Trang Chủ Đừng Vội

Quyển 2 - Chương 64: Niệm Niệm VS Phiêu Tuyết

Thuỷ Thiên Triệt

22/08/2014

Edit: Tiểu Ngọc Nhi

Từ hôm qua sau khi Tư Lăng Cô Hồng đến phòng ăn Cung gia nấu cơm, Chu Diệu Lang liền phân phó mấy người Cung gia tạm thời sắp xếp cho bọn họ một phòng ăn nhỏ đơn giản ngay trong viện. Đợi đến khi Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm ngủ dậy, thì nguyên liệu nấu ăn cũng đã chuẩn bị xong.

Bởi vì Tư Lăng Cô Hồng hôm qua không hề giấu diếm, lại thêm hôm nay bố trí phòng ăn trong viện, nên tin tức hắn ra vào phòng bếp nấu cơm cũng lan truyền nhanh chóng. Nhưng ngại thân phận của hắn, không ai dám can đảm nhàn miệng nói giỡn, chỉ khi ít người mới dám cảm thán một phen với bằng hữu của mình.

Bởi vì cái gọi là quân tử tránh xa nhà bếp, nên ở trong mắt mọi người, việc nam nhân xuống bếp thật sự là cực kì mất mặt. Nhưng khi Tư Lăng Cô Hồng làm ra chuyện này, mọi người lại cảm thấy hoàn toàn khác biệt.

Nhiều nam tử ca thán hắn quá mức dung túng nuông chiều Đường Niệm Niệm, cũng có người ác ý xem thường. Số nữ tử thì càng si mộ (si mê + hâm mộ)ghen tị, si mộ Tư Lăng Cô Hồng dịu dàng yêu thương, ghen tị Đường Niệm Niệm có được vinh hạnh đặc biệt này.

Ở một tiểu viện nơi người Thiết Phiến Môn ở, nằm ngay phía dưới tiểu viện của đám người Đường Niệm Niệm.

Liễu Phiêu Tuyết mặc một bộ váy màu trắng phối với hoa văn xanh thẫm thanh lịch đứng trong nội viện, ánh mắt nhìn về phía trên, chính là nơi đám người Tư Lăng Cô Hồng ở. Dung nhân xinh đẹp như hoa sen hiện lên chút do dự, hàm răng khẽ cắn môi dưới, hai tay nắm chặt ống tay áo, có vẻ nôn nóng bất an.

Giành, hay là không giành?

Nàng trước nay luôn cẩn trọng, không bao giờ làm chuyện mình không nắm chắc.

Tư Lăng Cô Hồng đối với Đường Niệm Niệm thâm tình không chút che dấu như vậy, là người thì đều có thể nhận ra, huống chi là nàng.

Đường Niệm Niệm này, hôm qua sau khi nàng ra chiêu bất lợi trở về liền suy nghĩ cẩn thận, cũng lấy được một số tin tức từ trong miệng đám người bên cạnh.

Nhị tiểu thư thứ xuất của Đường Môn ở Thường Lâm, Cẩm Quốc, nghe nói là một hồng nhân có dung mạo tuyệt thế nhưng lại khiến trời ghen ghét. Từ nhỏ chịu ma bệnh quấn thân, không thể tu luyện nguyên lực. Tại một gia tộc luyện đan Đường Môn nhưng lại không có chút thiên phú luyện dược, có thể nói là một mỹ nhân bệnh ngoại trừ dung mạo ra thì không có gì đáng coi trọng.

Nhưng, Đường Niệm Niệm nàng gặp, dung mạo tuyệt thế, dáng người nhanh nhẹn linh hoạt, xinh đẹp, trong sạch như lưu ly. Chẳng những dung mạo làm cho nàng sinh ra vài phần ảm đạm, mà thủ đoạn giết người không tiếng động cùng thân pháp đạp thuỷ vô ngân, đều hoàn toàn không giống với lời đồn đại của mọi người, nàng ta không phải là người không có nguyên lực, trái lại, thực lực vô cùng bí hiểm.

Trên dung mạo không chiếm được lợi thế, trên thực lực không chiếm được ưu việt, địa vị gia tộc tuy cao hơn rất nhiều, nhưng so với Vô Ngần Sâm Lâm của Tư Lăng gia tộc thì cũng không sai khác lắm. Huống chi, nàng ấy ở cùng thiếu chủ Vô Ngân trước mình, chiếm được sủng ái vô hạn của hắn.

Nhưng bảo nàng cứ như vậy buông tha, nàng lại không cam lòng.

Trong trí nhớ, nam tử tĩnh lặng đứng trên mặt biển, trường bào nguyệt sắc, mỏng manh phiêu dật, tóc đen áo trắng, môi mỏng như tuyết, khiến thiên địa vạn vật như thất sắc, chỉ còn lại một mình hắn tồn tại, giống như tranh cuốn do trời vẽ thành.

Liễu Phiêu Tuyết ánh mắt không ngừng lấp lóe, cuối cùng hoá thành kiên định.

Đường Niệm Niệm cho dù được sủng ái thì sao, chỉ nhìn bộ dáng không hiểu thế sự kia của nàng ta liền biết là nữ tử đơn thuần, chìm vào si mê lưu luyến. Mặc dù dung nhan khiến nam tử yêu mến thì tính sao? Mình trong mắt người đời không phải cũng như thế sao? Hồn nhiên thuần thiện, trong chốn giang hồ làm sao có người thực sự hồn nhiên thuần thiện, nếu Vô Ngân thiếu chủ thích nữ tử như vậy, mình liền có thể làm tốt, kéo nàng ta xuống ngựa!

Nếu không thể lập tức chuyển biến, vậy cũng có thể gần gũi với hắn trước, rồi chậm rãi để hắn biết được, so với Đường Niệm Niệm, mình vừa hồn nhiên lương thiện, vừa thú vị hơn nhiều.

Không thể ngay mặt khiêu khích, thì có thể âm thầm dụ dỗ.

Liễu Phiêu Tuyết hạ quyết định, xoay người gọi tỳ nữ thiếp thân, rồi tự đi ra sân.

Thư các Vân Long điện.

Cung Cẩn Mặc mặc áo mỏng, khoác một chiếc áo gấm màu lam bên ngoài, cầm trong tay bút lông sói, viết viết trên giấy tuyên thành, ánh mắt hơi nhíu biểu hiện tâm tình hắn không vui.

Vài tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, quản gia Diệp Kỳ từ nhỏ hầu hạ bên cạnh hắn đẩy cửa đi vào.

Cung Cẩn Mặc ngẩng đầu, ngồi thẳng người trên ghế, không chút thư giãn hỏi: “Chuyện gì?”

Diệp Kỳ đưa tay đặt một chén trà ngon đủ độ ấm lên bàn hắn, không nhanh không chậm nói: “Đường tiểu thư trả lại cháo tổ yến thiếu chủ đưa tới, Liễu tiểu thư Thiết Phiến Môn cầu kiến, nói là có việc thương lượng cùng thiếu chủ.”

Đôi mắt Cung Cẩn Mặc càng lúc càng nheo lại, nhấm một ngụm trà nóng, lãnh đạm nói: “Đuổi đi.”

Diệp Kỳ đáp: “Vâng.”

“Trước yến hội sinh nhật, trừ bỏ việc của Cung gia, bất kể kẻ nào hay chuyện gì tự động hành sự đều phải xử lý.”

“Vâng.”

Ngay khi Diệp Kỳ chuẩn bị rời đi, Cung Cẩn Mặc đột nhiên lên tiếng: “Vô Ngân thiếu chủ. . . chuyện tình bên đó xử lý thế nào.”

Diệp Kỳ dừng bước, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Sáng nay đã phái người bố trí phòng ăn nhỏ ở Vân Lưu Các, đưa nguyên liệu nấu ăn tới, có người báo về, nói là đã bố trí xong.”

“. . .” Cung Cẩn Mặc không nói gì, môi hơi mím lại, đôi mắt phân minh, ngạo khí thiên thành.

Diệp Kỳ thấy hắn không có ý định nói tiếp, lúc này mới đi ra ngoài.

Trong thư phòng chỉ có ánh sáng từ minh châu chiếu rọi, lư hương tán ra làn khói giống như du long.

Cung Cẩn Mặc trước nay lãnh ngạo khiến người ta không dám tới gần giờ phút này lại ngẩn ngơ thất thần.

“Nàng, trời sinh vốn nên được người ta yêu thương.” Nam tử cao lớn ngồi xổm xuống, từ nhỏ luôn bất khuất ngông cuống giờ lại cầm khăn lau vết thương trên chân một cô gái, khuôn mặt nhìn không ra chút biến hoá nào, nhưng trong mắt đều tràn đầy vẻ đau lòng.

Trong mắt cô gái ẩn chứa ánh lệ mỏng manh, khuôn mặt tái nhợt hơi phiếm hồng, giống như ngượng ngùng lại giống như khẩn trương, gắt gao cắn chặt đôi môi trắng bệch, thở gấp mấy hơi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, lại bao hàm vẻ mong chờ sâu đậm, “…Vậy huynh, huynh sẽ luôn thương muội sao?”

Lúc ấy, hắn không phải không có nhìn thấy nàng nắm chặt hai tay, nhưng vẫn không trả lời. Thẳng đến khi giúp nàng lau sạch vết thương, ôm nàng về giường, lại bôi thuốc cho nàng, ngẩng đầu lên đã thấy nàng lệ rơi đầy mặt, cắn chặt môi không phát ra một chút âm thanh, bộ dáng đáng thương giống như cố nên nhưng lại không nhịn được.

Hắn trầm mặc một hồi, không ngại bẩn dùng tay áo giúp nàng lau nước mắt, lạnh lùng nói: “Nữ nhân quả nhiên đều làm từ nước.” Phát hiện lau thế nào cũng không sạch, liền bỏ qua một bên, mắt lạnh nói: “Đừng khóc!”

Nàng “A” một tiếng, chỉ yên lặng một khắc liền truyền đến tiếng ho khan làm cho người ta mới nghe liền cảm thấy đau.

Hắn hơi quay đầu, ôm lấy nàng, vỗ nhẹ lưng cho nàng, cho tới khi nàng ổn hơn, mới thấp giọng nói: “Làm bằng nước cũng không yếu ớt như nàng, phạt không được, mắng không xong, thật sự là cầm trong tay sợ nạt, ngậm trong miệng sợ tan mà. Nếu không có người cẩn thận chăm sóc, thì làm sao sống sót nổi đây.”

Nàng đột nhiên quay đầu, khuôn mặt nho nhỏ, mắt hàm chứa lệ, mím môi run run, túm lấy vạt áo hắn, khẩn cầu lại tuyệt vọng nói: “Xin huynh, đừng rời khỏi muội.”

Hắn không đáp lời, vẻ mặt nàng cũng càng thêm tuyệt vọng.

Kỳ thật, thương thế của hắn đã sớm khỏi, có thể rời đi, lại bởi vì nàng mà lưu lại đến tận bây giờ.

Mấy ngày nay, hắn phái thủ hạ tìm kiếm phương thuốc chữa bệnh trị liệu cho nàng, nhưng lại vẫn không có tiến triển, trừ phi có Thoát Thai Đan thiên phẩm cấp năm. Chưa nói đến hắn không có, mà muốn tìm được luyện dược sư thiên phẩm và dược liệu luyện chế Thoát Thai Đan đều vô cùng khó khăn, gia tộc hắn cũng sẽ không cho phép hắn đưa đan dược này cho một nữ tử ngay cả địa kiều cũng không phải dùng.

Hắn và nàng vốn không phải người của một thế giới, Thường Lâm cách Đại Vân Hải quá xa, hắn thân nằm trong trung tâm tranh đấu đoạt vị, nguy cơ tứ phía. Nữ tử tính tình giống nàng không thích hợp ở tại Cung gia Đại Vân Hải, hắn không muốn nàng bị người ta âm thầm hãm hại, cũng không muốn nàng cuối cùng lại trầm luân trong bóng tối quyền thế, đánh mất tâm mình.

Kỳ thật, nói đến nói đi, chính hắn làm sao không biết, nguyên nhân chủ yếu vẫn là địa vị của nàng trong lòng hắn, chung quy vẫn không vượt qua được dã tâm muốn phá tan mây xanh, xứng lăng tuyệt đỉnh kia.

Chu dù, nghe thấy lời khẩn cầu tuyệt vọng của nàng hắn có chút rung động, nhưng vẫn lựa chọn rời đi.

Bọn họ kỳ thật không nợ nhau điều gì, nàng tình cờ cứu mạng hắn, hắn chưa từng cho nàng ám chỉ hay hứa hẹn yêu đương, chỉ là tình cảm không do mình mà thôi. Hắn làm bạn cùng nàng ba tháng, khi rời đi chỉ để lại lệnh bài, để nàng có một cơ hội đưa ra yêu cầu mà hắn có đủ khả năng thực hiện.

. . .

“Ta không biết ngươi.” Giọng nữ chân thành mà bình thản, làm cho người ta có cảm giác không thể phản bác, thẳng thắn xâm nhập vào tim. Dung nhan quen thuộc mà xa lạ, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng, trong sáng không tì vết, giống như ngọc lưu ly xinh đẹp nhất, chân thật nhất.

Cung Cẩn Mặc đột nhiên mở mắt ra, trong mắt hiện lên căn phòng quen thuộc. Lồng ngực phập phồng, trong miệng thở ra một ngụm khí đã nghẹn từ lâu, hơi hơi nhíu mi.

Hắn đã ngủ từ khi nào?

Thế nhưng lại mơ về chuyện ba năm trước.

Cô gái trong mộng kia, khuôn mặt tinh xảo non nớt, tái nhợt rơi lệ, tuyệt vọng cầu khẩn: xin huynh, đừng rời khỏi ta.

Còn nữ tử gặp lại mấy ngày trước, vô cùng thân mật dựa sát vào lòng người ta, thanh tú như ngọc, bình thản như nước, còn nghiêm túc phủ nhận: ta không quen ngươi.

Cô gái trong trí nhớ chỉ đi vài bước đã thở dốc, nhất thời không để ý liền té ngã; mà nữ tử trong Bích Hải viên giết người không tiếng động, chân đạp nước biển như giẫm trên đất bằng, nhanh nhẹn tự nhiên.

Đây thực sự là cùng một người sao?

Cung Cẩn Mặc ngồi thẳng người, thói quen đưa tay bưng chén trà trên bàn, lại phát hiện nước trong chén đã nguội lạnh. Ngón tay chỉ ngừng một chút, liền uống một ngụm, trong miệng lạnh lẽo như lan tới toàn thân.

“Nàng, cuối cùng đã gặp được một người chân chính thương yêu chăm sóc nàng.”

Vốn tưởng rằng lấy thân phận người nọ, thêm quy củ của Tư Lăng gia tộc, nàng sẽ chỉ là một thị thiếp của hắn. Nhưng lại có thể khiến hắn nấu canh làm cơm cho nàng, không để ý ánh mắt người đời, hẳn là thật tâm thương nàng, yêu nàng.

Cung Cẩn Mặc nhất thời không hiểu rõ cảm giác trong lòng lúc này ra sao, có giật mình mất mát, khó có thể tập trung được.

Hai ngày sau.

Liễu Phiêu Tuyết vẫn muốn gặp mặt Cung Cẩn Mặc, cuối cùng có thể tìm được hắn trong một hành lang Cung gia.

“Cung thiếu chủ xin dừng bước.” Liễu Phiêu Tuyết dừng ở bên cạnh hắn, thi lễ, ôn nhu nói: “Việc Phiêu Tuyết muốn nói đối với Cung thiếu chủ chỉ có lợi không hại, mong thiếu chủ có thể ở lại một lát là đủ.”

Cung Cẩn Mặc lãnh đạm liếc nàng một cái, “Có liên quan đến ta?”

“Phải.” Liễu Phiêu Tuyết mỉm cười gật đầu.

Đợi hai người bước đến một đình hiên không người, Cung Cẩn Mặc nghe xong Liễu Phiêu Tuyết nói, đôi mắt lãnh ngạo như muốn xuyên thủng người lạnh lùng nhìn về phía nàng, vẻ mỉa mai hiện trên khoé miệng, xoay người bước đi.

Liễu Phiêu Tuyết bị ánh mắt và vẻ châm chọc của hắn làm cho tức giận, đuổi theo trước người hắn, mỉm cười nói: “Hiến vũ trên đại yến sinh nhật, đối với Cung thiếu chủ không hề có hại. Huống chi, không phải Cung thiếu chủ có ý với Đường Niệm Niệm nào? Nếu ta có thể lọt vào mắt Vô Ngân thiếu chủ, một khi Đường Niệm Niệm thất sủng, tự nhiên sẽ rơi vào lòng Cung thiếu chủ.”

“Tránh ra.” Cung Cẩn Mặc lãnh đạm nói, đôi mắt thẳng tắp quét về phía nàng.

Liễu Phiêu Tuyết bị hắn nhìn đến toàn thân run lên, không khỏi lui lại từng bước, mắt rũ xuống, mím môi, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, nhỏ giọng nói: “Phiêu Tuyết cũng không phải cố ý chọc giận Cung thiếu chủ, chỉ muốn cùng Cung thiếu chủ hợp tác mà thôi.”

“Không cần ở trước mặt ta giả vờ giả vịt.” Cung Cẩn Mặc mắt lạnh, vô tình vạch trần vẻ nguỵ trang của nàng.

Nhìn khuôn mặt Liễu Phiêu Tuyết cứng lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên nụ cười yếu ớt, toàn thân tràn ngập áp lực, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng cười nói: “Hợp tác với ta? Ngươi không xứng.”



Liễu Phiêu Tuyết cắn răng run rẩy, nhìn Cung Cẩn Mặc đi lướt qua người nàng, sóng mắt lưu chuyển, thấp giọng hô: “Vậy Phiêu Tuyết cầu xin thiếu chủ, cho Phiêu Tuyết cơ hội này, để Phiêu Tuyết thử một lần.”

Xin. . .

Xin huynh. . .

Cung Cẩn Mặc bước chân dừng lại, lạnh lùng nhìn nàng, giọng điệu không có chút cảm xúc nào: “Chẳng qua chỉ gặp mặt một lần, không biết tính tình, không biết gốc rễ, liền bởi vì vẻ ngoài mà si mê, mất đi lý trí sao?”

Liễu Phiêu Tuyết nghe vậy, sắc mặt càng khó coi, nhưng vẫn kiên trì nói: “Một lần là đủ, Vô Ngân thiếu chủ mặc dù thoạt nhìn vô tình, nhưng tâm lại kiên định ôn nhu.”

“Khăng khăng một mực.” Cung Cẩn Mặc đáy mắt chợt loé vẻ châm chọc rồi biến mất. Còn nói không phải bị vẻ ngoài làm si mê, người nọ ôn nhu cũng chỉ dành cho một mình Niệm Niệm, người khác trong mắt hắn giống như tro bụi mà thôi.

Liễu Phiêu Tuyết bị hắn một lần lại một lần châm chọc làm cho tức giận, cắn môi, lạnh nhạt nói: “Nếu Cung thiếu chủ không muốn coi như xong, làm gì nhục nhã Phiêu Tuyết như thế”

Cung Cẩn Mặc không hề nhìn nàng, giọng nói bình thản: “Ta liền cho ngươi cơ hội này.”

Liễu Phiêu Tuyết ngẩn ra, lúc hoàn hồn thì Cung Cẩn Mặc đã rời đi, trên mặt chợt loé lên vẻ vui mừng đắc ý, mỉm cười nói: “Tạ Cung thiếu chủ thành toàn.”

Cung Cẩn Mặc không quay đầu, cũng không đáp, dáng người cao lớn thẳng tắp bước đi, mang theo vẻ tao nhã.

Khuôn mặt hắn bình thản, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước.

Niệm Niệm, để ta xem xem, hắn có thể vì nàng làm đến bao nhiêu.

Hắn dốc lòng đối đãi, ôn nhu si tình có hay không chỉ dành cho một mình nàng. Hắn có thể vì nàng, buông tha cho tiền đồ gấm vóc, phản kháng lại gia quy bao đời của Tư Lăng gia hay không.

Hắn có thể làm được . . .

Chuyện mà ta không thể làm?!

Hai mắt như biển cả của Cung Cẩn Mặc chợt sâu thẳm, khoé miệng cong lên mờ nhạt, có chút ảm đạm, lại có chút nhu hoà khó thấy.

Hôm sau.

Tiệc sinh nhật thiếu chủ Đại Vân Hải Cung Cẩn Mặc chính thức bắt đầu, trong Nhập Thiên đảo đã sớm bố trí xong tiệc rượu. Buổi tiệc được tổ chức trong hồ Thiên Kính trên Nhập Thiên đảo, hồ này tĩnh lặng không có sóng, in bóng bầu trời ánh trăng, vầng sáng lăn tăn. Trên hồ xếp từng toà bạch ngọc, bánh trái rượu ngon mọi thứ đều có đủ. Ánh trăng chiếu xuống mặt nước, trăng sáng chiêu hoa ôn nhuận, tỳ nữ áo xanh đi lại trên hành lang, dáng vẻ thướt tha mềm mại, thật sự giống như đang ngồi trên cung trăng, hưởng thụ đãi ngộ tiên nhân.

Tân khách đến đây được tỳ nữ dẫn vào từng vị trí ngồi, ẩn ẩn có chút âm thanh tán thưởng truyền ra. Thấy nhân vật chính Cung Cẩn Mặc còn chưa tới, mấy người mới ghé đầu vào nói chuyện với nhau.

“Xem kìa! Là Vô Ngân thiếu chủ và Kinh Hồng Tiên Tử Đường Niệm Niệm!” Một người than nhẹ một tiếng, không ít người nghe được, liền quay đầu nhìn về phía cửa.

Từ sau khi nhìn thấy hai người vô cùng thân thiết ở chung, thân phận Đường Niệm Niệm rất nhanh liền bị điều tra ra, thanh danh cũng nhanh chóng truyền tới tai nhóm người ở đây. Danh xưng trước kia bây giờ lại tự nhiên trở thành danh tự cửa miệng của mọi người.

Ở cửa đi vào đúng là Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm, theo tỳ nữ áo xanh dẫn đường.

Hôm nay hắn mặc áo bào nhẹ nhàng và trường bào nguyệt sắc, trên vạt áo thêu hoa văn thuỷ mặc, không nhiễm một hạt bụi. Tóc trên đầu được buộc gọn ở sau lưng, nổi bật lên da thịt như ngọc, dung nhan tiên tư. Đường Niệm Niệm trong lòng hắn cũng mặc váy dài nguyệt sắc, gắn trên tóc là một cây trâm hình trăng lưỡi liềm, khuôn mặt không hề trang điểm, ở cùng một chỗ với hắn, mà không hề bị giảm đi nửa phần tao nhã sáng rọi.

Hai người chậm rãi đi tới, ngay cả ánh trăng cũng giống như tham luyến trên người hai người, nhất thời làm người ta cảm thấy giống như thần tiên quyến lữ hạ phàm. Cho dù trong đó từng có rất nhiều người len lén nghị luận, nói Đường Niệm Niệm không xứng với Tư Lăng Cô Hồng thì lúc này khi hai người xuất hiện, phần hoài nghi kia không cần công đã bị phá.

Thời điểm hai người ở cùng một chỗ, có một loại ăn ý không rời, như thành một thể, khiến người ta căn bản không thể chen chân.

Vị trí của Tư Lăng Cô Hồng là ví trí đầu tiên, cùng hàng ghế với hắn còn có nhị thiếu gia Tô gia ở thành Đông Xuân, Tô Duy Thâm.

Tỳ nữ áo xanh dẫn hai người đến chỗ ngồi xong liền cúi người đợi ở một bên, tuỳ lúc hầu hạ.

Đường Niệm Niệm tựa vào trong lòng Tư Lăng Cô Hồng, đương nhiên cảm nhận được những ánh mắt như có như không ở chung quanh. Chuyển mắt nhìn về một phía, liền thấy Đường Xảo Chi một thân quần áo phấn hồng, tay áo thêu hoa. Đối phương hiển nhiên không ngờ nàng sẽ nhanh chóng phát hiện ra chỗ của mình, biểu tình bén nhọn trên mặt còn chưa kịp thu lại, hai mắt trừng lên, có chút giật mình.

Đợi Đường Xảo Chi phục hồi tinh thần, áp chế đáy lòng chột dạ, hướng Đường Niệm Niệm cười lạnh, lại phát hiện Đường Niệm Niệm đã thu hồi ánh mắt từ lúc nào, trong lòng giận dữ, hung hăng cắn môi dưới.

Mặc kệ thế nào, nàng tuyệt đối sẽ không để nàng ta đoạt đi hạnh phúc thuộc về mình!

Thời gian trôi qua không lâu, các chỗ ngồi trên yến hội đã sắp kín, hiển nhiên mọi người đã tới đông đủ.

Một tiếng: “Gia chủ, thiếu chủ đến!”, những người đang ngồi ngoại trừ Tư Lăng Cô Hồng và Tô Duy Thâm ra, tất cả đều đứng lên, ánh mắt nhìn về vị trí chủ toạ.

Dẫn đầu đi vào là Cung Cẩn Mặc và một nam nhân khoảng 45-46 tuổi.

Cung Cẩn Mặc hôm nay mặc cẩm bào màu đỏ, đổi đi quần áo quý giá mộc mạc ngày thường, hỉ bào màu đỏ này làm nổi bật lên khuôn mặt lãnh duệ lạnh lùng, nhưng cũng tôn thêm vài nét ôn hoà. Màu sắc mãnh liệt kia làm cho khí thế cao ngạo ngông cuồng của hắn càng thêm nồng đậm. Đôi mắt bình tĩnh đảo qua toàn trường, khi nhìn đến Đường Niệm Niệm trong lòng Tư Lăng Cô Hồng mới hơi dừng lại một chút, không dễ phát hiện, khi thu hồi ánh mắt thì đã đi tới vị trí chủ toạ.

Bên cạnh hắn chính là gia chủ Cung gia Cung Giao. Khuôn mặt cương nghị nở nụ cười ôn hoà khác hẳn với Cung Cẩn Mặc, đưa tay thoáng ra hiệu, cười nói: “Chư vị có thể tới tham gia tiệc sinh nhật của tiểu nhi, quả thực vẻ vang cho kẻ hèn Cung gia này, hôm nay mọi người cứ tự nhiên, tuỳ ý vui vẻ, không cần cố kỵ đa lễ nhiều.”

Nói xong, hắn nhìn Cung Cẩn Mặc liếc mắt một cái, trở lại ngồi xuống.

Cung Cẩn Mặc bước lên, khuôn mặt tuấn tú nhìn mọi người khẽ gật đầu nói: “Chư vị mời ngồi.”

Chờ hắn ngồi xuống, tất cả mọi người cũng trở về vị trí của mình.

Nhân vật chính vừa tới, yến hội lập tức bắt đầu, các tiết mục tấu nhạc đã sớm chuẩn bị lần lượt trình diễn.

Trong yến hội, Đường Niệm Niệm giương cái miệng nhỏ nhắn khẽ cắn khối bánh Tư Lăng Cô Hồng tự tay đút đến. Hoàn toàn không để ý đến mấy ánh mắt lớn mật thỉnh thoảng quét tới của đám người chung quanh, hai mắt chỉ dừng trên đài biểu diễn ở trung tâm.

Nàng cứ không hề đếm xỉa, chỉ ngồi xem diễn như vậy, lại không biết đám người xung quanh thỉnh thoảng liếc mắt tới trong lòng rối rắm thế nào.

Nếu nói sau khi nghe chuyện Tư Lăng Cô Hồng nấu cơm cho Đường Niệm Niệm mỗi ngày, trong lòng mọi người đều chấn động không tiếp nhận nổi, nghị luận cảm thán, nói thiếu chủ Vô Ngân này sủng ái vô độ. Nhưng không phải thực sự chứng kiến thì dù sao cũng không đủ chân thật, trong lòng ai nấy khó tránh khỏi có chút hoài nghi. Nay ở trước mặt mọi người, ngay trong yến hội, Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm hành động như vậy thực làm người ta kinh hãi sững sờ.

Nhìn Đường Niệm Niệm bộ dáng xem diễn, lại nhìn Tư Lăng Cô Hồng một tay ôm nàng, một tay tỷ mỉ đút đồ ăn cho nàng, lau môi, rót rượu, không chuyện gì là không tự tay làm, vô cùng thân mật dịu dàng. Nếu không phải đã biết thân phận của Tư Lăng Cô Hồng, còn có khí thế tao nhã trên người hắn, thật sự sẽ có người tưởng rằng nàng là chủ nhân, mà hắn là nam sủng, nếu không làm sao có thể tỉ mỉ hầu hạ như thế.

Một số nữ tử nhìn cảnh này, trong lòng đều len lén thầm mắng. Đường Niệm Niệm rốt cuộc có phẩm đức gì mà có khả năng khiến Vô Ngân thiếu chủ sủng ái như thế, lại có thể yên tâm thoải mái để Vô Ngân thiếu chủ hầu hạ, không hề cảm thấy không ổn, giống như đã sớm thành thói quen.

Đường Niệm Niệm đương nhiên không biết ý nghĩ trong lòng bọn họ, cũng không cần biết. Thấy trên đài đang chuyển tiết mục, nàng liền ngửa đầu nhìn Tư Lăng Cô Hồng, vô cùng tự nhiên cầm một khối bánh đưa lên môi hắn, để hắn cắn một miếng, rồi nhét nửa miếng còn lại vào miệng mình, nói: “Không ngon bằng Cô Hồng làm.”

Tư Lăng Cô Hồng nghe vậy, liền nở nụ cười, hỏi: “Còn ăn nữa không?”

Đường Niệm Niệm lắc đầu, ăn nốt khối bánh trong tay Tư Lăng Cô Hồng xong, liền lấy ra một cái tráp ngọc nhỏ, bên trong chứa đầy đan dược, đặt tráp ngọc lên bàn, đang định đưa cho Tư Lăng Cô Hồng một quả, lại dừng lại, hơi nhíu mày, khó xử nói: “Quả ma tâm này ăn ngon, có điều tuy Cô Hồng không sợ độc, nhưng không biết có thể ngăn được độc tâm ma hay không.”

“Không sao.” Tư Lăng Cô Hồng nhận ra, thứ quả này hắn đã từng ăn khi ở Phong Nhân Cốc.

Đường Niệm Niệm vừa nghe, trên mặt liền khôi phục nụ cười, cầm một quả đưa đến bên môi hắn.

Tư Lăng Cô Hồng liền cắn một ngụm, mùi vị quả ma tâm hắn đã không nhớ rõ, có lẽ bất kể loại mùi vị nào đối với hắn cũng đều không chút để ý. Nhưng lúc này nhìn ánh mắt bình thản chuyên chú nhìn mình của Đường Niệm Niệm, vừa mong đợi còn nghiêm túc hỏi: “Ăn ngon không?”

Tư Lăng Cô Hồng nuốt xuống, trong miệng chua chua ngọt ngọt, mùi thơm ngát không ngấy, gật đầu: “Ngon”

Đường Niệm Niệm nhìn ra hắn là thật sự thích, lại lấy ra hai quả ma tâm để lên trên bàn, đẩy mấy đĩa bánh và trái cây sang một bên.

Tư Lăng Cô Hồng không hề có ý ngăn cản hành động của nàng, nhưng tỳ nữ áo xanh đứng bên cạnh bọn họ lại vô cùng rối rắm. Nàng đứng ở đây thật giống như đồ trang trí, Tư Lăng Cô Hồng căn bản không để nàng hầu hạ, bây giờ nhìn thấy Đường Niệm Niệm nói những thứ kia ăn không ngon, còn không biết từ nơi nào lấy ra vài quả kì lạ, chỉ có thể làm như không thấy, yên lặng tiếp tục làm tròn bổn phận trang trí.

Một loạt động tác này không chỉ tỳ nữ bên cạnh chú ý, mà Cung Cẩn Mặc cùng các tân khách khác cũng đều chú ý, nhưng chỉ đành nuốt tâm tư xuống chỗ sâu nhất trong đáy lòng.

Lúc này, theo tiếng nhạc dần nhỏ đi, Cung Giao ở phía trên đột nhiên nói: “Lần này mở tiệc chiêu đãi chư vị thật ra không chỉ vì sinh nhật tiểu nhi, mà còn có một chuyện muốn cùng chư vị thương lượng.”

Hắn vừa dứt lời, trong hồ Thiên Kính ngoại trừ tiếng nhạc thanh u phiêu đãng trong không khí ra thì không còn chút tiếng động nào khác.

Cung Giao cười nói: “Chư vị không cần khẩn trương, việc này kỳ thật cũng là một chuyện tốt. Trước đó vài ngày, mặt biển Đại Vân Hải bỗng sinh ra động tĩnh kì lạ, Cung gia ta tiến đến xem xét, thấy trong nước chợt hiện trận pháp, có một mãnh thú bảo vệ, lão phu đoán rằng bên trong chắc chắn có Càn Khôn. Đáng tiếc Cung gia lực lượng không đủ, vài lần thăm dò đều không thể xâm nhập, nên lão phu liền muốn mời chư vị đến nơi bảo địa kia thăm dò. Đương nhiên, nếu ai không muốn mạo hiểm lão phu tuyệt không miễn cưỡng, chư vị vào trong nếu đoạt được bảo vật gì đều sẽ thuộc quyền sở hữu của chư vị, lão phu lấy danh dự Cung gia thề, tuyệt sẽ không làm ra chuyện giết người đoạt bảo.”

Lời hắn vừa dứt, toàn trường dường như càng yên tĩnh, sau một lúc mới truyền đến giọng vài người:

“Cung gia chủ nói đùa, Cung gia có thể đem tin tức và cơ hội khó có được như thế chia sẻ cùng chúng ta, đã là vinh hạnh, sao có thể hoài nghi.”

“Đúng vậy. Đại Vân Hải thật là một bảo địa, chỉ sợ nơi xảy ra dị trạng kia nhất định chính là địa phương chứa nhiều bảo vật nhất.”

“Ha ha ha ha! Có cơ hội này nào có lý gì lại không đi!”

Tiếng đáp lại vang lên ngày càng nhiều, Cung Giao đem ánh mắt hướng về phía Tư Lăng Cô Hồng và Tô Duy Thâm, cười nói: “Không biết Vô Ngân thiếu chủ cùng Tô nhị thiếu tính sao?”

Tô Duy Thâm nhìn thoáng qua Tư Lăng Cô Hồng bên cạnh không xa, cười nói: “Cung gia chủ đã mời, làm sao dám từ chối.”

Cung Giao mỉm cười, ánh mắt thâm trầm dừng ở trên người Tư Lăng Cô Hồng.

Nhưng lúc này Tư Lăng Cô Hồng lại cúi đầu nhìn Đường Niệm Niệm trong lòng, ngón tay nhẹ vuốt tóc nàng hỏi: “Niệm Niệm muốn đi không?”

Đường Niệm Niệm không chút nghĩ ngợi nói: “Đi.”

Từ sau khi Lục Lục trú ngụ trên người dược thú, hai ngày trước đã nói với nàng rằng nó cảm nhận được có mùi bảo vật, nhưng bị thứ gì đó che giấu, Nay bảo khố nhỏ của nàng có thể nói là cực kì phong phú, thứ gì tầm thường nàng đều chướng mắt, Lục Lục cũng vậy. Có thể được Lục Lục đề cập tới, tuyệt đối là đồ không tệ.

Vốn nàng còn định chờ sau yến hội vài ngày rồi đi thăm dò, không nghĩ tới nhanh như vậy đã được mời.

“Được.” Tư Lăng Cô Hồng gật đầu.

Một màn này rơi vào trong mắt mọi người, chỉ cảm thấy Đường Niệm Niệm này rốt cuộc đã cho Vô Ngân thiếu chủ uống canh bùa gì, làm hắn trở thành cái dạng này.

Cung Giao cũng chỉ cười nói: “Vô Ngân thiếu chủ đối Đường cô nương thật là sủng ái có thêm.”

Sau đó hắn bưng cốc rượu lên, chúc một ly với mọi người, đề tài này cũng theo đó chấm dứt.

Điệu nhạc vốn thanh u đạm mạc đột nhiên nghiêm nghị lại uyển chuyển, tương phản bất ngờ này ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Tất cả đều nhìn về phía đài bạch ngọc ở trung tâm, chỉ thấy một thân ảnh tuyết trắng từ không trung đáp xuống, eo nhỏ thắt sa mỏng, hai tay cầm hai cây quạt lông màu hồng. Dung nhan nữ tử lúc này bị che khuất phía sau cánh quạt, mái tóc đen khuất ở sau lưng, cũng khiến người ta càng thêm tò mò, bị nàng hấp dẫn.



“Đây là quạt hồng vân, quạt của Thiết Phiến Môn Tuyết Liên Tiên Tử, chẳng lẽ là Tuyết Liên Tiên Tử đang múa quạt sao?” Có người than nhẹ ra tiếng.

Lại một người nói: “Đúng rồi! Xem ra đây là nhờ phúc của Cung thiếu chủ, có thể được xem Tuyết Liên Tiên Tử múa quạt.”

Cung Cẩn Mặc ngồi bên trên nghe vậy, khóe miệng thản nhiên cong lên, mặt không chút thay đổi.

Đây không phải là nhờ phúc của hắn, mà là phúc của người nọ.

Người cầm quạt múa trên đài này đúng là Liễu Phiêu Tuyết. Nàng mặc váy áo đặc thù, quanh eo thắt hai đoạn tơ lụa thật dài tung tay, cổ tay cũng buộc hai đoạn vải màu đỏ, làn váy dưới eo hơi tách, lộ ra quần dài màu đỏ, nơi đầu gối hơi bó lại. Trang phục này phô ra toàn bộ dáng người xinh đẹp của nàng, thậm chí tăng thêm vài phần, có vẻ thánh khiết tuyệt diễm, như tinh linh mà lại hiên ngang.

Không ít thanh niên tài tuấn ở đây đều bị nàng hấp dẫn, cũng có tiếng ai đó âm thầm nuốt nước bọt.

Theo tiếng nhạc thanh vung lên, Liễu Phiêu Tuyết bắt đầu nhảy múa.

Nàng mở hai tay, lộ ra khuôn mặt được trang điểm càng thêm tinh xảo, ánh mắt vừa vặn nhìn thẳng Tư Lăng Cô Hồng, môi hồng khẽ cong, như muốn nói lại thôi, lộ ra tình ý. Lúc này nếu còn ai không nhìn ra được điệu múa này dành cho kẻ nào, thì mới thực sự là bị mù.

Lại nhìn Tư Lăng Cô Hồng lúc này đang ôm Đường Niệm Niệm, mọi người than nhẹ trong lòng: diễm phúc thật lớn, lại có bản lĩnh làm cho nữ tử thiên hạ say mê.

Liễu Phiêu Tuyết dưới chân nhẹ nhún, liền nhảy lên vũ đài bạch ngọc. Điệu múa của nàng không dịu dàng, ngược lại mang theo một luồng áp khí bức người lạnh thấu xương, nhưng dáng người lại mềm dẻo nóng bỏng, đúng là vừa ôn nhu vừa mạnh mẽ. Theo điệu múa, từng đoạn lụa trên tay, trên eo, trên chân nàng lần lượt phiêu đãng, tăng thêm vẻ kinh diễm mê người.

Danh hiệu Tuyết Liên Tiên Tử Liễu Phiêu Tuyết chính là được lấy từ dung nhan thuần mỹ tuyệt sắc cùng khả năng múa quạt tinh tế này. Nàng một tay cầm quạt vừa nhu vừa cương, lô hỏa thuần thanh, tuy xinh đẹp nhưng uy lực lại không kém. Đương nhiên, uy lực này chỉ có một ít nguyên giả Huyền phẩm mới xem ra như thế, còn trong mắt cao thủ chân chính, cùng lắm là quá mức thiên hoa, nhưng lại không thực.

Nhưng mà, những điều này cũng không ảnh hưởng đến đánh giá của mọi người, xét về vũ đạo mà nói, Liễu Phiêu Tuyết quả thực hiếm có, làm cho người ta kinh diễm tán thưởng.

Theo tiếng nhạc dần dần mờ nhạt, Liễu Phiêu Tuyết xoay tròn một cái, hai đoạn vải trên tay bay về phía Tư Lăng Cô Hồng, ngay sau đó vô số đoá hoa từ tay áo nàng phóng ra, vờn quanh bên người, rồi nàng từ giữa không trung đáp xuống đài, một điệu múa này xem như kết thúc.

Nhưng hai đoạn vải kia, còn chưa chạm đến Tư Lăng Cô Hồng đã hoá thành tro bụi, mọi người lập tức ăn ý im lặng, không ai dám vỗ tay hay nói gì.

Liễu Phiêu Tuyết trên đài dĩ nhiên cũng thấy được, nhưng khuôn mặt hàm chứa ý cười vẫn không thay đổi, thu quạt trong tay dắt xuống ám khấu trên đùi, hơi cúi người thi lễ với Tư Lăng Cô Hồng, nhẹ nhàng nói: “Trên Bích Hải Viên từng được nghe qua tiếng đàn của Vô Ngân thiếu chủ, Phiêu Tuyết tâm sinh ái mộ. Hôm nay Phiêu Tuyết vì Vô Ngân thiếu chủ múa một khúc nhạc, không cầu gì khác, chỉ cầu có thể ở bên cạnh Vô Ngân thiếu chủ, làm một nữ nhân của chàng, tâm liền thoả mãn.”

Giọng nữ mềm nhẹ mà nhu tình, toàn trường không một tiếng động, ánh mắt đều dừng trên người Tư Lăng Cô Hồng. Ngay cả Cung Giao ngồi trên cao cũng không có ý ngăn cản, chỉ mỉm cười nhìn mọi chuyện xảy ra.

Cung Cẩn Mặc nhấp một ít rượu, ánh mắt dừng trên người Đường Niệm Niệm, không bỏ qua chút biến hoá trên mặt nàng.

Trong im lặng, Liễu Phiêu Tuyết nhẹ nhàng bước, từ trên đài tới gần chỗ Tư Lăng Cô Hồng ngồi.

Đường Niệm Niệm nhìn nữ tử xinh đẹp đang tới gần trước mắt, mới vừa rồi nàng nhảy múa thực sự rất đẹp, nhưng lời nói của nàng ta, nàng lại không thích. Ngón tay nhẹ túm áo Tư Lăng Cô Hồng, Đường Niệm Niệm nhìn Liễu Phiêu Tuyết nói: “Ngươi muốn làm nữ nhân của Cô Hồng?”

Liễu Phiêu Tuyết nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Tư Lăng Cô Hồng vẫn không nói gì, lại nhìn Đường Niệm Niệm, khẽ cười nói: “Đúng vậy.” Lập tức nàng nhìn thấy ánh mắt như ngốc mà không phải ngốc, chết lặng đến lạnh lùng của Đường Niệm Niệm, không dấu vết lui về một bước, lại nhanh chóng nhẹ giọng nói: “Đường cô nương hẳn nên biết được, nam tử giống như Vô Ngân thiếu chủ, nữ tử khắp thiên hạ khó ai không sinh lòng ái mộ, Phiêu Tuyết chẳng qua cũng chỉ là một người trong đông đảo thường dân thôi. Phiêu Tuyết không cầu gì khác, cũng không cản trở Đường cô nương, chỉ cầu làm bạn bên cạnh Vô Ngân thiếu chủ.”

Đường Niệm Niệm sóng mắt giật giật, vẻ lạnh lùng đáy mắt hơi tan đi một phần, nói: “Cô Hồng chỉ thích ta.”

Thật sự là dễ lừa lại ngu xuẩn.

Liễu Phiêu Tuyết áp chế vẻ trào phúng dưới đáy lòng, không để hiện lên trên mặt dù chỉ một chút, ngược lại cúi mi, vẻ mặt thâm tình lại ảm đạm: “Phiêu Tuyết biết được, Phiêu Tuyết không mong xa vời có thể được Vô Ngân thiếu chủ sủng ái, chỉ cần có thể đứng bên cạnh chàng, thường xuyên nhìn thấy chàng, hầu hạ chàng, đã thực vui vẻ rồi.”

Đường Niệm Niệm nhìn nàng, trầm mặc một hồi, giống như đang suy ngẫm cái gì.

Liễu Phiêu Tuyết cũng không nói chuyện, chỉ dùng khuôn mặt thuần thiện nhìn nàng, trong lòng cân nhắc. Chỉ một chút thời gian ngắn ngủi nàng đã nhìn ra, Đường Niệm Niệm kia im lặng túm tay áo Tư Lăng Cô Hồng, chỉ nhẹ nhàng động, Tư Lăng Cô Hồng vốn hơi ngẩng đầu liền lập tức an tĩnh lại, ánh mắt chỉ nhìn nàng, không nói một chữ.

Đó là một loại nuông chiều và dung túng. Trước mắt mình có thể ở lại hay không đều do Đường Niệm Niệm quyết định.

Cho dù không cam lòng thế nào, Liễu Phiêu Tuyết cũng không hề biểu lộ ra một phần, song trong lòng lại không ngừng cân nhắc. Phần sủng ái vô tận này, sớm muộn gì nàng cũng sẽ đoạt về tay.

Thứ duy nhất bại lộ ra tâm tư của nàng chính là đôi mắt hơi loé loé kia, nàng cười cười nhìn Đường Niệm Niệm còn đang ngẩn người, mở miệng nói: “Đường cô nương, Phiêu Tuyết cũng không phải người cố tình gây sự, không bằng Đường cô nương và Phiêu Tuyết tỷ thí một phen, nếu Phiêu Tuyết thua, tự nhiên không xứng làm bạn bên người Vô Ngân thiếu chủ, quyết không nhiều lời dây dưa Vô Ngân thiếu chủ nữa.” Nếu thắng, dĩ nhiên kẻ không xứng ở bên cạnh Tư Lăng Cô Hồng chính là Đường Niệm Niệm, mà mình cũng đương nhiên có thể lưu lại.

Câu nói kế tiếp nàng không nói ra, nhưng người bình thường đều ít nhiều có thể đoán được.

Lúc này Đường Niệm Niệm cũng đã hoàn hồn, “Tỷ thí?”

“Đúng vậy.” Liễu Phiêu Tuyết cười nói: “Nghĩ đến Đường cô nương cũng là xuất thân danh môn, cầm kỳ thi họa hẳn là tinh thông, không bằng liền so mấy thứ này, thế nào?”

Nghe qua lời của nàng không có gì đặc biệt, nhưng trên thực tế lại là âm thầm dùng phép khích tướng. Cái gọi là danh môn, hẳn nên tinh thông, đều vì khiến Đường Niệm Niệm không thể không đáp ứng khiêu chiến của nàng. Bất kệ là vì mặt mũi, hay vì tự tôn.

Nhưng, hiển nhiên Liễu Phiêu Tuyết không biết được bản tính của Đường Niệm Niệm.

Chỉ nghe Đường Niệm Niệm không hề do dự nói: “Không thể so.”

Liễu Phiêu Tuyết ngẩn ra, khẽ cười nói: “Đường cô nương chẳng lẽ là. . . Sợ?”

Lặp đi lặp lại khiêu khích, nàng không tin nữ tử này còn không mắc mưu.

Đường Niệm Niệm lắc đầu, còn chân thành nói: “Lãng phí thời gian.”

“A?” Liễu Phiêu Tuyết trong mắt hiện lên kinh ngạc, âm thầm nắm chặt tay, nói: “Hay Đường tiểu thư còn có biện pháp khác nhanh hơn sao?”

“Ừ.” Đường Niệm Niệm nghe vậy, bình tĩnh gật đầu.

Sau đó, dưới ánh mắt mọi người, liền thấy nàng cầm tráp ngọc ở trên bàn, lấy ra một viên đan dược, nói: “Dưỡng nguyên đan, thiên phẩm, khôi phục nguyên lực toàn thân trong nháy mắt, không có tác dụng phụ.”

Lời vừa nói ra, toàn trường yên tĩnh không một tiếng động.

Mặc kệ là tỳ nữ áo xanh đứng bên cạnh Đường Niệm Niệm, hay là số tân khách vẫn thỉnh thoảng nhìn sang, lúc trước đều tận mắt nhìn thấy nàng cầm tráp ngọc này ra, rồi thỉnh thoảng lấy một viên bỏ vào miệng ăn. Trong mắt mọi người, đều cho rằng trong tráp này nhất định là đồ ăn vặt linh tinh gì đó, nào biết bây giờ Đường Niệm Niệm lại nói đó là đan dược Thiên phẩm.

Đan dược thiên phẩm có thể nhiều tới mức bỏ vào trong tráp sao?

Đan dược thiên phẩm có thể để nàng xem như đồ ăn vặt mà cắn sao?

Thật là buồn cười!

Cơ hồ tất cả mọi người đều lộ ra vẻ châm chọc, nhưng e ngại Tư Lăng Cô Hồng, nên không ai dám nói thành lời.

Liễu Phiêu Tuyết nhịn xuống ý cười mỉa nơi khóe miệng, cúi đầu cười nói: “Đường cô nương đang nói giỡn sao?”

Đường Niệm Niệm nháy mắt mấy cái, “Không tin?”

Không ai trả lời, nhưng biểu lộ trên mặt đều chứng tỏ là bọn họ không tin.

Đường Niệm Niệm lại lấy từ trong tráp ra một viên đan dược, nói: “Sinh linh đan, thiên phẩm, người sau khi chết, chỉ cần thi thể toàn vẹn, trong ba canh giờ ăn là có thể sống lại.” Nói xong, nàng tiện tay phất một chưởng, Liễu Phiêu Tuyết ở trước mặt chợt trừng mắt, miệng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó không một tiếng động ngã xuống.

Trong nháy mắt, toàn bộ yến hội lại không nghe được một chút thanh âm.

Trên mặt đất, hai mắt Liễu Phiêu Tuyết vẫn còn trừng lớn, bên trong là vẻ hoảng sợ mà mờ mịt, máu tươi bên miệng vẫn chảy xuôi, hiển nhiên đã chết.

Cung Giao sắc mặt cứng đờ, lạnh giọng nói: “Đường cô nương, cô đây là làm gì!”

Đường Niệm Niệm lạnh nhạt nói: “Nàng ta đã chết.”

Mọi người bị bộ dáng thật thà này của nàng làm cho sắc mặt co rút, chỉ cần nhìn bộ dáng Liễu Phiêu Tuyết, liền biết nàng ta đã chết, nay hung thủ giết người thế nhưng còn giải thích cho bọn họ.

Đường Niệm Niệm ngón tay bắn ra, đan dược trong tay nàng rơi vào trong miệng Liễu Phiêu Tuyết.

“Khụ.” Một tiếng ho nhẹ quỷ dị từ trong miệng Liễu Phiêu Tuyết vang lên, sau đó mọi người kinh hãi phát hiện, Liễu Phiêu Tuyết chậm rãi run run ngồi dậy, vẻ hoảng sợ trong mắt không những không mất đi mà còn càng thêm nồng đậm, không thể tin được nhìn Đường Niệm Niệm trước mắt.

Đường Niệm Niệm liền chỉ vào nàng, hỏi mọi người: “Tin chưa?”

Tin chưa?

Vừa nghe hai chữ này, mọi người tức khắc hiểu được, nàng làm tất cả chỉ vì chứng minh đan dược trong tay nàng là thật!

Sắc mặt mọi người cơ hồ vặn vẹo, một là khiếp sợ vì đan dược trong tay nàng thực sự là đan dược thiên phẩm, hai là vì nàng lãng phí đan dược thiên phẩm như vậy nên đau lòng, ba là ý nghĩ khác biệt làm cho người ta không thể dự đoán được của nàng.

Nếu đan dược này là thật, như vậy nói cách khác đan dược trong tráp ngọc kia đều là thật. Nếu vậy…. thì lúc nàng ở trên yến hội, thế nhưng đem đan dược thiên phẩm thành đậu đỏ mà ăn vặt sao?

Trời ạ!

Thế giới này điên rồi sao?

Nghĩ vậy, mọi người không khỏi cảm thấy có chút giật mình như mộng.

Đan dược này rốt cuộc từ đâu mà đến? Là do Vô Ngân thiếu chủ cho? Hay là….

Đường Niệm Niệm đương nhiên không biết bọn họ trong lòng phức tạp, chỉ biết là bọn họ đã tin rồi, nên nhìn sang Liễu Phiêu Tuyết vẫn còn run run, gật đầu nói: “Ngươi nói rất đúng, trên đời này sẽ có rất nhiều nữ tử thích Cô Hồng, muốn làm nữ nhân của Cô Hồng, cướp đi Cô Hồng.”

Liễu Phiêu Tuyết không nói gì, chết qua một lần, lúc này nhìn thấy bộ dáng đơn thuần kia của Đường Niệm Niệm, làm sao còn cảm thấy nàng ngu xuẩn dễ lừa? Chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh.

“Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì. . .” Lúc này, Liễu Phiêu Tuyết không cần ngụy trang, cũng có thể làm cho người ta cảm giác được nàng đang thực sự hoảng sợ.

Đường Niệm Niệm nói: “Ta nghĩ đến một biện pháp giải quyết.”

“Biện pháp……giải quyết?”

“Ừ.” Đường Niệm Niệm gật đầu, sau đó nhìn mọi người nói: “Ai giết nàng, liền cho đan dược thiên phẩm.”

Liễu Phiêu Tuyết trên mặt đất lập tức trừng to mắt, không thể tin được nhìn Đường Niệm Niệm.

Mọi người ở đây cũng đồng dạng như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trang Chủ Đừng Vội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook