Quyển 1 - Chương 6: Đồng Đội Mới – Kết Thành
Tích Lan Thành
20/03/2015
Nghe ra ý tứ của họ, Giai Dĩnh thầm oán thán với ta: “Haizzz, chẳng
phải tốt lành gì đâu! Mình đã nói mà, tự nhiên lại tốt bụng gọi cậu đến
như thế, chắc chắn là có chuyện cần nhờ”.
“Không nghiêm trọng như vậy chứ! Bạn học giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm mà”, ta cười cười cho qua.
“Cân nhắc thế nào rồi?”, Doãn Kiếm vừa thưởng thức trà vừa hỏi bâng quơ.
“Không cần phải cân nhắc, Tiểu Phong nhà tôi đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ”, Giai Dĩnh vô cùng phóng khoáng thay mặt nhận lời nhân vật chính như ta còn chưa kịp phản ứng. Thần phục nhanh thật! Không thể không thừa nhận trai đẹp có sức sát thương quá mạnh đối với cô ấy.
“Cảm ơn!”, lời nói khách khí của Đỗ An Trác vô thức mang theo sự dịu dàng, “Ngoài ra, Phong Linh, cậu đồng ý gia nhập vào nhóm chúng tôi không?”.
Tất cả mọi người ngồi đó nhất loạt bị chấn động đến kinh ngạc.
“An Trác, cậu… muốn cô ấy gia nhập sao?”, Nghiêm Tuấn nhanh chóng đứng dậy, đập bàn phản đối kịch liệt, “Cậu không phải là không biết công việc của chúng ta nguy hiểm nhiều như thế nào, đừng liên lụy đến người khác, hơn nữa Phong Linh vừa mới chuyển đến lớp chúng ta, rất nhiều sự việc còn chưa hiểu rõ…”.
“Tôi đồng ý”, Doãn Kiếm đột nhiên lên tiếng.
“Doãn Kiếm, sao cậu cũng hùa theo vậy?”
“Dĩ Tiên?”, Đỗ An Trác bỏ qua mọi ý kiến của Nghiêm Tuấn, hỏi một người khác.
“Nếu như cô ấy đồng ý giúp đỡ chúng ta, dù gì cũng có chút liên quan, nhưng chúng ta cũng không thể dễ dàng để cô ấy gia nhập như vậy, xác suất nguy hiểm quá lớn, cho nên, tôi bảo lưu ý kiến”, Lương Dĩ Tiên lý trí phát ngôn.
“Tiểu Ngưng?”, Đỗ An Trác hỏi ý kiến bạn gái ở bên cạnh.
“Bởi vì phải đối diện với rất nguy hiểm nên mỗi một thành viên chúng tôi bắt buộc phải có năng lực tự bảo vệ bản thân mình cơ bản nhất”, Doãn Kiếm không đợi Âu Ngưng phát biểu ý kiến, tự mình nói, An Trác và Nghiêm Tuấn biết võ thuật, một người có kiên trì cố chấp đến mức ngốc nghếch, một người có rất nhiều bạn bè lăn lộn trong nhiều lĩnh vực khác nhau, Dĩ Tiên là chuyên gia trong phương diện tiêu diệt yêu linh, Âu Ngưng là bạn gái của An Trác, còn tôi… không cần nói nhiều. Vậy thì, Phong Linh, nói cho chúng tôi biết cô có khả năng gì”.
“Hả?”, cách nói chuyện rất ngầu càng làm tăng thêm sự hoài nghi của ta đối với anh ta, anh ta phát hiện ra điều gì sao? Phong Linh không phải người bình thường, ta tin không ai có thể phát giác ra điều này, cho dù Lương Dĩ Tiên biết pháp thuật cũng không phải là ngoại lệ, trừ phi đối phương… nhưng anh ta thực sự là con người, thật đáng nghi ngờ.
“Cô phải cân nhắc rõ ràng, đây không phải là trò trẻ con, những chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra bất cứ lúc nào”, Nghiêm Tuấn lập trường kiên định, vừa cảnh cáo vừa uy hiếp.
“Vậy tôi”, ta đang định nói ra quyết định của mình.
“Phong Linh, cho dù cô chẳng biết cái gì cả, nhưng trên người cô có thứ rất hiếm thấy”, Doãn Kiếm cắt ngang lời của ta, “Chính là phản ứng của cô khi nhìn thấy tôi, không bị si mê, khác với đại đa số các nữ sinh khác, điểm này rất quan trọng, cũng là nguyên nhân khiến cô nhận được một phiếu thông qua của tôi”.
“Hả?!”, Giai Dĩnh kinh ngạc đến sắp rớt cả cằm, đây là một sự đả kích lớn.
“Dựa vào điểm này thôi mà đã đưa ra quyết định liệu có phải là quá qua loa đại khái không?”, Lương Dĩ Tiên bình tĩnh kiến nghị.
“Tôi lại không cho rằng như vậy, tóm lại, nếu Phong Linh gặp phải nguy hiểm gì, tôi phụ trách bảo vệ cô ấy là được rồi”, Doãn Kiếm đối đáp lưu loát.
“Hả?!!” Giai Dĩnh sụp đổ hoàn toàn rồi.
Bầu không khí ngày một căng thẳng, ta rất muốn nói rằng chuyện không liên quan gì đến mình, là do anh ta tự nguyện đó thôi. Qua đó, càng có thể khẳng định, anh ta thực sự đang nghi ngờ ta.
“Doãn Kiếm, đừng hành động theo cảm tính”, Nghiêm Tuấn muốn vãn hồi cục diện.
“Tôi tự có chừng mực.”
“… Tôi”, Âu Ngưng có chút do dự, “Đồng ý”, giọng nói không lớn, nhưng đủ để nghe thấy.
Nhất thời, tất cả đều im lặng.
“Được, ngoại trừ Dĩ Tiên tự bỏ quyền bỏ phiếu ra, ba phiếu so với một phiếu, Phong Linh có thể trở thành một thành viên của chúng ta”, Đỗ An Trác tuyên bố kết quả, “Phong Linh, ý của cô như thế nào?”.
“Tôi…”
“Đương nhiên là đồng ý rồi!”, không ngờ, Giai Dĩnh một tay nhanh nhẹn đập lên sau cổ ta ấn xuống, động tác và câu trả lời đều rất dứt khoát.
Không những ta bị cắt lời đến hai lần, mà còn bị đập trán xuống mặt bàn, tổn thương nguyên khí. Bạn học Giai Dĩnh, lần sau trước khi hành động phải thương lượng trước với ta vài câu nhé? Chí ít là chỉ cần rít lên một tiếng cũng được rồi!
Có vẻ như cô ấy đã hiểu lầm gì đó rồi, đôi mặt sáng lấp lánh như sao kia đang nói: “Tin tuởng mình, không sai đâu”.
“Cảm ơn các cậu đã coi trọng, tôi sẽ nỗ lực hết sức, không rút lui lùi bước”, cuối cùng ta cũng nói được một câu bảo đảm hoàn chỉnh.
Buổi hội trà nhập nhóm kết thúc, Doãn Kiếm thong dong đi đến chỗ ta: “Phong Linh, có thể ở lại thêm một chút được không? Tôi có mấy câu muốn nói với cô, coi như là hướng dẫn người mới”.
“Hướng dẫn gì tôi sẽ nói rõ với cô ấy, tôi là chủ tịch, đây là trách nhiệm của tôi”, Đỗ An Trác đột nhiên xuất hiện bên cạnh ta như u hồn.
“Oa…”, Giai Dĩnh ngạc nhiên thốt lên, sán đến hóng hớt, “Nhìn không ra sức hút của cậu lớn thật đó! Vừa mới gặp mặt, hai anh chàng đẹp trai đã phải giành nhau vì cậu rồi.”
Ta câm lặng vỗ trán, mỗi người một mục đích khác nhau, không tiện nói rõ thì đành thôi vậy. Sắc mặt Nghiêm Tuấn và Âu Ngưng rất khó coi, Lương Dĩ Tiên thờ ơ rời đi, chuyện không liên quan đến mình nên không lên tiếng.
“Ồ, mình nhớ ra là mình còn có việc, đi trước đây!”, Giai Dĩnh tìm cớ mau chóng rút lui, “Tiểu Phong, từ từ tiếp thu hướng dẫn nhé, ngày mai gặp lại”.
“Giai Dĩnh…”, ta buồn bã, không chỉ ra tay nhanh, tốc độ chạy trốn của cô ấy cũng nhanh chẳng kém.
“Phong Linh, cô muốn nghe tôi nói, hay là nghe cậu ấy nói?”, Doãn Kiếm hỏi như chẳng buồn để tâm.
Ta im lặng không đáp, nhìn sang khóm tường vy trắng tinh bên cạnh, cất bước đi qua đó…
“Chỗ hoa này là do tôi trồng”, bên tai vang lên giọng nói của Doãn Kiếm, những người khác đều đã rời đi.
“Trừ anh ra, tôi không nghĩ ra được người thứ hai, Doãn đại thiếu gia”, ta đáp lời, đầu ngón tay khẽ chạm lên một bông tường vy trắng thuần khiết.
“Cô biết thân phận của tôi?”
“Giai Dĩnh nói, lúc bọn anh đang họp.”
So với màu trắng, tôi thích tường vy màu đỏ hơn, đỏ như lửa như đồ”, anh ta ngắt một bông hoa đưa đến trước mặt ta, cười hỏi, “Đỏ tươi tuyệt đẹp giống như hoa bỉ ngạn… cô thấy thế nào?”.
“Con mắt của anh rất độc đáo”, đúng là một cậu nhóc rất cá tính.
“Tôi tán thưởng sự bình tĩnh của cô. Đây cũng là một trong số những nguyên nhân, sự bình tĩnh trong mắt cô không phải là thứ người bình thường có thể có được, bất luận chuyện gì cũng không khơi lên được mảy may gợn sóng nào. Tôi thấy… rất có hứng thú với cô, khóe miệng anh ta hiện lên một đường cong thần bí. Anh ta nâng tay của ta lên, đặt bông hoa tường vy kia vào lòng bàn tay ta: “Có lẽ, cô nên thử thích màu đỏ”.
Trong lời nói của anh ta ẩn chứa ý nghĩa sâu xa, ta cười ngây ngốc, không có bất cứ biểu hiện nào.
“Nụ cười giả tạo của cô trông cứ như thật”, anh ta quay người một cách phong độ, quay lưng về phía ta vẫy vẫy tay, “Lần sau gặp lại, Phong Linh đáng yêu”.
Đáng yêu? Thật đáng ngờ! Bỉ ngạn đỏ, trà my trắng, màu trắng bị nhuộm thành màu đỏ, hay là màu đỏ phai thành màu trắng? Hoặc là giống như vườn hoa tường vy này, đỏ và trắng, phân chia rõ ràng như vậy…
Doãn Kiếm về đến nhà, trong đại sảnh giàu có hoa lệ, quản gia đang cung kính nghênh đón: “Thiếu gia, cậu quay về rồi”, ông ta đón lấy ba lô và áo khoác ngoài của anh.
“Anh trai”, Doãn Điệp nhào ra, thân thiết ôm lấy cổ của Doãn Kiếm, “Anh trai, chị Nhàn Nhân nói một tháng nữa chị ấy sẽ quay về, chúng ta tổ chức tiệc mừng chị ấy được không ạ?”.
“Muốn làm thì làm đi!”, Doãn Kiếm không mấy để tâm, gạt tay em gái ra, đi lên tầng hai.
“Anh trai, chị Nhàn Nhân sắp quay lại rồi, anh không vui mừng sao?”, Doãn Điệp đuổi theo ngăn anh lại.
“Đâu có.”
“Sao anh chẳng có chút tinh thần gì vậy?”
“Cho nên anh cần nghỉ ngơi!?”, Doãn Kiếm cưng chiều xoa xoa đỉnh đầu cô bé, “Bữa tiệc của Nhàn Nhân, Tiểu Điệp sắp xếp là được rồi”.
“Anh”, Doãn Điệp nhìn bóng lưng cao ráo anh tuấn đi lên trên lầu, có chút không hiểu, chị Nhàn Nhân là chị dâu tương lai của mình, nhưng anh trai hình như…
Trước máy tính trên bàn học, Doãn Kiếm dựa lưng vào ghế, lộ ra vẻ mệt mỏi: “Vô Thương, ngươi nói xem cô ta là người thế nào?”, cứ như đang hỏi một người không tồn tại nào đó.
“Ai biết được cơ chứ?”, dưới cửa sổ hé mở, hiện lên một chiếc bóng dài nghiêng nghiêng.
Đêm đen vắng lặng, trên tầng thượng của tòa nhà ký túc xá, gió lạnh khuấy động cả trời đêm, một thiếu niên anh tuấn sắc mặt lạnh lùng, mắt nhìn về phía rừng cây đen quỷ quái, con ngươi sáng ngời đầy sát khí.
“Tiểu Ly, đệ đến đây làm gì?”, ta mặc một bộ đồ gió màu đen đứng trước mặt cậu ấy.
“Thanh trừ thứ bất lợi cho huynh.”
“Đệ lo lắng quá rồi, trình độ kẻ đó không thể tạo ra chút uy hiếp nào cho ta được.”
“Nó dám có ý đồ với huynh, buộc phải chết.”
“Chuyện này ta sẽ tự giải quyết.”
“Loại đó căn bản không cần huynh đích thân động thủ, đệ sẽ giăng kết giới để không ảnh hưởng tới bên ngoài.”
“Có một số vấn đề, trước khi tìm hiểu được rõ ràng, ta không muốn đánh rắn động cỏ.”
“Vấn đề gì?”
“Mục đích nó phái con thi yêu đó đi thăm dò ta là gì? Và nguồn gốc của nó nữa. Có lẽ sẽ thu được một số thứ có giá trị từ chỗ nó.”
“Bắt lại hỏi một chút chẳng phải là sẽ biết được sao?” “Nếu đệ có thể hỏi ra được, còn đợi đến bây giờ sao?”
“Lần trước là do con thi yêu đó tự làm tự chịu, nó không ngoan ngoãn khai báo, kết cục chỉ có một thôi.”
“Cho nên lần này, ta càng không cho phép đệ tùy tiện ra tay”, ta cứng rắn nói, trong lòng thầm oán than, cậu ấy bề ngoài trông có vẻ nhàn nhã mà tính tình nóng nảy vẫn chẳng thua gì năm xưa.
“Dạ Lạc, đệ là đệ đệ của huynh, chuyện của huynh chính là chuyện của đệ. Vì sao huynh cứ thích một mình gánh vác tất cả mọi chuyện, không chịu để đệ làm chút gì đó cho huynh? Đệ biết huynh muốn bảo vệ đệ, không muốn đệ bị thương, nhưng đệ cũng vậy, đệ muốn bảo vệ đại ca của mình. Kẻ nào dám làm huynh bị thương dù chỉ một cọng tóc, đệ sẽ khiến hắn ta chết không có chỗ chôn”, Tiểu Ly như muốn đem tất cả sự kích động và phẫn nộ áp chế lâu nay của mình bộc phát ra ngoài, gắng sức dồn nén sự phẫn hận vào câu nói “chết không có chỗ chôn” kia.
“Không nghiêm trọng như vậy chứ! Bạn học giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm mà”, ta cười cười cho qua.
“Cân nhắc thế nào rồi?”, Doãn Kiếm vừa thưởng thức trà vừa hỏi bâng quơ.
“Không cần phải cân nhắc, Tiểu Phong nhà tôi đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ”, Giai Dĩnh vô cùng phóng khoáng thay mặt nhận lời nhân vật chính như ta còn chưa kịp phản ứng. Thần phục nhanh thật! Không thể không thừa nhận trai đẹp có sức sát thương quá mạnh đối với cô ấy.
“Cảm ơn!”, lời nói khách khí của Đỗ An Trác vô thức mang theo sự dịu dàng, “Ngoài ra, Phong Linh, cậu đồng ý gia nhập vào nhóm chúng tôi không?”.
Tất cả mọi người ngồi đó nhất loạt bị chấn động đến kinh ngạc.
“An Trác, cậu… muốn cô ấy gia nhập sao?”, Nghiêm Tuấn nhanh chóng đứng dậy, đập bàn phản đối kịch liệt, “Cậu không phải là không biết công việc của chúng ta nguy hiểm nhiều như thế nào, đừng liên lụy đến người khác, hơn nữa Phong Linh vừa mới chuyển đến lớp chúng ta, rất nhiều sự việc còn chưa hiểu rõ…”.
“Tôi đồng ý”, Doãn Kiếm đột nhiên lên tiếng.
“Doãn Kiếm, sao cậu cũng hùa theo vậy?”
“Dĩ Tiên?”, Đỗ An Trác bỏ qua mọi ý kiến của Nghiêm Tuấn, hỏi một người khác.
“Nếu như cô ấy đồng ý giúp đỡ chúng ta, dù gì cũng có chút liên quan, nhưng chúng ta cũng không thể dễ dàng để cô ấy gia nhập như vậy, xác suất nguy hiểm quá lớn, cho nên, tôi bảo lưu ý kiến”, Lương Dĩ Tiên lý trí phát ngôn.
“Tiểu Ngưng?”, Đỗ An Trác hỏi ý kiến bạn gái ở bên cạnh.
“Bởi vì phải đối diện với rất nguy hiểm nên mỗi một thành viên chúng tôi bắt buộc phải có năng lực tự bảo vệ bản thân mình cơ bản nhất”, Doãn Kiếm không đợi Âu Ngưng phát biểu ý kiến, tự mình nói, An Trác và Nghiêm Tuấn biết võ thuật, một người có kiên trì cố chấp đến mức ngốc nghếch, một người có rất nhiều bạn bè lăn lộn trong nhiều lĩnh vực khác nhau, Dĩ Tiên là chuyên gia trong phương diện tiêu diệt yêu linh, Âu Ngưng là bạn gái của An Trác, còn tôi… không cần nói nhiều. Vậy thì, Phong Linh, nói cho chúng tôi biết cô có khả năng gì”.
“Hả?”, cách nói chuyện rất ngầu càng làm tăng thêm sự hoài nghi của ta đối với anh ta, anh ta phát hiện ra điều gì sao? Phong Linh không phải người bình thường, ta tin không ai có thể phát giác ra điều này, cho dù Lương Dĩ Tiên biết pháp thuật cũng không phải là ngoại lệ, trừ phi đối phương… nhưng anh ta thực sự là con người, thật đáng nghi ngờ.
“Cô phải cân nhắc rõ ràng, đây không phải là trò trẻ con, những chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra bất cứ lúc nào”, Nghiêm Tuấn lập trường kiên định, vừa cảnh cáo vừa uy hiếp.
“Vậy tôi”, ta đang định nói ra quyết định của mình.
“Phong Linh, cho dù cô chẳng biết cái gì cả, nhưng trên người cô có thứ rất hiếm thấy”, Doãn Kiếm cắt ngang lời của ta, “Chính là phản ứng của cô khi nhìn thấy tôi, không bị si mê, khác với đại đa số các nữ sinh khác, điểm này rất quan trọng, cũng là nguyên nhân khiến cô nhận được một phiếu thông qua của tôi”.
“Hả?!”, Giai Dĩnh kinh ngạc đến sắp rớt cả cằm, đây là một sự đả kích lớn.
“Dựa vào điểm này thôi mà đã đưa ra quyết định liệu có phải là quá qua loa đại khái không?”, Lương Dĩ Tiên bình tĩnh kiến nghị.
“Tôi lại không cho rằng như vậy, tóm lại, nếu Phong Linh gặp phải nguy hiểm gì, tôi phụ trách bảo vệ cô ấy là được rồi”, Doãn Kiếm đối đáp lưu loát.
“Hả?!!” Giai Dĩnh sụp đổ hoàn toàn rồi.
Bầu không khí ngày một căng thẳng, ta rất muốn nói rằng chuyện không liên quan gì đến mình, là do anh ta tự nguyện đó thôi. Qua đó, càng có thể khẳng định, anh ta thực sự đang nghi ngờ ta.
“Doãn Kiếm, đừng hành động theo cảm tính”, Nghiêm Tuấn muốn vãn hồi cục diện.
“Tôi tự có chừng mực.”
“… Tôi”, Âu Ngưng có chút do dự, “Đồng ý”, giọng nói không lớn, nhưng đủ để nghe thấy.
Nhất thời, tất cả đều im lặng.
“Được, ngoại trừ Dĩ Tiên tự bỏ quyền bỏ phiếu ra, ba phiếu so với một phiếu, Phong Linh có thể trở thành một thành viên của chúng ta”, Đỗ An Trác tuyên bố kết quả, “Phong Linh, ý của cô như thế nào?”.
“Tôi…”
“Đương nhiên là đồng ý rồi!”, không ngờ, Giai Dĩnh một tay nhanh nhẹn đập lên sau cổ ta ấn xuống, động tác và câu trả lời đều rất dứt khoát.
Không những ta bị cắt lời đến hai lần, mà còn bị đập trán xuống mặt bàn, tổn thương nguyên khí. Bạn học Giai Dĩnh, lần sau trước khi hành động phải thương lượng trước với ta vài câu nhé? Chí ít là chỉ cần rít lên một tiếng cũng được rồi!
Có vẻ như cô ấy đã hiểu lầm gì đó rồi, đôi mặt sáng lấp lánh như sao kia đang nói: “Tin tuởng mình, không sai đâu”.
“Cảm ơn các cậu đã coi trọng, tôi sẽ nỗ lực hết sức, không rút lui lùi bước”, cuối cùng ta cũng nói được một câu bảo đảm hoàn chỉnh.
Buổi hội trà nhập nhóm kết thúc, Doãn Kiếm thong dong đi đến chỗ ta: “Phong Linh, có thể ở lại thêm một chút được không? Tôi có mấy câu muốn nói với cô, coi như là hướng dẫn người mới”.
“Hướng dẫn gì tôi sẽ nói rõ với cô ấy, tôi là chủ tịch, đây là trách nhiệm của tôi”, Đỗ An Trác đột nhiên xuất hiện bên cạnh ta như u hồn.
“Oa…”, Giai Dĩnh ngạc nhiên thốt lên, sán đến hóng hớt, “Nhìn không ra sức hút của cậu lớn thật đó! Vừa mới gặp mặt, hai anh chàng đẹp trai đã phải giành nhau vì cậu rồi.”
Ta câm lặng vỗ trán, mỗi người một mục đích khác nhau, không tiện nói rõ thì đành thôi vậy. Sắc mặt Nghiêm Tuấn và Âu Ngưng rất khó coi, Lương Dĩ Tiên thờ ơ rời đi, chuyện không liên quan đến mình nên không lên tiếng.
“Ồ, mình nhớ ra là mình còn có việc, đi trước đây!”, Giai Dĩnh tìm cớ mau chóng rút lui, “Tiểu Phong, từ từ tiếp thu hướng dẫn nhé, ngày mai gặp lại”.
“Giai Dĩnh…”, ta buồn bã, không chỉ ra tay nhanh, tốc độ chạy trốn của cô ấy cũng nhanh chẳng kém.
“Phong Linh, cô muốn nghe tôi nói, hay là nghe cậu ấy nói?”, Doãn Kiếm hỏi như chẳng buồn để tâm.
Ta im lặng không đáp, nhìn sang khóm tường vy trắng tinh bên cạnh, cất bước đi qua đó…
“Chỗ hoa này là do tôi trồng”, bên tai vang lên giọng nói của Doãn Kiếm, những người khác đều đã rời đi.
“Trừ anh ra, tôi không nghĩ ra được người thứ hai, Doãn đại thiếu gia”, ta đáp lời, đầu ngón tay khẽ chạm lên một bông tường vy trắng thuần khiết.
“Cô biết thân phận của tôi?”
“Giai Dĩnh nói, lúc bọn anh đang họp.”
So với màu trắng, tôi thích tường vy màu đỏ hơn, đỏ như lửa như đồ”, anh ta ngắt một bông hoa đưa đến trước mặt ta, cười hỏi, “Đỏ tươi tuyệt đẹp giống như hoa bỉ ngạn… cô thấy thế nào?”.
“Con mắt của anh rất độc đáo”, đúng là một cậu nhóc rất cá tính.
“Tôi tán thưởng sự bình tĩnh của cô. Đây cũng là một trong số những nguyên nhân, sự bình tĩnh trong mắt cô không phải là thứ người bình thường có thể có được, bất luận chuyện gì cũng không khơi lên được mảy may gợn sóng nào. Tôi thấy… rất có hứng thú với cô, khóe miệng anh ta hiện lên một đường cong thần bí. Anh ta nâng tay của ta lên, đặt bông hoa tường vy kia vào lòng bàn tay ta: “Có lẽ, cô nên thử thích màu đỏ”.
Trong lời nói của anh ta ẩn chứa ý nghĩa sâu xa, ta cười ngây ngốc, không có bất cứ biểu hiện nào.
“Nụ cười giả tạo của cô trông cứ như thật”, anh ta quay người một cách phong độ, quay lưng về phía ta vẫy vẫy tay, “Lần sau gặp lại, Phong Linh đáng yêu”.
Đáng yêu? Thật đáng ngờ! Bỉ ngạn đỏ, trà my trắng, màu trắng bị nhuộm thành màu đỏ, hay là màu đỏ phai thành màu trắng? Hoặc là giống như vườn hoa tường vy này, đỏ và trắng, phân chia rõ ràng như vậy…
Doãn Kiếm về đến nhà, trong đại sảnh giàu có hoa lệ, quản gia đang cung kính nghênh đón: “Thiếu gia, cậu quay về rồi”, ông ta đón lấy ba lô và áo khoác ngoài của anh.
“Anh trai”, Doãn Điệp nhào ra, thân thiết ôm lấy cổ của Doãn Kiếm, “Anh trai, chị Nhàn Nhân nói một tháng nữa chị ấy sẽ quay về, chúng ta tổ chức tiệc mừng chị ấy được không ạ?”.
“Muốn làm thì làm đi!”, Doãn Kiếm không mấy để tâm, gạt tay em gái ra, đi lên tầng hai.
“Anh trai, chị Nhàn Nhân sắp quay lại rồi, anh không vui mừng sao?”, Doãn Điệp đuổi theo ngăn anh lại.
“Đâu có.”
“Sao anh chẳng có chút tinh thần gì vậy?”
“Cho nên anh cần nghỉ ngơi!?”, Doãn Kiếm cưng chiều xoa xoa đỉnh đầu cô bé, “Bữa tiệc của Nhàn Nhân, Tiểu Điệp sắp xếp là được rồi”.
“Anh”, Doãn Điệp nhìn bóng lưng cao ráo anh tuấn đi lên trên lầu, có chút không hiểu, chị Nhàn Nhân là chị dâu tương lai của mình, nhưng anh trai hình như…
Trước máy tính trên bàn học, Doãn Kiếm dựa lưng vào ghế, lộ ra vẻ mệt mỏi: “Vô Thương, ngươi nói xem cô ta là người thế nào?”, cứ như đang hỏi một người không tồn tại nào đó.
“Ai biết được cơ chứ?”, dưới cửa sổ hé mở, hiện lên một chiếc bóng dài nghiêng nghiêng.
Đêm đen vắng lặng, trên tầng thượng của tòa nhà ký túc xá, gió lạnh khuấy động cả trời đêm, một thiếu niên anh tuấn sắc mặt lạnh lùng, mắt nhìn về phía rừng cây đen quỷ quái, con ngươi sáng ngời đầy sát khí.
“Tiểu Ly, đệ đến đây làm gì?”, ta mặc một bộ đồ gió màu đen đứng trước mặt cậu ấy.
“Thanh trừ thứ bất lợi cho huynh.”
“Đệ lo lắng quá rồi, trình độ kẻ đó không thể tạo ra chút uy hiếp nào cho ta được.”
“Nó dám có ý đồ với huynh, buộc phải chết.”
“Chuyện này ta sẽ tự giải quyết.”
“Loại đó căn bản không cần huynh đích thân động thủ, đệ sẽ giăng kết giới để không ảnh hưởng tới bên ngoài.”
“Có một số vấn đề, trước khi tìm hiểu được rõ ràng, ta không muốn đánh rắn động cỏ.”
“Vấn đề gì?”
“Mục đích nó phái con thi yêu đó đi thăm dò ta là gì? Và nguồn gốc của nó nữa. Có lẽ sẽ thu được một số thứ có giá trị từ chỗ nó.”
“Bắt lại hỏi một chút chẳng phải là sẽ biết được sao?” “Nếu đệ có thể hỏi ra được, còn đợi đến bây giờ sao?”
“Lần trước là do con thi yêu đó tự làm tự chịu, nó không ngoan ngoãn khai báo, kết cục chỉ có một thôi.”
“Cho nên lần này, ta càng không cho phép đệ tùy tiện ra tay”, ta cứng rắn nói, trong lòng thầm oán than, cậu ấy bề ngoài trông có vẻ nhàn nhã mà tính tình nóng nảy vẫn chẳng thua gì năm xưa.
“Dạ Lạc, đệ là đệ đệ của huynh, chuyện của huynh chính là chuyện của đệ. Vì sao huynh cứ thích một mình gánh vác tất cả mọi chuyện, không chịu để đệ làm chút gì đó cho huynh? Đệ biết huynh muốn bảo vệ đệ, không muốn đệ bị thương, nhưng đệ cũng vậy, đệ muốn bảo vệ đại ca của mình. Kẻ nào dám làm huynh bị thương dù chỉ một cọng tóc, đệ sẽ khiến hắn ta chết không có chỗ chôn”, Tiểu Ly như muốn đem tất cả sự kích động và phẫn nộ áp chế lâu nay của mình bộc phát ra ngoài, gắng sức dồn nén sự phẫn hận vào câu nói “chết không có chỗ chôn” kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.