Chương 9: Tới cửa thúc nợ
Nhật Lệ Phong Hòa
01/03/2021
Edit & Beta: Yuuki
- --
Hôm sau, thời điểm Thẩm Nghiên Bắc mơ màng tỉnh dậy, ván giường lại vang lên một tiếng "kẽo kẹt", Thẩm Nghiên Bắc lập tức tỉnh táo. Bên cạnh đã không còn hơi ấm, hẳn là Cố Trường Phong đã rời giường được một lúc rồi.
Ầy, tức phụ quá chăm chỉ cũng không phải là chuyện tốt! Hắn còn muốn hôn chào buổi sáng cơ!
Thẩm Nghiên Bắc thở dài, mặc y phục cẩn thận rồi mới đi rửa mặt.
Cửa bị đẩy ra, Cố Trường Phong bưng đồ ăn sáng tiến vào: "Dậy rồi? Đúng lúc ta vừa nấu xong canh cá, mau tới ăn đi!" Trong nhà không có gạo, sáng sớm y đành phải dậy sớm ra sông bắt cá.
"Canh cá?" Tối hôm qua ăn một ít cháo loãng và khoai lang, hắn đã sớm đói bụng. Nhưng mà, Thẩm Nghiên Bắc nhíu mày: "Buổi sáng nước sông quá lạnh, về sau không được xuống nước bắt cá sớm như vậy."
"Vâng." Cố Trường Phong cảm thấy ấm áp trong lòng, gật đầu đồng ý.
Canh cá vô cùng tươi ngon, nhưng không được xử lý tốt, canh còn vương chút mùi tanh. Tuy là như thế, Thẩm Nghiên Bắc vẫn uống tận hai chén lớn. Ăn no rồi phải làm việc! Buông chén canh xuống, Thẩm Nghiên Bắc lau miệng rồi nói: "Được rồi, tức phụ, chúng ta cùng đi thôi. Đi đòi tiền về!"
Cố Trường Phong không rõ là chuyện gì, nhìn Thẩm Nghiên Bắc vội vã muốn ra ngoài, y cũng vội vàng khoác cho hắn thêm kiện áo khoác rồi cùng đi.
Thẩm Nghiên Bắc đã sớm tình toán xong, tất cả giấy nợ đều mang theo bên người, đi thẳng đến nhà Thẩm Hữu Tài.
Thẩm Hữu tài là nhi tử của đường huynh của gia gia hắn, là người bủn xỉn vô cùng, có tiếng vắt cổ chày ra nước. Lúc trước nể gã là thân thích, Thẩm Hữu Tài lại kêu cha gọi mẹ nhiều lần đảm bảo sẽ giao tiền thuê đúng hạn dưới mọi tình huống, Thẩm phụ mới đáp ứng cho gã thuê ba mẫu ruộng nước và hai mẫu ruộng cạn.
Kết quả sau khi đất đến tay, Thẩm Hữu Tài liên tục khóc than, lần lữa không chịu giao địa tô. Khi Thẩm phụ Thẩm mẫu mất rồi, Thẩm Hữu Tài lập tức coi như chuyện không giao địa tô là đương nhiên, trực tiếp tuyên bố đây là của nhà gã.
Người này là kẻ khó đòi tiền thuê nhất, dù nguyên chủ biết rõ hành động của Thẩm Hữu Tài cũng không dám xé rách da mặt với gã. Nhưng Thẩm Nghiên Bắc không phải nguyên chủ, hắn thích dùng kẻ này khai đao luôn. Hắn phải cho gã ta biết thế nào là lễ hội!
"Thẩm Yến, ngươi khỏe rồi?" Đối diện đi đến là một nữ nhân trung niên. Phụ nhân béo béo lùn lùn, vẻ mặt hòa ái. Bà đánh giá Thẩm Nghiên Bắc một lượt từ trên xuống dưới, lại đưa ánh mắt nhìn về phía Cố Trường Phong phía sau hắn, ánh mắt có chút tò mò.
"Cảm ơn Lý Đại Nương quan tâm, hiện tại ta đã không còn đáng ngại." Thẩm Nghiên Bắc khẽ cười nói. Nữ nhân này là cái loa của thôn, thích xem náo nhiệt và bát quái, nhà ai có việc to việc nhỏ chỉ cần truyền vào tai bà, không đến một giờ sau việc đó sẽ truyền đi cả thôn.
Một tiếng "Lý Đại Nương" này vang lên khiến cho bà ta sửng sốt, không khỏi nghi ngờ nhìn Thẩm Nghiên Bắc. Thẩm gia tiểu tử vốn dĩ ỷ vào bản thân tuổi trẻ đã đậu tú tài, luôn không đặt trưởng bối bọn họ vào trong mắt, ngày thường gặp nhau chẳng thèm ư hử lấy một tiếng. Sao hôm nay thái độ lại tốt thế?
Chẳng lẽ là người gặp việc vui tâm tình sảng khoái? Lý Đại Nương nghĩ thầm, nhưng mà bà nghe nói hắn không thích song nhi xấu xí thế này, còn coi tức phụ như người hầu mà sai bảo. Cơ mà lúc này nhìn hai phu phu bọn họ cùng ra cùng vào, cũng không giống với lời đồn là cảm tình không tốt.
Tưởng tượng như vậy, lòng hiếu kỳ của Lý Đại Nương lại phát tác: "Sáng sớm thế này, các ngươi muốn đi đâu vậy?"
"Chúng ta đi đến nhà của Hữu Tài thúc." Sắc mặt của Thẩm Nghiên Bắc không quá tốt, đáp lời.
Đi tìm Thẩm keo kiệt để làm gì? Lý Đại Nương vội hỏi: "Đi tìm hắn làm cái gì? Vay tiền?" Không trách Lý Đại Nương nghĩ như thế, thật sự lúc nguyên chủ thành thân thiếu thốn và nghèo khổ vô cùng, tiệc rượu cũng không bày nổi.
Thẩm Nghiên Bắc bất đắc dĩ cười, Lý Đại Nương còn tưởng rằng mình đoán đúng rồi, nói: "Thẩm Yến, tuy rằng nhà Hữu Tài thúc của ngươi vừa bán một con trâu, được một số tiền, nhưng ta khuyên ngươi vẫn đừng đi tìm hắn."
"Hữu Tài thúc của ngươi chắc sẽ không cho ngươi vay tiền, không bằng ngươi đi tìm Thẩm lão nhị, Thành Võ nhà hắn hai hôm trước mới săn được một con heo rừng, giết bán, kiếm lời không ít."
Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày, thật là khéo! Thẩm lão nhị này cũng thuê đất của nhà hắn nè!
"Thẩm Yến, ngươi cũng đã thành gia, cũng nên ra ngoài tìm việc đi!" Lý Đại Nương tính toán hỏi, "Mượn tiền cũng không thể mượn mãi, huống hồ ngươi còn phải nuôi tức phụ, phải không?"
"Ta không phải tìm Hữu Tài thúc vay tiền, mà muốn tìm hắn đòi nợ." Thẩm Nghiên Bắc nhíu mày nói, "Thời điểm cha mẹ ta còn sống, Hữu Tài thúc thuê ba mẫu ruộng nước và hai mẫu ruộng cạn của nhà ta, nhưng ngoại trừ năm đầu tiên đã trả tiền thì mấy năm nay một đồng Hữu Tài thúc cũng chưa trả!"
"Lúc trước có viết giấy nợ, không phải Lý Đại Nương cũng nhìn thấy sao?"
Lý Đại Nương ngượng ngùng cười, không trả lời Thẩm Nghiên Bắc. Mấy năm nay, gặp ai Thẩm Hữu Tài cũng bảo ba mẫu ruộng nước hai mẫu ruộng cạn kia là gã mua, Thẩm gia lại không có ai tới cửa thúc nợ, khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ rằng là gã đã mua rồi. Hiện giờ đại nhi tử của Thẩm Hữu Tài là Thẩm Thành Võ cưới khuê nữ nhà Quách tú tài, nhị nhi tử Thẩm Thành Văn nghe nói có hi vọng thi đậu tú tài, tất cả mọi người đều nghĩ nếu có thể thì không nên đắc tội nhà gã.
"Lâu như vậy mà vẫn không giao địa tô, sợ rằng Hữu Tài thúc đã quên mất đây là đất của nhà ta rồi." Thẩm Nghiên Bắc trầm giọng nói, "Nếu thúc ấy quên thì tốt, còn nếu có tâm tư khác thì..."
"Cướp vật sở hữu của người khác sẽ bị kiện! Nhẹ thì đánh hai mươi trượng, nặng thì tống vào ngục."
Lý Đại Nương kinh hãi, lắp bắp hỏi: "Nếu gã không trả địa tô, ngươi, ngươi định làm gì?"
"Đơn kiện ta đã viết rồi, nếu hắn không trả ta lập tức đến quan phủ! Huyện lệnh Lưu đại nhân yêu dân như con, chắc chắn sẽ làm chủ cho ta!" Thẩm Nghiên Bắc nghiêm mặt nói. Dứt lời, hắn kéo Cố Trường Phong rời đi.
Úi, tin này nóng quá! Thẩm Hữu Tài sắp bị kiện rồi! Lý Đại Nương lập tức chuyển hướng đi đến bờ sông.
"Có chuyện lớn rồi!" Lý Đại Nương đi đến bên bờ sông nơi mà nữ nhân và mấy song nhi đang giặt đồ.
"Là Lý đại tỷ sao, lại có chuyện lớn gì đấy? Là gà nhà ai chạy tới ruộng đẻ trứng, hay là chó nhà ai lại đuổi gà?" Một song nhi xấp xỉ tuổi Lý Đại Nương mỉm cười nhìn bà.
Mỗi ngày bà lão này nói vớ va vớ vẩn, lắm mồm vô cùng, thật là đáng ghét!
"Thẩm lão nhị gia, việc này liên quan đến nhà ngươi đấy!" Lý Đại Nương nhướng mày, giọng điệu có vài phần vui sướng khi người gặp họa.
"Lý đại tỷ có việc gì thì ngươi mau nói đi, đừng nói nhăng nói cuội nữa! Nhà của ta có việc gì?" Tính tình song nhi này vô cùng đanh đá, vừa nghe Lý Đại Nương nói vậy lập tức tức giận.
Lý Đại Nương không để ý tới y, mà nàng nói với mấy tức phụ đang nghểnh cổ lên hóng: "Vừa rồi trên đường ta gặp được vị tú tài Thẩm gia và tức phụ của hắn!"
"À, là cái vị Thẩm tú tài luôn treo lời văn nhã ngoài miệng sao?" Một tiểu tức phụ bận váy hoa hỏi, "Hắn làm sao? Đánh song nhi của hắn, hay là bị song nhi nhà hắn đánh?"
Lời này vừa thốt ra, song nhi áo lam bên cạnh nàng nói: "Với cái thân thể nhỏ bé kia của hắn, sao có thể đánh được song nhi kia? Song nhi kia nhìn là biết khoẻ mạnh rồi! Ca ta còn nói, hai ngày trước thấy y ở bến tàu khuân hàng hóa ấy."
"Thật sự? Y là một song nhi mà chạy tới chỗ mấy nam nhân để khiêng hàng hóa?" Tức phụ váy hoa trừng mắt lớn nói, "Vậy mà Thẩm tú tài cũng đồng ý sao?"
"Cái này ta cũng không biết." Song nhi áo lam bỏ xiêm y đã giặt xong vào thùng gỗ, thở dài: "Việc này cũng không thể trách y. Nếu nhà Thẩm Yến còn giàu có giống trước kia, làm gì cần đến song nhi làm việc nuôi gia đình?"
"Ấy ấy, ta không muốn nói chuyện giữa Thẩm Yến và song nhi của hắn!" Nghe đề tài nói chuyện đã bị kéo tít tận đâu, Lý Đại Nương vội vàng lên tiếng. "Ta muốn nói chuyện này cơ. Thẩm Yến muốn đến Huyện cáo trạng Thẩm Hữu Tài!"
"Chuyện... Chuyện này rốt cuộc là sao?" Mọi người đều sợ ngây người.
- --
Hôm sau, thời điểm Thẩm Nghiên Bắc mơ màng tỉnh dậy, ván giường lại vang lên một tiếng "kẽo kẹt", Thẩm Nghiên Bắc lập tức tỉnh táo. Bên cạnh đã không còn hơi ấm, hẳn là Cố Trường Phong đã rời giường được một lúc rồi.
Ầy, tức phụ quá chăm chỉ cũng không phải là chuyện tốt! Hắn còn muốn hôn chào buổi sáng cơ!
Thẩm Nghiên Bắc thở dài, mặc y phục cẩn thận rồi mới đi rửa mặt.
Cửa bị đẩy ra, Cố Trường Phong bưng đồ ăn sáng tiến vào: "Dậy rồi? Đúng lúc ta vừa nấu xong canh cá, mau tới ăn đi!" Trong nhà không có gạo, sáng sớm y đành phải dậy sớm ra sông bắt cá.
"Canh cá?" Tối hôm qua ăn một ít cháo loãng và khoai lang, hắn đã sớm đói bụng. Nhưng mà, Thẩm Nghiên Bắc nhíu mày: "Buổi sáng nước sông quá lạnh, về sau không được xuống nước bắt cá sớm như vậy."
"Vâng." Cố Trường Phong cảm thấy ấm áp trong lòng, gật đầu đồng ý.
Canh cá vô cùng tươi ngon, nhưng không được xử lý tốt, canh còn vương chút mùi tanh. Tuy là như thế, Thẩm Nghiên Bắc vẫn uống tận hai chén lớn. Ăn no rồi phải làm việc! Buông chén canh xuống, Thẩm Nghiên Bắc lau miệng rồi nói: "Được rồi, tức phụ, chúng ta cùng đi thôi. Đi đòi tiền về!"
Cố Trường Phong không rõ là chuyện gì, nhìn Thẩm Nghiên Bắc vội vã muốn ra ngoài, y cũng vội vàng khoác cho hắn thêm kiện áo khoác rồi cùng đi.
Thẩm Nghiên Bắc đã sớm tình toán xong, tất cả giấy nợ đều mang theo bên người, đi thẳng đến nhà Thẩm Hữu Tài.
Thẩm Hữu tài là nhi tử của đường huynh của gia gia hắn, là người bủn xỉn vô cùng, có tiếng vắt cổ chày ra nước. Lúc trước nể gã là thân thích, Thẩm Hữu Tài lại kêu cha gọi mẹ nhiều lần đảm bảo sẽ giao tiền thuê đúng hạn dưới mọi tình huống, Thẩm phụ mới đáp ứng cho gã thuê ba mẫu ruộng nước và hai mẫu ruộng cạn.
Kết quả sau khi đất đến tay, Thẩm Hữu Tài liên tục khóc than, lần lữa không chịu giao địa tô. Khi Thẩm phụ Thẩm mẫu mất rồi, Thẩm Hữu Tài lập tức coi như chuyện không giao địa tô là đương nhiên, trực tiếp tuyên bố đây là của nhà gã.
Người này là kẻ khó đòi tiền thuê nhất, dù nguyên chủ biết rõ hành động của Thẩm Hữu Tài cũng không dám xé rách da mặt với gã. Nhưng Thẩm Nghiên Bắc không phải nguyên chủ, hắn thích dùng kẻ này khai đao luôn. Hắn phải cho gã ta biết thế nào là lễ hội!
"Thẩm Yến, ngươi khỏe rồi?" Đối diện đi đến là một nữ nhân trung niên. Phụ nhân béo béo lùn lùn, vẻ mặt hòa ái. Bà đánh giá Thẩm Nghiên Bắc một lượt từ trên xuống dưới, lại đưa ánh mắt nhìn về phía Cố Trường Phong phía sau hắn, ánh mắt có chút tò mò.
"Cảm ơn Lý Đại Nương quan tâm, hiện tại ta đã không còn đáng ngại." Thẩm Nghiên Bắc khẽ cười nói. Nữ nhân này là cái loa của thôn, thích xem náo nhiệt và bát quái, nhà ai có việc to việc nhỏ chỉ cần truyền vào tai bà, không đến một giờ sau việc đó sẽ truyền đi cả thôn.
Một tiếng "Lý Đại Nương" này vang lên khiến cho bà ta sửng sốt, không khỏi nghi ngờ nhìn Thẩm Nghiên Bắc. Thẩm gia tiểu tử vốn dĩ ỷ vào bản thân tuổi trẻ đã đậu tú tài, luôn không đặt trưởng bối bọn họ vào trong mắt, ngày thường gặp nhau chẳng thèm ư hử lấy một tiếng. Sao hôm nay thái độ lại tốt thế?
Chẳng lẽ là người gặp việc vui tâm tình sảng khoái? Lý Đại Nương nghĩ thầm, nhưng mà bà nghe nói hắn không thích song nhi xấu xí thế này, còn coi tức phụ như người hầu mà sai bảo. Cơ mà lúc này nhìn hai phu phu bọn họ cùng ra cùng vào, cũng không giống với lời đồn là cảm tình không tốt.
Tưởng tượng như vậy, lòng hiếu kỳ của Lý Đại Nương lại phát tác: "Sáng sớm thế này, các ngươi muốn đi đâu vậy?"
"Chúng ta đi đến nhà của Hữu Tài thúc." Sắc mặt của Thẩm Nghiên Bắc không quá tốt, đáp lời.
Đi tìm Thẩm keo kiệt để làm gì? Lý Đại Nương vội hỏi: "Đi tìm hắn làm cái gì? Vay tiền?" Không trách Lý Đại Nương nghĩ như thế, thật sự lúc nguyên chủ thành thân thiếu thốn và nghèo khổ vô cùng, tiệc rượu cũng không bày nổi.
Thẩm Nghiên Bắc bất đắc dĩ cười, Lý Đại Nương còn tưởng rằng mình đoán đúng rồi, nói: "Thẩm Yến, tuy rằng nhà Hữu Tài thúc của ngươi vừa bán một con trâu, được một số tiền, nhưng ta khuyên ngươi vẫn đừng đi tìm hắn."
"Hữu Tài thúc của ngươi chắc sẽ không cho ngươi vay tiền, không bằng ngươi đi tìm Thẩm lão nhị, Thành Võ nhà hắn hai hôm trước mới săn được một con heo rừng, giết bán, kiếm lời không ít."
Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày, thật là khéo! Thẩm lão nhị này cũng thuê đất của nhà hắn nè!
"Thẩm Yến, ngươi cũng đã thành gia, cũng nên ra ngoài tìm việc đi!" Lý Đại Nương tính toán hỏi, "Mượn tiền cũng không thể mượn mãi, huống hồ ngươi còn phải nuôi tức phụ, phải không?"
"Ta không phải tìm Hữu Tài thúc vay tiền, mà muốn tìm hắn đòi nợ." Thẩm Nghiên Bắc nhíu mày nói, "Thời điểm cha mẹ ta còn sống, Hữu Tài thúc thuê ba mẫu ruộng nước và hai mẫu ruộng cạn của nhà ta, nhưng ngoại trừ năm đầu tiên đã trả tiền thì mấy năm nay một đồng Hữu Tài thúc cũng chưa trả!"
"Lúc trước có viết giấy nợ, không phải Lý Đại Nương cũng nhìn thấy sao?"
Lý Đại Nương ngượng ngùng cười, không trả lời Thẩm Nghiên Bắc. Mấy năm nay, gặp ai Thẩm Hữu Tài cũng bảo ba mẫu ruộng nước hai mẫu ruộng cạn kia là gã mua, Thẩm gia lại không có ai tới cửa thúc nợ, khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ rằng là gã đã mua rồi. Hiện giờ đại nhi tử của Thẩm Hữu Tài là Thẩm Thành Võ cưới khuê nữ nhà Quách tú tài, nhị nhi tử Thẩm Thành Văn nghe nói có hi vọng thi đậu tú tài, tất cả mọi người đều nghĩ nếu có thể thì không nên đắc tội nhà gã.
"Lâu như vậy mà vẫn không giao địa tô, sợ rằng Hữu Tài thúc đã quên mất đây là đất của nhà ta rồi." Thẩm Nghiên Bắc trầm giọng nói, "Nếu thúc ấy quên thì tốt, còn nếu có tâm tư khác thì..."
"Cướp vật sở hữu của người khác sẽ bị kiện! Nhẹ thì đánh hai mươi trượng, nặng thì tống vào ngục."
Lý Đại Nương kinh hãi, lắp bắp hỏi: "Nếu gã không trả địa tô, ngươi, ngươi định làm gì?"
"Đơn kiện ta đã viết rồi, nếu hắn không trả ta lập tức đến quan phủ! Huyện lệnh Lưu đại nhân yêu dân như con, chắc chắn sẽ làm chủ cho ta!" Thẩm Nghiên Bắc nghiêm mặt nói. Dứt lời, hắn kéo Cố Trường Phong rời đi.
Úi, tin này nóng quá! Thẩm Hữu Tài sắp bị kiện rồi! Lý Đại Nương lập tức chuyển hướng đi đến bờ sông.
"Có chuyện lớn rồi!" Lý Đại Nương đi đến bên bờ sông nơi mà nữ nhân và mấy song nhi đang giặt đồ.
"Là Lý đại tỷ sao, lại có chuyện lớn gì đấy? Là gà nhà ai chạy tới ruộng đẻ trứng, hay là chó nhà ai lại đuổi gà?" Một song nhi xấp xỉ tuổi Lý Đại Nương mỉm cười nhìn bà.
Mỗi ngày bà lão này nói vớ va vớ vẩn, lắm mồm vô cùng, thật là đáng ghét!
"Thẩm lão nhị gia, việc này liên quan đến nhà ngươi đấy!" Lý Đại Nương nhướng mày, giọng điệu có vài phần vui sướng khi người gặp họa.
"Lý đại tỷ có việc gì thì ngươi mau nói đi, đừng nói nhăng nói cuội nữa! Nhà của ta có việc gì?" Tính tình song nhi này vô cùng đanh đá, vừa nghe Lý Đại Nương nói vậy lập tức tức giận.
Lý Đại Nương không để ý tới y, mà nàng nói với mấy tức phụ đang nghểnh cổ lên hóng: "Vừa rồi trên đường ta gặp được vị tú tài Thẩm gia và tức phụ của hắn!"
"À, là cái vị Thẩm tú tài luôn treo lời văn nhã ngoài miệng sao?" Một tiểu tức phụ bận váy hoa hỏi, "Hắn làm sao? Đánh song nhi của hắn, hay là bị song nhi nhà hắn đánh?"
Lời này vừa thốt ra, song nhi áo lam bên cạnh nàng nói: "Với cái thân thể nhỏ bé kia của hắn, sao có thể đánh được song nhi kia? Song nhi kia nhìn là biết khoẻ mạnh rồi! Ca ta còn nói, hai ngày trước thấy y ở bến tàu khuân hàng hóa ấy."
"Thật sự? Y là một song nhi mà chạy tới chỗ mấy nam nhân để khiêng hàng hóa?" Tức phụ váy hoa trừng mắt lớn nói, "Vậy mà Thẩm tú tài cũng đồng ý sao?"
"Cái này ta cũng không biết." Song nhi áo lam bỏ xiêm y đã giặt xong vào thùng gỗ, thở dài: "Việc này cũng không thể trách y. Nếu nhà Thẩm Yến còn giàu có giống trước kia, làm gì cần đến song nhi làm việc nuôi gia đình?"
"Ấy ấy, ta không muốn nói chuyện giữa Thẩm Yến và song nhi của hắn!" Nghe đề tài nói chuyện đã bị kéo tít tận đâu, Lý Đại Nương vội vàng lên tiếng. "Ta muốn nói chuyện này cơ. Thẩm Yến muốn đến Huyện cáo trạng Thẩm Hữu Tài!"
"Chuyện... Chuyện này rốt cuộc là sao?" Mọi người đều sợ ngây người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.