Chương 71: Hồi phủ
Nhật Lệ Phong Hòa
01/03/2021
Edit: Thanh Yến
Beta: Yuuki
- --
Tô Thanh Trạch nhìn về phía Cố Trường Phong, ánh mắt Cố Trường Phong âm trầm, khuôn mặt lãnh ngạnh cương nghị tựa như phủ lên một tầng sương lạnh.
"Rốt cuộc cũng tới." Thẩm Nghiên Bắc ung dung rắc thì là lên tôm nướng, nói với người hầu, "Ngươi đi nói cho bọn họ, Trường Phong đang ở cùng bằng hữu, để cho bọn họ chờ."
Tức phụ của hắn sinh sống ở kinh thành nhiều năm như vậy, có không ít người ở Ung Kinh biết y. Suốt mấy ngày nay, hắn và tức phụ đi khắp hang cùng ngõ hẻm, phơi mặt khắp nơi, một truyền mười mười truyền trăm chắc chắn truyền tới tai Trấn Quốc Công phu nhân. Còn nữa ở Thanh Châu chuyện Cố Thanh Dao sai sử thị vệ vương phủ giết hại tức phụ của hắn không thành, trong lòng sợ hãi chắc chắn đi báo tin cho Trấn Quốc Công phu nhân.
Lúc trước bọn họ suy đoán chuyện năm đó Cố Thanh Dao ám hại tức phụ hắn chắc chắn có sự tham dự của Trấn Quốc Công phu nhân, quả nhiên người này cuồng vọng đến mức, để trực tiếp xác nhận mà vội vội vàng vàng tìm tới cửa.
Người hầu xin chỉ thị của Tô Thanh Trạch, y xua tay: "Dựa theo lời của Thẩm đại ca đi." Nói xong, ánh mắt lo lắng nhìn hai người, "Cố đại ca phải về phủ Trấn Quốc Công, vậy Thẩm đại ca phải làm sao bây giờ?"
Thẩm Nghiên Bắc tự giễu cười, ánh mắt bất đắc dĩ: "Có thể làm gì bây giờ? Trường Phong là đại công tử phủ Quốc Công, ta chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, không quyền không thế..."
Lời này nói thật quá đáng thương, Tô Thanh Trạch thiếu chút nữa đã tin hắn, trong lòng còn muốn tìm Triệu Ngự hỗ trợ, kết quả lời Thẩm Nghiên Bắc đã đổi, biểu tình nghiêm túc nói: "Ta chỉ có thể tam môi lục sính, kiệu tám người nâng một lần nữa cưới em ấy về nhà!"
Khóe miệng Tô Thanh Trạch giật giật: "Ha ha..."
Cố Trường Phong rũ mi, che khuất ánh mắt đang lóe lên không ngừng kia.
Tô Thanh Trạch cho rằng Thẩm Nghiên Bắc nói giỡn, nhưng chỉ có y biết Thẩm Nghiên Bắc đang nghiêm túc.
Lời nói kia của thanh niên khi say rượu vẫn còn rõ ràng trước mắt, hơn nữa đây cũng là chấp niệm của đáy lòng y khi chưa khôi phục ký ức lúc trước.
Thẩm Nghiên Bắc khẽ cười, gắp thịt nướng cho Cố Trường Phong: "Không vội, cứ từ từ, ăn no rồi đi."
"Ừm." Cố Trường Phong thấp giọng đáp, cau mày. Kỳ thật y không định trở về phủ Trấn Quốc Công, càng không có ý định rời xa Thẩm Nghiên Bắc, nhưng y không quay về chẳng khác nào từ bỏ thân phận đại công tử phủ Trấn Quốc Công, vị trí thế tử chỉ có thể rơi vào tay đệ đệ khác mẹ mà y chưa từng gặp mặt kia!
Đệ đệ của y là một đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ.
Mẫu thân của Cố Thanh Dao sau khi nghe nói y xảy ra chuyện liền đột nhiên ngất đi, thái y tới bắt mạch, nói cũng không đáng lo ngại, chỉ là không thể chịu kích thích, bởi vì nàng đang mang thai! Vì thế sau khi phụ thân y mất nửa năm, nàng sinh hạ một nam hài! Ngày ấy Hoàng Thượng nhắc với y, mẫu thân của Cố Thanh Dao cho người lập sớ muốn đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ, nhị công tử làm thế tử của phủ Quốc Công.
Mọi người đều nói phu nhân Trấn Quốc Công là người có phúc khí, Trấn Quốc Công vì nước hy sinh thân mình còn để lại cho nàng một điều để niệm tưởng. Chỉ có y cảm thấy việc này quá mức trùng hợp, tựa như bị một người nào đó định ra trước!
Sau khi y trở về đã hiểu ra.
Thẩm Nghiên Bắc thấy y cau mày, mặt có chút u ám, ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy?"
Cố Trường Phong giương mắt nhìn hắn, ánh mắt thanh niên tràn đầy quan tâm, buồn bực trong lòng dịu xuống, lắc đầu: "Không có việc gì."
Thẩm Nghiên Bắc tất nhiên sẽ thực sự không cho rằng như vậy, chờ đến khi ăn xong xuôi, sắc trời cũng không còn sớm, hắn bèn đưa Cố Trường Phong ra cửa. Đợi khi đến chỗ ngoặt, Thẩm Nghiên Bắc bỗng nhiên quay lại vây kín thân y.
Biết hắn có chuyện muốn nói, Cố Trường Phong chỉ dùng đôi mắt đen nhán lẳng lặng nhìn hắn.
Thẩm Nghiên Bắc chỉ môi của chính mình, cười khẽ: "Làm sai phải chịu phạt."
Nghe thấy những lời đã lâu ấy Cố Trường Phong sửng sốt, không khỏi suy nghĩ mình đã làm sai cái gì.
"Em vừa rồi nói dối." Khóe miệng Thẩm Nghiên Bắc nhẹ cong, trực tiếp nói.
"Ta..." Lúc này Cố Trường Phong mới sáng tỏ, khuôn mặt lạnh lùng hơi hiện ra tia hồng nhạt, cuối cùng dưới ánh mắt nóng rực của Thẩm Nghiên Bắc chậm rãi sát lại gần đôi môi ấm áp kia...
Khó được lúc tức phụ chủ động, tất nhiên Thẩm Nghiên Bắc sẽ không bỏ qua cơ hội này, ôm lấy mặt của y để nụ hôn này sâu hơn, thẳng đến hơi thở hai người hỗn loạn mới chưa tận hứng mà buông y ra.
Kề vào trán của Cố Trường Phong, Thẩm Nghiên Bắc thấp giọng dặn dò: "Đáp ứng ta, phải luôn cẩn thận. Không cần cùng xung đột chính diện với bà ta, đừng cho bà ta cơ hội bắt được nhược điểm của em!" Tức phụ của hắn thành thật như vậy, Quốc công phu nhân kia không cần nhìn cũng biết là một nhân vật lợi hại, hắn một chút cũng không yên tâm cho y trở về.
Cố Trường Phong trịnh trọng gật đầu, Thẩm Nghiên Bắc lưu luyến mà hôn lên môi y: "... Nhớ rõ phải luôn nhớ đến ta."
Cố Trường Phong nắm lấy tay của người yêu, từng dòng ngọt ngào quấn quanh lòng y: "Được."
"Đi thôi." Thẩm Nghiên Bắc buông y ra.
Cố Trường Phong nhìn hắn một cái thật sâu, dứt khoát quay người ra cửa.
Thẩm Nghiên Bắc nhìn cho đến khi thân ảnh cao lớn của y dần dần hòa vào cùng bóng đêm, mới buồn rầu mà nhíu mi.
Bây giờ thì hay rồi, phải chăn đơn gối chiếc.
"Đại công tử?" Hạ nhân của phủ Trấn Quốc Công đứng ở ngoài cửa chờ đến mức không kiên nhẫn nổi thì thấy có người đi tới, vội tiến lên.
Người tới thân hình cao lớn cường tráng, ngũ quan như được đao rìu khắc thành, thô kệch mà nghiêm nghị, đúng là đại công tử mà bọn họ quen thuộc. Nô bộc thở một hơi nhẹ nhõm, oán trách nói: "Đại công tử sao giờ ngài mới ra? Bây giờ trời đều tối cả rồi, bây giờ mới về sẽ ảnh hưởng đến bữa ăn của phu nhân!"
Cố Trường Phong chỉ lạnh lùng liếc gã một cái, bước về phía trước.
Hạ nhân bị ánh mắt lạnh băng kia làm cho kinh sợ, lời còn chưa nói ra bị kẹt trong cổ họng. Xung quanh nam nhân toả ra hàn ý, người sống chớ lại gần. Mấy hạ nhân ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, hậm hực mà theo sau.
Phủ Quốc Công đèn đóm sáng trưng.
Mặc một bộ váy dài màu tím với những đóa hoa mẫu đơn phú quý được thêu bằng chỉ vàng, quý phụ nhân toàn thân tản ra phong vận thành thục của nữ tử, tư thái muôn vàn mà nằm trên trường kỷ, cụp mi rũ mắt, thị nữ quỳ bên giường, lực đạo vừa phải mà đấm chân cho nàng.
Trong phòng, lò đồng tử kim thụy thú tỏa khói nhẹ lượn lờ, hương thơm ngào ngạt tràn ngập toàn bộ nhà.
Hạt cát trong đồng hồ không ngừng rơi xuống, quý phụ nhân đưa đưa bàn tay được sơn móng đẹp đẽ lên che miệng ngáp một cái, mày liễu nhíu chặt, ánh mắt chán ghét: "Vì sao mãi chưa về? Chẳng lẽ là có dã nam nhân, nên đã quên mất thân phận của mình?"
Bình thường vào lúc này, nàng đã sớm bảo nha đầu hầu hạ đi ngủ, nhưng hôm nay lại phải chậm trễ.
Một tháng trước nữ nhi của nàng Tấn Dương Vương Vương phi gởi thư, nói tiện loại kia thế mà không chết, còn cùng một thư sinh nghèo kiết hủ lâu ở bên nhau, y nhất định là nhớ tới chuyện nàng giết y lúc trước, hỏi phải làm sao bây giờ. Nàng hồi âm quở trách nữ nhi một hồi.
Làm sao ư? Vốn dĩ các nàng là không cần lo lắng đến điều này!
Một tiện loại không cha không mẹ còn cần nàng che chở, nàng muốn bắt chẹt y đương nhiên đơn giản!
Việc xấu trong nhà không nói ra ngoài, lấy tính cách của tiện loại kia, nàng tin tưởng y sẽ không đem chuyện đó truyền ra ngoài, cho nên việc này nàng căn bản chẳng để ở trong lòng.
Mãi cho đến mấy ngày gần đây có nô bộc trong phủ ở trên phố thấy được một người tướng mạo vô cùng tương tự với tiện loại kia, đang cùng một thư sinh thân mật, nàng đoán được đó chính là tiện loại kia, vì thế phái người kêu y hồi phủ, miễn cho y làm mất mặt ở bên ngoài.
Nhưng khiến nàng không ngờ tới chính là, người nàng phái đi một canh giờ vẫn chưa mang người trở lại!
"Đúng là không biết tốt xấu!" Quý phụ nhân thấp giọng nói, đang muốn gọi người đi thúc giục. Một thị nữ bước nhanh đi tới, cúi đầu nói: "Quốc công phu nhân, người đã về."
Quý phụ nhân hừ lạnh, phân phó nói: "Cho y tiến vào."
"Dạ." Thị nữ lĩnh mệnh lui ra, ngay sau đó Cố Trường Phong nhấc chân dài, bước qua ngạch cửa cao.
"Phu nhân." Cố Trường Phong liếc nhìn quý phụ nhân, cúi đầu nói. Nữ nhân trước mặt vẫn xinh đẹp y như trong trí nhớ, không thèm giả trân chút nào trước mặt y.
"Quỳ xuống." Quý phụ nhân mặt không biểu tình ra lệnh.
Nắm tay dưới tay áo đột nhiên siết chặt, lưng của Cố Trường Phong vẫn thẳng tắp.
Nhìn y thờ ơ, quý phụ nhân lạnh lùng ngồi dậy, hất văng thị nữ đang đấm chân: "Đại công tử giao du với người thô tục ở trên phố, nên quên mất gia giáo lễ phép? Vậy mà còn học được thói ngỗ nghịch, không coi trưởng bối vào mắt?"
"Huynh ấy không phải người thô bỉ!" Cố Trường Phong trầm giọng nói.
Mày liễu quý phụ nhân khẽ nhếch, đi lên trước nhìn Cố Trường Phong: "Đó là người nào? Là tình lang hay là phu quân của ngươi?"
"Hắn là..." Cố Trường Phong cắn răng.
Quý phụ nhân cao giọng đánh gãy hắn: "Đại công tử, các ngươi tằng tịu với nhau, cho nên vì giữ gìn thể diện của phủ Trấn Quốc Công, bổn phu nhân phải thi hành gia pháp Đại Quốc Công!"
"Còn nữa, mạo phạm đại công tử tội chết có thể miễn tội sống khó tha. Nếu hắn ta thật sự có quan hệ đáng xấu hổ với ngươi, ta sẽ lập tức cho người bắt lấy hắn đưa đi gặp quan!"
Trong lòng tức giận khôn cùng, Cố Trường Phong nghĩ đến lời dặn dò của Thẩm Nghiên Bắc, hầu kết di chuyển, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Huynh ấy là ân nhân cứu mạng của ta!"
"Ân nhân cứu mạng?" Quý phụ nhân ngoài ý muốn nhướng mày.
"Đúng, huynh ấy là ân nhân cứu mạng của ta." Cũng là ánh sáng trong sinh mệnh của y. Cố Trường Phong nhìn thẳng quý phụ nhân: "Ta bị Cố Thanh Dao mưu hại ngã xuống vách núi, chính huynh ấy đã cứu ta." Cho y hy vọng mới!
Nghe lời hùng hổ dọa người như vậy, quý phụ nhân lộ rõ vẻ không vui, trách cứ nói: "Đại công tử, thuốc không thể uống bậy, lời cũng không thể nói lung tung. Thanh Dao là muội muội ngươi, sao nó có thể mưu hại ngươi được?"
Cố Trường Phong trầm mặc không nói.
Quý phụ nhân lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ là do đại công tử ghen ghét Thanh Dao được gả cho Tấn Dương Vương nên mới muốn bôi nhọ nàng?"
Sắc mặt Cố Trường Phong tái nhợt.
Năm đó y còn chưa từng gặp mặt Tấn Dương Vương, cũng không biết vì sao lời đồn đãi lại lan ra tứ phía, nói rằng y ái mộ Tấn Dương Vương, thường thường nhìn trộm Tấn Dương Vương, khiến cho rất nhiều người ngưỡng mộ Tấn Dương Vương, cả nam lẫn nữ mỗi lần nhìn đến y đều cất lời thóa mạ, y hết đường chối cãi.
Thấy sắc mặt y thay đổi, trong lòng quý phụ nhân nổi lên ý khinh thường, lạnh lùng nói: "Được rồi, đại công tử, trước tiên đi thắp cho phụ thân một nén nhang rồi nghỉ ngơi đi. Mấy ngày sau ngươi không được ra ngoài, ngoan ngoãn trong phòng ăn năn."
Chuyện Cố Thanh Dao mưu sát y cứ như vậy nhẹ nhàng cho qua? Cố Trường Phong siết chặt nắm tay.
Tỳ nữ tiến lên một bước, thái độ lãnh đạm: "Đại công tử, mời!"
Quốc công phủ trên dưới nhìn sắc mặt của nữ nhân này hành sự, hiện giờ nữ nhân này có nhi tử lại càng thêm bừa bãi. Cố Trường Phong hít một hơi thật sau, yên lặng đi theo phía sau tỳ nữ dâng hương cho phụ thân.
Thấy y rời đi, quý phụ nhân hơi ngẩng đầu, khinh thường càng sâu. Nghĩ đến nữ nhi của chính mình vừa sợ đã gửi thư tới, quý phụ nhân tức giận nói: "Chỉ là một tên mãng phu diện mạo xấu xí, có gì đáng sợ hãi đâu?"
Cố Thanh Dao không có thủ đoạn bằng nàng, lúc đó quả thật có chút vô thố, sau nghĩ lại thì cũng không sợ lắm. Chỉ lo lắng sau khi Cố Trường Phong trở lại kinh thành sẽ gây bất lợi cho nàng, nên mưới gửi tin cho quý phụ nhân ngăn cản Cố Trường Phong về phủ Quốc công, sau khi quý phụ nhân gởi thư đánh thức mới hoàn toàn yên lòng.
Chẳng qua chuyện này nàng có thể buông tâm, chỉ còn cần lo bên Tấn Dương Vương.
"Vương phi, Vương gia tối nay... Ở, ở trong phòng Tô trắc phi." Tỳ nữ bên người cẩn thận nói.
"Choang!" Ly sứ bạch ngọc bị ném mạnh xuống đất, nát bấy. Cố Thanh Dao gắt gao siết chặt khăn tay, đôi mắt đẹp tràn đầy ghen ghét.
"Vì sao ả còn không chết đi?"
Các tỳ nữ trong phòng quỳ trên mặt đất im như ve sầu mùa đông, tỳ nữ bên người ấp úng mà mở miệng: "Vương, Vương gia phân phó đại phu phải dùng thuốc tốt nhất cho Tô trắc phi, tịnh dưỡng mấy ngày đã tốt rồi, cho nên..."
Cố Thanh Dao căm hận nói: "Hừ! Để ta xem ả có thể kiêu ngạo được mấy ngày!" Trước ngực phập phồng không thôi, Cố Thanh Dao oán độc liếc mắt nhìn chúng tỳ nữ một cái: "Chờ Vương gia ghét bỏ nàng, lập tức bán nàng cho nhà thổ!"
"Tiện nhân này thích được người cưỡi như vậy, ta thành toàn cho ả!"
Người đang bị nàng mắng - Tô trắc phi Tô Nhụy Trân giờ phút này hận không thể đúng như ý nguyện của nàng bị Tấn Dương Vương ghét bỏ, đáng tiếc ma quỷ này không chịu buông tha nàng!
"Ái phi..." Tấn Dương Vương dùng một đầu roi nâng cằm Tô Nhụy Trân, thở dài, "Nàng thật là cực kỳ xinh đẹp!" Dứt lời, vươn đầu lưỡi liếm láp vết máu thật nhỏ ở sườn mặt nàng.
"Vương gia, ta cầu xin ngài, ngài thả ta đi!" Tô Nhụy Trân sợ hãi không ngừng lùi về phía sau, nhưng phía sau chính là tường, nàng căn bản tránh không khỏi.
"Ái phi nói gì vậy, trước đó không phải nàng vội vàng câu dẫn ta còn không tiếc hạ dược, không phải là muốn bổn vương đối xử với nàng như vậy sao? Sao nào? Bổn vương không thỏa mãn được nàng ư?" Tấn Dương Vương tựa như tình nhân ở bên tai nàng nỉ non.
"Ta sai rồi! Vương gia ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi, ngài thả ta đi!" Toàn thân Tô Nhụy Trân run rẩy, nhịn không được liều mạng dập đầu.
Hiện tại nàng hối hận ruột đều xanh! Hận thời gian không thể quay ngược!
Lúc trước cho rằng gả cho Tấn Dương Vương là có thể hưởng vinh hoa phú quý bất tận, ai biết được mặt ngoài Tấn Dương Vương tuấn mỹ phong lưu, sau lưng lại là một bộ dáng khác! Tâm tình không tốt sẽ đánh người, chuyện phòng the còn cổ quái, thích tra tấn người khác! Ngày tân hôn sau khi màn đêm buông xuống nàng đã bị tra tấn chỉ còn nửa cái mạng!
Nàng vào phủ hơn một tháng, mới phát hiện hậu viện vương phủ không ngừng có nữ nhi của quan lớn hoặc là phú gia tiến vào, nhưng khiến người hoảng sợ chính là, những nữ tử nhan sắc xinh đẹp ấy lại không tiếng động biến mất!
Beta: Yuuki
- --
Tô Thanh Trạch nhìn về phía Cố Trường Phong, ánh mắt Cố Trường Phong âm trầm, khuôn mặt lãnh ngạnh cương nghị tựa như phủ lên một tầng sương lạnh.
"Rốt cuộc cũng tới." Thẩm Nghiên Bắc ung dung rắc thì là lên tôm nướng, nói với người hầu, "Ngươi đi nói cho bọn họ, Trường Phong đang ở cùng bằng hữu, để cho bọn họ chờ."
Tức phụ của hắn sinh sống ở kinh thành nhiều năm như vậy, có không ít người ở Ung Kinh biết y. Suốt mấy ngày nay, hắn và tức phụ đi khắp hang cùng ngõ hẻm, phơi mặt khắp nơi, một truyền mười mười truyền trăm chắc chắn truyền tới tai Trấn Quốc Công phu nhân. Còn nữa ở Thanh Châu chuyện Cố Thanh Dao sai sử thị vệ vương phủ giết hại tức phụ của hắn không thành, trong lòng sợ hãi chắc chắn đi báo tin cho Trấn Quốc Công phu nhân.
Lúc trước bọn họ suy đoán chuyện năm đó Cố Thanh Dao ám hại tức phụ hắn chắc chắn có sự tham dự của Trấn Quốc Công phu nhân, quả nhiên người này cuồng vọng đến mức, để trực tiếp xác nhận mà vội vội vàng vàng tìm tới cửa.
Người hầu xin chỉ thị của Tô Thanh Trạch, y xua tay: "Dựa theo lời của Thẩm đại ca đi." Nói xong, ánh mắt lo lắng nhìn hai người, "Cố đại ca phải về phủ Trấn Quốc Công, vậy Thẩm đại ca phải làm sao bây giờ?"
Thẩm Nghiên Bắc tự giễu cười, ánh mắt bất đắc dĩ: "Có thể làm gì bây giờ? Trường Phong là đại công tử phủ Quốc Công, ta chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, không quyền không thế..."
Lời này nói thật quá đáng thương, Tô Thanh Trạch thiếu chút nữa đã tin hắn, trong lòng còn muốn tìm Triệu Ngự hỗ trợ, kết quả lời Thẩm Nghiên Bắc đã đổi, biểu tình nghiêm túc nói: "Ta chỉ có thể tam môi lục sính, kiệu tám người nâng một lần nữa cưới em ấy về nhà!"
Khóe miệng Tô Thanh Trạch giật giật: "Ha ha..."
Cố Trường Phong rũ mi, che khuất ánh mắt đang lóe lên không ngừng kia.
Tô Thanh Trạch cho rằng Thẩm Nghiên Bắc nói giỡn, nhưng chỉ có y biết Thẩm Nghiên Bắc đang nghiêm túc.
Lời nói kia của thanh niên khi say rượu vẫn còn rõ ràng trước mắt, hơn nữa đây cũng là chấp niệm của đáy lòng y khi chưa khôi phục ký ức lúc trước.
Thẩm Nghiên Bắc khẽ cười, gắp thịt nướng cho Cố Trường Phong: "Không vội, cứ từ từ, ăn no rồi đi."
"Ừm." Cố Trường Phong thấp giọng đáp, cau mày. Kỳ thật y không định trở về phủ Trấn Quốc Công, càng không có ý định rời xa Thẩm Nghiên Bắc, nhưng y không quay về chẳng khác nào từ bỏ thân phận đại công tử phủ Trấn Quốc Công, vị trí thế tử chỉ có thể rơi vào tay đệ đệ khác mẹ mà y chưa từng gặp mặt kia!
Đệ đệ của y là một đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ.
Mẫu thân của Cố Thanh Dao sau khi nghe nói y xảy ra chuyện liền đột nhiên ngất đi, thái y tới bắt mạch, nói cũng không đáng lo ngại, chỉ là không thể chịu kích thích, bởi vì nàng đang mang thai! Vì thế sau khi phụ thân y mất nửa năm, nàng sinh hạ một nam hài! Ngày ấy Hoàng Thượng nhắc với y, mẫu thân của Cố Thanh Dao cho người lập sớ muốn đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ, nhị công tử làm thế tử của phủ Quốc Công.
Mọi người đều nói phu nhân Trấn Quốc Công là người có phúc khí, Trấn Quốc Công vì nước hy sinh thân mình còn để lại cho nàng một điều để niệm tưởng. Chỉ có y cảm thấy việc này quá mức trùng hợp, tựa như bị một người nào đó định ra trước!
Sau khi y trở về đã hiểu ra.
Thẩm Nghiên Bắc thấy y cau mày, mặt có chút u ám, ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy?"
Cố Trường Phong giương mắt nhìn hắn, ánh mắt thanh niên tràn đầy quan tâm, buồn bực trong lòng dịu xuống, lắc đầu: "Không có việc gì."
Thẩm Nghiên Bắc tất nhiên sẽ thực sự không cho rằng như vậy, chờ đến khi ăn xong xuôi, sắc trời cũng không còn sớm, hắn bèn đưa Cố Trường Phong ra cửa. Đợi khi đến chỗ ngoặt, Thẩm Nghiên Bắc bỗng nhiên quay lại vây kín thân y.
Biết hắn có chuyện muốn nói, Cố Trường Phong chỉ dùng đôi mắt đen nhán lẳng lặng nhìn hắn.
Thẩm Nghiên Bắc chỉ môi của chính mình, cười khẽ: "Làm sai phải chịu phạt."
Nghe thấy những lời đã lâu ấy Cố Trường Phong sửng sốt, không khỏi suy nghĩ mình đã làm sai cái gì.
"Em vừa rồi nói dối." Khóe miệng Thẩm Nghiên Bắc nhẹ cong, trực tiếp nói.
"Ta..." Lúc này Cố Trường Phong mới sáng tỏ, khuôn mặt lạnh lùng hơi hiện ra tia hồng nhạt, cuối cùng dưới ánh mắt nóng rực của Thẩm Nghiên Bắc chậm rãi sát lại gần đôi môi ấm áp kia...
Khó được lúc tức phụ chủ động, tất nhiên Thẩm Nghiên Bắc sẽ không bỏ qua cơ hội này, ôm lấy mặt của y để nụ hôn này sâu hơn, thẳng đến hơi thở hai người hỗn loạn mới chưa tận hứng mà buông y ra.
Kề vào trán của Cố Trường Phong, Thẩm Nghiên Bắc thấp giọng dặn dò: "Đáp ứng ta, phải luôn cẩn thận. Không cần cùng xung đột chính diện với bà ta, đừng cho bà ta cơ hội bắt được nhược điểm của em!" Tức phụ của hắn thành thật như vậy, Quốc công phu nhân kia không cần nhìn cũng biết là một nhân vật lợi hại, hắn một chút cũng không yên tâm cho y trở về.
Cố Trường Phong trịnh trọng gật đầu, Thẩm Nghiên Bắc lưu luyến mà hôn lên môi y: "... Nhớ rõ phải luôn nhớ đến ta."
Cố Trường Phong nắm lấy tay của người yêu, từng dòng ngọt ngào quấn quanh lòng y: "Được."
"Đi thôi." Thẩm Nghiên Bắc buông y ra.
Cố Trường Phong nhìn hắn một cái thật sâu, dứt khoát quay người ra cửa.
Thẩm Nghiên Bắc nhìn cho đến khi thân ảnh cao lớn của y dần dần hòa vào cùng bóng đêm, mới buồn rầu mà nhíu mi.
Bây giờ thì hay rồi, phải chăn đơn gối chiếc.
"Đại công tử?" Hạ nhân của phủ Trấn Quốc Công đứng ở ngoài cửa chờ đến mức không kiên nhẫn nổi thì thấy có người đi tới, vội tiến lên.
Người tới thân hình cao lớn cường tráng, ngũ quan như được đao rìu khắc thành, thô kệch mà nghiêm nghị, đúng là đại công tử mà bọn họ quen thuộc. Nô bộc thở một hơi nhẹ nhõm, oán trách nói: "Đại công tử sao giờ ngài mới ra? Bây giờ trời đều tối cả rồi, bây giờ mới về sẽ ảnh hưởng đến bữa ăn của phu nhân!"
Cố Trường Phong chỉ lạnh lùng liếc gã một cái, bước về phía trước.
Hạ nhân bị ánh mắt lạnh băng kia làm cho kinh sợ, lời còn chưa nói ra bị kẹt trong cổ họng. Xung quanh nam nhân toả ra hàn ý, người sống chớ lại gần. Mấy hạ nhân ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, hậm hực mà theo sau.
Phủ Quốc Công đèn đóm sáng trưng.
Mặc một bộ váy dài màu tím với những đóa hoa mẫu đơn phú quý được thêu bằng chỉ vàng, quý phụ nhân toàn thân tản ra phong vận thành thục của nữ tử, tư thái muôn vàn mà nằm trên trường kỷ, cụp mi rũ mắt, thị nữ quỳ bên giường, lực đạo vừa phải mà đấm chân cho nàng.
Trong phòng, lò đồng tử kim thụy thú tỏa khói nhẹ lượn lờ, hương thơm ngào ngạt tràn ngập toàn bộ nhà.
Hạt cát trong đồng hồ không ngừng rơi xuống, quý phụ nhân đưa đưa bàn tay được sơn móng đẹp đẽ lên che miệng ngáp một cái, mày liễu nhíu chặt, ánh mắt chán ghét: "Vì sao mãi chưa về? Chẳng lẽ là có dã nam nhân, nên đã quên mất thân phận của mình?"
Bình thường vào lúc này, nàng đã sớm bảo nha đầu hầu hạ đi ngủ, nhưng hôm nay lại phải chậm trễ.
Một tháng trước nữ nhi của nàng Tấn Dương Vương Vương phi gởi thư, nói tiện loại kia thế mà không chết, còn cùng một thư sinh nghèo kiết hủ lâu ở bên nhau, y nhất định là nhớ tới chuyện nàng giết y lúc trước, hỏi phải làm sao bây giờ. Nàng hồi âm quở trách nữ nhi một hồi.
Làm sao ư? Vốn dĩ các nàng là không cần lo lắng đến điều này!
Một tiện loại không cha không mẹ còn cần nàng che chở, nàng muốn bắt chẹt y đương nhiên đơn giản!
Việc xấu trong nhà không nói ra ngoài, lấy tính cách của tiện loại kia, nàng tin tưởng y sẽ không đem chuyện đó truyền ra ngoài, cho nên việc này nàng căn bản chẳng để ở trong lòng.
Mãi cho đến mấy ngày gần đây có nô bộc trong phủ ở trên phố thấy được một người tướng mạo vô cùng tương tự với tiện loại kia, đang cùng một thư sinh thân mật, nàng đoán được đó chính là tiện loại kia, vì thế phái người kêu y hồi phủ, miễn cho y làm mất mặt ở bên ngoài.
Nhưng khiến nàng không ngờ tới chính là, người nàng phái đi một canh giờ vẫn chưa mang người trở lại!
"Đúng là không biết tốt xấu!" Quý phụ nhân thấp giọng nói, đang muốn gọi người đi thúc giục. Một thị nữ bước nhanh đi tới, cúi đầu nói: "Quốc công phu nhân, người đã về."
Quý phụ nhân hừ lạnh, phân phó nói: "Cho y tiến vào."
"Dạ." Thị nữ lĩnh mệnh lui ra, ngay sau đó Cố Trường Phong nhấc chân dài, bước qua ngạch cửa cao.
"Phu nhân." Cố Trường Phong liếc nhìn quý phụ nhân, cúi đầu nói. Nữ nhân trước mặt vẫn xinh đẹp y như trong trí nhớ, không thèm giả trân chút nào trước mặt y.
"Quỳ xuống." Quý phụ nhân mặt không biểu tình ra lệnh.
Nắm tay dưới tay áo đột nhiên siết chặt, lưng của Cố Trường Phong vẫn thẳng tắp.
Nhìn y thờ ơ, quý phụ nhân lạnh lùng ngồi dậy, hất văng thị nữ đang đấm chân: "Đại công tử giao du với người thô tục ở trên phố, nên quên mất gia giáo lễ phép? Vậy mà còn học được thói ngỗ nghịch, không coi trưởng bối vào mắt?"
"Huynh ấy không phải người thô bỉ!" Cố Trường Phong trầm giọng nói.
Mày liễu quý phụ nhân khẽ nhếch, đi lên trước nhìn Cố Trường Phong: "Đó là người nào? Là tình lang hay là phu quân của ngươi?"
"Hắn là..." Cố Trường Phong cắn răng.
Quý phụ nhân cao giọng đánh gãy hắn: "Đại công tử, các ngươi tằng tịu với nhau, cho nên vì giữ gìn thể diện của phủ Trấn Quốc Công, bổn phu nhân phải thi hành gia pháp Đại Quốc Công!"
"Còn nữa, mạo phạm đại công tử tội chết có thể miễn tội sống khó tha. Nếu hắn ta thật sự có quan hệ đáng xấu hổ với ngươi, ta sẽ lập tức cho người bắt lấy hắn đưa đi gặp quan!"
Trong lòng tức giận khôn cùng, Cố Trường Phong nghĩ đến lời dặn dò của Thẩm Nghiên Bắc, hầu kết di chuyển, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Huynh ấy là ân nhân cứu mạng của ta!"
"Ân nhân cứu mạng?" Quý phụ nhân ngoài ý muốn nhướng mày.
"Đúng, huynh ấy là ân nhân cứu mạng của ta." Cũng là ánh sáng trong sinh mệnh của y. Cố Trường Phong nhìn thẳng quý phụ nhân: "Ta bị Cố Thanh Dao mưu hại ngã xuống vách núi, chính huynh ấy đã cứu ta." Cho y hy vọng mới!
Nghe lời hùng hổ dọa người như vậy, quý phụ nhân lộ rõ vẻ không vui, trách cứ nói: "Đại công tử, thuốc không thể uống bậy, lời cũng không thể nói lung tung. Thanh Dao là muội muội ngươi, sao nó có thể mưu hại ngươi được?"
Cố Trường Phong trầm mặc không nói.
Quý phụ nhân lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ là do đại công tử ghen ghét Thanh Dao được gả cho Tấn Dương Vương nên mới muốn bôi nhọ nàng?"
Sắc mặt Cố Trường Phong tái nhợt.
Năm đó y còn chưa từng gặp mặt Tấn Dương Vương, cũng không biết vì sao lời đồn đãi lại lan ra tứ phía, nói rằng y ái mộ Tấn Dương Vương, thường thường nhìn trộm Tấn Dương Vương, khiến cho rất nhiều người ngưỡng mộ Tấn Dương Vương, cả nam lẫn nữ mỗi lần nhìn đến y đều cất lời thóa mạ, y hết đường chối cãi.
Thấy sắc mặt y thay đổi, trong lòng quý phụ nhân nổi lên ý khinh thường, lạnh lùng nói: "Được rồi, đại công tử, trước tiên đi thắp cho phụ thân một nén nhang rồi nghỉ ngơi đi. Mấy ngày sau ngươi không được ra ngoài, ngoan ngoãn trong phòng ăn năn."
Chuyện Cố Thanh Dao mưu sát y cứ như vậy nhẹ nhàng cho qua? Cố Trường Phong siết chặt nắm tay.
Tỳ nữ tiến lên một bước, thái độ lãnh đạm: "Đại công tử, mời!"
Quốc công phủ trên dưới nhìn sắc mặt của nữ nhân này hành sự, hiện giờ nữ nhân này có nhi tử lại càng thêm bừa bãi. Cố Trường Phong hít một hơi thật sau, yên lặng đi theo phía sau tỳ nữ dâng hương cho phụ thân.
Thấy y rời đi, quý phụ nhân hơi ngẩng đầu, khinh thường càng sâu. Nghĩ đến nữ nhi của chính mình vừa sợ đã gửi thư tới, quý phụ nhân tức giận nói: "Chỉ là một tên mãng phu diện mạo xấu xí, có gì đáng sợ hãi đâu?"
Cố Thanh Dao không có thủ đoạn bằng nàng, lúc đó quả thật có chút vô thố, sau nghĩ lại thì cũng không sợ lắm. Chỉ lo lắng sau khi Cố Trường Phong trở lại kinh thành sẽ gây bất lợi cho nàng, nên mưới gửi tin cho quý phụ nhân ngăn cản Cố Trường Phong về phủ Quốc công, sau khi quý phụ nhân gởi thư đánh thức mới hoàn toàn yên lòng.
Chẳng qua chuyện này nàng có thể buông tâm, chỉ còn cần lo bên Tấn Dương Vương.
"Vương phi, Vương gia tối nay... Ở, ở trong phòng Tô trắc phi." Tỳ nữ bên người cẩn thận nói.
"Choang!" Ly sứ bạch ngọc bị ném mạnh xuống đất, nát bấy. Cố Thanh Dao gắt gao siết chặt khăn tay, đôi mắt đẹp tràn đầy ghen ghét.
"Vì sao ả còn không chết đi?"
Các tỳ nữ trong phòng quỳ trên mặt đất im như ve sầu mùa đông, tỳ nữ bên người ấp úng mà mở miệng: "Vương, Vương gia phân phó đại phu phải dùng thuốc tốt nhất cho Tô trắc phi, tịnh dưỡng mấy ngày đã tốt rồi, cho nên..."
Cố Thanh Dao căm hận nói: "Hừ! Để ta xem ả có thể kiêu ngạo được mấy ngày!" Trước ngực phập phồng không thôi, Cố Thanh Dao oán độc liếc mắt nhìn chúng tỳ nữ một cái: "Chờ Vương gia ghét bỏ nàng, lập tức bán nàng cho nhà thổ!"
"Tiện nhân này thích được người cưỡi như vậy, ta thành toàn cho ả!"
Người đang bị nàng mắng - Tô trắc phi Tô Nhụy Trân giờ phút này hận không thể đúng như ý nguyện của nàng bị Tấn Dương Vương ghét bỏ, đáng tiếc ma quỷ này không chịu buông tha nàng!
"Ái phi..." Tấn Dương Vương dùng một đầu roi nâng cằm Tô Nhụy Trân, thở dài, "Nàng thật là cực kỳ xinh đẹp!" Dứt lời, vươn đầu lưỡi liếm láp vết máu thật nhỏ ở sườn mặt nàng.
"Vương gia, ta cầu xin ngài, ngài thả ta đi!" Tô Nhụy Trân sợ hãi không ngừng lùi về phía sau, nhưng phía sau chính là tường, nàng căn bản tránh không khỏi.
"Ái phi nói gì vậy, trước đó không phải nàng vội vàng câu dẫn ta còn không tiếc hạ dược, không phải là muốn bổn vương đối xử với nàng như vậy sao? Sao nào? Bổn vương không thỏa mãn được nàng ư?" Tấn Dương Vương tựa như tình nhân ở bên tai nàng nỉ non.
"Ta sai rồi! Vương gia ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi, ngài thả ta đi!" Toàn thân Tô Nhụy Trân run rẩy, nhịn không được liều mạng dập đầu.
Hiện tại nàng hối hận ruột đều xanh! Hận thời gian không thể quay ngược!
Lúc trước cho rằng gả cho Tấn Dương Vương là có thể hưởng vinh hoa phú quý bất tận, ai biết được mặt ngoài Tấn Dương Vương tuấn mỹ phong lưu, sau lưng lại là một bộ dáng khác! Tâm tình không tốt sẽ đánh người, chuyện phòng the còn cổ quái, thích tra tấn người khác! Ngày tân hôn sau khi màn đêm buông xuống nàng đã bị tra tấn chỉ còn nửa cái mạng!
Nàng vào phủ hơn một tháng, mới phát hiện hậu viện vương phủ không ngừng có nữ nhi của quan lớn hoặc là phú gia tiến vào, nhưng khiến người hoảng sợ chính là, những nữ tử nhan sắc xinh đẹp ấy lại không tiếng động biến mất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.