Trạng Nguyên Lang Luôn Không Đạt Tiêu Chuẩn
Chương 46: Hắn và cậu cũng như vậy sao?
Công Tử Vu Ca
12/08/2021
Dự báo thời vốn chỉ nói là có mưa nhỏ, không ngờ lại đổ tuyết. Cả trường đều xôn xao lên. Lần đầu tiên sau khi hết tiết tự học tối, mọi người đều chạy ra ngoài ngắm tuyết.
Đối với học sinh cấp ba mỗi ngày chỉ có học hành buồn tẻ mà nói, tuyết đầu mùa cũng là một trận cuồng hoan.
Đợi đến lúc tan tiết tự học, trên đất đã trắng xóa một mảnh.
Trận tuyết này đến đột ngột, buổi tối chỉ rơi hai tiếng là ngừng. Buổi trưa ngày hôm sau, trên đất đều có tuyết đọng, qua hai ngày trời quang, đường lớn biến thành đường băng.
Không nói đạp xe, đến cả đi bộ cũng thấy trơn trượt.
Nhưng đường Nhân Dân có tuyết rơi thực sự quá đẹp, bị đèn đường chiếu một cái, giống như thế giới băng tuyết ngọc lưu ly. Đến buổi tối, đường bên ngoài trường về cơ bản là không có ô tô, rất nhiều học sinh ở trên đường chơi trượt băng.
Hôm nay Giang Triều chủ động mời Chu Dương Liễu đến nhà y thăm chó nhỏ.
“Nhưng mà tớ nói cho cậu biết, chó nhỏ đổi tên rồi, mẹ tớ đổi, bây giờ gọi là Tiểu Bạch.”
Chu Dương Liễu liền nói: “Nó đâu phải màu trắng, sao lại gọi là Tiểu Bạch?”
“Mẹ tớ nói tính tình nó giống hệt con chó lúc bà đi học từng nuôi, con chó kia gọi là Tiểu Bạch.”
Chó đã không còn là chó của mình, Chu Dương Liễu không lên tiếng. Giang Triều còn tưởng cậu không vui, nói: “Chỉ là cái tên thôi.”
“Vậy dì chắc là thích nó lắm.” Chu Dương Liễu nói.
Giang Triều cười, “Mẹ tớ cực kỳ thích nó ấy chứ, ngày nào cũng ôm ấp. Vốn tớ còn lo bà không cho nuôi đấy.”
Chu Dương Liễu cảm thấy xót xa, nhưng cũng yên lòng vì Bé Ngoan tìm được nơi ở tốt.
Chu Dương Liễu đến Giang gia xem xem, mẹ Giang đối với Bé Ngoan quả thực rất tốt. Bé Ngoan thấy cậu vẫn quấn lấy y như lúc trước. Mẹ Giang nói: “Con chó đáng yêu như vậy, nhà cháu sao nỡ bỏ không nuôi?”
“Nó cắn bố cháu.” Chu Dương Liễu nói.
Nói xong cậu lại cảm thấy có chút không ổn, vội nói: “Nó bình thường không cắn người đâu, lần đó là vì bố cháu giẫm lên nó. Chứ nó bình thường rất ngoan.”
Nhà Giang Triều điều kiện khá giả, đối xử với nó rất tốt, còn chuyên môn dựng một cái ổ ở góc phòng cho nó, bên trong còn có con gấu đồ chơi bằng bông cho nó nghịch.
Sau khi thăm xong cậu từ Giang gia đi ra, Giang Triều nói: “Lần này cậu yên tâm rồi chứ, nhà tớ không để nó chịu thiệt đâu.”
Chu Dương Liễu “ừ” một tiếng, nói: “Không cần tiễn đâu, tớ đi đây.”
Giang Triều dừng lại, nhìn Chu Dương Liễu đi hai bước bỗng quay đầu nói: “Cảm ơn cậu.”
Giang Triều sung sướng cười: “Ai yo, tớ nghe nhầm sao, là Chu Dương Liễu nói cảm ơn đấy à?”
Chu Dương Liễu lập tức đen mặt, xoay người đi tiếp, chỉ nghe thấy tiếng Giang Triều ha ha cười sau lưng.
Nửa hạ tuần* tháng 11, huyện Phú Xuyên gần như bao phủ trong những trận tuyết, thỉnh thoảng trời quang một lúc cũng chẳng được bao lâu. Lúc cuối tuần, Lục Giai Ý đến Thích gia học… Thích gia ấm áp, có tường sưởi.
(tuần (旬) là mười ngày. một tháng có thượng tuần, trung tuần và hạ tuần)
Phú Xuyên không được tính là miền bắc, nhà ở của huyện thành bọn họ cũng chỉ có tiểu khu mới xây là có máy sưởi. Những tiểu khu cũ như Quế Hoa Lí, Hạnh Phúc Lí gần như đều không có máy sưởi. Thích gia vốn cũng không có nhưng hai cụ sợ lạnh, liền ở phòng đông xây một bức tường sưởi, tự mình đốt. Nhưng so với người khác dùng máy sưởi còn ấm hơn. Bên ngoài phải mặc áo lông, đi vào nhà mặc áo len cũng thấy ra mồ hôi.
Nóng quá cũng không tốt. Thích Dương hỏa vượng*, nói buổi sáng tỉnh dậy họng khô không chịu nổi, tăng độ ẩm thể nào cũng không có tác dụng. Bà Thích mấy ngày đều nghĩ hết cách nấu cháo hạ hỏa, bắt hắn uống.
(ý nói thân nhiệt nóng, cơ thể luôn ấm áp, sức chịu lạnh tốt hơn người bình thường nhưng cũng dễ thấy nóng hơn)
Lúc Lục Giai Ý ở đó, tự nhiên cũng phải làm cho cậu một phần, sau đó cũng không biết từ khi nào bắt đầu, bữa trưa của Lục Giai Ý đều là ăn ở Thích gia. Nếu là cuối tuần thì đều đến từ sáng sớm, buổi tối mới về. Làm cho Lâm Tú Anh thấy ngại, bắt cậu làm sao cũng phải mời Thích Dương đến ăn cơm một lần.
“Con mời rồi mà, cậu ấy không đến.” Lục Giai Ý nói.
“Kỳ lạ, nó là sợ mẹ à?” Lâm Tú Anh nói.
“Cậu ấy là như vậy, không thích nói chuyện thôi.”
“Mẹ cũng đâu có tìm nó nói chuyện.”
Lục Giai Ý cười gượng, Lâm Tú Anh hỏi: “Con với nó cũng không nói chuyện như vậy à?”
Lục Giai Ý nghĩ nghĩ, nói: “…Vẫn tốt.”
Cậu tự cảm thấy, Thích Dương bây giờ nói chuyện với cậu nhiều hơn trước rồi, nhưng đều là lúc chỉ có hai người.
Đột nhiên có chút ngượng ngùng là xảy ra chuyện gì vậy nhỉ, Lục Giai Ý mím mím môi.
Đối với học sinh cấp ba mỗi ngày chỉ có học hành buồn tẻ mà nói, tuyết đầu mùa cũng là một trận cuồng hoan.
Đợi đến lúc tan tiết tự học, trên đất đã trắng xóa một mảnh.
Trận tuyết này đến đột ngột, buổi tối chỉ rơi hai tiếng là ngừng. Buổi trưa ngày hôm sau, trên đất đều có tuyết đọng, qua hai ngày trời quang, đường lớn biến thành đường băng.
Không nói đạp xe, đến cả đi bộ cũng thấy trơn trượt.
Nhưng đường Nhân Dân có tuyết rơi thực sự quá đẹp, bị đèn đường chiếu một cái, giống như thế giới băng tuyết ngọc lưu ly. Đến buổi tối, đường bên ngoài trường về cơ bản là không có ô tô, rất nhiều học sinh ở trên đường chơi trượt băng.
Hôm nay Giang Triều chủ động mời Chu Dương Liễu đến nhà y thăm chó nhỏ.
“Nhưng mà tớ nói cho cậu biết, chó nhỏ đổi tên rồi, mẹ tớ đổi, bây giờ gọi là Tiểu Bạch.”
Chu Dương Liễu liền nói: “Nó đâu phải màu trắng, sao lại gọi là Tiểu Bạch?”
“Mẹ tớ nói tính tình nó giống hệt con chó lúc bà đi học từng nuôi, con chó kia gọi là Tiểu Bạch.”
Chó đã không còn là chó của mình, Chu Dương Liễu không lên tiếng. Giang Triều còn tưởng cậu không vui, nói: “Chỉ là cái tên thôi.”
“Vậy dì chắc là thích nó lắm.” Chu Dương Liễu nói.
Giang Triều cười, “Mẹ tớ cực kỳ thích nó ấy chứ, ngày nào cũng ôm ấp. Vốn tớ còn lo bà không cho nuôi đấy.”
Chu Dương Liễu cảm thấy xót xa, nhưng cũng yên lòng vì Bé Ngoan tìm được nơi ở tốt.
Chu Dương Liễu đến Giang gia xem xem, mẹ Giang đối với Bé Ngoan quả thực rất tốt. Bé Ngoan thấy cậu vẫn quấn lấy y như lúc trước. Mẹ Giang nói: “Con chó đáng yêu như vậy, nhà cháu sao nỡ bỏ không nuôi?”
“Nó cắn bố cháu.” Chu Dương Liễu nói.
Nói xong cậu lại cảm thấy có chút không ổn, vội nói: “Nó bình thường không cắn người đâu, lần đó là vì bố cháu giẫm lên nó. Chứ nó bình thường rất ngoan.”
Nhà Giang Triều điều kiện khá giả, đối xử với nó rất tốt, còn chuyên môn dựng một cái ổ ở góc phòng cho nó, bên trong còn có con gấu đồ chơi bằng bông cho nó nghịch.
Sau khi thăm xong cậu từ Giang gia đi ra, Giang Triều nói: “Lần này cậu yên tâm rồi chứ, nhà tớ không để nó chịu thiệt đâu.”
Chu Dương Liễu “ừ” một tiếng, nói: “Không cần tiễn đâu, tớ đi đây.”
Giang Triều dừng lại, nhìn Chu Dương Liễu đi hai bước bỗng quay đầu nói: “Cảm ơn cậu.”
Giang Triều sung sướng cười: “Ai yo, tớ nghe nhầm sao, là Chu Dương Liễu nói cảm ơn đấy à?”
Chu Dương Liễu lập tức đen mặt, xoay người đi tiếp, chỉ nghe thấy tiếng Giang Triều ha ha cười sau lưng.
Nửa hạ tuần* tháng 11, huyện Phú Xuyên gần như bao phủ trong những trận tuyết, thỉnh thoảng trời quang một lúc cũng chẳng được bao lâu. Lúc cuối tuần, Lục Giai Ý đến Thích gia học… Thích gia ấm áp, có tường sưởi.
(tuần (旬) là mười ngày. một tháng có thượng tuần, trung tuần và hạ tuần)
Phú Xuyên không được tính là miền bắc, nhà ở của huyện thành bọn họ cũng chỉ có tiểu khu mới xây là có máy sưởi. Những tiểu khu cũ như Quế Hoa Lí, Hạnh Phúc Lí gần như đều không có máy sưởi. Thích gia vốn cũng không có nhưng hai cụ sợ lạnh, liền ở phòng đông xây một bức tường sưởi, tự mình đốt. Nhưng so với người khác dùng máy sưởi còn ấm hơn. Bên ngoài phải mặc áo lông, đi vào nhà mặc áo len cũng thấy ra mồ hôi.
Nóng quá cũng không tốt. Thích Dương hỏa vượng*, nói buổi sáng tỉnh dậy họng khô không chịu nổi, tăng độ ẩm thể nào cũng không có tác dụng. Bà Thích mấy ngày đều nghĩ hết cách nấu cháo hạ hỏa, bắt hắn uống.
(ý nói thân nhiệt nóng, cơ thể luôn ấm áp, sức chịu lạnh tốt hơn người bình thường nhưng cũng dễ thấy nóng hơn)
Lúc Lục Giai Ý ở đó, tự nhiên cũng phải làm cho cậu một phần, sau đó cũng không biết từ khi nào bắt đầu, bữa trưa của Lục Giai Ý đều là ăn ở Thích gia. Nếu là cuối tuần thì đều đến từ sáng sớm, buổi tối mới về. Làm cho Lâm Tú Anh thấy ngại, bắt cậu làm sao cũng phải mời Thích Dương đến ăn cơm một lần.
“Con mời rồi mà, cậu ấy không đến.” Lục Giai Ý nói.
“Kỳ lạ, nó là sợ mẹ à?” Lâm Tú Anh nói.
“Cậu ấy là như vậy, không thích nói chuyện thôi.”
“Mẹ cũng đâu có tìm nó nói chuyện.”
Lục Giai Ý cười gượng, Lâm Tú Anh hỏi: “Con với nó cũng không nói chuyện như vậy à?”
Lục Giai Ý nghĩ nghĩ, nói: “…Vẫn tốt.”
Cậu tự cảm thấy, Thích Dương bây giờ nói chuyện với cậu nhiều hơn trước rồi, nhưng đều là lúc chỉ có hai người.
Đột nhiên có chút ngượng ngùng là xảy ra chuyện gì vậy nhỉ, Lục Giai Ý mím mím môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.