Quyển 2 - Chương 34: Chim nhạn nhổ sạch lông
Thuỷ Thiên Triệt
22/08/2014
Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Ngay lập tức, tất cả mọi người trong một tiếng ợ này bừng tỉnh, ánh mắt đều dừng trên người nàng, giống như muốn xuyên thủng nàng.
Đường Niệm Niệm bất mãn nhíu mày, nàng không thích bị nhiều người nhìn chằm chằm quỷ dị như vậy. Ăn xong đặt chén sứ lên khay, Tư Lăng Cô Hồng hỏi: “No chưa?”
“Rồi.” Thực ra với tu vi của nàng, dù không ăn không uống cũng không thành vấn đề, cho nên cũng không biết no đói, chẳng qua là nàng thích ăn ngon mà thôi. Cánh mũi khẽ động, quét mắt nhìn máu tanh đầy đất, hỏi Tư Lăng Cô Hồng: “Chúng ta đi?” Nhìn tình trạng này, có tiếp tục ở đây cũng không có nghĩa lý gì.
Chu Diệu Lang lập tức tiến lên nhận cái khay từ tay Tư Lăng Cô Hồng, Tư Lăng Cô Hồng tự nhiên ôm Đường Niệm Niệm vào lòng, “Được”
“Xin đợi một chút!” Lục Lân không cam lòng lên tiếng, nghiêm nghị hỏi Đường Niệm Niệm: “Tuyết Diên chủ mẫu, tại hạ thấy ngài đi từ thánh địa của bản tửu cư ra, không biết ngài có nhìn thấy thạch nhũ tinh trong thánh địa không, chúng thế nào rồi?” Từ lúc Đường Niệm Niệm xuất hiện, hương thơm thanh thuần kia liền biến mất vô tung vô ảnh, hơn nữa đệ nhất trưởng lão Lục Nhân Nghị vốn thủ hộ thánh địa cũng không hề xuất hiện, không cần tới nhìn cái sơn động đã sắp sập kia, hắn cũng có thể đoán được, thạch nhũ tinh đã bị nữ tử trước mắt này đoạt mất.
Đường Niệm Niệm không có nửa phần do dự trả lời, “Không biết.” Nàng đã hút sạch linh lực của thạch nhũ tinh hoa rồi, còn thu phần hạt giống còn sót lại cùng nước trong thạch nhũ đầm vào nội giới của Lục Lục, người này cho dù muốn tìm cũng không thấy. Huống chi thứ nàng lấy đi chính là của nàng, đánh không lại nàng thì đừng mơ nàng trả lại.
Da mặt Lục Lân giật giật, khóc không ra nước mắt nhìn Đường Niệm Niệm. Miệng ngài nói không biết, vậy vẻ mặt ‘Là ta lấy đấy ngươi làm được gì ta?’ của ngài là sao đây? Rốt cuộc là bắt nạt người sao? Có phải bắt nạt người ta hay không? Phải hay không?
“… Tuyết Diên chủ mẫu…” Lục Lân giãy dụa.
Đường Niệm Niệm vẫn không nói gì, Tư Lăng Cô Hồng thản nhiên ngắt lời hắn, “Hàn Mai Tửu Cư quy thuộc về Tuyết Diên Sơn Trang.”
Sắc mặt Lục Lân nháy mắt đại biến.
Chu Diệu Lang mỉm cười nói: “Thuộc hạ ngay hôm nay sẽ truyền tin cho Thư các chủ.”
Sắc mặt Lục Lân liên tục thay đổi, cuối cùng hóa thành suy sụp và thở phào. Hắn hiểu được ý của Tư Lăng Cô Hồng, từ hôm nay trở đi, Hàn Mai Tửu Cư sẽ quy về Tuyết Diên sơn trang, toàn bộ mọi thứ của Hàn Mai Tửu Cư đều thuộc về Tuyết Diên sơn trang, về phần thạch nhũ tinh kia dĩ nhiên cũng là của Tuyết Diên sơn trang, của Tuyết Diên trang chủ, cũng là của Tuyết Diên chủ mẫu.
“Hì hì!” Diệp Liên Kiều cùng Diệp Mộc Hương nhìn chằm chằm biểu tình của Lục Lân cười trộm. Ai bảo ngươi dám đòi này nọ của chủ mẫu, nay không những tiền mất tật mang, cái gì cũng không còn .
Diệp Liên Kiều cúi đầu nói với Diệp Mộc Hương: “Trước kia trang chủ chưa bao giờ để ý tới việc mở rộng địa bàn, Hàn Mai Tửu Cư cách sơn trang của chúng ta không xa, về sau có thể thường xuyên uống rượu hoa mai rồi!”
Diệp Mộc Hương cũng cúi đầu cười gian, “Tỷ cảm thấy từ nay về sau địa bàn tốt ở bên ngoài của sơn trang chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng nhiều.” Nàng vụng trộm nhìn Đường Niệm Niệm.
“Tỷ cũng cảm thấy thế sao?” Diệp Liên Kiều liên tục cười gian, “Muội cũng cảm thấy vậy…” Nàng cũng len lén nhìn Đường Niệm Niệm.
Sau đó hai tỷ muội nhìn nhau cười, cảm thấy cuộc sống sau này nhất định sẽ rất tốt đẹp.
Trong miệng Chu Diệu Lang phát ra một tiếng huýt sáo, lập tức cách đó không xa truyền tới một tiếng thú rống đáp lại. Xe bạch liêu từ không trung đáp tới, sừng vàng cánh vàng dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt, ngay lập tức dừng ở trước mặt Tư Lăng Cô Hồng, đầu lúc lắc phun khí, mắt màu đồng lúc này có vẻ hung ác nhấp nháy, hiển nhiên là bị cả vườn máu tanh này kích thích thú tính.
Ngay khi Tư Lăng Cô Hồng ôm Đường Niệm Niệm chuẩn bị lên xe, thì một âm thanh ngăn cản truyền đến. “Đợi đã!” Chỉ thấy người nọ chính là Đường Thu Sinh, hắn bước nhanh vài bước, thần sắc lo âu thận trọng, không biết là nhận định Tư Lăng Cô Hồng sẽ không thật sự giết hắn, hay là đã quên cảnh cáo lúc trước. Ánh mắt đảo quanh trên người hai người, cuối cùng nói với Niệm Niệm: “Niệm Niệm, mục đích của đại ca vốn là muốn tìm được cửa vào Tuyết Diên Sơn Trang, nhưng không ngờ thế nhưng lại trùng hợp gặp được muội như vậy. Hai ngày nay vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện với muốn, đại ca chỉ là muốn biết một chuyện.” Hắn ngừng một chút, ánh mắt tràn ngập chỉ trích nhìn Tư Lăng Cô Hồng, rồi nói ra mục đích chân chính với Đường Niệm Niệm, “Niệm Niệm, năm trước đại ca về nhà nghe nói mẹ bị Tuyết Diên sơn trang bắt đi, có phải không?”
Đường Niệm Niệm hỏi: “Ngươi nói Đường Môn nhị phu nhân Lưu thị?”
“Đúng vậy!” Đường Thu Sinh vẻ mặt vui vẻ, nhưng vẫn có tâm tư trách cứ xưng hô của nàng, “Đó là mẹ của muội, sao có thể nói ra hời hợt như thế.”
Đường Niệm Niệm vô cảm nói, “Đúng là bị bắt về Tuyết Diên Sơn Trang.”
Đường Thu Sinh thở phào nhẹ nhõm, “Không biết mẹ ở Tuyết Diên Sơn Trang có quen không?” Trong suy nghĩ của hắn, có Đường Niệm Niệm ở đây, Lưu thị hẳn là bình yên vô sự, chỉ sợ là ở không quen, hoặc là bị xa lánh.
“Đã chết.”
“Hả?” Đường Thu Sinh run sợ hít sâu, nghi ngờ nói: “Niệm Niệm, muội vừa nói gì?”
Đường Niệm Niệm nói: “Ta nói Lưu thị đã chết.”
Đường Thu Sinh bỗng lảo đảo lui lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt vặn vẹo, giống như đã bị kích thích rất lớn, khàn giọng rống to: “Muội nói mẹ đã chết? Ai giết! Nói cho ta biết, là ai giết!” Hắn mặc dù đang hỏi, nhưng mắt lại khẳng định nhìn Tư Lăng Cô Hồng.
“Ta.” Đường Niệm Niệm bình tĩnh thừa nhận.
Đường Thu Sinh rống to: “Ta biết mà, ta biết ngay là hắn! Tên quái vật giết người không chớp mắt! Muội làm sao có thể ở cùng với kẻ thù giết hại thân nhân chứ! Cư nhiên còn để hắn ôm! Muội đã quên mẹ đối với muội tốt thế nào rồi sao? Còn không lại đây—–!”
Đường Niệm Niệm bỏ hắn qua một bên không thèm nhìn, nàng không muốn nhiều lời với kẻ nghễnh ngãng.
Chu Diệu Lang cùng đám người Lục Lân cũng câm nín.
Tư Lăng Cô Hồng nhìn ra nàng không muốn nói nữa, ôm nàng liền đi vào trong xe. Chu Diệu Lang ngồi trên vị trí xa phu, những người khác cũng đều tự động xoay người lên ngựa, từ Chu Diệu Lang kêu lên một tiếng ‘giá’, đoàn người Tuyết Diên Sơn Trang giống như khi đến, nhẹ lướt rời đi.
“Không đúng! Niệm Niệm vừa trả lời là ‘ta’?” Lúc này, Đường Thu Sinh đột nhiên sợ hãi kêu lên.
Mọi người không nói gì nhìn hắn. Bây giờ ngươi mới biết sao.
Nhưng ngay sau đó chỉ thấy Đường Thu Sinh ôm đầu thống khổ phủ nhận, “Không thể nào! Không thể nào! Niệm Niệm từ nhỏ ôn hòa thiện lương, ngay cả gà cũng không dám giết làm sao có thể giết người? Nhất định là bị tên kia mê hoặc làm cho đầu óc mụ mị, mới đi nhận hết tội lỗi thay hắn. Niệm Niệm làm sao có thể ngốc như vậy! Nhìn người không rõ, không biết phân biệt phải trái!”
Mọi người chỉ cảm thấy điên mất rồi, trong lòng nghẹn một hơi, nhất là vị cựu cư chủ Lục Lân mất cả nhà kia, càng cảm thấy một ngụm máu xông lên yết hầu, phun không được mà nuốt cũng không xong, trên mặt không lộ ra, nhưng trong lòng lại lần đầu tiên mất hết khí độ mà mắng không ngừng: Rốt cuộc là ai nhìn người không rõ, không biết phân biệt phải trái? Nàng kia nếu có thể nói là ôn hòa thiện lương, vậy nữ tử trên đời này đều là Quan Âm hạ phàm.
Lúc này, xe bạch liêu đã vang vang đi xa.
Tư Lăng Cô Hồng tỉ mỉ kiểm tra cả người Đường Niệm Niệm một lần, không thấy một chút thương tổn nào, mới nói: “Sau này muốn cái gì thì nói với ta, ta mang tới cho nàng. Đừng đi một mình.”
Đường Niệm Niệm hít thật sâu hương vị thanh mát trên người hắn, có chút thỏa mãn rã rời, nhu thuận đáp ứng. Rồi chợt nghĩ đến cái gì, hai mắt sáng ngời, lấp lánh quay đầu nhìn Tư Lăng Cô Hồng, “Muốn cái gì nói với ngươi, đều có thể mang tới?”
Tư Lăng Cô Hồng nhìn bộ dáng ngây thơ thuần khiết của nàng, chút buồn bực trong lòng liền không còn chút dấu vết, tiêu tán vô tung vô ảnh, bờ môi nhẹ giương lên không dễ phát hiện, “Ừ.”
