Chương 35: Năm Thứ Năm
Nhạc Thiên Nguyệt
31/12/2023
Sau khi Thiên Phách rời đi, màn đêm hoàn toàn bao trùm vách kết giới, nom có vẻ vắng lặng quạnh hiu.
Nơi này vốn là một nơi cách xa mặt đất. Nhà gỗ nhỏ lẻ loi trơ trọi bên rìa vách núi, tại đây Hôn Diệu chăm sóc Langmuir sắp đi đến cuối cuộc đời, hắn thường sẽ có ảo giác: Dường như cả hai đã đi tới khoảng cách giữa sinh tử, một bờ cõi vượt ra khỏi vạn vật.
Trong phòng, Langmuir mệt mỏi nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng yếu ớt theo từng hơi thở.
Buổi tối y ăn không vô, Hôn Diệu cũng không dám ép buộc nên vừa dỗ vừa lừa y uống một bát thuốc, sau đó vẫn ngồi ở trên giường ôm y, nâng lên gương mặt ấy, mặc cho sợi tóc bạc xõa xuống cánh tay.
Một lát sau, nhân loại trong lòng chậm rãi mở mắt, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngô Vương không hỏi em điều gì sao?"
Hôn Diệu: "Hỏi cái gì?"
Langmuir: "Ví dụ như, em muốn mượn bao nhiêu ma lực từ ngài, làm thế nào mở ra kết giới..."
Hôn Diệu không muốn hỏi những câu hỏi đó. Có dám đặt số phận của ma tộc lên nhân loại hay không, đây là lựa chọn mà nhân loại muốn thực hiện khi cận kề cái chết.
Song cho tới bây giờ, hắn vẫn còn ôm ảo tưởng không đáng có: Nếu Langmuir khỏe lên thì sao?
Thế là Ma Vương lảng tránh câu hỏi này, mà hỏi: "Năm thứ năm, tại sao em lại trồng hoa ở đây?"
Langmuir ngạc nhiên: "Vì em muốn trồng thôi."
Hôn Diệu: "Đừng giả khờ, chẳng phải em đang nhắm tới kết giới đấy à? Lần nào cũng dụ ta dẫn em đến nơi này ngắm hoa, thực ra đang nhìn kết giới đúng không."
"Muốn trồng hoa là thật." