Trang Chủ Đừng Vội

Quyển 2 - Chương 28: Gặp lại cố nhân

Thuỷ Thiên Triệt

22/08/2014

Edit: Tiểu Ngọc Nhi

Vũ Thủy Thành ở Bắc Vực, bốn phía trường lưu (sông dài), khí hậu mát mẻ, rượu hoa mai rất nhiều, người qua lại liên tục, thương nhân sông nước càng đông.

Nổi danh nhất ở Vũ Thủy Thành chính là Hàn Mai Tửu Cư, những người đi ngang qua Vũ Thủy Thành đều đến đây ở mấy ngày, thưởng thức rừng mai đẹp nhất Vũ Thủy Thành, nhấm nháp rượu hoa mai của Hàn Mai Tửu Cư.

Một nhà sàn gỗ nằm ở phía bắc Hàn Mai Tửu Cư, bốn phía hoa mai đua nở, trong ánh sáng ẩn hiện có hai người khoanh chân ngồi đối diện nhau, ở giữa là một cái bàn vuông chân thấp, trên bàn đặt vài món điểm tâm, hai bầu rượu trắng bằng sứ, còn có vài chén rượu men sứ màu xanh.

Hai người khoanh chân ngồi đối diện, vị bên trái mày kiếm tóc mai, lúc này hơi nhíu lại lộ ra vẻ ẩn nhẫn phiền muộn, hai mắt sáng ngời, tóc dài chỉ dùng một cây trâm phỉ thúy màu xanh lam vấn sau đầu, y phục mặc trên người là trường bào vải gấm màu bạch nguyệt, viền thêu hoa văn tao nhã màu lam, rất phù hợp với cây trâm phỉ thúy trên đầu hắn, nổi bật lên dáng vẻ chính khí trong sáng trên người hắn.

Vị còn lại cũng là một nam tử trẻ tuổi, tóc đen như mực, làm nổi bật khuôn mặt trắng noãn như ngọc, cằm hơi hếch, môi mắt hạnh, vừa sáng vừa trong, như khu vườn hoa mai vừa chói lọi lại sâu thẳm, ẩn chứa vẻ lãnh ngạo này. Hắn mặc y bào màu đen, áo trong lộ ra một bức thêu hình hoa dâm bụt màu bạc. Đai lưng bằng gấp, gài một khối ngọc bội dương chi nối với dây kết bằng bạc. Hoa mai ngoài đình, từng bông từng bông nằm trên nền tuyết trắng, trên mặt bàn hương rượu thanh thuần bay bay, hắn chỉ lẳng lặng ngồi, nghiễm trệ quý khí bức người, thân ảnh phi phàm.

Nghe tiếng rót rượu thánh thót, Đường Thu Sinh bừng tỉnh, ngẩng đầu thấy Quan Tử Sơ ở đối diện đang rót rượu cho mình. Hắn cả kinh, vội vàng nói: “Làm sao có thể làm phiền Quan huynh đại giá, ta…”

Quan Tử Sơ xua tay, cho đến khi rót đầy chén rượu mới thu tay về, “Chúng ta đều xưng hô huynh đệ rồi, còn nói đại giá gì nữa.” Bưng chén rượu trước mặt lên, cười nói: “Khó có được dịp tới Hàn Mai Tửu Cư này, Thu Sinh cần gì phải mặt mày cau có, không phải phá hư cảnh đẹp rượu ngon sao?”

“Ta…” Đường Thu Sinh bưng chén rượu cùng hắn một hơi uống cạn, buồn khổ nói: “Huynh cũng biết, việc này…”

Quan Tử Sơ mỉm cười, “Mọi chuyện đều có biện pháp giải quyết, cứ bực bội trong lòng cũng chỉ phí công thôi, còn không bằng thả lỏng tinh thần, có khi lại có thể suy nghĩ thấu đáo sự tình hơn một chút.” Khẩu khí hắn vui vẻ ôn hòa, vẻ mặt bình tĩnh, có ma lực trấn an lòng người.

Đường Thu Sinh than dài một hơi, cười cười, “Nếu ta có thể có được một phần tâm tính của Quan huynh thì tốt rồi.”

Lúc này, đổi thành hắn tự tay rót rượu cho Quan Tử Sơ, song đột nhiên nghe được một tiếng động lớn xôn xao tryền tới Hàn Mai Tửu Cư. Cuồng phong gào thét, cuốn lên hàng vạn cánh hoa mai tung bay, mê hoặc tầm mắt.

Đường Thu Sinh ngẩng đầu nhìn lại, trông thấy xe Bạch Liêu từ trong không trung lướt qua, cánh vàng khắc băng ở giữa một trời hoa mai như mộng như ảo.

“Đó là?”

“Xe Bạch Liêu của Tuyết Diên Sơn Trang, quả nhiên tiền nhiều như nước.”



Đường Thu Sinh kinh ngạc nhìn về phía Quan Tử Sơ, chỉ thấy vẻ mặt hắn kì lạ, hai mắt lóe lên. Hắn cả kinh hỏi: “Huynh nói đó là xe Bạch Liêu của Tuyết Diên Sơn Trang?!”

Quan Tử Sơ cười, không nhanh không chậm nói: “Xe Bạch Liêu của Tuyết Diên Sơn Trang dùng bốn con bạch liêu kéo, thân xe là một khối băng ngọc chạm trổ mà thành, thế gian này không ai có thể bắt trước được, xe Bạch Liêu cũng chỉ có Tuyết Diên trang chủ mới đủ tư cách ngồi. Thu Sinh, lần này huynh không cần cực khổ tìm cửa vào Tuyết Diên sơn trang nữa rồi, Tuyết Diên trang chủ ở ngay tại trước mắt kia.”

Hai mắt Đường Thu Sinh sáng ngời, cười lớn một tiếng, liền đứng dậy nói với Quan Tử Sơ: “Quan huynh, thứ cho tiểu đệ đi trước.”

“Ta cũng muốn nhìn một chút bộ dạng Tuyết Diên trang chủ quanh năm không ra ngoài rốt cuộc như thế nào, cùng nhau đi vậy.” Quan Tử Sơ nhẹ cười đứng dậy, ngón tay tự nhiên vuốt ve vạt áo, giơ tay nhấc chân đều quý khí khó tả.

“Quan huynh có thể đồng hành, tất nhiên là không thể tốt hơn rồi.” Đường Thu Sinh cao hứng đáp lời, bước nhanh về phía xe Bạch Liêu đang đáp xuống đất.

Quan Tử Sơ không nhanh không chậm đi theo một bên, đối với thái độ thiển cận không lo hậu quả của Đường Thu Sinh cũng không thèm nhắc nhở.

Tại khoảng đất trống trước cửa mai viên Hàn Mai Tửu Cư, bạch liêu thú không tiếng động đáp xuống đất, thu hồi kim cánh, đôi mắt màu vàng lãnh lệ đảo qua đám người chung quanh, há mồm phì mạnh một tiếng, thế nhưng không thèm để ý tới bất kì kẻ nào.

Chu Diệu Lang nhảy khỏi vị trí xa phu, hướng đến bên trong xe thấp giọng nói: “Trang chủ, chủ mẫu, đã đến Hàn Mai Tửu Cư.”

Dưới hàng vạn đôi mắt trông ngóng của mọi người, cửa xe Bạch Liêu không tiếng động mở ra.

Mọi người chỉ thấy một trường bào tuyết trắng không nhiễm chút bụi, như mây như sương, đẹp tuyệt trần như khắc vào tâm, còn muốn nhìn rõ ràng thêm một chút, thì lại chạm tới một đôi mắt mông lung ngưng đọng như băng tuyết, rõ ràng bên trong cái gì cũng không có, nhưng lại khiến trong lòng mọi người như bị một khối đá lớn đập vào, không tự chủ cúi đầu, không dám nhìn nữa.

Có người tinh ý hiểu ra. Đây là do nguyên lực của mình không bằng, nên bị khí thế áp chế, ngay cả muốn phản kháng cũng không có biện pháp.

Tư Lăng Cô Hồng ôm người trong lòng xuống xe, dưới chân vô thanh vô tức, cơ hồ không có một chút nhấp nhô lên xuống.

Thế nhưng, người trong lòng vẫn tỉnh lại, không phải bị đánh thức mà là bị hương thơm của rượu mai làm cho tham muốn mà tỉnh lại. Đường Niệm Niệm hé ra nửa con mắt, bên trong còn mơ mơ màng màng, lại lộ ra vẻ thèm muốn có thể thấy được rõ ràng, “Thơm a~ “

Tư Lăng Cô Hồng cúi đầu cười, biết nàng còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, liền ôm nàng đi vào Hàn Mai Tửu Cư.

Chu Diệu Lang mím môi cười trộm theo sau, quay đầu nhìn lại, mấy người Lý Cảnh đều đã cưỡi ngựa tới, chỉ có Tư Lăng Quy Nhạn lại không thấy bóng dáng. Chu Diệu Lang mặc niệm: người này không ở đây cũng tốt, cũng không biết hắn đột nhiên biến mất đi làm gì.



Mấy người theo sau Tư Lăng Cô Hồng tiến vào Hàn Mai Tửu Cư, vừa đi qua một cây cầu gỗ điêu khắc, liền chạm phải một bóng trắng lướt nhanh tới, mạnh mẽ cản đường Tư Lăng Cô Hồng.

“Đứng… A!”

Bóng trắng la lên một tiếng, thân thể đột nhiên bị cái gì đánh bay ra ngoài, lui lại mấy bước mới nửa quỳ trên mặt đất, một dòng máu tươi chảy ra khỏi khóe miệng. Hắn nhanh chóng lấy một bình ngọc, đổ ra một viên đan dược nuốt vào rồi mới chậm rãi đứng lên. Diện mạo người này không tính là mỹ nam tử nhưng lại tràn ngập chính khí, chính là người vừa nãy chạy đi tìm Tuyết Diên trang chủ – Đường Thu Sinh.

Ánh mắt Đường Thu Sinh lộ vẻ tức giận, nhìn chằm chằm Tư Lăng Cô Hồng, hét lên: “Ra tay đánh lén, còn coi là quân tử gì chứ!”

Chu Diệu Lang khóe miệng co quắp. Người này là quá chính trực, hay là ngu ngốc đây?

“Ưm?” Đường Niệm Niệm nhíu nhíu mày, lông mi nhẹ rung.

Tư Lăng Cô Hồng mắt lạnh đảo qua Đường Thu Sinh, ngón tay nhẹ vuốt mi tâm Đường Niệm Niệm.

Đường Thu Sinh cả người tóc gáy dựng thẳng, giống như bị hàn băng đông lạnh không thể động đậy, chỉ cảm thấy cái chết sắp đến gần. Cánh tay đột nhiên bị một người mạnh mẽ kéo ra, thân thể cũng tự nhiên chật vật đổ xuống một bên.

“Quan, Quan huynh?” Đường Thu Sinh sắc mặt trắng bệch, tỉnh lại mới phát hiện lưng mình đã thấm ướt mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn thấy người vừa cứu mình một mạng, chính là Quan Tử Sơ.

Quan Tử Sơ giúp hắn đứng dậy, hướng về phía Tư Lăng Cô Hồng ở trên cầu, mỉm cười nói: “Tại hạ Quan Tử Sơ, vị này là thiếu chủ Đường Môn Đường Thu Sinh, bái kiến Tuyết Diên trang chủ.”

Tư Lăng Cô Hồng đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, nhìn về phía Đường Thu Sinh vừa tìm được đường sống trong cái chết.

“Thiếu chủ Đường Môn?” Một giọng nữ linh lung biếng nhác truyền ra, có chút mơ hồ cùng mê hoặc, “Chính là cái Đường Môn ở Thường Lâm kia?”

Quan Tử Sơ cùng Đường Thu Sinh đều nghe ra, âm thanh này là truyền tới từ trong ngực Tư Lăng Cô Hồng, mắt nhìn lại, đã thấy Đường Niệm Niệm nhô đầu ra, đáy mắt mông lung, cúi đầu ngáp một cái, đánh giá nhìn qua lại hai người.

Nữ tử mặt mày đỏ bừng, hai mắt mờ sương, thần sắc ngây ngô mê hoặc, giống như ráng chiều, sạch sẽ như lưu ly trong suốt, một bộ dáng ngây thơ vừa mới tỉnh ngủ.

Con ngươi Quan Tử Sơ co rụt lại, trái tim giống như bị chuông hồng va tới, đầu óc nhất thời trống rỗng. (TNN: hố hố, rồi xong =]])

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trang Chủ Đừng Vội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook