Chương 10
Kim Bính
13/08/2023
Cấp hai bắt đầu học vào ngày mười bốn tháng hai, hôm nay là ngày thứ hai đầu tiên sau tết âm lịch. Năm lớp chín của Trần Hề còn một học kỳ cuối cùng, cô là thí sinh trong kỳ tuyển sinh tỉnh của trường trung học số 8 Hà Xuyên, học kỳ này cô trực tiếp đi học ở trường số 8.
Phương Mạt học dốt sau khi nghe nói vậy thì sợ ngây người: “Vậy không phải là em nhảy qua học kỳ hai lớp chín, lên lớp mười, trực tiếp học chương trình học cao hơn à? Trời đất ơi, Hề Hề em trâu bò quá vậy? Sau này chị không để bà nội bái Văn Thù Bồ Tát giúp chị nữa, chị bảo bà trực tiếp bái em luôn nhé!”
Lúc đó Trần Hề đang uống sữa bò, trong miệng còn ngậm một ngụm vừa chảy vào họng, giây tiếp theo đã sặc vào khí quản. Mũi cô chua xót, ho sặc sụa đến nỗi nước mắt suýt chút nữa đã chảy ra, nhưng vẫn khó khăn mà nhắc nhở: “Đừng… Nói… Lời… Đại… Nghịch…”
Phương Mạt muộn màng nhớ lại, lúc phản ứng lại cô ấy lập tức cảm thấy cổ họng mình bị bóp chặt. Cô ấy trợn to mắt nhìn bà nội nhà mình cầm bình tưới hoa tưới ngang qua người bọn họ, trong miệng bà lải nhải: “Một đám đứa nào cũng không biết tưới chút nước cho hoa cỏ, nhà lầu vẫn không bằng ở nông thôn, ở nông thôn dễ nuôi bao nhiêu, chứ đâu như nhà lầu đắt tiền ở đây…”
Phương Mạt và Trần Hề nhìn theo bà nội Phương đi đến ban công, may là bà không nghe thấy. Lòng Phương Mạt vẫn còn sợ hãi mà vỗ ngực: “Mạng chó của chị được bảo vệ!”
Trần Hề rất đồng tình mà gật đầu.
Thật ra đám học sinh tuyển sinh tỉnh Trần Hề vào cấp ba, chương trình học cũng không phải là chương trình học cấp ba, mà là học thi đua, học sinh tuyển sinh tỉnh trường số 8 từ trước tới nay đều được coi như mầm non thi đua mà bồi dưỡng.
Cho nên học kỳ này bọn họ sẽ vào trường cấp ba, chờ đến một tháng trước kỳ thi tuyển sinh cấp ba, trường trung học số 8 sẽ thả họ về trường cấp hai nguyên bản của mình, để họ củng cố lại một chút kiến thức cấp hai, sau đó tham dự kỳ thi cấp ba.
Hôm nay tới ngày các trường cấp một cấp hai cấp ba đại học trong thành phố Hà Xuyên khai giảng, người nhà họ Phương thống nhất dậy sớm. Bà nội Phương vội vàng làm bữa sáng trong bếp; Phương Mạt còn đang tập trung uốn tóc trong phòng ngủ; Phương Nhạc chạy bộ sáng về nhà tắm rửa; Trần Hề bất hạnh bị kéo tới sô pha, thỏa mãn d/ục vọng được quan tâm dặn dò của người cha già.
Lúc Phương Nhạc mặc chỉnh tề xuống lầu, lập tức nhìn thấy ông chủ Phương ngồi trên sofa miệng lưỡi liến thoắng, tay Trần Hề ngoan ngoãn đặt trên gối, chốc chốc lại gật đầu, chốc chốc lại hùa theo, đôi mắt to sáng ngời có thần, nghe rất nghiêm túc.
Bước chân Phương Nhạc chững lại một giây mới tiếp tục xuống lầu.
Khóe mắt của ông chủ Phương bắt được con trai, tha thiết kêu gọi: “Sao giờ con mới xuống, không phải chứ ba nói con nhé con trai, hôm nay khai giảng sao con còn chạy bộ buổi sáng. Ở độ tuổi hiện giờ của con quan trọng nhất phải là đảm bảo ngủ đủ, ngủ ngon xương cốt mới phát triển tốt, chiều cao của con còn rất nhiều không gian để cải thiện, biết không?”
Phương Nhạc liếc mắt nhìn Trần Hề.
Năm giờ mỗi ngày Trần Hề đều thức dậy, anh nằm trên giường luôn có thể nghe thấy tiếng động như mèo con.
“Cháu nói đúng không, Hề Hề?” Ông chủ Phương còn muốn tìm sự tán đồng.
Trần Hề ngẩn người, cô cảm thấy mình nằm không cũng trúng đạn. Nhưng hiển nhiên ông chủ Phương cũng không nhận ra chính Trần Hề là một “điển hình”, ông mang vẻ mặt mong chờ một người mới năm giờ sáng mỗi ngày đã rời giường tán đồng cách nói của ông.
Trần Hề sâu xa nói: “Chú Phương, chú chúc cháu học hành thật tốt mỗi ngày hướng về phía trước đi ạ.”
Ông chủ Phương chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì: “Chú chúc cháu học hành thật tốt mỗi ngày hướng về phía trước?”
“Nhất định cháu sẽ mỗi ngày hướng về phía trước!”
… Phương Nhạc rút lại ánh mắt của mình, đi thẳng vào bếp.
Sau bữa sáng mọi người đường ai nấy đi, ông chủ Phương và bà nội Phương đều dặn dò Phương Nhạc: “Giờ cao điểm người đông, cháu phải dẫn đúng đường, đừng để lạc mất Hề Hề. Tốt nhất là chiếm một ghế cho con bé, biết chưa?”
Vốn dĩ ông chủ Phương định ngày khai giảng hôm nay sẽ lái xe đưa ba đứa đến trường, nhưng không may là hôm qua xe bị trục trặc, giờ còn đang kiểm tra sửa chữa ở đại lý ô tô, chỉ có thể để chúng tự lực cánh sinh, dù sao chúng cũng là những người có trí lực bình thường, bình thường chị em Phương Nhạc cũng tự đi xe buýt đi học.
Ba học sinh phải đến ba trường khác nhau, trường số 8 và trường cấp hai Văn Khải của Phương Nhạc đúng lúc không cách xa nhau lắm, hai người Trần Hề Phương Nhạc tiện đường, người lớn bèn giao Trần Hề cho Phương Nhạc.
Xuống dưới lầu, ba người lại chia binh thành hai đường, Phương Mạt phải đến cửa bắc của tiểu khu bắt xe, Trần Hề Phương Nhạc phải đi cửa chính.
Bầu trời quang đãng không mây, mùa xuân đang muốn hồi sinh, cửa hàng hai bên đường đã đặt thêm rất nhiều đồ trang trí cho lễ tình nhân.
Trần Hề đeo cặp sách đi bên cạnh Phương Nhạc. Sải chân Phương Nhạc rộng, Trần Hề không đuổi kịp nổi, nhưng cô cũng không bảo anh chậm lại, cô bước thêm mấy bước vẫn có thể đi song song với Phương Nhạc.
Trần Hề hỏi Phương Nhạc: “Ngồi xe buýt cần khoảng bao lâu?”
Phương Nhạc nói: “Nửa tiếng.”
Trần Hề lại hỏi: “Trường cậu cách trường số 8 xa lắm à? Lúc trước tôi đến trường số 8, không để ý đến gần đó còn có trường học.”
Phương Nhạc nói cho cô: “Hơn một trạm.”
“Vậy tôi tới trạm trước hay là cậu tới trước?”
“Tôi.” Trần Hề nhớ lại đường đi của xe buýt mà cô cố tình nhìn qua: “Vậy là cậu xuống xe ở trạm đường Hồ Sơn Nam.”
Trạm xe buýt cách đó không xa không gần, đi bộ chưa tới mười phút. Ở đây rất nhiều tiểu khu, cho nên giờ cao điểm sẽ có một đám người tụ tập, tuổi tác từ già, trung niên, đến thanh niên, tạm thời không nhìn thấy học sinh tiểu học. Nhưng số lượng học sinh trung học khá nhiều, nhìn họ mặc đồng phục là hiểu ngay.
