Chương 90: Ngoại truyện 4
Kim Bính
18/12/2023
Hai mắt Trần Hề sáng rực lên, giống như bầu trời tỏa sáng sau cơn mưa mờ ảo: "Nói nhanh nói nhanh!" Đã rất lâu cô chưa được nghe kể chuyện, mở đầu câu chuyện này của Phương Nhạc cực kỳ hấp dẫn lòng người.
Phương Nhạc buồn cười, khoảng thời gian trước, lúc vừa mới vào đông, ngày hôm đó hai người làm tổ ở nhà, sau bữa cơm chiều Phương Nhạc muốn ra ngoài chạy đêm, hỏi Trần Hề có đi cùng không, Trần Hề sợ lạnh, lại ăn no nên lười chẳng muốn nhúc nhích, nên Phương Nhạc ra ngoài một mình, anh không chạy bên trong tiểu khu mà ra ngoài tiểu khu chạy, trên vỉa hè, muốn đi vòng xung quanh mấy tiểu khu gần đấy.
Chạy được một lát, anh nhìn thấy trước đó không xa có một đám người đang tụ tập xung quanh một chiếc xe, nữ có nam có đang cãi nhau, Phương Nhạc vừa chạy đến vừa gửi cho Trần Hề một tin nhắn thoại, nói tiếc rằng cô không đi chạy bộ với anh nên đã bỏ lỡ cảnh người ta cãi nhau.
Không bao lâu sau, Phương Nhạc nhận được tin trả lời từ Trần Hề, Trần Hề hỏi anh vị trí cụ thể, nói anh nghe trước nguyên nhân cãi nhau rồi cô lập tức qua ngay.
Lúc ấy Phương Nhạc chạy đã xa, anh nghe xong tin nhắn thoại của Trần Hề, dừng bước, thở đều, không nói gì quay đầu nhìn về phía đường xe chạy, không nhịn được cười, không còn cách nào khác, anh chỉ có thể trở về đường cũ.
Xung quanh con đường đấy không có cửa hàng, cho nên xe cộ rất nhiều, người đi đường thưa thớt, chỉ có mấy người thỉnh thoảng ăn xong thì đi dạo, hoặc sẽ đi chạy đêm giống như Phương Nhạc, cho nên lúc Trần Hề vội vã chạy đến người tụ tập xung quanh chiếc xe đã không còn nhiều nữa, chớp mắt đã nhìn thấy rõ người trung tâm cuộc cãi vã, xa xa là quần chúng đang vây xem, tính luôn cả Phương Nhạc cũng chỉ có năm người, mà dáng người Phương Nhạc rất cao, vẻ ngoài lại đẹp trai, đường nét trẻ trung thời học trung học đã vơi bớt thay vào đó là vẻ sắc bén, trưởng thành, trên người anh mặc đồ thể thao thoải mái, đứng trong đây như hạc lạc giữa bầy gà, vẻ mặt lạnh nhạt không giống như thích ở đây xem náo nhiệt, bốn người còn lại đang vây xem cũng bị anh thu hút, nhìn cảnh cãi nhau cũng bị phân tâm.
Trần Hề chạy đến cạnh Phương Nhạc, Phương Nhạc vừa nhìn thấy cô, chưa kịp nói gì, hai tay đã che lên lỗ tai của Trần Hề, kéo cô đi về phía trước, chuyển chủ đề nói: "Sao mặc như thế ra ngoài luôn vậy?"
"Không có thời gian thay đồ mà, em sợ lúc em chạy đến thì họ cũng cãi nhau xong hết rồi."
Trần Hề vẫn còn đang mặc đồ ngủ, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng lông, áo choàng lông dài đến mắt cá chân, Trần Hề kéo khóa lên cao tận cổ, không ai có thể nhìn ra được phần mờ ám bên trong, nhưng ánh mắt Phương Nhạc quá sắc bén, thấy được ống quần mỏng manh của cô lộ ra ngoài. Có đôi khi Trần Hề cảm thấy ngay cả vài cọng tóc của cô cũng bị Phương Nhạc đếm hết rồi.
Trần Hề không muốn đi, phản kháng nói: "Anh làm sao thế, em không đi, bọn họ cãi nhau gì thế?"
"Chuyện không tốt lành." Phương Nhạc khuyên cô: "Hôm nay quên đi, tin tức này em đừng nên nghe."
"Thế không được, xem ra anh biết hết cả rồi đúng chứ?" Trần Hề cực nhiều chuyện nói: "Sao em có thể để một mình anh chịu đựng mấy thứ không tốt lành được, anh nói nhanh đi!"
Phương Nhạc không ép được cô, nắm tay cô đi về phía trước, chờ chiếc xe kia đi xa, Phương Nhạc mới nói: "Mới nãy ở đấy chính là hiện trường vụ đánh ghen."
Lúc vừa mới chạy qua Phương Nhạc hoàn toàn không để ý đã xảy ra chuyện gì, lúc quay trở về đứng ngoài nhìn một hồi, anh mới đút kết ra được nguyên nhân kết quả, thì ra là người vợ đang chuẩn bị chơi xe chấn với người đàn ông khác, thì bị chồng bắt gian ngay tại chỗ.
Trần Hề không ngờ tin tức bùng nổ như thế, cô trừng to mắt nhìn, hai chân dính chặt trên đất muốn nói lại thôi, Phương Nhạc nhìn ra đôi mắt mong muốn được thử của cô, buồn cười nói: "Không được." Dừng một chút, anh hỏi: "Hay là nói, em có hứng thú với xe chấn à?"
Trần Hề giật mình, cực kỳ chính nghĩa hất tay nói: "Đi, em chạy bộ với anh!"
Nhưng Phương Nhạc vẫn bảo vệ cẩn thận mắt và lỗ tai của Trần Hề, bên kia Phan Đại Châu thì hùng hùng hổ hổ, mặt mày vui vẻ bổ sung đoạn tin tức này cho Trần Hề, nói vụ bắt gian này không phải tình cờ, tất cả đều do người chồng tỉ mỉ thiết kế, trình độ đấm đá của hai bên có thể viết thành bộ phim dài tám mươi tập, cô hỏi sao Phan Đại Châu lại biết rõ như thế, thì Phan Đại Châu nói bởi vì người chồng kia rất có quyền thế, ở biệt thự bên cạnh, cùng khu biệt thự với nhà của Liêu Tri Thời, sau khi Phan Đại Châu biết chuyện thì đã đến hỏi Liêu Tri Thời, Liêu Tri Thời rảnh rỗi vừa nghe có chuyện vui nên đã hỏi thăm giúp cậu, mấy năm sau cũng chính là khi Liêu Tri Thời về nước còn kéo ra một đoạn ẩn tình.
Nhưng mà đó cũng là chuyện của sau này, bọn họ chẳng ai biết trước được tương lai, sau khi Trần Hề nghe xong phản ứng đầu tiên chính là xúc động: "Anh nhìn Đại Châu đi, tinh thần của cậu ấy thế nào!" Vì tin tức này, lại có thể tìm người ở phía bờ bên kia đại dương, Trần Hề thẹn không sánh bằng.
Phương Nhạc liếc mắt nhìn Phan Đại Châu, nói: "Bây giờ mày đã biết vì sao lúc ấy tao gạt cả mày rồi chứ?"
Sau khi anh và Trần Hề công khai được một thời gian ngắn, Phan Đại Châu còn tức giận chất vấn họ, sao ngay cả cậu mà anh cũng gạt.
Rất đơn giản, trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua được cả.
"Thôi đi." Phan Đại Châu xem thường liếc nhìn anh một cái, tiến đến bên tai anh, dùng giọng nói mà Trần Hề không nghe ra được, trong lòng có dự tính: "Chờ tường lọt gió, không phải mày gấp chết rồi à, tao thấy mày chỉ mong đẩy tường đi thôi!"
Sau lần đó, thế giới hòa bình, Trần Hề thật sự đã rất lâu chưa nghe kể chuyện, Phương Nhạc tháo dây an toàn nói: "Thắt chặt vào." Sau đó đóng cửa xe, đi vòng qua ghế lái.
Trần Hề vừa thắt dây an toàn, ánh mắt đuổi sát theo anh không rời, nhìn anh lên xe, cô không kịp chờ hỏi: "Anh đừng vòng vo nữa, cuối cùng bà nội làm việc gì đại sự hả?"
Phương Nhạc tò mò, nếu anh chỉ nói câu mở đầu, không kể tiếp cho cô nghe nữa, Trần Hề có thể sẽ quan tâm đến anh như thế sao.
Phương Nhạc hỏi, Trần Hề nói: "Không biết, nhiều nhất thì em cũng chỉ ăn không ngon, để anh đau lòng."
Phương Nhạc: "Cho nên cuối cùng người bị thương là anh à?"
Trần hề: "Anh đừng có không có việc gì lại tổn thương chính mình, nhanh nhanh nói với em đi!"
Phương Nhạc cười không ngừng, xoa đầu Trần Hề, sau đó vừa lái xe vừa nói: "Hôm nay bà nội rải tiền rồi."
Nửa năm nay bà nội Phương không hiểu vì duyên phận gì, quen được mấy người lạ từ nơi sinh tử, bà ấy đối với chuyện chết đi đã cảm nhận rất sâu sắc, nhận thức mấy thứ tiền tài này không thể mang theo khi chết được.
Bà ấy giữ chặt tiền bên mình, sợ bọn nhỏ không giữ được tiền, chủ yếu là sợ bọn nhỏ học thói xấu, cho nên mặc dù tiền trong túi bà chất thành đống như núi, thì cuộc sống nhà họ Phương cũng chỉ ở mức bình thường thôi, cô hai Phương suốt ngày nhắc đến việc muốn mua túi hiệu, nhưng chiếc túi hiệu đắt nhất cũng chỉ ba vạn tệ, chú ba Phương lái xe gần mười năm, vẫn muốn đổi xe mới, nhưng mãi đến giờ bà vẫn không chịu, cả ngày đỏ mắt nhìn chằm chằm xe của ông chủ Phương.
Còn Phương Nhạc nữa.
Bà nội Phương có quen một người chị em, nhà bà ấy có một đứa nhỏ học ngành khảo cổ, lúc Phương Nhạc nghỉ hè có đi đến khảo sát nơi nông thôn, bà nội Phương buộc miệng nói ra với chị em mình, chị em bà ấy không hiểu vì sao nhân học lại đi khảo sát đồng ruộng, chị gái đó nói, trong nước ngành nhân học đúng là một mô rộng lớn, trước không nói đến việc tìm công việc khó khăn, kinh phí khảo sát đồng ruộng có hạn, lâu lâu còn phải móc tiền túi của mình ra, muốn chuyên tâm học thuật và nghiên cứu, không có tiền rất khó theo đuổi.
Bà nội Phương nghĩ, khi sống không mang theo tới chết cũng chẳng mang theo được, chia đi. Vì thế sáng hôm nay, bà ấy triệu tập mọi người trong nhà đến nhà cô hai Phương, trịnh trọng tuyên bố muốn chia tài sản.
Cô hai Phương và chú ba Phương kích động run lên, nghĩ bà nội Phương nói, ba người nhà bọn họ, mỗi nhà đều có hai đứa nhỏ vừa khéo, một đứa chia một căn nhà.
Cô hai Phương và chú ba Phương mới về đã sang ngay: "Chỉ vậy thôi ạ?"
Mắt bà nội Phương sắc bén nhìn hai người họ nói: "Chờ khi mẹ chết à, này, bà của mấy đứa còn có thể sống thêm ba mươi năm đấy, bây giờ mấy người muốn hút khô máu mẹ à?!"
Ông chủ Phương và Phương Nhạc cũng ngồi ngay ngắn bên cạnh, chờ bà nội Phương nước miếng văng tung tóe giáo huấn hai người kia, rồi mới quay trở về chuyện chính.
Những căn nhà này, tất cả đều đã được bà tìm kiếm từng chỗ một, không phải, là bà cẩn thận tìm kiếm, mặc dù diện tích và khu vực không đồng đều, nhưng giá trị không khác nhau nhiều lắm, mỗi người một căn sẽ không để ai chịu thiệt, bởi vì nhà là cho bọn nhỏ, cho nên, những đứa nhỏ thành niên sẽ được trực tiếp sang tên dưới danh nghĩa của họ, trẻ vị thành niên thì sẽ do người lớn trong nhà giữ trước.
Bà nội Phương nói thẳng mặc dù nhà cho bọn họ, bọn họ có quyền ở hoặc cho thuê, nhưng nếu muốn bán nhà, nhất định phải được bà đồng ý trước mới được bán.
Cô hai Phương và chú ba Phương cực kỳ kích động, họ gọi mẹ dài mẹ ngắn, bà nội Phương hiểu rõ họ, nghe họ dỗ dành nhưng bà vẫn bất động, quả nhiên chỉ một lát đã nghe thấy cô hai Phương lảm nhảm với chồng mình, nói có muốn sinh đứa thứ ba hay không, nói vậy không chừng sẽ có thêm một căn phòng nữa.
Bà nội Phương nhìn Phương Nhạc thì lòng cũng mềm đi ngoắc tay, nói anh đi với bà xuống lầu, bà đi tản bộ một chút, tiêu hóa, tránh tức giận rồi đốt luôn nhà cô hai Phương.
Trần Hề cười.
Ngôi chùa nằm trên núi bên trong khu danh lam thắng cảnh, hai người đã lái xe đến gần khu danh lam thắng cảnh và không tính lái xe đi sâu vào khu danh lam thắng cảnh này, thứ nhất bởi vì đường vào trong khu danh lam thắng cảnh bị kẹt nghiêm trọng, năm phút lái xe có thể mất đến ba mươi phút. Thứ hai bởi vì phí gửi xe bên trong khu danh lam thắng cảnh quá đắt, Trần Hề và Phương Nhạc đều đang tiết kiệm tiền nên bây giờ hai người chỉ có thể tiết kiệm.
Hai người dừng xe trước một bãi đỗ xe bên ngoài khu danh lam thắng cảnh, sau đó đi ra, quét mã thuê xe đạp đôi.
Phương Nhạc chờ Trần Hề cười xong, mới nói: "Lúc đi xuống lầu, bà nội nhắc đến em."
"Nhắc em?" Trần Hề đẩy xe đạp ra, hỏi: "Nhắc em gì thế?"
"Bây giờ Hề Hề có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng?" Lúc ấy ở dưới lầu, bà nội Phương hỏi thẳng Phương Nhạc.
Bà nội Phương biết Trần Hề vẫn luôn đi làm gửi tiết kiệm, bình thường ngày nghỉ cũng chưa từng thấy cô rảnh rỗi, mới đầu bà chỉ nghĩ Trần Hề chỉ đơn thuần muốn phụ tiền cho người trong nhà thôi, sau đó thời gian ở bệnh viện lâu, bà nghe thấy cũng nhìn thấy nhiều, lúc đó bà mới biết máy trợ thính là gì, đến tận bây giờ cô cũng không hề nhắc với nhà họ Phương chuyện này, bà nội Phương và cậu Phương Nhạc nhắc đến chuyện này, cậu Phương Nhạc nói, lúc Trần Hề đến thực tập ở văn phòng luật lúc nghỉ đông, nhưng thực tập không có lương, cho nên Trần Hề không đi, cậu ấy biết Trần Hề có nhiều gánh nặng.
Phương Nhạc yên lặng chớp mắt, sau đó nói ra một con số, dừng lại một chút, lại báo một số, nói: "Đây là tiền gửi ngân hàng của con, tiền hai tụi con cộng lại, chắc phải đợi thêm 1 năm nữa, là đủ rồi."
Bà nội Phương cười: "Thôi đi."
Bà ấy chắp tay sau lưng, từ từ đi dưới ánh mặt trời, lòng bàn chân đạp lên từng chiếc lá khô, ánh mắt quét qua mớ rác ở ven đường, nói: "Tiểu khu này vật chất không ổn, đến tận bây giờ cũng chưa từng vệ sinh sạch sẽ."
Cô hai Phương kết hôn muộn, sinh được hai đứa nhỏ cũng là người cháu nhỏ nhất nhà, đến bây giờ bà nội Phương mới ở lại nhà cô hai Phương, vì để trông cháu, không để cô hai Phương dạy cho bé con thói xấu.
"Hôm nay khi bà chia phòng vì muốn bọn nó được cải thiện cuộc sống tốt hơn không phải à? Mấy năm trước, khi đó con cũng còn nhỏ, nhà chị ruột của dượng con có chuyện, muốn mượn năm chục nghìn tệ, hỏi mượn bà, sau đó nghe chú con nói, nhà thím nhỏ của con thiếu tiền, muốn hỏi mượn bà, con nói xem bà có nên cho mượn không? Khi đó bà không hiểu nhiều, không có cách nào, mắng bọn nó rất dữ dội, bây giờ nghĩ lại, cần gì phải thế."
Phương Nhạc nghĩ một chút thì hiểu ngay: "Cho nên bây giờ bà mới chia phòng, để trong tay cô chú có nhiều tiền, sau này lúc người thân thiếu tiền cũng không phải mượn tiền bà đúng không."
"Đúng là ý này, dù sao số tiền này cũng là nhà, đến cuối cùng đều là của mấy đứa, bà cũng cần thiết để cho mấy đứa nhỏ của mình phải tìm kiếm dò xét thế à, nhưng không thể đối xử với nó quá tốt, nhìn cô con xem... Đấy, cháu là vai nhỏ, nhưng cháu vẫn nên tôn trọng cô của cháu!"
Phương Nhạc gật đầu.
Bà nội Phương vỗ cánh tay của anh, sau đó từ cánh tay anh đi xuống, cầm lấy tay anh, xoa xoa, nói: "Hôm nay công khai, là cho mỗi đứa một căn nhà, nhưng hiện tại bí mật, bà sẽ cho cháu thêm một cửa hàng."
Phương Nhạc còn chưa kịp nói, bà nội Phương đã dùng thêm sức, xoa tay Phương Nhạc, để anh không chen miệng vào nói: "Là bà thiên vị đó, sao nào!"
Cô hai Phương và chú ba Phương luôn nói bà nội Phương thiên vị, ngoài miệng bà nội Phương không nhận, nhưng trong lòng cũng tự hiểu được, bà chính là đang thiên vị vẻ ngoài của con trai lớn, cũng thiên vị Phương Nhạc thông minh hiểu chuyện, ngón tay có dài có ngắn, sao lòng người có thể khống chế được phương hướng đây chứ?
Nhưng nhà hòa thuận thì mọi việc đều thuận lợi, sự thiên vị này không thể quá lộ liễu.
Vả lại, cho Phương Nhạc nhiều thêm một cửa hàng này, không riêng vì sự thiên vị Phương Nhạc.
Trước kia Phương Nhạc ngăn cản họ cho tiền, cậu từng đưa ra một ví dụ, nói rằng có một số người tốt bụng tặng cặp sách và giày cho các cô gái miền núi, số tiền cho con gái họ đi học, số tiền này cuối cùng sẽ trở thành học phí cho em trai họ.
Còn có bản thân Phương Nhạc luôn nói, bản tính của con người là lòng tham không đáy, có người giúp anh ta, anh ta sẽ để người đó tiếp tục giúp cho đại gia đình họ, nếu người đó không làm thì chính là người giả nhân giả nghĩa.
Nhưng Trần Hề chưa từng mở miệng đòi hỏi nhà họ Phương, bà nội Phương cực kỳ yêu quý Trần Hề, biết rõ tính cách của Trần Hề, nhưng bà cũng không chắc chắn 100%, nếu lúc đầu Trần Hề mở lời mượn tiền họ thì trong lòng họ sẽ sinh ra vết ngăn với Trần Hề.
Bởi vì lòng người khó đoán, bà không thể chắc 100% việc đo lường người khác, đương nhiên cũng không thể chắc chắn 100% về bản thân mình.
"Còn có một chuyện nữa chính là." Bà nội Phương nói: "Nếu như tiền từ trong tay bà cho con bé, nếu để cô con biết được thì chuyện này nói thế nào bây giờ?"
Bà nội Phương đi suốt một đường, câu cửa miệng chính là trong nhà này, quy củ chính là bà.
Nhưng bà không phải người không biết nói lý, lời này chỉ dùng để trấn áp những đứa nhỏ phạm lỗi trong nhà thôi, cho nên đầu tiên, bà không thể phạm lỗi, thì nhà này mới có thể thuận lợi.
"Nếu người thân bên nhà dượng con cần dùng tiền, thì dưới tay hai người họ nhiều nhất chỉ có hai căn nhà, dù thế nào cũng đối phó được, sau này có giúp hay không, vợ chồng nó đều có thể bàn bạc không phải chuyện của bà. Con thì sao, nếu con và Hề Hề có chuyện gì, hai đứa cũng có thể tự mình bàn bạc." Bà nội Phương vỗ vỗ tay Phương Nhạc, ánh mắt vẫn sắc bén như trước, trên mặt là những nếp nhăn qua năm tháng, vẻ mặt dịu dàng nói: "Hai phòng thuê, ngoại trừ bán, những chuyện khác muốn làm gì đều theo ý con, từ mướn phòng hay là bỏ đó, đều tốt cả, con không cần hỏi bà đâu!"
Trên đường xe chạy, dòng người nhộn nhịp, con đường dẫn vào danh lam thắng cảnh tấp nập xe cộ qua lại, mặt trời mùa đông có chút ánh nắng nhỏ hầm hập nhưng dịu dàng.
Gió nhẹ thổi vào mặt, Phương Nhạc vén những sợi tóc vướng bên má Trần Hề lên, nhìn đôi mắt không biết có phải vì ánh sáng mặt trời chiếu vào hay không mà ươn ướt ánh nước, nói: "Hai ngày nữa vừa khéo sẽ cho thuê cửa hàng, chờ cho thuê xong, cũng đủ tiền rồi, qua mấy ngày nữa anh trở về ăn tết với em, chờ thêm năm sau sẽ làm cho Trần Ngôn." Dừng một chút, anh lại nói: "Lần này em không thể nói là muốn giữ sổ trước, có yêu cầu gì phải hỏi ý anh!"
"Còn nhớ sổ nợ à." Trần Hề há miệng mới phát hiện giọng mình khàn, cô ho nhẹ, ngửa đầu nhìn ánh mặt trời nhức mắt, sau đó nhìn thẳng Phương Nhạc, đôi mắt vẫn ướt như cũ, không bị ánh nước ép lui, nói: "Lấy tiền lấy tiền, lấy hết luôn!"
Phương Nhạc cười.
Trần Hề đạp xe, một chân chống đất, nhìn sang bên cạnh, sau đó Phương Nhạc cũng lên xe, hai người nhìn nhau.
"Chờ lát nữa có thể, em phải nhớ xin bồ tát phù hộ cho bà nội sống lâu không chỉ trăm tuổi. Vừa nãy không phải anh nói à, bà nội và mấy bạn của mình có thể sống ít nhất ba mươi năm."
"Được."
Lúc nhấn chuông reo, âm thanh lảnh lót xuyên qua đám người, phá vỡ sự ồn ào, nghênh đón ánh mặt trời, cũng đang chạy thẳng đến tương lai.
Phương Nhạc buồn cười, khoảng thời gian trước, lúc vừa mới vào đông, ngày hôm đó hai người làm tổ ở nhà, sau bữa cơm chiều Phương Nhạc muốn ra ngoài chạy đêm, hỏi Trần Hề có đi cùng không, Trần Hề sợ lạnh, lại ăn no nên lười chẳng muốn nhúc nhích, nên Phương Nhạc ra ngoài một mình, anh không chạy bên trong tiểu khu mà ra ngoài tiểu khu chạy, trên vỉa hè, muốn đi vòng xung quanh mấy tiểu khu gần đấy.
Chạy được một lát, anh nhìn thấy trước đó không xa có một đám người đang tụ tập xung quanh một chiếc xe, nữ có nam có đang cãi nhau, Phương Nhạc vừa chạy đến vừa gửi cho Trần Hề một tin nhắn thoại, nói tiếc rằng cô không đi chạy bộ với anh nên đã bỏ lỡ cảnh người ta cãi nhau.
Không bao lâu sau, Phương Nhạc nhận được tin trả lời từ Trần Hề, Trần Hề hỏi anh vị trí cụ thể, nói anh nghe trước nguyên nhân cãi nhau rồi cô lập tức qua ngay.
Lúc ấy Phương Nhạc chạy đã xa, anh nghe xong tin nhắn thoại của Trần Hề, dừng bước, thở đều, không nói gì quay đầu nhìn về phía đường xe chạy, không nhịn được cười, không còn cách nào khác, anh chỉ có thể trở về đường cũ.
Xung quanh con đường đấy không có cửa hàng, cho nên xe cộ rất nhiều, người đi đường thưa thớt, chỉ có mấy người thỉnh thoảng ăn xong thì đi dạo, hoặc sẽ đi chạy đêm giống như Phương Nhạc, cho nên lúc Trần Hề vội vã chạy đến người tụ tập xung quanh chiếc xe đã không còn nhiều nữa, chớp mắt đã nhìn thấy rõ người trung tâm cuộc cãi vã, xa xa là quần chúng đang vây xem, tính luôn cả Phương Nhạc cũng chỉ có năm người, mà dáng người Phương Nhạc rất cao, vẻ ngoài lại đẹp trai, đường nét trẻ trung thời học trung học đã vơi bớt thay vào đó là vẻ sắc bén, trưởng thành, trên người anh mặc đồ thể thao thoải mái, đứng trong đây như hạc lạc giữa bầy gà, vẻ mặt lạnh nhạt không giống như thích ở đây xem náo nhiệt, bốn người còn lại đang vây xem cũng bị anh thu hút, nhìn cảnh cãi nhau cũng bị phân tâm.
Trần Hề chạy đến cạnh Phương Nhạc, Phương Nhạc vừa nhìn thấy cô, chưa kịp nói gì, hai tay đã che lên lỗ tai của Trần Hề, kéo cô đi về phía trước, chuyển chủ đề nói: "Sao mặc như thế ra ngoài luôn vậy?"
"Không có thời gian thay đồ mà, em sợ lúc em chạy đến thì họ cũng cãi nhau xong hết rồi."
Trần Hề vẫn còn đang mặc đồ ngủ, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng lông, áo choàng lông dài đến mắt cá chân, Trần Hề kéo khóa lên cao tận cổ, không ai có thể nhìn ra được phần mờ ám bên trong, nhưng ánh mắt Phương Nhạc quá sắc bén, thấy được ống quần mỏng manh của cô lộ ra ngoài. Có đôi khi Trần Hề cảm thấy ngay cả vài cọng tóc của cô cũng bị Phương Nhạc đếm hết rồi.
Trần Hề không muốn đi, phản kháng nói: "Anh làm sao thế, em không đi, bọn họ cãi nhau gì thế?"
"Chuyện không tốt lành." Phương Nhạc khuyên cô: "Hôm nay quên đi, tin tức này em đừng nên nghe."
"Thế không được, xem ra anh biết hết cả rồi đúng chứ?" Trần Hề cực nhiều chuyện nói: "Sao em có thể để một mình anh chịu đựng mấy thứ không tốt lành được, anh nói nhanh đi!"
Phương Nhạc không ép được cô, nắm tay cô đi về phía trước, chờ chiếc xe kia đi xa, Phương Nhạc mới nói: "Mới nãy ở đấy chính là hiện trường vụ đánh ghen."
Lúc vừa mới chạy qua Phương Nhạc hoàn toàn không để ý đã xảy ra chuyện gì, lúc quay trở về đứng ngoài nhìn một hồi, anh mới đút kết ra được nguyên nhân kết quả, thì ra là người vợ đang chuẩn bị chơi xe chấn với người đàn ông khác, thì bị chồng bắt gian ngay tại chỗ.
Trần Hề không ngờ tin tức bùng nổ như thế, cô trừng to mắt nhìn, hai chân dính chặt trên đất muốn nói lại thôi, Phương Nhạc nhìn ra đôi mắt mong muốn được thử của cô, buồn cười nói: "Không được." Dừng một chút, anh hỏi: "Hay là nói, em có hứng thú với xe chấn à?"
Trần Hề giật mình, cực kỳ chính nghĩa hất tay nói: "Đi, em chạy bộ với anh!"
Nhưng Phương Nhạc vẫn bảo vệ cẩn thận mắt và lỗ tai của Trần Hề, bên kia Phan Đại Châu thì hùng hùng hổ hổ, mặt mày vui vẻ bổ sung đoạn tin tức này cho Trần Hề, nói vụ bắt gian này không phải tình cờ, tất cả đều do người chồng tỉ mỉ thiết kế, trình độ đấm đá của hai bên có thể viết thành bộ phim dài tám mươi tập, cô hỏi sao Phan Đại Châu lại biết rõ như thế, thì Phan Đại Châu nói bởi vì người chồng kia rất có quyền thế, ở biệt thự bên cạnh, cùng khu biệt thự với nhà của Liêu Tri Thời, sau khi Phan Đại Châu biết chuyện thì đã đến hỏi Liêu Tri Thời, Liêu Tri Thời rảnh rỗi vừa nghe có chuyện vui nên đã hỏi thăm giúp cậu, mấy năm sau cũng chính là khi Liêu Tri Thời về nước còn kéo ra một đoạn ẩn tình.
Nhưng mà đó cũng là chuyện của sau này, bọn họ chẳng ai biết trước được tương lai, sau khi Trần Hề nghe xong phản ứng đầu tiên chính là xúc động: "Anh nhìn Đại Châu đi, tinh thần của cậu ấy thế nào!" Vì tin tức này, lại có thể tìm người ở phía bờ bên kia đại dương, Trần Hề thẹn không sánh bằng.
Phương Nhạc liếc mắt nhìn Phan Đại Châu, nói: "Bây giờ mày đã biết vì sao lúc ấy tao gạt cả mày rồi chứ?"
Sau khi anh và Trần Hề công khai được một thời gian ngắn, Phan Đại Châu còn tức giận chất vấn họ, sao ngay cả cậu mà anh cũng gạt.
Rất đơn giản, trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua được cả.
"Thôi đi." Phan Đại Châu xem thường liếc nhìn anh một cái, tiến đến bên tai anh, dùng giọng nói mà Trần Hề không nghe ra được, trong lòng có dự tính: "Chờ tường lọt gió, không phải mày gấp chết rồi à, tao thấy mày chỉ mong đẩy tường đi thôi!"
Sau lần đó, thế giới hòa bình, Trần Hề thật sự đã rất lâu chưa nghe kể chuyện, Phương Nhạc tháo dây an toàn nói: "Thắt chặt vào." Sau đó đóng cửa xe, đi vòng qua ghế lái.
Trần Hề vừa thắt dây an toàn, ánh mắt đuổi sát theo anh không rời, nhìn anh lên xe, cô không kịp chờ hỏi: "Anh đừng vòng vo nữa, cuối cùng bà nội làm việc gì đại sự hả?"
Phương Nhạc tò mò, nếu anh chỉ nói câu mở đầu, không kể tiếp cho cô nghe nữa, Trần Hề có thể sẽ quan tâm đến anh như thế sao.
Phương Nhạc hỏi, Trần Hề nói: "Không biết, nhiều nhất thì em cũng chỉ ăn không ngon, để anh đau lòng."
Phương Nhạc: "Cho nên cuối cùng người bị thương là anh à?"
Trần hề: "Anh đừng có không có việc gì lại tổn thương chính mình, nhanh nhanh nói với em đi!"
Phương Nhạc cười không ngừng, xoa đầu Trần Hề, sau đó vừa lái xe vừa nói: "Hôm nay bà nội rải tiền rồi."
Nửa năm nay bà nội Phương không hiểu vì duyên phận gì, quen được mấy người lạ từ nơi sinh tử, bà ấy đối với chuyện chết đi đã cảm nhận rất sâu sắc, nhận thức mấy thứ tiền tài này không thể mang theo khi chết được.
Bà ấy giữ chặt tiền bên mình, sợ bọn nhỏ không giữ được tiền, chủ yếu là sợ bọn nhỏ học thói xấu, cho nên mặc dù tiền trong túi bà chất thành đống như núi, thì cuộc sống nhà họ Phương cũng chỉ ở mức bình thường thôi, cô hai Phương suốt ngày nhắc đến việc muốn mua túi hiệu, nhưng chiếc túi hiệu đắt nhất cũng chỉ ba vạn tệ, chú ba Phương lái xe gần mười năm, vẫn muốn đổi xe mới, nhưng mãi đến giờ bà vẫn không chịu, cả ngày đỏ mắt nhìn chằm chằm xe của ông chủ Phương.
Còn Phương Nhạc nữa.
Bà nội Phương có quen một người chị em, nhà bà ấy có một đứa nhỏ học ngành khảo cổ, lúc Phương Nhạc nghỉ hè có đi đến khảo sát nơi nông thôn, bà nội Phương buộc miệng nói ra với chị em mình, chị em bà ấy không hiểu vì sao nhân học lại đi khảo sát đồng ruộng, chị gái đó nói, trong nước ngành nhân học đúng là một mô rộng lớn, trước không nói đến việc tìm công việc khó khăn, kinh phí khảo sát đồng ruộng có hạn, lâu lâu còn phải móc tiền túi của mình ra, muốn chuyên tâm học thuật và nghiên cứu, không có tiền rất khó theo đuổi.
Bà nội Phương nghĩ, khi sống không mang theo tới chết cũng chẳng mang theo được, chia đi. Vì thế sáng hôm nay, bà ấy triệu tập mọi người trong nhà đến nhà cô hai Phương, trịnh trọng tuyên bố muốn chia tài sản.
Cô hai Phương và chú ba Phương kích động run lên, nghĩ bà nội Phương nói, ba người nhà bọn họ, mỗi nhà đều có hai đứa nhỏ vừa khéo, một đứa chia một căn nhà.
Cô hai Phương và chú ba Phương mới về đã sang ngay: "Chỉ vậy thôi ạ?"
Mắt bà nội Phương sắc bén nhìn hai người họ nói: "Chờ khi mẹ chết à, này, bà của mấy đứa còn có thể sống thêm ba mươi năm đấy, bây giờ mấy người muốn hút khô máu mẹ à?!"
Ông chủ Phương và Phương Nhạc cũng ngồi ngay ngắn bên cạnh, chờ bà nội Phương nước miếng văng tung tóe giáo huấn hai người kia, rồi mới quay trở về chuyện chính.
Những căn nhà này, tất cả đều đã được bà tìm kiếm từng chỗ một, không phải, là bà cẩn thận tìm kiếm, mặc dù diện tích và khu vực không đồng đều, nhưng giá trị không khác nhau nhiều lắm, mỗi người một căn sẽ không để ai chịu thiệt, bởi vì nhà là cho bọn nhỏ, cho nên, những đứa nhỏ thành niên sẽ được trực tiếp sang tên dưới danh nghĩa của họ, trẻ vị thành niên thì sẽ do người lớn trong nhà giữ trước.
Bà nội Phương nói thẳng mặc dù nhà cho bọn họ, bọn họ có quyền ở hoặc cho thuê, nhưng nếu muốn bán nhà, nhất định phải được bà đồng ý trước mới được bán.
Cô hai Phương và chú ba Phương cực kỳ kích động, họ gọi mẹ dài mẹ ngắn, bà nội Phương hiểu rõ họ, nghe họ dỗ dành nhưng bà vẫn bất động, quả nhiên chỉ một lát đã nghe thấy cô hai Phương lảm nhảm với chồng mình, nói có muốn sinh đứa thứ ba hay không, nói vậy không chừng sẽ có thêm một căn phòng nữa.
Bà nội Phương nhìn Phương Nhạc thì lòng cũng mềm đi ngoắc tay, nói anh đi với bà xuống lầu, bà đi tản bộ một chút, tiêu hóa, tránh tức giận rồi đốt luôn nhà cô hai Phương.
Trần Hề cười.
Ngôi chùa nằm trên núi bên trong khu danh lam thắng cảnh, hai người đã lái xe đến gần khu danh lam thắng cảnh và không tính lái xe đi sâu vào khu danh lam thắng cảnh này, thứ nhất bởi vì đường vào trong khu danh lam thắng cảnh bị kẹt nghiêm trọng, năm phút lái xe có thể mất đến ba mươi phút. Thứ hai bởi vì phí gửi xe bên trong khu danh lam thắng cảnh quá đắt, Trần Hề và Phương Nhạc đều đang tiết kiệm tiền nên bây giờ hai người chỉ có thể tiết kiệm.
Hai người dừng xe trước một bãi đỗ xe bên ngoài khu danh lam thắng cảnh, sau đó đi ra, quét mã thuê xe đạp đôi.
Phương Nhạc chờ Trần Hề cười xong, mới nói: "Lúc đi xuống lầu, bà nội nhắc đến em."
"Nhắc em?" Trần Hề đẩy xe đạp ra, hỏi: "Nhắc em gì thế?"
"Bây giờ Hề Hề có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng?" Lúc ấy ở dưới lầu, bà nội Phương hỏi thẳng Phương Nhạc.
Bà nội Phương biết Trần Hề vẫn luôn đi làm gửi tiết kiệm, bình thường ngày nghỉ cũng chưa từng thấy cô rảnh rỗi, mới đầu bà chỉ nghĩ Trần Hề chỉ đơn thuần muốn phụ tiền cho người trong nhà thôi, sau đó thời gian ở bệnh viện lâu, bà nghe thấy cũng nhìn thấy nhiều, lúc đó bà mới biết máy trợ thính là gì, đến tận bây giờ cô cũng không hề nhắc với nhà họ Phương chuyện này, bà nội Phương và cậu Phương Nhạc nhắc đến chuyện này, cậu Phương Nhạc nói, lúc Trần Hề đến thực tập ở văn phòng luật lúc nghỉ đông, nhưng thực tập không có lương, cho nên Trần Hề không đi, cậu ấy biết Trần Hề có nhiều gánh nặng.
Phương Nhạc yên lặng chớp mắt, sau đó nói ra một con số, dừng lại một chút, lại báo một số, nói: "Đây là tiền gửi ngân hàng của con, tiền hai tụi con cộng lại, chắc phải đợi thêm 1 năm nữa, là đủ rồi."
Bà nội Phương cười: "Thôi đi."
Bà ấy chắp tay sau lưng, từ từ đi dưới ánh mặt trời, lòng bàn chân đạp lên từng chiếc lá khô, ánh mắt quét qua mớ rác ở ven đường, nói: "Tiểu khu này vật chất không ổn, đến tận bây giờ cũng chưa từng vệ sinh sạch sẽ."
Cô hai Phương kết hôn muộn, sinh được hai đứa nhỏ cũng là người cháu nhỏ nhất nhà, đến bây giờ bà nội Phương mới ở lại nhà cô hai Phương, vì để trông cháu, không để cô hai Phương dạy cho bé con thói xấu.
"Hôm nay khi bà chia phòng vì muốn bọn nó được cải thiện cuộc sống tốt hơn không phải à? Mấy năm trước, khi đó con cũng còn nhỏ, nhà chị ruột của dượng con có chuyện, muốn mượn năm chục nghìn tệ, hỏi mượn bà, sau đó nghe chú con nói, nhà thím nhỏ của con thiếu tiền, muốn hỏi mượn bà, con nói xem bà có nên cho mượn không? Khi đó bà không hiểu nhiều, không có cách nào, mắng bọn nó rất dữ dội, bây giờ nghĩ lại, cần gì phải thế."
Phương Nhạc nghĩ một chút thì hiểu ngay: "Cho nên bây giờ bà mới chia phòng, để trong tay cô chú có nhiều tiền, sau này lúc người thân thiếu tiền cũng không phải mượn tiền bà đúng không."
"Đúng là ý này, dù sao số tiền này cũng là nhà, đến cuối cùng đều là của mấy đứa, bà cũng cần thiết để cho mấy đứa nhỏ của mình phải tìm kiếm dò xét thế à, nhưng không thể đối xử với nó quá tốt, nhìn cô con xem... Đấy, cháu là vai nhỏ, nhưng cháu vẫn nên tôn trọng cô của cháu!"
Phương Nhạc gật đầu.
Bà nội Phương vỗ cánh tay của anh, sau đó từ cánh tay anh đi xuống, cầm lấy tay anh, xoa xoa, nói: "Hôm nay công khai, là cho mỗi đứa một căn nhà, nhưng hiện tại bí mật, bà sẽ cho cháu thêm một cửa hàng."
Phương Nhạc còn chưa kịp nói, bà nội Phương đã dùng thêm sức, xoa tay Phương Nhạc, để anh không chen miệng vào nói: "Là bà thiên vị đó, sao nào!"
Cô hai Phương và chú ba Phương luôn nói bà nội Phương thiên vị, ngoài miệng bà nội Phương không nhận, nhưng trong lòng cũng tự hiểu được, bà chính là đang thiên vị vẻ ngoài của con trai lớn, cũng thiên vị Phương Nhạc thông minh hiểu chuyện, ngón tay có dài có ngắn, sao lòng người có thể khống chế được phương hướng đây chứ?
Nhưng nhà hòa thuận thì mọi việc đều thuận lợi, sự thiên vị này không thể quá lộ liễu.
Vả lại, cho Phương Nhạc nhiều thêm một cửa hàng này, không riêng vì sự thiên vị Phương Nhạc.
Trước kia Phương Nhạc ngăn cản họ cho tiền, cậu từng đưa ra một ví dụ, nói rằng có một số người tốt bụng tặng cặp sách và giày cho các cô gái miền núi, số tiền cho con gái họ đi học, số tiền này cuối cùng sẽ trở thành học phí cho em trai họ.
Còn có bản thân Phương Nhạc luôn nói, bản tính của con người là lòng tham không đáy, có người giúp anh ta, anh ta sẽ để người đó tiếp tục giúp cho đại gia đình họ, nếu người đó không làm thì chính là người giả nhân giả nghĩa.
Nhưng Trần Hề chưa từng mở miệng đòi hỏi nhà họ Phương, bà nội Phương cực kỳ yêu quý Trần Hề, biết rõ tính cách của Trần Hề, nhưng bà cũng không chắc chắn 100%, nếu lúc đầu Trần Hề mở lời mượn tiền họ thì trong lòng họ sẽ sinh ra vết ngăn với Trần Hề.
Bởi vì lòng người khó đoán, bà không thể chắc 100% việc đo lường người khác, đương nhiên cũng không thể chắc chắn 100% về bản thân mình.
"Còn có một chuyện nữa chính là." Bà nội Phương nói: "Nếu như tiền từ trong tay bà cho con bé, nếu để cô con biết được thì chuyện này nói thế nào bây giờ?"
Bà nội Phương đi suốt một đường, câu cửa miệng chính là trong nhà này, quy củ chính là bà.
Nhưng bà không phải người không biết nói lý, lời này chỉ dùng để trấn áp những đứa nhỏ phạm lỗi trong nhà thôi, cho nên đầu tiên, bà không thể phạm lỗi, thì nhà này mới có thể thuận lợi.
"Nếu người thân bên nhà dượng con cần dùng tiền, thì dưới tay hai người họ nhiều nhất chỉ có hai căn nhà, dù thế nào cũng đối phó được, sau này có giúp hay không, vợ chồng nó đều có thể bàn bạc không phải chuyện của bà. Con thì sao, nếu con và Hề Hề có chuyện gì, hai đứa cũng có thể tự mình bàn bạc." Bà nội Phương vỗ vỗ tay Phương Nhạc, ánh mắt vẫn sắc bén như trước, trên mặt là những nếp nhăn qua năm tháng, vẻ mặt dịu dàng nói: "Hai phòng thuê, ngoại trừ bán, những chuyện khác muốn làm gì đều theo ý con, từ mướn phòng hay là bỏ đó, đều tốt cả, con không cần hỏi bà đâu!"
Trên đường xe chạy, dòng người nhộn nhịp, con đường dẫn vào danh lam thắng cảnh tấp nập xe cộ qua lại, mặt trời mùa đông có chút ánh nắng nhỏ hầm hập nhưng dịu dàng.
Gió nhẹ thổi vào mặt, Phương Nhạc vén những sợi tóc vướng bên má Trần Hề lên, nhìn đôi mắt không biết có phải vì ánh sáng mặt trời chiếu vào hay không mà ươn ướt ánh nước, nói: "Hai ngày nữa vừa khéo sẽ cho thuê cửa hàng, chờ cho thuê xong, cũng đủ tiền rồi, qua mấy ngày nữa anh trở về ăn tết với em, chờ thêm năm sau sẽ làm cho Trần Ngôn." Dừng một chút, anh lại nói: "Lần này em không thể nói là muốn giữ sổ trước, có yêu cầu gì phải hỏi ý anh!"
"Còn nhớ sổ nợ à." Trần Hề há miệng mới phát hiện giọng mình khàn, cô ho nhẹ, ngửa đầu nhìn ánh mặt trời nhức mắt, sau đó nhìn thẳng Phương Nhạc, đôi mắt vẫn ướt như cũ, không bị ánh nước ép lui, nói: "Lấy tiền lấy tiền, lấy hết luôn!"
Phương Nhạc cười.
Trần Hề đạp xe, một chân chống đất, nhìn sang bên cạnh, sau đó Phương Nhạc cũng lên xe, hai người nhìn nhau.
"Chờ lát nữa có thể, em phải nhớ xin bồ tát phù hộ cho bà nội sống lâu không chỉ trăm tuổi. Vừa nãy không phải anh nói à, bà nội và mấy bạn của mình có thể sống ít nhất ba mươi năm."
"Được."
Lúc nhấn chuông reo, âm thanh lảnh lót xuyên qua đám người, phá vỡ sự ồn ào, nghênh đón ánh mặt trời, cũng đang chạy thẳng đến tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.