Quyển 2 - Chương 62: Du ngoạn Bích Hải Viên
Thuỷ Thiên Triệt
22/08/2014
Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Chu Diệu Lang và Thù Lam đều nhìn thấy nhưng không thể trách, đi sang một bên. Chu Diệu Lang hỏi: “Nói xem, hôm nay trang chủ và chủ mẫu đi chơi thế nào?”
Thù Lam cũng không giấu diếm, đem tất cả những gì nhìn thấy nói ra, đương nhiên không bỏ qua chuyện Cung Cẩn Mặc cùng Đường Xảo Chi kia.
Nghe đến đó, Chu Diệu Lang nhíu mày, gật đầu nói: “Làm tốt lắm.”
Thù Lam mỉm cười một chút, vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Trong mắt Chu Diệu Lang hiện lên ý tán thưởng, bảo nàng trở về bên người Đường Niệm Niệm.
Không lâu sau.
Khi Đường Niệm Niệm cùng Tư Lăng Cô Hồng đang ăn cơm, tỷ muội Diệp thị từ bên ngoài trở về, cũng đến chỗ Thừa Bảo Hiên mua đồ.
Liên Kiều cầm đóa mẫu đơn đỏ tươi kia, Mộc Hương ôm Bạch Lê lông da bẩn thỉu hỗn loạn đi vào, đồng thời vui mừng nói với Đường Niệm Niệm: “Chủ mẫu, đây là ngài mua cho Bạch Lê sao?”
Đường Niệm Niệm nhìn thoáng qua hoa mẫu đơn đỏ au kia, lại cúi đầu nhìn quái xà chật vật, mắt cười gian trá, rồi chuyển mắt nhìn về phía tiểu hồ Bạch Lê giống như cà tím, nhất thời không khỏi tươi cười, gật đầu nói: “Ừ.”
Lúc này, trong lòng nàng không khỏi nổi lên chút tâm tư ác liệt.
“Bạch Lê đeo rất đẹp.”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Ta cũng thấy đẹp nha!” Liên Kiều xoa xoa tay cười nói, lập tức nhận được ánh mắt của Chu Diệu Lang, thè lưỡi, vội vàng nói: “Trang chủ, chủ mẫu dùng bữa, chúng ta không quấy rầy nữa, chờ tắm rửa cho Bạch Lê xong, lại đeo hoa vào cho chủ mẫu xem!”
Đường Niệm Niệm gật đầu.
“Tê ~ “Quái xà híp mắt, mắt cười tủm tỉm tiễn Bạch Lê rời đi.
Chờ Đường Niệm Niệm ăn xong, an vị trên đùi Tư Lăng Cô Hồng, dựa vào trong ngực hắn, nói với Chu Diệu Lang: “Ta mua quà cho các ngươi.”
Chu Diệu Lang trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên cực kì giật mình trước câu nói này của Đường Niệm Niệm. Tuy rằng nàng nghe Thù Lam nói Đường Niệm Niệm mua không ít đồ, nhưng không ngờ lại là tặng bọn họ. Lập tức nói: “Thuộc hạ đi gọi bọn họ lại đây.”
Rất nhanh, khi Chu Diệu Lang dẫn mấy người kia tới, Thù Lam cũng đã đem những thứ Đường Niệm Niệm mua ở Thừa Bảo Hiên đặt một bên.
Liên Kiều lúc này đang túm lấy Bạch Lê trốn sau lưng Mộc Hương, dỗ dành nói: “Nào, Bạch Lê ngoan, không phải thẹn! Rất đẹp đấy, mau tới cho chủ mẫu xem, để chủ mẫu nhìn xem hoa người chọn xứng với ngươi cỡ nào.”
” . . .” Bạch Lê sống chết không ra.
Quái xà nằm bên cạnh Đường Niệm Niệm kêu “tê tê tê tê”, nghe thế nào cũng giống như đang buồn cười.
Đường Niệm Niệm nháy mắt mấy cái, đang định phát ra linh thức.
“Muốn nhìn?” Tư Lăng Cô Hồng cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng.
Đường Niệm Niệm gật đầu.
Bàn tay Tư Lăng Cô Hồng vừa động, tiểu hồ Bạch Lê ở sau lưng Mộc Hương như bị thứ gì đó vô hình túm ra, ngã ngồi dưới đất.
Da lông tuyết trắng, cái đuôi bông xù xõa tung, mắt hồ ly trừng lớn, trên cổ đeo một đóa hoa mẫu đơn to hơn cả cái đầu, màu đỏ nổi bật trên nền lông tuyết trắng. Không biết là thẹn hay giận, mà khuôn mặt hồ ly đỏ phừng lên.
“Phốc!”
“Tê tê tê tê!”
Thân thể Đường Niệm Niệm run lên, sau đó nằm trong ngực Tư Lăng Cô Hồng bật cười, tiếng cười réo rắt từ miệng nàng toát ra, hấp dẫn ánh nhìn của mấy người. Tuy số lần cười của Đường Niệm Niệm không ít, nhưng vẫn là lần đầu tiên cười thành tiếng như vậy.
Lông trên người Bạch Lê vì tiếng cười này mà dựng đứng cả lên, cứng ngắc, cặp mắt hồ trừng lớn sống động bức người, bông hoa lớn trên cổ cũng càng lúc càng sáng lạn.
Tiếng cười của Đường Niệm Niệm dần dần nhạt đi một chút, cúi đầu nhìn Bạch Lê nói: “Nhìn đẹp lắm.”
” . . . Chi.” Trong miệng Bạch Lê phát ra một tiếng rống trầm thấp, nghiêng đầu qua một bên, tức giận giơ chân định gạt bông hoa kia xuống, định xé rách nó.
“Tiểu Bạch Lê!” Liên Kiều cùng Mộc Hương nhìn thấy, lập tức kêu to.
Đây chính là đồ chủ mẫu tặng nha, đừng nói thật sự đẹp, cho dù khó coi thì nó cũng không thể làm phật ý chủ mẫu như vậy. Bằng không lấy tính tình của nàng, nhất định nó sẽ không xong rồi. Huống chi còn trang chủ ở đây, nếu chủ mẫu không vui, kẻ gặp không may vẫn là nó.
Liên Kiều dỗ dành nói: “Tiểu Bạch Lê, đẹp, thật sự rất đẹp nha!”
Mộc Hương cũng nói: “Tiểu Bạch Lê, ngoan ngoãn đeo, ta cho ngươi ăn thêm cơm nha.”
Chẳng qua, hiển nhiên lời hai người nói càng khiến nộ khí trên mặt Bạch Lê tăng cao, thẹn quá thành giận giơ chân lên nhất quyết muốn xé nát đóa hoa kia.
Lúc này, một viên đan dược bay tới trước mặt nó, dược hương nồng đậm làm cho động tác Bạch Lê dừng lại, nhìn kĩ, khi nhìn tới viên đan dược màu xanh kia, hai mắt liền không rời đi được.
“Chi —— ” Bạch Lê đột nhiên há mồm ngoạp một cái, nhưng đan dược kia trong nháy mắt dịch đi, dừng ở trên tay Đường Niệm Niệm.
Bạch Lê giương mắt, thèm muốn nhìn nàng.
Đường Niệm Niệm đối với hành vi vừa rồi của nó không hề tức giận, ngược lại híp mắt, đưa đan dược trong tay đến trước mặt nó, nói: “Đeo, cho ngươi đan được.”
Bạch Lê thân thể cứng đờ, hai mắt tràn đầy giãy dụa.
Đường Niệm Niệm không vội, lật tay lại xuất hiện thêm một viên nữa, hai viên đan trong bàn tay lấp lánh đến chói mắt, tiếp tục nói: “Hoặc là lấy đan rồi đeo, hoặc là cái gì cũng không có vẫn phải đeo.”
Giọng nói nàng ánh lên vẻ uy hiếp, làm cho người ta cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, nhưng mọi người đều nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên mặt nàng, biết là nàng đang nói thật.
“Chi chi!” Bắt nạt hồ ly, ngươi đây là bắt nạt hồ ly.
Đường Niệm Niệm chậm rãi thu tay lại.
Nhưng không chờ nàng thu về, Bạch Lê đã mạnh mẽ nhảy dựng lên, nuốt lấy hai viên đan trong tay nàng, rồi trở về chỗ cũ. Ánh mắt nó đảo đảo, cuối cùng dừng trên người quái xà, hếch cằm “chi” một tiếng, rồi nhảy lên bả vai Mộc Hương, lẩn mất.
【 Xuy! Ít nhất ta còn được đan dược, ngươi thì sao? 】
Quái xà nhíu mắt lại, hiện lên vẻ buồn bực, rồi lập tức nâng cằm, giống như khinh thường.
Chuyện Bạch Lê giải quyết xong, Đường Niệm Niệm vui vẻ, liền bắt đầu phát quà cho những người còn lại.
Đồ của Thừa Bảo hiên đều là tinh phẩm, tuy mấy người ở đây đều kiến thức cao siêu, trong mắt bọn họ mấy vật phẩm thu được trong tay này chẳng qua cũng chỉ là đồ bình thường mà thôi. Nhưng dù vậy, được nhận từ Đường Niệm Niệm lại không giống thế.
Chỉ cần nghĩ tới những thứ này là do Đường Niệm Niệm tự tay chọn lựa, tự tay đưa cho, trong lòng mấy người đều không hiểu sao nổi lên chút cảm xúc khó hiểu. Tuy không biết rốt cuộc xúc động vì cái gì, có lẽ là rất nhiều chăng?
Chu Diệu Lang nhìn cây trâm ngọc bích tinh xảo đựng trong hộp gấm trên tay mình. Khẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thù Lam đã không còn vật gì trong tay, lại nhìn Tư Lăng Cô Hồng sau lưng Đường Niệm Niệm, hơi há miệng, nhưng vẫn không thể nói gì nên lời. Chẳng qua âm thầm nghĩ: Chủ mẫu, người ngàn vạn lần đừng quên trang chủ a!
Chiến Thương Tiễn đứng lặng yên phía bên phải, cầm một cái vỏ đeo sau lưng màu đen, lại nghĩ đến chiến thương luôn dùng vải bố buộc phía sau của mình, hơi cúi đầu, che đi cảm xúc vui vẻ nhu hòa trong mắt. Nàng đúng là thật tâm chọn quà, chứ không phải chỉ nhất thời vui đùa.
Ban đêm.
Tư Lăng Cô Hồng ôm Đường Niệm Niệm ngâm trong bồn tắm, trong tay cầm hương cao, sát lên người nàng, nhu hòa chà ra bọt biển mông lung.
Đường Niệm Niệm thoải mái tựa lên người hắn, nhẹ nhàng nheo mắt giống như một con mèo thỏa mãn.
Trong hơi nóng mù mịt, Tư Lăng Cô Hồng lẳng lặng nhìn người trong ngực, da thịt trắng nõn bị hơi hóng làm cho phiếm hồng, bọt biển óng ánh mềm mại tràn ngập trên người, giống như đã tham luyến da thịt tinh xảo kia.
Lúc này, Đường Niệm Niệm hơi hơi mở mắt, sau đó miễn cưỡng xoay người, ánh mắt lười biếng lại thoải mái có chút ngây thơ mông lung, nhìn Tư Lăng Cô Hồng hỏi: “Cô Hồng muốn quà gì?”
Động tác trên tay Tư Lăng Cô Hồng chợt ngừng lại, sau đó chân mày tràn ngập vẻ mừng rỡ không khó phát hiện, cúi mắt xuống nói: “Niệm Niệm.”
Cho nên nói, Chu Diệu Lang thế nhưng lại là người hiểu hắn nhất đấy. Cho dù trên mặt không có biểu lộ gì, nhưng một màn lúc này rõ ràng là hắn có nảy sinh ghen tỵ đối với chuyện tặng quà phát sinh sau bữa tối kia.
Đường Niệm Niệm chầm chậm thì thầm nói: “Ừm….Đều tặng cho bọn họ rồi, đương nhiên cũng phải tặng Cô Hồng, nhưng quà của Cô Hồng không thể do người khác làm được.” Chớp chớp đôi mắt ngập nước, tầm mắt chuyên chú dừng trên mặt hắn, “Cô Hồng muốn cái gì? Đan dược thiên phẩm? Trên thiên phẩm cũng có thể! Chỉ cần Cô Hồng muốn, ta đều sẽ làm được.”
“Niệm Niệm.” Giọng Tư Lăng Cô Hồng dưới màn hơi nước mờ mịt càng thêm ôn hòa dung nhập vào lòng người.
Ánh mắt Đường Niệm Niệm say mê, có chút bị dụ hoặc “ừ” một tiếng.
“Niệm Niệm.” Tư Lăng Cô Hồng nhẹ nhàng lau đi làn nước đọng trên mí mắt nàng, cười nói: “Ta muốn Niệm Niệm, chỉ muốn Niệm Niệm.”
Đường Niệm Niệm giật mình, đầu óc vốn lười biếng nên xoay chuyển hơi chậm, cũng càng khác người. Nghe được câu này, thứ đầu tiên nàng nghĩ tới thế nhưng lại là lời giảng giải bên trong quyển sách từng xem trước kia.
Khi nam tử và nữ tử khỏa thân ở cùng nhau, trước lúc động phòng, nam tử thường trêu ghẹo nói một câu như thế này. Dường như lúc trước nàng từng nói qua với Tư Lăng Cô Hồng, muốn hắn.
Ừm….
Trong sách, sau khi nghe được câu này, nữ tử thường đáp lại như thế nào nhỉ?
Đường Niệm Niệm lắc lắc đầu, lập tức nhớ tới cái gì, ánh mắt lóng lánh. Sau đó hai chân quấn lên eo hắn, hơi nghiêng đầu, môi cong lên làm nũng, mềm nhẹ nói: “Cho chàng, cả người ta đều cho chàng.”
Toàn thân Tư Lăng Cô Hồng chợt cứng ngắc lại, trên khuôn mặt trắng ngọc cũng hơi đỏ ửng, mí mắt dính nước hơi rung rung, bọt nước trên đó cũng sắp rớt xuống, cực kì gợi cảm.
Tâm thần Đường Niệm Niệm vừa hồi tưởng về đoạn sách kia, vừa cọ xát trên người hắn, mềm mại cười nói: “Cô Hồng phải chịu trách nhiệm cho ta ăn no nha.”
Ánh mắt Tư Lăng Cô Hồng bất chợt tối lại.
◆
“Tiểu thư.”
Cho dù đã ở Tuyết Diên Sơn Trang suốt hơn một năm, nhưng Thù Lam vẫn quen gọi Đường Niệm Niệm là tiểu thư. Lúc Đường Niệm Niệm ở cùng với Tư Lăng Cô Hồng, nàng cũng chỉ gọi tiểu thư và trang chủ. Thậm chí có vài thời điểm, nàng chỉ bẩm báo sự tình với Đường Niệm Niệm, mà mặc kệ không hỏi thăm đến ý kiến của Tư Lăng Cô Hồng, giống như bây giờ.
Về điểm này, Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng đều không để ý, cũng không nói gì. Thù Lam vốn là tỳ nữ thiếp thân của Đường Niệm Niệm, chỉ chuyên hầu hạ nàng, vốn phải tôn Đường Niệm Niệm làm chủ. Đám người Chu Diệu Lang cũng không cản, tùy nàng, chỉ cần trong lòng nàng hiểu được quan hệ của hai người là đủ.
Hôm nay cũng vậy, Đường Niệm Niệm vừa ăn điểm tâm xong, đang định đi cùng Tư Lăng Cô Hồng đến Bích Hải Viên trong Đông Vân thành, nhìn hoa sen xanh nổi tiếng đã lâu kia, nghe Thù Lam hỏi cũng chỉ nghi hoặc nhìn một cái.
Thù Lam lấy ra thiếp mời mà nam tử ở Thừa Bảo Hiên đưa cho hôm qua, nói: “Hôm nay Thừa Bảo Hiên mở hội đấu giá, liên tục ba ngày, tiểu thư có hứng thú đi không?”
Hôm qua vẻ thích thú chợt lóe lên của Đường Niệm Niệm nàng đều nhìn thấy, nên lúc này mới nhắc nhở.
“Hội đấu giá có cái gì tốt?” Đường Niệm Niệm nghĩ nghĩ, hỏi.
Từ khi ra khỏi tứ luyện, Lục Lục đã chìm vào hôn mê, nếu không thì nàng cũng đã không cần phải hỏi Thù Lam.
Thù Lam đã sớm học thuộc lòng, đáp: “Lần này hội đấu giá của Thừa Bảo Hiên tung tin, nói là kiếm được một phương thuốc đan dược Thiên phẩm làm át chủ bài, về phần đó là phương thuốc thiên phẩm cấp mấy thì không ai biết. Ngoại trừ cái này, còn có một lọ Sinh Cơ Đan thiên phẩm cấp ba, một cây Thiên Trúc Hỏa Quỳ….” Sau khi liệt kê ra từng bảo vật có thể lọt vào mắt, Thù Lam tổng kết nói: “Những thứ khác khá tạp nham, phần lớn là mấy đồ tầm thường, đều là vật mở màn.”
Đường Niệm Niệm nghe xong, ngoại trừ đối với phương thuốc thiên phẩm không ai biết kia có chút hứng thú, thì những thứ khác thật sự không lọt được vào mắt nàng. Không nghĩ nhiều liền kéo tay Tư Lăng Cô Hồng, dùng hành động chứng minh quyết định của mình.
Thù Lam thấy vậy đương nhiên biết nàng không có hứng thú, đành chuẩn bị xong mấy thứ cần đem, đuổi theo hai người.
Bích Hải Viên, Đông Vân thành.
Hôm nay chính là gần ngày hoa sen xanh ở Bích Hải viên nở rộ, cảnh đẹp đệ nhất Đông Vân thành, nên mấy hôm gần đây luôn chật kín người, tùy ý có thể thấy được văn nhân trí thức, còn có người bày án vẽ tranh, nam nữ quý tộc cẩm y hoa phục, trò chuyện vui vẻ.
Vừa vào Bích Hải Viên, Đường Niệm Niệm vừa thấy nhiều người như vậy, đôi mắt liền nhạt đi một ít. Nhưng bố cục bên trong Bích Hải Viên rất xảo diệu, từng bước đều thành cảnh, dưới hồ tứ phía gợn sóng lăn tăn, lơ lửng nổi bên trên là hoa sen bích hải. Quả thật không hổ là cảnh đẹp đệ nhất Đông Vân thành, làm cho người ta xem không hết, tâm thần mê huyễn khó định.
Tư Lăng Cô Hồng ôm nàng, không đi về phía đình hiên, mà phi người bay qua hồ, dưới chân đạp lên lá sen, nhưng không hề nổi lên một chút gợn sóng, người cũng đã bay vào một con thuyền nhỏ không người nổi lơ lửng trong hồ.
Phía sau hai người, Thù Lam cũng đạp nước đuổi theo, nhưng so với thân pháp đạp thủy vô ngân của Tư Lăng Cô Hồng, nàng đương nhiên không cách nào sánh kịp. Dưới chân sóng nước nhẹ lăn tăn, muốn lên tới thuyền nhỏ phải vận hết nguyên lực toàn thân mới không bị chấp chới quá mức.
Người trên hành lang đình hiên bị hù dọa ca thán ồn ào, từ khi Tư Lăng Cô Hồng phi thân đã có rất nhiều người đứng lên mở to mắt ra nhìn. Thẳng đến khi nhìn hắn lên thuyền, có mây sa che nắng, khiến cho hai người ôm nhau ngồi bên trong càng thêm mông lung không rõ, tựa như ảo mộng.
Thuyền nhỏ này là chuẩn bị từ trước. Trong Bích Hải viên có rất ít thuyền nhỏ dùng để ngắm cảnh trong hồ sen, nếu không phải thế lực bối cảnh cao siêu thì cũng là giàu nứt đố đổ vách.
Đường Niệm Niệm mở to mắt nhìn, hai mắt đảo qua một hồi, thỏa mãn híp lại, ngẩng đầu nhìn Tư Lăng Cô Hồng nói: “Cô Hồng chuẩn bị thật chu đáo!”
Tư Lăng Cô Hồng thấy nàng hài lòng, đương nhiên cũng vui vẻ theo. Thói quen sở thích của nàng, hắn đã sớm hiểu rõ.
Thù Lam mở hộp đựng đồ ăn, bày từng đĩa bánh ngọt do Tư Lăng Cô Hồng làm lên bàn, lại lấy ra một lọ thanh rượu hoa mai của Hàn Mai Tửu Cư, rồi im lặng lui ra ngoài.
Bích Hải Viên bắt nguồn từ Đại Vân Hải, rộng lớn vô cùng, bao la bát ngát. Nhưng, Bích Hải viên chân chính chỉ có nơi hoa sen bích hải sinh trưởng. Hoa sen này có màu xanh lam, ẩn ẩn như màu biển lay động bên trên chín mặt cánh hoa, nhụy hoa màu vàng, theo sóng nước lăn tăn, có loại thánh khiết xinh đẹp rung động lòng người.
Có lẽ hôm nay thực sự không phải ngày sen bích hải nở rộ, trong Bích Hải viên chỉ có vài đóa hoa lẻ tẻ nở hoa xinh đẹp, số còn lại chỉ là chớm nở. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến mùi thơm ngát nồng đậm, mê ly mà không ngán khiến cho người ta yêu thích kia.
Đường Niệm Niệm một vẻ lười biếng như không xương dựa vào trong ngực Tư Lăng Cô Hồng, chóp mũi ngửi ngửi mùi hoa thơm ngát. Dùng linh thức nhìn xung quanh, chỉ thấy vân hải xanh thẳm, mây trắng đầy trời. Mấy đóa hoa mới nở nhẹ nhàng trôi nổi trên lá sen. Một cảm ngộ khó tả yên lặng tràn ngập trong lòng, từ thể xác, tinh thần đến linh hồn đều một trận mát lạnh thông suốt.
Đường Niệm Niệm chớp mắt, hai mắt thất thần khôi phục lại vẻ linh động trong suốt, tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Một cái chớp mắt tiến vào trạng thái thiên ngộ kia, làm cho tâm cảnh của nàng tăng lên, thoáng chốc từ trung kì Ích Cốc đến trung kì tâm động. Tu vi của nàng vốn ở đỉnh Ích Cốc kì, hiện tại tâm động đạt trung kì Tâm Cảnh, nên tùy lúc có thể đột phá Tâm Động kỳ.
“Tỉnh?” Một tay xoa mắt nàng, cảm giác nhu hòa khiến nàng chớp mắt mấy cái, tim đập cũng rộn lên.
Đường Niệm Niệm bắt lấy tay hắn, nắm trong tay, xoay người nhìn hắn, tươi cười nói: “Cô Hồng, tâm cảnh của ta đột phá.”
Từ khi cảm nhận được hắn chạm vào, thân thể Đường Niệm Niệm đã nhanh hơn suy nghĩ, đem niềm vui của mình chia sẻ cùng hắn.
Hai mắt trong sáng, khuôn mặt vui vẻ, khóe môi cong lên, ý cười lan đến đáy mắt, làm cho người ta chỉ cần liếc qua đã cảm nhận được nàng thật sự vui mừng.
Tư Lăng Cô Hồng cũng mỉm cười, ánh mắt yêu chiều dừng trên mặt nàng đáp: “Ừ, ta biết rõ.”
Nụ cười của Đường Niệm Niệm chợt biến mất, nắm bàn tay của hắn, sau đó ngón tay luồn qua các ngón tay thon dài, ban đầu chỉ vô ý nghịch ngợm, càng về sau ánh mắt càng chăm chú.
Da thịt trên tay hắn mềm mại như ngọc, khớp xương rõ ràng nhưng không lồi ra, nắm trong tay không cứng không mềm. Năm ngón tay thon dài lại không nhỏ như nữ tử, màu móng giống như màu môi hắn, nhạt màu, sạch sẽ, rất có mĩ cảm.
Đường Niệm Niệm giống như đứa trẻ vừa tìm thấy món đồ chơi mới lạ, vuốt ve từng ngón tay Tư Lăng Cô Hồng.
Trên mặt Tư Lăng Cô Hồng không hề có chút nào mất kiên nhẫn, chỉ mỉm cười và nuông chiều. Lại khiến cho người ta không hiểu sao nảy ra một ý nghĩ quỷ dị, nếu nàng nói muốn đôi tay này, hắn có thể hay không thật sự chặt xuống cho nàng.
“Tay Cô Hồng thật đẹp.” Trong mắt Đường Niệm Niệm tràn đầy vẻ tán thưởng, rốt cuộc rời tầm mắt trở lại trên mặt hắn, giọng điệu chân thành tha thiết: “Chỗ nào của Cô Hồng cũng đẹp.”
Nàng cảm thấy, hắn thật sự rất đẹp. Chẳng những làm người ta xem không chán, mà càng nhìn càng cảm thấy đẹp. Cho dù bên phải bàn tay trái kia có một cái nốt ruồi, nhưng nàng vẫn cảm thấy đẹp đến không thể rời mắt.
A….
Đường Niệm Niệm mở to mắt, chẳng lẽ đây chính là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi sao?
Tư Lăng Cô Hồng cười ra tiếng, ánh mắt nhu tình nhìn nàng, nói khẽ: “Niệm Niệm mới đẹp.”
Mặc dù trong thiên hạ có không ít nữ tử tuyệt sắc, mặc dù cảnh đẹp trong thiên hạ ngàn vạn, nhưng trong mắt hắn chỉ là mây khói, không lưu chút cảm tình, dậy không nổi chút hứng thú. Chỉ có nàng, hấp dẫn mọi ánh mắt của hắn, nỗi lòng khó dao động cũng vì nàng mà nếm trải đủ vị ngọt bùi cay đắng, cũng vì nàng ở bên cạnh mới có hứng thú đánh giá thiên hạ.
Cảnh đẹp hoa sen bích hải này không phải lần đầu hắn nhìn thấy, nhưng cảm thụ lại hoàn toàn khác biệt.
Lần trước, là vô tình trông thấy, chỉ nhàn nhạt liếc qua, tâm tình không gợn sóng.
Lần này, mùi thơm ngát thoang thoảng, nước xanh trong suốt, sen nở xinh đẹp, được ôm nàng vào lòng, là tâm tình sung sướng, ôn hòa thích ý khó có thể hình dung. Lúc này mới cảm thấy, cảnh đẹp này đúng là không tồi, có thể làm cho nàng lộ ra nét cười như vậy, thực sự không tệ.
“Cô Hồng.” Đường Niệm Niệm đột nhiên kêu lên, ngón tay nhẹ điểm, một chiếc đàn huyền cầm hiện ra. Ngoại trừ Tư Lăng Cô Hồng, những người khác đều không nhìn ra đàn cổ này là từ đâu lấy ra. Lại quay đầu nắm tay Tư Lăng Cô Hồng nói: “Ta muốn nghe chàng chơi đàn.”
Bộ dạng khi chơi đàn của hắn vô cùng đẹp, nhất là đôi tay thon dài kia lướt trên dây đàn, giống như dây cung kích thích đáy lòng nàng, khống chế trong tay hắn.
“Được.” Tư Lăng Cô Hồng chưa bao giờ từ chối ý muốn của nàng.
Đường Niệm Niệm lập tức rời khỏi người hắn, sau đó ngồi đối diện với hắn, hai mắt lấp lánh chăm chú nhìn.
Khóe môi Tư Lăng Cô Hồng hơi cong cong, ngón tay sờ lên dây đàn, thử gảy hai cái, tiếng đang đang vang lên, sau đó liền lưu loát như nước chảy.
Tiếng đàn vui vẻ du dương từ ngón tay hắn toát ra, không phải khúc nhạc cổ, cũng không phải khúc nhạc cận đại mọi người mới chơi, lại càng không phải khúc nhạc hắn từng dạy nàng. Khúc này không có định luật, âm luật nhẹ nhàng thanh thúy, có chút ngây thơ chất phác thanh tịnh, có chút tùy ý, đơn thuần, vui vẻ.
Đường Niệm Niệm chỉ sửng sốt chớp mắt một cái, sau đó giống như bị khúc nhạc này hấp dẫn, toàn bộ tâm thần đều hòa theo nhạc, rồi nhịn không được ha ha bật cười.
Thù Lam vốn đứng ở ngoài chống buồm cũng khẽ giật mình, khóe miệng hơi cong, bị chọc đến nở nụ cười.
Trong Bích Hải viên không thiếu khúc nhạc vui vẻ, nếu không có bản lĩnh thì cũng không ai dám ở Bích Hải Viên bêu xấu. Nhưng vì tránh cho quá nhiều khúc nhạc mà làm rối loạn cảnh đẹp ở đây, nên Bích Hải viên có một quy củ bất thành văn, là phải tự mình biết mình, thấy có người bản lĩnh cao hơn, liền tự giác dừng tay.
Tiếng đàn của Tư Lăng Cô Hồng, giống như một viên đá rơi vào mặt hồ yên ả, bắn tung tóe gợn lên từng đợt sóng, tản ra tứ phía.
Rõ ràng không phải khúc nhạc nổi tiếng, chưa bao giờ nghe qua, nhưng nghe tiếng đàn này, khiến mọi người không tự giác ngừng đoạn tấu nhạc trong tay, một đám nhìn về phía phát ra tiếng đàn kia.
Ca khúc này có ma lực thu hút lòng người, không ít người bất giác nhẹ nhàng giương khóe môi, thể xác và tinh thần sung sướng, đó là một loại khoái hoạt cơ hồ có thể khiến người ta quên đi tất cả phiền muộn.
Chỉ cần là người hiểu âm luật, liền biết người đàn khúc này là tông sư cầm kĩ, chỉ như vậy mới có thể cầm tâm hợp nhất.
Trong thuyền nhỏ, Đường Niệm Niệm một tay đổ thanh rượu hoa mai, uống một ly, ánh mắt vẫn dừng trên người Tư Lăng Cô Hồng. Cái đầu nhỏ theo tiếng đàn lắc lư, không biết là say hay là chìm vào trong khúc nhạc.
Nàng uống rượu nên cánh môi ướt át đỏ bừng, khi khép khi mở, khuôn mặt tươi cười, ánh mắt thoạt nhìn chăm chú, đầu khẽ gật, hòa theo nhịp đàn của hắn.
Trong mắt Tư Lăng Cô Hồng nồng đậm ý cười, khúc nhạc dưới tay cũng nhiều hơn một phần tình ý ôn nhu, người bình thường nghe không hiểu, nhưng số nhạc sư trên biển này lại hiểu được.
Một nửa hũ thanh rượu hoa mai bị Đường Niệm Niệm bất giác uống hết, hai má đỏ bừng, mắt cười như sao sáng. Chỉ thấy nàng đột nhiên hai tay chống bàn, rồi khom người trộm hương, hôn chụt Tư Lăng Cô Hồng một cái. Rồi trở lại, cười đến vui vẻ nhìn hắn, “Vừa thơm vừa mềm, ăn ngon.”
Tiếng đàn Tư Lăng Cô Hồng thoáng cái hơi dừng lại, nhìn bộ dáng thiên chân khả ái có chút ngây ngốc này, cảm thụ chút ướt át trên môi, vươn lưỡi hơi liếm qua, động tác vô tình nhưng có thể khiến người ta hồn xiêu phách lạc. tiếng đàn cũng nhẹ nhàng chậm lại, thiếu một phần nhanh nhẹn, lại nhiều hơn một phần nhu hòa, làm cho trái tim người ta mềm nhũn.
Trong đầu Đường Niệm Niệm bất ngờ lóe sáng, hơi há miệng, tiếng hát chợt bật ra hòa theo tiếng đàn của hắn: “Ngoài đồng cỏ dại, có một người xinh đẹp, ách! Nhẹ nhàng khéo léo dịu dàng, ta bất ngờ gặp gỡ, người ta yêu và ước nguyện, ha ha!”
Tiếng ca của nữ tử cũng không có định luật, lại không hợp với tình huống, nhìn ca từ này vốn nên là nam tử hát, thậm chí còn vừa hát vừa nấc, vừa cười to. Nhưng giọng nàng thanh thúy uyển chuyển, thật sự dễ nghe, hát ra như vậy, hòa với tiếng đàn kia, có vẻ tùy tính nhàn hạ, thuần túy sạch sẽ, làm cho người nghe không nhịn được cười lên, trong lòng thả lỏng, tràn đầy vui sướng.
Cũng có rất nhiều người cười bàn luận:
“Đây rốt cuộc là tiểu nữ tử thế nào, lại hát ra làn điệu quái lạ như vậy.” Tuy rằng nghe giống như không phải lời gì hay, nhưng khẩu khí cũng tràn đầy ý cười.
“Thật đúng là người kì lạ, may mà không làm hỏng cầm khúc này, còn hòa vào không tệ.”
“Người hát này…..hẳn là say rồi chăng?”
“Người hát ca khúc này và người chơi đàn vốn đi cùng nhau đấy, đang ở trong thuyền nhỏ kia kìa.”
Trên thuyền nhỏ, Đường Niệm Niệm cười, lại nhẹ nhàng hát: ” Ngoài đồng cỏ dại, có một người xinh đẹp, nhẹ nhàng tinh tế như thanh dương, ta bất ngờ gặp gỡ, cùng tử giai tang ~ Trong lúc hát, ánh mắt quét đến một vườn sen bích hải trôi nổi trên mặt biển, vốn một đám nụ hoa, dù chưa nở cũng có vẻ đẹp nội liễm khác biệt.
Trừng mắt nhìn, trong mắt chợt hiện lên một tia sáng, một luồng hương thơm ngát như hoa quỳnh lại như cỏ xanh từ trên người Đường Niệm Niệm toát ra. Lại thấy đám hoa trên biển kia thế nhưng lần lượt nở rộ, xinh đẹp bức người, mềm mại ướt át, giống như đang ganh đua sắc đẹp.
“A —— “Không biết ai là người đầu tiên kêu lên sợ hãi, chỉ vào số sen bích hải gần thuyền nhỏ nở rộ kia, giật mình khiếp sợ kêu lên: “Đây là chuyện gì xảy ra?”
Một tiếng động lớn xôn xao truyền từ mặt biển Bích Hải Viên đến hành lang thủy tạ, người trên hành lang tới gần mép nước, giật mình nhìn một màn tuyệt mỹ kỳ dị này.
Nếu nói hôm nay là ngày hoa nở, vậy cũng nên nở không theo quy luật chứ. Nhưng lúc này lại hoàn toàn khác, tất cả hoa sen giống như đang nghênh đón thuyền nhỏ kia. Thuyền nhỏ đi tới đâu, sen nở ra tới đó, một đóa lại một đóa, chẳng những nở còn nở vô cùng kiều diễm, sinh động linh hoạt.
Thù Lam ở đuôi thuyền cũng bị cảnh đẹp kì lạ này làm cho khiếp sợ, lập tức nhìn về phía Đường Niệm Niệm đang cười vui vẻ trong thuyền, chỉ cảm thấy đoán được một ít. Cây chèo trong tay thay đổi phương hướng, cũng không du hành chung quanh vườn sen nữa, mà là đi về phía trung tâm vườn. Sen bích hải nhất tề nở rộ, màu xanh lấp lánh, lưu quang nhàn nhạt.
Đường Niệm Niệm nhìn thấy tuyệt cảnh chung quanh, vừa lòng gật đầu. Dược lực của nàng có tác dụng phụ trợ sức sống của vạn vật, làm cho chúng nở trước thời hạn, chẳng những không tổn hại chúng, ngược lại còn có thể nở càng lâu, càng đẹp.
Lại nhìn Tư Lăng Cô Hồng khoanh chân đánh đàn trước mặt, xiêm y, ngọc dung bị phấn hoa bao quanh, thoáng vẻ mộng ảo, giống như tham luyến hắn, lưu chuyển không tiêu tan. Sau lưng hắn sen xanh nở rộ, theo gió nhẹ nhàng lay động, giống như tiên tử bay múa, làm khóe môi hắn giương nhẹ.
Đường Niệm Niệm nhìn đến nhập thần, đột nhiên nhớ cảnh văn nhân vẽ tranh. Lúc này trong tay vừa lật, một khối linh ngọc hiện ra, dùng thần thức dẫn đường, đem một màn trước mặt chế thành ngọc giản thu vào trong đó. So với vẽ tranh, ngọc giản lại có thể đem toàn bộ những gì linh thức nàng thấy lưu lại, chứa đựng giống như trí nhớ chân thật.
Cho đến khi thuyền nhỏ đi vào trung tâm sen bích hải, xung quanh đều là sen, một khúc của Tư Lăng Cô Hồng cũng kết thúc, dư âm quanh quẩn không lâu liền tắt.
Giống như bị dư âm kia khai mở, toàn bộ số hoa sen còn lại cũng toàn bộ nở ra, có thể nói là tuyệt cảnh lần đầu tiên xảy ra trong Bích Hải Viên của Đông Vân Thành.
Đường Niệm Niệm trong nháy mắt thu lại đàn cổ và ngọc giản, trở về vị trí quen thuộc của mình, chỉ vào vườn hoa sen nở rộ bên ngoài, chờ mong hỏi: “Đẹp không?”
“Đẹp.”Tư Lăng Cô Hồng cười đáp.
“Thích không?” khóe miệngĐường Niệm Niệm càng cong. Lập tức lại thêm một câu, “Thích ta làm không?”
“Thích.”Tư Lăng Cô Hồng chăm chú nhìn nàng.
Đường Niệm Niệm vui vẻ nở nụ cười, ôm thắt lưng của hắn, “Vui vẻ không?”
“Vui vẻ.”Tư Lăng Cô Hồng mặt mày nhu hòa nồng đậm ý cười, chứng thực câu nói của mình.
Đường Niệm Niệm tim đập nhanh hơn, tươi cười không dừng. Nàng cảm thấy, được đáp án này, mới là vui vẻ nhất.
Trung tâm vườn sen cũng không yên tĩnh bao lâu, bốn phía lúc này đều nhìn về hướng thuyền nhỏ, xem hai người.
Lúc này, một giọng nói như chim oanh của nữ tử truyền tới:
“Tiểu nữ tử Liễu Phiêu Tuyết của Thiết Phiến Môn, nghe một khúc của quân, sinh lòng ngưỡng mộ, xin được ở trên thuyền quân chép lại, mong quân chớ ghét bỏ.”
Mọi người nhìn lại, là một nữ tử thanh xuân đứng trên bè trúc cách đó không xa.
Nữ tử một thân váy gấm dài trắng noãn, trên váy thêu điểm nhiều hóa hoa mai phấn hồng, dùng một đai lưng trắng. Mái tóc đen búi thành hai vòng tròn, đeo trâm phỉ thúy gắn hoa mai màu đỏ. Mặt nàng trắng mịn hồng nhuận, hai mắt tròn, trong veo như nước mang theo vẻ dụ hoặc, kiều môi đạm phấn, làm người ta yêu mến. Cả người đứng trên bè trúc, gió nhẹ lay động vạt áo nàng, càng lộ ra vẻ tươi mát thuần mỹ, mang theo một phần xinh đẹp, quả nhiên là một mĩ nhân tuyệt sắc.
Một người kinh hô: “Quả nhiên là Tuyết Liên Tiên Tử của Thiết Phiến Môn, Liễu Phiêu Tuyết!”
Đám bè xung quanh đều nhất thời xôn xao, ‘Tuyết Liên Tiên Tử’ này là danh hiệu giang hồ gọi Liễu Phiêu Tuyết. Nghe đồn nàng chẳng những bộ dạng tuyệt sắc, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, tâm tư lương thiện, còn là một địa kiều. Nay mới chỉ mười tám tuổi, đã là huyền phẩm cấp sáu.
Trên giang hồ có không ít thanh niên tài tuấn ái mộ, nhưng đều không thấy nàng có bao nhiêu tình ý với ai, chỉ từng có lời khen ngợi thiếu chủ Đại Vân Hải Cung Cẩn Mặc. Làm mỗi người đều nghĩ đến nàng ái mộ Cung Cẩn Mặc, không ngờ hôm nay nàng thế nhưng tại thổ lộ tâm ý với một nam tử trong Bích Hải Viên.
Lập tức, không ít nam tử nhìn về phía nam tử mông lung dưới mành sa trongthuyền nhỏ kia, lộ ra vẻ hâm mộ cực kì, càng có chút ghen tị và bất mãn. Mặc dù cho màn che, nhưng mọi người đều có thể thấy, phía sau màn che là hai người ôm nhau ngồi, nam tử được Liễu Phiêu Tuyết thổ lộ lúc này đang ôm trong ngực một nữ tử không thấy rõ bộ dáng.
Mà sau khi Liễu Phiêu Tuyết biểu lộ tâm ý, nam tử vẫn bất động, ngay cả nữ tử trong lòng cũng không buông ra, thật sự có chút bất kính.
Liễu Phiêu Tuyết sóng mắt lóe lóe, tựa hồ không ngờ đối phương vậy mà không hề đáp lại, trong lòng không khỏi nổi lên ngạo tính. Khẽ cười một tiếng, trên mặt không thấy chút tức giận, liên bước nhẹ nhàng, bay ra khỏi bè trúc. Làn váy lay động, tóc đen từng lọn phiêu tán, khuôn mặt xinh đẹp hàm chứa ý cười, thật sự xinh đẹp như tiên.
Mọi ngườinhìn xem mà trong lòng không khỏi tán thưởng một tiếng.
Ý cười trên mặt Liễu Phiêu Tuyết càng ngọt ngào pha lẫn chút dụ hoặc, đáy mắt hiện lên vẻ đắc ý, mau chóng đáp lên thuyền nhỏ, mỉm cười nói: “Công tử có lễ —— Á!”
Một cỗ kình phong thổi tới, Liễu Phiêu Tuyết kêu một tiếng. Dáng người ôn nhu rơi khỏi thuyền, lúc này vô cùng chật vật. Trong lòng giống như bị cái gì đánh vào, tứ chi giơ lên phía trước, thân thể lùi về phía sau, mắt trừng miệng há bay ngược ra ngoài.
Bùm ——
Bọt nước cao bắn tung tóe, gợn sóng một vòng lại một vòng.
Tuyết Liên Tiên Tử đã rơi xuống nước.
Mọi người vây xem: ” . . .”
Thù Lam: “Phốc!”
Toàn bộ Bích Hải Viên chớp mắt yên tĩnh, thẳng đến khi nước biển một trận rung chuyển.
Khuôn mặt Liễu Phiêu Tuyết từ trong nước nổi lên, dưới cổ đều giấu trong nước. Nữ tử tuyệt sắc chính là tuyệt sắc, cho dù rơi xuống nước vẫn đẹp như trước, thậm chí có chút phong tình khác hẳn. Nhưng thấy nàng lẳng lặng nổi trong nước, tóc đen dính trên mặt, mí mắt nhỏ giọt, phấn môi khẽ mím, hai hàng lông mày nhăn lại, mang theo chút ảm đạm ủy khuất nhìn về phía thuyền nhỏ, làm cho đám nam tử không hiểu sao thương tiếc đau lòng thay nàng.
Trên thuyền nhỏ, Đường Niệm Niệm cắn miếng bánh Tư Lăng Cô Hồng đút, tâm cảnh có chỗ đột phá, nàng khá vui vẻ nên không có tâm tư trực tiếp động thủ.
“Công tử.”Liễu Phiêu Tuyết lúc này nhẹ nhàng mở miệng, khẽ rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Nếu công tử không thích ta, Phiêu Tuyết cũng sẽ không vô lại dây dưa, công tử không muốn ta lên thuyền, vậy chỉ cầu công tử đi ra cùng ta gặp mặt một lần, hiểu rõ niệm tưởng của ta được không?”
Giọng nói dịu dàng mang theo vẻ cầu khẩn, cùng với khuôn mặt điềm đạm của Liễu Phiêu Tuyết, chỉ sợ nam tử bình thường đều khó có thể cự tuyệt.
Nhưng thuyền nhỏ vẫn như trước không hề phản ứng, vẻ ảm đạm trên mặt Liễu Phiêu Tuyết càng sâu, khiến đám người vây xem tức giận.
Nam tử đầu tiên ra mặt là một gã mặc cẩm y màu xanh trẻ tuổi, chỉ nghe hắn cười lạnh một tiếng, dùng nguyên lực khuếch đại giọng nói, “Giỏi cho một người cao ngạo, chỉ hiện thân gặp mặt cũng không nguyện ý, chẳng lẽ quá xấu nên không dám ra đây gặp người sao?”
Hắn vừa lên tiếng, đã thấy có ba người khác hùa theo:
“Tuyết Liên Tiên Tử chớ vì loại người điên không xứng làm quân tử này mà thương tâm, thật sự không đáng!”
“Thật xấc xược, được Tuyết Liên Tiên Tử quý là vinh hạnh của ngươi, cư nhiên dám can đảm cự tuyệt.”
“Nam tử kia sẽ không phải là nam sủng chứ? Nếu vậy thì nữ tử trong lòng hắn mới là chủ nhân của thuyền nhỏ này. Nên phạm vào đố kỵ của nữ tử kia, mới không cho nam sủng ra gặp người?”
Liễu Phiêu Tuyết ở trong nước cúi mắt, mím môi, có vẻ sốt ruột, nhưng giấu trong mắt lại là vẻ đắc ý khi được giải hận.
Rất nhanh, nàng ngẩng đầu, nhíu mi sốt ruột khuyên nhủ: “Các ngươi đừng nói nữa, công tử tất nhiên không phải. . .”
“Câm miệng!”
Hai giọng nữ cơ hồ đồng thời vang lên, giọng Liễu Phiêu Tuyết ngay khi nhìn thấy bốn người kia hóa thành tro bụi lập tức đình chỉ, trừng to mắt, tràn đầy kinh hãi.
“Ai cũng không cho phép nói xấu Cô Hồng!” Giọng nói mang đầy ý bảo hộ của nữ tử nghiêm túc truyền ra, mọi người từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy trong màn sa mông lung, thân ảnh nữ tử dựa vào người nam tử hình như hơi động, khuôn mặt nhìn về phía bốn người hóa thành tro tàn.
Một màn này, đều khiến người ta hiểu được, bốn người kia e là do nữ tử này động thủ.
Thủ đoạn thật giỏi, thật khủng khiếp.
Trong không khí yên tĩnh, bè trúc đi đến bên cạnh Liễu Phiêu Tuyết, tỳ nữ đứng bên trên nhẹ giọng nói: “Tiểu thư mau lên, chớ để cảm lạnh.”
Liễu Phiêu Tuyết không dấu vết tán thưởng nhìn tỳ nữ một cái, lúc này mới từ trong nước nhảy lên bè trúc, quần áo ướt đẫm trên người bó chặt vào cơ thể, khiến dáng người hoàn mỹ của nàng hiện ra, ẩn ẩn có thể nghe được một ít tiếng nuốt nước miếng rất nhỏ.
Liễu Phiêu Tuyết nhìn thuyền nhỏ kia một cái, lúc này mới dùng nguyên lực hong khô quần áo, nhíu mày nói: “Vị cô nương này, bốn công tử kia đều không phải cố ý nhục mạ, huống chi tội không đáng chết, cô nương như vậy không khỏi có chút quá đáng.”
Đường Niệm Niệm ở trong lòng Tư Lăng Cô Hồng thay đổi một tư thế thoải mái, nói: “Đã là nhẹ.”
Liễu Phiêu Tuyết mày mặt càng nhăn, nói: “Lấy mạng người, đã là trừng phạt nặng nhất, trong mắt cô nương lại là nhẹ?”
Đường Niệm Niệm nhàn nhạt nói: “Bọn họ chết một chút thống khổ cũng không có.”
Ở trong mắt nàng, chết trong chớp mắt quả thực là nhẹ. Nếu không phải tâm tình nàng tốt,lại không muốn lưu lại mùi huyết nhục và thi thể trên bích hải này, thì đã không dễ dàng cho bọn họ biến thành tro vui như vậy.
Liễu Phiêu Tuyết quay mặt sang bên tựa hồ không định nói tiếp. Cái này không chỉ cố tình cho người ta thấy, mà là trong lòng nàng vẫn ẩn ẩn chút e ngại. Nữ tử kia thủ đoạn quả thật khủng bố, mình tuyệt đối không phải đối thủ của nàng, hơn nữa từ giọng nói không có nửa phần sát khí, khiến cho nàng cảm giác được người này căn bản coi thường mạng người.
Người như vậy thực đáng sợ, nếu không có trên tám phần nắm chắc, nàng tuyệt đối sẽ không tùy tiện ra tay.
Hai người đối thoại khiến mọi người nghe được rõ ràng, càng làm người ta cảm thấy Liễu Phiêu Tuyết tốt bụng, mà nữ tử kia thì lãnh tình. Nhưng không ai dám công khai lên án, đơn giản vì thủ đoạn giết người không động tay kia của Đường Niệm Niệm quả thật đáng sợ.
Đây là thế giới cường giả vi tôn, dùng thực lực để nói chuyện.
Lúc này, lại có một giọng nói vang lên, có chút lạnh lùng tức giận, tràn đầy uy hiếp: “Nơi này là cảnh nội Đại Vân Hải, dám giết người trong Đại Vân Hải, các ngươi chẳng lẽ không thèm xem Đại Vân Hải chúng ta ra gì, muốn cùng Đại Vân Hải đối nghịch hay sao?”
Mọi người quay đầu nhìn lại, một con thuyền hoa đi tới, trên thuyền hoa có cột cờ hình rồng cuốn, khiến mọi người hiểu được đây là thuyền của thiếu chủ Đại Vân Hải, Cung Cẩn Mặc.
Phía đầu thuyền có mấy người đứng thẳng, Cung Cẩn Mặc mặc cẩm bào màu lam đứng đầu, dưới cơn gió mạnh, tóc đen bay múa, ánh mắt cuồng ngạo lợi hại khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Chu Diệu Lang và Thù Lam đều nhìn thấy nhưng không thể trách, đi sang một bên. Chu Diệu Lang hỏi: “Nói xem, hôm nay trang chủ và chủ mẫu đi chơi thế nào?”
Thù Lam cũng không giấu diếm, đem tất cả những gì nhìn thấy nói ra, đương nhiên không bỏ qua chuyện Cung Cẩn Mặc cùng Đường Xảo Chi kia.
Nghe đến đó, Chu Diệu Lang nhíu mày, gật đầu nói: “Làm tốt lắm.”
Thù Lam mỉm cười một chút, vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Trong mắt Chu Diệu Lang hiện lên ý tán thưởng, bảo nàng trở về bên người Đường Niệm Niệm.
Không lâu sau.
Khi Đường Niệm Niệm cùng Tư Lăng Cô Hồng đang ăn cơm, tỷ muội Diệp thị từ bên ngoài trở về, cũng đến chỗ Thừa Bảo Hiên mua đồ.
Liên Kiều cầm đóa mẫu đơn đỏ tươi kia, Mộc Hương ôm Bạch Lê lông da bẩn thỉu hỗn loạn đi vào, đồng thời vui mừng nói với Đường Niệm Niệm: “Chủ mẫu, đây là ngài mua cho Bạch Lê sao?”
Đường Niệm Niệm nhìn thoáng qua hoa mẫu đơn đỏ au kia, lại cúi đầu nhìn quái xà chật vật, mắt cười gian trá, rồi chuyển mắt nhìn về phía tiểu hồ Bạch Lê giống như cà tím, nhất thời không khỏi tươi cười, gật đầu nói: “Ừ.”
Lúc này, trong lòng nàng không khỏi nổi lên chút tâm tư ác liệt.
“Bạch Lê đeo rất đẹp.”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Ta cũng thấy đẹp nha!” Liên Kiều xoa xoa tay cười nói, lập tức nhận được ánh mắt của Chu Diệu Lang, thè lưỡi, vội vàng nói: “Trang chủ, chủ mẫu dùng bữa, chúng ta không quấy rầy nữa, chờ tắm rửa cho Bạch Lê xong, lại đeo hoa vào cho chủ mẫu xem!”
Đường Niệm Niệm gật đầu.
“Tê ~ “Quái xà híp mắt, mắt cười tủm tỉm tiễn Bạch Lê rời đi.
Chờ Đường Niệm Niệm ăn xong, an vị trên đùi Tư Lăng Cô Hồng, dựa vào trong ngực hắn, nói với Chu Diệu Lang: “Ta mua quà cho các ngươi.”
Chu Diệu Lang trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên cực kì giật mình trước câu nói này của Đường Niệm Niệm. Tuy rằng nàng nghe Thù Lam nói Đường Niệm Niệm mua không ít đồ, nhưng không ngờ lại là tặng bọn họ. Lập tức nói: “Thuộc hạ đi gọi bọn họ lại đây.”
Rất nhanh, khi Chu Diệu Lang dẫn mấy người kia tới, Thù Lam cũng đã đem những thứ Đường Niệm Niệm mua ở Thừa Bảo Hiên đặt một bên.
Liên Kiều lúc này đang túm lấy Bạch Lê trốn sau lưng Mộc Hương, dỗ dành nói: “Nào, Bạch Lê ngoan, không phải thẹn! Rất đẹp đấy, mau tới cho chủ mẫu xem, để chủ mẫu nhìn xem hoa người chọn xứng với ngươi cỡ nào.”
” . . .” Bạch Lê sống chết không ra.
Quái xà nằm bên cạnh Đường Niệm Niệm kêu “tê tê tê tê”, nghe thế nào cũng giống như đang buồn cười.
Đường Niệm Niệm nháy mắt mấy cái, đang định phát ra linh thức.
“Muốn nhìn?” Tư Lăng Cô Hồng cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng.
Đường Niệm Niệm gật đầu.
Bàn tay Tư Lăng Cô Hồng vừa động, tiểu hồ Bạch Lê ở sau lưng Mộc Hương như bị thứ gì đó vô hình túm ra, ngã ngồi dưới đất.
Da lông tuyết trắng, cái đuôi bông xù xõa tung, mắt hồ ly trừng lớn, trên cổ đeo một đóa hoa mẫu đơn to hơn cả cái đầu, màu đỏ nổi bật trên nền lông tuyết trắng. Không biết là thẹn hay giận, mà khuôn mặt hồ ly đỏ phừng lên.
“Phốc!”
“Tê tê tê tê!”
Thân thể Đường Niệm Niệm run lên, sau đó nằm trong ngực Tư Lăng Cô Hồng bật cười, tiếng cười réo rắt từ miệng nàng toát ra, hấp dẫn ánh nhìn của mấy người. Tuy số lần cười của Đường Niệm Niệm không ít, nhưng vẫn là lần đầu tiên cười thành tiếng như vậy.
Lông trên người Bạch Lê vì tiếng cười này mà dựng đứng cả lên, cứng ngắc, cặp mắt hồ trừng lớn sống động bức người, bông hoa lớn trên cổ cũng càng lúc càng sáng lạn.
Tiếng cười của Đường Niệm Niệm dần dần nhạt đi một chút, cúi đầu nhìn Bạch Lê nói: “Nhìn đẹp lắm.”
” . . . Chi.” Trong miệng Bạch Lê phát ra một tiếng rống trầm thấp, nghiêng đầu qua một bên, tức giận giơ chân định gạt bông hoa kia xuống, định xé rách nó.
“Tiểu Bạch Lê!” Liên Kiều cùng Mộc Hương nhìn thấy, lập tức kêu to.
Đây chính là đồ chủ mẫu tặng nha, đừng nói thật sự đẹp, cho dù khó coi thì nó cũng không thể làm phật ý chủ mẫu như vậy. Bằng không lấy tính tình của nàng, nhất định nó sẽ không xong rồi. Huống chi còn trang chủ ở đây, nếu chủ mẫu không vui, kẻ gặp không may vẫn là nó.
Liên Kiều dỗ dành nói: “Tiểu Bạch Lê, đẹp, thật sự rất đẹp nha!”
Mộc Hương cũng nói: “Tiểu Bạch Lê, ngoan ngoãn đeo, ta cho ngươi ăn thêm cơm nha.”
Chẳng qua, hiển nhiên lời hai người nói càng khiến nộ khí trên mặt Bạch Lê tăng cao, thẹn quá thành giận giơ chân lên nhất quyết muốn xé nát đóa hoa kia.
Lúc này, một viên đan dược bay tới trước mặt nó, dược hương nồng đậm làm cho động tác Bạch Lê dừng lại, nhìn kĩ, khi nhìn tới viên đan dược màu xanh kia, hai mắt liền không rời đi được.
“Chi —— ” Bạch Lê đột nhiên há mồm ngoạp một cái, nhưng đan dược kia trong nháy mắt dịch đi, dừng ở trên tay Đường Niệm Niệm.
Bạch Lê giương mắt, thèm muốn nhìn nàng.
Đường Niệm Niệm đối với hành vi vừa rồi của nó không hề tức giận, ngược lại híp mắt, đưa đan dược trong tay đến trước mặt nó, nói: “Đeo, cho ngươi đan được.”
Bạch Lê thân thể cứng đờ, hai mắt tràn đầy giãy dụa.
Đường Niệm Niệm không vội, lật tay lại xuất hiện thêm một viên nữa, hai viên đan trong bàn tay lấp lánh đến chói mắt, tiếp tục nói: “Hoặc là lấy đan rồi đeo, hoặc là cái gì cũng không có vẫn phải đeo.”
Giọng nói nàng ánh lên vẻ uy hiếp, làm cho người ta cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, nhưng mọi người đều nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên mặt nàng, biết là nàng đang nói thật.
“Chi chi!” Bắt nạt hồ ly, ngươi đây là bắt nạt hồ ly.
Đường Niệm Niệm chậm rãi thu tay lại.
Nhưng không chờ nàng thu về, Bạch Lê đã mạnh mẽ nhảy dựng lên, nuốt lấy hai viên đan trong tay nàng, rồi trở về chỗ cũ. Ánh mắt nó đảo đảo, cuối cùng dừng trên người quái xà, hếch cằm “chi” một tiếng, rồi nhảy lên bả vai Mộc Hương, lẩn mất.
【 Xuy! Ít nhất ta còn được đan dược, ngươi thì sao? 】
Quái xà nhíu mắt lại, hiện lên vẻ buồn bực, rồi lập tức nâng cằm, giống như khinh thường.
Chuyện Bạch Lê giải quyết xong, Đường Niệm Niệm vui vẻ, liền bắt đầu phát quà cho những người còn lại.
Đồ của Thừa Bảo hiên đều là tinh phẩm, tuy mấy người ở đây đều kiến thức cao siêu, trong mắt bọn họ mấy vật phẩm thu được trong tay này chẳng qua cũng chỉ là đồ bình thường mà thôi. Nhưng dù vậy, được nhận từ Đường Niệm Niệm lại không giống thế.
Chỉ cần nghĩ tới những thứ này là do Đường Niệm Niệm tự tay chọn lựa, tự tay đưa cho, trong lòng mấy người đều không hiểu sao nổi lên chút cảm xúc khó hiểu. Tuy không biết rốt cuộc xúc động vì cái gì, có lẽ là rất nhiều chăng?
Chu Diệu Lang nhìn cây trâm ngọc bích tinh xảo đựng trong hộp gấm trên tay mình. Khẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thù Lam đã không còn vật gì trong tay, lại nhìn Tư Lăng Cô Hồng sau lưng Đường Niệm Niệm, hơi há miệng, nhưng vẫn không thể nói gì nên lời. Chẳng qua âm thầm nghĩ: Chủ mẫu, người ngàn vạn lần đừng quên trang chủ a!
Chiến Thương Tiễn đứng lặng yên phía bên phải, cầm một cái vỏ đeo sau lưng màu đen, lại nghĩ đến chiến thương luôn dùng vải bố buộc phía sau của mình, hơi cúi đầu, che đi cảm xúc vui vẻ nhu hòa trong mắt. Nàng đúng là thật tâm chọn quà, chứ không phải chỉ nhất thời vui đùa.
Ban đêm.
Tư Lăng Cô Hồng ôm Đường Niệm Niệm ngâm trong bồn tắm, trong tay cầm hương cao, sát lên người nàng, nhu hòa chà ra bọt biển mông lung.
Đường Niệm Niệm thoải mái tựa lên người hắn, nhẹ nhàng nheo mắt giống như một con mèo thỏa mãn.
Trong hơi nóng mù mịt, Tư Lăng Cô Hồng lẳng lặng nhìn người trong ngực, da thịt trắng nõn bị hơi hóng làm cho phiếm hồng, bọt biển óng ánh mềm mại tràn ngập trên người, giống như đã tham luyến da thịt tinh xảo kia.
Lúc này, Đường Niệm Niệm hơi hơi mở mắt, sau đó miễn cưỡng xoay người, ánh mắt lười biếng lại thoải mái có chút ngây thơ mông lung, nhìn Tư Lăng Cô Hồng hỏi: “Cô Hồng muốn quà gì?”
Động tác trên tay Tư Lăng Cô Hồng chợt ngừng lại, sau đó chân mày tràn ngập vẻ mừng rỡ không khó phát hiện, cúi mắt xuống nói: “Niệm Niệm.”
Cho nên nói, Chu Diệu Lang thế nhưng lại là người hiểu hắn nhất đấy. Cho dù trên mặt không có biểu lộ gì, nhưng một màn lúc này rõ ràng là hắn có nảy sinh ghen tỵ đối với chuyện tặng quà phát sinh sau bữa tối kia.
Đường Niệm Niệm chầm chậm thì thầm nói: “Ừm….Đều tặng cho bọn họ rồi, đương nhiên cũng phải tặng Cô Hồng, nhưng quà của Cô Hồng không thể do người khác làm được.” Chớp chớp đôi mắt ngập nước, tầm mắt chuyên chú dừng trên mặt hắn, “Cô Hồng muốn cái gì? Đan dược thiên phẩm? Trên thiên phẩm cũng có thể! Chỉ cần Cô Hồng muốn, ta đều sẽ làm được.”
“Niệm Niệm.” Giọng Tư Lăng Cô Hồng dưới màn hơi nước mờ mịt càng thêm ôn hòa dung nhập vào lòng người.
Ánh mắt Đường Niệm Niệm say mê, có chút bị dụ hoặc “ừ” một tiếng.