Phương Nhạc gặp phải mấy người quen, mọi người chào hỏi nhau đơn giản. Trong đó chỉ có Liêu Tri Thời không mặc đồng phục, cậu ta gục mặt xuống bộ dạng ngái ngủ, nhìn thấy Phương Nhạc thì lười biếng gật đầu, tầm mắt chuyển qua đặt trên người Trần Hề, sau khi suy nghĩ nhanh thì hỏi anh: “Thí sinh tỉnh?”
Trần Hề nghe thấy tập mãi thành thói quen mà trả lời đối phương: “Đúng vậy chào cậu.”
Đây không phải lần đầu tiên Trần Hề gặp phải người xa lạ chào hỏi mình. Cũng nhờ Phan Đại Châu quảng bá ở giai đoạn trước, đám người chung quanh đều từng nghe thấy nhà họ Phương có một người điếc đến. Sau đó lại nhờ phúc của ông chủ Phương, ông chủ Phương bác bỏ tin đồn, nói đứa trẻ không điếc, rất khỏe manh, trí tuệ còn rất cao. Còn trí tuệ cao đến cỡ nào? Người ta thi đậu tuyển sinh tỉnh!
Từ “thí sinh tỉnh” này là dựa vào lần giảng giải Phương Nhạc lần đó, ông chủ Phương vất vả lắm mới nhớ kỹ.
Trần Hề cũng không xem thường sự nhiệt tình lan truyền tin đồn của nhân dân cả nước, tóm lại trừ lần đầu tiên cô được người lạ chào hỏi còn cảm thấy không thể hiểu được ra, sau này cô đã thích ứng tốt.
Có lẽ Liêu Tri Thời cảm thấy cô đáp thật bình tĩnh, cười cười nói tiếp: “Đại thần.”
Trần Hề tâm lặng như nước cũng đáp lời: “Quá khen rồi.”
Liêu Tri Thời sửng sốt.
Phương Nhạc tiến lên một bước, vừa vặn ngăn cản tầm nhìn của Liêu Tri Thời, Liêu Tri Thời còn tính nói gì đó, Phương Nhạc mở miệng: “Xe tới.”
Xe buýt dừng lại, đám người ùa lên, đám Phương Nhạc cũng không đi phía trước, chờ họ lên xe tất nhiên đã không còn ghế, ngay cả chỗ đặt chân cũng phải tính toán kỹ lưỡng.
Với chiều cao hiện giờ của Trần Hề phải kéo thẳng cánh tay mới có thể nắm được tay nắm treo trên đỉnh thùng xe, xe buýt như thế này là lần đầu tiên cô đi, cô còn muốn nhìn ra ngoài cửa sổ một chút. Cho nên sau khi cố sức nắm tay nắm treo đi qua mấy trạm, cô dứt khoát buông tay, nắm lấy quai đeo rũ xuống trên ba lô của Phương Nhạc.
Phương Nhạc nhìn về phía cô, tâm hồn của Trần Hề đều đã ở ngoài cửa sổ xe.
Một đường chen chúc nhốn nháo, xe buýt báo trạm “đường Hồ Sơn Nam”, Trần Hề nhắc nhở Phương Nhạc: “Cậu tới rồi.”
Phương Nhạc “ừ”, Trần Hề buông quai đeo ba lô của anh ra, Phương Nhạc và các bạn cùng xuống xe.
Trần Hề nhìn anh đi xe, nghĩ thầm thì ra trường cấp hai Văn Khải là như thế này.
Ngày đầu khai giảng, theo truyền thống sẽ không chính thức học. Phương Nhạc nhận sách mới, ném phần của Phan Đại Châu lên bàn cậu chàng.
Sáng nay Phan Đại Châu ngồi xe của nhà tới, tan học cũng có người nhà tới đón. Tiểu khu hai nhà Phan Phương liền nhau, vốn dĩ về nhà có thể qua nhà Phương Nhạc, nhưng tối nay Phan Đại Châu muốn đi uống rượu mừng, tan học sẽ đến thẳng khách sạn.
Hai người tách nhau ở cổng trường, vào lúc Phan Đại Châu lên xe đột nhiên nhớ ra, quay đầu gọi Phương Nhạc: “Đúng rồi, giúp tao hỏi thăm Trần Hề nhé, bắt đầu từ mai tao sẽ cùng đi xe buýt với hai tụi mày!”
Phương Nhạc không đáp lời cậu, đi thẳng đến trạm xe buýt chờ xe. Chỉ một lát sau xe buýt đã tới, giờ cao điểm buổi chiều cứ như sao chép giờ cao điểm buổi sáng, ngay cả người bên trong cũng giống.
Trần Hề nhìn thấy Phương Nhạc, hai mắt sáng lên gọi anh: “Phương Nhạc!”
Cánh tay cô khó khăn treo trên vòng tay nắm xe buýt, sau khi nhìn thấy người cô lập tức buông tay, đi lên vị trí phía trước gần hơn một chút, tiến đến trước mặt Phương Nhạc, tay rất tự nhiên mà nắm lấy ba lô Phương Nhạc.
“Tôi đoán chắc cậu cũng ngồi xe đợt này, thời gian chúng ta tan học không khác nhau lắm.” Giọng điệu của Trần Hề cực kỳ vui sướng.
Phương Nhạc không cử động, mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, tùy cho Trần Hề coi mình là tay vịn. Hai người lại một đường chen chúc nhốn nháo, về tới vị trí lên xe lúc sáng.
Xuống xe buýt, Trần Hề lưng đeo cặp sách, như cái đuôi nhỏ đi theo bên cạnh Phương Nhạc. Sải chân Phương Nhạc vẫn rộng, Trần Hề cũng bước nhanh như cũ.
Có một đôi yêu nhau ôm bó hoa đi qua người họ, tiệm cà phê ven đường dán thông báo mua một tặng một chỉ trong ngày lễ tình nhân, ngoài cửa tiệm cơm Tây có nhân viên cửa hàng đang tặng hoa hồng.
Cổng lớn tiểu khu đã gần ngay trước mắt, Phương Nhạc bỗng mở miệng: “Biết ngồi xe buýt chưa?”
Trần Hề nói: “Đương nhiên biết rồi.”
Phương Nhạc: “Đường cũng thuộc rồi?”
Trần Hề: “Cơ bản đã thuộc.”
Phương Nhạc: “Vậy em có còn nhớ vào ngày đầu tiên em tới đây, tôi đã từng nói gì với em không?”
Trần Hề sửng sốt: “… Nhớ.”
Phương Nhạc nhìn cô một cái, nói: “Nhớ thì tốt.”
- ----------------------------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trần Hề: "Sau này anh nhớ kỹ là tốt rồi!"
Phương Mạt học dốt sau khi nghe nói vậy thì sợ ngây người: “Vậy không phải là em nhảy qua học kỳ hai lớp chín, lên lớp mười, trực tiếp học chương trình học cao hơn à? Trời đất ơi, Hề Hề em trâu bò quá vậy? Sau này chị không để bà nội bái Văn Thù Bồ Tát giúp chị nữa, chị bảo bà trực tiếp bái em luôn nhé!”
Lúc đó Trần Hề đang uống sữa bò, trong miệng còn ngậm một ngụm vừa chảy vào họng, giây tiếp theo đã sặc vào khí quản. Mũi cô chua xót, ho sặc sụa đến nỗi nước mắt suýt chút nữa đã chảy ra, nhưng vẫn khó khăn mà nhắc nhở: “Đừng… Nói… Lời… Đại… Nghịch…”
Phương Mạt muộn màng nhớ lại, lúc phản ứng lại cô ấy lập tức cảm thấy cổ họng mình bị bóp chặt. Cô ấy trợn to mắt nhìn bà nội nhà mình cầm bình tưới hoa tưới ngang qua người bọn họ, trong miệng bà lải nhải: “Một đám đứa nào cũng không biết tưới chút nước cho hoa cỏ, nhà lầu vẫn không bằng ở nông thôn, ở nông thôn dễ nuôi bao nhiêu, chứ đâu như nhà lầu đắt tiền ở đây…”
Phương Mạt và Trần Hề nhìn theo bà nội Phương đi đến ban công, may là bà không nghe thấy. Lòng Phương Mạt vẫn còn sợ hãi mà vỗ ngực: “Mạng chó của chị được bảo vệ!”
Trần Hề rất đồng tình mà gật đầu.
Thật ra đám học sinh tuyển sinh tỉnh Trần Hề vào cấp ba, chương trình học cũng không phải là chương trình học cấp ba, mà là học thi đua, học sinh tuyển sinh tỉnh trường số 8 từ trước tới nay đều được coi như mầm non thi đua mà bồi dưỡng.
Cho nên học kỳ này bọn họ sẽ vào trường cấp ba, chờ đến một tháng trước kỳ thi tuyển sinh cấp ba, trường trung học số 8 sẽ thả họ về trường cấp hai nguyên bản của mình, để họ củng cố lại một chút kiến thức cấp hai, sau đó tham dự kỳ thi cấp ba.
Hôm nay tới ngày các trường cấp một cấp hai cấp ba đại học trong thành phố Hà Xuyên khai giảng, người nhà họ Phương thống nhất dậy sớm. Bà nội Phương vội vàng làm bữa sáng trong bếp; Phương Mạt còn đang tập trung uốn tóc trong phòng ngủ; Phương Nhạc chạy bộ sáng về nhà tắm rửa; Trần Hề bất hạnh bị kéo tới sô pha, thỏa mãn d/ục vọng được quan tâm dặn dò của người cha già.
Lúc Phương Nhạc mặc chỉnh tề xuống lầu, lập tức nhìn thấy ông chủ Phương ngồi trên sofa miệng lưỡi liến thoắng, tay Trần Hề ngoan ngoãn đặt trên gối, chốc chốc lại gật đầu, chốc chốc lại hùa theo, đôi mắt to sáng ngời có thần, nghe rất nghiêm túc.
Bước chân Phương Nhạc chững lại một giây mới tiếp tục xuống lầu.
Khóe mắt của ông chủ Phương bắt được con trai, tha thiết kêu gọi: “Sao giờ con mới xuống, không phải chứ ba nói con nhé con trai, hôm nay khai giảng sao con còn chạy bộ buổi sáng. Ở độ tuổi hiện giờ của con quan trọng nhất phải là đảm bảo ngủ đủ, ngủ ngon xương cốt mới phát triển tốt, chiều cao của con còn rất nhiều không gian để cải thiện, biết không?”
Phương Nhạc liếc mắt nhìn Trần Hề.
Năm giờ mỗi ngày Trần Hề đều thức dậy, anh nằm trên giường luôn có thể nghe thấy tiếng động như mèo con.
“Cháu nói đúng không, Hề Hề?” Ông chủ Phương còn muốn tìm sự tán đồng.
Trần Hề ngẩn người, cô cảm thấy mình nằm không cũng trúng đạn. Nhưng hiển nhiên ông chủ Phương cũng không nhận ra chính Trần Hề là một “điển hình”, ông mang vẻ mặt mong chờ một người mới năm giờ sáng mỗi ngày đã rời giường tán đồng cách nói của ông.
Trần Hề sâu xa nói: “Chú Phương, chú chúc cháu học hành thật tốt mỗi ngày hướng về phía trước đi ạ.”
Ông chủ Phương chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì: “Chú chúc cháu học hành thật tốt mỗi ngày hướng về phía trước?”
“Nhất định cháu sẽ mỗi ngày hướng về phía trước!”
… Phương Nhạc rút lại ánh mắt của mình, đi thẳng vào bếp.
Sau bữa sáng mọi người đường ai nấy đi, ông chủ Phương và bà nội Phương đều dặn dò Phương Nhạc: “Giờ cao điểm người đông, cháu phải dẫn đúng đường, đừng để lạc mất Hề Hề. Tốt nhất là chiếm một ghế cho con bé, biết chưa?”
Vốn dĩ ông chủ Phương định ngày khai giảng hôm nay sẽ lái xe đưa ba đứa đến trường, nhưng không may là hôm qua xe bị trục trặc, giờ còn đang kiểm tra sửa chữa ở đại lý ô tô, chỉ có thể để chúng tự lực cánh sinh, dù sao chúng cũng là những người có trí lực bình thường, bình thường chị em Phương Nhạc cũng tự đi xe buýt đi học.
Ba học sinh phải đến ba trường khác nhau, trường số 8 và trường cấp hai Văn Khải của Phương Nhạc đúng lúc không cách xa nhau lắm, hai người Trần Hề Phương Nhạc tiện đường, người lớn bèn giao Trần Hề cho Phương Nhạc.
Xuống dưới lầu, ba người lại chia binh thành hai đường, Phương Mạt phải đến cửa bắc của tiểu khu bắt xe, Trần Hề Phương Nhạc phải đi cửa chính.
Bầu trời quang đãng không mây, mùa xuân đang muốn hồi sinh, cửa hàng hai bên đường đã đặt thêm rất nhiều đồ trang trí cho lễ tình nhân.
Trần Hề đeo cặp sách đi bên cạnh Phương Nhạc. Sải chân Phương Nhạc rộng, Trần Hề không đuổi kịp nổi, nhưng cô cũng không bảo anh chậm lại, cô bước thêm mấy bước vẫn có thể đi song song với Phương Nhạc.
Trần Hề hỏi Phương Nhạc: “Ngồi xe buýt cần khoảng bao lâu?”
Phương Nhạc nói: “Nửa tiếng.”
Trần Hề lại hỏi: “Trường cậu cách trường số 8 xa lắm à? Lúc trước tôi đến trường số 8, không để ý đến gần đó còn có trường học.”
Phương Nhạc nói cho cô: “Hơn một trạm.”
“Vậy tôi tới trạm trước hay là cậu tới trước?”
“Tôi.” Trần Hề nhớ lại đường đi của xe buýt mà cô cố tình nhìn qua: “Vậy là cậu xuống xe ở trạm đường Hồ Sơn Nam.”
Trạm xe buýt cách đó không xa không gần, đi bộ chưa tới mười phút. Ở đây rất nhiều tiểu khu, cho nên giờ cao điểm sẽ có một đám người tụ tập, tuổi tác từ già, trung niên, đến thanh niên, tạm thời không nhìn thấy học sinh tiểu học. Nhưng số lượng học sinh trung học khá nhiều, nhìn họ mặc đồng phục là hiểu ngay.
Phương Nhạc gặp phải mấy người quen, mọi người chào hỏi nhau đơn giản. Trong đó chỉ có Liêu Tri Thời không mặc đồng phục, cậu ta gục mặt xuống bộ dạng ngái ngủ, nhìn thấy Phương Nhạc thì lười biếng gật đầu, tầm mắt chuyển qua đặt trên người Trần Hề, sau khi suy nghĩ nhanh thì hỏi anh: “Thí sinh tỉnh?”
Trần Hề nghe thấy tập mãi thành thói quen mà trả lời đối phương: “Đúng vậy chào cậu.”
Đây không phải lần đầu tiên Trần Hề gặp phải người xa lạ chào hỏi mình. Cũng nhờ Phan Đại Châu quảng bá ở giai đoạn trước, đám người chung quanh đều từng nghe thấy nhà họ Phương có một người điếc đến. Sau đó lại nhờ phúc của ông chủ Phương, ông chủ Phương bác bỏ tin đồn, nói đứa trẻ không điếc, rất khỏe manh, trí tuệ còn rất cao. Còn trí tuệ cao đến cỡ nào? Người ta thi đậu tuyển sinh tỉnh!
Từ “thí sinh tỉnh” này là dựa vào lần giảng giải Phương Nhạc lần đó, ông chủ Phương vất vả lắm mới nhớ kỹ.
Trần Hề cũng không xem thường sự nhiệt tình lan truyền tin đồn của nhân dân cả nước, tóm lại trừ lần đầu tiên cô được người lạ chào hỏi còn cảm thấy không thể hiểu được ra, sau này cô đã thích ứng tốt.
Có lẽ Liêu Tri Thời cảm thấy cô đáp thật bình tĩnh, cười cười nói tiếp: “Đại thần.”
Trần Hề tâm lặng như nước cũng đáp lời: “Quá khen rồi.”
Liêu Tri Thời sửng sốt.
Phương Nhạc tiến lên một bước, vừa vặn ngăn cản tầm nhìn của Liêu Tri Thời, Liêu Tri Thời còn tính nói gì đó, Phương Nhạc mở miệng: “Xe tới.”
Xe buýt dừng lại, đám người ùa lên, đám Phương Nhạc cũng không đi phía trước, chờ họ lên xe tất nhiên đã không còn ghế, ngay cả chỗ đặt chân cũng phải tính toán kỹ lưỡng.
Với chiều cao hiện giờ của Trần Hề phải kéo thẳng cánh tay mới có thể nắm được tay nắm treo trên đỉnh thùng xe, xe buýt như thế này là lần đầu tiên cô đi, cô còn muốn nhìn ra ngoài cửa sổ một chút. Cho nên sau khi cố sức nắm tay nắm treo đi qua mấy trạm, cô dứt khoát buông tay, nắm lấy quai đeo rũ xuống trên ba lô của Phương Nhạc.
Phương Nhạc nhìn về phía cô, tâm hồn của Trần Hề đều đã ở ngoài cửa sổ xe.
Một đường chen chúc nhốn nháo, xe buýt báo trạm “đường Hồ Sơn Nam”, Trần Hề nhắc nhở Phương Nhạc: “Cậu tới rồi.”
Phương Nhạc “ừ”, Trần Hề buông quai đeo ba lô của anh ra, Phương Nhạc và các bạn cùng xuống xe.
Trần Hề nhìn anh đi xe, nghĩ thầm thì ra trường cấp hai Văn Khải là như thế này.
Ngày đầu khai giảng, theo truyền thống sẽ không chính thức học. Phương Nhạc nhận sách mới, ném phần của Phan Đại Châu lên bàn cậu chàng.
Sáng nay Phan Đại Châu ngồi xe của nhà tới, tan học cũng có người nhà tới đón. Tiểu khu hai nhà Phan Phương liền nhau, vốn dĩ về nhà có thể qua nhà Phương Nhạc, nhưng tối nay Phan Đại Châu muốn đi uống rượu mừng, tan học sẽ đến thẳng khách sạn.
Hai người tách nhau ở cổng trường, vào lúc Phan Đại Châu lên xe đột nhiên nhớ ra, quay đầu gọi Phương Nhạc: “Đúng rồi, giúp tao hỏi thăm Trần Hề nhé, bắt đầu từ mai tao sẽ cùng đi xe buýt với hai tụi mày!”
Phương Nhạc không đáp lời cậu, đi thẳng đến trạm xe buýt chờ xe. Chỉ một lát sau xe buýt đã tới, giờ cao điểm buổi chiều cứ như sao chép giờ cao điểm buổi sáng, ngay cả người bên trong cũng giống.
Trần Hề nhìn thấy Phương Nhạc, hai mắt sáng lên gọi anh: “Phương Nhạc!”
Cánh tay cô khó khăn treo trên vòng tay nắm xe buýt, sau khi nhìn thấy người cô lập tức buông tay, đi lên vị trí phía trước gần hơn một chút, tiến đến trước mặt Phương Nhạc, tay rất tự nhiên mà nắm lấy ba lô Phương Nhạc.
“Tôi đoán chắc cậu cũng ngồi xe đợt này, thời gian chúng ta tan học không khác nhau lắm.” Giọng điệu của Trần Hề cực kỳ vui sướng.
Phương Nhạc không cử động, mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, tùy cho Trần Hề coi mình là tay vịn. Hai người lại một đường chen chúc nhốn nháo, về tới vị trí lên xe lúc sáng.
Xuống xe buýt, Trần Hề lưng đeo cặp sách, như cái đuôi nhỏ đi theo bên cạnh Phương Nhạc. Sải chân Phương Nhạc vẫn rộng, Trần Hề cũng bước nhanh như cũ.
Có một đôi yêu nhau ôm bó hoa đi qua người họ, tiệm cà phê ven đường dán thông báo mua một tặng một chỉ trong ngày lễ tình nhân, ngoài cửa tiệm cơm Tây có nhân viên cửa hàng đang tặng hoa hồng.
Cổng lớn tiểu khu đã gần ngay trước mắt, Phương Nhạc bỗng mở miệng: “Biết ngồi xe buýt chưa?”
Trần Hề nói: “Đương nhiên biết rồi.”
Phương Nhạc: “Đường cũng thuộc rồi?”
Trần Hề: “Cơ bản đã thuộc.”
Phương Nhạc: “Vậy em có còn nhớ vào ngày đầu tiên em tới đây, tôi đã từng nói gì với em không?”
Trần Hề sửng sốt: “… Nhớ.”
Phương Nhạc nhìn cô một cái, nói: “Nhớ thì tốt.”
- ----------------------------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trần Hề: "Sau này anh nhớ kỹ là tốt rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.