Chương 12: Tự kiểm điểm
Nhật Lệ Phong Hòa
01/03/2021
Edit & Beta: Yuuki
- ---
"Thẩm Yến!!!"
Hai người còn chưa đi đến cửa nhà, một tiếng thét nghe có vẻ thê lương từ xa vọng tới, ngay sau đó một bóng người nhanh chóng chạy lại đây.
"Thẩm Yến tốt của ta, thúc tìm ngươi đã lâu, ngươi đi đâu vậy?" Đang nói chuyện chính là một hán tử trung niên tầm bốn mươi tuổi, khuôn mặt ông ta đổ đầy mồ hôi.
"Hữu Tài thúc." Thẩm Nghiên Bắc phủi bụi bặm không tồn tại trên vai, không chút để ý nói: "Nhà ta đã không có gì ăn, bây giờ đành phải đi đào rau dại về."
Thẩm Hữu Tài nhìn về cái sọt phía sau lưng Thẩm Nghiên Bắc, rau dại bên trong chất nhiều còn hơi dôi ra, vì thế ngượng ngùng cười. Nhưng câu tiếp theo của Thẩm Nghiên Bắc khiến ông ta chẳng cười nổi.
"Ăn no, mới có sức đi đến huyện chứ."
Nét cười trên khuôn mặt Thẩm Hữu Tài cứng lại, xoa mồ hôi trên trán: "Thúc, thúc lớn tuổi lúc nhớ lúc không. Hôm qua mới nhớ tới địa tô chưa giao, định bụng hôm nay sẽ sớm mang qua cho ngươi! Nhưng ai biết ngươi không có ở nhà, ta chờ ngươi đã một canh giờ rồi."
Thẩm Nghiên Bắc cười, cũng không nói chuyện, cứ như vậy cười nhìn Thẩm Hữu Tài.
"Ha ha." Thẩm Hữu Tài bị hắn nhìn đến dựng hết lông, nuốt nước miếng, tay thò vào trong ngực, lôi ra một túi vải.
"Đây là địa tô mấy năm nay, ngươi nhìn xem đã đủ chưa?" Buổi sáng đại nhi tử Thành Võ tìm ông, nói Thẩm Yến muốn cáo trạng ông cướp ruộng, ông ta còn chưa tin. Cũng bởi đã hai năm Thẩm Yến không đến đòi nợ nên ông không để ý, giờ đại nhi tử lại nói cả thôn đều biết việc này, Quách thị còn vì thế mà chạy về nhà mẹ đẻ, ông ta lập tức ngây ngẩn.
Đại nhi tử còn nói nếu việc này xử lý không tốt sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của tiểu nhi tử, ông ta lập tức trở nên luống cuống. Việc này không ổn! Thẩm Yến đã hai năm không phản ứng, ông ta còn tưởng cậu ta không rõ chuyện thuê ruộng, hóa ra là chờ ra đại chiêu!
Sợ Thẩm Yến đã xuất phát đi đến huyện, ông ta vội vàng bảo đại nhi tử đi ngăn lại, còn mình thì chạy về nhà lấy tiền thuê, ai biết Thẩm Yến thật sự không có ở nhà. Chẳng lẽ cậu ta đã tới huyện rồi? Nghĩ đến khả năng này, trong lòng ông ta lạnh buốt.
Ông ta thấp thỏm bất an đi đi lại lại trước cửa nhà Thẩm Yến, cảm thấy vừa hối hận vừa tức giận. Có phải Thẩm Yến nhìn nhà ông ta đang tốt lên nên mới gây chuyện? Hay là nhà ông cưới được tức phụ nữ nhi nhà tú tài, mà bản thân hắn cưới phải một song nhi xấu xí nên tâm sinh đố kỵ? Hay là nghĩ tới Thành Văn nhà bọn họ sắp khảo tú tài...
Đủ loại nghi ngờ lóe qua trong đầu, khi nhìn thấy Thẩm Yến trở lại, Thẩm Hữu Tài không dám nghĩ nhiều mà chạy tới.
Thanh niên trước mắt vẫn mang dáng vẻ trắng nõn của thư sinh, nhưng khí thế xung quanh lại khác hẳn ngày thường. Mới mấy ngày tựa như đã đổi thành người khác, bộ dáng cười như không cười của hắn khiến ông ta vô cùng hoảng loạn.
Thẩm Nghiên Bắc nhìn túi vải, bảy xâu tiền, mỗi xâu năm mươi văn, không thừa không thiếu một đồng. Hắn đưa bao tiền cho Cố Trường Phong, Cố Trường Phong sửng sốt, Thẩm Hữu Tài cũng sửng sốt.
"Hữu Tài thúc, thúc đến đúng lúc quá." Thẩm Nghiên Bắc nửa thật nửa đùa nói.
"Ha ha." Thẩm Hữu Tài an tâm một chút.
"Nhưng mà Hữu Tài thúc..."
Thẩm Nghiên Bắc lại thốt ra một câu khiến tim Thẩm Hữu Tài nảy lên.
"Lúc trước thúc và cha ta viết phiếu cho thuê thời hạn ba năm, hiện tại đã là năm thứ tư, mà ta lại không muốn tiếp tục cho thuê nữa." Thẩm Nghiên Bắc nghiêm mặt nói.
Thẩm Hữu Tài cả kinh, sắc mặt xanh trắng đan xen: "Đang yên đang lành, sao lại không cho thuê nữa? Ngươi không cho nhà ta thuê, muốn nhà chúng ta sống sao?"
Buổi sáng, dân làng nghe phong thanh chuyện kia bây giờ lại thấy Thẩm Nghiên Bắc trở về, không ít người đã chạy tới hóng chuyện. Nghe Thẩm Hữu Tài nói thế, lập tức có người tỏ vẻ Thẩm Nghiên Bắc làm việc không phúc hậu.
Một thiếu niên choai choai miệng ngận cam thảo lại cười hì hì nói: "Thẩm tú tài cho ngươi thuê đất, hắn mới không sống được ấy! Nhà ngươi ruộng có trâu, như, vậy cũng đủ nuôi cả gia đình rồi! Nhưng Thẩm tú tài vừa mới thành thân, muốn nuôi tức phụ nữa. Ngươi còn không trả tiền cho hắn, chả nhẽ muốn hắn và tức phụ uống gió Tây Bắc à?"
Thẩm Nghiên Bắc bất ngờ nhìn thiếu niên kia, hài tử này hắn cũng biết, là tôn tử được Dư bà trong thôn nuôi dưỡng, hình như gọi là Chu Dục. Dường như nguyên chủ chưa từng nói chuyện với cậu ta, vì sao cậu ta lại nói giúp hắn?
Giây tiếp theo, Thẩm Nghiên Bắc lập tức hiểu rõ. Tiểu thiếu niên cười với Cố Trường Phong, dường như quen biết với tức phụ hắn. Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày, tức phụ hắn quen Chu Dục từ lúc nào đấy?
Dường như còn có người thông cảm gia cảnh hiện tại của Thẩm Nghiên Bắc, phụ họa theo: "Đúng vậy, Thẩm Hữu Tài! Hiện tại Thẩm Yến đã là người có tức phụ, khéo sắp tới cũng có hài tử cần nuôi, ngươi mau trả ruộng lại cho nhà hắn đi!"
"Không phải chỉ có một nhà thuê ruộng của hắn! Dựa vào cái gì mà chỉ thu hồi của ta?" Thẩm Hữu Tài tức giận đỏ mặt gào. Lập tức giao ra mấy lượng địa tô, ông ta đã đau lòng đến chết, hiện tại còn muốn bắt ông trả ruộng, khác gì lấy mạng ông ta đâu?
"Những người lập khế ước với cha mẹ ta khi đó, đều sẽ bị thu hồi, không chỉ riêng nhà thúc đâu." Thẩm Nghiên Bắc cất cao giọng nói, vô cùng chân thành nhìn Thẩm Hữu Tài, "Hiện giờ nhà ta chả có lấy một hạt gạo, muốn có ruộng để trồng trọt. Hữu Tài thúc làm trưởng bối hãy thông cảm cho chất nhi đi."
Thẩm Hữu Tài giận quá hoá cười: "Nói dễ nghe thế? Ngươi dám thu đất của Lâm gia ư? Ta sợ Lâm Uyển Như kia gọi ngươi một tiếng ca ca thì tiền địa tô ngươi cũng muốn bỏ!"
"Đúng vậy, Thẩm Yến! Ngươi không thể trọng sắc khinh nghĩa!" Mấy người trẻ tuổi đứng xem náo nhiệt chêm vào.
Thẩm tú tài trắng nõn, đứng cùng những thanh niên trai tráng cao đen thì như hạc giữa bầy gà. Ngày thường ỷ lại nhan sắc của mình mà khinh người khác, cố tình cô nương đẹp nhất trong thôn lại ưu ái cậu ta hơn, cả ngày gọi ca ca ngắn ca ca dài. Thật là khiến bọn họ ghen tị muốn chết!
Cố Trường Phong lo lắng nhìn Thẩm Nghiên Bắc. Thẩm Nghiên Bắc không đổi sắc: "Hữu Tài thúc, có phải thúc hiểu lầm gì không? Lúc đó trai chưa vợ gái chưa chồng, chất nhi ái mộ thiếu nữ người ta, không khỏi thương hương tiếc ngọc, sẽ chiếu cố Lâm cô nương nhiều hơn một chút."
"Nhưng hôm nay ta đã thành gia, ta phải có trách nhiệm của trượng phu, để cho phu lang của ta ăn no mặc ấm." Biểu tình Thẩm Nghiên Bắc vô cùng nghiêm túc, "Còn Lâm cô nương, ta hiện đã là người có gia thất, tất nhiên cũng sẽ bảo trì khoảng cách với ta. Mong mọi người cũng đừng nói về chuyện này, miễn cho làm hỏng thanh danh của cô nương nhà người ta."
Thẩm Nghiên Bắc nói chuyện liền mạch lại có lý, thôn dân xung quanh cũng đồng tình, đồng thời cũng thấy ngạc nhiên. Hóa ra sau khi thành thân, Thẩm Yến lại thay đổi nhiều đến vậy, xem ra lần xung hỉ này đã có tác dụng! Nhìn xem, không những khỏi bệnh mà đầu óc cũng thanh tỉnh hẳn!
Thẩm Hữu Tài cắn răng, Thẩm Nghiên Bắc đã nói tới như vậy, ông ta cũng chẳng thể cắn bậy nữa. Ông nén giận nói: "Được rồi, ta trả cho ngươi! Nhưng trong ruộng còn hoa màu, ta phải thu hồi!"
"Nhưng, lễ Thanh Minh sắp tới..."
"Hừ!" Thẩm Hữu Tài hung hăng trừng Thẩm Nghiên Bắc một cái, xoay người tức giận rời đi. Ông ta mở lớn mắt xem tiểu tử này thu hồi ruộng Lâm gia như thế nào!
Thẩm Hữu Tài đi rồi, mấy người xung quanh cũng tản đi, nhưng Thẩm Nghiên Bắc đột nhiên gọi mọi người lại.
"Mọi người xung quanh xin dừng bước!"
Mọi người nghi hoặc quay đầu lại, Thẩm Nghiên Bắc thi lễ với mọi người, nói: "Các hương thân, lúc trước Thẩm Yến tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nếu làm chuyện gì không đúng mong mọi người tha thứ."
Thẩm Nghiên Bắc bày ra tư thế khiêm tốn khiến mọi người kinh ngạc, trong lúc nhất thời không ai tiếp lời. Thôn trưởng Thẩm Đức Trung từ xa đi tới. Vừa rồi có thôn dân chạy tới nói cho ông, rằng Thẩm Nghiên Bắc đã trở lại. Ông sợ hai người quậy tung trời, mau chóng đi tới, lại nghe được Thẩm Nghiên Bắc nói câu kia, ông thầm thở phào.
"Trưởng thôn." Thẩm Nghiên Bắc khẽ cười gọi.
"Người trẻ tuổi nên như thế!" Thẩm Đức Trung đánh giá Thẩm Nghiên Bắc, phát hiện thanh niên trước mặt không còn dáng vẻ kiêu căng trước đó, hài lòng. Xem ra thành gia rồi cũng khác biệt lắm!
"Tục ngữ nói thành gia lập nghiệp, trước mắt ta đã thành gia, tất nhiên không thể tiếp tục làm loạn." Thẩm Nghiên Bắc cười, "Về sau chắc hẳn sẽ làm phiền tới các vị hương thân, mong rằng mọi người chiếu cố nhiều hơn."
"Đều là người cùng thôn, nên thế." Thẩm Trung Đức rất là vui mừng. Là tú tài duy nhất trong thôn, ông rất muốn Thẩm Yến tiến cao hơn. Nếu ngày sau Thẩm Yến làm to, đối với Thẩm gia thôn bọn họ chỉ có lợi mà không có hại.
Sau một hồi nói chuyện, cái nhìn về Thẩm Nghiên Bắc của mọi người đều thay đổi.
Nhìn thôn dân dần tản đi, Thẩm Nghiên Bắc cong môi, nói với Cố Trường Phong đang ngây ngốc cầm túi bạc: "Được rồi, tức phụ! Chúng ta về nhà nấu cơm ăn đi!"
- ---
"Thẩm Yến!!!"
Hai người còn chưa đi đến cửa nhà, một tiếng thét nghe có vẻ thê lương từ xa vọng tới, ngay sau đó một bóng người nhanh chóng chạy lại đây.
"Thẩm Yến tốt của ta, thúc tìm ngươi đã lâu, ngươi đi đâu vậy?" Đang nói chuyện chính là một hán tử trung niên tầm bốn mươi tuổi, khuôn mặt ông ta đổ đầy mồ hôi.
"Hữu Tài thúc." Thẩm Nghiên Bắc phủi bụi bặm không tồn tại trên vai, không chút để ý nói: "Nhà ta đã không có gì ăn, bây giờ đành phải đi đào rau dại về."
Thẩm Hữu Tài nhìn về cái sọt phía sau lưng Thẩm Nghiên Bắc, rau dại bên trong chất nhiều còn hơi dôi ra, vì thế ngượng ngùng cười. Nhưng câu tiếp theo của Thẩm Nghiên Bắc khiến ông ta chẳng cười nổi.
"Ăn no, mới có sức đi đến huyện chứ."
Nét cười trên khuôn mặt Thẩm Hữu Tài cứng lại, xoa mồ hôi trên trán: "Thúc, thúc lớn tuổi lúc nhớ lúc không. Hôm qua mới nhớ tới địa tô chưa giao, định bụng hôm nay sẽ sớm mang qua cho ngươi! Nhưng ai biết ngươi không có ở nhà, ta chờ ngươi đã một canh giờ rồi."
Thẩm Nghiên Bắc cười, cũng không nói chuyện, cứ như vậy cười nhìn Thẩm Hữu Tài.
"Ha ha." Thẩm Hữu Tài bị hắn nhìn đến dựng hết lông, nuốt nước miếng, tay thò vào trong ngực, lôi ra một túi vải.
"Đây là địa tô mấy năm nay, ngươi nhìn xem đã đủ chưa?" Buổi sáng đại nhi tử Thành Võ tìm ông, nói Thẩm Yến muốn cáo trạng ông cướp ruộng, ông ta còn chưa tin. Cũng bởi đã hai năm Thẩm Yến không đến đòi nợ nên ông không để ý, giờ đại nhi tử lại nói cả thôn đều biết việc này, Quách thị còn vì thế mà chạy về nhà mẹ đẻ, ông ta lập tức ngây ngẩn.
Đại nhi tử còn nói nếu việc này xử lý không tốt sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của tiểu nhi tử, ông ta lập tức trở nên luống cuống. Việc này không ổn! Thẩm Yến đã hai năm không phản ứng, ông ta còn tưởng cậu ta không rõ chuyện thuê ruộng, hóa ra là chờ ra đại chiêu!
Sợ Thẩm Yến đã xuất phát đi đến huyện, ông ta vội vàng bảo đại nhi tử đi ngăn lại, còn mình thì chạy về nhà lấy tiền thuê, ai biết Thẩm Yến thật sự không có ở nhà. Chẳng lẽ cậu ta đã tới huyện rồi? Nghĩ đến khả năng này, trong lòng ông ta lạnh buốt.
Ông ta thấp thỏm bất an đi đi lại lại trước cửa nhà Thẩm Yến, cảm thấy vừa hối hận vừa tức giận. Có phải Thẩm Yến nhìn nhà ông ta đang tốt lên nên mới gây chuyện? Hay là nhà ông cưới được tức phụ nữ nhi nhà tú tài, mà bản thân hắn cưới phải một song nhi xấu xí nên tâm sinh đố kỵ? Hay là nghĩ tới Thành Văn nhà bọn họ sắp khảo tú tài...
Đủ loại nghi ngờ lóe qua trong đầu, khi nhìn thấy Thẩm Yến trở lại, Thẩm Hữu Tài không dám nghĩ nhiều mà chạy tới.
Thanh niên trước mắt vẫn mang dáng vẻ trắng nõn của thư sinh, nhưng khí thế xung quanh lại khác hẳn ngày thường. Mới mấy ngày tựa như đã đổi thành người khác, bộ dáng cười như không cười của hắn khiến ông ta vô cùng hoảng loạn.
Thẩm Nghiên Bắc nhìn túi vải, bảy xâu tiền, mỗi xâu năm mươi văn, không thừa không thiếu một đồng. Hắn đưa bao tiền cho Cố Trường Phong, Cố Trường Phong sửng sốt, Thẩm Hữu Tài cũng sửng sốt.
"Hữu Tài thúc, thúc đến đúng lúc quá." Thẩm Nghiên Bắc nửa thật nửa đùa nói.
"Ha ha." Thẩm Hữu Tài an tâm một chút.
"Nhưng mà Hữu Tài thúc..."
Thẩm Nghiên Bắc lại thốt ra một câu khiến tim Thẩm Hữu Tài nảy lên.
"Lúc trước thúc và cha ta viết phiếu cho thuê thời hạn ba năm, hiện tại đã là năm thứ tư, mà ta lại không muốn tiếp tục cho thuê nữa." Thẩm Nghiên Bắc nghiêm mặt nói.
Thẩm Hữu Tài cả kinh, sắc mặt xanh trắng đan xen: "Đang yên đang lành, sao lại không cho thuê nữa? Ngươi không cho nhà ta thuê, muốn nhà chúng ta sống sao?"
Buổi sáng, dân làng nghe phong thanh chuyện kia bây giờ lại thấy Thẩm Nghiên Bắc trở về, không ít người đã chạy tới hóng chuyện. Nghe Thẩm Hữu Tài nói thế, lập tức có người tỏ vẻ Thẩm Nghiên Bắc làm việc không phúc hậu.
Một thiếu niên choai choai miệng ngận cam thảo lại cười hì hì nói: "Thẩm tú tài cho ngươi thuê đất, hắn mới không sống được ấy! Nhà ngươi ruộng có trâu, như, vậy cũng đủ nuôi cả gia đình rồi! Nhưng Thẩm tú tài vừa mới thành thân, muốn nuôi tức phụ nữa. Ngươi còn không trả tiền cho hắn, chả nhẽ muốn hắn và tức phụ uống gió Tây Bắc à?"
Thẩm Nghiên Bắc bất ngờ nhìn thiếu niên kia, hài tử này hắn cũng biết, là tôn tử được Dư bà trong thôn nuôi dưỡng, hình như gọi là Chu Dục. Dường như nguyên chủ chưa từng nói chuyện với cậu ta, vì sao cậu ta lại nói giúp hắn?
Giây tiếp theo, Thẩm Nghiên Bắc lập tức hiểu rõ. Tiểu thiếu niên cười với Cố Trường Phong, dường như quen biết với tức phụ hắn. Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày, tức phụ hắn quen Chu Dục từ lúc nào đấy?
Dường như còn có người thông cảm gia cảnh hiện tại của Thẩm Nghiên Bắc, phụ họa theo: "Đúng vậy, Thẩm Hữu Tài! Hiện tại Thẩm Yến đã là người có tức phụ, khéo sắp tới cũng có hài tử cần nuôi, ngươi mau trả ruộng lại cho nhà hắn đi!"
"Không phải chỉ có một nhà thuê ruộng của hắn! Dựa vào cái gì mà chỉ thu hồi của ta?" Thẩm Hữu Tài tức giận đỏ mặt gào. Lập tức giao ra mấy lượng địa tô, ông ta đã đau lòng đến chết, hiện tại còn muốn bắt ông trả ruộng, khác gì lấy mạng ông ta đâu?
"Những người lập khế ước với cha mẹ ta khi đó, đều sẽ bị thu hồi, không chỉ riêng nhà thúc đâu." Thẩm Nghiên Bắc cất cao giọng nói, vô cùng chân thành nhìn Thẩm Hữu Tài, "Hiện giờ nhà ta chả có lấy một hạt gạo, muốn có ruộng để trồng trọt. Hữu Tài thúc làm trưởng bối hãy thông cảm cho chất nhi đi."
Thẩm Hữu Tài giận quá hoá cười: "Nói dễ nghe thế? Ngươi dám thu đất của Lâm gia ư? Ta sợ Lâm Uyển Như kia gọi ngươi một tiếng ca ca thì tiền địa tô ngươi cũng muốn bỏ!"
"Đúng vậy, Thẩm Yến! Ngươi không thể trọng sắc khinh nghĩa!" Mấy người trẻ tuổi đứng xem náo nhiệt chêm vào.
Thẩm tú tài trắng nõn, đứng cùng những thanh niên trai tráng cao đen thì như hạc giữa bầy gà. Ngày thường ỷ lại nhan sắc của mình mà khinh người khác, cố tình cô nương đẹp nhất trong thôn lại ưu ái cậu ta hơn, cả ngày gọi ca ca ngắn ca ca dài. Thật là khiến bọn họ ghen tị muốn chết!
Cố Trường Phong lo lắng nhìn Thẩm Nghiên Bắc. Thẩm Nghiên Bắc không đổi sắc: "Hữu Tài thúc, có phải thúc hiểu lầm gì không? Lúc đó trai chưa vợ gái chưa chồng, chất nhi ái mộ thiếu nữ người ta, không khỏi thương hương tiếc ngọc, sẽ chiếu cố Lâm cô nương nhiều hơn một chút."
"Nhưng hôm nay ta đã thành gia, ta phải có trách nhiệm của trượng phu, để cho phu lang của ta ăn no mặc ấm." Biểu tình Thẩm Nghiên Bắc vô cùng nghiêm túc, "Còn Lâm cô nương, ta hiện đã là người có gia thất, tất nhiên cũng sẽ bảo trì khoảng cách với ta. Mong mọi người cũng đừng nói về chuyện này, miễn cho làm hỏng thanh danh của cô nương nhà người ta."
Thẩm Nghiên Bắc nói chuyện liền mạch lại có lý, thôn dân xung quanh cũng đồng tình, đồng thời cũng thấy ngạc nhiên. Hóa ra sau khi thành thân, Thẩm Yến lại thay đổi nhiều đến vậy, xem ra lần xung hỉ này đã có tác dụng! Nhìn xem, không những khỏi bệnh mà đầu óc cũng thanh tỉnh hẳn!
Thẩm Hữu Tài cắn răng, Thẩm Nghiên Bắc đã nói tới như vậy, ông ta cũng chẳng thể cắn bậy nữa. Ông nén giận nói: "Được rồi, ta trả cho ngươi! Nhưng trong ruộng còn hoa màu, ta phải thu hồi!"
"Nhưng, lễ Thanh Minh sắp tới..."
"Hừ!" Thẩm Hữu Tài hung hăng trừng Thẩm Nghiên Bắc một cái, xoay người tức giận rời đi. Ông ta mở lớn mắt xem tiểu tử này thu hồi ruộng Lâm gia như thế nào!
Thẩm Hữu Tài đi rồi, mấy người xung quanh cũng tản đi, nhưng Thẩm Nghiên Bắc đột nhiên gọi mọi người lại.
"Mọi người xung quanh xin dừng bước!"
Mọi người nghi hoặc quay đầu lại, Thẩm Nghiên Bắc thi lễ với mọi người, nói: "Các hương thân, lúc trước Thẩm Yến tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nếu làm chuyện gì không đúng mong mọi người tha thứ."
Thẩm Nghiên Bắc bày ra tư thế khiêm tốn khiến mọi người kinh ngạc, trong lúc nhất thời không ai tiếp lời. Thôn trưởng Thẩm Đức Trung từ xa đi tới. Vừa rồi có thôn dân chạy tới nói cho ông, rằng Thẩm Nghiên Bắc đã trở lại. Ông sợ hai người quậy tung trời, mau chóng đi tới, lại nghe được Thẩm Nghiên Bắc nói câu kia, ông thầm thở phào.
"Trưởng thôn." Thẩm Nghiên Bắc khẽ cười gọi.
"Người trẻ tuổi nên như thế!" Thẩm Đức Trung đánh giá Thẩm Nghiên Bắc, phát hiện thanh niên trước mặt không còn dáng vẻ kiêu căng trước đó, hài lòng. Xem ra thành gia rồi cũng khác biệt lắm!
"Tục ngữ nói thành gia lập nghiệp, trước mắt ta đã thành gia, tất nhiên không thể tiếp tục làm loạn." Thẩm Nghiên Bắc cười, "Về sau chắc hẳn sẽ làm phiền tới các vị hương thân, mong rằng mọi người chiếu cố nhiều hơn."
"Đều là người cùng thôn, nên thế." Thẩm Trung Đức rất là vui mừng. Là tú tài duy nhất trong thôn, ông rất muốn Thẩm Yến tiến cao hơn. Nếu ngày sau Thẩm Yến làm to, đối với Thẩm gia thôn bọn họ chỉ có lợi mà không có hại.
Sau một hồi nói chuyện, cái nhìn về Thẩm Nghiên Bắc của mọi người đều thay đổi.
Nhìn thôn dân dần tản đi, Thẩm Nghiên Bắc cong môi, nói với Cố Trường Phong đang ngây ngốc cầm túi bạc: "Được rồi, tức phụ! Chúng ta về nhà nấu cơm ăn đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.