Quyển 2 - Chương 55: Mua mạng nơi Xà Quật
Thuỷ Thiên Triệt
22/08/2014
Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Từ chỗ Tư Lăng Cô Hồng biết được cách thông qua tứ luyện, sau khi dùng xong bữa tối, Đường Niệm Niệm ở trong phòng luyện đan triệu ra dược đỉnh Lục Lục, bắt đầu luyện chế đan dược cần thiết.
Tầng tầng dược thảo vô tận lấy ra từ nội giới, đưa vào dược đỉnh, dùng hai mươi sáu bộ cách thức, lấy thực lực Ích Cốc trung kỳ của Đường Niệm Niệm, chỉ cần không luyện chế đan dược siêu cấp, thì sẽ không bao giờ gặp phải tình trạng kiệt sức nữa.
Từng viên đan dược bay ra từ dược đỉnh, Đường Niệm Niệm vung tay áo nhét vào bình ngọc rồi bỏ vào nội giới. Dược đỉnh Lục Lục ở giữa không trung, trước khi biến mất, tầng sương mù màu xanh ngọc hóa thành một phiêu hồn bay tới gần Đường Niệm Niệm. Cũng ngay lúc này, Đường Niệm Niệm cảm thấy mình bị một bàn tay kéo lui về phía sau, và một bàn tay che ở trước mặt.
Nhưng phiêu hồn kia không hề gặp trở ngại gì xuyên qua tay Cô Hồng, vô cùng thân mật cọ cọ lên cổ Đường Niệm Niệm, lúc này mới ẩn vào mi tâm của nàng rồi biến mất.
Đường Niệm Niệm mới đầu ngẩn ra, sau đó lập tức vui mừng nở nụ cười.
“Lục Lục, có thể đi ra?”
“Ô ô. . . còn chưa, nghĩ là đã ra được, muốn cùng chủ nhân chơi . . .” giọng nói tràn ngập chờ mong và ỷ lại của Lục Lục vang lên.
Đường Niệm Niệm trấn an nói: “Sẽ được!” Đột nhiên cảm thấy bàn tay trên lưng chợt gấp gáp, lại nghe thấy tiếng kêu khẩn trương của Tư Lăng Cô Hồng, Đường Niệm Niệm liền thu hồi nguyên thần, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt lo lắng kia, mở miệng nói: “Đó là Lục Lục.”
“Lục Lục?” cổ tay Tư Lăng Cô Hồng chậm rãi thả lỏng.
Đường Niệm Niệm yên lặng nhìn hắn, nói: “Lục Lục là khí linh của dược đỉnh luyện đan vừa rồi, tương tự như hồn phách của con người, linh khí cũng có nguyên linh.”
Tư Lăng Cô Hồng hỏi: “Nó sẽ không làm nàng bị thương?”
Đường Niệm Niệm ngẩn ra, lắc lắc đầu. Nàng vốn tưởng rằng hắn sẽ hỏi nhiều hơn mới phải, mà nàng cũng không định lừa hắn, cho nên dù biết rõ hắn ở đây, nhưng nàng vẫn lăng không xuất ra dược thảo luyện đan.
Tư Lăng Cô Hồng ôm lấy nàng, theo thói quen gác cằm lên hõm vai nàng, nói: “Luyện đan xong, nhớ trở về phòng nghỉ ngơi.”
“Được.” Đường Niệm Niệm hai mắt lóe lóe, chóp mũi tràn ngập hương vị thanh đạm trên người hắn, cọ cọ ngực hắn.
Trong bể tắm, hai người cởi hết xiêm y, Đường Niệm Niệm liền bò lên người Tư Lăng Cô Hồng, chủ động liếm môi hắn, lại đến yết hầu lăn lộn.
“Niệm Niệm?” thân thể Tư Lăng Cô Hồng chợt căng thẳng, dù vậy, tay hắn vẫn đúng lực ôm lấy nàng, tránh cho nàng bị chìm vào trong nước.
“Thân thể thật nóng, nơi này cũng nóng, muốn cùng Cô Hồng động phòng.” Đường Niệm Niệm không hề kiêng kị nói, đôi mắt trong suốt nhìn hắn, một tay che lên ngực trái của mình. Từ ban nãy khi Tư Lăng Cô Hồng hỏi một câu “Nó sẽ không làm nàng bị thương?”, sau đó không hỏi gì nữa, thì trái tim nàng đã đập dồn dập, rất muốn tới gần, hôn hắn, cùng hắn kết hợp chung một chỗ.
Một tay khác cũng không nhàn rỗi, theo kỹ xảo học được trên sách liền túm được hạ thân của Tư Lăng Cô Hồng, vừa sờ lên đã cảm giác được nơi đó mãnh thú thức tỉnh. Đường Niệm Niệm nháy mắt mấy cái, ngửa đầu nhìn Tư Lăng Cô Hồng nói: “Hơn nữa, sau ngày mai sẽ có rất nhiều ngày không thể gặp mặt.”
Người mình tâm tâm niệm niệm yêu mến ở ngay trước mặt, dùng tư thái như vậy nhìn mình, nói với mình. Tư Lăng Cô Hồng trước kia chưa từng nếm thử tư vị tình cảm giao hòa, giống như Đường Niệm Niệm, hắn cũng tham luyến hương vị của nàng như si như cuồng.
Ngoài phòng bóng đêm mông lung, trong phòng, hai mắt Tư Lăng Cô Hồng càng đen càng sâu thẳm.
Ôm lấy hai chân nàng quấn quanh lên eo, cúi người liền hôn lên môi nàng, gắt gao liếm mút, trên da thịt tuyết trắng hạ xuống từng dấu vết thuộc về hắn. Hạ thân dán chặt, rất nhanh chuyển động, hết thảy nước chảy thành sông. (TNN: mấy đoạn H H này ta làm lướt lướt thôi nên chỗ nào không trôi chảy, lủng củng, các nàng thông cảm cho T___T ta lần đầu edit H aaa~~ =..=)
Sáng sớm tinh mơ, mặt trời vừa nhú, sương mù mờ mịt.
Tại cửa vào tứ luyện của Tư Lăng gia, Tư Lăng Cô Hồng buông Đường Niệm Niệm xuống, vẻ mặt tự nhiên sửa sang lại vạt áo hơi nhăn cho nàng, Đường Niệm Niệm vẻ mặt cũng không thay đổi mặc hắn giúp mình.
Một màn này ở trong mắt Chu Diệu Lang và Lý Cảnh đã sớm quen đến chết lặng, nhưng ở trong mắt những người khác, lại trở nên khiếp sợ, thậm chí không vừa mắt.
Cố Tịch Nhan cố nén lửa giận trong lòng, bờ môi phía sau khăn che mặt đã sớm bị mím chặt đến trắng bệch, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Niệm Niệm. Chỉ bằng nàng ta cũng vọng tưởng đoạt lấy tứ lệnh? Cho dù có kinh nghiệm từ Cô Hồng thì cũng là si tâm vọng tưởng! Hừ! Như vậy cũng tốt, ở trong đó cho dù không chết, thì ít nhất cũng phải mất hơn một năm rưỡi, đến lúc đó Cô Hồng đã sớm thuộc về mình, làm sao còn có thể nhớ tới nàng ta?
A.
Nghĩ tới đây, Cố Tịch Nhan không tiếng động nở nụ cười, nhìn một màn chói mắt này cũng không khó nhịn như trước nữa.
Tư Lăng Quy Nhạn đảo qua liếc ả một cái, đem thần sắc biến hóa của Cố Tịch Nhan thu vào trong mắt, con ngươi mỉm cười ẩn chứa vẻ mỉa mai. Vẫn tự cho là đúng như vậy, ai nấy đều có thể thấy được sự thâm tình của quái vật kia dành cho Đường Niệm Niệm, cũng chỉ có ả là sống chết níu lấy một chút đặc thù mà dào dạt tự mãn, không nhìn ra sự thật.
Tư Lăng Hoài Nhân ra lệnh một tiếng: “Đi vào.”
Đường Niệm Niệm nhìn thâm cốc bên dưới, lại quay đầu nhìn Tư Lăng Cô Hồng, kiễng chân cắn lên môi hắn một ngụm, cũng không thèm để ý tới trận hút không khí xung quanh, nói nhỏ: “Chờ ta, sẽ nhanh thôi.”
Tư Lăng Cô Hồng: “Được.”
Lần này, đổi thành hắn chờ nàng.
Đường Niệm Niệm lui về phía sau từng bước, thân ảnh liền nhảy xuống thâm cốc, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.
Theo bóng hình nàng biến mất, tầm mắt Tư Lăng Cô Hồng vẫn lưu tại thâm cốc tối đen, khẽ rũ mi, bóng mờ dưới mi mắt như sâu lại, đem làn sương mù trong đó ẩn đi không rõ, con ngươi dần dần tụ sương.
“Hồng nhi, đi theo cha. Chuyện hai tháng nữa đi biển Hải Vân, cha có việc cần nói tỉ mỉ với con.” Tư Lăng Hoài Nhân ra vẻ từ phụ (cha hiền), nói với Tư Lăng Cô Hồng.
Tư Lăng Cô Hồng thu hồi ánh mắt nhìn thâm cốc, không liếc y một cái, xoay người lướt qua, tà áo dài màu trắng tạo thành hình vòng cung, tại trước mắt mọi người, không thấy bóng dáng.
Chu Diệu Lang và Lý Cảnh đương nhiên đi theo hắn, chỉ để lại những người khác hai mặt nhìn nhau, suy nghĩ trăm bề.
Trên mặt Tư Lăng Hoài Nhân nhìn không ra chút tâm tư, không vui không giận, trước khi rời đi liếc mắt nhìn thâm cốc một cái, rồi cũng không tiếng động biến mất. Sau một đám người rời đi, cuối cùng lưu lại chỉ còn Tư Lăng Quy Nhạn. Những người khác không nhìn thấy, nhưng hắn lại thấy rất rõ ràng, hoặc nói đó là ánh mắt Tư Lăng Hoài Nhân truyền cho hắn, trước khi y rời đi đã liếc mắt một cái, ý tứ truyền tới chính là: lưu nàng lại.
Lưu nàng lại.
Nghĩa là lưu lại tính mạng của nàng, cũng như lưu lại người của nàng.
“Ha ha.” Tư Lăng Quy Nhạn lông mày ngả ngớn, tà mị bức người, mặt giãn ra rì rầm nói: “Tiểu tẩu tử, ngươi làm sao lại tự mình nhảy xuống hố kia chứ, cũng đừng sợ tới mức khóc nha.”
Nếu không phải do chính Đường Niệm Niệm kiên trì, thì với tính tình của quái vật kia, sao có thể thả nàng một mình đi vào tứ luyện chứ.
Này rốt cuộc là Đường Niệm Niệm ngốc, hay quái vật kia ngốc đây?
Là nên nói Tư Lăng Cô Hồng căn bản không hiểu tình yêu, chỉ biết vô lý nghe theo Đường Niệm Niệm, mặc nàng đi mạo hiểm. Hay hắn yêu đến thành si, nàng nói cái gì, hắn sẽ tin cái đó?
Tư Lăng Quy Nhạn càng nghĩ càng sâu, bất giác toàn bộ đầu óc đều chỉ nghĩ đến hai người, thậm chí có một loại cảm giác không hiểu. Đường Niệm Niệm không phải ngốc, mà là thật sự có bản lĩnh và tự tin, mới có thể không sợ hãi bước vào tứ luyện. Tư Lăng Cô Hồng cũng không ngốc, không phải không yêu, mà là thật sự tin tưởng nàng có thực lực này, cho nên để nàng bước tiếp.
Thâm cốc là cửa vào tứ luyện, bên trong một mảnh tối đen, giống như vực sâu không đáy. Trên vách đá ẩm ướt mọc đầy rêu xanh, ẩn ẩn truyền tới tiếng ti ti nhè nhè âm lãnh quỷ dị, giống như tiếng các loại côn trùng. Phía dưới có gió ẩm rét lạnh thổi qua, quất lên mặt và da thịt, thật giống như bị quỷ hồn dưới âm tào địa phủ quấn quanh, làm cho người ta lông tóc dựng đứng.
Đây là nhập môn quan mở đầu tứ luyện, nhập môn quan này không chỉ cần tâm tính dẻo dai, mà còn phải có thân pháp tốt nhất, năm giác quan nhạy bén mới có thể bình yên vượt qua. Người bình thường đi vào, đều không khỏi ép chặt tinh thần, ngưng mi chú ý xung quanh từng thời từng khắc, vận chuyển nguyên lực khắp người.
Có điều, số người bình thường này hiển nhiên không bao gồm Đường Niệm Niệm đang rơi xuống vực sâu âm lãnh hắc ám này.
Quần áo trắng thêu lưu vân màu xanh ở trong bóng đêm cực kì bắt mắt, nếu như có người ở đây, nhất định sẽ vô cùng giật mình trước vẻ mặt lúc này của Đường Niệm Niệm, hoặc nên nói là câm nín không biết làm sao.
Chỉ thấy Đường Niệm Niệm vẻ mặt bình tĩnh, thật sự quá mức bình tĩnh. Vạt áo tung tay như nước theo gió, tóc đen từng lọn từng lọn, da thịt trắng nõn ẩn ẩn trong bóng đêm làm người ta cảm thấy giống như noãn ngọc trong suốt trước ánh sáng nhu hòa, con mắt hắc bạch phân minh thỉnh thoảng chuyển động một chút, nhìn xung quanh.
Như vậy, thật giống như lúc này không phải nàng đang rơi xuống một thâm cốc khủng bố, mà là đang ở ven hồ sen hóng gió ngắm cảnh, vui mừng lại bình tĩnh thưởng thức.
“Lục Lục, cảm giác được không?”
“Ô ô. . . Ở chỗ này so với lần trước cảm giác rõ ràng hơn rất nhiều, có bảo vật, có bảo vật, muốn ~ “
“Ừ, chúng ta sẽ lấy từng thứ một.”
Đường Niệm Niệm gật đầu đáp ứng.
Vốn ngày ấy ở Lưu Lam Điện, Tư Lăng Hoài Nhân nói nàng muốn cái gì đều có thể lấy ở Tư Lăng gia. Đường Niệm Niệm cũng quả thật làm như vậy, nhưng Lục Lục cảm giác được bảo vật không phải chỉ nằm trong bảo khố Tư Lăng gia, ở phương hướng tứ luyện cũng có cảm giác mơ hồ, nhưng nơi này không phải bảo khố Tư Lăng gia nên nàng không biết, song cho dù không phải, thì nàng cũng đã có chủ ý, sau này tìm thời gian nào đó tới lấy là được.
Lần này bước vào tứ luyện chỉ là trùng hợp, nhưng lại vừa vặn trúng ý nàng, thuận tay đem bảo vật lấy đi cũng tốt lắm.
Linh thức Đường Niệm Niệm phóng ra tứ phía xung quanh, bóng đêm trong thâm đối với nàng không có chút tác dụng nào, sau khi linh thức chìm xuống, nơi này so với ban ngày còn rõ ràng hơn.
“Chi chi chi” Một loạt tiếng kêu quỷ dị bất thình lình truyền tới, bén nhọn chói tai, chỉ thấy hơn mười đạo bóng đen nhanh chóng phóng về phía Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm cũng không nhúc nhích, hơn mười bóng đen kia cách nàng khoảng năm thước liền đột nhiên dừng lại, rồi không chút sức sống rơi xuống. Vì một giây tạm ngừng này, khiến người ta mơ hồ thấy được số bóng đen kia đều là dơi, to ba thước, một đôi răng nanh bén nhọn dài một thước lòi ra bên miệng, làm cho người ta ghê tởm mà sợ hãi.
“Ra là ở đây.” Trông thấy một điểm sáng không dễ phát hiện trong bóng đêm, Đường Niệm Niệm xoay mình trong không trung, như cưỡi gió đáp mây rơi xuống một đường đá chìm, lối đi vốn khó có thể phát hiện dưới linh thức của nàng liền không chút che dấu, bước theo lối đi lởm chởm đá vụn, bước chân của nàng lại giống như đang lướt trên con đường bằng phẳng.
Rõ ràng là vực sâu u ám quỷ dị, song nhìn nàng một thân áo trắng chỉ xanh, lướt đi lạnh nhạt, thế nhưng lại khiến người ta sinh ra một loại ảo giác thảo trường oanh phi khó hiểu.
Đang lúc Đường Niệm Niệm tiến vào một sơn cốc quanh co vô tận, thì một giọng nói khàn khàn vang vọng từ xa truyền tới:
“Cạc cạc cạc —— lại tới một người nữa, nhóm tiểu đáng yêu lại có thịt mới để ăn rồi ~ “
Đường Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy đỉnh sơn cốc đầy đá nhọn, có một bóng người toàn thân bao kín áo choáng đen, tứ chi giống như thạch sùng dính lên vách tường, toàn thân không xương, mái tóc màu xám trút xuống, che đi một nửa khuôn mặt tái nhợt vô sắc, một đôi mắt mang ý cười âm tà lạnh như băng, giống hệt mắt rắn nhìn chằm chằm nàng.
“Cạc cạc cạc, hay cho một cô nương trắng trắng mềm mềm, nhóm tiểu đáng yêu nhất định. . . ách!” Câu nói khàn khàn bị hành động ngẩng đầu nhìn lên của Đường Niệm Niệm làm cho hoàn toàn đình chỉ, ánh mắt âm tà của người nọ giống như phát hiện ra chuyện không thể tin được trừng lớn lên, bén nhọn gào thét: “Ngươi làm sao phát hiện được ta? Làm sao nhanh như vậy liền phát hiện ta! Ngươi…..”
“Giọng nói thật khó nghe.” Đường Niệm Niệm nhíu mi bất mãn. Tính tới nay, giọng nói khó nghe nhất nàng nghe được chính là Tư Lăng Hoài Nhân, nay giọng người này lại càng khó nghe hơn.
Sắc mặt người nọ trở nên vô cùng quỷ dị, giống như nuốt phải cái gì đó ghê tởm, chặn lại nơi cổ họng, cổ quái đến vặn vẹo. Hắn cho tới bây giờ vẫn biết giọng mình nói khó nghe, nhưng từ lúc chào đời tới giờ, đây là lần đầu tiên bị người ta nói trắng ra như thế, còn rõ ràng đến mức không hề che giấu vẻ chán ghét.
“Dát —— cạc cạc cạc, dát?” người áo đen híp mắt, bộ dáng khủng bố như quỷ cười, rồi ngay lập tức biến thành kinh ngạc hoảng sợ. Liên tục phát ra âm thanh như vịt kêu, rồi thò tay cho vào trong miệng, kéo đầu lưỡi của mình.
Chẳng qua ngay sau đó, người nọ hai mắt như cũ duy trì vẻ hoảng sợ mở to, “bịch” một tiếng, ầm ầm rơi xuống đất. (TNN: sặc =.= thế là xong hả??? tưởng nguy hiểm lắm chứ >”<)
Đường Niệm Niệm ngồi xổm, gỡ xuống tấm thẻ gỗ giắt trên lưng áo hắn, rồi đứng dậy đi vào sơn cốc.
Sau lưng nàng, thân thể người áo đen từng chút hóa thành bụi trắng, bị áo choàng phủ lên. Nếu người khác nhìn thấy, e rằng chỉ nghĩ là có người bỏ rơi quần áo ở đây mà thôi.
Tứ luyện là để rèn luyện người, bên trong giết người phóng hỏa như cơm bữa, chỉ cần ngươi còn sống thì chính là người thắng cuộc. Trong Xà Quật có hướng dẫn sư, lãnh đạo sư, huấn luyện sư. Trên người những người này đều có lệnh bài màu đen, một tấm lệnh bài này có thể sánh ngang với mười tấm bạch bài (lệnh bài màu trắng) trong hài tử huấn luyện.
Muốn lấy được xà lệnh, không chỉ phải xông qua Xà Quật, mà còn phải đoạt được một trăm tấm bạch bài. Trăm tấm bạch bài này đoạt được cũng không dễ dàng, ngươi nếu muốn giết người đoạt bài phải không bị huấn luyện sư phát hiện, nếu không nghênh đón sẽ là sự tru sát của huấn luyện sư. Tất nhiên, nếu ngươi có bản lĩnh, giết huấn luyện sư cướp hắc bài cũng có thể.
Người áo đen mà Đường Niệm Niệm vừa gặp phải khi mới vào cửa Xà Quật chính là một hướng dẫn sư, có điều hiển nhiên, còn chưa kịp tiếp đón Đường Niệm Niệm vào trong, đã bị mất mạng, hắc bài cũng bị Đường Niệm Niệm cầm.
◆
“Vù vù vù —— “
Chiến Thương Tiễn biết được mình cho dù có chạy tiếp cũng không còn khả năng sống sót, trên vai trái bị tam mai độc châm đâm vào xương cốt, bụng bị đao kiếm đâm thủng, nếu chếch lên bên trái một chút đã đủ trí mạng, những nơi khác thì đủ các loại vết thương to nhỏ, song so với hai nơi này lại không đáng gì.
Nếu chỉ có vết thương trên bụng, thì chỉ cần trốn thoát, cũng không phải không có khả năng chịu đựng. Nhưng độc châm trên vai mới đúng là vết thương trí mạng, ăn giải độc đan rồi song không kịp vận công bức độc, đến bây giờ đã mơ hồ có dấu hiệu không ổn, chạy nhanh khiến vết thương rách ra mất máu quá nhiều, làm cho trước mắt hắn cũng dần dần sắp biến thành màu đen.
Cho dù như vậy, hắn thế nhưng vẫn không chịu buông xuôi, sáu người phía sau dần dần tới gần, bên tai cũng có thể nghe được tiếng cười mỉa mai của bọn họ.
Lần này là hắn tính sai, tăng trưởng thực lực quá mức vội vàng, cũng quá mức tự tin. Vốn tưởng rằng tìm được một chỗ không người đột phá, ai ngờ vẫn bị người ta ám toán, trúng mai phục.
“Binh sĩ Chiến gia, đầu đội trời, chân đạp đất, thà làm quỷ chết trận, chứ không làm nô lệ chó săn!” Chiến Thương Tiễn rầm rì chỉ có chính mình nghe được, hai mắt ngăm đen tựa như bàn thạch, hiện lên vẻ bi ai trân trọng.
—— Tiển nhi, con là huyết mạch hương khói cuối cùng của Chiến gia, con phải gánh vác tổ huấn Chiến gia! Thà cúi mình! Thà trốn! Duy độc không thể chịu chết, con có hiểu không!? ——
Vì thế, cho dù biết rõ phải chết, nhưng không đến phút cuối cùng, đến một khắc thân lạnh hồn tiêu, thì hắn tuyệt không thể quay đầu chịu chết, không thể dừng lại coi thường mạng sống của bản thân.
Chiến Thương Tiễn đã quen hai mắt tối đen nhìn cảnh tượng không ngừng trôi qua trước mắt, mơ hồ nhớ rõ phía trước là một khóm hoa độc —— đà hoa tam sắc. Bên trái bụi hoa có một mạch nước ngầm, rắn nước trong sông giống như tóc đen nhiều không kể siết. Ngày thường nước sông yên tĩnh, chúng ẩn nấp làm cho người ta nhìn không ra chút dấu vết nào, song nếu có vật còn sống rơi xuống, nhất định sẽ lao vọt ra.
Trên người chỉ còn lại một viên giải độc đan, Chiến Thương Tiễn khóe môi tái nhợt không tiếng động gợi lên một nụ cười nhẹ, đem giải độc đan trong bình đổ ra nhét vào miệng. Vứt bỏ bình sứ, nghĩa vô phản cố hướng phía trước lao đi.
Ngay cả tỷ lệ sống sót chỉ phân nửa cũng không ngại, dù hài cốt rơi xuống cũng không còn thì đã sao, ta đã tận lực muốn sống, không thẹn với lương tâm! Chỉ mong nếu có thể xuống địa phủ, tộc nhân Chiên gia đừng cảm thấy ta đã đánh mất thể diện là được rồi.
Đà hoa tam sắc cành đen, lá hồng, cánh hoa phớt đỏ, nếu không có độc tính kịch liệt, thì mới nhìn một vườn hoa cỏ này, thật đúng là xinh đẹp tuyệt diễm, làm cho người ta hoa mắt thần mê.
Chiến Thương Tiễn không nhìn đám hoa độc này lâu, thẳng hướng đi về phía mạch nước ngầm. Nhưng một bóng dáng màu trắng độc lập kia, cho dù vốn không định xem, thì cũng khó làm người ta rời mắt được.
Sau khi phát hiện trong khóm đà hoa tam sắc có người, còn chưa thấy rõ bộ dáng người nọ, thì thân thể Chiến Thương Tiễn đã nhanh hơn suy nghĩ thay đổi nhịp chân, bước về phía người nọ.
Thà cúi mình, tha trốn, duy chỉ không thể chết!
“Sáu người phía sau là cùng một nhóm.” Giọng Chiến Thương Tiễn bởi vì mất máu và mệt mỏi, mà khàn khàn lợi hại. Lúc sắp tới gần, hai mắt hắn chợt đối diện tới ngực người nọ, mới phát hiện ra, đây là một nữ tử.
“Cho ta đan dược có thể kháng địch.”
Nếu nàng có thể bình yên vô sự đứng giữa vườn đà hoa tam sắc, nhất định sẽ có giải độc đan trên Huyền phẩm, nói không chừng còn có đan dược chữa thương. Dù sao ở nơi Xà Quật nguy hiểm tứ phía này, chỉ cần có thể có đan dược, thì tuyệt đối đều mang theo trên người.
Hắn cũng không ngờ tới nơi này sẽ có người, chẳng qua nếu đã đụng phải, thì sáu người phía sau tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nữ tử lẻ loi một mình này. Như vậy, hắn cố tình nhắc nhở, mặc dù có chút cảnh cáo uy hiếp, nhưng nếu có thể làm đối phương cho đan dược, thì cũng không phải là tự dưng vô cớ.
Tuy Chiến Thương Tiễn bây giờ đã ở hoàn cảnh mành chỉ treo chuông, song tâm tư vẫn cẩn thận như trước. Trong lòng biết rõ hôm nay mình trọng thương, cho dù giải được độc, chiến lực chỉ e cũng không ra sao, nên nghĩ nghĩ lại gian nan nói: “Nếu như còn sống, ta sẽ bán mạng cho cô mười năm!”
Đây đã là lợi thế cuối cùng của hắn, tuy nói hắn tự nhận mình là kẻ nói được tất làm được. Nhưng tại nơi Xà Quật âm mưu tứ phía này, sẽ không có ai thực sự tin tượng ai, nếu không người chết sẽ chính là ngươi, đây là đạo lý mà mọi người trong Xà Quật ai ai cũng biết. Lúc này, chỉ có thể mong rằng nữ tử trước mặt vì an toàn của bản thân, sẽ không ghét bỏ kẻ cận kề cái chết như hắn.
“Bán mạng mười năm?”
Người đứng trong khóm đà hoa tam sắc không phải ai khác, chính là Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm vốn đang thu thập bùn đất và đà hoa tam sắc, phát hiện có người tới cũng không để ý, chẳng qua lời nói của Chiến Thương Tiễn đúng là có chút hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Bàn về chuyện thuộc hạ, bên người nàng ngoại trừ Thù Lam ra, không còn ai khác nữa. Nàng từng nói muốn lập nên một thế lực có thể sánh bằng Tuyết Diên sơn trang, lúc đó là bởi vì tự do cùng hưởng thụ sau này. Tuy hiện tại đã không cần tự do nữa, nhưng quyết định này nàng vẫn chưa từng bỏ qua.
Lập thế lực, phải có thuộc hạ.
Đường Niệm Niệm nhìn nam tử lung lay sắp đổ trước mắt, màu da như mật, tóc đen búi lại do chạy nhanh mà hỗn loạn trên đỉnh đầu, ngũ quan lập thể như điêu khắc mà thành, mày rậm như dao, mắt đen như mực, ẩn chứa khí phách nghiêm nghị, môi mỏng nhếch lên hơi tím tái, bộ dạng quả thực anh minh tuấn lãng. Trên người mặc võ bào màu đen sát người, nhiều chỗ bị cắt rách, trên bụng có một vết thương do kiếm gây nên, máu chảy không ngừng.
“Ngươi muốn làm thuộc hạ của ta?” Đường Niệm Niệm hỏi.
Chiến Thương Tiễn một hơi thiếu chút nữa không hít lên được, công dụng của giải độc đan trong cơ thể bởi vì đi vào bụi đà hoa tam sắc mà đã gần như không áp chế nổi, hơn nữa còn trọng thương trên người, nay hắn có thể đứng vững đã là dùng ý chí cứng cỏi mà chống đỡ, ai nấy đều thấy được tình thế gấp gáp, song lỗ tai nghe được lại là một câu nghi vấn như vậy, làm cho người ta có cảm giác vô cùng nhàn nhã.
“Nếu như sống sót, ta Chiến Thương Tiễn nguyện làm thuộc hạ cho cô mười năm!” Hắn báo ra tên thật, cũng là để thể hiện sự chân thành nghiêm túc của mình.
Đường Niệm Niệm lắc đầu, nói: “Mười năm không đáng giá.”
Chiến Thương Tiễn nghe khẩu khí lạnh nhạt nghiêm trang kia, không cảm thấy mỉa mai, chỉ làm cho người ta cảm thấy đúng là thật sự không đáng giá, nên nàng mới nói như vậy. Chẳng những không tức giận, ngược lại hắn chỉ cảm thấy tức cười. Mà quả thật hắn đã nở nụ cười, cười đến có chút vui vẻ, lại càng nhiều thê lương.
Nghĩ đến Chiến gia hắn một thế hệ thiên kiều, trước đây cái giá mười năm làm nô tài sai phái của hắn đối với bao người căn bản chính là cầu mà không được, lúc này lại bị người ta nói là không đáng giá bằng mấy viên đan dược Huyền phẩm.
Quả thật không đáng giá! Bây giờ hắn chẳng qua chỉ là hổ lạc đồng bằng, sống chết đã không phải do mình nữa.
Đường Niệm Niệm nhìn hắn cười đến ho ra máu, nhàn nhạt nói: “Ngươi sắp chết.”
“Ừ. . .” Chiến Thương Tiễn hơi thở mong manh, khí phách nghiêm nghị trên người lại càng nồng đậm. Trong nháy mắt này, hắn giống như đã nghĩ tới rất nhiều, lại giống như cái gì cũng đều không nghĩ, có một luồng xúc động, muốn thấy rõ xem nữ tử đang nói chuyện cùng hắn đây rốt cuộc có bộ dạng thế nào.
Chiến Thương Tiễn cứng rắn đứng thẳng dậy, nâng lên mí mắt như nặng ngàn cân, khi đụng phải đôi mắt lạnh nhạt không gợn sóng, thấu triệt trong suốt kia, nhất thời ngẩn ra.
Đường Niệm Niệm nói: “Chờ ngươi tắc thở, ta lại cứu ngươi.”
Chiến Thương Tiễn kinh ngạc hoàn hồn, nếu những người khác nói như vậy, chỉ e hắn đã sớm phì cười một tiếng, cảm thấy châm chọc. Nhưng khi nàng nói ra, lại khiến hắn không hiểu sao vô căn cứ tin tưởng, miệng suy yếu hỏi: “Vì sao?”
“Một mạng đổi một mạng, về sau mạng của ngươi chính là của ta.” Đường Niệm Niệm trước nay luôn tính toán rõ ràng.
Chiến Thương Tiễn nghe vậy không tiếng động cười cười, thân thể lại vô lực chống đỡ, trước khi mất đi ý thức, há miệng phun ra một chữ: “Mau chạy….”
Rõ ràng là muốn gầm nhẹ, trên thực tế đã vì thân thể kiệt sức mà giống như mê sảng, chưa lọt vào tai đã theo gió trôi đi rồi.
Hai người đối thoại thoạt nhìn khá lâu, song thực tế mới chỉ một lát. Sáu tên truy sát kia đã sắp đuổi tới nơi, đang đứng bên rìa bụi đà hoa tam sắc, ánh mắt không tốt nhìn về phía Đường Niệm Niệm.
Lời Đường Niệm Niệm nói đương nhiên không phải nói đùa, người chết trong vòng ba canh giờ, chỉ cần ba hồn bảy vía vẫn bình yên, muốn nàng cứu sống thực sự rất dễ dàng.
Một viên đan dược nhét vào trong miệng Chiến Thương Tiễn, dược lực ở trong thân thể hắn vận chuyển một vòng, Đường Niệm Niệm nói khẽ: “Mạng ngươi là của ta.”
Chiến Thương Tiễn nằm trên đất mạnh mẽ mở to hai mắt, đồng tử trừng lớn chứa đầy khiếp sợ, cả người cứng ngắc trên đất, thẳng tắp nâng nửa đầu nhìn về phía Đường Niệm Niệm đang ngồi trước mặt.
Hắn tỉnh, giống như vừa rồi chỉ là một hồi ngủ mơ. Nhưng một khắc tử vong kia, cảm giác trái tim lạnh lẽo vẫn còn quấn quanh trong đầu, làm cho hắn biết được khắc đó không phải là mộng.
Đường Niệm Niệm chớp mắt, nói: “Độc trên người ngươi đã được giải.”
“Ừm. . .” Chiến Thương Tiễn kinh ngạc lên tiếng trả lời.
Đường Niệm Niệm nói: “Vết thương đã được cầm máu đang khôi phục.”
“Ừ. . .”
“Nguyên lực cũng khôi phục.”
“Ừ. . .”
“Đứng lên làm việc.”
“. . .” Chiến Thương Tiễn vận chuyển nguyên lực quanh thân, vững vàng nhảy dựng lên. Ánh mắt phức tạp nhìn Đường Niệm Niệm, trầm giọng nói: “Ngươi. . . là cho ta ăn đan dược thiên phẩm.”
Nếu không phải thiên phẩm, làm sao có thể cứu được một người đã chết, giải được chất độc đã ngấm vào tận xương, khiến cho trọng thương không ngừng đổ máu kia khép lại, còn khôi phục nguyên lực đã tiêu hao hầu như không còn của hắn.
Đường Niệm Niệm thần sắc không đổi gật đầu.
Chiến Thương Tiễn nhìn nàng vẻ mặt thanh thuần, không có chút tiếc nuối khi mất đi đan dược thiên phẩm, như là căn bản không biết đó là thiên phẩm trân quý, ánh mắt không khỏi phức tạp. Bên trong Xà Quật làm sao có thể xuất hiện một người không thông hiểu thế sự như nàng, chẳng nhẽ là nữ nhi của vị cao nhân nào, vô tình chạy đến đây sao? Là bị phạt ở nơi này? Hay bị người ta bắt cóc ném vào đây?
“Trên người ngươi có thiên phẩm đan dược, tất nhiên sẽ có nhiều trân bảo khác, ngươi không sợ ta lật lọng, giết người đoạt bảo sao?” Chiến Thương Tiễn mắt lạnh cảnh cáo.
Đường Niệm Niệm liếc hắn một cái, cái liếc mắt kia làm cho khóe mắt Chiến Thương Tiễn không nhịn được co giật. Thực sự là vẻ mặt của nàng rất dễ đoán được, cái liếc mắt nghi hoặc kia, còn cả vẻ mặt đều giống như đang nói: Ngươi bị ngu sao?
Đường Niệm Niệm nhàn nhạt nói: “Ngươi đánh không lại ta.”
Chiến Thương Tiễn trong lòng cả kinh. Đúng rồi, một người có thể tùy ý lấy ra đan dược thiên phẩm, sao có thể là nhân vật đơn giản chứ, từ khi nào thì hắn ngay cả điều này cũng có thể xem nhẹ, ở trước mặt nữ tử này thả lỏng cảnh giác phòng bị như thế?
Thu thập đầy đủ bùn đất và đà hoa tam sắc nơi đây vào trong nội giới, Đường Niệm Niệm đứng dậy đi về phía mạch nước ngầm.
Chiến Thương Tiễn thấy thế, há mồm định nói gì đó rồi lại nhịn xuống, khuôn mặt trầm tĩnh dõi theo bóng dáng của nàng, song khóe mắt một khắc cũng không rời, nhìn chằm chằm vào sáu người không có hảo ý kia.
Mạch nước ngầm này thoạt nhìn trong suốt nhưng lại sâu không thấy đáy, rất ít ai biết được dưới đáy nước trông thế nào. Nhưng dưới linh thức càn quét của Đường Niệm Niệm, lại biết được rắn nước sợi bạc dưới mạch nước ngầm này là thứ vô cùng tốt, bất kể vảy, máu hay ngân cốt (xương bạc) duy nhất trên người chúng đều có thể dùng để luyện dược.
Đầu ngón tay bóp nát một viên đan dược màu hồng nhạt, rồi thả vào trong nước, dường như có một luồng hương khí khó hiểu bay vào chóp mũi.
Trong mắt Chiến Thương Tiễn hiện lên vẻ nghi hoặc, ngưng mi nhìn mặt nước tĩnh lặng như gương, lại nhìn vẻ mặt thản nhiên có chút thẫn thờ và nghiêm túc của Đường Niệm Niệm, không biết nàng rốt cuộc muốn làm gì.
“A ha.” Một tiếng tiếng cười chợt cất lên, Chiến Thương Tiễn đầu mày nhíu chặt, đột nhiên quay đầu nhìn về phía sáu người rốt cuộc đã tới gần đây. Chỉ thấy trong đó dẫn đầu là một gã nam tử tuấn tú mặc áo tím, trên mặt mỉm cười, trong mắt tràn ngập vẻ âm ngoan cẩn thận đánh giá trên người Chiến Thương Tiễn và Đường Niệm Niệm, cười nhẹ nói: “Không nghĩ tới ngươi lại có thể tránh được một kiếp. Vị cô nương này là mới tới sao? Tại hạ lúc trước chưa có gặp qua.”
Câu nói phía sau hiển nhiên là nói với Đường Niệm Niệm, ánh mắt cũng gắt gao dừng trên thân thể nàng, ẩn ẩn vẻ tham lam.
Đường Niệm Niệm liếc mắt nhìn Chiến Thương Tiễn đứng phía sau một cái, chỉ vào sáu người, nói: “Làm việc đi.”
Chiến Thương Tiễn khóe miệng không dễ phát giác giật giật, nàng cho là đang thả chó cắn người sao? Phi! Chiến Thương Tiễn ngay lập tức vứt bỏ ý niệm chợt nảy lên trong đầu. Thực không thể tưởng được bản thân mình dưới tình cảnh này còn có thể nhàn hạ suy nghĩ này nọ. Chẳng lẽ đã chết qua một lần, nên tâm cũng bất tri bất giác thay đổi sao?
“Vâng.” Chiến Thương Tiễn cúi đầu lĩnh mệnh, nắm chặt chiến thương lúc sắp chết cũng không buông ra phóng đi về phía sáu người.
“Xùy! Không biết sống chết!” Nam tử áo tím không ngờ đối phương thế nhưng không nói hai lời liền động thủ, cẩn thận lui về phía sau từng bước, gào lên với mấy người kia: “Giết hắn, trên người nàng kia chắc chắn có đan dược Địa phẩm!”
Vẻ mặt năm người khác đều có vài phần cẩn trọng. Công lực Chiến Thương Tiễn thế nào bọn họ cũng biết vài phần. Lần này đem hắn bức đến tuyệt cảnh, thật sự là do mai phục đánh lén thành công, nếu mặt đối mặt kịch chiến, sáu người bọn họ cùng nhau xông pha cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn, cho dù thật sự đánh được, cũng phải hy sinh vài người.
Song sức quyến rũ của đan dược Địa phẩm quả nhiên không tầm thường, nghe được lời nam tử áo tím nói, vẻ cẩn trọng trên mặt năm người đều không khỏi hiện lên ý tham muốn.
“Chiến!” Một chữ, từ trong miệng Chiến Thương Tiễn phun ra. Chốc lát gian, giống như chiến thần nhập thân, một luồng khí lạnh thấu xương từ thân hình hắn phát ra tứ phía, hai mắt đen sáng như đuốc, đốt sạch bát hoang.
Công pháp Chiến gia, trọng ý chí trong lòng. Một khi xuất chiến, tất là hãn tử không sợ chết, khí thế như một kẻ xông quan người người khai mở (*).
(*) ý nói chỉ cần một người công được thành thì những người phía sau đều có thể nhờ đó xông qua.
Sáu người kinh hãi, khí thế như vậy đã muốn đè ép một đầu bọn họ.
Chiến Thương Tiễn không cho bọn họ có thời gian thư thả thích ứng, chiến thương vung lên, cất bước lao về phía trước, thương đầu tiên liền quét về một người gần nhất.
Bên kia tình hình chiến đấu đã bắt đầu, bên này Đường Niệm Niệm ngồi xổm xuống nhìn mạch nước ngầm.
Một gợn sóng dần lăn lăn trên mặt nước yên tĩnh, phá vỡ vẻ trầm tĩnh của mạch nước ngầm, theo đó là các tia gợn sóng khác, càng ngày càng nhiều, giống như sóng ngầm không dứt, song lại không có một chút tiếng nước nào truyền ra.
Từng đường chỉ bạc trong suốt từ bốn phương tám hướng tụ tập về phía mặt nước nơi Đường Niệm Niệm đang ngồi, lấp lóe lên ánh sáng bạc bí ẩn, dưới từng gợn sóng lóng lánh mê người. Chỉ cần nhìn kĩ sẽ phát hiện, đây nào phải chỉ bạc gì, rõ ràng là rắn nước màu bạc trắng, từ trên cái đầu tam giác xuống thân rắn, rồi kéo dài đến đuôi chính là đường văn nhỏ màu bạc, hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.
Rắn nước chỉ bạc càng ngày càng nhiêu, toàn bộ dũ đãng bơi trong mạch nước ngầm, cho dù xinh đẹp chói mắt, nhưng tụ tập lại một chỗ nhiều như vậy, vẫn làm cho người ta nhìn mà không khỏi da đầu run lên.
Đầu ngón tay Đường Niệm Niệm bỏ vào trong nước sông, nhẹ nhàng khuấy một cái, rắn nước chỉ bạc bên trong đều lần lượt biến mất.
Nếu có ai nhìn thấy một màn này, chỉ e sẽ sợ hãi kêu thành tiếng, chẳng qua hiển nhiên, nơi này tuy còn bảy người, nhưng bảy người kia đang bề bộn đánh nhau, làm gì còn thừa tâm tư chú ý đến Đường Niệm Niệm làm cái gì.
Thu thập xong rắn nước chỉ bạc, Đường Niệm Niệm đứng lên, nhìn về phía bảy người càng đánh càng khó phân thắng bại kia.
“Khoan.”
Chiến Thương Tiễn một thương đâm xuyên ngực một người, đột nhiên nghe được giọng nói thẳng tắp truyền vào trong đầy này, động tác ngừng một chút liền bị một trường kiếm xẹt qua vai, ăn đau nhíu mày lui về sau từng bước. Khóe mắt nhìn đến Đường Niệm Niệm không biết từ lúc nào đã đi vào hơn năm bước, nhất thời nảy sinh vài phần xấu hổ.
Mấy ngày nay ở Xà Quật quá lâu, đã thành thói quen một mình một người, đột nhiên nghe nói như vậy, khó tránh khỏi liền tâm sinh cảnh giác, để người khác có cơ hội đả thương.
“Há mồm.” Đường Niệm Niệm nói.
Chiến Thương Tiễn không biết nàng rốt cuộc định làm gì, song vẫn trong cảnh đánh nhau kịch liệt nghe lời há mồm. Có cái gì đó bay vào trong miệng, còn chưa kịp nếm đến hương vị đã đi vào tỳ phế. Chiến Thương Tiễn không kịp nghi hoặc, liền cảm giác được từ đan điền xông lên một luồng sức lực mãnh liệt dồi dào, toàn thân cao thấp giống như sử dụng không xong.
“Rống!” Gầm nhẹ một tiếng, Chiến Thương Tiễn làm sao còn không rõ ý tứ của một câu ‘há mồm’ kia? Không nói hai lời lập tức vọt lên, gió xoáy từng trận, chiến thương vung như hồng phá nhật. (TNN: nghe như cái anh gì ăn rau chân vịt ý nhể =]])
Chỉ trong nửa khắc, tình hình kịch chiến vừa mới còn khó phân thắng bại nay đã thay đổi, Chiến Thương Tiễn liên tiếp trảm ba người, khí thế không giảm ngược lại tăng lên, hai mắt tối đen như sói như báo, vung chiến thương hướng về phía nam tử áo tím.
Nam tử áo tím sắc mặt trắng bệch, đáy mắt hiện lên một chút tàn nhẫn. Trong tay một dùng lực đem một người bên cạnh cực nhanh kéo về phía trước, ngân châm ngũ mai chém ra, thừa dịp Chiến Thương Tiễn một thương xuyên vào ngực nam tử chắn trước mặt, rồi nghiêng người né châm, thì nam tử áo tím đã thừa cơ chạy ra xa mấy trượng.
Mắt thấy nam tử áo tím chạy trốn, một người còn sót lại cũng xoay người bỏ chạy, hướng chạy giống với nam tử áo tím, đơn giản là vì muốn ra khỏi bụi đà hoa tam sắc thì chỉ có cái phương hướng kia.
Chiến Thương Tiễn nhíu mày, nhìn Đường Niệm Niệm đứng một bên, nghĩ nghĩ hay là không đuổi theo nữa, há mồm định nói gì thì bỗng một trận cảm giác mát mát bay vào miệng, rồi dưới chân như sinh gió, có loại cảm thụ đáp gió mà bay khó tả.
Chiến Thương Tiễn giật giật khóe miệng, nhìn Đường Niệm Niệm, nghĩ muốn nhìn ra ý tứ trên sắc mặt nàng nhưng không thành, đành nhận mệnh đuổi về phía hai người kia, lần đuổi này hắn mới thật sự cảm giác được đan dược kia đáng sợ. Mắt thấy trên mặt hai người nọ tái nhợt hoảng hốt, Chiến Thương Tiễn đã chặn ở phía trước, vẻ mặt không đổi, nhưng trong lòng cũng lạnh lẽo dị thường: nếu kẻ không ăn đan dược là mình, gặp phải tình huống như vậy, chỉ sợ cũng đã hoảng sợ tới chết đứng rồi. Tuy hắn chưa từng nghe qua loại đan dược này, nhưng cũng biết thuốc này công dụng thật đáng sợ, ít nhất đã trên địa phẩm, thậm chí còn có thể là thiên phẩm. Cho dù ở lúc Chiến gia hưng thịnh khi trước, cũng chưa từng thấy qua có người tùy ý lãng phí đan dược thiên phẩm như vậy. (TNN: của nhà trồng được mà =]] có phải mua đâu mà tiếc :)))
Ba người đánh nhau căn bản nghiêng về một phía, thẳng đến hai người kia ngã xuống đất, ánh mắt trừng lớn không hề nhắm lại, tràn ngập vẻ không cam lòng và hoảng sợ.
Chiến Thương Tiễn khom người thu hồi bạch bài và đan dược còn sót lại trên người họ, rồi trở về lấy đi bạch bài cùng những thứ hữu dụng từ bốn người kia, sau đó mới đi đến bên cạnh Đường Niệm Niệm, hai tay trình lên, trầm ổn nhẹ nói: “Chủ tử.”
Đường Niệm Niệm không nói hai lời nhận lấy, xoay người bước đi.
Chiến Thương Tiễn theo sát phía sau nàng, sau một đoạn đường, nhịn không được đáy lòng dao động, khẽ hỏi: “Xin hỏi chủ tử, đan dược người cho thuộc hạ ăn, là trên địa phẩm sao?”
Đường Niệm Niệm gật đầu. Bây giờ đan dược nàng luyện ra tính theo phẩm chất ấn định tại thế giới này, đều trên thiên phẩm, địa phẩm trong nội giới cũng có một đống, đều là lúc trước luyện ra.
Cho dù đã đoán được chân tướng, nhưng nhìn thấy Đường Niệm Niệm chính miệng thừa nhận, Chiến Thương Tiễn vẫn không nhịn được đau lòng, lần đầu tiên có một loại tâm tình không biết làm sao oán niệm: nàng rốt cuộc có hiểu giá trị cùng sự trân quý của những đan dược này hay không, nói nàng là bởi vì rất tín nhiệm mình nên mới cho mình ăn, nhưng cũng không cần lãng phí như vậy chứ?
Chiến Thương Tiễn áp lực nói: “Không biết chủ tử vì sao cho thuộc hạ ăn đan dược này?”
Đường Niệm Niệm nhìn hắn, nói: “Ngươi quá chậm.”
Chiến Thương Tiễn sắc mặt cứng lại, nói: “Lấy thực lực của chủ tử, muốn giết sáu người này dễ như trở bàn tay, cần gì vì thế mà lãng phí đan dược.”
Nếu ngại hắn chậm, vì sao không động thủ, tóm lại so với lãng phí đan dược trân quý thì tốt hơn rất nhiều.
Đường Niệm Niệm nói: “Là thù của ngươi, chính ngươi tự mình báo.”
Chiến Thương Tiễn thân hình chấn động, bước chân không khỏi dừng lại, con mắt cứng cỏi như đá lại có vẻ mãnh liệt như sói chặt chẽ dừng trên người Đường Niệm Niệm, giọng nói hơi khàn khàn, có chút rung động nói: “Người….lãng phí đan dược như vậy, chỉ vì muốn để ta tự mình báo thù?”
Đường Niệm Niệm lạnh nhạt nói: “Mạng của ngươi là do bọn hắn giết không phải sao.”
Nếu đã làm thuộc hạ của nàng, thì chính là thuộc về nàng. Đường Niệm Niệm đối với những gì thuộc về mình, luôn vô cùng bao che khuyết điểm.
Chiến Thương Tiễn nghe câu nói bình thản lại đơn thuần kia của nàng, vẻ mặt nhìn không ra chút gì khác thường, giống như tất cả đều là đương nhiên, không đáng nhắc tới, nhất thời ngẩn ra tại chỗ. Nàng làm vậy đều là vì suy nghĩ cho mình, trả giá đan dược trân quý chỉ vì muốn để mình tự tay báo thù sao.
Thật ngốc!
Đôi mắt cương nghị của Chiến Thương Tiễn hiện lên chút nhu hòa, nhìn bóng dáng chậm rãi xa dần của Đường Niệm Niệm, vội vàng bước nhanh vài bước đuổi theo.
Nữ tử này cho dù có được thực lực thần bí khó lường, nhưng tính tình không khỏi quá mức đơn giản. Rõ ràng là người lần đầu tiên gặp mặt, vậy mà đã trả giá như vậy, nếu gặp phải kẻ xấu, chỉ e sẽ bị lợi dụng triệt để mà còn không biết.
Song Chiến Thương Tiễn làm sao biết được, mấy thứ này đối với Đường Niệm Niệm thật đúng là không đáng nhắc tới. Nếu để người thân quen với nàng biết được ý nghĩ cùng sự cảm động khó hiểu của hắn lúc này, e là đã bất đắc dĩ đến oán thầm một trận: lại là một người đáng thương bị mê hoặc, thấy không rõ sự thật.
“Không biết tục danh của chủ tử là?” Chiến Thương Tiễn đột nhiên cung kính hỏi.
“Đường Niệm Niệm.”
Đường Niệm Niệm? Tên này hình như có chút quen thuộc, chẳng qua dạo một vòng trong đầu, cũng không tìm được đại gia tộc nào mình biết.
Chiến Thương Tiễn cúi đầu, không hề nghĩ nhiều. Khom người quỳ xuống đất, đầy kính ngưỡng nhìn Đường Niệm Niệm, từng chữ từng chữ tuyên thệ nói: “Ta, Chiến Thương Tiễn lấy liệt tổ Chiến gia thề, dùng máu khế ước, hôm nay phụng Đường Niệm Niệm là chủ, để nàng sai phái, trung sinh thứ nhất, đến huyết nhục thành tro, hồn nhập luân hồi!”
Hắn hai mắt như đuốc, sáng quắc bức người, thân thể cường tráng lạnh lùng cùng khuôn mặt tràn ngập khí phách khiếp người, cánh môi thẳng tắp, trầm ổn thành kính.
Đường Niệm Niệm lần đầu tiên cảm giác được tình cảm mãnh liệt như vậy, không cần thăm dò đã đủ rung động lòng người, làm cho người ta không thể không tin tưởng lời hắn nói.
Đường Niệm Niệm giật mình một chút, ngơ ngác gật đầu, trên mặt lập tức nở nụ cười, nheo nheo mắt.
“Tốt lắm.”
Đây có lẽ là người đầu tiên hướng nàng tuyên thệ nguyện trung thành, trung thành cả đời, sẽ không phản bội đi?
Trong bóng đêm, da thịt vốn trắng nõn như ngọc của nàng, tản ra vẻ trong suốt mê người. Một cái ngẩn ngơ thoáng qua kia xem ở trong mắt Chiến Thương Tiễn chỉ cảm thấy đáng yêu làm cho đáy lòng người ta mềm nhũn, song bắt gặp nụ cười của nàng, trong lòng mềm nhũn lại như cứng lại một cái.
Thân từng là tam thiếu thiên kiều của Chiến gia, nữ tử tuyệt sắc bên người chưa bao giờ thiếu, cũng gặp qua rất nhiều nụ cười của nữ tử, đẹp đúng là rất đẹp, nhưng chưa từng có cảm giác rung động như lúc này.
Ánh mắt nhìn xuống của nàng, sáng tỏ như gương, chiếu lên khuôn mặt hắn, còn chăm chú mà nghiêm túc, làm cho hắn không khỏi sinh ra một loại cảm giác được quý trọng. Trong ý cười không hề che giấu, rất thuần túy, khiến người ta cảm nhận được nàng đang vui vẻ, bị hấp dẫn, cũng bất giác nở nụ cười theo.
“Ọt ọt —— “
Âm thanh bất chợt làm Chiến Thương Tiễn vốn đang thất thần bừng tỉnh, trên khuôn mặt cương dương chợt lóe lên vẻ xấu hổ, ánh mắt tránh sang một bên, hai tai đỏ bừng.
Đáng chết!
Chiến Thương Tiễn trong lòng thầm mắng một tiếng, hắn lần đầu tiên cảm thấy mất mặt như vậy, tâm tình khó mà bình tĩnh. Cái bụng này khi nào không kêu, lại cố tình kêu ngay lúc này. Bây giờ hắn mới nhớ tới, cả ngày hôm nay hắn mới chỉ ăn một chút, rồi chạy trốn lại đánh nhau, bụng đã sớm rỗng tuếch rồi.
Một cái bình sứ rơi xuống, Chiến Thương Tiễn theo phản xạ tiếp được, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Niệm Niệm, “Chủ tử?”
Đường Niệm Niệm nói: “Ăn vào sẽ không đói bụng.” Rồi trực tiếp đi về phía trước, mím môi, nỉ non một tiếng: “Cô Hồng. . .”
Nghe được tiếng đói bụng của Chiến Thương Tiễn kia, làm cho nàng bắt đầu nhớ tới Tư Lăng Cô Hồng. Tu vi đến Ích Cốc kỳ, nàng căn bản không cần ăn cơm nữa, nhưng hết lần này tới lần khác lại thích ăn đồ mĩ vị do Cô Hồng làm. Chỉ cần là hắn làm, nàng nhất định sẽ ăn hết.
Ừ, mau chóng đem bảo vật cùng tứ lệnh đoạt đến tay rồi trở về mới được.
Chiến Thương Tiễn nghe lời đổ ra một viên Ích Cốc đan nuốt xuống, ngay lập tức cảm giác được thân thể tiêu hao khí lực giờ đều khôi phục lại, cơn đói cũng đồng dạng biến mất không thấy. Nhìn bóng dáng Đường Niệm Niệm, nhanh mím môi không nói gì thêm, đem bình sứ còn chứa đan dược thật cẩn thận thu vào trong ngực, đứng lên theo sát nàng.
“Chủ tử, có tâm sự?” Đến gần Đường Niệm Niệm, Chiến Thương Tiễn liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của nàng.
Đường Niệm Niệm ngẩng đầu mím môi thì thào: “Vài ngày không ăn cơm rồi.”
Chiến Thương Tiễn cho rằng nàng mấy hôm nay đều chỉ dùng đan dược lấp no bụng, nên giờ muốn ăn đồ ăn nóng. Lại nghĩ đến trước kia nàng hẳn là được nuông chiều từ bé, nhịn không được đau lòng, bật thốt lên nói: “Trong Xà Quật chỉ có các loại rắn, nếu chủ tử không chê, thuộc hạ làm vài món rắn cho người ăn.”
Lời vừa nói ra, chính bản thân Chiến Thương Tiễn đã không nhịn được nhíu mày. Nữ tử bình thường đều không thích rắn, huống chi là ăn. Nhìn nhìn Đường Niệm Niệm, hắn cũng không muốn để nàng ăn thứ thô ráp như vậy.
Lập tức bổ sung nói: “Thuộc hạ biết được phía trước có rừng, bên trong có thể có vài loại trái cây ăn được, cùng rau núi, để thuộc hạ đi hái cho chủ tử.”
Đường Niệm Niệm lắc đầu. Nàng chỉ nhớ Cô Hồng, trừ bỏ đồ ăn Cô Hồng làm, nàng đều không muốn ăn.
Chiến Thương Tiễn nhìn khuôn mặt thản nhiên trắng nõn của nàng, đôi môi không tự giác mím mím, má hơi phồng lên, hai mắt nhìn phía trước, có chút thất thần ngây ngô, không biết suy nghĩ cái gì, sóng mắt chợt dao động, rồi có chút ảm đạm, lúc lại tỏa sáng.
Chiến Thương Tiễn càng xem càng nghiêm túc, ánh mắt không bỏ qua chút biến hóa nào trên mặt nàng, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ý cười nhu hòa trong mắt mình. Chỉ cảm thấy nàng thật đơn thuần giống như tờ giấy trắng, cái gì cũng viết ở trên mặt, làm người ta không khỏi buông lỏng phòng bị, tâm tình dần dần trầm tĩnh, bị nàng mê hoặc.
Đột nhiên, Đường Niệm Niệm quay đầu nhìn về phía hắn, đôi mi thanh tú lộ ra vẻ bất mãn: “Ta không thích người khác cứ nhìn ta mãi.”
Chiến Thương Tiễn đồng tử chợt lóe, cúi đầu che đi ý cười đang tràn ra khóe miệng, nói: “Vâng.”
Tư Lăng gia, thôn trang phương bắc.
Gió mát thoang thoảng, mặt trời lặn về phía tây.
Trên đá, cỏ tươi xanh ngắt. Mà trên chiếc bàn đá điêu khắc, đặt từng món ăn tinh xảo, mùi hương hấp dẫn. Tư Lăng Cô Hồng ngồi trên ghế đá, trường bào mỏng thêu hoa văn màu lam không chút nhăm nhúm theo gió bay bay, tay trái bưng bát cơm, tay phải cầm đũa ngọc, gắp thức ăn bỏ vào miệng vài miếng, rồi đũa ngọc liền dừng trên một món ăn thơm phức, nhất thời không nhúc nhích.
Chu Diệu Lang ở một bên lẳng lặng nhìn, vừa thấy Tư Lăng Cô Hồng bộ dáng thất thần, suy nghĩ mãi, rốt cục mở miệng thấp giọng nói: “Trang chủ, ngài vì sao đáp ứng chủ mẫu, để nàng đi tứ luyện?”
Tư Lăng Cô Hồng sóng mắt dao động, thu hồi chiếc đũa, nói: “Đây là ý muốn của nàng.”
Chu Diệu Lang khóe mắt co giật, nhất thời không nói gì. Nàng kỳ thật muốn nói, trang chủ ngài sủng ái cũng không nên không có giới hạn như vậy chứ, thời điểm cần quản lý thì nên quản thúc a! Có điều lời này nghe thế nào cũng cảm giác như là đang ác ý châm ngòi chia rẽ tình cảm hai người, hơn nữa nàng biết, cho dù nàng có nói, cũng khẳng định vô dụng.
Mắt thấy Tư Lăng Cô Hồng lại khôi phục bộ dáng thất thần, đồ ăn trên bàn căn bản không có vơi đi bao nhiêu, Chu Diệu Lang thử thăm dò nói: “Trang chủ nếu lo lắng, chi bằng đi tứ luyện mang chủ mẫu về?”
Tư Lăng Cô Hồng lắc đầu.
Chu Diệu Lang không hiểu, nếu lo lắng, vì sao không đi?
Tư Lăng Cô Hồng nhìn phương hướng tứ luyện, đôi mắt mông lung như nguyệt hoa tam xuân, duy độc chỉ khi nghĩ đến người nọ mới dấy lên thần thái này, nói: “Ta đã đáp ứng Niệm Niệm, thì nhất định phải làm được.”
Nàng yêu cầu càng nhiều, hắn lại càng vui vẻ. Bởi vì càng như vậy, ngược lại sẽ làm cho hắn cảm thấy khoảng cách với nàng càng gần, nàng cũng sẽ không còn muốn rời đi nữa.
Cho dù yêu cầu của nàng làm hắn khó chịu, nhưng chỉ cần nàng muốn, hắn liền làm vì nàng.
Nàng nói muốn giúp hắn.
Đi tứ luyện là vì muốn cùng hắn ở cùng nhau, vì muốn giúp hắn.
Khi đó bộ dáng nàng kiên trì mà nghiêm túc, đôi mắt tràn đầy vẻ tín nhiệm, khiến hắn cảm thấy, nếu cự tuyệt nhất định nàng sẽ khó chịu. Tư Lăng Cô Hồng làm sao nhìn được nàng khổ sở, còn có cảm giác ê ẩm trong lòng lúc đó, giống như một ngọn lửa, ấm áp mà nóng rực, tất cả đều khiến hắn phải gật đầu đáp ứng.
Nàng muốn giúp liền để nàng giúp, nàng muốn cùng hắn đối mặt tất cả liền để nàng đi cùng. Nàng muốn hắn chờ nàng, hắn liền chờ.
Chỉ cần nàng muốn, hắn đều đáp ứng.
Nếu bây giờ hắn đi tứ luyện, sẽ phá hủy lời hứa với nàng. Nàng tin hắn, hắn cũng nên tin nàng.
Nàng nói sẽ rất nhanh trở lại, liền nhất định rất nhanh trở lại.
“Trang chủ?” Nhìn Tư Lăng Cô Hồng đột nhiên tươi cười, Chu Diệu Lang kinh ngạc kêu.
Tư Lăng Cô Hồng cười nói, “Niệm Niệm thích ta.”
Chu Diệu Lang kinh ngạc nhìn hắn —— áo xanh trắng, thân hình cao ráo, cơ bắp rắn chắc, môi mỏng khẽ cười, ý cười tràn lên mắt kia như hút hồn người khác vào bên trong, nụ cười thỏa mãn không chứa chút tạp chất nào, thoáng tan đi hơi thở tĩnh mịch trên người, như tiên nhân trong bức họa bước ra.
Trang chủ, người cũng quá dễ dàng thỏa mãn đi!
Chu Diệu Lang thầm oán, nhẹ cúi đầu, che đi vẻ đau lòng trong đáy mắt.
Chính là, so với trả giá và tín nhiệm của Tư Lăng Cô Hồng đối với Đường Niệm Niệm, Chu Diệu Lang vẫn vô cùng lo lắng. Phải biết rằng tứ luyện vốn là nơi hung hiểm vô cùng, huống chi ai nấy đều thấy được địa vị của chủ mẫu trong lòng trang chủ, nói họ sẽ không nhân cơ hội này lén lút ra tay, nàng thế nào cũng không tin tưởng.
“Trang chủ” Nhìn nhìn Tư Lăng Cô Hồng, Chu Diệu Lang thử nói: “Nếu chủ mẫu ở trong tứ luyện bị thương. . .”
Còn chưa nói xong, chỉ cần đơn thuần nhìn qua thần sắc lãnh đạm như tuyết của Tư Lăng Cô Hồng cũng đã hiểu được kết quả rồi.
“Một tháng.” Tư Lăng Cô Hồng rũ mắt, thần thái bên trong đều bị hai mí mắt che lấp.
“Một tháng?” Chu Diệu Lang không hiểu, trong mắt ẩn ẩn nghi hoặc.
“Niệm Niệm đã nói, một tháng, sẽ trở về.” Tư Lăng Cô Hồng nhìn đồ ăn đã dần nguội đi trên bàn.
Chu Diệu Lang ẩn ẩn cảm giác được phía sau Tư Lăng Cô Hồng còn có lời chưa nói hết, chỉ là không nói ra mà thôi. Cái này, tuyệt đối sẽ không phải lời hay gì.
Một tháng.
Niệm Niệm đã nói, một tháng, sẽ trở về.
Ánh trăng dần dần nhô lên, Tư Lăng Cô Hồng lẳng lặng một mình một người ăn đồ ăn đã nguội.
Nếu một tháng vẫn không trở về, hắn sẽ đi đón nàng.
Nếu nàng bị thương. . .
Hắn sẽ dùng tứ luyện để trút giận cho Niệm Niệm.
Từ chỗ Tư Lăng Cô Hồng biết được cách thông qua tứ luyện, sau khi dùng xong bữa tối, Đường Niệm Niệm ở trong phòng luyện đan triệu ra dược đỉnh Lục Lục, bắt đầu luyện chế đan dược cần thiết.
Tầng tầng dược thảo vô tận lấy ra từ nội giới, đưa vào dược đỉnh, dùng hai mươi sáu bộ cách thức, lấy thực lực Ích Cốc trung kỳ của Đường Niệm Niệm, chỉ cần không luyện chế đan dược siêu cấp, thì sẽ không bao giờ gặp phải tình trạng kiệt sức nữa.
Từng viên đan dược bay ra từ dược đỉnh, Đường Niệm Niệm vung tay áo nhét vào bình ngọc rồi bỏ vào nội giới. Dược đỉnh Lục Lục ở giữa không trung, trước khi biến mất, tầng sương mù màu xanh ngọc hóa thành một phiêu hồn bay tới gần Đường Niệm Niệm. Cũng ngay lúc này, Đường Niệm Niệm cảm thấy mình bị một bàn tay kéo lui về phía sau, và một bàn tay che ở trước mặt.
Nhưng phiêu hồn kia không hề gặp trở ngại gì xuyên qua tay Cô Hồng, vô cùng thân mật cọ cọ lên cổ Đường Niệm Niệm, lúc này mới ẩn vào mi tâm của nàng rồi biến mất.
Đường Niệm Niệm mới đầu ngẩn ra, sau đó lập tức vui mừng nở nụ cười.
“Lục Lục, có thể đi ra?”
“Ô ô. . . còn chưa, nghĩ là đã ra được, muốn cùng chủ nhân chơi . . .” giọng nói tràn ngập chờ mong và ỷ lại của Lục Lục vang lên.
Đường Niệm Niệm trấn an nói: “Sẽ được!” Đột nhiên cảm thấy bàn tay trên lưng chợt gấp gáp, lại nghe thấy tiếng kêu khẩn trương của Tư Lăng Cô Hồng, Đường Niệm Niệm liền thu hồi nguyên thần, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt lo lắng kia, mở miệng nói: “Đó là Lục Lục.”
“Lục Lục?” cổ tay Tư Lăng Cô Hồng chậm rãi thả lỏng.
Đường Niệm Niệm yên lặng nhìn hắn, nói: “Lục Lục là khí linh của dược đỉnh luyện đan vừa rồi, tương tự như hồn phách của con người, linh khí cũng có nguyên linh.”
Tư Lăng Cô Hồng hỏi: “Nó sẽ không làm nàng bị thương?”
Đường Niệm Niệm ngẩn ra, lắc lắc đầu. Nàng vốn tưởng rằng hắn sẽ hỏi nhiều hơn mới phải, mà nàng cũng không định lừa hắn, cho nên dù biết rõ hắn ở đây, nhưng nàng vẫn lăng không xuất ra dược thảo luyện đan.
Tư Lăng Cô Hồng ôm lấy nàng, theo thói quen gác cằm lên hõm vai nàng, nói: “Luyện đan xong, nhớ trở về phòng nghỉ ngơi.”
“Được.” Đường Niệm Niệm hai mắt lóe lóe, chóp mũi tràn ngập hương vị thanh đạm trên người hắn, cọ cọ ngực hắn.
Trong bể tắm, hai người cởi hết xiêm y, Đường Niệm Niệm liền bò lên người Tư Lăng Cô Hồng, chủ động liếm môi hắn, lại đến yết hầu lăn lộn.
“Niệm Niệm?” thân thể Tư Lăng Cô Hồng chợt căng thẳng, dù vậy, tay hắn vẫn đúng lực ôm lấy nàng, tránh cho nàng bị chìm vào trong nước.
“Thân thể thật nóng, nơi này cũng nóng, muốn cùng Cô Hồng động phòng.” Đường Niệm Niệm không hề kiêng kị nói, đôi mắt trong suốt nhìn hắn, một tay che lên ngực trái của mình. Từ ban nãy khi Tư Lăng Cô Hồng hỏi một câu “Nó sẽ không làm nàng bị thương?”, sau đó không hỏi gì nữa, thì trái tim nàng đã đập dồn dập, rất muốn tới gần, hôn hắn, cùng hắn kết hợp chung một chỗ.
Một tay khác cũng không nhàn rỗi, theo kỹ xảo học được trên sách liền túm được hạ thân của Tư Lăng Cô Hồng, vừa sờ lên đã cảm giác được nơi đó mãnh thú thức tỉnh. Đường Niệm Niệm nháy mắt mấy cái, ngửa đầu nhìn Tư Lăng Cô Hồng nói: “Hơn nữa, sau ngày mai sẽ có rất nhiều ngày không thể gặp mặt.”
Người mình tâm tâm niệm niệm yêu mến ở ngay trước mặt, dùng tư thái như vậy nhìn mình, nói với mình. Tư Lăng Cô Hồng trước kia chưa từng nếm thử tư vị tình cảm giao hòa, giống như Đường Niệm Niệm, hắn cũng tham luyến hương vị của nàng như si như cuồng.
Ngoài phòng bóng đêm mông lung, trong phòng, hai mắt Tư Lăng Cô Hồng càng đen càng sâu thẳm.
Ôm lấy hai chân nàng quấn quanh lên eo, cúi người liền hôn lên môi nàng, gắt gao liếm mút, trên da thịt tuyết trắng hạ xuống từng dấu vết thuộc về hắn. Hạ thân dán chặt, rất nhanh chuyển động, hết thảy nước chảy thành sông. (TNN: mấy đoạn H H này ta làm lướt lướt thôi nên chỗ nào không trôi chảy, lủng củng, các nàng thông cảm cho T___T ta lần đầu edit H aaa~~ =..=)
Sáng sớm tinh mơ, mặt trời vừa nhú, sương mù mờ mịt.
Tại cửa vào tứ luyện của Tư Lăng gia, Tư Lăng Cô Hồng buông Đường Niệm Niệm xuống, vẻ mặt tự nhiên sửa sang lại vạt áo hơi nhăn cho nàng, Đường Niệm Niệm vẻ mặt cũng không thay đổi mặc hắn giúp mình.
Một màn này ở trong mắt Chu Diệu Lang và Lý Cảnh đã sớm quen đến chết lặng, nhưng ở trong mắt những người khác, lại trở nên khiếp sợ, thậm chí không vừa mắt.
Cố Tịch Nhan cố nén lửa giận trong lòng, bờ môi phía sau khăn che mặt đã sớm bị mím chặt đến trắng bệch, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Niệm Niệm. Chỉ bằng nàng ta cũng vọng tưởng đoạt lấy tứ lệnh? Cho dù có kinh nghiệm từ Cô Hồng thì cũng là si tâm vọng tưởng! Hừ! Như vậy cũng tốt, ở trong đó cho dù không chết, thì ít nhất cũng phải mất hơn một năm rưỡi, đến lúc đó Cô Hồng đã sớm thuộc về mình, làm sao còn có thể nhớ tới nàng ta?
A.
Nghĩ tới đây, Cố Tịch Nhan không tiếng động nở nụ cười, nhìn một màn chói mắt này cũng không khó nhịn như trước nữa.
Tư Lăng Quy Nhạn đảo qua liếc ả một cái, đem thần sắc biến hóa của Cố Tịch Nhan thu vào trong mắt, con ngươi mỉm cười ẩn chứa vẻ mỉa mai. Vẫn tự cho là đúng như vậy, ai nấy đều có thể thấy được sự thâm tình của quái vật kia dành cho Đường Niệm Niệm, cũng chỉ có ả là sống chết níu lấy một chút đặc thù mà dào dạt tự mãn, không nhìn ra sự thật.
Tư Lăng Hoài Nhân ra lệnh một tiếng: “Đi vào.”
Đường Niệm Niệm nhìn thâm cốc bên dưới, lại quay đầu nhìn Tư Lăng Cô Hồng, kiễng chân cắn lên môi hắn một ngụm, cũng không thèm để ý tới trận hút không khí xung quanh, nói nhỏ: “Chờ ta, sẽ nhanh thôi.”
Tư Lăng Cô Hồng: “Được.”
Lần này, đổi thành hắn chờ nàng.
Đường Niệm Niệm lui về phía sau từng bước, thân ảnh liền nhảy xuống thâm cốc, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.
Theo bóng hình nàng biến mất, tầm mắt Tư Lăng Cô Hồng vẫn lưu tại thâm cốc tối đen, khẽ rũ mi, bóng mờ dưới mi mắt như sâu lại, đem làn sương mù trong đó ẩn đi không rõ, con ngươi dần dần tụ sương.
“Hồng nhi, đi theo cha. Chuyện hai tháng nữa đi biển Hải Vân, cha có việc cần nói tỉ mỉ với con.” Tư Lăng Hoài Nhân ra vẻ từ phụ (cha hiền), nói với Tư Lăng Cô Hồng.
Tư Lăng Cô Hồng thu hồi ánh mắt nhìn thâm cốc, không liếc y một cái, xoay người lướt qua, tà áo dài màu trắng tạo thành hình vòng cung, tại trước mắt mọi người, không thấy bóng dáng.
Chu Diệu Lang và Lý Cảnh đương nhiên đi theo hắn, chỉ để lại những người khác hai mặt nhìn nhau, suy nghĩ trăm bề.
Trên mặt Tư Lăng Hoài Nhân nhìn không ra chút tâm tư, không vui không giận, trước khi rời đi liếc mắt nhìn thâm cốc một cái, rồi cũng không tiếng động biến mất. Sau một đám người rời đi, cuối cùng lưu lại chỉ còn Tư Lăng Quy Nhạn. Những người khác không nhìn thấy, nhưng hắn lại thấy rất rõ ràng, hoặc nói đó là ánh mắt Tư Lăng Hoài Nhân truyền cho hắn, trước khi y rời đi đã liếc mắt một cái, ý tứ truyền tới chính là: lưu nàng lại.
Lưu nàng lại.
Nghĩa là lưu lại tính mạng của nàng, cũng như lưu lại người của nàng.
“Ha ha.” Tư Lăng Quy Nhạn lông mày ngả ngớn, tà mị bức người, mặt giãn ra rì rầm nói: “Tiểu tẩu tử, ngươi làm sao lại tự mình nhảy xuống hố kia chứ, cũng đừng sợ tới mức khóc nha.”
Nếu không phải do chính Đường Niệm Niệm kiên trì, thì với tính tình của quái vật kia, sao có thể thả nàng một mình đi vào tứ luyện chứ.
Này rốt cuộc là Đường Niệm Niệm ngốc, hay quái vật kia ngốc đây?
Là nên nói Tư Lăng Cô Hồng căn bản không hiểu tình yêu, chỉ biết vô lý nghe theo Đường Niệm Niệm, mặc nàng đi mạo hiểm. Hay hắn yêu đến thành si, nàng nói cái gì, hắn sẽ tin cái đó?
Tư Lăng Quy Nhạn càng nghĩ càng sâu, bất giác toàn bộ đầu óc đều chỉ nghĩ đến hai người, thậm chí có một loại cảm giác không hiểu. Đường Niệm Niệm không phải ngốc, mà là thật sự có bản lĩnh và tự tin, mới có thể không sợ hãi bước vào tứ luyện. Tư Lăng Cô Hồng cũng không ngốc, không phải không yêu, mà là thật sự tin tưởng nàng có thực lực này, cho nên để nàng bước tiếp.
Thâm cốc là cửa vào tứ luyện, bên trong một mảnh tối đen, giống như vực sâu không đáy. Trên vách đá ẩm ướt mọc đầy rêu xanh, ẩn ẩn truyền tới tiếng ti ti nhè nhè âm lãnh quỷ dị, giống như tiếng các loại côn trùng. Phía dưới có gió ẩm rét lạnh thổi qua, quất lên mặt và da thịt, thật giống như bị quỷ hồn dưới âm tào địa phủ quấn quanh, làm cho người ta lông tóc dựng đứng.
Đây là nhập môn quan mở đầu tứ luyện, nhập môn quan này không chỉ cần tâm tính dẻo dai, mà còn phải có thân pháp tốt nhất, năm giác quan nhạy bén mới có thể bình yên vượt qua. Người bình thường đi vào, đều không khỏi ép chặt tinh thần, ngưng mi chú ý xung quanh từng thời từng khắc, vận chuyển nguyên lực khắp người.
Có điều, số người bình thường này hiển nhiên không bao gồm Đường Niệm Niệm đang rơi xuống vực sâu âm lãnh hắc ám này.
Quần áo trắng thêu lưu vân màu xanh ở trong bóng đêm cực kì bắt mắt, nếu như có người ở đây, nhất định sẽ vô cùng giật mình trước vẻ mặt lúc này của Đường Niệm Niệm, hoặc nên nói là câm nín không biết làm sao.
Chỉ thấy Đường Niệm Niệm vẻ mặt bình tĩnh, thật sự quá mức bình tĩnh. Vạt áo tung tay như nước theo gió, tóc đen từng lọn từng lọn, da thịt trắng nõn ẩn ẩn trong bóng đêm làm người ta cảm thấy giống như noãn ngọc trong suốt trước ánh sáng nhu hòa, con mắt hắc bạch phân minh thỉnh thoảng chuyển động một chút, nhìn xung quanh.
Như vậy, thật giống như lúc này không phải nàng đang rơi xuống một thâm cốc khủng bố, mà là đang ở ven hồ sen hóng gió ngắm cảnh, vui mừng lại bình tĩnh thưởng thức.
“Lục Lục, cảm giác được không?”
“Ô ô. . . Ở chỗ này so với lần trước cảm giác rõ ràng hơn rất nhiều, có bảo vật, có bảo vật, muốn ~ “
“Ừ, chúng ta sẽ lấy từng thứ một.”
Đường Niệm Niệm gật đầu đáp ứng.
Vốn ngày ấy ở Lưu Lam Điện, Tư Lăng Hoài Nhân nói nàng muốn cái gì đều có thể lấy ở Tư Lăng gia. Đường Niệm Niệm cũng quả thật làm như vậy, nhưng Lục Lục cảm giác được bảo vật không phải chỉ nằm trong bảo khố Tư Lăng gia, ở phương hướng tứ luyện cũng có cảm giác mơ hồ, nhưng nơi này không phải bảo khố Tư Lăng gia nên nàng không biết, song cho dù không phải, thì nàng cũng đã có chủ ý, sau này tìm thời gian nào đó tới lấy là được.
Lần này bước vào tứ luyện chỉ là trùng hợp, nhưng lại vừa vặn trúng ý nàng, thuận tay đem bảo vật lấy đi cũng tốt lắm.
Linh thức Đường Niệm Niệm phóng ra tứ phía xung quanh, bóng đêm trong thâm đối với nàng không có chút tác dụng nào, sau khi linh thức chìm xuống, nơi này so với ban ngày còn rõ ràng hơn.
“Chi chi chi” Một loạt tiếng kêu quỷ dị bất thình lình truyền tới, bén nhọn chói tai, chỉ thấy hơn mười đạo bóng đen nhanh chóng phóng về phía Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm cũng không nhúc nhích, hơn mười bóng đen kia cách nàng khoảng năm thước liền đột nhiên dừng lại, rồi không chút sức sống rơi xuống. Vì một giây tạm ngừng này, khiến người ta mơ hồ thấy được số bóng đen kia đều là dơi, to ba thước, một đôi răng nanh bén nhọn dài một thước lòi ra bên miệng, làm cho người ta ghê tởm mà sợ hãi.
“Ra là ở đây.” Trông thấy một điểm sáng không dễ phát hiện trong bóng đêm, Đường Niệm Niệm xoay mình trong không trung, như cưỡi gió đáp mây rơi xuống một đường đá chìm, lối đi vốn khó có thể phát hiện dưới linh thức của nàng liền không chút che dấu, bước theo lối đi lởm chởm đá vụn, bước chân của nàng lại giống như đang lướt trên con đường bằng phẳng.
Rõ ràng là vực sâu u ám quỷ dị, song nhìn nàng một thân áo trắng chỉ xanh, lướt đi lạnh nhạt, thế nhưng lại khiến người ta sinh ra một loại ảo giác thảo trường oanh phi khó hiểu.
Đang lúc Đường Niệm Niệm tiến vào một sơn cốc quanh co vô tận, thì một giọng nói khàn khàn vang vọng từ xa truyền tới:
“Cạc cạc cạc —— lại tới một người nữa, nhóm tiểu đáng yêu lại có thịt mới để ăn rồi ~ “
Đường Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy đỉnh sơn cốc đầy đá nhọn, có một bóng người toàn thân bao kín áo choáng đen, tứ chi giống như thạch sùng dính lên vách tường, toàn thân không xương, mái tóc màu xám trút xuống, che đi một nửa khuôn mặt tái nhợt vô sắc, một đôi mắt mang ý cười âm tà lạnh như băng, giống hệt mắt rắn nhìn chằm chằm nàng.
“Cạc cạc cạc, hay cho một cô nương trắng trắng mềm mềm, nhóm tiểu đáng yêu nhất định. . . ách!” Câu nói khàn khàn bị hành động ngẩng đầu nhìn lên của Đường Niệm Niệm làm cho hoàn toàn đình chỉ, ánh mắt âm tà của người nọ giống như phát hiện ra chuyện không thể tin được trừng lớn lên, bén nhọn gào thét: “Ngươi làm sao phát hiện được ta? Làm sao nhanh như vậy liền phát hiện ta! Ngươi…..”
“Giọng nói thật khó nghe.” Đường Niệm Niệm nhíu mi bất mãn. Tính tới nay, giọng nói khó nghe nhất nàng nghe được chính là Tư Lăng Hoài Nhân, nay giọng người này lại càng khó nghe hơn.
Sắc mặt người nọ trở nên vô cùng quỷ dị, giống như nuốt phải cái gì đó ghê tởm, chặn lại nơi cổ họng, cổ quái đến vặn vẹo. Hắn cho tới bây giờ vẫn biết giọng mình nói khó nghe, nhưng từ lúc chào đời tới giờ, đây là lần đầu tiên bị người ta nói trắng ra như thế, còn rõ ràng đến mức không hề che giấu vẻ chán ghét.
“Dát —— cạc cạc cạc, dát?” người áo đen híp mắt, bộ dáng khủng bố như quỷ cười, rồi ngay lập tức biến thành kinh ngạc hoảng sợ. Liên tục phát ra âm thanh như vịt kêu, rồi thò tay cho vào trong miệng, kéo đầu lưỡi của mình.
Chẳng qua ngay sau đó, người nọ hai mắt như cũ duy trì vẻ hoảng sợ mở to, “bịch” một tiếng, ầm ầm rơi xuống đất. (TNN: sặc =.= thế là xong hả??? tưởng nguy hiểm lắm chứ >”<)
Đường Niệm Niệm ngồi xổm, gỡ xuống tấm thẻ gỗ giắt trên lưng áo hắn, rồi đứng dậy đi vào sơn cốc.
Sau lưng nàng, thân thể người áo đen từng chút hóa thành bụi trắng, bị áo choàng phủ lên. Nếu người khác nhìn thấy, e rằng chỉ nghĩ là có người bỏ rơi quần áo ở đây mà thôi.
Tứ luyện là để rèn luyện người, bên trong giết người phóng hỏa như cơm bữa, chỉ cần ngươi còn sống thì chính là người thắng cuộc. Trong Xà Quật có hướng dẫn sư, lãnh đạo sư, huấn luyện sư. Trên người những người này đều có lệnh bài màu đen, một tấm lệnh bài này có thể sánh ngang với mười tấm bạch bài (lệnh bài màu trắng) trong hài tử huấn luyện.
Muốn lấy được xà lệnh, không chỉ phải xông qua Xà Quật, mà còn phải đoạt được một trăm tấm bạch bài. Trăm tấm bạch bài này đoạt được cũng không dễ dàng, ngươi nếu muốn giết người đoạt bài phải không bị huấn luyện sư phát hiện, nếu không nghênh đón sẽ là sự tru sát của huấn luyện sư. Tất nhiên, nếu ngươi có bản lĩnh, giết huấn luyện sư cướp hắc bài cũng có thể.
Người áo đen mà Đường Niệm Niệm vừa gặp phải khi mới vào cửa Xà Quật chính là một hướng dẫn sư, có điều hiển nhiên, còn chưa kịp tiếp đón Đường Niệm Niệm vào trong, đã bị mất mạng, hắc bài cũng bị Đường Niệm Niệm cầm.
◆
“Vù vù vù —— “
Chiến Thương Tiễn biết được mình cho dù có chạy tiếp cũng không còn khả năng sống sót, trên vai trái bị tam mai độc châm đâm vào xương cốt, bụng bị đao kiếm đâm thủng, nếu chếch lên bên trái một chút đã đủ trí mạng, những nơi khác thì đủ các loại vết thương to nhỏ, song so với hai nơi này lại không đáng gì.
Nếu chỉ có vết thương trên bụng, thì chỉ cần trốn thoát, cũng không phải không có khả năng chịu đựng. Nhưng độc châm trên vai mới đúng là vết thương trí mạng, ăn giải độc đan rồi song không kịp vận công bức độc, đến bây giờ đã mơ hồ có dấu hiệu không ổn, chạy nhanh khiến vết thương rách ra mất máu quá nhiều, làm cho trước mắt hắn cũng dần dần sắp biến thành màu đen.
Cho dù như vậy, hắn thế nhưng vẫn không chịu buông xuôi, sáu người phía sau dần dần tới gần, bên tai cũng có thể nghe được tiếng cười mỉa mai của bọn họ.
Lần này là hắn tính sai, tăng trưởng thực lực quá mức vội vàng, cũng quá mức tự tin. Vốn tưởng rằng tìm được một chỗ không người đột phá, ai ngờ vẫn bị người ta ám toán, trúng mai phục.
“Binh sĩ Chiến gia, đầu đội trời, chân đạp đất, thà làm quỷ chết trận, chứ không làm nô lệ chó săn!” Chiến Thương Tiễn rầm rì chỉ có chính mình nghe được, hai mắt ngăm đen tựa như bàn thạch, hiện lên vẻ bi ai trân trọng.
—— Tiển nhi, con là huyết mạch hương khói cuối cùng của Chiến gia, con phải gánh vác tổ huấn Chiến gia! Thà cúi mình! Thà trốn! Duy độc không thể chịu chết, con có hiểu không!? ——
Vì thế, cho dù biết rõ phải chết, nhưng không đến phút cuối cùng, đến một khắc thân lạnh hồn tiêu, thì hắn tuyệt không thể quay đầu chịu chết, không thể dừng lại coi thường mạng sống của bản thân.
Chiến Thương Tiễn đã quen hai mắt tối đen nhìn cảnh tượng không ngừng trôi qua trước mắt, mơ hồ nhớ rõ phía trước là một khóm hoa độc —— đà hoa tam sắc. Bên trái bụi hoa có một mạch nước ngầm, rắn nước trong sông giống như tóc đen nhiều không kể siết. Ngày thường nước sông yên tĩnh, chúng ẩn nấp làm cho người ta nhìn không ra chút dấu vết nào, song nếu có vật còn sống rơi xuống, nhất định sẽ lao vọt ra.
Trên người chỉ còn lại một viên giải độc đan, Chiến Thương Tiễn khóe môi tái nhợt không tiếng động gợi lên một nụ cười nhẹ, đem giải độc đan trong bình đổ ra nhét vào miệng. Vứt bỏ bình sứ, nghĩa vô phản cố hướng phía trước lao đi.
Ngay cả tỷ lệ sống sót chỉ phân nửa cũng không ngại, dù hài cốt rơi xuống cũng không còn thì đã sao, ta đã tận lực muốn sống, không thẹn với lương tâm! Chỉ mong nếu có thể xuống địa phủ, tộc nhân Chiên gia đừng cảm thấy ta đã đánh mất thể diện là được rồi.
Đà hoa tam sắc cành đen, lá hồng, cánh hoa phớt đỏ, nếu không có độc tính kịch liệt, thì mới nhìn một vườn hoa cỏ này, thật đúng là xinh đẹp tuyệt diễm, làm cho người ta hoa mắt thần mê.
Chiến Thương Tiễn không nhìn đám hoa độc này lâu, thẳng hướng đi về phía mạch nước ngầm. Nhưng một bóng dáng màu trắng độc lập kia, cho dù vốn không định xem, thì cũng khó làm người ta rời mắt được.
Sau khi phát hiện trong khóm đà hoa tam sắc có người, còn chưa thấy rõ bộ dáng người nọ, thì thân thể Chiến Thương Tiễn đã nhanh hơn suy nghĩ thay đổi nhịp chân, bước về phía người nọ.
Thà cúi mình, tha trốn, duy chỉ không thể chết!
“Sáu người phía sau là cùng một nhóm.” Giọng Chiến Thương Tiễn bởi vì mất máu và mệt mỏi, mà khàn khàn lợi hại. Lúc sắp tới gần, hai mắt hắn chợt đối diện tới ngực người nọ, mới phát hiện ra, đây là một nữ tử.
“Cho ta đan dược có thể kháng địch.”
Nếu nàng có thể bình yên vô sự đứng giữa vườn đà hoa tam sắc, nhất định sẽ có giải độc đan trên Huyền phẩm, nói không chừng còn có đan dược chữa thương. Dù sao ở nơi Xà Quật nguy hiểm tứ phía này, chỉ cần có thể có đan dược, thì tuyệt đối đều mang theo trên người.
Hắn cũng không ngờ tới nơi này sẽ có người, chẳng qua nếu đã đụng phải, thì sáu người phía sau tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nữ tử lẻ loi một mình này. Như vậy, hắn cố tình nhắc nhở, mặc dù có chút cảnh cáo uy hiếp, nhưng nếu có thể làm đối phương cho đan dược, thì cũng không phải là tự dưng vô cớ.
Tuy Chiến Thương Tiễn bây giờ đã ở hoàn cảnh mành chỉ treo chuông, song tâm tư vẫn cẩn thận như trước. Trong lòng biết rõ hôm nay mình trọng thương, cho dù giải được độc, chiến lực chỉ e cũng không ra sao, nên nghĩ nghĩ lại gian nan nói: “Nếu như còn sống, ta sẽ bán mạng cho cô mười năm!”
Đây đã là lợi thế cuối cùng của hắn, tuy nói hắn tự nhận mình là kẻ nói được tất làm được. Nhưng tại nơi Xà Quật âm mưu tứ phía này, sẽ không có ai thực sự tin tượng ai, nếu không người chết sẽ chính là ngươi, đây là đạo lý mà mọi người trong Xà Quật ai ai cũng biết. Lúc này, chỉ có thể mong rằng nữ tử trước mặt vì an toàn của bản thân, sẽ không ghét bỏ kẻ cận kề cái chết như hắn.
“Bán mạng mười năm?”
Người đứng trong khóm đà hoa tam sắc không phải ai khác, chính là Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm vốn đang thu thập bùn đất và đà hoa tam sắc, phát hiện có người tới cũng không để ý, chẳng qua lời nói của Chiến Thương Tiễn đúng là có chút hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Bàn về chuyện thuộc hạ, bên người nàng ngoại trừ Thù Lam ra, không còn ai khác nữa. Nàng từng nói muốn lập nên một thế lực có thể sánh bằng Tuyết Diên sơn trang, lúc đó là bởi vì tự do cùng hưởng thụ sau này. Tuy hiện tại đã không cần tự do nữa, nhưng quyết định này nàng vẫn chưa từng bỏ qua.
Lập thế lực, phải có thuộc hạ.
Đường Niệm Niệm nhìn nam tử lung lay sắp đổ trước mắt, màu da như mật, tóc đen búi lại do chạy nhanh mà hỗn loạn trên đỉnh đầu, ngũ quan lập thể như điêu khắc mà thành, mày rậm như dao, mắt đen như mực, ẩn chứa khí phách nghiêm nghị, môi mỏng nhếch lên hơi tím tái, bộ dạng quả thực anh minh tuấn lãng. Trên người mặc võ bào màu đen sát người, nhiều chỗ bị cắt rách, trên bụng có một vết thương do kiếm gây nên, máu chảy không ngừng.
“Ngươi muốn làm thuộc hạ của ta?” Đường Niệm Niệm hỏi.
Chiến Thương Tiễn một hơi thiếu chút nữa không hít lên được, công dụng của giải độc đan trong cơ thể bởi vì đi vào bụi đà hoa tam sắc mà đã gần như không áp chế nổi, hơn nữa còn trọng thương trên người, nay hắn có thể đứng vững đã là dùng ý chí cứng cỏi mà chống đỡ, ai nấy đều thấy được tình thế gấp gáp, song lỗ tai nghe được lại là một câu nghi vấn như vậy, làm cho người ta có cảm giác vô cùng nhàn nhã.
“Nếu như sống sót, ta Chiến Thương Tiễn nguyện làm thuộc hạ cho cô mười năm!” Hắn báo ra tên thật, cũng là để thể hiện sự chân thành nghiêm túc của mình.
Đường Niệm Niệm lắc đầu, nói: “Mười năm không đáng giá.”
Chiến Thương Tiễn nghe khẩu khí lạnh nhạt nghiêm trang kia, không cảm thấy mỉa mai, chỉ làm cho người ta cảm thấy đúng là thật sự không đáng giá, nên nàng mới nói như vậy. Chẳng những không tức giận, ngược lại hắn chỉ cảm thấy tức cười. Mà quả thật hắn đã nở nụ cười, cười đến có chút vui vẻ, lại càng nhiều thê lương.
Nghĩ đến Chiến gia hắn một thế hệ thiên kiều, trước đây cái giá mười năm làm nô tài sai phái của hắn đối với bao người căn bản chính là cầu mà không được, lúc này lại bị người ta nói là không đáng giá bằng mấy viên đan dược Huyền phẩm.
Quả thật không đáng giá! Bây giờ hắn chẳng qua chỉ là hổ lạc đồng bằng, sống chết đã không phải do mình nữa.
Đường Niệm Niệm nhìn hắn cười đến ho ra máu, nhàn nhạt nói: “Ngươi sắp chết.”
“Ừ. . .” Chiến Thương Tiễn hơi thở mong manh, khí phách nghiêm nghị trên người lại càng nồng đậm. Trong nháy mắt này, hắn giống như đã nghĩ tới rất nhiều, lại giống như cái gì cũng đều không nghĩ, có một luồng xúc động, muốn thấy rõ xem nữ tử đang nói chuyện cùng hắn đây rốt cuộc có bộ dạng thế nào.
Chiến Thương Tiễn cứng rắn đứng thẳng dậy, nâng lên mí mắt như nặng ngàn cân, khi đụng phải đôi mắt lạnh nhạt không gợn sóng, thấu triệt trong suốt kia, nhất thời ngẩn ra.
Đường Niệm Niệm nói: “Chờ ngươi tắc thở, ta lại cứu ngươi.”
Chiến Thương Tiễn kinh ngạc hoàn hồn, nếu những người khác nói như vậy, chỉ e hắn đã sớm phì cười một tiếng, cảm thấy châm chọc. Nhưng khi nàng nói ra, lại khiến hắn không hiểu sao vô căn cứ tin tưởng, miệng suy yếu hỏi: “Vì sao?”
“Một mạng đổi một mạng, về sau mạng của ngươi chính là của ta.” Đường Niệm Niệm trước nay luôn tính toán rõ ràng.
Chiến Thương Tiễn nghe vậy không tiếng động cười cười, thân thể lại vô lực chống đỡ, trước khi mất đi ý thức, há miệng phun ra một chữ: “Mau chạy….”
Rõ ràng là muốn gầm nhẹ, trên thực tế đã vì thân thể kiệt sức mà giống như mê sảng, chưa lọt vào tai đã theo gió trôi đi rồi.
Hai người đối thoại thoạt nhìn khá lâu, song thực tế mới chỉ một lát. Sáu tên truy sát kia đã sắp đuổi tới nơi, đang đứng bên rìa bụi đà hoa tam sắc, ánh mắt không tốt nhìn về phía Đường Niệm Niệm.
Lời Đường Niệm Niệm nói đương nhiên không phải nói đùa, người chết trong vòng ba canh giờ, chỉ cần ba hồn bảy vía vẫn bình yên, muốn nàng cứu sống thực sự rất dễ dàng.
Một viên đan dược nhét vào trong miệng Chiến Thương Tiễn, dược lực ở trong thân thể hắn vận chuyển một vòng, Đường Niệm Niệm nói khẽ: “Mạng ngươi là của ta.”
Chiến Thương Tiễn nằm trên đất mạnh mẽ mở to hai mắt, đồng tử trừng lớn chứa đầy khiếp sợ, cả người cứng ngắc trên đất, thẳng tắp nâng nửa đầu nhìn về phía Đường Niệm Niệm đang ngồi trước mặt.
Hắn tỉnh, giống như vừa rồi chỉ là một hồi ngủ mơ. Nhưng một khắc tử vong kia, cảm giác trái tim lạnh lẽo vẫn còn quấn quanh trong đầu, làm cho hắn biết được khắc đó không phải là mộng.
Đường Niệm Niệm chớp mắt, nói: “Độc trên người ngươi đã được giải.”
“Ừm. . .” Chiến Thương Tiễn kinh ngạc lên tiếng trả lời.
Đường Niệm Niệm nói: “Vết thương đã được cầm máu đang khôi phục.”
“Ừ. . .”
“Nguyên lực cũng khôi phục.”
“Ừ. . .”
“Đứng lên làm việc.”
“. . .” Chiến Thương Tiễn vận chuyển nguyên lực quanh thân, vững vàng nhảy dựng lên. Ánh mắt phức tạp nhìn Đường Niệm Niệm, trầm giọng nói: “Ngươi. . . là cho ta ăn đan dược thiên phẩm.”
Nếu không phải thiên phẩm, làm sao có thể cứu được một người đã chết, giải được chất độc đã ngấm vào tận xương, khiến cho trọng thương không ngừng đổ máu kia khép lại, còn khôi phục nguyên lực đã tiêu hao hầu như không còn của hắn.
Đường Niệm Niệm thần sắc không đổi gật đầu.
Chiến Thương Tiễn nhìn nàng vẻ mặt thanh thuần, không có chút tiếc nuối khi mất đi đan dược thiên phẩm, như là căn bản không biết đó là thiên phẩm trân quý, ánh mắt không khỏi phức tạp. Bên trong Xà Quật làm sao có thể xuất hiện một người không thông hiểu thế sự như nàng, chẳng nhẽ là nữ nhi của vị cao nhân nào, vô tình chạy đến đây sao? Là bị phạt ở nơi này? Hay bị người ta bắt cóc ném vào đây?
“Trên người ngươi có thiên phẩm đan dược, tất nhiên sẽ có nhiều trân bảo khác, ngươi không sợ ta lật lọng, giết người đoạt bảo sao?” Chiến Thương Tiễn mắt lạnh cảnh cáo.
Đường Niệm Niệm liếc hắn một cái, cái liếc mắt kia làm cho khóe mắt Chiến Thương Tiễn không nhịn được co giật. Thực sự là vẻ mặt của nàng rất dễ đoán được, cái liếc mắt nghi hoặc kia, còn cả vẻ mặt đều giống như đang nói: Ngươi bị ngu sao?
Đường Niệm Niệm nhàn nhạt nói: “Ngươi đánh không lại ta.”
Chiến Thương Tiễn trong lòng cả kinh. Đúng rồi, một người có thể tùy ý lấy ra đan dược thiên phẩm, sao có thể là nhân vật đơn giản chứ, từ khi nào thì hắn ngay cả điều này cũng có thể xem nhẹ, ở trước mặt nữ tử này thả lỏng cảnh giác phòng bị như thế?
Thu thập đầy đủ bùn đất và đà hoa tam sắc nơi đây vào trong nội giới, Đường Niệm Niệm đứng dậy đi về phía mạch nước ngầm.
Chiến Thương Tiễn thấy thế, há mồm định nói gì đó rồi lại nhịn xuống, khuôn mặt trầm tĩnh dõi theo bóng dáng của nàng, song khóe mắt một khắc cũng không rời, nhìn chằm chằm vào sáu người không có hảo ý kia.
Mạch nước ngầm này thoạt nhìn trong suốt nhưng lại sâu không thấy đáy, rất ít ai biết được dưới đáy nước trông thế nào. Nhưng dưới linh thức càn quét của Đường Niệm Niệm, lại biết được rắn nước sợi bạc dưới mạch nước ngầm này là thứ vô cùng tốt, bất kể vảy, máu hay ngân cốt (xương bạc) duy nhất trên người chúng đều có thể dùng để luyện dược.
Đầu ngón tay bóp nát một viên đan dược màu hồng nhạt, rồi thả vào trong nước, dường như có một luồng hương khí khó hiểu bay vào chóp mũi.
Trong mắt Chiến Thương Tiễn hiện lên vẻ nghi hoặc, ngưng mi nhìn mặt nước tĩnh lặng như gương, lại nhìn vẻ mặt thản nhiên có chút thẫn thờ và nghiêm túc của Đường Niệm Niệm, không biết nàng rốt cuộc muốn làm gì.
“A ha.” Một tiếng tiếng cười chợt cất lên, Chiến Thương Tiễn đầu mày nhíu chặt, đột nhiên quay đầu nhìn về phía sáu người rốt cuộc đã tới gần đây. Chỉ thấy trong đó dẫn đầu là một gã nam tử tuấn tú mặc áo tím, trên mặt mỉm cười, trong mắt tràn ngập vẻ âm ngoan cẩn thận đánh giá trên người Chiến Thương Tiễn và Đường Niệm Niệm, cười nhẹ nói: “Không nghĩ tới ngươi lại có thể tránh được một kiếp. Vị cô nương này là mới tới sao? Tại hạ lúc trước chưa có gặp qua.”
Câu nói phía sau hiển nhiên là nói với Đường Niệm Niệm, ánh mắt cũng gắt gao dừng trên thân thể nàng, ẩn ẩn vẻ tham lam.
Đường Niệm Niệm liếc mắt nhìn Chiến Thương Tiễn đứng phía sau một cái, chỉ vào sáu người, nói: “Làm việc đi.”
Chiến Thương Tiễn khóe miệng không dễ phát giác giật giật, nàng cho là đang thả chó cắn người sao? Phi! Chiến Thương Tiễn ngay lập tức vứt bỏ ý niệm chợt nảy lên trong đầu. Thực không thể tưởng được bản thân mình dưới tình cảnh này còn có thể nhàn hạ suy nghĩ này nọ. Chẳng lẽ đã chết qua một lần, nên tâm cũng bất tri bất giác thay đổi sao?
“Vâng.” Chiến Thương Tiễn cúi đầu lĩnh mệnh, nắm chặt chiến thương lúc sắp chết cũng không buông ra phóng đi về phía sáu người.
“Xùy! Không biết sống chết!” Nam tử áo tím không ngờ đối phương thế nhưng không nói hai lời liền động thủ, cẩn thận lui về phía sau từng bước, gào lên với mấy người kia: “Giết hắn, trên người nàng kia chắc chắn có đan dược Địa phẩm!”
Vẻ mặt năm người khác đều có vài phần cẩn trọng. Công lực Chiến Thương Tiễn thế nào bọn họ cũng biết vài phần. Lần này đem hắn bức đến tuyệt cảnh, thật sự là do mai phục đánh lén thành công, nếu mặt đối mặt kịch chiến, sáu người bọn họ cùng nhau xông pha cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn, cho dù thật sự đánh được, cũng phải hy sinh vài người.
Song sức quyến rũ của đan dược Địa phẩm quả nhiên không tầm thường, nghe được lời nam tử áo tím nói, vẻ cẩn trọng trên mặt năm người đều không khỏi hiện lên ý tham muốn.
“Chiến!” Một chữ, từ trong miệng Chiến Thương Tiễn phun ra. Chốc lát gian, giống như chiến thần nhập thân, một luồng khí lạnh thấu xương từ thân hình hắn phát ra tứ phía, hai mắt đen sáng như đuốc, đốt sạch bát hoang.
Công pháp Chiến gia, trọng ý chí trong lòng. Một khi xuất chiến, tất là hãn tử không sợ chết, khí thế như một kẻ xông quan người người khai mở (*).
(*) ý nói chỉ cần một người công được thành thì những người phía sau đều có thể nhờ đó xông qua.
Sáu người kinh hãi, khí thế như vậy đã muốn đè ép một đầu bọn họ.
Chiến Thương Tiễn không cho bọn họ có thời gian thư thả thích ứng, chiến thương vung lên, cất bước lao về phía trước, thương đầu tiên liền quét về một người gần nhất.
Bên kia tình hình chiến đấu đã bắt đầu, bên này Đường Niệm Niệm ngồi xổm xuống nhìn mạch nước ngầm.
Một gợn sóng dần lăn lăn trên mặt nước yên tĩnh, phá vỡ vẻ trầm tĩnh của mạch nước ngầm, theo đó là các tia gợn sóng khác, càng ngày càng nhiều, giống như sóng ngầm không dứt, song lại không có một chút tiếng nước nào truyền ra.
Từng đường chỉ bạc trong suốt từ bốn phương tám hướng tụ tập về phía mặt nước nơi Đường Niệm Niệm đang ngồi, lấp lóe lên ánh sáng bạc bí ẩn, dưới từng gợn sóng lóng lánh mê người. Chỉ cần nhìn kĩ sẽ phát hiện, đây nào phải chỉ bạc gì, rõ ràng là rắn nước màu bạc trắng, từ trên cái đầu tam giác xuống thân rắn, rồi kéo dài đến đuôi chính là đường văn nhỏ màu bạc, hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.
Rắn nước chỉ bạc càng ngày càng nhiêu, toàn bộ dũ đãng bơi trong mạch nước ngầm, cho dù xinh đẹp chói mắt, nhưng tụ tập lại một chỗ nhiều như vậy, vẫn làm cho người ta nhìn mà không khỏi da đầu run lên.
Đầu ngón tay Đường Niệm Niệm bỏ vào trong nước sông, nhẹ nhàng khuấy một cái, rắn nước chỉ bạc bên trong đều lần lượt biến mất.
Nếu có ai nhìn thấy một màn này, chỉ e sẽ sợ hãi kêu thành tiếng, chẳng qua hiển nhiên, nơi này tuy còn bảy người, nhưng bảy người kia đang bề bộn đánh nhau, làm gì còn thừa tâm tư chú ý đến Đường Niệm Niệm làm cái gì.
Thu thập xong rắn nước chỉ bạc, Đường Niệm Niệm đứng lên, nhìn về phía bảy người càng đánh càng khó phân thắng bại kia.
“Khoan.”
Chiến Thương Tiễn một thương đâm xuyên ngực một người, đột nhiên nghe được giọng nói thẳng tắp truyền vào trong đầy này, động tác ngừng một chút liền bị một trường kiếm xẹt qua vai, ăn đau nhíu mày lui về sau từng bước. Khóe mắt nhìn đến Đường Niệm Niệm không biết từ lúc nào đã đi vào hơn năm bước, nhất thời nảy sinh vài phần xấu hổ.
Mấy ngày nay ở Xà Quật quá lâu, đã thành thói quen một mình một người, đột nhiên nghe nói như vậy, khó tránh khỏi liền tâm sinh cảnh giác, để người khác có cơ hội đả thương.
“Há mồm.” Đường Niệm Niệm nói.
Chiến Thương Tiễn không biết nàng rốt cuộc định làm gì, song vẫn trong cảnh đánh nhau kịch liệt nghe lời há mồm. Có cái gì đó bay vào trong miệng, còn chưa kịp nếm đến hương vị đã đi vào tỳ phế. Chiến Thương Tiễn không kịp nghi hoặc, liền cảm giác được từ đan điền xông lên một luồng sức lực mãnh liệt dồi dào, toàn thân cao thấp giống như sử dụng không xong.
“Rống!” Gầm nhẹ một tiếng, Chiến Thương Tiễn làm sao còn không rõ ý tứ của một câu ‘há mồm’ kia? Không nói hai lời lập tức vọt lên, gió xoáy từng trận, chiến thương vung như hồng phá nhật. (TNN: nghe như cái anh gì ăn rau chân vịt ý nhể =]])
Chỉ trong nửa khắc, tình hình kịch chiến vừa mới còn khó phân thắng bại nay đã thay đổi, Chiến Thương Tiễn liên tiếp trảm ba người, khí thế không giảm ngược lại tăng lên, hai mắt tối đen như sói như báo, vung chiến thương hướng về phía nam tử áo tím.
Nam tử áo tím sắc mặt trắng bệch, đáy mắt hiện lên một chút tàn nhẫn. Trong tay một dùng lực đem một người bên cạnh cực nhanh kéo về phía trước, ngân châm ngũ mai chém ra, thừa dịp Chiến Thương Tiễn một thương xuyên vào ngực nam tử chắn trước mặt, rồi nghiêng người né châm, thì nam tử áo tím đã thừa cơ chạy ra xa mấy trượng.
Mắt thấy nam tử áo tím chạy trốn, một người còn sót lại cũng xoay người bỏ chạy, hướng chạy giống với nam tử áo tím, đơn giản là vì muốn ra khỏi bụi đà hoa tam sắc thì chỉ có cái phương hướng kia.
Chiến Thương Tiễn nhíu mày, nhìn Đường Niệm Niệm đứng một bên, nghĩ nghĩ hay là không đuổi theo nữa, há mồm định nói gì thì bỗng một trận cảm giác mát mát bay vào miệng, rồi dưới chân như sinh gió, có loại cảm thụ đáp gió mà bay khó tả.
Chiến Thương Tiễn giật giật khóe miệng, nhìn Đường Niệm Niệm, nghĩ muốn nhìn ra ý tứ trên sắc mặt nàng nhưng không thành, đành nhận mệnh đuổi về phía hai người kia, lần đuổi này hắn mới thật sự cảm giác được đan dược kia đáng sợ. Mắt thấy trên mặt hai người nọ tái nhợt hoảng hốt, Chiến Thương Tiễn đã chặn ở phía trước, vẻ mặt không đổi, nhưng trong lòng cũng lạnh lẽo dị thường: nếu kẻ không ăn đan dược là mình, gặp phải tình huống như vậy, chỉ sợ cũng đã hoảng sợ tới chết đứng rồi. Tuy hắn chưa từng nghe qua loại đan dược này, nhưng cũng biết thuốc này công dụng thật đáng sợ, ít nhất đã trên địa phẩm, thậm chí còn có thể là thiên phẩm. Cho dù ở lúc Chiến gia hưng thịnh khi trước, cũng chưa từng thấy qua có người tùy ý lãng phí đan dược thiên phẩm như vậy. (TNN: của nhà trồng được mà =]] có phải mua đâu mà tiếc :)))
Ba người đánh nhau căn bản nghiêng về một phía, thẳng đến hai người kia ngã xuống đất, ánh mắt trừng lớn không hề nhắm lại, tràn ngập vẻ không cam lòng và hoảng sợ.
Chiến Thương Tiễn khom người thu hồi bạch bài và đan dược còn sót lại trên người họ, rồi trở về lấy đi bạch bài cùng những thứ hữu dụng từ bốn người kia, sau đó mới đi đến bên cạnh Đường Niệm Niệm, hai tay trình lên, trầm ổn nhẹ nói: “Chủ tử.”
Đường Niệm Niệm không nói hai lời nhận lấy, xoay người bước đi.
Chiến Thương Tiễn theo sát phía sau nàng, sau một đoạn đường, nhịn không được đáy lòng dao động, khẽ hỏi: “Xin hỏi chủ tử, đan dược người cho thuộc hạ ăn, là trên địa phẩm sao?”
Đường Niệm Niệm gật đầu. Bây giờ đan dược nàng luyện ra tính theo phẩm chất ấn định tại thế giới này, đều trên thiên phẩm, địa phẩm trong nội giới cũng có một đống, đều là lúc trước luyện ra.
Cho dù đã đoán được chân tướng, nhưng nhìn thấy Đường Niệm Niệm chính miệng thừa nhận, Chiến Thương Tiễn vẫn không nhịn được đau lòng, lần đầu tiên có một loại tâm tình không biết làm sao oán niệm: nàng rốt cuộc có hiểu giá trị cùng sự trân quý của những đan dược này hay không, nói nàng là bởi vì rất tín nhiệm mình nên mới cho mình ăn, nhưng cũng không cần lãng phí như vậy chứ?
Chiến Thương Tiễn áp lực nói: “Không biết chủ tử vì sao cho thuộc hạ ăn đan dược này?”
Đường Niệm Niệm nhìn hắn, nói: “Ngươi quá chậm.”
Chiến Thương Tiễn sắc mặt cứng lại, nói: “Lấy thực lực của chủ tử, muốn giết sáu người này dễ như trở bàn tay, cần gì vì thế mà lãng phí đan dược.”
Nếu ngại hắn chậm, vì sao không động thủ, tóm lại so với lãng phí đan dược trân quý thì tốt hơn rất nhiều.
Đường Niệm Niệm nói: “Là thù của ngươi, chính ngươi tự mình báo.”
Chiến Thương Tiễn thân hình chấn động, bước chân không khỏi dừng lại, con mắt cứng cỏi như đá lại có vẻ mãnh liệt như sói chặt chẽ dừng trên người Đường Niệm Niệm, giọng nói hơi khàn khàn, có chút rung động nói: “Người….lãng phí đan dược như vậy, chỉ vì muốn để ta tự mình báo thù?”
Đường Niệm Niệm lạnh nhạt nói: “Mạng của ngươi là do bọn hắn giết không phải sao.”
Nếu đã làm thuộc hạ của nàng, thì chính là thuộc về nàng. Đường Niệm Niệm đối với những gì thuộc về mình, luôn vô cùng bao che khuyết điểm.
Chiến Thương Tiễn nghe câu nói bình thản lại đơn thuần kia của nàng, vẻ mặt nhìn không ra chút gì khác thường, giống như tất cả đều là đương nhiên, không đáng nhắc tới, nhất thời ngẩn ra tại chỗ. Nàng làm vậy đều là vì suy nghĩ cho mình, trả giá đan dược trân quý chỉ vì muốn để mình tự tay báo thù sao.
Thật ngốc!
Đôi mắt cương nghị của Chiến Thương Tiễn hiện lên chút nhu hòa, nhìn bóng dáng chậm rãi xa dần của Đường Niệm Niệm, vội vàng bước nhanh vài bước đuổi theo.
Nữ tử này cho dù có được thực lực thần bí khó lường, nhưng tính tình không khỏi quá mức đơn giản. Rõ ràng là người lần đầu tiên gặp mặt, vậy mà đã trả giá như vậy, nếu gặp phải kẻ xấu, chỉ e sẽ bị lợi dụng triệt để mà còn không biết.
Song Chiến Thương Tiễn làm sao biết được, mấy thứ này đối với Đường Niệm Niệm thật đúng là không đáng nhắc tới. Nếu để người thân quen với nàng biết được ý nghĩ cùng sự cảm động khó hiểu của hắn lúc này, e là đã bất đắc dĩ đến oán thầm một trận: lại là một người đáng thương bị mê hoặc, thấy không rõ sự thật.
“Không biết tục danh của chủ tử là?” Chiến Thương Tiễn đột nhiên cung kính hỏi.
“Đường Niệm Niệm.”
Đường Niệm Niệm? Tên này hình như có chút quen thuộc, chẳng qua dạo một vòng trong đầu, cũng không tìm được đại gia tộc nào mình biết.
Chiến Thương Tiễn cúi đầu, không hề nghĩ nhiều. Khom người quỳ xuống đất, đầy kính ngưỡng nhìn Đường Niệm Niệm, từng chữ từng chữ tuyên thệ nói: “Ta, Chiến Thương Tiễn lấy liệt tổ Chiến gia thề, dùng máu khế ước, hôm nay phụng Đường Niệm Niệm là chủ, để nàng sai phái, trung sinh thứ nhất, đến huyết nhục thành tro, hồn nhập luân hồi!”
Hắn hai mắt như đuốc, sáng quắc bức người, thân thể cường tráng lạnh lùng cùng khuôn mặt tràn ngập khí phách khiếp người, cánh môi thẳng tắp, trầm ổn thành kính.
Đường Niệm Niệm lần đầu tiên cảm giác được tình cảm mãnh liệt như vậy, không cần thăm dò đã đủ rung động lòng người, làm cho người ta không thể không tin tưởng lời hắn nói.
Đường Niệm Niệm giật mình một chút, ngơ ngác gật đầu, trên mặt lập tức nở nụ cười, nheo nheo mắt.
“Tốt lắm.”
Đây có lẽ là người đầu tiên hướng nàng tuyên thệ nguyện trung thành, trung thành cả đời, sẽ không phản bội đi?
Trong bóng đêm, da thịt vốn trắng nõn như ngọc của nàng, tản ra vẻ trong suốt mê người. Một cái ngẩn ngơ thoáng qua kia xem ở trong mắt Chiến Thương Tiễn chỉ cảm thấy đáng yêu làm cho đáy lòng người ta mềm nhũn, song bắt gặp nụ cười của nàng, trong lòng mềm nhũn lại như cứng lại một cái.
Thân từng là tam thiếu thiên kiều của Chiến gia, nữ tử tuyệt sắc bên người chưa bao giờ thiếu, cũng gặp qua rất nhiều nụ cười của nữ tử, đẹp đúng là rất đẹp, nhưng chưa từng có cảm giác rung động như lúc này.
Ánh mắt nhìn xuống của nàng, sáng tỏ như gương, chiếu lên khuôn mặt hắn, còn chăm chú mà nghiêm túc, làm cho hắn không khỏi sinh ra một loại cảm giác được quý trọng. Trong ý cười không hề che giấu, rất thuần túy, khiến người ta cảm nhận được nàng đang vui vẻ, bị hấp dẫn, cũng bất giác nở nụ cười theo.
“Ọt ọt —— “
Âm thanh bất chợt làm Chiến Thương Tiễn vốn đang thất thần bừng tỉnh, trên khuôn mặt cương dương chợt lóe lên vẻ xấu hổ, ánh mắt tránh sang một bên, hai tai đỏ bừng.
Đáng chết!
Chiến Thương Tiễn trong lòng thầm mắng một tiếng, hắn lần đầu tiên cảm thấy mất mặt như vậy, tâm tình khó mà bình tĩnh. Cái bụng này khi nào không kêu, lại cố tình kêu ngay lúc này. Bây giờ hắn mới nhớ tới, cả ngày hôm nay hắn mới chỉ ăn một chút, rồi chạy trốn lại đánh nhau, bụng đã sớm rỗng tuếch rồi.
Một cái bình sứ rơi xuống, Chiến Thương Tiễn theo phản xạ tiếp được, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Niệm Niệm, “Chủ tử?”
Đường Niệm Niệm nói: “Ăn vào sẽ không đói bụng.” Rồi trực tiếp đi về phía trước, mím môi, nỉ non một tiếng: “Cô Hồng. . .”
Nghe được tiếng đói bụng của Chiến Thương Tiễn kia, làm cho nàng bắt đầu nhớ tới Tư Lăng Cô Hồng. Tu vi đến Ích Cốc kỳ, nàng căn bản không cần ăn cơm nữa, nhưng hết lần này tới lần khác lại thích ăn đồ mĩ vị do Cô Hồng làm. Chỉ cần là hắn làm, nàng nhất định sẽ ăn hết.
Ừ, mau chóng đem bảo vật cùng tứ lệnh đoạt đến tay rồi trở về mới được.
Chiến Thương Tiễn nghe lời đổ ra một viên Ích Cốc đan nuốt xuống, ngay lập tức cảm giác được thân thể tiêu hao khí lực giờ đều khôi phục lại, cơn đói cũng đồng dạng biến mất không thấy. Nhìn bóng dáng Đường Niệm Niệm, nhanh mím môi không nói gì thêm, đem bình sứ còn chứa đan dược thật cẩn thận thu vào trong ngực, đứng lên theo sát nàng.
“Chủ tử, có tâm sự?” Đến gần Đường Niệm Niệm, Chiến Thương Tiễn liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của nàng.
Đường Niệm Niệm ngẩng đầu mím môi thì thào: “Vài ngày không ăn cơm rồi.”
Chiến Thương Tiễn cho rằng nàng mấy hôm nay đều chỉ dùng đan dược lấp no bụng, nên giờ muốn ăn đồ ăn nóng. Lại nghĩ đến trước kia nàng hẳn là được nuông chiều từ bé, nhịn không được đau lòng, bật thốt lên nói: “Trong Xà Quật chỉ có các loại rắn, nếu chủ tử không chê, thuộc hạ làm vài món rắn cho người ăn.”
Lời vừa nói ra, chính bản thân Chiến Thương Tiễn đã không nhịn được nhíu mày. Nữ tử bình thường đều không thích rắn, huống chi là ăn. Nhìn nhìn Đường Niệm Niệm, hắn cũng không muốn để nàng ăn thứ thô ráp như vậy.
Lập tức bổ sung nói: “Thuộc hạ biết được phía trước có rừng, bên trong có thể có vài loại trái cây ăn được, cùng rau núi, để thuộc hạ đi hái cho chủ tử.”
Đường Niệm Niệm lắc đầu. Nàng chỉ nhớ Cô Hồng, trừ bỏ đồ ăn Cô Hồng làm, nàng đều không muốn ăn.
Chiến Thương Tiễn nhìn khuôn mặt thản nhiên trắng nõn của nàng, đôi môi không tự giác mím mím, má hơi phồng lên, hai mắt nhìn phía trước, có chút thất thần ngây ngô, không biết suy nghĩ cái gì, sóng mắt chợt dao động, rồi có chút ảm đạm, lúc lại tỏa sáng.
Chiến Thương Tiễn càng xem càng nghiêm túc, ánh mắt không bỏ qua chút biến hóa nào trên mặt nàng, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ý cười nhu hòa trong mắt mình. Chỉ cảm thấy nàng thật đơn thuần giống như tờ giấy trắng, cái gì cũng viết ở trên mặt, làm người ta không khỏi buông lỏng phòng bị, tâm tình dần dần trầm tĩnh, bị nàng mê hoặc.
Đột nhiên, Đường Niệm Niệm quay đầu nhìn về phía hắn, đôi mi thanh tú lộ ra vẻ bất mãn: “Ta không thích người khác cứ nhìn ta mãi.”
Chiến Thương Tiễn đồng tử chợt lóe, cúi đầu che đi ý cười đang tràn ra khóe miệng, nói: “Vâng.”
Tư Lăng gia, thôn trang phương bắc.
Gió mát thoang thoảng, mặt trời lặn về phía tây.
Trên đá, cỏ tươi xanh ngắt. Mà trên chiếc bàn đá điêu khắc, đặt từng món ăn tinh xảo, mùi hương hấp dẫn. Tư Lăng Cô Hồng ngồi trên ghế đá, trường bào mỏng thêu hoa văn màu lam không chút nhăm nhúm theo gió bay bay, tay trái bưng bát cơm, tay phải cầm đũa ngọc, gắp thức ăn bỏ vào miệng vài miếng, rồi đũa ngọc liền dừng trên một món ăn thơm phức, nhất thời không nhúc nhích.
Chu Diệu Lang ở một bên lẳng lặng nhìn, vừa thấy Tư Lăng Cô Hồng bộ dáng thất thần, suy nghĩ mãi, rốt cục mở miệng thấp giọng nói: “Trang chủ, ngài vì sao đáp ứng chủ mẫu, để nàng đi tứ luyện?”
Tư Lăng Cô Hồng sóng mắt dao động, thu hồi chiếc đũa, nói: “Đây là ý muốn của nàng.”
Chu Diệu Lang khóe mắt co giật, nhất thời không nói gì. Nàng kỳ thật muốn nói, trang chủ ngài sủng ái cũng không nên không có giới hạn như vậy chứ, thời điểm cần quản lý thì nên quản thúc a! Có điều lời này nghe thế nào cũng cảm giác như là đang ác ý châm ngòi chia rẽ tình cảm hai người, hơn nữa nàng biết, cho dù nàng có nói, cũng khẳng định vô dụng.
Mắt thấy Tư Lăng Cô Hồng lại khôi phục bộ dáng thất thần, đồ ăn trên bàn căn bản không có vơi đi bao nhiêu, Chu Diệu Lang thử thăm dò nói: “Trang chủ nếu lo lắng, chi bằng đi tứ luyện mang chủ mẫu về?”
Tư Lăng Cô Hồng lắc đầu.
Chu Diệu Lang không hiểu, nếu lo lắng, vì sao không đi?
Tư Lăng Cô Hồng nhìn phương hướng tứ luyện, đôi mắt mông lung như nguyệt hoa tam xuân, duy độc chỉ khi nghĩ đến người nọ mới dấy lên thần thái này, nói: “Ta đã đáp ứng Niệm Niệm, thì nhất định phải làm được.”
Nàng yêu cầu càng nhiều, hắn lại càng vui vẻ. Bởi vì càng như vậy, ngược lại sẽ làm cho hắn cảm thấy khoảng cách với nàng càng gần, nàng cũng sẽ không còn muốn rời đi nữa.
Cho dù yêu cầu của nàng làm hắn khó chịu, nhưng chỉ cần nàng muốn, hắn liền làm vì nàng.
Nàng nói muốn giúp hắn.
Đi tứ luyện là vì muốn cùng hắn ở cùng nhau, vì muốn giúp hắn.
Khi đó bộ dáng nàng kiên trì mà nghiêm túc, đôi mắt tràn đầy vẻ tín nhiệm, khiến hắn cảm thấy, nếu cự tuyệt nhất định nàng sẽ khó chịu. Tư Lăng Cô Hồng làm sao nhìn được nàng khổ sở, còn có cảm giác ê ẩm trong lòng lúc đó, giống như một ngọn lửa, ấm áp mà nóng rực, tất cả đều khiến hắn phải gật đầu đáp ứng.
Nàng muốn giúp liền để nàng giúp, nàng muốn cùng hắn đối mặt tất cả liền để nàng đi cùng. Nàng muốn hắn chờ nàng, hắn liền chờ.
Chỉ cần nàng muốn, hắn đều đáp ứng.
Nếu bây giờ hắn đi tứ luyện, sẽ phá hủy lời hứa với nàng. Nàng tin hắn, hắn cũng nên tin nàng.
Nàng nói sẽ rất nhanh trở lại, liền nhất định rất nhanh trở lại.
“Trang chủ?” Nhìn Tư Lăng Cô Hồng đột nhiên tươi cười, Chu Diệu Lang kinh ngạc kêu.
Tư Lăng Cô Hồng cười nói, “Niệm Niệm thích ta.”
Chu Diệu Lang kinh ngạc nhìn hắn —— áo xanh trắng, thân hình cao ráo, cơ bắp rắn chắc, môi mỏng khẽ cười, ý cười tràn lên mắt kia như hút hồn người khác vào bên trong, nụ cười thỏa mãn không chứa chút tạp chất nào, thoáng tan đi hơi thở tĩnh mịch trên người, như tiên nhân trong bức họa bước ra.
Trang chủ, người cũng quá dễ dàng thỏa mãn đi!
Chu Diệu Lang thầm oán, nhẹ cúi đầu, che đi vẻ đau lòng trong đáy mắt.
Chính là, so với trả giá và tín nhiệm của Tư Lăng Cô Hồng đối với Đường Niệm Niệm, Chu Diệu Lang vẫn vô cùng lo lắng. Phải biết rằng tứ luyện vốn là nơi hung hiểm vô cùng, huống chi ai nấy đều thấy được địa vị của chủ mẫu trong lòng trang chủ, nói họ sẽ không nhân cơ hội này lén lút ra tay, nàng thế nào cũng không tin tưởng.
“Trang chủ” Nhìn nhìn Tư Lăng Cô Hồng, Chu Diệu Lang thử nói: “Nếu chủ mẫu ở trong tứ luyện bị thương. . .”
Còn chưa nói xong, chỉ cần đơn thuần nhìn qua thần sắc lãnh đạm như tuyết của Tư Lăng Cô Hồng cũng đã hiểu được kết quả rồi.
“Một tháng.” Tư Lăng Cô Hồng rũ mắt, thần thái bên trong đều bị hai mí mắt che lấp.
“Một tháng?” Chu Diệu Lang không hiểu, trong mắt ẩn ẩn nghi hoặc.
“Niệm Niệm đã nói, một tháng, sẽ trở về.” Tư Lăng Cô Hồng nhìn đồ ăn đã dần nguội đi trên bàn.
Chu Diệu Lang ẩn ẩn cảm giác được phía sau Tư Lăng Cô Hồng còn có lời chưa nói hết, chỉ là không nói ra mà thôi. Cái này, tuyệt đối sẽ không phải lời hay gì.
Một tháng.
Niệm Niệm đã nói, một tháng, sẽ trở về.
Ánh trăng dần dần nhô lên, Tư Lăng Cô Hồng lẳng lặng một mình một người ăn đồ ăn đã nguội.
Nếu một tháng vẫn không trở về, hắn sẽ đi đón nàng.
Nếu nàng bị thương. . .
Hắn sẽ dùng tứ luyện để trút giận cho Niệm Niệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.