Chương 74
Kim Bính
15/09/2023
Sáng sớm mở mắt, hoặc là kiểu mở mơ mơ màng màng, hoặc như khi mở trình duyệt trên máy tính, mí mắt có chút đông cứng, mặc dù quá trình sau khi mở mắt không có bộ đệm, vừa dứt khoát vừa nhanh nhẹn, nhưng điều đó không có nghĩa ý thức của con người đã tỉnh táo hoàn toàn, cho nên Trần Hề còn mơ hồ, mà Phương Nhạc cũng không biết.
Phương Nhạc đã tỉnh lại một lúc rồi.
Căn phòng này của Trần Hề là phòng dành cho em bé, diện tích có hơi nhỏ, giường của Phương Nhạc là 2m còn giường của Trần Hề chỉ có 1m3, chiếc giường 1m3 này đối với Trần Hề không hề nhỏ, đủ để cô lăn lộn trên đó, trước kia Phương Nhạc có ngồi trên giường của cô mấy lần, cái giường này đối với anh mà nói thì rất nhỏ, cho đến tối hôm qua nằm trên đây, anh càng nhận thức rõ ràng hơn về độ nhỏ của cái giường này.
Trần Hề chừa cho anh một khoảng trống, anh vừa nằm xuống đã chiếm gần hết, chân đụng thẳng phía cuối giường, nằm ngay ngắn một hồi, sau đó thì ôm Trần Hề ngủ, Trần Hề cũng vui vẻ giữ lấy trước ngực áo thun của anh, mi mắt anh cong cong, không có chút phòng bị nào, Phương Nhạc đặt tay sau lưng cô, cũng cười khẽ với cô.
Hai người cứ như thế nhắm mắt lại, Phương Nhạc cũng không biết chuyện gì đã xảy ra mà nụ cười trước khi ngủ của Trần Hề cứ đọng mãi trong đầu anh. Nửa đêm Phương Nhạc mở mắt ra, trong chiếc chăn màu hồng, anh nhìn người trong lòng mình, không còn cách nào khác chỉ có thể ra khỏi chăn, nửa chân để bên ngoài giường, hai tay để sau gáy, cho mình mát một chút.
Đợi khi cơ thể mát rồi anh mới trở về trong chăn, ôm Trần Hề ngủ tiếp, lúc này anh mới ngủ một giấc đến rạng sáng, khi tỉnh lại, anh vẫn nghĩ trước khi ngủ Trần Hề có dáng vẻ gì, lúc tỉnh ngủ Trần Hề vẫn như vậy, tướng ngủ của Trần Hề tương đối ngoan, một đêm nằm trong lòng anh hầu như không hề nhúc nhích.
Sáng sớm cơ thể có phản ứng là chuyện bình thường, vốn dĩ Phương Nhạc chỉ đang nhìn cô chằm chằm, nhưng nhìn hồi lâu thì không kiềm được lòng nên hôn cô một chút, cảm thấy chưa đủ, lại hôn thêm một cái nữa, sau đó cái hôn này chuyển từ nhẹ sang nặng, từ chậm rãi sang gấp gáp, động tác cũng ngày càng lớn hơn. Cho nên khi Trần Hề mở mắt ra, đôi mắt ánh nước sáng rực, trông rất có tinh thần, Phương Nhạc đã đoán ra là trước khi cô bị anh hôn đã tỉnh rồi, chỉ cố ý giả vờ ngủ thôi.
Vì thế Phương Nhạc mới nói với cô câu nói kia: "Bây giờ em còn tưởng rằng, buổi tối anh đóng cửa vì không muốn nói chuyện với em nữa không?"
Trần Hề chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt thêm mấy cái nữa, Phương Nhạc đợi một hồi, thấy cô không nói gì nên anh bóp cằm cô hỏi: "Hả?"
Trần Hề mới từ trong chăn vươn tay ra, che mặt mình, ngăn cản sự thật mình bị buộc phải chấp nhận, từ dưới đáy lòng phát ra tiếng khàn khàn: "Hay là anh suy nghĩ một chút, giữ lại một chút bí mật nhé?"
Phương Nhạc cười: "Không phải trước đó em nói sao, thà giấu diếm sợ đầu sợ đuôi, chẳng bằng nói rõ với nhau?"
"Muốn nói nhiều thế sao?"
"Hối hận à? Bây giờ hối hận có phải muộn quá rồi không." Phương Nhạc tách hai tay cô ra.
Trần Hề cũng thuận thế buông ra: "Không hối hận, em chẳng thèm hối hận đâu."
"Vậy khi nãy em giả vờ ngủ làm gì?" Phương Nhạc nói: "Ngày hôm qua lá gan của em lớn lắm mà."
"Giả vờ ngủ gì chứ?" Trần Hề vô tội nói: "Em không có giả vờ ngủ."
Phương Nhạc nói: "Anh hôn em lâu như thế, em không tỉnh sao?"
"... Chẳng trách em lại cảm thấy nhột nhột." Trần Hề bỗng nói.
Phương Nhạc dừng một chút: "Em ngủ say thế à?"
“Tối qua em ngủ say thật đấy.” Trần Hề nói.
Phương Nhạc nhìn cô hồi lâu, chắc chắn chất lượng ngủ của cô tốt thật, anh mới thở dài, buồn cười nhéo lấy gò má của cô, tay dưới chăn nhẹ nhàng ôm eo cô, ngoài ra thì không động đậy gì, muốn chờ bản thân tỉnh táo lại.
Trần Hề cũng bất ngờ khi vừa nãy mình ngủ sâu như thế, bên ngoài mặt trời đã lên cao chói chang rực rỡ, không biết đã mấy giờ rồi, cô sờ tóc Phương Nhạc, từ từ xoa xoa đầu anh, ngón tay lại dán lên da đầu anh, nhấn nhấn, giống như đang vẽ vòng tròn.
Phương Nhạc nhắm mắt, một lát sau, anh cảm thấy cằm mình mềm mềm, anh mở mắt ra, mặt đối mặt với Trần Hề, Trần Hề không cử động nữa, Phương Nhạc cứ nhìn cô như thế. Trần Hề đợi một lát, sau đó lại hôn lên cằm anh, Phương Nhạc thuận thế nhanh chóng bắt lấy môi cô, giọng nói trầm thấp bất đắc dĩ vang lên giữa môi cô: "Đến chịu tội à?"
"Anh không để em phải chịu tội đâu." Giọng Trần Hề rất nhỏ.
Trái tim Phương Nhạc mềm nhũn, nhưng cơ thể lại căng lên cứng ngắc, nặng nề ngăn người lại.
Hai người tắm xong, bụng đói ùng ục chuẩn bị ăn cơm trưa, đi xuống lầu, Phương Nhạc hỏi cô: "Muốn ăn gì? Em uống sữa lót bụng trước đi."
"Anh nấu cơm hả?" Trần Hề nói: "Hay để em làm cho, ngày hôm qua có mua sườn không? Em làm món sườn xào tỏi cho anh."
Phương Nhạc không nhớ trước kia cô đã từng làm hay chưa nói: "Trước kia em từng làm sườn xào tỏi rồi à?"
Trần Hề mở tủ lạnh ra, lấy hộp sườn kia ra: "Không có."
"Vậy em biết nấu à?"
"Em lên điện thoại tra một chút." Trần Hề mở điện thoại lên nói: "Trong trường học nhà ăn nấu món sườn xào tỏi rất ngon, em đã muốn tự mình làm thử từ lâu rồi."
"... Học tạm thời à?"
Trần Hề: "Ừ, chắc sẽ rất đơn giản."
Phương Nhạc khoanh tay, dựa vào vách tường nhà bếp, cười nói: "Còn nhớ lần đầu tiên em nấu cơm cho anh không?"
Trần Hề nhớ lại: "Hình như là khi em đi tập huấn về, anh đi đón em phải không?"
"Ừ." Phương Nhạc nói: "Anh còn nhớ khi ấy em nói với anh, em muốn thể hiện tài năng của mình, dáng vẻ đó biểu cảm đó, tự tin không ai bằng, anh thật sự nghĩ em biết làm."
Trần Hề nghe thấy có gì đó không đúng: "Chẳng lẽ em không biết làm à? Em làm mì sợi, ăn rất ngon mà, anh cũng ăn hết đó thôi."
Phương Nhạc nhắc nhở cô: "Em quên mất sau đó còn có thêm chuyện gì à?"
Trần Hề nói: "Sai lầm nhỏ thôi mà."
Phương Nhạc bỏ tay xuống, đi đến, nói: "Lại muốn có thêm sai lầm nhỏ à, anh sợ em chờ lát nữa chết đói, nên em nghiên cứu món mới của em đi, anh nhìn rồi sẽ làm những thứ khác."
Trần Hề ngẩng đầu, ưỡn cao ngực, cực kỳ tự tin nói: "Chờ lát nữa nếm hương vị trên đầu lưỡi anh đi!"
Phương Nhạc cười: "Được, anh chờ."
Hai người ai cũng bận, Trần Hề chờ được thể hiện tài năng, Phương Nhạc cũng chờ cô tạo ra kỳ tích, kết quả bỗng nhiên có bất ngờ, kỳ vọng của hai người rơi vào hư vô, vừa mới đổ dầu vào nổi, tiếng máy hút khói bỗng nhiên dừng lại, lửa trên bếp chập chờn hai cái, cuối cùng tắt mất.
Cúp điện, bởi vì đồ trong bếp đều sử dụng điện, nên hai người không thể nào tiếp tục làm thức ăn nữa.
Phương Nhạc gọi điện thoại cho bên quản lý tòa nhà, bên quản lý nói với họ khoảng bốn giờ chiều mới có điện. Cúp máy, Phương Nhạc nói: "Anh đi ra ngoài mua chút đồ ăn, em ở nhà đợi đi."
Trần Hề nói: "Gọi giao hàng đi."
Phương Nhạc: "Gọi giao hàng không biết phải chờ bao lâu, mất điện họ cũng không thể đưa lên lầu được, anh sẽ về nhanh thôi."
Trần Hề còn đang mặc đồ ngủ, Phương Nhạc cũng thế, nhưng Phương Nhạc là nam, tùy tiện khoác áo khoác vào là ra ngoài được rồi.
Gần tiểu khu có không ít quán ăn, hỏi ý kiến Trần Hề xong, Phương Nhạc đến một quán gần nhà, ở cửa quán vừa khéo gặp Phan Đại Châu.
Phan Đại Châu vừa mới rời giường, nhà không có ai, nên cậu ra ngoài tìm đồ ăn, thấy Phương Nhạc mắt sáng rực lên: "Sao mày ở đây thế?"
Phương Nhạc nói: "Tiểu khu bọn tao bị cúp điện, tao ra ngoài mua đồ ăn, mày thì sao?"
"Cũng mua đồ ăn, nhưng mà tiểu khu nhà tao không bị cúp điện." Vốn Phan Đại Châu muốn ăn mì xào, Phương Nhạc vào cửa hàng hamburger nên cậu dứt khoát đi theo anh: "Mày nói xem mày bận chuyện gì thế, cũng chẳng thèm xem điện thoại luôn à?"
“Mày gửi WeChat cho tao hả?" Phương Nhạc cầm điện thoại ra xem, không thấy tin nhắn nào.
"Không có, tao đăng vòng bạn bè, mới đăng tối qua, mày còn chưa nhấn like hình cho tao."
Phương Nhạc: "..."
Phan Đại Châu đăng trên vòng bạn bè chính là hình cậu chụp chung với Trương Tiểu Hạ, bởi vì Trương Tiểu Hạ ở nơi khác, cho nên bây giờ chụp chung thì đều là tự họ chụp, sau đó ghép lại với nhau.
Việc yêu đương của Phan Đại Châu đã khiến một nhóm người cực sốc, ngày hôm đó khi du lịch ở thôn Ẩn, Phan Đại Châu chính thức đăng thông báo lên vòng bạn bè, trong hình, cậu và Trương Tiểu Hạ đều mặc hán phục, đứng trên cây cầu vòm đá hai trụ ba lỗ được xây dựng từ thời nhà Tống. Trước đó Trương Tiểu Hạ đã nói với Trần Hề về chuyện của hai người, Phan Đại Châu cũng chỉ nói với Phương Nhạc, cho nên khi tấm hình này được đăng công khai ra ngoài, thì mấy người Bạch Chỉ và Lâu Minh Lý đều nhắn tin thể hiện sự bất bình.
Mọi người đều cho rằng Phan Đại Châu vẫn còn trẻ con, cả ngày mê mệt với mấy trái trứng bất ngờ, ai ngờ cậu lại nhanh chân giành trước, đột nhiên ném ra một trái bom phát nổ như thế.
Nhưng mà bọn họ vẫn rất xem trọng Phan Đại Châu, trước giờ cậu chưa mua nhầm trứng bất ngờ, lại đứng đầu trong mấy trò lừa bịp ngây thơ, nhưng mà suốt ngày diễn yêu thương trên mạng xã hội cũng không viết mấy chữ chán ghét gì, chỉ đăng một tấm hình ghép chung với nhau, ví dụ như cậu ăn cơm, sẽ chụp nửa bàn cơm, Trương Tiểu Hạ cũng ăn cơm, rồi chụp nửa bàn cơm còn lại, hai người ghép lại thành một tấm hình, đôi tình nhân yêu xa đặt hết tình yêu vào tấm hình này.
Bình thường mọi người cũng nhấn thích, nếu Phương Nhạc không nhấn, Phan Đại Châu sẽ đuổi theo hỏi anh.
Phương Nhạc thuận tay nhấn thích cho cậu.
Phan Đại Châu nói: "Trần Hề cũng chưa nhấn thích, hai người bị gì thế, đều không thèm lướt vòng bạn bè à?"
Phương Nhạc cất điện thoại, xếp hàng chờ gọi món, nói: "Mày đủ rồi đấy, đừng ngây thơ như thế."
"Chuyện này có thể nói là ngây thơ sao? Mày hỏi Trần Hề xem, nếu cô ấy mặc quần áo đẹp thì có thích nghe người khác khen không?"
"Mày xem cô ấy là mày à?"
"Đương nhiên cô ấy không phải tao, nếu không mày thay đổi thái độ nhiều như thế." Phan Đại Châu cố ý chậc lưỡi hai tiếng, sâu xa nói: "Chút tâm tư đó của mày..."
Phương Nhạc cạn lời nói: "Mày đừng nói chuyện kiểu đáng ghét như thế."
Phan Đại Châu đang cố ý, anh cười một chút, đụng cánh tay Phương Nhạc nói: "Ôi, mày còn nghĩ đến cô ấy à? Hai ngày trước lúc ăn cơm, ở trước mặt cô ấy tao nói có rất nhiều nữ sinh muốn thêm WeChat của mày, mà cô ấy chẳng có chút phản ứng nào."
Phương Nhạc: "Thì ra là mày đang thăm dò giúp tao đó hả?"
Phan Đại Châu: "Không cần cảm ơn tao đâu, anh em cả mà, nhưng mà cuối cùng mày đã chết tâm chưa thế?"
Phương Nhạc không để ý đến cậu, điện thoại có tin nhắn WeChat gửi đến, là Trần Hề, hỏi anh đã mua chưa.
Phương Nhạc trả lời nói vẫn chưa, anh gặp Phan Đại Châu, đang xếp hàng.
Trần Hề gửi: "Khoan hãy mua, em đến tìm anh."
Sau khi Phương Nhạc ra ngoài, Trần Hề chạy lên sân thượng, đợi một hồi lâu, dưới lầu xuất hiện bóng dáng cao lớn, Trần Hề dựa vào lan can nhìn bóng người đi càng lúc càng xa, sau đó nghe thấy tiếng nói chuyện dưới lầu, nói bị cúp điện, leo cầu thang mệt chết được.
Hai người đang ở tầng 28, cầu thang Trần Hề đã từng đi qua rồi, quá dài.
Trần Hề nghĩ một chút, rồi thay quần áo, gửi tin nhắn WeChat cho Phương Nhạc, cô ra ngoài hành lang, tiếng bước chân đùng đùng đùng, trong cầu thang mờ tối tiếng vang cô độc trống rỗng, chạy đến lầu một, lần nữa thấy ánh mặt trời, Trần Hề đi nhanh đến quán hamburger, vào cửa đã nhìn thấy một hàng dài đang xếp hàng, và dáng người cao lớn nhất trong đó.
Cô đi đến cạnh anh, trên quầy đẩy đến một khay đồ ăn, Phương Nhạc cầm khay đồ ăn trên tay, thấy Trần Hề, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, một tay khác không kiềm được mà kéo lấy eo cô, sau đó nhanh chóng buông ra, ánh mắt hai người giao nhau, Phương Nhạc nói: "Qua bên kia, tìm chỗ Đại Châu ngồi."
"Được."
Hai người tìm được chỗ ngồi của Phan Đại Châu, Phan Đại Châu chào hỏi Trần Hề, cúi đầu vừa gặm bánh hamburger, vừa trò chuyện với Trương Tiểu Hạ.
Phương Nhạc kéo ghế cho Trần Hề, ngồi bên cạnh cô, bày thức ăn ra, lại mở bọc giấy gói hamburger, đưa hamburger cho Trần Hề.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, Phương Nhạc ăn khô miệng, thuận tay cầm lấy nước chanh dây trên bàn uống vài ngụm, bỗng nhiên trên đùi bị chọc vài cái, Phương Nhạc nhìn sang bên cạnh, Trần Hề nhìn nước chanh dây, lại nhìn sang Phan Đại Châu đang ngồi đối diện, Phương Nhạc bỏ ống hút ra, thức uống này là của Trần hề.
Nhưng đương nhiên Phan Đại Châu hoàn toàn không để ý, tâm tư của cậu để hết vào điện thoại di động.
