Chương 55: Việc trong tâm đều thành
Nhật Lệ Phong Hòa
01/03/2021
"?" Vẻ mặt Tô Thanh Trạch mờ mịt, "Thẩm đại ca ngươi đang nói cái gì vậy?"
"Không phải lần trước chúng ta gặp phải gấu trên núi hay sao? Vị hôn phu kia của ngươi sợ ngươi lại gặp nguy hiểm thêm lần nữa, phái ám vệ tới bảo vệ ngươi đấy."
Tô Thanh Trạch: "..."
Tô Thanh Trạch xấu hổ cười, cẩn thận hỏi hỏi: "Thẩm đại ca ngươi không sao chứ? Tại sao đang yên lành lại nói linh tinh thế..."
Thẩm Nghiên Bắc nhấc tay rót một ly trà cho y: "Người ta vẫn luôn đi theo ngươi, nếu ngươi muốn gặp có thể gọi hắn tới. Chỉ là hắn sẽ không tiết lộ bất kỳ thông tin nào về thân phận của chủ tử đứng phía sau."
Tô Thanh Trạch: "..."
Tô Thanh Trạch nuốt nước miếng, ánh mắt xin giúp đỡ lia về phía Cố Trường Phong.
"Đây là thật sự." Cố Trường Phong nói một câu chấm dứt ảo tưởng của y.
Tô Thanh Trạch sững sờ, khóe môi giật giật không nói.
"Chắc ngươi còn chưa biết, Lý Dật bị hủy bỏ công danh vì không đủ phẩm hạnh..." Thẩm Nghiên Bắc dăm ba câu kể lại câu chuyện, nhướng mày nói, "Chúng ta nghi ngờ đối phương là người sai khiến tỷ phu của người làm chuyện này."
"Sao có thể!" Tô Thanh Trạch đột nhiên đứng lên, vẻ mặt không tin.
"Sự thật vô cùng thuyết phục luôn." Thẩm Nghiên Bắc nhẹ nhàng nói.
Thần sắc Tô Thanh Trạch phức tạp: "Vì sao lại nói cho ta?"
Thẩm Nghiên Bắc còn vô lại nói: "Bởi vì đối phương muốn bọn ta kể lại cho ngươi á."
Tô Thanh Trạch: "..."
Tô Thanh Trạch buồn rầu gãi đầu, cắn răng: "Rốt cuộc người này muốn làm gì nhỉ? Đúng là không thể hiểu được!"
"Chắc là hắn muốn nói với ngươi rằng, hắn luôn đặt ngươi ở trong lòng." Thẩm Nghiên Bắc trêu ghẹo, thấy Tô Thanh Trạch phùng má hừ lạnh, cười nói: "Đây là chuyện tốt, đối phương coi trọng ngươi như vậy, đến lúc ngươi gả qua sẽ thoải mái hơn."
Tô Thanh Trạch chẳng ư hử gì cả. Thẩm Nghiên Bắc cũng không tiếp tục nhiều lời nữa.
Nhưng mà chuyện này cũng để lại trong lòng Tô Thanh Trạch một gợn sóng. Mỗi khi thiếu niên ở một mình, lúc nào cũng không nhịn được mà quan sát bốn phía, nhưng y không thể thấy gì cũng không có ý định gọi người ra tới.
Trơi dần chuyển lạnh, chi nhánh của tửu lâu Đồng Phúc ngày càng làm ăn phát đạt. Người tới tửu lâu ăn cơm toàn gọi những món chiêu bài. Ớt hết nhanh quá, Thẩm Nghiên Bắc đành phải hạn chế số lượng cung ứng.
Bây giờ hắn xem như mở mang kiến thức về độ tiêu tiền của dân thành thị, khai trương còn chưa đến nửa tháng, nhưng mà hắn tính lợi nhuận, lại hơn một ngàn lượng bạc!
Trừ chuyện bán trong tửu lâu, đậu que dưa chua cũng mở rộng tiêu thụ. Không ít tàu thuyền tìm bọn họ đặt hàng, rau dưa Cố Trường Phong mang đến đều đã bán sạch bách!
Túi tiền ốm yếu sau khi mua nhà mua cửa hàng cuối cùng cũng mập lên trông thấy!
Có bạc là có tự tin, Thẩm Nghiên Bắc ở tiệm sách mua rất nhiều cuốn mà trước kia chỉ có thể nhìn không thể chạm. Sau khi đọc xong một cuốn sách, còn phải viết lại bút ký tổng kết —— đây là bài tập mà Lý Trí Viễn sắp xếp cho hắn.
Chuyện hắn tới Thanh Châu cũng đã nói cho Lý Trí Viễn. Vốn dĩ hắn chỉ muốn hỏi phu thê Lý Trí Viễn có cần mang gì cho Tô gia hay không, hắn sẽ mang giúp cho. Kết quả Lý Trí Viễn không bảo hắn mang cái gì cả, mà chỉ dặn dò hắn lúc buôn bán không được ném sách vở kiến thức sang một bên, phải nhớ đọc sách viết chữ đầy đủ.
Lúc tửu lầu còn chưa khai trương, ban ngày hắn giám sát công nhân trang hoàng, buổi tối đọc sách. Còn sau khi tửu lâu khai trương rồi hắn viết một phong thư, giao hết bài tập một tháng cho Lý Trí Viễn!
Nhưng vào ngày nọ, thư mà Thẩm Nghiên Bắc thu được không phải là hồi âm của Lý Trí Viễn, mà là thư Thẩm Đức Trung viết cho hắn, báo Chu Dục mau trở về chịu tang.
Dư bà thu dưỡng Chu Dục qua đời.
Thiếu niên khóc lóc đau lòng lắm: "Vì sao Dư bà lại không đợi ta, bây giờ ta biết chữ lại còn học võ, rất nhanh có thể mang những ngày tháng tốt đẹp cho bà mà..."
Con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn, nỗi buồn này Thẩm Nghiên Bắc đã từng chịu, hắn vỗ bả vai thiếu niên, không tiếng động an ủi.
Đang là ngày đông giá rét, cách tết không còn xa, Thẩm Nghiên Bắc đành phải dặn dò kỹ lưỡng việc buôn bán tửu lâu rồi lên đường trở về.
Một đường thuận buồm xuôi gió, trở về sớm hơn dự định ba ngày.
Thẩm Đức Trung hỗ trợ lo liệu hậu sự, Dư bà được an táng ở khu mộ chân núi Hoa Thu Sơn.
Thiếu niên mặc áo tang quỳ trước mộ Dư bà khóc lớn, Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong yên lặng đứng một bên. Thiếu niên không có thân nhân, sau này bọn họ chính là người thân của Chu Dục.
"Lúc Dư bà đi rất bình yên, ngươi không cần tự trách như vậy." Thẩm Đức Trung thở dài.
"Cảm ơn trưởng thôn." Chu Dục lau nước mắt, quay đầu nói với Thẩm Nghiên Bắc Cố Trường Phong, "Ta muốn ở một mình lúc này, công tử hai người về trước đi thôi."
Thẩm Nghiên Bắc gật đầu, kéo Cố Trường Phong chuẩn bị về nhà nấu cơm. Trên đường trở về Thẩm Đức Trung cẩn thận dò hỏi tình hình buôn bán chi nhánh của tửu lầu Đồng Phúc ở Thanh Châu thế nào, biết được việc làm ăn còn tốt hơn ở huyện thành thì mới an lòng.
"Các ngươi đi rồi, mọi người chả biết sao cứ nhắc mãi, luôn hỏi ta lúc nào các ngươi mới trở về." Thẩm Đức Trung dở khóc dở cười kể lại nguyên nhân người trong thôn nhớ mãi không quên. Lúc trước Thẩm Nghiên Bắc theo giá thị trường thu mua rau củ, hầu hết mọi người trong thôn đều trồng. Bây giờ rất nhiều loại đã đến lúc thu hoạch, nếu không sẽ già mất, nhưng Thẩm Nghiên Bắc rời đi đã lâu mà còn chưa trở lại nữa, nên người trong thôn sốt ruột vô cùng.
"Bảo người trong thôn thu hoạch đi, ta sẽ cho người tới thu mua." Thẩm Nghiên Bắc cười nói. Bây giờ mọi người đều coi hắn thành Thần Tài, nhìn thấy hắn là cười không thấy mặt trời tổ quốc đâu nữa. Ngay cả Thẩm Hữu Tài ngày trước oán trách hắn thu lại ruộng nước cũng tươi cười vui vẻ.
Nhìn đống đậu que và củ cải xếp cả chồng như núi, Thẩm Nghiên Bắc cảm thấy hơi đau đầu. Làm đậu que củ cải muối chua thì dễ, nhưng ngay lập tức làm nhiều như vậy sẽ mệt chết á!
Suy nghĩ một hồi, Thẩm Nghiên Bắc quyết định thuê hai người tới phụ hắn làm việc.
