm thấy rất không đáng tin.
Trời trong gió mát, tiếng ưng kêu đột nhiên truyền tới phía bắc thôn trang. Đường Niệm Niệm nằm trong lòng Tư Lăng Cô Hồng đọc sách ngẩng đầu nhìn, thấy một thân ảnh đỏ chót từ trên cao nhảy xuống, xiêm y gạt gió, mái tóc tung bay, nhìn kỹ lại chính là người đã lâu không thấy – Tư Lăng Quy Nhạn.
“Bái kiến ca ca, tẩu tử.” Tư Lăng Quy Nhạn hì hì cười một tiếng, đứng trước mặt hai người, rất có lễ bái, bộ dáng tươi cười khiến người ta không khỏi vui vẻ.
Đường Niệm Niệm nghiêng đầu nhìn hắn, hai người đều không nói gì.
Tư Lăng Quy Nhạn đứng thẳng người, lắc đầu cười nói: “Xem ra đệ đệ vẫn nên nói thẳng đi. Đệ tự mình đến đây báo tin cho ca ca tẩu tử. Tẩu tử đã tới lâu như vậy, có lẻ cũng nghỉ ngơi tốt rồi, cha muốn mọi người cùng nhau ăn cơm, mời ca ca và tẩu tẩu tới Lưu Lam điện.”
Lưu Lam điện ở phía đông, nằm giữa một hồ sen. Nước hồ xanh biếc không một gợn sóng. Giữa sông là lá xanh vươn lên tận trời, nụ hoa phấn nộn màu trắng. Một cây cầu bạch ngọc, tỳ nữ áo xanh, như trong tranh vẽ.
Đường Niệm Niệm ra khỏi Vô Danh thôn trang, một đường quan sát, ánh mắt lấp lánh như sao. Tuyết Diên sơn trang tinh mỹ, cùng Tư Lăng gia tộc bao ta hùng vĩ, từng chút mở rộng tầm mắt của nàng. Yên lặng gật đầu, nàng càng lúc càng muốn có một thế lực của riêng mình.
Vừa vào Lưu Lam Điện, đã thấy hai người đang ngồi bên bàn tròn. Một là Tư Lăng Hoài Nhân, áo đen lạnh lùng mà ôn hòa, người còn lại là Cố Tịch Nhan gặp mấy ngày trước. Chỉ thấy nàng vẫn mặc một thân váy dài màu tím nhạt, trên mặt không mang khăn lụa, trắng nõn không tì vết, khuôn mặt yêu mị, Đường Niệm Niệm không khỏi nhìn thêm một chút.
Từ lúc hai người tiến vào, Cố Tịch Nhan đã nhìn lại, thấy Tư Lăng Cô Hồng bế nàng đi, trong lòng lập tức phẫn nộ không kiềm chế được. Song trên mặt lại nhu mị cười cười, bắt gặp ánh nhìn của Đường Niệm Niệm, như trêu như ghẹo hỏi: “Muội muội nhìn ta như vậy làm gì? Chẳng lẽ là kinh ngạc không thấy được thứ mình muốn thấy?”
Đường Niệm Niệm cùng Tư Lăng Cô Hồng ngồi đối diện nàng ta, nói: “Ngươi rất đẹp.”
Cố Tịch Nhan bị đôi mắt thanh thuần của nàng làm cho muốn ghét cũng không được, ha ha cười nói: “Muội muội quá khen, muội mới thực sự xinh đẹp.”
“Ừ!” Ai ngờ, Đường Niệm Niệm ánh mắt sáng ngời, bình tĩnh gật gật đầu. Dáng vẻ như thể đang nói: Nói rất đúng!
Cố Tịch Nhan lại cảm thấy nàng là sớm có âm mưu, nhìn đôi mắt thấy sao cũng như đang đắc ý. Trong lòng khẽ hừ một tiếng, rồi không nói gì nữa.
“Ha ha.” Lúc này Tư Lăng Hoài Nhân cười cười, ôn hòa nói với Đường Niệm Niệm: “Niệm Niệm mấy hôm nay nghỉ ngơi đã tốt chưa?”
Đường Niệm Niệm ngồi ngay ngắn, gật đầu thành thật nói: “Tốt lắm, cha.”
Một tiếng cha này gọi ra, không chỉ Tư Lăng Hoài Nhân ngẩn ra, mà Cố Tịch Nhan cùng Tư Lăng Quy Nhạn đều quay lại nhìn nàng. Đường Niệm Niệm nghi hoặc quay đầu nhìn Tư Lăng Cô Hồng đằng sau. Nàng trước giờ chưa từng quên là mình hiện tại đã xuất giá làm thê tử của Cô Hồng, gọi cha của Cô Hồng là cha có gì sai sao?
Tư Lăng Cô Hồng khẽ vuốt tóc nàng, lên tiếng nói: “Gọi không sai.”
Nghe được đáp án của hắn, Đường Niệm Niệm liền bình tĩnh lại.
Tư Lăng Hoài Nhân hoàn hồn, vui vẻ cười nói, nói: “Hài tử ngoan, thật sự là một hài tử ngoan, gọi không sai, nên gọi như vậy.” Sau đó vỗ tay sai người dọn đồ ăn, nhìn về phía hai người đang ôm nhau ngồi, cười nói: “Đã dùng bữa rồi, còn không tách ra?”
Vốn tưởng là, cho dù Tư Lăng Cô Hồng không thả, thì với tính tình đơn thuần vô hại như Đường Niệm Niệm sẽ nghe lời giãy dụa một phen. Ai ngờ Đường Niệm Niệm chỉ nhìn Tư Lăng Cô Hồng lấy lệ một cái rồi không nhúc nhích gì, ngay cả vẻ mặt cũng không hề thay đổi, khiến Tư Lăng Hoài Nhân không khỏi kinh ngạc, nữ tử này có chút cổ quái.
Đồ ăn tinh xảo rất nhanh bày đầy một bàn, đại gia có quy củ của đại gia, khi dùng bữa không thể nói chuyện, động tác phải nhẹ nhàng. Thế nên ba người trơ mắt nhìn hai người đút nhau ăn, trên mặt không tỏ vẻ gì, còn trong lòng nghĩ sao thì chỉ có bản thân mới biết.
Tư Lăng Quy Nhạn mắt cong cong, lúc này ý cười càng thêm sâu. Hắn thật không ngờ Đường Niệm Niệm ở Tư Lăng gia, ở trước mặt Tư Lăng Hoài Nhân còn dám như vậy. Rốt cuộc là đơn thuần vô tri hay là cả gan làm loạn đây, đối với người này hắn càng lúc càng thấy hứng thú.
Ăn cơm xong, tỳ nữ dọn dẹp bàn, mang điểm tâm lên.
Lúc Đường Niệm Niệm đưa tay cầm điểm tâm cho vào miệng, thấy ba người kia nhìn về phía mình. Nàng bình tĩnh há miệng cắn một miếng, tinh tế nhai nuốt. Chỉ cần Cô Hồng không nói gì, thì những người khác thế nào cũng không liên quan đến nàng.
“Cha nuôi…” Cố Tịch Nhan chợt nhẹ nhàng gọi Tư Lăng Hoài Nhân.
Tư Lăng Hoài Nhân đặt chén trà mới nhấp một ngụm xuống, lúc này vẻ ôn hòa trên mặt cũng tản đi, tầng nhu hòa biến mất, xuất hiện là vẻ lạnh lẽo sắc bén khiến người ta cảm thấy không giận mà uy.
“Niệm Niệm.” Tư Lăng Hoài Nhân gọi.
“Ô.” Điểm tâm trong miệng Đường Niệm Niệm còn chưa nuốt xuống, phồng má trợn mắt ngẩng lên, ra vẻ nghiêm túc lắng nghe.
“…” Ngay cả Tư Lăng Hoài Nhân cũng không thể không thừa nhận, hắn thiếu chút nữa phá lên cười. Tạm dừng một chút, đôi mắt thâm thúy chợt sắc bén bức người, hỏi: “Mấy ngày trước Nhan nhi bị trúng độc, có phải do con làm?”
“Không phải.” Đường Niệm Niệm nuốt điểm tâm rồi đáp.
Tư Lăng Hoài Nhân sống cho tới bây giờ, lần đầu tiên cảm thấy có người dễ dàng bị nhìn thấu đến vậy, ngay cả nói dối cũng không biết. Nhưng trong lòng nghĩ thế nào cũng không trở ngại tới sự lạnh lùng trên mặt hắn, giọng nói khàn khàn bởi vì trầm thấp càng làm cho người ta lông tơ dựng đứng, “Nhan nhi từ nhỏ là thanh mai chúc mã với Hồng nhi, vốn là người của Hồng nhi, con thân là thê tử mà Hồng nhi tự mình lựa chọn, nên cùng Nhan nhi tình như tỷ muội, không nên làm hại nó!”
Nghe khẩu khí của người này hẳn đã nhận định là do mình làm, nếu như vậy nàng có phủ nhận cũng vô dụng. Đường Niệm Niệm chớp mắt mấy cái, thừa nhận nói: “Nàng gạt ta, không chịu đền nợ.”
Tư Lăng Hoài Nhân bị bộ dạng hoàn toàn không chú ý đến trọng điểm của nàng làm nghẹn đến trầm mặc một chút.
Giọng nói kiều mị của Cố Tịch Nhan cất lên nhưng khó nén được vẻ phẫn nộ: “Nếu muội muội muốn bảo bối có thể nói với ta một câu, tỷ tỷ đương nhiên sẽ không keo kiệt, việc gì phải giả vờ giả vịt dẫn ta vào bẫy.”
Đường Niệm Niệm lập tức quay đầu nhìn nàng, đôi mắt lóe sáng nói: “Thật sự?”
Cố Tịch Nhan há mồm định nói, đột nhiên cứng đờ, nhìn bộ dạng lúc này của Đường Niệm Niệm, khuôn mặt hơi nhăn lại.
Đường Niệm Niệm thất vọng nhìn nàng ta, lạnh nhạt nói: “Rõ ràng là quỷ hẹp hòi, lại muốn lừa ta.”
“…” Thân thể Cố Tịch Nhan khẽ run rẩy.
“Được rồi.” Tư Lăng Hoài Nhân quét mắt nhìn Cố Tịch Nhan một cái, nói với Đường Niệm Niệm: “Con là phu nhân của Hồng nhi, cũng là một thành viên của Tư Lăng gia, muốn gì cứ trực tiếp lấy từ trong kho là được, chỗ Nhan nhi cũng không có nhiều đồ tốt.”
Đôi mắt Đường Niệm Niệm rực sáng kinh người, nhìn chằm chằm Tư Lăng Hoài Nhân, nói: “Cha nói rồi đó.”
“Ta nói.” Chưa từng có ai dám giáp mặt mà nghi ngờ lời nói của Tư Lăng Hoài Nhân, nàng là người đầu tiên, lại ngoài ý muốn không làm hắn cảm thấy tức giận, ẩn ẩn còn có chút buồn cười.
Nhìn Đường Niệm Niệm sau khi nghe được lời này liền cười đến mắt cong cong, dung mạo nàng đúng là tuyệt sắc, hoàn toàn tương phản với vẻ yêu mị tận xương của Nhan nhi, giống lưu ly trong tịnh thủy (nước sạch), hào quang vạn trượng, lại có cảm giác thấu triệt, chỉ cần liếc một cái liền nhìn thấu, không cách nào sinh ra nổi một tia phòng bị.
Nữ tử như vậy, khó có nam tử nào không thích. Cho dù không yêu thì cũng sẽ không chán ghét.
Trong mắt Tư Lăng Hoài Nhân hiện lên ý cười khó hiểu, đảo mắt lại bắt gặp ánh nhìn của Tư Lăng Cô Hồng, đôi mắt bị lông mi che khuất, giống như mãnh thú ẩn núp trong sương dày.
Chẳng qua Tư Lăng Hoài Nhân không ngờ, tuy rằng lưu ly liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, nhưng hào quang lại hay thay đổi. Câu hứa hẹn của hắn chỉ là thuận miệng nói ra, người bình thường cho dù được hứa hẹn như vậy cũng không dám thật sự muốn cái gì liền lấy cái đó, chẳng qua Đường Niệm Niệm hiển nhiên không phải người bình thường.
Trong mắt những người khác, Đường Niệm Niệm đang ngơ ngác cười, song trên thực tế nàng đang nói chuyện với Lục Lục:
“Lục Lục, lần trước ngươi nói nơi này có rất nhiều bảo vật?”
“Đúng nha… rất là thơm… rất nhiều, muốn ~ chủ nhân, muốn…”
“Có thể lấy, từ từ sẽ lấy!”
“Ô ô ô ~ “
Liên tục mấy ngày Tư Lăng Cô Hồng đều không ra ngoài, vẫn thường làm bạn bên cạnh Đường Niệm Niệm, điều này khiến Đường Niệm Niệm cảm thấy như trở lại những ngày ở Tuyết Diên Sơn Trang. Chu Diệu Lang biết được Cố Tịch Nhan bị hạ dược liền lặng lẽ hỏi thăm một phen, cũng không nghe được bất kì tiếng gió nào, chỉ nghe nói Cố Tịch Nhan sinh bệnh nên tĩnh dưỡng ở trong các, không ra ngoài. Chu Diệu Lang thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói như vậy chuyện tình cũng không quá lớn.
Kỳ thật, với tính cách của nàng, vốn sẽ không vì một chút chuyện mà lo lắng, chẳng qua chuyện này do Đường Niệm Niệm làm, nên nàng không thể bình tĩnh được, thế nào cũng cảm thấy rất không đáng tin.
Trời trong gió mát, tiếng ưng kêu đột nhiên truyền tới phía bắc thôn trang. Đường Niệm Niệm nằm trong lòng Tư Lăng Cô Hồng đọc sách ngẩng đầu nhìn, thấy một thân ảnh đỏ chót từ trên cao nhảy xuống, xiêm y gạt gió, mái tóc tung bay, nhìn kỹ lại chính là người đã lâu không thấy – Tư Lăng Quy Nhạn.
“Bái kiến ca ca, tẩu tử.” Tư Lăng Quy Nhạn hì hì cười một tiếng, đứng trước mặt hai người, rất có lễ bái, bộ dáng tươi cười khiến người ta không khỏi vui vẻ.
Đường Niệm Niệm nghiêng đầu nhìn hắn, hai người đều không nói gì.
Tư Lăng Quy Nhạn đứng thẳng người, lắc đầu cười nói: “Xem ra đệ đệ vẫn nên nói thẳng đi. Đệ tự mình đến đây báo tin cho ca ca tẩu tử. Tẩu tử đã tới lâu như vậy, có lẻ cũng nghỉ ngơi tốt rồi, cha muốn mọi người cùng nhau ăn cơm, mời ca ca và tẩu tẩu tới Lưu Lam điện.”
Lưu Lam điện ở phía đông, nằm giữa một hồ sen. Nước hồ xanh biếc không một gợn sóng. Giữa sông là lá xanh vươn lên tận trời, nụ hoa phấn nộn màu trắng. Một cây cầu bạch ngọc, tỳ nữ áo xanh, như trong tranh vẽ.
Đường Niệm Niệm ra khỏi Vô Danh thôn trang, một đường quan sát, ánh mắt lấp lánh như sao. Tuyết Diên sơn trang tinh mỹ, cùng Tư Lăng gia tộc bao ta hùng vĩ, từng chút mở rộng tầm mắt của nàng. Yên lặng gật đầu, nàng càng lúc càng muốn có một thế lực của riêng mình.
Vừa vào Lưu Lam Điện, đã thấy hai người đang ngồi bên bàn tròn. Một là Tư Lăng Hoài Nhân, áo đen lạnh lùng mà ôn hòa, người còn lại là Cố Tịch Nhan gặp mấy ngày trước. Chỉ thấy nàng vẫn mặc một thân váy dài màu tím nhạt, trên mặt không mang khăn lụa, trắng nõn không tì vết, khuôn mặt yêu mị, Đường Niệm Niệm không khỏi nhìn thêm một chút.
Từ lúc hai người tiến vào, Cố Tịch Nhan đã nhìn lại, thấy Tư Lăng Cô Hồng bế nàng đi, trong lòng lập tức phẫn nộ không kiềm chế được. Song trên mặt lại nhu mị cười cười, bắt gặp ánh nhìn của Đường Niệm Niệm, như trêu như ghẹo hỏi: “Muội muội nhìn ta như vậy làm gì? Chẳng lẽ là kinh ngạc không thấy được thứ mình muốn thấy?”
Đường Niệm Niệm cùng Tư Lăng Cô Hồng ngồi đối diện nàng ta, nói: “Ngươi rất đẹp.”
Cố Tịch Nhan bị đôi mắt thanh thuần của nàng làm cho muốn ghét cũng không được, ha ha cười nói: “Muội muội quá khen, muội mới thực sự xinh đẹp.”
“Ừ!” Ai ngờ, Đường Niệm Niệm ánh mắt sáng ngời, bình tĩnh gật gật đầu. Dáng vẻ như thể đang nói: Nói rất đúng!
Cố Tịch Nhan lại cảm thấy nàng là sớm có âm mưu, nhìn đôi mắt thấy sao cũng như đang đắc ý. Trong lòng khẽ hừ một tiếng, rồi không nói gì nữa.
“Ha ha.” Lúc này Tư Lăng Hoài Nhân cười cười, ôn hòa nói với Đường Niệm Niệm: “Niệm Niệm mấy hôm nay nghỉ ngơi đã tốt chưa?”
Đường Niệm Niệm ngồi ngay ngắn, gật đầu thành thật nói: “Tốt lắm, cha.”
Một tiếng cha này gọi ra, không chỉ Tư Lăng Hoài Nhân ngẩn ra, mà Cố Tịch Nhan cùng Tư Lăng Quy Nhạn đều quay lại nhìn nàng. Đường Niệm Niệm nghi hoặc quay đầu nhìn Tư Lăng Cô Hồng đằng sau. Nàng trước giờ chưa từng quên là mình hiện tại đã xuất giá làm thê tử của Cô Hồng, gọi cha của Cô Hồng là cha có gì sai sao?
Tư Lăng Cô Hồng khẽ vuốt tóc nàng, lên tiếng nói: “Gọi không sai.”
Nghe được đáp án của hắn, Đường Niệm Niệm liền bình tĩnh lại.
Tư Lăng Hoài Nhân hoàn hồn, vui vẻ cười nói, nói: “Hài tử ngoan, thật sự là một hài tử ngoan, gọi không sai, nên gọi như vậy.” Sau đó vỗ tay sai người dọn đồ ăn, nhìn về phía hai người đang ôm nhau ngồi, cười nói: “Đã dùng bữa rồi, còn không tách ra?”
Vốn tưởng là, cho dù Tư Lăng Cô Hồng không thả, thì với tính tình đơn thuần vô hại như Đường Niệm Niệm sẽ nghe lời giãy dụa một phen. Ai ngờ Đường Niệm Niệm chỉ nhìn Tư Lăng Cô Hồng lấy lệ một cái rồi không nhúc nhích gì, ngay cả vẻ mặt cũng không hề thay đổi, khiến Tư Lăng Hoài Nhân không khỏi kinh ngạc, nữ tử này có chút cổ quái.
Đồ ăn tinh xảo rất nhanh bày đầy một bàn, đại gia có quy củ của đại gia, khi dùng bữa không thể nói chuyện, động tác phải nhẹ nhàng. Thế nên ba người trơ mắt nhìn hai người đút nhau ăn, trên mặt không tỏ vẻ gì, còn trong lòng nghĩ sao thì chỉ có bản thân mới biết.
Tư Lăng Quy Nhạn mắt cong cong, lúc này ý cười càng thêm sâu. Hắn thật không ngờ Đường Niệm Niệm ở Tư Lăng gia, ở trước mặt Tư Lăng Hoài Nhân còn dám như vậy. Rốt cuộc là đơn thuần vô tri hay là cả gan làm loạn đây, đối với người này hắn càng lúc càng thấy hứng thú.
Ăn cơm xong, tỳ nữ dọn dẹp bàn, mang điểm tâm lên.
Lúc Đường Niệm Niệm đưa tay cầm điểm tâm cho vào miệng, thấy ba người kia nhìn về phía mình. Nàng bình tĩnh há miệng cắn một miếng, tinh tế nhai nuốt. Chỉ cần Cô Hồng không nói gì, thì những người khác thế nào cũng không liên quan đến nàng.
“Cha nuôi…” Cố Tịch Nhan chợt nhẹ nhàng gọi Tư Lăng Hoài Nhân.
Tư Lăng Hoài Nhân đặt chén trà mới nhấp một ngụm xuống, lúc này vẻ ôn hòa trên mặt cũng tản đi, tầng nhu hòa biến mất, xuất hiện là vẻ lạnh lẽo sắc bén khiến người ta cảm thấy không giận mà uy.
“Niệm Niệm.” Tư Lăng Hoài Nhân gọi.
“Ô.” Điểm tâm trong miệng Đường Niệm Niệm còn chưa nuốt xuống, phồng má trợn mắt ngẩng lên, ra vẻ nghiêm túc lắng nghe.
“…” Ngay cả Tư Lăng Hoài Nhân cũng không thể không thừa nhận, hắn thiếu chút nữa phá lên cười. Tạm dừng một chút, đôi mắt thâm thúy chợt sắc bén bức người, hỏi: “Mấy ngày trước Nhan nhi bị trúng độc, có phải do con làm?”
“Không phải.” Đường Niệm Niệm nuốt điểm tâm rồi đáp.
Tư Lăng Hoài Nhân sống cho tới bây giờ, lần đầu tiên cảm thấy có người dễ dàng bị nhìn thấu đến vậy, ngay cả nói dối cũng không biết. Nhưng trong lòng nghĩ thế nào cũng không trở ngại tới sự lạnh lùng trên mặt hắn, giọng nói khàn khàn bởi vì trầm thấp càng làm cho người ta lông tơ dựng đứng, “Nhan nhi từ nhỏ là thanh mai chúc mã với Hồng nhi, vốn là người của Hồng nhi, con thân là thê tử mà Hồng nhi tự mình lựa chọn, nên cùng Nhan nhi tình như tỷ muội, không nên làm hại nó!”
Nghe khẩu khí của người này hẳn đã nhận định là do mình làm, nếu như vậy nàng có phủ nhận cũng vô dụng. Đường Niệm Niệm chớp mắt mấy cái, thừa nhận nói: “Nàng gạt ta, không chịu đền nợ.”
Tư Lăng Hoài Nhân bị bộ dạng hoàn toàn không chú ý đến trọng điểm của nàng làm nghẹn đến trầm mặc một chút.
Giọng nói kiều mị của Cố Tịch Nhan cất lên nhưng khó nén được vẻ phẫn nộ: “Nếu muội muội muốn bảo bối có thể nói với ta một câu, tỷ tỷ đương nhiên sẽ không keo kiệt, việc gì phải giả vờ giả vịt dẫn ta vào bẫy.”
Đường Niệm Niệm lập tức quay đầu nhìn nàng, đôi mắt lóe sáng nói: “Thật sự?”
Cố Tịch Nhan há mồm định nói, đột nhiên cứng đờ, nhìn bộ dạng lúc này của Đường Niệm Niệm, khuôn mặt hơi nhăn lại.
Đường Niệm Niệm thất vọng nhìn nàng ta, lạnh nhạt nói: “Rõ ràng là quỷ hẹp hòi, lại muốn lừa ta.”
“…” Thân thể Cố Tịch Nhan khẽ run rẩy.
“Được rồi.” Tư Lăng Hoài Nhân quét mắt nhìn Cố Tịch Nhan một cái, nói với Đường Niệm Niệm: “Con là phu nhân của Hồng nhi, cũng là một thành viên của Tư Lăng gia, muốn gì cứ trực tiếp lấy từ trong kho là được, chỗ Nhan nhi cũng không có nhiều đồ tốt.”
Đôi mắt Đường Niệm Niệm rực sáng kinh người, nhìn chằm chằm Tư Lăng Hoài Nhân, nói: “Cha nói rồi đó.”
“Ta nói.” Chưa từng có ai dám giáp mặt mà nghi ngờ lời nói của Tư Lăng Hoài Nhân, nàng là người đầu tiên, lại ngoài ý muốn không làm hắn cảm thấy tức giận, ẩn ẩn còn có chút buồn cười.
Nhìn Đường Niệm Niệm sau khi nghe được lời này liền cười đến mắt cong cong, dung mạo nàng đúng là tuyệt sắc, hoàn toàn tương phản với vẻ yêu mị tận xương của Nhan nhi, giống lưu ly trong tịnh thủy (nước sạch), hào quang vạn trượng, lại có cảm giác thấu triệt, chỉ cần liếc một cái liền nhìn thấu, không cách nào sinh ra nổi một tia phòng bị.
Nữ tử như vậy, khó có nam tử nào không thích. Cho dù không yêu thì cũng sẽ không chán ghét.
Trong mắt Tư Lăng Hoài Nhân hiện lên ý cười khó hiểu, đảo mắt lại bắt gặp ánh nhìn của Tư Lăng Cô Hồng, đôi mắt bị lông mi che khuất, giống như mãnh thú ẩn núp trong sương dày.
Chẳng qua Tư Lăng Hoài Nhân không ngờ, tuy rằng lưu ly liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, nhưng hào quang lại hay thay đổi. Câu hứa hẹn của hắn chỉ là thuận miệng nói ra, người bình thường cho dù được hứa hẹn như vậy cũng không dám thật sự muốn cái gì liền lấy cái đó, chẳng qua Đường Niệm Niệm hiển nhiên không phải người bình thường.
Trong mắt những người khác, Đường Niệm Niệm đang ngơ ngác cười, song trên thực tế nàng đang nói chuyện với Lục Lục:
“Lục Lục, lần trước ngươi nói nơi này có rất nhiều bảo vật?”
“Đúng nha… rất là thơm… rất nhiều, muốn ~ chủ nhân, muốn…”
“Có thể lấy, từ từ sẽ lấy!”
“Ô ô ô ~ “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.