Quyển 11 - Chương 5: Các Trận Chiến Riêng Lẻ (2)
Tích Lan Thành
20/03/2015
Ngọn lửa thiêu cháy bắn ra phía chân trời, hỏa quang như một con quái thú hung mãnh, điên cuồng, bạo ngược, nhanh chóng nuốt chửng một góc
của thành phố.
Người đàn ông thanh tú tao nhã khoác áo trắng bạc, lòng bàn tay tràn ra ánh sáng đỏ, hai đầu vươn dài, nghịch ma trượng rực rỡ hiển hiện, pháp trượng đã hấp thụ vô số yêu quỷ tán phát ra từng trận ám quang ma quái, đấu với áo choàng màu đen trôi nổi trong không trung.
“Ai da, Dạ Lạc đại nhân như thế này là có ý muốn trở mặt với ta sao?”, Vô Thương che mặt cười.
“Là các hạ muốn trở mặt với đại nhân nhà ta”, Hú ôn tồn nho nhã đí chính.
“… Ngài nói gì vậy, tại hạ chẳng qua chỉ muốn thảo luận cách nói”, Vô Thương buông tay, phất tay áo, một đạo hắc nhẫn bay ra, ngữ điệu không thay đổi, “Đây là trách nhiệm lớn nhất, Dạ Lạc đại nhân khó mà giũ được trách nhiệm!”.
“Đại nhân nhà ta thấu tình đạt lý, có thể thông cảm cho chỗ khó của ngươi”, Hú dựng pháp trượng trước thân, chặn hắc nhẫn lại, trả lại một đạo xích diễm, “Giả thử, nếu ngươi nguyện thuận theo, tất cả vấn đề có thể dễ dàng được giải quyết một cách tự nhiên”.
Vô Thương khua chuyển lưỡi hái, chém đứt xích diễm, thuận thế bắn ra nhiều hắc nhẫn hơn, “Thứ mình không thích, chớ đưa cho người, nếu Dạ Lạc đại nhân nguyện trả lại tất cả linh hồn đã thu, tại hạ đương nhiên sẽ không dám làm khó”.
“Không thể giải quyết êm đẹp sao?”
Hai người điều khiển đao quang màu đỏ và màu đen va chạm vào nhau như chớp điện, tấn công nhau ồ ạt, không ai nhường ai, nhưng lời nói của hai bên lại khách khí lịch sự, bình tâm tịnh khí, tiến hành đàm phán không thuốc súng.
“… Không có.”
Nghịch ma trượng và lưỡi hái màu đen tương kích, đập ra luồng khí xoáy mãnh liệt, sóng ánh sáng đỏ đen đột nhiên tan đi, lại quét ra tia lửa nóng phừng phừng.
“Thần khí hấp thụ yêu hồn, chẳng trách…”, dưới áo choàng lóe ra tinh quang u ám.
“Như thế rất công bằng.”
Lưỡi hái trong không trung bị chém rơi, xích diễm nghênh đón, lưỡi sắc lạnh tấn công mục tiêu liên tục, bay đến một tòa nhà lớn bên cạnh, tòa nhà kiên cố cao hàng trăm mét lập tức như gặp phải thuốc nổ hạng nặng, nổ tung nghiêng đổ.
“Các hạ đã dùng thực lực của mình rồi?”, Hú hòa nhã cười nói.
“Ngài thì khác sao?”, Vô Thương khóe mắt nhìn đến một tòa nhà tương tự khác, tòa nhà đó trong nháy mắt lặng lẽ nứt thành mấy đoạn, sụp xuống, mặt đất đầy gạch ngói vỡ, vô cùng thê thảm.
Thời gian bỗng chốc ngừng trôi…
“Không ai có thể ngăn cản được Dạ Lạc đại nhân, bọn ta chỉ tồn tại để bảo vệ ngài ấy, vì quyết định của ngài ấy, vì ý nguyện của ngài ấy, quét sạch tất cả chướng ngại giúp ngài ấy đạt được mục đích, vì những điều này, bọn ta có thể bất chấp thủ đoạn”, Hú nắm chắc pháp trượng, lia qua trước mắt rồi cầm ngang ra giữa hai tay, trong ngữ khí ôn hòa có thêm một chút lạnh lùng, mạnh mẽ, “Chớ nói là một Tử Thần nhỏ nhoi, cho dù là đắc tội với cả vũ trụ và vạn vật bọn ta cũng không hề chùn bước. Khắp người đều là tội ác thì đâu cần bận tâm đến chuyện ác hơn nữa, sự cứu rỗi bị đánh vào vực sâu hắc ám, là chúa tể hắc ám, ám đến cực điểm, thì còn bận tâm chút ánh sáng bi ai làm gì?”, Lục Mang Cấp Tinh quang rực rỡ mỹ lệ trước người, như đóa quỳnh quyến rũ trong không gian đêm, bỗng chốc nở rộ, đẹp đến vô cùng, tuyệt mỹ như muốn thiêu hết một đời, thế gian không gì sánh kịp.
“Có lúc cái chết… cũng cần phải dốc toàn lực”, dưới áo choàng lộ ra khuôn mặt cười nguy hiểm trắng bệch như sương, “Bộc nhân trung thực nhất của Dạ Lạc đại nhân, để cho ta thấy được sự cứu rỗi của ngươi đi!”.
Cực quang rực rỡ sáng sủa xông phá đêm đen, thành phố suy tàn đang kêu gào bi thảm…
Cốc Giang ngày tận thế, bị bóng tối bao phủ, khắp nơi có thể thấy tường nứt tàn tạ ngả nghiêng, Phi Dục mình đầy thương tích từ trong đống đổ nát gian nan bò ra ngoài, đối diện, Tinh Hà lại sạch sẽ, thanh thú, không chút tổn hại nào, thậm chí còn không để cho cậu ta có cơ hội lại gần, khuôn mặt tuyệt đẹp không biểu cảm, đôi mắt đen xinh đẹp ngây thơ vô hại nhìn cậu ta. Đóa hoa pha lê màu tím liên kết thành lưới xích khổng lồ bảo vệ quanh người…
“Những đóa hoa đó…”, Phi Dục giẫm lên đống đổ nát mấp mô, cơ thể loạng choạng, khó khăn lắm mới đứng vững, nỗ lực nhìn cậu bé trước mặt, trong lòng đột nhiên sáng lên, sau đó liền chấn động sợ hãi, “Là linh lực của cậu ta, cậu ta có thể cụ thể hóa được cả linh lực vô hình?!… rốt cuộc là lợi hại đến trình độ nào?”, chẳng trách Tiêu Nhiên nói dùng câu ngọa hổ tàng long để hình dung bọn họ còn là hạ thấp bọn họ, có thể thấy được rõ ràng, một luồng năng lượng không giống với yêu ma, pha lê, mỹ lệ như vậy, thân phận của cậu ta… có phải là…
“Vẫn chưa chịu từ bỏ sao?”, Tinh Hà lười nhác nói, “Không giải phóng ra được ma linh, ngươi không có tư cách đứng trước mặt ta”, nói rồi quay người muốn đi, nhưng lại thêm vào một câu: “Sở Tiêu Nhiên cũng không có tư cách biết chân tướng của Dạ Lạc”.
“Đợi chút”, Phi Dục hét gọi cậu ta, đôi mắt tím sẫm quật cường lóe động, “Cậu có thể nói tôi, nhưng không thể nói Tiêu Nhiên, có tư cách hay không, không phải cậu nói là được”.
“Hừ, ngươi?”, Tinh Hà hơi quay đầu, ánh mắt nhìn qua.
“Đúng, là tôi”, cậu ta nắm chặt hai con dao găm trong tay, nhếch nhác trọng thương khua khoắng, ánh mắt rực rỡ lại chấn động hiện lên sự thay đổi, “Tôi sẽ đánh ngã cậu, để chứng minh Tiêu Nhiên có tư cách biết chân tướng hay không”.
“Đừng hối hận”, Tinh Hà duỗi một cánh tay ra, hoa pha lê bay trên đống đổ nát, cuộn Phi Dục đang không kịp đề phòng lên, đưa vào không trung, hoa pha lê đột nhiên hóa thành vô số cây kim nhỏ dài sắc nhọn long lanh, cùng lúc đâm vào thân thể đang bị bao vây. Cơn đau như muốn đứt từng dây thần kinh, hét không ra tiếng, đau đến mức sắp sửa tử vong, vốn là vô lực như thế này. Thân thể giống như muốn nổ ra, huyết dịch cuồng loạn chạy loạn không tìm được cửa ra. Lúc này hoa pha lê rực rỡ múa dưới bầu trời đêm lại hợp thành một bó đạn sáng đem cậu ta bắn xuống mặt đất…
“Kết thúc”, Tinh Hà lầm bầm, nhét tay vào túi áo, từ từ đi đến bên cạnh người đàn ông đang đứng dựa vào góc tường, nhắm mắt nhàn nhã chờ đợi, “Tôi quay về trước đây”.
“Cậu ta chưa chết”, Ảo Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn sang trận chiến thê lương san bằng mọi thứ ở một nơi khác…
“Phi Dục!”, Sở Tiêu Nhiên nhìn thấy tử quang rực rỡ lan ra trong không trung, trái tim đột ngột thắt lại, chỉ một khắc nhỏ phân tâm đã bị một sợi tơ lạnh lẽo sạt qua vành tai, chém rơi mấy sợi tóc. Anh ta nhanh chóng dựng trường kiếm lên chắn mũi kiếm đang đâm đến cổ, nhìn vào ánh mắt giận dữ và phẫn hận của Doãn Kiếm, điều chỉnh lại cảm xúc, “Tiểu Kiếm, xem ra Dạ Lạc đã dạy cậu rất nhiều”, so với một tháng trước, Doãn Kiếm như biến thành hai người, “Không khiến ta quá thất vọng”.
“Sở Tiêu Nhiên, lần này, ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn.”
“Thùng rỗng kêu to, hai năm trước ta có thể giết cậu, hai năm sau vẫn có thể giết cậu lần thứ hai y như vậy.”
“Câm miệng lại cho ta, Sở Tiêu Nhiên”, hai thanh kiếm ma sát nhau bắn ra tia lửa, anh ta đột ngột chuyển mũi nhọn, hung dữ đâm tới cung kích thanh trường kiếm, “Ta vĩnh viễn nhớ nhát kiếm đó, sự phản bội của ngươi, nỗi tuyệt vọng của ta bắt đầu từ ngày đó, ta đã thích tường vy màu đỏ. Ngươi nói đúng, nó rực rỡ hơn, kiều diễm hơn màu trắng, tình yêu đã thấm nỗi hận màu máu, trên thế giới không còn thứ gì đẹp hơn nữa cả. Sở Tiêu Nhiên, ngươi cố nhét nó cho ta, ta đã từng thề, nhất định phải trả lại cho ngươi, dùng máu của ngươi để tế tường vy của ta. Đây là mục đích sống duy nhất của ta”.
“Tình yêu đã thấm nỗi hận màu máu?”, khóe môi Sở Tiêu Nhiên cong lên, lộ ra sự chế giễu nhàn nhạt, “Tiểu Kiếm, thứ cậu thích chẳng qua chỉ là tầng rực rỡ hư giả đó, kỳ thực, trong xương cốt vẫn là tường vy trắng, luôn luôn như vậy, vốn tưởng rằng thù hận của cậu đối với ta có thể khiến cậu thay đổi bản thân mình, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một viên đá thô, không phải ngọc tốt”.
“Được, ta sẽ để ngươi nhìn xem, cảm giác chết dưới kiếm của kẻ mà ngươi nghĩ chỉ là viên đá thô như thế nào?”, màu xanh thẫm u ám quái dị lan ra, quấn quanh Long Uyên một đạo tà mị lạnh lẽo, khiến người ta sợ hãi rùng mình.
“Trái lại ta thật sự muốn xem xem, thực lực của cậu đạt đến bước nào rồi”, Sở Tiêu Nhiên khuấy động Ngự Đoạn, bảo thạch cầm cố linh hồn của Ngự linh sư, từ khi anh ta có ý thức đến nay, chiếc nhẫn sẽ cùng đồng hành với anh ta đến trọn đời, nó không phải là vật tượng trưng cho hạnh phúc hay tình yêu của người bình thường, mà là hồi quy vận mệnh của Ngự linh sư, tẩm mộ của linh hồn họ.
Trờ đất biến đổi, xung quanh không còn là đống đổ nát hoang tàn nữa, đổi thành một vườn hoa tường vy bao la bát ngát, tường vy màu trắng thuần khiết như mơ, gió thổi tung lên từng cánh hoa, phất qua hai khuôn mặt thanh tuấn hoa mỹ…
Người đàn ông thanh tú tao nhã khoác áo trắng bạc, lòng bàn tay tràn ra ánh sáng đỏ, hai đầu vươn dài, nghịch ma trượng rực rỡ hiển hiện, pháp trượng đã hấp thụ vô số yêu quỷ tán phát ra từng trận ám quang ma quái, đấu với áo choàng màu đen trôi nổi trong không trung.
“Ai da, Dạ Lạc đại nhân như thế này là có ý muốn trở mặt với ta sao?”, Vô Thương che mặt cười.
“Là các hạ muốn trở mặt với đại nhân nhà ta”, Hú ôn tồn nho nhã đí chính.
“… Ngài nói gì vậy, tại hạ chẳng qua chỉ muốn thảo luận cách nói”, Vô Thương buông tay, phất tay áo, một đạo hắc nhẫn bay ra, ngữ điệu không thay đổi, “Đây là trách nhiệm lớn nhất, Dạ Lạc đại nhân khó mà giũ được trách nhiệm!”.
“Đại nhân nhà ta thấu tình đạt lý, có thể thông cảm cho chỗ khó của ngươi”, Hú dựng pháp trượng trước thân, chặn hắc nhẫn lại, trả lại một đạo xích diễm, “Giả thử, nếu ngươi nguyện thuận theo, tất cả vấn đề có thể dễ dàng được giải quyết một cách tự nhiên”.
Vô Thương khua chuyển lưỡi hái, chém đứt xích diễm, thuận thế bắn ra nhiều hắc nhẫn hơn, “Thứ mình không thích, chớ đưa cho người, nếu Dạ Lạc đại nhân nguyện trả lại tất cả linh hồn đã thu, tại hạ đương nhiên sẽ không dám làm khó”.
“Không thể giải quyết êm đẹp sao?”
Hai người điều khiển đao quang màu đỏ và màu đen va chạm vào nhau như chớp điện, tấn công nhau ồ ạt, không ai nhường ai, nhưng lời nói của hai bên lại khách khí lịch sự, bình tâm tịnh khí, tiến hành đàm phán không thuốc súng.
“… Không có.”
Nghịch ma trượng và lưỡi hái màu đen tương kích, đập ra luồng khí xoáy mãnh liệt, sóng ánh sáng đỏ đen đột nhiên tan đi, lại quét ra tia lửa nóng phừng phừng.
“Thần khí hấp thụ yêu hồn, chẳng trách…”, dưới áo choàng lóe ra tinh quang u ám.
“Như thế rất công bằng.”
Lưỡi hái trong không trung bị chém rơi, xích diễm nghênh đón, lưỡi sắc lạnh tấn công mục tiêu liên tục, bay đến một tòa nhà lớn bên cạnh, tòa nhà kiên cố cao hàng trăm mét lập tức như gặp phải thuốc nổ hạng nặng, nổ tung nghiêng đổ.
“Các hạ đã dùng thực lực của mình rồi?”, Hú hòa nhã cười nói.
“Ngài thì khác sao?”, Vô Thương khóe mắt nhìn đến một tòa nhà tương tự khác, tòa nhà đó trong nháy mắt lặng lẽ nứt thành mấy đoạn, sụp xuống, mặt đất đầy gạch ngói vỡ, vô cùng thê thảm.
Thời gian bỗng chốc ngừng trôi…
“Không ai có thể ngăn cản được Dạ Lạc đại nhân, bọn ta chỉ tồn tại để bảo vệ ngài ấy, vì quyết định của ngài ấy, vì ý nguyện của ngài ấy, quét sạch tất cả chướng ngại giúp ngài ấy đạt được mục đích, vì những điều này, bọn ta có thể bất chấp thủ đoạn”, Hú nắm chắc pháp trượng, lia qua trước mắt rồi cầm ngang ra giữa hai tay, trong ngữ khí ôn hòa có thêm một chút lạnh lùng, mạnh mẽ, “Chớ nói là một Tử Thần nhỏ nhoi, cho dù là đắc tội với cả vũ trụ và vạn vật bọn ta cũng không hề chùn bước. Khắp người đều là tội ác thì đâu cần bận tâm đến chuyện ác hơn nữa, sự cứu rỗi bị đánh vào vực sâu hắc ám, là chúa tể hắc ám, ám đến cực điểm, thì còn bận tâm chút ánh sáng bi ai làm gì?”, Lục Mang Cấp Tinh quang rực rỡ mỹ lệ trước người, như đóa quỳnh quyến rũ trong không gian đêm, bỗng chốc nở rộ, đẹp đến vô cùng, tuyệt mỹ như muốn thiêu hết một đời, thế gian không gì sánh kịp.
“Có lúc cái chết… cũng cần phải dốc toàn lực”, dưới áo choàng lộ ra khuôn mặt cười nguy hiểm trắng bệch như sương, “Bộc nhân trung thực nhất của Dạ Lạc đại nhân, để cho ta thấy được sự cứu rỗi của ngươi đi!”.
Cực quang rực rỡ sáng sủa xông phá đêm đen, thành phố suy tàn đang kêu gào bi thảm…
Cốc Giang ngày tận thế, bị bóng tối bao phủ, khắp nơi có thể thấy tường nứt tàn tạ ngả nghiêng, Phi Dục mình đầy thương tích từ trong đống đổ nát gian nan bò ra ngoài, đối diện, Tinh Hà lại sạch sẽ, thanh thú, không chút tổn hại nào, thậm chí còn không để cho cậu ta có cơ hội lại gần, khuôn mặt tuyệt đẹp không biểu cảm, đôi mắt đen xinh đẹp ngây thơ vô hại nhìn cậu ta. Đóa hoa pha lê màu tím liên kết thành lưới xích khổng lồ bảo vệ quanh người…
“Những đóa hoa đó…”, Phi Dục giẫm lên đống đổ nát mấp mô, cơ thể loạng choạng, khó khăn lắm mới đứng vững, nỗ lực nhìn cậu bé trước mặt, trong lòng đột nhiên sáng lên, sau đó liền chấn động sợ hãi, “Là linh lực của cậu ta, cậu ta có thể cụ thể hóa được cả linh lực vô hình?!… rốt cuộc là lợi hại đến trình độ nào?”, chẳng trách Tiêu Nhiên nói dùng câu ngọa hổ tàng long để hình dung bọn họ còn là hạ thấp bọn họ, có thể thấy được rõ ràng, một luồng năng lượng không giống với yêu ma, pha lê, mỹ lệ như vậy, thân phận của cậu ta… có phải là…
“Vẫn chưa chịu từ bỏ sao?”, Tinh Hà lười nhác nói, “Không giải phóng ra được ma linh, ngươi không có tư cách đứng trước mặt ta”, nói rồi quay người muốn đi, nhưng lại thêm vào một câu: “Sở Tiêu Nhiên cũng không có tư cách biết chân tướng của Dạ Lạc”.
“Đợi chút”, Phi Dục hét gọi cậu ta, đôi mắt tím sẫm quật cường lóe động, “Cậu có thể nói tôi, nhưng không thể nói Tiêu Nhiên, có tư cách hay không, không phải cậu nói là được”.
“Hừ, ngươi?”, Tinh Hà hơi quay đầu, ánh mắt nhìn qua.
“Đúng, là tôi”, cậu ta nắm chặt hai con dao găm trong tay, nhếch nhác trọng thương khua khoắng, ánh mắt rực rỡ lại chấn động hiện lên sự thay đổi, “Tôi sẽ đánh ngã cậu, để chứng minh Tiêu Nhiên có tư cách biết chân tướng hay không”.
“Đừng hối hận”, Tinh Hà duỗi một cánh tay ra, hoa pha lê bay trên đống đổ nát, cuộn Phi Dục đang không kịp đề phòng lên, đưa vào không trung, hoa pha lê đột nhiên hóa thành vô số cây kim nhỏ dài sắc nhọn long lanh, cùng lúc đâm vào thân thể đang bị bao vây. Cơn đau như muốn đứt từng dây thần kinh, hét không ra tiếng, đau đến mức sắp sửa tử vong, vốn là vô lực như thế này. Thân thể giống như muốn nổ ra, huyết dịch cuồng loạn chạy loạn không tìm được cửa ra. Lúc này hoa pha lê rực rỡ múa dưới bầu trời đêm lại hợp thành một bó đạn sáng đem cậu ta bắn xuống mặt đất…
“Kết thúc”, Tinh Hà lầm bầm, nhét tay vào túi áo, từ từ đi đến bên cạnh người đàn ông đang đứng dựa vào góc tường, nhắm mắt nhàn nhã chờ đợi, “Tôi quay về trước đây”.
“Cậu ta chưa chết”, Ảo Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn sang trận chiến thê lương san bằng mọi thứ ở một nơi khác…
“Phi Dục!”, Sở Tiêu Nhiên nhìn thấy tử quang rực rỡ lan ra trong không trung, trái tim đột ngột thắt lại, chỉ một khắc nhỏ phân tâm đã bị một sợi tơ lạnh lẽo sạt qua vành tai, chém rơi mấy sợi tóc. Anh ta nhanh chóng dựng trường kiếm lên chắn mũi kiếm đang đâm đến cổ, nhìn vào ánh mắt giận dữ và phẫn hận của Doãn Kiếm, điều chỉnh lại cảm xúc, “Tiểu Kiếm, xem ra Dạ Lạc đã dạy cậu rất nhiều”, so với một tháng trước, Doãn Kiếm như biến thành hai người, “Không khiến ta quá thất vọng”.
“Sở Tiêu Nhiên, lần này, ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn.”
“Thùng rỗng kêu to, hai năm trước ta có thể giết cậu, hai năm sau vẫn có thể giết cậu lần thứ hai y như vậy.”
“Câm miệng lại cho ta, Sở Tiêu Nhiên”, hai thanh kiếm ma sát nhau bắn ra tia lửa, anh ta đột ngột chuyển mũi nhọn, hung dữ đâm tới cung kích thanh trường kiếm, “Ta vĩnh viễn nhớ nhát kiếm đó, sự phản bội của ngươi, nỗi tuyệt vọng của ta bắt đầu từ ngày đó, ta đã thích tường vy màu đỏ. Ngươi nói đúng, nó rực rỡ hơn, kiều diễm hơn màu trắng, tình yêu đã thấm nỗi hận màu máu, trên thế giới không còn thứ gì đẹp hơn nữa cả. Sở Tiêu Nhiên, ngươi cố nhét nó cho ta, ta đã từng thề, nhất định phải trả lại cho ngươi, dùng máu của ngươi để tế tường vy của ta. Đây là mục đích sống duy nhất của ta”.
“Tình yêu đã thấm nỗi hận màu máu?”, khóe môi Sở Tiêu Nhiên cong lên, lộ ra sự chế giễu nhàn nhạt, “Tiểu Kiếm, thứ cậu thích chẳng qua chỉ là tầng rực rỡ hư giả đó, kỳ thực, trong xương cốt vẫn là tường vy trắng, luôn luôn như vậy, vốn tưởng rằng thù hận của cậu đối với ta có thể khiến cậu thay đổi bản thân mình, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một viên đá thô, không phải ngọc tốt”.
“Được, ta sẽ để ngươi nhìn xem, cảm giác chết dưới kiếm của kẻ mà ngươi nghĩ chỉ là viên đá thô như thế nào?”, màu xanh thẫm u ám quái dị lan ra, quấn quanh Long Uyên một đạo tà mị lạnh lẽo, khiến người ta sợ hãi rùng mình.
“Trái lại ta thật sự muốn xem xem, thực lực của cậu đạt đến bước nào rồi”, Sở Tiêu Nhiên khuấy động Ngự Đoạn, bảo thạch cầm cố linh hồn của Ngự linh sư, từ khi anh ta có ý thức đến nay, chiếc nhẫn sẽ cùng đồng hành với anh ta đến trọn đời, nó không phải là vật tượng trưng cho hạnh phúc hay tình yêu của người bình thường, mà là hồi quy vận mệnh của Ngự linh sư, tẩm mộ của linh hồn họ.
Trờ đất biến đổi, xung quanh không còn là đống đổ nát hoang tàn nữa, đổi thành một vườn hoa tường vy bao la bát ngát, tường vy màu trắng thuần khiết như mơ, gió thổi tung lên từng cánh hoa, phất qua hai khuôn mặt thanh tuấn hoa mỹ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.