Đường Niệm Niệm không sai một chữ niệm ra: “Hải Vân huyết san hô, bạch kim tử lộ thảo, trường xuân thạch trúc, thâm ba linh sâm, tùng sinh phong linh thảo, lam lăng liên…”
Cuối cùng, Đường Niệm Niệm không hề áp lực nói: “Cái người đi cùng Đường Thu Sinh nói, tên hắn là Quan Tử Sơ, gia đình mặc dù không tính là tuyệt đỉnh, nhưng cũng có vài phần giàu có, kỳ trân dị bảo không hề ít, ta nếu có hứng thú, liền có thể đến thăm nhà hắn. Mấy thứ trân bảo này ngươi giúp ta tới nhà hắn mang về đi.”
Lúc nãy hắn nói nàng đừng đi một mình, như vậy chờ đến khi nàng đánh thắng được hắn sợ là phải mất một thời gian. Để hắn giúp mình mang về, mình cũng miễn phải tìm hiểu xem nhà tên Quan Tử Sơ kia ở đâu, đi đường lại phiền toái.
Đường Niệm Niệm hoàn toàn không để ý, dòng họ Quan là hoàng tộc của Cẩm Quốc. Quan Tử Sơ sở dĩ không nói rõ ràng, chỉ là vì cảm thấy nàng hẳn là biết được, muốn tìm hoàng gia ở đâu thì lại càng đơn giản, không cần nhiều lời, miễn làm người ta cảm thấy hắn tự cao tự đại.
Tư Lăng Cô Hồng không hề chần chờ đáp ứng.
Đường Niệm Niệm bổ sung: “Nhà hắn hẳn là không chỉ có những thứ này, nếu có nhiều hơn thì cũng đều mang về đi.”
“Được.”
Ngữ điệu của hai người không hề có hàm ý như muốn đi đánh cướp gia tài của người khác, mà cứ đương nhiên như là đang thảo luận hôm nay ăn gì.
Mấy ngày sau, Hàn Mai Tửu Cư bị Tuyết Diên Sơn Trang chiếm hữu, lại qua mấy ngày, Cẩm Quốc Du vương phủ bị trộm, bảo khố bị quét sạch, một cọng lông cũng không còn. Thực chất có thể nói là những nơi đi qua, đều không còn một ngọn cỏ, chỉ còn lại một gian phòng trống không, gió thổi không bị cản trở, người đi qua không để lại dấu vết.
Ngay lập tức, tất cả mọi người trong một tiếng ợ này bừng tỉnh, ánh mắt đều dừng trên người nàng, giống như muốn xuyên thủng nàng.
Đường Niệm Niệm bất mãn nhíu mày, nàng không thích bị nhiều người nhìn chằm chằm quỷ dị như vậy. Ăn xong đặt chén sứ lên khay, Tư Lăng Cô Hồng hỏi: “No chưa?”
“Rồi.” Thực ra với tu vi của nàng, dù không ăn không uống cũng không thành vấn đề, cho nên cũng không biết no đói, chẳng qua là nàng thích ăn ngon mà thôi. Cánh mũi khẽ động, quét mắt nhìn máu tanh đầy đất, hỏi Tư Lăng Cô Hồng: “Chúng ta đi?” Nhìn tình trạng này, có tiếp tục ở đây cũng không có nghĩa lý gì.
Chu Diệu Lang lập tức tiến lên nhận cái khay từ tay Tư Lăng Cô Hồng, Tư Lăng Cô Hồng tự nhiên ôm Đường Niệm Niệm vào lòng, “Được”
“Xin đợi một chút!” Lục Lân không cam lòng lên tiếng, nghiêm nghị hỏi Đường Niệm Niệm: “Tuyết Diên chủ mẫu, tại hạ thấy ngài đi từ thánh địa của bản tửu cư ra, không biết ngài có nhìn thấy thạch nhũ tinh trong thánh địa không, chúng thế nào rồi?” Từ lúc Đường Niệm Niệm xuất hiện, hương thơm thanh thuần kia liền biến mất vô tung vô ảnh, hơn nữa đệ nhất trưởng lão Lục Nhân Nghị vốn thủ hộ thánh địa cũng không hề xuất hiện, không cần tới nhìn cái sơn động đã sắp sập kia, hắn cũng có thể đoán được, thạch nhũ tinh đã bị nữ tử trước mắt này đoạt mất.
Đường Niệm Niệm không có nửa phần do dự trả lời, “Không biết.” Nàng đã hút sạch linh lực của thạch nhũ tinh hoa rồi, còn thu phần hạt giống còn sót lại cùng nước trong thạch nhũ đầm vào nội giới của Lục Lục, người này cho dù muốn tìm cũng không thấy. Huống chi thứ nàng lấy đi chính là của nàng, đánh không lại nàng thì đừng mơ nàng trả lại.
Da mặt Lục Lân giật giật, khóc không ra nước mắt nhìn Đường Niệm Niệm. Miệng ngài nói không biết, vậy vẻ mặt ‘Là ta lấy đấy ngươi làm được gì ta?’ của ngài là sao đây? Rốt cuộc là bắt nạt người sao? Có phải bắt nạt người ta hay không? Phải hay không?
“… Tuyết Diên chủ mẫu…” Lục Lân giãy dụa.
Đường Niệm Niệm vẫn không nói gì, Tư Lăng Cô Hồng thản nhiên ngắt lời hắn, “Hàn Mai Tửu Cư quy thuộc về Tuyết Diên Sơn Trang.”
Sắc mặt Lục Lân nháy mắt đại biến.
Chu Diệu Lang mỉm cười nói: “Thuộc hạ ngay hôm nay sẽ truyền tin cho Thư các chủ.”
Sắc mặt Lục Lân liên tục thay đổi, cuối cùng hóa thành suy sụp và thở phào. Hắn hiểu được ý của Tư Lăng Cô Hồng, từ hôm nay trở đi, Hàn Mai Tửu Cư sẽ quy về Tuyết Diên sơn trang, toàn bộ mọi thứ của Hàn Mai Tửu Cư đều thuộc về Tuyết Diên sơn trang, về phần thạch nhũ tinh kia dĩ nhiên cũng là của Tuyết Diên sơn trang, của Tuyết Diên trang chủ, cũng là của Tuyết Diên chủ mẫu.
“Hì hì!” Diệp Liên Kiều cùng Diệp Mộc Hương nhìn chằm chằm biểu tình của Lục Lân cười trộm. Ai bảo ngươi dám đòi này nọ của chủ mẫu, nay không những tiền mất tật mang, cái gì cũng không còn .
Diệp Liên Kiều cúi đầu nói với Diệp Mộc Hương: “Trước kia trang chủ chưa bao giờ để ý tới việc mở rộng địa bàn, Hàn Mai Tửu Cư cách sơn trang của chúng ta không xa, về sau có thể thường xuyên uống rượu hoa mai rồi!”
Diệp Mộc Hương cũng cúi đầu cười gian, “Tỷ cảm thấy từ nay về sau địa bàn tốt ở bên ngoài của sơn trang chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng nhiều.” Nàng vụng trộm nhìn Đường Niệm Niệm.
“Tỷ cũng cảm thấy thế sao?” Diệp Liên Kiều liên tục cười gian, “Muội cũng cảm thấy vậy…” Nàng cũng len lén nhìn Đường Niệm Niệm.
Sau đó hai tỷ muội nhìn nhau cười, cảm thấy cuộc sống sau này nhất định sẽ rất tốt đẹp.
Trong miệng Chu Diệu Lang phát ra một tiếng huýt sáo, lập tức cách đó không xa truyền tới một tiếng thú rống đáp lại. Xe bạch liêu từ không trung đáp tới, sừng vàng cánh vàng dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt, ngay lập tức dừng ở trước mặt Tư Lăng Cô Hồng, đầu lúc lắc phun khí, mắt màu đồng lúc này có vẻ hung ác nhấp nháy, hiển nhiên là bị cả vườn máu tanh này kích thích thú tính.
Ngay khi Tư Lăng Cô Hồng ôm Đường Niệm Niệm chuẩn bị lên xe, thì một âm thanh ngăn cản truyền đến. “Đợi đã!” Chỉ thấy người nọ chính là Đường Thu Sinh, hắn bước nhanh vài bước, thần sắc lo âu thận trọng, không biết là nhận định Tư Lăng Cô Hồng sẽ không thật sự giết hắn, hay là đã quên cảnh cáo lúc trước. Ánh mắt đảo quanh trên người hai người, cuối cùng nói với Niệm Niệm: “Niệm Niệm, mục đích của đại ca vốn là muốn tìm được cửa vào Tuyết Diên Sơn Trang, nhưng không ngờ thế nhưng lại trùng hợp gặp được muội như vậy. Hai ngày nay vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện với muốn, đại ca chỉ là muốn biết một chuyện.” Hắn ngừng một chút, ánh mắt tràn ngập chỉ trích nhìn Tư Lăng Cô Hồng, rồi nói ra mục đích chân chính với Đường Niệm Niệm, “Niệm Niệm, năm trước đại ca về nhà nghe nói mẹ bị Tuyết Diên sơn trang bắt đi, có phải không?”
Đường Niệm Niệm hỏi: “Ngươi nói Đường Môn nhị phu nhân Lưu thị?”
“Đúng vậy!” Đường Thu Sinh vẻ mặt vui vẻ, nhưng vẫn có tâm tư trách cứ xưng hô của nàng, “Đó là mẹ của muội, sao có thể nói ra hời hợt như thế.”
Đường Niệm Niệm vô cảm nói, “Đúng là bị bắt về Tuyết Diên Sơn Trang.”
Đường Thu Sinh thở phào nhẹ nhõm, “Không biết mẹ ở Tuyết Diên Sơn Trang có quen không?” Trong suy nghĩ của hắn, có Đường Niệm Niệm ở đây, Lưu thị hẳn là bình yên vô sự, chỉ sợ là ở không quen, hoặc là bị xa lánh.
“Đã chết.”
“Hả?” Đường Thu Sinh run sợ hít sâu, nghi ngờ nói: “Niệm Niệm, muội vừa nói gì?”
Đường Niệm Niệm nói: “Ta nói Lưu thị đã chết.”
Đường Thu Sinh bỗng lảo đảo lui lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt vặn vẹo, giống như đã bị kích thích rất lớn, khàn giọng rống to: “Muội nói mẹ đã chết? Ai giết! Nói cho ta biết, là ai giết!” Hắn mặc dù đang hỏi, nhưng mắt lại khẳng định nhìn Tư Lăng Cô Hồng.
“Ta.” Đường Niệm Niệm bình tĩnh thừa nhận.
Đường Thu Sinh rống to: “Ta biết mà, ta biết ngay là hắn! Tên quái vật giết người không chớp mắt! Muội làm sao có thể ở cùng với kẻ thù giết hại thân nhân chứ! Cư nhiên còn để hắn ôm! Muội đã quên mẹ đối với muội tốt thế nào rồi sao? Còn không lại đây—–!”
Đường Niệm Niệm bỏ hắn qua một bên không thèm nhìn, nàng không muốn nhiều lời với kẻ nghễnh ngãng.
Chu Diệu Lang cùng đám người Lục Lân cũng câm nín.
Tư Lăng Cô Hồng nhìn ra nàng không muốn nói nữa, ôm nàng liền đi vào trong xe. Chu Diệu Lang ngồi trên vị trí xa phu, những người khác cũng đều tự động xoay người lên ngựa, từ Chu Diệu Lang kêu lên một tiếng ‘giá’, đoàn người Tuyết Diên Sơn Trang giống như khi đến, nhẹ lướt rời đi.
“Không đúng! Niệm Niệm vừa trả lời là ‘ta’?” Lúc này, Đường Thu Sinh đột nhiên sợ hãi kêu lên.
Mọi người không nói gì nhìn hắn. Bây giờ ngươi mới biết sao.
Nhưng ngay sau đó chỉ thấy Đường Thu Sinh ôm đầu thống khổ phủ nhận, “Không thể nào! Không thể nào! Niệm Niệm từ nhỏ ôn hòa thiện lương, ngay cả gà cũng không dám giết làm sao có thể giết người? Nhất định là bị tên kia mê hoặc làm cho đầu óc mụ mị, mới đi nhận hết tội lỗi thay hắn. Niệm Niệm làm sao có thể ngốc như vậy! Nhìn người không rõ, không biết phân biệt phải trái!”
Mọi người chỉ cảm thấy điên mất rồi, trong lòng nghẹn một hơi, nhất là vị cựu cư chủ Lục Lân mất cả nhà kia, càng cảm thấy một ngụm máu xông lên yết hầu, phun không được mà nuốt cũng không xong, trên mặt không lộ ra, nhưng trong lòng lại lần đầu tiên mất hết khí độ mà mắng không ngừng: Rốt cuộc là ai nhìn người không rõ, không biết phân biệt phải trái? Nàng kia nếu có thể nói là ôn hòa thiện lương, vậy nữ tử trên đời này đều là Quan Âm hạ phàm.
Lúc này, xe bạch liêu đã vang vang đi xa.
Tư Lăng Cô Hồng tỉ mỉ kiểm tra cả người Đường Niệm Niệm một lần, không thấy một chút thương tổn nào, mới nói: “Sau này muốn cái gì thì nói với ta, ta mang tới cho nàng. Đừng đi một mình.”
Đường Niệm Niệm hít thật sâu hương vị thanh mát trên người hắn, có chút thỏa mãn rã rời, nhu thuận đáp ứng. Rồi chợt nghĩ đến cái gì, hai mắt sáng ngời, lấp lánh quay đầu nhìn Tư Lăng Cô Hồng, “Muốn cái gì nói với ngươi, đều có thể mang tới?”
Tư Lăng Cô Hồng nhìn bộ dáng ngây thơ thuần khiết của nàng, chút buồn bực trong lòng liền không còn chút dấu vết, tiêu tán vô tung vô ảnh, bờ môi nhẹ giương lên không dễ phát hiện, “Ừ.”
Đường Niệm Niệm không sai một chữ niệm ra: “Hải Vân huyết san hô, bạch kim tử lộ thảo, trường xuân thạch trúc, thâm ba linh sâm, tùng sinh phong linh thảo, lam lăng liên…”
Cuối cùng, Đường Niệm Niệm không hề áp lực nói: “Cái người đi cùng Đường Thu Sinh nói, tên hắn là Quan Tử Sơ, gia đình mặc dù không tính là tuyệt đỉnh, nhưng cũng có vài phần giàu có, kỳ trân dị bảo không hề ít, ta nếu có hứng thú, liền có thể đến thăm nhà hắn. Mấy thứ trân bảo này ngươi giúp ta tới nhà hắn mang về đi.”
Lúc nãy hắn nói nàng đừng đi một mình, như vậy chờ đến khi nàng đánh thắng được hắn sợ là phải mất một thời gian. Để hắn giúp mình mang về, mình cũng miễn phải tìm hiểu xem nhà tên Quan Tử Sơ kia ở đâu, đi đường lại phiền toái.
Đường Niệm Niệm hoàn toàn không để ý, dòng họ Quan là hoàng tộc của Cẩm Quốc. Quan Tử Sơ sở dĩ không nói rõ ràng, chỉ là vì cảm thấy nàng hẳn là biết được, muốn tìm hoàng gia ở đâu thì lại càng đơn giản, không cần nhiều lời, miễn làm người ta cảm thấy hắn tự cao tự đại.
Tư Lăng Cô Hồng không hề chần chờ đáp ứng.
Đường Niệm Niệm bổ sung: “Nhà hắn hẳn là không chỉ có những thứ này, nếu có nhiều hơn thì cũng đều mang về đi.”
“Được.”
Ngữ điệu của hai người không hề có hàm ý như muốn đi đánh cướp gia tài của người khác, mà cứ đương nhiên như là đang thảo luận hôm nay ăn gì.
Mấy ngày sau, Hàn Mai Tửu Cư bị Tuyết Diên Sơn Trang chiếm hữu, lại qua mấy ngày, Cẩm Quốc Du vương phủ bị trộm, bảo khố bị quét sạch, một cọng lông cũng không còn. Thực chất có thể nói là những nơi đi qua, đều không còn một ngọn cỏ, chỉ còn lại một gian phòng trống không, gió thổi không bị cản trở, người đi qua không để lại dấu vết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.