“Niệm Niệm.” Tư Lăng Cô Hồng nhẹ nhàng lau đi làn nước đọng trên mí mắt nàng, cười nói: “Ta muốn Niệm Niệm, chỉ muốn Niệm Niệm.”
Đường Niệm Niệm giật mình, đầu óc vốn lười biếng nên xoay chuyển hơi chậm, cũng càng khác người. Nghe được câu này, thứ đầu tiên nàng nghĩ tới thế nhưng lại là lời giảng giải bên trong quyển sách từng xem trước kia.
Khi nam tử và nữ tử khỏa thân ở cùng nhau, trước lúc động phòng, nam tử thường trêu ghẹo nói một câu như thế này. Dường như lúc trước nàng từng nói qua với Tư Lăng Cô Hồng, muốn hắn.
Ừm….
Trong sách, sau khi nghe được câu này, nữ tử thường đáp lại như thế nào nhỉ?
Đường Niệm Niệm lắc lắc đầu, lập tức nhớ tới cái gì, ánh mắt lóng lánh. Sau đó hai chân quấn lên eo hắn, hơi nghiêng đầu, môi cong lên làm nũng, mềm nhẹ nói: “Cho chàng, cả người ta đều cho chàng.”
Toàn thân Tư Lăng Cô Hồng chợt cứng ngắc lại, trên khuôn mặt trắng ngọc cũng hơi đỏ ửng, mí mắt dính nước hơi rung rung, bọt nước trên đó cũng sắp rớt xuống, cực kì gợi cảm.
Tâm thần Đường Niệm Niệm vừa hồi tưởng về đoạn sách kia, vừa cọ xát trên người hắn, mềm mại cười nói: “Cô Hồng phải chịu trách nhiệm cho ta ăn no nha.”
Ánh mắt Tư Lăng Cô Hồng bất chợt tối lại.
◆
“Tiểu thư.”
Cho dù đã ở Tuyết Diên Sơn Trang suốt hơn một năm, nhưng Thù Lam vẫn quen gọi Đường Niệm Niệm là tiểu thư. Lúc Đường Niệm Niệm ở cùng với Tư Lăng Cô Hồng, nàng cũng chỉ gọi tiểu thư và trang chủ. Thậm chí có vài thời điểm, nàng chỉ bẩm báo sự tình với Đường Niệm Niệm, mà mặc kệ không hỏi thăm đến ý kiến của Tư Lăng Cô Hồng, giống như bây giờ.
Về điểm này, Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng đều không để ý, cũng không nói gì. Thù Lam vốn là tỳ nữ thiếp thân của Đường Niệm Niệm, chỉ chuyên hầu hạ nàng, vốn phải tôn Đường Niệm Niệm làm chủ. Đám người Chu Diệu Lang cũng không cản, tùy nàng, chỉ cần trong lòng nàng hiểu được quan hệ của hai người là đủ.
Hôm nay cũng vậy, Đường Niệm Niệm vừa ăn điểm tâm xong, đang định đi cùng Tư Lăng Cô Hồng đến Bích Hải Viên trong Đông Vân thành, nhìn hoa sen xanh nổi tiếng đã lâu kia, nghe Thù Lam hỏi cũng chỉ nghi hoặc nhìn một cái.
Thù Lam lấy ra thiếp mời mà nam tử ở Thừa Bảo Hiên đưa cho hôm qua, nói: “Hôm nay Thừa Bảo Hiên mở hội đấu giá, liên tục ba ngày, tiểu thư có hứng thú đi không?”
Hôm qua vẻ thích thú chợt lóe lên của Đường Niệm Niệm nàng đều nhìn thấy, nên lúc này mới nhắc nhở.
“Hội đấu giá có cái gì tốt?” Đường Niệm Niệm nghĩ nghĩ, hỏi.
Từ khi ra khỏi tứ luyện, Lục Lục đã chìm vào hôn mê, nếu không thì nàng cũng đã không cần phải hỏi Thù Lam.
Thù Lam đã sớm học thuộc lòng, đáp: “Lần này hội đấu giá của Thừa Bảo Hiên tung tin, nói là kiếm được một phương thuốc đan dược Thiên phẩm làm át chủ bài, về phần đó là phương thuốc thiên phẩm cấp mấy thì không ai biết. Ngoại trừ cái này, còn có một lọ Sinh Cơ Đan thiên phẩm cấp ba, một cây Thiên Trúc Hỏa Quỳ….” Sau khi liệt kê ra từng bảo vật có thể lọt vào mắt, Thù Lam tổng kết nói: “Những thứ khác khá tạp nham, phần lớn là mấy đồ tầm thường, đều là vật mở màn.”
Đường Niệm Niệm nghe xong, ngoại trừ đối với phương thuốc thiên phẩm không ai biết kia có chút hứng thú, thì những thứ khác thật sự không lọt được vào mắt nàng. Không nghĩ nhiều liền kéo tay Tư Lăng Cô Hồng, dùng hành động chứng minh quyết định của mình.
Thù Lam thấy vậy đương nhiên biết nàng không có hứng thú, đành chuẩn bị xong mấy thứ cần đem, đuổi theo hai người.
Bích Hải Viên, Đông Vân thành.
Hôm nay chính là gần ngày hoa sen xanh ở Bích Hải viên nở rộ, cảnh đẹp đệ nhất Đông Vân thành, nên mấy hôm gần đây luôn chật kín người, tùy ý có thể thấy được văn nhân trí thức, còn có người bày án vẽ tranh, nam nữ quý tộc cẩm y hoa phục, trò chuyện vui vẻ.
Vừa vào Bích Hải Viên, Đường Niệm Niệm vừa thấy nhiều người như vậy, đôi mắt liền nhạt đi một ít. Nhưng bố cục bên trong Bích Hải Viên rất xảo diệu, từng bước đều thành cảnh, dưới hồ tứ phía gợn sóng lăn tăn, lơ lửng nổi bên trên là hoa sen bích hải. Quả thật không hổ là cảnh đẹp đệ nhất Đông Vân thành, làm cho người ta xem không hết, tâm thần mê huyễn khó định.
Tư Lăng Cô Hồng ôm nàng, không đi về phía đình hiên, mà phi người bay qua hồ, dưới chân đạp lên lá sen, nhưng không hề nổi lên một chút gợn sóng, người cũng đã bay vào một con thuyền nhỏ không người nổi lơ lửng trong hồ.
Phía sau hai người, Thù Lam cũng đạp nước đuổi theo, nhưng so với thân pháp đạp thủy vô ngân của Tư Lăng Cô Hồng, nàng đương nhiên không cách nào sánh kịp. Dưới chân sóng nước nhẹ lăn tăn, muốn lên tới thuyền nhỏ phải vận hết nguyên lực toàn thân mới không bị chấp chới quá mức.
Người trên hành lang đình hiên bị hù dọa ca thán ồn ào, từ khi Tư Lăng Cô Hồng phi thân đã có rất nhiều người đứng lên mở to mắt ra nhìn. Thẳng đến khi nhìn hắn lên thuyền, có mây sa che nắng, khiến cho hai người ôm nhau ngồi bên trong càng thêm mông lung không rõ, tựa như ảo mộng.
Thuyền nhỏ này là chuẩn bị từ trước. Trong Bích Hải viên có rất ít thuyền nhỏ dùng để ngắm cảnh trong hồ sen, nếu không phải thế lực bối cảnh cao siêu thì cũng là giàu nứt đố đổ vách.
Đường Niệm Niệm mở to mắt nhìn, hai mắt đảo qua một hồi, thỏa mãn híp lại, ngẩng đầu nhìn Tư Lăng Cô Hồng nói: “Cô Hồng chuẩn bị thật chu đáo!”
Tư Lăng Cô Hồng thấy nàng hài lòng, đương nhiên cũng vui vẻ theo. Thói quen sở thích của nàng, hắn đã sớm hiểu rõ.
Thù Lam mở hộp đựng đồ ăn, bày từng đĩa bánh ngọt do Tư Lăng Cô Hồng làm lên bàn, lại lấy ra một lọ thanh rượu hoa mai của Hàn Mai Tửu Cư, rồi im lặng lui ra ngoài.
Bích Hải Viên bắt nguồn từ Đại Vân Hải, rộng lớn vô cùng, bao la bát ngát. Nhưng, Bích Hải viên chân chính chỉ có nơi hoa sen bích hải sinh trưởng. Hoa sen này có màu xanh lam, ẩn ẩn như màu biển lay động bên trên chín mặt cánh hoa, nhụy hoa màu vàng, theo sóng nước lăn tăn, có loại thánh khiết xinh đẹp rung động lòng người.
Có lẽ hôm nay thực sự không phải ngày sen bích hải nở rộ, trong Bích Hải viên chỉ có vài đóa hoa lẻ tẻ nở hoa xinh đẹp, số còn lại chỉ là chớm nở. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến mùi thơm ngát nồng đậm, mê ly mà không ngán khiến cho người ta yêu thích kia.
Đường Niệm Niệm một vẻ lười biếng như không xương dựa vào trong ngực Tư Lăng Cô Hồng, chóp mũi ngửi ngửi mùi hoa thơm ngát. Dùng linh thức nhìn xung quanh, chỉ thấy vân hải xanh thẳm, mây trắng đầy trời. Mấy đóa hoa mới nở nhẹ nhàng trôi nổi trên lá sen. Một cảm ngộ khó tả yên lặng tràn ngập trong lòng, từ thể xác, tinh thần đến linh hồn đều một trận mát lạnh thông suốt.
Đường Niệm Niệm chớp mắt, hai mắt thất thần khôi phục lại vẻ linh động trong suốt, tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Một cái chớp mắt tiến vào trạng thái thiên ngộ kia, làm cho tâm cảnh của nàng tăng lên, thoáng chốc từ trung kì Ích Cốc đến trung kì tâm động. Tu vi của nàng vốn ở đỉnh Ích Cốc kì, hiện tại tâm động đạt trung kì Tâm Cảnh, nên tùy lúc có thể đột phá Tâm Động kỳ.
“Tỉnh?” Một tay xoa mắt nàng, cảm giác nhu hòa khiến nàng chớp mắt mấy cái, tim đập cũng rộn lên.
Đường Niệm Niệm bắt lấy tay hắn, nắm trong tay, xoay người nhìn hắn, tươi cười nói: “Cô Hồng, tâm cảnh của ta đột phá.”
Từ khi cảm nhận được hắn chạm vào, thân thể Đường Niệm Niệm đã nhanh hơn suy nghĩ, đem niềm vui của mình chia sẻ cùng hắn.
Hai mắt trong sáng, khuôn mặt vui vẻ, khóe môi cong lên, ý cười lan đến đáy mắt, làm cho người ta chỉ cần liếc qua đã cảm nhận được nàng thật sự vui mừng.
Tư Lăng Cô Hồng cũng mỉm cười, ánh mắt yêu chiều dừng trên mặt nàng đáp: “Ừ, ta biết rõ.”
Nụ cười của Đường Niệm Niệm chợt biến mất, nắm bàn tay của hắn, sau đó ngón tay luồn qua các ngón tay thon dài, ban đầu chỉ vô ý nghịch ngợm, càng về sau ánh mắt càng chăm chú.
Da thịt trên tay hắn mềm mại như ngọc, khớp xương rõ ràng nhưng không lồi ra, nắm trong tay không cứng không mềm. Năm ngón tay thon dài lại không nhỏ như nữ tử, màu móng giống như màu môi hắn, nhạt màu, sạch sẽ, rất có mĩ cảm.
Đường Niệm Niệm giống như đứa trẻ vừa tìm thấy món đồ chơi mới lạ, vuốt ve từng ngón tay Tư Lăng Cô Hồng.
Trên mặt Tư Lăng Cô Hồng không hề có chút nào mất kiên nhẫn, chỉ mỉm cười và nuông chiều. Lại khiến cho người ta không hiểu sao nảy ra một ý nghĩ quỷ dị, nếu nàng nói muốn đôi tay này, hắn có thể hay không thật sự chặt xuống cho nàng.
“Tay Cô Hồng thật đẹp.” Trong mắt Đường Niệm Niệm tràn đầy vẻ tán thưởng, rốt cuộc rời tầm mắt trở lại trên mặt hắn, giọng điệu chân thành tha thiết: “Chỗ nào của Cô Hồng cũng đẹp.”
Nàng cảm thấy, hắn thật sự rất đẹp. Chẳng những làm người ta xem không chán, mà càng nhìn càng cảm thấy đẹp. Cho dù bên phải bàn tay trái kia có một cái nốt ruồi, nhưng nàng vẫn cảm thấy đẹp đến không thể rời mắt.
A….
Đường Niệm Niệm mở to mắt, chẳng lẽ đây chính là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi sao?
Tư Lăng Cô Hồng cười ra tiếng, ánh mắt nhu tình nhìn nàng, nói khẽ: “Niệm Niệm mới đẹp.”
Mặc dù trong thiên hạ có không ít nữ tử tuyệt sắc, mặc dù cảnh đẹp trong thiên hạ ngàn vạn, nhưng trong mắt hắn chỉ là mây khói, không lưu chút cảm tình, dậy không nổi chút hứng thú. Chỉ có nàng, hấp dẫn mọi ánh mắt của hắn, nỗi lòng khó dao động cũng vì nàng mà nếm trải đủ vị ngọt bùi cay đắng, cũng vì nàng ở bên cạnh mới có hứng thú đánh giá thiên hạ.
Cảnh đẹp hoa sen bích hải này không phải lần đầu hắn nhìn thấy, nhưng cảm thụ lại hoàn toàn khác biệt.
Lần trước, là vô tình trông thấy, chỉ nhàn nhạt liếc qua, tâm tình không gợn sóng.
Lần này, mùi thơm ngát thoang thoảng, nước xanh trong suốt, sen nở xinh đẹp, được ôm nàng vào lòng, là tâm tình sung sướng, ôn hòa thích ý khó có thể hình dung. Lúc này mới cảm thấy, cảnh đẹp này đúng là không tồi, có thể làm cho nàng lộ ra nét cười như vậy, thực sự không tệ.
“Cô Hồng.” Đường Niệm Niệm đột nhiên kêu lên, ngón tay nhẹ điểm, một chiếc đàn huyền cầm hiện ra. Ngoại trừ Tư Lăng Cô Hồng, những người khác đều không nhìn ra đàn cổ này là từ đâu lấy ra. Lại quay đầu nắm tay Tư Lăng Cô Hồng nói: “Ta muốn nghe chàng chơi đàn.”
Bộ dạng khi chơi đàn của hắn vô cùng đẹp, nhất là đôi tay thon dài kia lướt trên dây đàn, giống như dây cung kích thích đáy lòng nàng, khống chế trong tay hắn.
“Được.” Tư Lăng Cô Hồng chưa bao giờ từ chối ý muốn của nàng.
Đường Niệm Niệm lập tức rời khỏi người hắn, sau đó ngồi đối diện với hắn, hai mắt lấp lánh chăm chú nhìn.
Khóe môi Tư Lăng Cô Hồng hơi cong cong, ngón tay sờ lên dây đàn, thử gảy hai cái, tiếng đang đang vang lên, sau đó liền lưu loát như nước chảy.
Tiếng đàn vui vẻ du dương từ ngón tay hắn toát ra, không phải khúc nhạc cổ, cũng không phải khúc nhạc cận đại mọi người mới chơi, lại càng không phải khúc nhạc hắn từng dạy nàng. Khúc này không có định luật, âm luật nhẹ nhàng thanh thúy, có chút ngây thơ chất phác thanh tịnh, có chút tùy ý, đơn thuần, vui vẻ.
Đường Niệm Niệm chỉ sửng sốt chớp mắt một cái, sau đó giống như bị khúc nhạc này hấp dẫn, toàn bộ tâm thần đều hòa theo nhạc, rồi nhịn không được ha ha bật cười.
Thù Lam vốn đứng ở ngoài chống buồm cũng khẽ giật mình, khóe miệng hơi cong, bị chọc đến nở nụ cười.
Trong Bích Hải viên không thiếu khúc nhạc vui vẻ, nếu không có bản lĩnh thì cũng không ai dám ở Bích Hải Viên bêu xấu. Nhưng vì tránh cho quá nhiều khúc nhạc mà làm rối loạn cảnh đẹp ở đây, nên Bích Hải viên có một quy củ bất thành văn, là phải tự mình biết mình, thấy có người bản lĩnh cao hơn, liền tự giác dừng tay.
Tiếng đàn của Tư Lăng Cô Hồng, giống như một viên đá rơi vào mặt hồ yên ả, bắn tung tóe gợn lên từng đợt sóng, tản ra tứ phía.
Rõ ràng không phải khúc nhạc nổi tiếng, chưa bao giờ nghe qua, nhưng nghe tiếng đàn này, khiến mọi người không tự giác ngừng đoạn tấu nhạc trong tay, một đám nhìn về phía phát ra tiếng đàn kia.
Ca khúc này có ma lực thu hút lòng người, không ít người bất giác nhẹ nhàng giương khóe môi, thể xác và tinh thần sung sướng, đó là một loại khoái hoạt cơ hồ có thể khiến người ta quên đi tất cả phiền muộn.
Chỉ cần là người hiểu âm luật, liền biết người đàn khúc này là tông sư cầm kĩ, chỉ như vậy mới có thể cầm tâm hợp nhất.
Trong thuyền nhỏ, Đường Niệm Niệm một tay đổ thanh rượu hoa mai, uống một ly, ánh mắt vẫn dừng trên người Tư Lăng Cô Hồng. Cái đầu nhỏ theo tiếng đàn lắc lư, không biết là say hay là chìm vào trong khúc nhạc.
Nàng uống rượu nên cánh môi ướt át đỏ bừng, khi khép khi mở, khuôn mặt tươi cười, ánh mắt thoạt nhìn chăm chú, đầu khẽ gật, hòa theo nhịp đàn của hắn.
Trong mắt Tư Lăng Cô Hồng nồng đậm ý cười, khúc nhạc dưới tay cũng nhiều hơn một phần tình ý ôn nhu, người bình thường nghe không hiểu, nhưng số nhạc sư trên biển này lại hiểu được.
Một nửa hũ thanh rượu hoa mai bị Đường Niệm Niệm bất giác uống hết, hai má đỏ bừng, mắt cười như sao sáng. Chỉ thấy nàng đột nhiên hai tay chống bàn, rồi khom người trộm hương, hôn chụt Tư Lăng Cô Hồng một cái. Rồi trở lại, cười đến vui vẻ nhìn hắn, “Vừa thơm vừa mềm, ăn ngon.”
Tiếng đàn Tư Lăng Cô Hồng thoáng cái hơi dừng lại, nhìn bộ dáng thiên chân khả ái có chút ngây ngốc này, cảm thụ chút ướt át trên môi, vươn lưỡi hơi liếm qua, động tác vô tình nhưng có thể khiến người ta hồn xiêu phách lạc. tiếng đàn cũng nhẹ nhàng chậm lại, thiếu một phần nhanh nhẹn, lại nhiều hơn một phần nhu hòa, làm cho trái tim người ta mềm nhũn.
Trong đầu Đường Niệm Niệm bất ngờ lóe sáng, hơi há miệng, tiếng hát chợt bật ra hòa theo tiếng đàn của hắn: “Ngoài đồng cỏ dại, có một người xinh đẹp, ách! Nhẹ nhàng khéo léo dịu dàng, ta bất ngờ gặp gỡ, người ta yêu và ước nguyện, ha ha!”
Tiếng ca của nữ tử cũng không có định luật, lại không hợp với tình huống, nhìn ca từ này vốn nên là nam tử hát, thậm chí còn vừa hát vừa nấc, vừa cười to. Nhưng giọng nàng thanh thúy uyển chuyển, thật sự dễ nghe, hát ra như vậy, hòa với tiếng đàn kia, có vẻ tùy tính nhàn hạ, thuần túy sạch sẽ, làm cho người nghe không nhịn được cười lên, trong lòng thả lỏng, tràn đầy vui sướng.
Cũng có rất nhiều người cười bàn luận:
“Đây rốt cuộc là tiểu nữ tử thế nào, lại hát ra làn điệu quái lạ như vậy.” Tuy rằng nghe giống như không phải lời gì hay, nhưng khẩu khí cũng tràn đầy ý cười.
“Thật đúng là người kì lạ, may mà không làm hỏng cầm khúc này, còn hòa vào không tệ.”
“Người hát này…..hẳn là say rồi chăng?”
“Người hát ca khúc này và người chơi đàn vốn đi cùng nhau đấy, đang ở trong thuyền nhỏ kia kìa.”
Trên thuyền nhỏ, Đường Niệm Niệm cười, lại nhẹ nhàng hát: ” Ngoài đồng cỏ dại, có một người xinh đẹp, nhẹ nhàng tinh tế như thanh dương, ta bất ngờ gặp gỡ, cùng tử giai tang ~ Trong lúc hát, ánh mắt quét đến một vườn sen bích hải trôi nổi trên mặt biển, vốn một đám nụ hoa, dù chưa nở cũng có vẻ đẹp nội liễm khác biệt.
Trừng mắt nhìn, trong mắt chợt hiện lên một tia sáng, một luồng hương thơm ngát như hoa quỳnh lại như cỏ xanh từ trên người Đường Niệm Niệm toát ra. Lại thấy đám hoa trên biển kia thế nhưng lần lượt nở rộ, xinh đẹp bức người, mềm mại ướt át, giống như đang ganh đua sắc đẹp.
“A —— “Không biết ai là người đầu tiên kêu lên sợ hãi, chỉ vào số sen bích hải gần thuyền nhỏ nở rộ kia, giật mình khiếp sợ kêu lên: “Đây là chuyện gì xảy ra?”
Một tiếng động lớn xôn xao truyền từ mặt biển Bích Hải Viên đến hành lang thủy tạ, người trên hành lang tới gần mép nước, giật mình nhìn một màn tuyệt mỹ kỳ dị này.
Nếu nói hôm nay là ngày hoa nở, vậy cũng nên nở không theo quy luật chứ. Nhưng lúc này lại hoàn toàn khác, tất cả hoa sen giống như đang nghênh đón thuyền nhỏ kia. Thuyền nhỏ đi tới đâu, sen nở ra tới đó, một đóa lại một đóa, chẳng những nở còn nở vô cùng kiều diễm, sinh động linh hoạt.
Thù Lam ở đuôi thuyền cũng bị cảnh đẹp kì lạ này làm cho khiếp sợ, lập tức nhìn về phía Đường Niệm Niệm đang cười vui vẻ trong thuyền, chỉ cảm thấy đoán được một ít. Cây chèo trong tay thay đổi phương hướng, cũng không du hành chung quanh vườn sen nữa, mà là đi về phía trung tâm vườn. Sen bích hải nhất tề nở rộ, màu xanh lấp lánh, lưu quang nhàn nhạt.
Đường Niệm Niệm nhìn thấy tuyệt cảnh chung quanh, vừa lòng gật đầu. Dược lực của nàng có tác dụng phụ trợ sức sống của vạn vật, làm cho chúng nở trước thời hạn, chẳng những không tổn hại chúng, ngược lại còn có thể nở càng lâu, càng đẹp.
Lại nhìn Tư Lăng Cô Hồng khoanh chân đánh đàn trước mặt, xiêm y, ngọc dung bị phấn hoa bao quanh, thoáng vẻ mộng ảo, giống như tham luyến hắn, lưu chuyển không tiêu tan. Sau lưng hắn sen xanh nở rộ, theo gió nhẹ nhàng lay động, giống như tiên tử bay múa, làm khóe môi hắn giương nhẹ.
Đường Niệm Niệm nhìn đến nhập thần, đột nhiên nhớ cảnh văn nhân vẽ tranh. Lúc này trong tay vừa lật, một khối linh ngọc hiện ra, dùng thần thức dẫn đường, đem một màn trước mặt chế thành ngọc giản thu vào trong đó. So với vẽ tranh, ngọc giản lại có thể đem toàn bộ những gì linh thức nàng thấy lưu lại, chứa đựng giống như trí nhớ chân thật.
Cho đến khi thuyền nhỏ đi vào trung tâm sen bích hải, xung quanh đều là sen, một khúc của Tư Lăng Cô Hồng cũng kết thúc, dư âm quanh quẩn không lâu liền tắt.
Giống như bị dư âm kia khai mở, toàn bộ số hoa sen còn lại cũng toàn bộ nở ra, có thể nói là tuyệt cảnh lần đầu tiên xảy ra trong Bích Hải Viên của Đông Vân Thành.
Đường Niệm Niệm trong nháy mắt thu lại đàn cổ và ngọc giản, trở về vị trí quen thuộc của mình, chỉ vào vườn hoa sen nở rộ bên ngoài, chờ mong hỏi: “Đẹp không?”
“Đẹp.”Tư Lăng Cô Hồng cười đáp.
“Thích không?” khóe miệngĐường Niệm Niệm càng cong. Lập tức lại thêm một câu, “Thích ta làm không?”
“Thích.”Tư Lăng Cô Hồng chăm chú nhìn nàng.
Đường Niệm Niệm vui vẻ nở nụ cười, ôm thắt lưng của hắn, “Vui vẻ không?”
“Vui vẻ.”Tư Lăng Cô Hồng mặt mày nhu hòa nồng đậm ý cười, chứng thực câu nói của mình.
Đường Niệm Niệm tim đập nhanh hơn, tươi cười không dừng. Nàng cảm thấy, được đáp án này, mới là vui vẻ nhất.
Trung tâm vườn sen cũng không yên tĩnh bao lâu, bốn phía lúc này đều nhìn về hướng thuyền nhỏ, xem hai người.
Lúc này, một giọng nói như chim oanh của nữ tử truyền tới:
“Tiểu nữ tử Liễu Phiêu Tuyết của Thiết Phiến Môn, nghe một khúc của quân, sinh lòng ngưỡng mộ, xin được ở trên thuyền quân chép lại, mong quân chớ ghét bỏ.”
Mọi người nhìn lại, là một nữ tử thanh xuân đứng trên bè trúc cách đó không xa.
Nữ tử một thân váy gấm dài trắng noãn, trên váy thêu điểm nhiều hóa hoa mai phấn hồng, dùng một đai lưng trắng. Mái tóc đen búi thành hai vòng tròn, đeo trâm phỉ thúy gắn hoa mai màu đỏ. Mặt nàng trắng mịn hồng nhuận, hai mắt tròn, trong veo như nước mang theo vẻ dụ hoặc, kiều môi đạm phấn, làm người ta yêu mến. Cả người đứng trên bè trúc, gió nhẹ lay động vạt áo nàng, càng lộ ra vẻ tươi mát thuần mỹ, mang theo một phần xinh đẹp, quả nhiên là một mĩ nhân tuyệt sắc.
Một người kinh hô: “Quả nhiên là Tuyết Liên Tiên Tử của Thiết Phiến Môn, Liễu Phiêu Tuyết!”
Đám bè xung quanh đều nhất thời xôn xao, ‘Tuyết Liên Tiên Tử’ này là danh hiệu giang hồ gọi Liễu Phiêu Tuyết. Nghe đồn nàng chẳng những bộ dạng tuyệt sắc, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, tâm tư lương thiện, còn là một địa kiều. Nay mới chỉ mười tám tuổi, đã là huyền phẩm cấp sáu.
Trên giang hồ có không ít thanh niên tài tuấn ái mộ, nhưng đều không thấy nàng có bao nhiêu tình ý với ai, chỉ từng có lời khen ngợi thiếu chủ Đại Vân Hải Cung Cẩn Mặc. Làm mỗi người đều nghĩ đến nàng ái mộ Cung Cẩn Mặc, không ngờ hôm nay nàng thế nhưng tại thổ lộ tâm ý với một nam tử trong Bích Hải Viên.
Lập tức, không ít nam tử nhìn về phía nam tử mông lung dưới mành sa trongthuyền nhỏ kia, lộ ra vẻ hâm mộ cực kì, càng có chút ghen tị và bất mãn. Mặc dù cho màn che, nhưng mọi người đều có thể thấy, phía sau màn che là hai người ôm nhau ngồi, nam tử được Liễu Phiêu Tuyết thổ lộ lúc này đang ôm trong ngực một nữ tử không thấy rõ bộ dáng.
Mà sau khi Liễu Phiêu Tuyết biểu lộ tâm ý, nam tử vẫn bất động, ngay cả nữ tử trong lòng cũng không buông ra, thật sự có chút bất kính.
Liễu Phiêu Tuyết sóng mắt lóe lóe, tựa hồ không ngờ đối phương vậy mà không hề đáp lại, trong lòng không khỏi nổi lên ngạo tính. Khẽ cười một tiếng, trên mặt không thấy chút tức giận, liên bước nhẹ nhàng, bay ra khỏi bè trúc. Làn váy lay động, tóc đen từng lọn phiêu tán, khuôn mặt xinh đẹp hàm chứa ý cười, thật sự xinh đẹp như tiên.
Mọi ngườinhìn xem mà trong lòng không khỏi tán thưởng một tiếng.
Ý cười trên mặt Liễu Phiêu Tuyết càng ngọt ngào pha lẫn chút dụ hoặc, đáy mắt hiện lên vẻ đắc ý, mau chóng đáp lên thuyền nhỏ, mỉm cười nói: “Công tử có lễ —— Á!”
Một cỗ kình phong thổi tới, Liễu Phiêu Tuyết kêu một tiếng. Dáng người ôn nhu rơi khỏi thuyền, lúc này vô cùng chật vật. Trong lòng giống như bị cái gì đánh vào, tứ chi giơ lên phía trước, thân thể lùi về phía sau, mắt trừng miệng há bay ngược ra ngoài.
Bùm ——
Bọt nước cao bắn tung tóe, gợn sóng một vòng lại một vòng.
Tuyết Liên Tiên Tử đã rơi xuống nước.
Mọi người vây xem: ” . . .”
Thù Lam: “Phốc!”
Toàn bộ Bích Hải Viên chớp mắt yên tĩnh, thẳng đến khi nước biển một trận rung chuyển.
Khuôn mặt Liễu Phiêu Tuyết từ trong nước nổi lên, dưới cổ đều giấu trong nước. Nữ tử tuyệt sắc chính là tuyệt sắc, cho dù rơi xuống nước vẫn đẹp như trước, thậm chí có chút phong tình khác hẳn. Nhưng thấy nàng lẳng lặng nổi trong nước, tóc đen dính trên mặt, mí mắt nhỏ giọt, phấn môi khẽ mím, hai hàng lông mày nhăn lại, mang theo chút ảm đạm ủy khuất nhìn về phía thuyền nhỏ, làm cho đám nam tử không hiểu sao thương tiếc đau lòng thay nàng.
Trên thuyền nhỏ, Đường Niệm Niệm cắn miếng bánh Tư Lăng Cô Hồng đút, tâm cảnh có chỗ đột phá, nàng khá vui vẻ nên không có tâm tư trực tiếp động thủ.
“Công tử.”Liễu Phiêu Tuyết lúc này nhẹ nhàng mở miệng, khẽ rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Nếu công tử không thích ta, Phiêu Tuyết cũng sẽ không vô lại dây dưa, công tử không muốn ta lên thuyền, vậy chỉ cầu công tử đi ra cùng ta gặp mặt một lần, hiểu rõ niệm tưởng của ta được không?”
Giọng nói dịu dàng mang theo vẻ cầu khẩn, cùng với khuôn mặt điềm đạm của Liễu Phiêu Tuyết, chỉ sợ nam tử bình thường đều khó có thể cự tuyệt.
Nhưng thuyền nhỏ vẫn như trước không hề phản ứng, vẻ ảm đạm trên mặt Liễu Phiêu Tuyết càng sâu, khiến đám người vây xem tức giận.
Nam tử đầu tiên ra mặt là một gã mặc cẩm y màu xanh trẻ tuổi, chỉ nghe hắn cười lạnh một tiếng, dùng nguyên lực khuếch đại giọng nói, “Giỏi cho một người cao ngạo, chỉ hiện thân gặp mặt cũng không nguyện ý, chẳng lẽ quá xấu nên không dám ra đây gặp người sao?”
Hắn vừa lên tiếng, đã thấy có ba người khác hùa theo:
“Tuyết Liên Tiên Tử chớ vì loại người điên không xứng làm quân tử này mà thương tâm, thật sự không đáng!”
“Thật xấc xược, được Tuyết Liên Tiên Tử quý là vinh hạnh của ngươi, cư nhiên dám can đảm cự tuyệt.”
“Nam tử kia sẽ không phải là nam sủng chứ? Nếu vậy thì nữ tử trong lòng hắn mới là chủ nhân của thuyền nhỏ này. Nên phạm vào đố kỵ của nữ tử kia, mới không cho nam sủng ra gặp người?”
Liễu Phiêu Tuyết ở trong nước cúi mắt, mím môi, có vẻ sốt ruột, nhưng giấu trong mắt lại là vẻ đắc ý khi được giải hận.
Rất nhanh, nàng ngẩng đầu, nhíu mi sốt ruột khuyên nhủ: “Các ngươi đừng nói nữa, công tử tất nhiên không phải. . .”
“Câm miệng!”
Hai giọng nữ cơ hồ đồng thời vang lên, giọng Liễu Phiêu Tuyết ngay khi nhìn thấy bốn người kia hóa thành tro bụi lập tức đình chỉ, trừng to mắt, tràn đầy kinh hãi.
“Ai cũng không cho phép nói xấu Cô Hồng!” Giọng nói mang đầy ý bảo hộ của nữ tử nghiêm túc truyền ra, mọi người từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy trong màn sa mông lung, thân ảnh nữ tử dựa vào người nam tử hình như hơi động, khuôn mặt nhìn về phía bốn người hóa thành tro tàn.
Một màn này, đều khiến người ta hiểu được, bốn người kia e là do nữ tử này động thủ.
Thủ đoạn thật giỏi, thật khủng khiếp.
Trong không khí yên tĩnh, bè trúc đi đến bên cạnh Liễu Phiêu Tuyết, tỳ nữ đứng bên trên nhẹ giọng nói: “Tiểu thư mau lên, chớ để cảm lạnh.”
Liễu Phiêu Tuyết không dấu vết tán thưởng nhìn tỳ nữ một cái, lúc này mới từ trong nước nhảy lên bè trúc, quần áo ướt đẫm trên người bó chặt vào cơ thể, khiến dáng người hoàn mỹ của nàng hiện ra, ẩn ẩn có thể nghe được một ít tiếng nuốt nước miếng rất nhỏ.
Liễu Phiêu Tuyết nhìn thuyền nhỏ kia một cái, lúc này mới dùng nguyên lực hong khô quần áo, nhíu mày nói: “Vị cô nương này, bốn công tử kia đều không phải cố ý nhục mạ, huống chi tội không đáng chết, cô nương như vậy không khỏi có chút quá đáng.”
Đường Niệm Niệm ở trong lòng Tư Lăng Cô Hồng thay đổi một tư thế thoải mái, nói: “Đã là nhẹ.”
Liễu Phiêu Tuyết mày mặt càng nhăn, nói: “Lấy mạng người, đã là trừng phạt nặng nhất, trong mắt cô nương lại là nhẹ?”
Đường Niệm Niệm nhàn nhạt nói: “Bọn họ chết một chút thống khổ cũng không có.”
Ở trong mắt nàng, chết trong chớp mắt quả thực là nhẹ. Nếu không phải tâm tình nàng tốt,lại không muốn lưu lại mùi huyết nhục và thi thể trên bích hải này, thì đã không dễ dàng cho bọn họ biến thành tro vui như vậy.
Liễu Phiêu Tuyết quay mặt sang bên tựa hồ không định nói tiếp. Cái này không chỉ cố tình cho người ta thấy, mà là trong lòng nàng vẫn ẩn ẩn chút e ngại. Nữ tử kia thủ đoạn quả thật khủng bố, mình tuyệt đối không phải đối thủ của nàng, hơn nữa từ giọng nói không có nửa phần sát khí, khiến cho nàng cảm giác được người này căn bản coi thường mạng người.
Người như vậy thực đáng sợ, nếu không có trên tám phần nắm chắc, nàng tuyệt đối sẽ không tùy tiện ra tay.
Hai người đối thoại khiến mọi người nghe được rõ ràng, càng làm người ta cảm thấy Liễu Phiêu Tuyết tốt bụng, mà nữ tử kia thì lãnh tình. Nhưng không ai dám công khai lên án, đơn giản vì thủ đoạn giết người không động tay kia của Đường Niệm Niệm quả thật đáng sợ.
Đây là thế giới cường giả vi tôn, dùng thực lực để nói chuyện.
Lúc này, lại có một giọng nói vang lên, có chút lạnh lùng tức giận, tràn đầy uy hiếp: “Nơi này là cảnh nội Đại Vân Hải, dám giết người trong Đại Vân Hải, các ngươi chẳng lẽ không thèm xem Đại Vân Hải chúng ta ra gì, muốn cùng Đại Vân Hải đối nghịch hay sao?”
Mọi người quay đầu nhìn lại, một con thuyền hoa đi tới, trên thuyền hoa có cột cờ hình rồng cuốn, khiến mọi người hiểu được đây là thuyền của thiếu chủ Đại Vân Hải, Cung Cẩn Mặc.
Phía đầu thuyền có mấy người đứng thẳng, Cung Cẩn Mặc mặc cẩm bào màu lam đứng đầu, dưới cơn gió mạnh, tóc đen bay múa, ánh mắt cuồng ngạo lợi hại khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.