Nghe nói Thẩm Nghiên Bắc muốn thuê người, người trong thôn sôi nổi dũng cảm báo danh.
"Thẩm Yến ca ca!"
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi nũng nịu, Thẩm Nghiên Bắc rất lâu mới phản ứng được hóa ra đối phương đang gọi hắn.
Quay đầu lại, không ngoài dự đoàn là Lâm Uyển Như đã lâu không gặp. Nữ tử mặc váy dài màu xanh biển, thoạt nhìn vừa yên tĩnh lại vừa ngoan ngoãn. Mắt hạnh liếc mắt đưa tình, khiến cho Thẩm Nghiên Bắc run rẩy.
Thẩm Nghiên Bắc lạnh nhạt gật đầu, không nói gì chỉ tiếp tục tiến về phía trước, nhưng Lâm Uyển Như vẫn xách váy đuổi theo.
"Thẩm Yến ca ca, ta đáp ứng gả cho ngươi!"
Bước chân Thẩm Nghiên Bắc lập tức cứng lại, lạnh giọng cảnh cáo: "Lâm cô nương, thuốc không thể uống bậy, nói cũng không thể nói bậy đâu. Ta đã thành gia, mong ngươi tự trọng."
Lâm Uyển Như cắn môi, uất ức nói: "Ta biết trong lòng ngươi còn có ta, nếu không ngươi ở cũng với hắn lâu như vậy, sao hắn vẫn chưa mang thai?"
Thẩm Nghiên Bắc: "..."
"Đây là chuyện riêng của nhà ta, không cần giải thích với một người ngoài như ngươi." Thẩm Nghiên Bắc rất muốn mở óc ngươi này ra coi, xem bên trong là cái quần què gì!
Sắc mặt Lâm Uyển Như khó coi, vẫn kiên trì nói: "Thẩm Yến ca ca, ta đã biết sai rồi, ngươi đừng khiến ta đau lòng nữa mà. Ngươi cưới ta đi, ta sinh hài tử cho ngươi."
Thẩm Nghiên Bắc rất muốn gầm lên. Mày có bệnh à con? Có bệnh thì cút đi chữa mau lên! Ông cũng có phải đại phu đếch đâu!
"Về sau mong ngươi không nói những lời này ở trước mặt ta nữa, nếu không ta hủy luôn cái mặt ngươi vẫn luôn tự hào đấy." Ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc lạnh lùng.
Lâm Uyển Như cả kinh, mắt hạnh mở lớn, dường như không tin Thẩm Nghiên Bắc có thể nói ra lời nói như vậy.
"Kiên nhẫn của ta có hạn, đừng có cố tình lặp lại để thử điểm mấu chốt của ta." Thẩm Nghiên Bắc lạnh như băng nói xong, sắc mặt chợt đổi, khóe miệng khẽ cong lên nhìn về bên đường.
Cố Trường Phong đứng dưới cây quế, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào hắn.
Thẩm Nghiên Bắc đi qua cầu an ủi: "Tức phụ, nếu sớm biết nàng ở chỗ này, ta sẽ chả đi con đường này đâu. Đen đủi quá à!"
"Ừm." Cố Trường Phong nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó lướt qua Thẩm Nghiên Bắc đi đến trước mặt Lâm Uyển Như đi đến.
Bị khí tức đóng đinh tại chỗ, Lâm Uyển Như không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn y đến gần. Theo bước chân Cố Trường Phong, sợ hãi trong lòng như thủy triều trào lên.
"Ngươi..." Lâm Uyển Như run run, hoảng sợ vô cùng.
Cố Trường Phong và nàng bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt nặng nề tràn đầy sát khí: "Đừng có tiếp tục tiếp cận phu quân của ta, nếu không ta sẽ không thể bảo đảm ta sẽ làm ra chuyện gì đâu." Nói xong y còn dùng tay chém về phía sau Lâm Uyển Như, cây lớn bằng miệng chén lập tức bị cắt đứt!
Con ngươi Lâm Uyển Như run lên, cả người xụi lơ ngã ngồi trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cố Trường Phong không hề để ý tới nàng, xoay người đi về phía Thẩm Nghiên Bắc. Thẩm Nghiên Bắc kéo tay y nhìn coi: "Nói thì nói thôi, sao em còn động thủ hả? Em nhìn này tay đỏ cả rồi."
"Không đau."
"Ta đau!" Thẩm Nghiên Bắc kéo người về nhà, "Lần sau không được như vậy nữa đâu đấy."
"... Được."
Nhìn mười ngón tay của hai người giao nhau, Lâm Uyển Như chật vật đứng lên, chạy trốn.
Buổi tối hai người cùng nằm trên giường, Thẩm Nghiên Bắc đè y dưới thân, nhìn mày y nhíu chặt hỏi: "Làm sao vậy? Vì sao lại rầu rĩ không vui?" Tự sau khi gặp phải Lâm Uyển Như, tâm trạng Cố Trường Phong vẫn không tốt lắm, cứ thất thần mãi.
Cố Trường Phong rũ mắt, thanh âm nặng nề: "Lâu như vậy ta vẫn không có thai..."
Thẩm Nghiên Bắc đột nhiên cứng đờ, ánh mắt chớp lóe.
"Hay là do ta không thể mang thai?" Cố Trường Phong ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt vừa khẩn trương vừa sầu lo.
Thẩm Nghiên Bắc dùng sức ôm chặt lấy người trong lòng, thở dài: "Sinh con là chuyện của hai người, chỉ một mình em thì làm sao mà sinh cho được?" Trong tiềm thức hắn vẫn luôn coi Cố Trường Phong là nam nhân giống như hắn, cho nên lúc làm vẫn luôn cẩn thận. Miễn cho Cố Trường Phong chịu tội, trước giờ vẫn không thực sự bắn vào trong.
Cố Trường Phong ngạc nhiên, tu quẫn bách tới mức muốn tìm hố chui vào.
Thẩm Nghiên Bắc nhu hòa giải thích: "Bây giờ không phải là thời điểm tốt để sinh hài tử, hơn nữa sinh con vất vả lắm. Ta không muốn khiến cho em vất vả." Hắn biết song nhi có thể sinh hài tử, nhưng nguy hiểm lúc sinh còn cao hơn nữ tử nhiều lắm, tạm thời hắn không muốn mạo hiểm.
"Vì huynh ta không thấy vất vả." Cố Trường Phong thấp giọng nói, ánh mắt nhìn Thẩm Nghiên Bắc tràn đầy tình yêu chân thành say đắm.
Thẩm Nghiên Bắc rung động, hôn lên khóe môi y: "Chuyện này chúng ta thương lượng sau được không?" Hắn vẫn chưa bổ sung hôn lễ cho tức phụ, chuyện tạo người thật sự không vội!
Cuối năm tới rồi, số lần mọi người lên huyện cũng tăng. Năm nay mùa màng bội thu, còn bán thêm được cả gà vịt và rau dưa, mỗi nhà mỗi hộ đều rủng rỉnh túi tiền để ăn tết, mọi người ai cũng vui vẻ đi sắm tết. Mua đồ ăn, thêm y phục mới, trên khuôn mặt mỗi người đều treo một nụ cười mãn nguyện.
Đây là năm mới đầu tiên Thẩm Nghiên Bắc cùng trải qua với Cố Trường Phong ở chỗ này, Thẩm Nghiên Bắc cực kỳ coi trọng, đã hỏi riêng Thẩm Đức Trung về những điểm cần chú ý trong phong tục lễ tết.
Ngày ba mươi nhà nhà dán câu đối xuân, làm tú tài duy nhất của Thẩm gia thôn, Thẩm Nghiên Bắc nhận thầu toàn bộ câu đối của toàn thôn. Mọi người xếp hàng từ trong từ đường ra đến ngoài sân, từng người tiến lên nói yêu cầu cho Thẩm Nghiên Bắc.
"Kho lúa?" Thẩm Nghiên Bắc không chút do dự đề bút, trên giấy đỏ viết bốn chữ "Lương thực được mùa".
"Cầu tài?" Thẩm Nghiên Bắc không cần nghĩ ngợi mà viết "Tiền vào như nước".
"Hy vọng vạn sự như ý? Không thành vấn đề!"
...
Chờ cho tới khi tất cả mọi người đều hàng lòng ôm câu đối về, Thẩm Nghiên Bắc nhẹ nhàng thở ra, nghĩ, cuối cùng đề bút viết câu đối cho nhà mình.
Nguyện năm tháng tốt đẹp, việc trong tâm đều thành.(*)
(*)愿岁月静好, 你我心想事成 (NGUYỆN TUẾ NGUYỆT TĨNH HẢO, NHĨ NGÃ TÂM TƯỞNG SỰ THÀNH) – ý nghĩa của cả câu là "mong cho ngày tháng yên bình tốt đẹp, mọi việc mà chúng ta muốn đều có thể hoàn thành như ước nguyện.
"Không phải lần trước chúng ta gặp phải gấu trên núi hay sao? Vị hôn phu kia của ngươi sợ ngươi lại gặp nguy hiểm thêm lần nữa, phái ám vệ tới bảo vệ ngươi đấy."
Tô Thanh Trạch: "..."
Tô Thanh Trạch xấu hổ cười, cẩn thận hỏi hỏi: "Thẩm đại ca ngươi không sao chứ? Tại sao đang yên lành lại nói linh tinh thế..."
Thẩm Nghiên Bắc nhấc tay rót một ly trà cho y: "Người ta vẫn luôn đi theo ngươi, nếu ngươi muốn gặp có thể gọi hắn tới. Chỉ là hắn sẽ không tiết lộ bất kỳ thông tin nào về thân phận của chủ tử đứng phía sau."
Tô Thanh Trạch: "..."
Tô Thanh Trạch nuốt nước miếng, ánh mắt xin giúp đỡ lia về phía Cố Trường Phong.
"Đây là thật sự." Cố Trường Phong nói một câu chấm dứt ảo tưởng của y.
Tô Thanh Trạch sững sờ, khóe môi giật giật không nói.
"Chắc ngươi còn chưa biết, Lý Dật bị hủy bỏ công danh vì không đủ phẩm hạnh..." Thẩm Nghiên Bắc dăm ba câu kể lại câu chuyện, nhướng mày nói, "Chúng ta nghi ngờ đối phương là người sai khiến tỷ phu của người làm chuyện này."
"Sao có thể!" Tô Thanh Trạch đột nhiên đứng lên, vẻ mặt không tin.
"Sự thật vô cùng thuyết phục luôn." Thẩm Nghiên Bắc nhẹ nhàng nói.
Thần sắc Tô Thanh Trạch phức tạp: "Vì sao lại nói cho ta?"
Thẩm Nghiên Bắc còn vô lại nói: "Bởi vì đối phương muốn bọn ta kể lại cho ngươi á."
Tô Thanh Trạch: "..."
Tô Thanh Trạch buồn rầu gãi đầu, cắn răng: "Rốt cuộc người này muốn làm gì nhỉ? Đúng là không thể hiểu được!"
"Chắc là hắn muốn nói với ngươi rằng, hắn luôn đặt ngươi ở trong lòng." Thẩm Nghiên Bắc trêu ghẹo, thấy Tô Thanh Trạch phùng má hừ lạnh, cười nói: "Đây là chuyện tốt, đối phương coi trọng ngươi như vậy, đến lúc ngươi gả qua sẽ thoải mái hơn."
Tô Thanh Trạch chẳng ư hử gì cả. Thẩm Nghiên Bắc cũng không tiếp tục nhiều lời nữa.
Nhưng mà chuyện này cũng để lại trong lòng Tô Thanh Trạch một gợn sóng. Mỗi khi thiếu niên ở một mình, lúc nào cũng không nhịn được mà quan sát bốn phía, nhưng y không thể thấy gì cũng không có ý định gọi người ra tới.
Trơi dần chuyển lạnh, chi nhánh của tửu lâu Đồng Phúc ngày càng làm ăn phát đạt. Người tới tửu lâu ăn cơm toàn gọi những món chiêu bài. Ớt hết nhanh quá, Thẩm Nghiên Bắc đành phải hạn chế số lượng cung ứng.
Bây giờ hắn xem như mở mang kiến thức về độ tiêu tiền của dân thành thị, khai trương còn chưa đến nửa tháng, nhưng mà hắn tính lợi nhuận, lại hơn một ngàn lượng bạc!
Trừ chuyện bán trong tửu lâu, đậu que dưa chua cũng mở rộng tiêu thụ. Không ít tàu thuyền tìm bọn họ đặt hàng, rau dưa Cố Trường Phong mang đến đều đã bán sạch bách!
Túi tiền ốm yếu sau khi mua nhà mua cửa hàng cuối cùng cũng mập lên trông thấy!
Có bạc là có tự tin, Thẩm Nghiên Bắc ở tiệm sách mua rất nhiều cuốn mà trước kia chỉ có thể nhìn không thể chạm. Sau khi đọc xong một cuốn sách, còn phải viết lại bút ký tổng kết —— đây là bài tập mà Lý Trí Viễn sắp xếp cho hắn.
Chuyện hắn tới Thanh Châu cũng đã nói cho Lý Trí Viễn. Vốn dĩ hắn chỉ muốn hỏi phu thê Lý Trí Viễn có cần mang gì cho Tô gia hay không, hắn sẽ mang giúp cho. Kết quả Lý Trí Viễn không bảo hắn mang cái gì cả, mà chỉ dặn dò hắn lúc buôn bán không được ném sách vở kiến thức sang một bên, phải nhớ đọc sách viết chữ đầy đủ.
Lúc tửu lầu còn chưa khai trương, ban ngày hắn giám sát công nhân trang hoàng, buổi tối đọc sách. Còn sau khi tửu lâu khai trương rồi hắn viết một phong thư, giao hết bài tập một tháng cho Lý Trí Viễn!
Nhưng vào ngày nọ, thư mà Thẩm Nghiên Bắc thu được không phải là hồi âm của Lý Trí Viễn, mà là thư Thẩm Đức Trung viết cho hắn, báo Chu Dục mau trở về chịu tang.
Dư bà thu dưỡng Chu Dục qua đời.
Thiếu niên khóc lóc đau lòng lắm: "Vì sao Dư bà lại không đợi ta, bây giờ ta biết chữ lại còn học võ, rất nhanh có thể mang những ngày tháng tốt đẹp cho bà mà..."
Con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn, nỗi buồn này Thẩm Nghiên Bắc đã từng chịu, hắn vỗ bả vai thiếu niên, không tiếng động an ủi.
Đang là ngày đông giá rét, cách tết không còn xa, Thẩm Nghiên Bắc đành phải dặn dò kỹ lưỡng việc buôn bán tửu lâu rồi lên đường trở về.
Một đường thuận buồm xuôi gió, trở về sớm hơn dự định ba ngày.
Thẩm Đức Trung hỗ trợ lo liệu hậu sự, Dư bà được an táng ở khu mộ chân núi Hoa Thu Sơn.
Thiếu niên mặc áo tang quỳ trước mộ Dư bà khóc lớn, Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong yên lặng đứng một bên. Thiếu niên không có thân nhân, sau này bọn họ chính là người thân của Chu Dục.
"Lúc Dư bà đi rất bình yên, ngươi không cần tự trách như vậy." Thẩm Đức Trung thở dài.
"Cảm ơn trưởng thôn." Chu Dục lau nước mắt, quay đầu nói với Thẩm Nghiên Bắc Cố Trường Phong, "Ta muốn ở một mình lúc này, công tử hai người về trước đi thôi."
Thẩm Nghiên Bắc gật đầu, kéo Cố Trường Phong chuẩn bị về nhà nấu cơm. Trên đường trở về Thẩm Đức Trung cẩn thận dò hỏi tình hình buôn bán chi nhánh của tửu lầu Đồng Phúc ở Thanh Châu thế nào, biết được việc làm ăn còn tốt hơn ở huyện thành thì mới an lòng.
"Các ngươi đi rồi, mọi người chả biết sao cứ nhắc mãi, luôn hỏi ta lúc nào các ngươi mới trở về." Thẩm Đức Trung dở khóc dở cười kể lại nguyên nhân người trong thôn nhớ mãi không quên. Lúc trước Thẩm Nghiên Bắc theo giá thị trường thu mua rau củ, hầu hết mọi người trong thôn đều trồng. Bây giờ rất nhiều loại đã đến lúc thu hoạch, nếu không sẽ già mất, nhưng Thẩm Nghiên Bắc rời đi đã lâu mà còn chưa trở lại nữa, nên người trong thôn sốt ruột vô cùng.
"Bảo người trong thôn thu hoạch đi, ta sẽ cho người tới thu mua." Thẩm Nghiên Bắc cười nói. Bây giờ mọi người đều coi hắn thành Thần Tài, nhìn thấy hắn là cười không thấy mặt trời tổ quốc đâu nữa. Ngay cả Thẩm Hữu Tài ngày trước oán trách hắn thu lại ruộng nước cũng tươi cười vui vẻ.
Nhìn đống đậu que và củ cải xếp cả chồng như núi, Thẩm Nghiên Bắc cảm thấy hơi đau đầu. Làm đậu que củ cải muối chua thì dễ, nhưng ngay lập tức làm nhiều như vậy sẽ mệt chết á!
Suy nghĩ một hồi, Thẩm Nghiên Bắc quyết định thuê hai người tới phụ hắn làm việc.
Nghe nói Thẩm Nghiên Bắc muốn thuê người, người trong thôn sôi nổi dũng cảm báo danh.
"Thẩm Yến ca ca!"
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi nũng nịu, Thẩm Nghiên Bắc rất lâu mới phản ứng được hóa ra đối phương đang gọi hắn.
Quay đầu lại, không ngoài dự đoàn là Lâm Uyển Như đã lâu không gặp. Nữ tử mặc váy dài màu xanh biển, thoạt nhìn vừa yên tĩnh lại vừa ngoan ngoãn. Mắt hạnh liếc mắt đưa tình, khiến cho Thẩm Nghiên Bắc run rẩy.
Thẩm Nghiên Bắc lạnh nhạt gật đầu, không nói gì chỉ tiếp tục tiến về phía trước, nhưng Lâm Uyển Như vẫn xách váy đuổi theo.
"Thẩm Yến ca ca, ta đáp ứng gả cho ngươi!"
Bước chân Thẩm Nghiên Bắc lập tức cứng lại, lạnh giọng cảnh cáo: "Lâm cô nương, thuốc không thể uống bậy, nói cũng không thể nói bậy đâu. Ta đã thành gia, mong ngươi tự trọng."
Lâm Uyển Như cắn môi, uất ức nói: "Ta biết trong lòng ngươi còn có ta, nếu không ngươi ở cũng với hắn lâu như vậy, sao hắn vẫn chưa mang thai?"
Thẩm Nghiên Bắc: "..."
"Đây là chuyện riêng của nhà ta, không cần giải thích với một người ngoài như ngươi." Thẩm Nghiên Bắc rất muốn mở óc ngươi này ra coi, xem bên trong là cái quần què gì!
Sắc mặt Lâm Uyển Như khó coi, vẫn kiên trì nói: "Thẩm Yến ca ca, ta đã biết sai rồi, ngươi đừng khiến ta đau lòng nữa mà. Ngươi cưới ta đi, ta sinh hài tử cho ngươi."
Thẩm Nghiên Bắc rất muốn gầm lên. Mày có bệnh à con? Có bệnh thì cút đi chữa mau lên! Ông cũng có phải đại phu đếch đâu!
"Về sau mong ngươi không nói những lời này ở trước mặt ta nữa, nếu không ta hủy luôn cái mặt ngươi vẫn luôn tự hào đấy." Ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc lạnh lùng.
Lâm Uyển Như cả kinh, mắt hạnh mở lớn, dường như không tin Thẩm Nghiên Bắc có thể nói ra lời nói như vậy.
"Kiên nhẫn của ta có hạn, đừng có cố tình lặp lại để thử điểm mấu chốt của ta." Thẩm Nghiên Bắc lạnh như băng nói xong, sắc mặt chợt đổi, khóe miệng khẽ cong lên nhìn về bên đường.
Cố Trường Phong đứng dưới cây quế, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào hắn.
Thẩm Nghiên Bắc đi qua cầu an ủi: "Tức phụ, nếu sớm biết nàng ở chỗ này, ta sẽ chả đi con đường này đâu. Đen đủi quá à!"
"Ừm." Cố Trường Phong nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó lướt qua Thẩm Nghiên Bắc đi đến trước mặt Lâm Uyển Như đi đến.
Bị khí tức đóng đinh tại chỗ, Lâm Uyển Như không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn y đến gần. Theo bước chân Cố Trường Phong, sợ hãi trong lòng như thủy triều trào lên.
"Ngươi..." Lâm Uyển Như run run, hoảng sợ vô cùng.
Cố Trường Phong và nàng bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt nặng nề tràn đầy sát khí: "Đừng có tiếp tục tiếp cận phu quân của ta, nếu không ta sẽ không thể bảo đảm ta sẽ làm ra chuyện gì đâu." Nói xong y còn dùng tay chém về phía sau Lâm Uyển Như, cây lớn bằng miệng chén lập tức bị cắt đứt!
Con ngươi Lâm Uyển Như run lên, cả người xụi lơ ngã ngồi trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cố Trường Phong không hề để ý tới nàng, xoay người đi về phía Thẩm Nghiên Bắc. Thẩm Nghiên Bắc kéo tay y nhìn coi: "Nói thì nói thôi, sao em còn động thủ hả? Em nhìn này tay đỏ cả rồi."
"Không đau."
"Ta đau!" Thẩm Nghiên Bắc kéo người về nhà, "Lần sau không được như vậy nữa đâu đấy."
"... Được."
Nhìn mười ngón tay của hai người giao nhau, Lâm Uyển Như chật vật đứng lên, chạy trốn.
Buổi tối hai người cùng nằm trên giường, Thẩm Nghiên Bắc đè y dưới thân, nhìn mày y nhíu chặt hỏi: "Làm sao vậy? Vì sao lại rầu rĩ không vui?" Tự sau khi gặp phải Lâm Uyển Như, tâm trạng Cố Trường Phong vẫn không tốt lắm, cứ thất thần mãi.
Cố Trường Phong rũ mắt, thanh âm nặng nề: "Lâu như vậy ta vẫn không có thai..."
Thẩm Nghiên Bắc đột nhiên cứng đờ, ánh mắt chớp lóe.
"Hay là do ta không thể mang thai?" Cố Trường Phong ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt vừa khẩn trương vừa sầu lo.
Thẩm Nghiên Bắc dùng sức ôm chặt lấy người trong lòng, thở dài: "Sinh con là chuyện của hai người, chỉ một mình em thì làm sao mà sinh cho được?" Trong tiềm thức hắn vẫn luôn coi Cố Trường Phong là nam nhân giống như hắn, cho nên lúc làm vẫn luôn cẩn thận. Miễn cho Cố Trường Phong chịu tội, trước giờ vẫn không thực sự bắn vào trong.
Cố Trường Phong ngạc nhiên, tu quẫn bách tới mức muốn tìm hố chui vào.
Thẩm Nghiên Bắc nhu hòa giải thích: "Bây giờ không phải là thời điểm tốt để sinh hài tử, hơn nữa sinh con vất vả lắm. Ta không muốn khiến cho em vất vả." Hắn biết song nhi có thể sinh hài tử, nhưng nguy hiểm lúc sinh còn cao hơn nữ tử nhiều lắm, tạm thời hắn không muốn mạo hiểm.
"Vì huynh ta không thấy vất vả." Cố Trường Phong thấp giọng nói, ánh mắt nhìn Thẩm Nghiên Bắc tràn đầy tình yêu chân thành say đắm.
Thẩm Nghiên Bắc rung động, hôn lên khóe môi y: "Chuyện này chúng ta thương lượng sau được không?" Hắn vẫn chưa bổ sung hôn lễ cho tức phụ, chuyện tạo người thật sự không vội!
Cuối năm tới rồi, số lần mọi người lên huyện cũng tăng. Năm nay mùa màng bội thu, còn bán thêm được cả gà vịt và rau dưa, mỗi nhà mỗi hộ đều rủng rỉnh túi tiền để ăn tết, mọi người ai cũng vui vẻ đi sắm tết. Mua đồ ăn, thêm y phục mới, trên khuôn mặt mỗi người đều treo một nụ cười mãn nguyện.
Đây là năm mới đầu tiên Thẩm Nghiên Bắc cùng trải qua với Cố Trường Phong ở chỗ này, Thẩm Nghiên Bắc cực kỳ coi trọng, đã hỏi riêng Thẩm Đức Trung về những điểm cần chú ý trong phong tục lễ tết.
Ngày ba mươi nhà nhà dán câu đối xuân, làm tú tài duy nhất của Thẩm gia thôn, Thẩm Nghiên Bắc nhận thầu toàn bộ câu đối của toàn thôn. Mọi người xếp hàng từ trong từ đường ra đến ngoài sân, từng người tiến lên nói yêu cầu cho Thẩm Nghiên Bắc.
"Kho lúa?" Thẩm Nghiên Bắc không chút do dự đề bút, trên giấy đỏ viết bốn chữ "Lương thực được mùa".
"Cầu tài?" Thẩm Nghiên Bắc không cần nghĩ ngợi mà viết "Tiền vào như nước".
"Hy vọng vạn sự như ý? Không thành vấn đề!"
...
Chờ cho tới khi tất cả mọi người đều hàng lòng ôm câu đối về, Thẩm Nghiên Bắc nhẹ nhàng thở ra, nghĩ, cuối cùng đề bút viết câu đối cho nhà mình.
Nguyện năm tháng tốt đẹp, việc trong tâm đều thành.(*)
(*)愿岁月静好, 你我心想事成 (NGUYỆN TUẾ NGUYỆT TĨNH HẢO, NHĨ NGÃ TÂM TƯỞNG SỰ THÀNH) – ý nghĩa của cả câu là "mong cho ngày tháng yên bình tốt đẹp, mọi việc mà chúng ta muốn đều có thể hoàn thành như ước nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.