Phương Nhạc thuận thế nắm lấy ngón tay chọc vào người anh của Trần Hề, Trần Hề không nhúc nhích, mặc cho anh nắm, cô dùng một tay ăn hamburger.
Mãi đến khi ăn trưa xong, hai người mới buông tay.
Phương Nhạc đã tỉnh lại một lúc rồi.
Căn phòng này của Trần Hề là phòng dành cho em bé, diện tích có hơi nhỏ, giường của Phương Nhạc là 2m còn giường của Trần Hề chỉ có 1m3, chiếc giường 1m3 này đối với Trần Hề không hề nhỏ, đủ để cô lăn lộn trên đó, trước kia Phương Nhạc có ngồi trên giường của cô mấy lần, cái giường này đối với anh mà nói thì rất nhỏ, cho đến tối hôm qua nằm trên đây, anh càng nhận thức rõ ràng hơn về độ nhỏ của cái giường này.
Trần Hề chừa cho anh một khoảng trống, anh vừa nằm xuống đã chiếm gần hết, chân đụng thẳng phía cuối giường, nằm ngay ngắn một hồi, sau đó thì ôm Trần Hề ngủ, Trần Hề cũng vui vẻ giữ lấy trước ngực áo thun của anh, mi mắt anh cong cong, không có chút phòng bị nào, Phương Nhạc đặt tay sau lưng cô, cũng cười khẽ với cô.
Hai người cứ như thế nhắm mắt lại, Phương Nhạc cũng không biết chuyện gì đã xảy ra mà nụ cười trước khi ngủ của Trần Hề cứ đọng mãi trong đầu anh. Nửa đêm Phương Nhạc mở mắt ra, trong chiếc chăn màu hồng, anh nhìn người trong lòng mình, không còn cách nào khác chỉ có thể ra khỏi chăn, nửa chân để bên ngoài giường, hai tay để sau gáy, cho mình mát một chút.
Đợi khi cơ thể mát rồi anh mới trở về trong chăn, ôm Trần Hề ngủ tiếp, lúc này anh mới ngủ một giấc đến rạng sáng, khi tỉnh lại, anh vẫn nghĩ trước khi ngủ Trần Hề có dáng vẻ gì, lúc tỉnh ngủ Trần Hề vẫn như vậy, tướng ngủ của Trần Hề tương đối ngoan, một đêm nằm trong lòng anh hầu như không hề nhúc nhích.
Sáng sớm cơ thể có phản ứng là chuyện bình thường, vốn dĩ Phương Nhạc chỉ đang nhìn cô chằm chằm, nhưng nhìn hồi lâu thì không kiềm được lòng nên hôn cô một chút, cảm thấy chưa đủ, lại hôn thêm một cái nữa, sau đó cái hôn này chuyển từ nhẹ sang nặng, từ chậm rãi sang gấp gáp, động tác cũng ngày càng lớn hơn. Cho nên khi Trần Hề mở mắt ra, đôi mắt ánh nước sáng rực, trông rất có tinh thần, Phương Nhạc đã đoán ra là trước khi cô bị anh hôn đã tỉnh rồi, chỉ cố ý giả vờ ngủ thôi.
Vì thế Phương Nhạc mới nói với cô câu nói kia: "Bây giờ em còn tưởng rằng, buổi tối anh đóng cửa vì không muốn nói chuyện với em nữa không?"
Trần Hề chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt thêm mấy cái nữa, Phương Nhạc đợi một hồi, thấy cô không nói gì nên anh bóp cằm cô hỏi: "Hả?"
Trần Hề mới từ trong chăn vươn tay ra, che mặt mình, ngăn cản sự thật mình bị buộc phải chấp nhận, từ dưới đáy lòng phát ra tiếng khàn khàn: "Hay là anh suy nghĩ một chút, giữ lại một chút bí mật nhé?"
Phương Nhạc cười: "Không phải trước đó em nói sao, thà giấu diếm sợ đầu sợ đuôi, chẳng bằng nói rõ với nhau?"
"Muốn nói nhiều thế sao?"
"Hối hận à? Bây giờ hối hận có phải muộn quá rồi không." Phương Nhạc tách hai tay cô ra.
Trần Hề cũng thuận thế buông ra: "Không hối hận, em chẳng thèm hối hận đâu."
"Vậy khi nãy em giả vờ ngủ làm gì?" Phương Nhạc nói: "Ngày hôm qua lá gan của em lớn lắm mà."
"Giả vờ ngủ gì chứ?" Trần Hề vô tội nói: "Em không có giả vờ ngủ."
Phương Nhạc nói: "Anh hôn em lâu như thế, em không tỉnh sao?"
"... Chẳng trách em lại cảm thấy nhột nhột." Trần Hề bỗng nói.
Phương Nhạc dừng một chút: "Em ngủ say thế à?"
“Tối qua em ngủ say thật đấy.” Trần Hề nói.
Phương Nhạc nhìn cô hồi lâu, chắc chắn chất lượng ngủ của cô tốt thật, anh mới thở dài, buồn cười nhéo lấy gò má của cô, tay dưới chăn nhẹ nhàng ôm eo cô, ngoài ra thì không động đậy gì, muốn chờ bản thân tỉnh táo lại.
Trần Hề cũng bất ngờ khi vừa nãy mình ngủ sâu như thế, bên ngoài mặt trời đã lên cao chói chang rực rỡ, không biết đã mấy giờ rồi, cô sờ tóc Phương Nhạc, từ từ xoa xoa đầu anh, ngón tay lại dán lên da đầu anh, nhấn nhấn, giống như đang vẽ vòng tròn.
Phương Nhạc nhắm mắt, một lát sau, anh cảm thấy cằm mình mềm mềm, anh mở mắt ra, mặt đối mặt với Trần Hề, Trần Hề không cử động nữa, Phương Nhạc cứ nhìn cô như thế. Trần Hề đợi một lát, sau đó lại hôn lên cằm anh, Phương Nhạc thuận thế nhanh chóng bắt lấy môi cô, giọng nói trầm thấp bất đắc dĩ vang lên giữa môi cô: "Đến chịu tội à?"
"Anh không để em phải chịu tội đâu." Giọng Trần Hề rất nhỏ.
Trái tim Phương Nhạc mềm nhũn, nhưng cơ thể lại căng lên cứng ngắc, nặng nề ngăn người lại.
Hai người tắm xong, bụng đói ùng ục chuẩn bị ăn cơm trưa, đi xuống lầu, Phương Nhạc hỏi cô: "Muốn ăn gì? Em uống sữa lót bụng trước đi."
"Anh nấu cơm hả?" Trần Hề nói: "Hay để em làm cho, ngày hôm qua có mua sườn không? Em làm món sườn xào tỏi cho anh."
Phương Nhạc không nhớ trước kia cô đã từng làm hay chưa nói: "Trước kia em từng làm sườn xào tỏi rồi à?"
Trần Hề mở tủ lạnh ra, lấy hộp sườn kia ra: "Không có."
"Vậy em biết nấu à?"
"Em lên điện thoại tra một chút." Trần Hề mở điện thoại lên nói: "Trong trường học nhà ăn nấu món sườn xào tỏi rất ngon, em đã muốn tự mình làm thử từ lâu rồi."
"... Học tạm thời à?"
Trần Hề: "Ừ, chắc sẽ rất đơn giản."
Phương Nhạc khoanh tay, dựa vào vách tường nhà bếp, cười nói: "Còn nhớ lần đầu tiên em nấu cơm cho anh không?"
Trần Hề nhớ lại: "Hình như là khi em đi tập huấn về, anh đi đón em phải không?"
"Ừ." Phương Nhạc nói: "Anh còn nhớ khi ấy em nói với anh, em muốn thể hiện tài năng của mình, dáng vẻ đó biểu cảm đó, tự tin không ai bằng, anh thật sự nghĩ em biết làm."
Trần Hề nghe thấy có gì đó không đúng: "Chẳng lẽ em không biết làm à? Em làm mì sợi, ăn rất ngon mà, anh cũng ăn hết đó thôi."
Phương Nhạc nhắc nhở cô: "Em quên mất sau đó còn có thêm chuyện gì à?"
Trần Hề nói: "Sai lầm nhỏ thôi mà."
Phương Nhạc bỏ tay xuống, đi đến, nói: "Lại muốn có thêm sai lầm nhỏ à, anh sợ em chờ lát nữa chết đói, nên em nghiên cứu món mới của em đi, anh nhìn rồi sẽ làm những thứ khác."
Trần Hề ngẩng đầu, ưỡn cao ngực, cực kỳ tự tin nói: "Chờ lát nữa nếm hương vị trên đầu lưỡi anh đi!"
Phương Nhạc cười: "Được, anh chờ."
Hai người ai cũng bận, Trần Hề chờ được thể hiện tài năng, Phương Nhạc cũng chờ cô tạo ra kỳ tích, kết quả bỗng nhiên có bất ngờ, kỳ vọng của hai người rơi vào hư vô, vừa mới đổ dầu vào nổi, tiếng máy hút khói bỗng nhiên dừng lại, lửa trên bếp chập chờn hai cái, cuối cùng tắt mất.
Cúp điện, bởi vì đồ trong bếp đều sử dụng điện, nên hai người không thể nào tiếp tục làm thức ăn nữa.
Phương Nhạc gọi điện thoại cho bên quản lý tòa nhà, bên quản lý nói với họ khoảng bốn giờ chiều mới có điện. Cúp máy, Phương Nhạc nói: "Anh đi ra ngoài mua chút đồ ăn, em ở nhà đợi đi."
Trần Hề nói: "Gọi giao hàng đi."
Phương Nhạc: "Gọi giao hàng không biết phải chờ bao lâu, mất điện họ cũng không thể đưa lên lầu được, anh sẽ về nhanh thôi."
Trần Hề còn đang mặc đồ ngủ, Phương Nhạc cũng thế, nhưng Phương Nhạc là nam, tùy tiện khoác áo khoác vào là ra ngoài được rồi.
Gần tiểu khu có không ít quán ăn, hỏi ý kiến Trần Hề xong, Phương Nhạc đến một quán gần nhà, ở cửa quán vừa khéo gặp Phan Đại Châu.
Phan Đại Châu vừa mới rời giường, nhà không có ai, nên cậu ra ngoài tìm đồ ăn, thấy Phương Nhạc mắt sáng rực lên: "Sao mày ở đây thế?"
Phương Nhạc nói: "Tiểu khu bọn tao bị cúp điện, tao ra ngoài mua đồ ăn, mày thì sao?"
"Cũng mua đồ ăn, nhưng mà tiểu khu nhà tao không bị cúp điện." Vốn Phan Đại Châu muốn ăn mì xào, Phương Nhạc vào cửa hàng hamburger nên cậu dứt khoát đi theo anh: "Mày nói xem mày bận chuyện gì thế, cũng chẳng thèm xem điện thoại luôn à?"
“Mày gửi WeChat cho tao hả?" Phương Nhạc cầm điện thoại ra xem, không thấy tin nhắn nào.
"Không có, tao đăng vòng bạn bè, mới đăng tối qua, mày còn chưa nhấn like hình cho tao."
Phương Nhạc: "..."
Phan Đại Châu đăng trên vòng bạn bè chính là hình cậu chụp chung với Trương Tiểu Hạ, bởi vì Trương Tiểu Hạ ở nơi khác, cho nên bây giờ chụp chung thì đều là tự họ chụp, sau đó ghép lại với nhau.
Việc yêu đương của Phan Đại Châu đã khiến một nhóm người cực sốc, ngày hôm đó khi du lịch ở thôn Ẩn, Phan Đại Châu chính thức đăng thông báo lên vòng bạn bè, trong hình, cậu và Trương Tiểu Hạ đều mặc hán phục, đứng trên cây cầu vòm đá hai trụ ba lỗ được xây dựng từ thời nhà Tống. Trước đó Trương Tiểu Hạ đã nói với Trần Hề về chuyện của hai người, Phan Đại Châu cũng chỉ nói với Phương Nhạc, cho nên khi tấm hình này được đăng công khai ra ngoài, thì mấy người Bạch Chỉ và Lâu Minh Lý đều nhắn tin thể hiện sự bất bình.
Mọi người đều cho rằng Phan Đại Châu vẫn còn trẻ con, cả ngày mê mệt với mấy trái trứng bất ngờ, ai ngờ cậu lại nhanh chân giành trước, đột nhiên ném ra một trái bom phát nổ như thế.
Nhưng mà bọn họ vẫn rất xem trọng Phan Đại Châu, trước giờ cậu chưa mua nhầm trứng bất ngờ, lại đứng đầu trong mấy trò lừa bịp ngây thơ, nhưng mà suốt ngày diễn yêu thương trên mạng xã hội cũng không viết mấy chữ chán ghét gì, chỉ đăng một tấm hình ghép chung với nhau, ví dụ như cậu ăn cơm, sẽ chụp nửa bàn cơm, Trương Tiểu Hạ cũng ăn cơm, rồi chụp nửa bàn cơm còn lại, hai người ghép lại thành một tấm hình, đôi tình nhân yêu xa đặt hết tình yêu vào tấm hình này.
Bình thường mọi người cũng nhấn thích, nếu Phương Nhạc không nhấn, Phan Đại Châu sẽ đuổi theo hỏi anh.
Phương Nhạc thuận tay nhấn thích cho cậu.
Phan Đại Châu nói: "Trần Hề cũng chưa nhấn thích, hai người bị gì thế, đều không thèm lướt vòng bạn bè à?"
Phương Nhạc cất điện thoại, xếp hàng chờ gọi món, nói: "Mày đủ rồi đấy, đừng ngây thơ như thế."
"Chuyện này có thể nói là ngây thơ sao? Mày hỏi Trần Hề xem, nếu cô ấy mặc quần áo đẹp thì có thích nghe người khác khen không?"
"Mày xem cô ấy là mày à?"
"Đương nhiên cô ấy không phải tao, nếu không mày thay đổi thái độ nhiều như thế." Phan Đại Châu cố ý chậc lưỡi hai tiếng, sâu xa nói: "Chút tâm tư đó của mày..."
Phương Nhạc cạn lời nói: "Mày đừng nói chuyện kiểu đáng ghét như thế."
Phan Đại Châu đang cố ý, anh cười một chút, đụng cánh tay Phương Nhạc nói: "Ôi, mày còn nghĩ đến cô ấy à? Hai ngày trước lúc ăn cơm, ở trước mặt cô ấy tao nói có rất nhiều nữ sinh muốn thêm WeChat của mày, mà cô ấy chẳng có chút phản ứng nào."
Phương Nhạc: "Thì ra là mày đang thăm dò giúp tao đó hả?"
Phan Đại Châu: "Không cần cảm ơn tao đâu, anh em cả mà, nhưng mà cuối cùng mày đã chết tâm chưa thế?"
Phương Nhạc không để ý đến cậu, điện thoại có tin nhắn WeChat gửi đến, là Trần Hề, hỏi anh đã mua chưa.
Phương Nhạc trả lời nói vẫn chưa, anh gặp Phan Đại Châu, đang xếp hàng.
Trần Hề gửi: "Khoan hãy mua, em đến tìm anh."
Sau khi Phương Nhạc ra ngoài, Trần Hề chạy lên sân thượng, đợi một hồi lâu, dưới lầu xuất hiện bóng dáng cao lớn, Trần Hề dựa vào lan can nhìn bóng người đi càng lúc càng xa, sau đó nghe thấy tiếng nói chuyện dưới lầu, nói bị cúp điện, leo cầu thang mệt chết được.
Hai người đang ở tầng 28, cầu thang Trần Hề đã từng đi qua rồi, quá dài.
Trần Hề nghĩ một chút, rồi thay quần áo, gửi tin nhắn WeChat cho Phương Nhạc, cô ra ngoài hành lang, tiếng bước chân đùng đùng đùng, trong cầu thang mờ tối tiếng vang cô độc trống rỗng, chạy đến lầu một, lần nữa thấy ánh mặt trời, Trần Hề đi nhanh đến quán hamburger, vào cửa đã nhìn thấy một hàng dài đang xếp hàng, và dáng người cao lớn nhất trong đó.
Cô đi đến cạnh anh, trên quầy đẩy đến một khay đồ ăn, Phương Nhạc cầm khay đồ ăn trên tay, thấy Trần Hề, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, một tay khác không kiềm được mà kéo lấy eo cô, sau đó nhanh chóng buông ra, ánh mắt hai người giao nhau, Phương Nhạc nói: "Qua bên kia, tìm chỗ Đại Châu ngồi."
"Được."
Hai người tìm được chỗ ngồi của Phan Đại Châu, Phan Đại Châu chào hỏi Trần Hề, cúi đầu vừa gặm bánh hamburger, vừa trò chuyện với Trương Tiểu Hạ.
Phương Nhạc kéo ghế cho Trần Hề, ngồi bên cạnh cô, bày thức ăn ra, lại mở bọc giấy gói hamburger, đưa hamburger cho Trần Hề.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, Phương Nhạc ăn khô miệng, thuận tay cầm lấy nước chanh dây trên bàn uống vài ngụm, bỗng nhiên trên đùi bị chọc vài cái, Phương Nhạc nhìn sang bên cạnh, Trần Hề nhìn nước chanh dây, lại nhìn sang Phan Đại Châu đang ngồi đối diện, Phương Nhạc bỏ ống hút ra, thức uống này là của Trần hề.
Nhưng đương nhiên Phan Đại Châu hoàn toàn không để ý, tâm tư của cậu để hết vào điện thoại di động.
Phương Nhạc thuận thế nắm lấy ngón tay chọc vào người anh của Trần Hề, Trần Hề không nhúc nhích, mặc cho anh nắm, cô dùng một tay ăn hamburger.
Mãi đến khi ăn trưa xong, hai người mới buông tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.