Chương 22: Ngày lành
Nhật Lệ Phong Hòa
01/03/2021
Ngày tám tháng ba là ngày tốt để xây sửa và động thổ. Sáng sớm, mấy người thợ vội vã giúp Thẩm Nghiên Bắc sửa chữa mái nhà.
Kỳ thật Thẩm Nghiên Bắc cũng muốn thuê người về sửa lại tường, nhưng mấy ngày qua hắn cũng thấy được, tiền dư trong nhà cũng không còn nhiều lắm, sửa tường gì đó sau này tính thôi.
Thợ xây là một hán tử gọi Vương sư phụ cũng đã gần tới bốn mươi, làm cái nghề này cũng đã nhiều năm, ngày trước nhà nguyên chủ xây phòng cũng là mời ông tới xây.
Hiện tại chỉ là đổi mái ngói, cũng không cần phí nhiều công sức, chỉ cần lấy cái ngói vỡ ra, sau đó đắp thêm bùn, lại chèn cái ngói mới vào là xong.
Cổ đại không có xi măng, ở nơi này thợ xây sẽ dùng vôi vữa kết hợp với hỗn hợp đất sét màu vàng và bùn lầy để làm chất dính. Thẩm Nghiên Bắc nhìn thùng đầy bùn lầy xám xịt mà nhăn mày.
Trước kia khi hắn đi dạo chơi quanh trường thành, đã từng tò mò dưới tình huống không có xi măng, làm cách nào để cổ nhân hoàn thành được một công trình lớn như thế, vậy nên hắn có lên mạng tra xem cách làm của bọn họ khi không hề có xi măng. Tư liệu trên mạng cũng đã đề cập tới cách để xây tường.
Sớm nhất chính là bùn đất màu vàng trộn lẫn rơm rạ, sau đó là phát minh ra vôi vữa, nhưng vôi vữa độ dính không cao, khó có thể tạo thành một công trình kiến trúc lớn, hơn nữa không thể ở hoàn cảnh ẩm ướt mà thi công. Mọi người cùng cật lực cố gắng cải tạo vôi vữa, sau đó liền nghĩ ra cách trộn vôi vữa với đất sét màu vàng có độ dính cao hơn. Mà ở vùng duyên hải người dân đã nghĩ ra chất dính tốt hơn nhiều, gọi là thận hôi (???). Cái gọi là thận hôi tức là nung khô vỏ sò cho đến khi thành tro. Thận hôi lại trộn thêm đất sét vàng sẽ có hiệu quả xây dựng so với trước đó thì tốt hơn nhiều lắm! (*)
(*): Mình có tìm tài liệu trên mạng thì thấy mấy loại vận dụng để xây nhà thời xưa, nó có ghi là dùng tro, xỉ các thứ. Mình đoán tương tự vậy. Đoạn trên rắc rối quá 70% là chém gió ra. Bản thân chỉ edit từ qt nên là độ chính xác không quá cao. Nếu ai tìm được từ thích hợp thì nói mình để mình sửa.
Hiệu quả hơn thận hôi chính là vôi mới, tạo hỗn hợp vôi vữa đất sét và cát trộn cùng chút nước, sẽ tại thành "bê tông" phiên bản cổ đại Trung Hoa! Loại vôi vữa này được vận dụng khắp mọi nơi, nhưng người đời sau lại phát hiện có tài liệu còn tiên tiến hơn nhiều, đó chính là vôi tương gạo nếp.
Ngao gạo nếp thành chất nước sền sệt sau đó trộn với vôi, gạo nếp chính là nước dính làm từ thiên nhiên, nhanh chóng giữ ngang tầm quan trọng với vôi vữa. Dùng vôi tương gạo nếp xây thành xây tường qua trăm năm vẫn sừng sững hiên ngang, giống như trường thành hắn từng đi thăm vậy.
Thẩm gia thôn là ở phương nam, người ở đây cũng hay gieo trồng gạo nếp, nhưng không ai lại dùng vôi tương gạo nếp đi xây nhà cả.
Vôi tương gạo nếp được phổ cập rộng rãi ở thời Minh Thanh, mà ở Minh triều cũng bắt đầu tuyên truyền trồng bắp ngô hay đậu phộng, loại lương thực tiền triều chưa từng nghĩ tới.
Nghĩ tới đây, đuôi mày Thẩm Nghiên Bắc nhướng lên, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện.
Bắp ngô, đậu phộng là từ thời Minh triều truyền đi, mà một loại cây nông nghiệp khác cũng phổ biến ở Trung Quốc thời bấy giờ —— ớt cay!
Thẩm Nghiên Bắc có chút khó hiểu. Bắp ngô, đậu phộng đều có vì sao lại không có cây ớt? Ớt là loại thực vật ăn ngon như thế vì sao lại không có cơ chứ!
Đang muốn thở dài, Thẩm Nghiên Bắc lại nghĩ tới một việc khác!
Lúc trước ớt cay được truyền vào từ thời Minh, cũng không lập tức ứng dụng trên nền nông nghiệp mà là được một quý nhân trồng trong chậu đặt ở phủ nghiên cứu!
Đôi mắt Thẩm Nghiên Bắc sáng lên.
Ở ngoài ruộng hắn không phát hiện ra thân ảnh cây ớt, liệu có phải lúc này cây ớt vẫn còn được mấy quý nhân đặt trong phủ hay không?
Nghĩ đến tình huống như vậy, trong lòng Thẩm Nghiên Bắc cũng trở nên vô cùng kích động! Nhưng hiện thực tức khắc dội cho hắn một gáo nước lạnh.
Hắn là một tú tài ngoài cái thân thì nghèo kiết hủ lậu, đâu ra thân hào quyền quý?
"Thẩm tú tài!"
Một tiếng hét kéo Thẩm Nghiên Bắc trở lại hiện thực. Quay đầu lại thấy, hai đồ đệ thợ mộc đang đánh xe bò đi về hướng này, xe bò chất rất nhiều đồ vật.
Gia cụ hắn đặt làm rốt cuộc cũng xong rồi! Thẩm Nghiên Bắc vội vàng tiến lên tiếp đón hai người.
Ánh dương ấm áp ngày xuân chiếu rọi, gió nhẹ thổi qua, hoa cỏ cũng lay động, làm cho tâm tình hắn nhộn nhạo cả lên. Thẩm Nghiên Bắc khách khí mời người làm gia cụ vào nhà, tươi cười trên mặt so với cảnh xuân còn xán lạn hơn.
Giường lớn hắn đặt cuối cùng cũng tới rồi! Đêm nay có thể ôm tức phụ ngủ một giấc ngon lành!
Cố Trường Phong đang ở hậu viện cho gà vịt ăn, nghe được động tĩnh vội rửa tay tới hỗ trợ, nhưng bị Thẩm Nghiên Bắc ngăn lại.
"Nội thương của em còn chưa có tốt, không được làm bậy." Thẩm Nghiên Bắc bắt lấy tay y, thấp giọng nói.
Trong phòng còn có người, Cố Trường Phong có chút không được tự nhiên, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để Thẩm Nghiên Bắc cầm lấy tay. Thẩm Nghiên Bắc sợ y không có việc gì làm nhàm chán, vì thế nói: "Đợi lát nữa Chu Dục lại đây, em dẫn nó lên núi luyện võ đi."
Cố Trường Phong rầu rĩ gật đầu. Thẩm Nghiên Bắc gãi gãi lòng bàn tay y, cười khẽ: "Giữa trưa muốn ăn cái gì, ta làm cho emơi ăn?"
Lòng bàn tay bị cọ tới phát ngứa, Cố Trường Phong rũ mắt nói: "Huynh làm gì ta đều muốn ăn."
Nghe vậy, Thẩm Nghiên Bắc cười đến híp cả mắt: "Đi thôi, đến giờ ta gọi em về ăn cơm."
Cố Trường Phong giương mắt nhìn hắn, "Vâng" một tiếng, bước ra ngoài.
Thợ mộc đang lắp ngăn tủ thấy tình huống như vậy đều thấy ngạc nhiên vô cùng.
Không phải bảo rằng Thẩm tú tài không thích phu lang nhà mình, chỉ sai bảo như nô bộc sao?
Đúng vậy, lần trước y còn thấy vị kia còn vác hàng hóa ở bến tàu mà!
Nhưng nhìn hai người vừa rồi nói chuyện không giống là làm bộ làm tịch gì cả!
Có phải Thẩm tú tài thay đổi rồi hay không? Lần trước y ở xa liếc nhìn một cái, chỉ cảm thấy người này cao ngạo vô cùng. Nhưng hiện tại nhìn thấy cũng dễ gần lắm chứ bộ?
...
Thấy hai người đã dựng được tủ đứng lên rồi, Thẩm Nghiên Bắc khẽ cười nói: "Tủ đặt ở chỗ này, làm phiền hai vị." Vì đặt từng đó gia cụ, hắn đã thu dọn cả một không gian riêng trong phòng. Hiện tại nhìn sáng sủa sạch sẽ, rất có hương vị của phòng tân hôn.
Hai người thụ sủng nhược kinh, không dám lén lút trao đổi gì, nhanh chóng khiêng tủ qua đó.
Hiện tại không có đinh ốc gì nhưng vô luận là nhà cửa hay gia cụ đều được làm vô cùng chắc chắn.
Trong lòng Thẩm Nghiên Bắc cũng tò mò mấy gia cụ này làm sao mà lắp ráp được như vậy, liền đứng ở một bên quan sát. Khi phát hiện được bí quyết rồi, trong lòng âm thầm tán thưởng trí tuệ của cổ nhân.
Hóa ra mấy gia cụ này đều làm theo kiểu có mấy vị trí lồi lõm sau đó khớp vào với nhau, không cần đến dù chỉ là một cây đinh, thế mà lại làm được mấy đồ gia cũ vô cùng đẹp mắt lại bảo vệ được môi trường.
Hai đồ đệ đều quen tay, rất nhanh lắp ráp xong mấy gia cụ rồi.
Nhìn ngắm giường mới tủ mới, Thẩm Nghiên Bắc vô cùng vừa lòng. Nhưng ánh mắt thợ mộc lại không thích hợp lắm.
Giường này cũng quá xấu rồi, mấy tấm ván giường hay xà ngang, đừng nói là khắc long họa phượng, căn bản ngay cả đóa hoa cũng không có. Còn cả cái tủ đầu giường nữa, không có bất kỳ họa tiết nào, chả khác gì cái rương gỗ cả.
Nhưng kỳ quái chính là, mấy gia cụ mộc mạc đó hợp lại trông cũng vừa mắt.
Thẩm Nghiên Bắc cũng biết mấy gia cụ mình chế dưới ánh mắt cổ nhân sẽ có điểm quái dị. Nhưng không có biện pháp! Làm gia cụ ngắn thì mấy tháng, lâu khéo phải một hai năm, giường hắn muốn nhanh phải có, hơn nữa hắn là một đại nam nhân đâu ra hơi sức mà tưởng tượng được hình dáng mỹ miều, trực tiếp vẽ mấy gia cụ có hình dáng hiện đại đưa cho thợ mộc. Thợ mộc vừa thấy, vừa vặn có vật liệu ở đây, làm cũng nhanh! Vì thế hắn sảng khoái trả tiền.
Tiễn hai đồ đệ thợ mộc đi, Thẩm Nghiên Bắc ngẩng đầu nhìn, thái dương đã lên trên đỉnh đầu.
"Vương sư phụ, trời nắng quá, ngươi xuống nghỉ ngơi một chút, uống ngụm nước đi?"
"Không sao, đổi xong hai viên ngói này là tốt rồi." Vương sư phụ khách khí xua xua tay, biểu tình bình tĩnh, trong mắt hiện lên tia cảm khái. Lúc trước đoàn người cùng nhau tới xây nhà ngói gạch xanh này, người Thẩm gia khí phách hăng hái. Không nghĩ tới cảnh còn người mất, Thẩm gia nghèo túng thảm hại. Biết là mất bò mới lo làm chuồng, nhưng hiện tại vẫn chưa phải muộn lắm.
Thẩm Nghiên Bắc đành phải đặt nước xuống cái bàn ở dưới tán cây, xoay người vào nhà sắp đồ.
Sơn dùng ở cổ đại là sơn tự nhiên, không có thành phần hóa học nguy hiểm cho sức khỏe con người, cũng không đợi gì, có thể sự dụng lập tức. Thẩm Nghiên Bắc trải lên chăn đệm mới làm lên, tính toán giữa trưa sẽ ngủ tại đây.
Dưới tình huống có điều kiện thế này hắn không muốn tự mình chịu ngược, càng không thể ủy khuất tức phụ!
...
Cố Trường Phong mang theo Chu Dục tìm một địa phương hẻo lánh luyện võ. Nói là luyện võ cũng chỉ là nhìn Chu Dục đứng tấn mà thôi.
"Đứng nghiêm túc một canh giờ, không thể lười biếng, chậm trễ."
"Vâng, thưa sư phụ!" Chu Dục cao giọng đáp, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, nghiêm túc đứng tấn.
Cố Trường Phong ở một bên ngồi thiền, thử vận công điều tức.
Lúc trước y bị thương rất nặng, kinh mạch tắc nghẽn, hơi thở đình trệ chẳng khác gì một phế nhân. Ngày Thẩm Nghiên Bắc xuyên tới, y còn mạnh mẽ vận nội lực truyền cho hắn, thương thế lại càng thêm nặng. Sau lại ở y quán huyện thành bắt mạch ăn dược thiện, tuy trị ngọn nhưng lại không trị được gốc, thương thế cũng không khởi sắc gì nhiều, nhưng thật ra mấy ngày này Thẩm Nghiên Bắc đố xử rất tốt với y thấy y cảm thấy tâm tình tốt thương thế cũng tốt hơn nhiều rồi.
Y chính là da dày thịt béo mà lại được đối xử như búp bê sứ, nói là không để y làm việc nặng gì, nhưng căn bản Thẩm Nghiên Bắc chính là không cho y làm việc gì cả. Ngược lại Thẩm Nghiên Bắc thân là một tú tài còn mới khỏi bệnh, thế mà chạy trước chạy sau nấu cơm nấu thuốc cho y uống.
Tuy mới bắt đầu không hề được sủng ái, nhưng sau đó Thẩm Nghiên Bắc bày ra bộ dạng ta là phu quân của ngươi, phu quân chiếu cố phu lang là chuyện thiên kinh địa nghĩa, y không nhanh miệng làm sao nói lại được Thẩm Nghiên Bắc?
Vui mừng nhiều nhưng cũng càng thấp thỏm lo âu, trong lòng sợ rằng đây là hoa trong gương, trăng dưới nước(*)...
(*): Ý chỉ những việc hư ảo, không có thật, giả dối.
"Phốc" một tiếng, Cố Trường Phong phun một ngụm máu tươi ra.
"Sư phụ!" Chu Dục đại kinh thất sắc.
"Ta không có việc gì, máu bầm mà thôi." Cố Trường Phong lau lau khóe miệng, đi đến bên dòng suối ngồi xổm xuống, rửa sạch vết máu trên tay, trên mặt.
Chu Dục lo lắng, sốt ruột mà nhìn y, Cố Trường Phong đứng lên hỏi: "Trên người ta còn vết máu nào không?"
Chu Dục lắc đầu. Cố Trường Phong lại nói: "Không được nói cho hắn biết."
Không cần hỏi, Chu Dục cũng biết "hắn" là ai.
"Sư phụ, người thật sự không có việc gì chứ?"
Cố Trường Phong trả lời bằng cách dùng tay không chặt đứt thân cây to bằng miệng chén.
"!!!" Chu Dục trừng lớn mắt.
"Đi đứng tấn đi." Cố Trường Phong nhíu mày nói.
"Vâng!" Chu Dục vội vàng xoa mở rộng hai chân và vai, ổn định thân mình, đứng tấn, nội tâm chấn động và vui vẻ.
Cảm thụ nội lực rốt cuộc phá tan trở ngại một lần nữa lưu chuyển, Cố Trường Phong không khỏi cử động năm ngón tay. Xương ngón tay lạch cạch khẽ run, cơ bắp cánh tay cũng nẩy lên, cỗ năng lượng tràn đầy.
Một lát sau, Cố Trường Phong thở ra một hơi, thả ra lực đạo, cơ bắp trên người trở lại hình dáng cũ.
Bộ mặt lãnh ngạnh cũng nhu hòa đi vài phần, đôi mắt trầm tĩnh đen láy của Cố Trường Phong mang theo một tia vui sướng.
Tuy rằng chưa thực sự tốt, nhưng nội lực thông suốt không bị ngăn trở, muốn bắt sống hai con thỏ dễ như trở bàn tay!
Kỳ thật Thẩm Nghiên Bắc cũng muốn thuê người về sửa lại tường, nhưng mấy ngày qua hắn cũng thấy được, tiền dư trong nhà cũng không còn nhiều lắm, sửa tường gì đó sau này tính thôi.
Thợ xây là một hán tử gọi Vương sư phụ cũng đã gần tới bốn mươi, làm cái nghề này cũng đã nhiều năm, ngày trước nhà nguyên chủ xây phòng cũng là mời ông tới xây.
Hiện tại chỉ là đổi mái ngói, cũng không cần phí nhiều công sức, chỉ cần lấy cái ngói vỡ ra, sau đó đắp thêm bùn, lại chèn cái ngói mới vào là xong.
Cổ đại không có xi măng, ở nơi này thợ xây sẽ dùng vôi vữa kết hợp với hỗn hợp đất sét màu vàng và bùn lầy để làm chất dính. Thẩm Nghiên Bắc nhìn thùng đầy bùn lầy xám xịt mà nhăn mày.
Trước kia khi hắn đi dạo chơi quanh trường thành, đã từng tò mò dưới tình huống không có xi măng, làm cách nào để cổ nhân hoàn thành được một công trình lớn như thế, vậy nên hắn có lên mạng tra xem cách làm của bọn họ khi không hề có xi măng. Tư liệu trên mạng cũng đã đề cập tới cách để xây tường.
Sớm nhất chính là bùn đất màu vàng trộn lẫn rơm rạ, sau đó là phát minh ra vôi vữa, nhưng vôi vữa độ dính không cao, khó có thể tạo thành một công trình kiến trúc lớn, hơn nữa không thể ở hoàn cảnh ẩm ướt mà thi công. Mọi người cùng cật lực cố gắng cải tạo vôi vữa, sau đó liền nghĩ ra cách trộn vôi vữa với đất sét màu vàng có độ dính cao hơn. Mà ở vùng duyên hải người dân đã nghĩ ra chất dính tốt hơn nhiều, gọi là thận hôi (???). Cái gọi là thận hôi tức là nung khô vỏ sò cho đến khi thành tro. Thận hôi lại trộn thêm đất sét vàng sẽ có hiệu quả xây dựng so với trước đó thì tốt hơn nhiều lắm! (*)
(*): Mình có tìm tài liệu trên mạng thì thấy mấy loại vận dụng để xây nhà thời xưa, nó có ghi là dùng tro, xỉ các thứ. Mình đoán tương tự vậy. Đoạn trên rắc rối quá 70% là chém gió ra. Bản thân chỉ edit từ qt nên là độ chính xác không quá cao. Nếu ai tìm được từ thích hợp thì nói mình để mình sửa.
Hiệu quả hơn thận hôi chính là vôi mới, tạo hỗn hợp vôi vữa đất sét và cát trộn cùng chút nước, sẽ tại thành "bê tông" phiên bản cổ đại Trung Hoa! Loại vôi vữa này được vận dụng khắp mọi nơi, nhưng người đời sau lại phát hiện có tài liệu còn tiên tiến hơn nhiều, đó chính là vôi tương gạo nếp.
Ngao gạo nếp thành chất nước sền sệt sau đó trộn với vôi, gạo nếp chính là nước dính làm từ thiên nhiên, nhanh chóng giữ ngang tầm quan trọng với vôi vữa. Dùng vôi tương gạo nếp xây thành xây tường qua trăm năm vẫn sừng sững hiên ngang, giống như trường thành hắn từng đi thăm vậy.
Thẩm gia thôn là ở phương nam, người ở đây cũng hay gieo trồng gạo nếp, nhưng không ai lại dùng vôi tương gạo nếp đi xây nhà cả.
Vôi tương gạo nếp được phổ cập rộng rãi ở thời Minh Thanh, mà ở Minh triều cũng bắt đầu tuyên truyền trồng bắp ngô hay đậu phộng, loại lương thực tiền triều chưa từng nghĩ tới.
Nghĩ tới đây, đuôi mày Thẩm Nghiên Bắc nhướng lên, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện.
Bắp ngô, đậu phộng là từ thời Minh triều truyền đi, mà một loại cây nông nghiệp khác cũng phổ biến ở Trung Quốc thời bấy giờ —— ớt cay!
Thẩm Nghiên Bắc có chút khó hiểu. Bắp ngô, đậu phộng đều có vì sao lại không có cây ớt? Ớt là loại thực vật ăn ngon như thế vì sao lại không có cơ chứ!
Đang muốn thở dài, Thẩm Nghiên Bắc lại nghĩ tới một việc khác!
Lúc trước ớt cay được truyền vào từ thời Minh, cũng không lập tức ứng dụng trên nền nông nghiệp mà là được một quý nhân trồng trong chậu đặt ở phủ nghiên cứu!
Đôi mắt Thẩm Nghiên Bắc sáng lên.
Ở ngoài ruộng hắn không phát hiện ra thân ảnh cây ớt, liệu có phải lúc này cây ớt vẫn còn được mấy quý nhân đặt trong phủ hay không?
Nghĩ đến tình huống như vậy, trong lòng Thẩm Nghiên Bắc cũng trở nên vô cùng kích động! Nhưng hiện thực tức khắc dội cho hắn một gáo nước lạnh.
Hắn là một tú tài ngoài cái thân thì nghèo kiết hủ lậu, đâu ra thân hào quyền quý?
"Thẩm tú tài!"
Một tiếng hét kéo Thẩm Nghiên Bắc trở lại hiện thực. Quay đầu lại thấy, hai đồ đệ thợ mộc đang đánh xe bò đi về hướng này, xe bò chất rất nhiều đồ vật.
Gia cụ hắn đặt làm rốt cuộc cũng xong rồi! Thẩm Nghiên Bắc vội vàng tiến lên tiếp đón hai người.
Ánh dương ấm áp ngày xuân chiếu rọi, gió nhẹ thổi qua, hoa cỏ cũng lay động, làm cho tâm tình hắn nhộn nhạo cả lên. Thẩm Nghiên Bắc khách khí mời người làm gia cụ vào nhà, tươi cười trên mặt so với cảnh xuân còn xán lạn hơn.
Giường lớn hắn đặt cuối cùng cũng tới rồi! Đêm nay có thể ôm tức phụ ngủ một giấc ngon lành!
Cố Trường Phong đang ở hậu viện cho gà vịt ăn, nghe được động tĩnh vội rửa tay tới hỗ trợ, nhưng bị Thẩm Nghiên Bắc ngăn lại.
"Nội thương của em còn chưa có tốt, không được làm bậy." Thẩm Nghiên Bắc bắt lấy tay y, thấp giọng nói.
Trong phòng còn có người, Cố Trường Phong có chút không được tự nhiên, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để Thẩm Nghiên Bắc cầm lấy tay. Thẩm Nghiên Bắc sợ y không có việc gì làm nhàm chán, vì thế nói: "Đợi lát nữa Chu Dục lại đây, em dẫn nó lên núi luyện võ đi."
Cố Trường Phong rầu rĩ gật đầu. Thẩm Nghiên Bắc gãi gãi lòng bàn tay y, cười khẽ: "Giữa trưa muốn ăn cái gì, ta làm cho emơi ăn?"
Lòng bàn tay bị cọ tới phát ngứa, Cố Trường Phong rũ mắt nói: "Huynh làm gì ta đều muốn ăn."
Nghe vậy, Thẩm Nghiên Bắc cười đến híp cả mắt: "Đi thôi, đến giờ ta gọi em về ăn cơm."
Cố Trường Phong giương mắt nhìn hắn, "Vâng" một tiếng, bước ra ngoài.
Thợ mộc đang lắp ngăn tủ thấy tình huống như vậy đều thấy ngạc nhiên vô cùng.
Không phải bảo rằng Thẩm tú tài không thích phu lang nhà mình, chỉ sai bảo như nô bộc sao?
Đúng vậy, lần trước y còn thấy vị kia còn vác hàng hóa ở bến tàu mà!
Nhưng nhìn hai người vừa rồi nói chuyện không giống là làm bộ làm tịch gì cả!
Có phải Thẩm tú tài thay đổi rồi hay không? Lần trước y ở xa liếc nhìn một cái, chỉ cảm thấy người này cao ngạo vô cùng. Nhưng hiện tại nhìn thấy cũng dễ gần lắm chứ bộ?
...
Thấy hai người đã dựng được tủ đứng lên rồi, Thẩm Nghiên Bắc khẽ cười nói: "Tủ đặt ở chỗ này, làm phiền hai vị." Vì đặt từng đó gia cụ, hắn đã thu dọn cả một không gian riêng trong phòng. Hiện tại nhìn sáng sủa sạch sẽ, rất có hương vị của phòng tân hôn.
Hai người thụ sủng nhược kinh, không dám lén lút trao đổi gì, nhanh chóng khiêng tủ qua đó.
Hiện tại không có đinh ốc gì nhưng vô luận là nhà cửa hay gia cụ đều được làm vô cùng chắc chắn.
Trong lòng Thẩm Nghiên Bắc cũng tò mò mấy gia cụ này làm sao mà lắp ráp được như vậy, liền đứng ở một bên quan sát. Khi phát hiện được bí quyết rồi, trong lòng âm thầm tán thưởng trí tuệ của cổ nhân.
Hóa ra mấy gia cụ này đều làm theo kiểu có mấy vị trí lồi lõm sau đó khớp vào với nhau, không cần đến dù chỉ là một cây đinh, thế mà lại làm được mấy đồ gia cũ vô cùng đẹp mắt lại bảo vệ được môi trường.
Hai đồ đệ đều quen tay, rất nhanh lắp ráp xong mấy gia cụ rồi.
Nhìn ngắm giường mới tủ mới, Thẩm Nghiên Bắc vô cùng vừa lòng. Nhưng ánh mắt thợ mộc lại không thích hợp lắm.
Giường này cũng quá xấu rồi, mấy tấm ván giường hay xà ngang, đừng nói là khắc long họa phượng, căn bản ngay cả đóa hoa cũng không có. Còn cả cái tủ đầu giường nữa, không có bất kỳ họa tiết nào, chả khác gì cái rương gỗ cả.
Nhưng kỳ quái chính là, mấy gia cụ mộc mạc đó hợp lại trông cũng vừa mắt.
Thẩm Nghiên Bắc cũng biết mấy gia cụ mình chế dưới ánh mắt cổ nhân sẽ có điểm quái dị. Nhưng không có biện pháp! Làm gia cụ ngắn thì mấy tháng, lâu khéo phải một hai năm, giường hắn muốn nhanh phải có, hơn nữa hắn là một đại nam nhân đâu ra hơi sức mà tưởng tượng được hình dáng mỹ miều, trực tiếp vẽ mấy gia cụ có hình dáng hiện đại đưa cho thợ mộc. Thợ mộc vừa thấy, vừa vặn có vật liệu ở đây, làm cũng nhanh! Vì thế hắn sảng khoái trả tiền.
Tiễn hai đồ đệ thợ mộc đi, Thẩm Nghiên Bắc ngẩng đầu nhìn, thái dương đã lên trên đỉnh đầu.
"Vương sư phụ, trời nắng quá, ngươi xuống nghỉ ngơi một chút, uống ngụm nước đi?"
"Không sao, đổi xong hai viên ngói này là tốt rồi." Vương sư phụ khách khí xua xua tay, biểu tình bình tĩnh, trong mắt hiện lên tia cảm khái. Lúc trước đoàn người cùng nhau tới xây nhà ngói gạch xanh này, người Thẩm gia khí phách hăng hái. Không nghĩ tới cảnh còn người mất, Thẩm gia nghèo túng thảm hại. Biết là mất bò mới lo làm chuồng, nhưng hiện tại vẫn chưa phải muộn lắm.
Thẩm Nghiên Bắc đành phải đặt nước xuống cái bàn ở dưới tán cây, xoay người vào nhà sắp đồ.
Sơn dùng ở cổ đại là sơn tự nhiên, không có thành phần hóa học nguy hiểm cho sức khỏe con người, cũng không đợi gì, có thể sự dụng lập tức. Thẩm Nghiên Bắc trải lên chăn đệm mới làm lên, tính toán giữa trưa sẽ ngủ tại đây.
Dưới tình huống có điều kiện thế này hắn không muốn tự mình chịu ngược, càng không thể ủy khuất tức phụ!
...
Cố Trường Phong mang theo Chu Dục tìm một địa phương hẻo lánh luyện võ. Nói là luyện võ cũng chỉ là nhìn Chu Dục đứng tấn mà thôi.
"Đứng nghiêm túc một canh giờ, không thể lười biếng, chậm trễ."
"Vâng, thưa sư phụ!" Chu Dục cao giọng đáp, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, nghiêm túc đứng tấn.
Cố Trường Phong ở một bên ngồi thiền, thử vận công điều tức.
Lúc trước y bị thương rất nặng, kinh mạch tắc nghẽn, hơi thở đình trệ chẳng khác gì một phế nhân. Ngày Thẩm Nghiên Bắc xuyên tới, y còn mạnh mẽ vận nội lực truyền cho hắn, thương thế lại càng thêm nặng. Sau lại ở y quán huyện thành bắt mạch ăn dược thiện, tuy trị ngọn nhưng lại không trị được gốc, thương thế cũng không khởi sắc gì nhiều, nhưng thật ra mấy ngày này Thẩm Nghiên Bắc đố xử rất tốt với y thấy y cảm thấy tâm tình tốt thương thế cũng tốt hơn nhiều rồi.
Y chính là da dày thịt béo mà lại được đối xử như búp bê sứ, nói là không để y làm việc nặng gì, nhưng căn bản Thẩm Nghiên Bắc chính là không cho y làm việc gì cả. Ngược lại Thẩm Nghiên Bắc thân là một tú tài còn mới khỏi bệnh, thế mà chạy trước chạy sau nấu cơm nấu thuốc cho y uống.
Tuy mới bắt đầu không hề được sủng ái, nhưng sau đó Thẩm Nghiên Bắc bày ra bộ dạng ta là phu quân của ngươi, phu quân chiếu cố phu lang là chuyện thiên kinh địa nghĩa, y không nhanh miệng làm sao nói lại được Thẩm Nghiên Bắc?
Vui mừng nhiều nhưng cũng càng thấp thỏm lo âu, trong lòng sợ rằng đây là hoa trong gương, trăng dưới nước(*)...
(*): Ý chỉ những việc hư ảo, không có thật, giả dối.
"Phốc" một tiếng, Cố Trường Phong phun một ngụm máu tươi ra.
"Sư phụ!" Chu Dục đại kinh thất sắc.
"Ta không có việc gì, máu bầm mà thôi." Cố Trường Phong lau lau khóe miệng, đi đến bên dòng suối ngồi xổm xuống, rửa sạch vết máu trên tay, trên mặt.
Chu Dục lo lắng, sốt ruột mà nhìn y, Cố Trường Phong đứng lên hỏi: "Trên người ta còn vết máu nào không?"
Chu Dục lắc đầu. Cố Trường Phong lại nói: "Không được nói cho hắn biết."
Không cần hỏi, Chu Dục cũng biết "hắn" là ai.
"Sư phụ, người thật sự không có việc gì chứ?"
Cố Trường Phong trả lời bằng cách dùng tay không chặt đứt thân cây to bằng miệng chén.
"!!!" Chu Dục trừng lớn mắt.
"Đi đứng tấn đi." Cố Trường Phong nhíu mày nói.
"Vâng!" Chu Dục vội vàng xoa mở rộng hai chân và vai, ổn định thân mình, đứng tấn, nội tâm chấn động và vui vẻ.
Cảm thụ nội lực rốt cuộc phá tan trở ngại một lần nữa lưu chuyển, Cố Trường Phong không khỏi cử động năm ngón tay. Xương ngón tay lạch cạch khẽ run, cơ bắp cánh tay cũng nẩy lên, cỗ năng lượng tràn đầy.
Một lát sau, Cố Trường Phong thở ra một hơi, thả ra lực đạo, cơ bắp trên người trở lại hình dáng cũ.
Bộ mặt lãnh ngạnh cũng nhu hòa đi vài phần, đôi mắt trầm tĩnh đen láy của Cố Trường Phong mang theo một tia vui sướng.
Tuy rằng chưa thực sự tốt, nhưng nội lực thông suốt không bị ngăn trở, muốn bắt sống hai con thỏ dễ như trở bàn tay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.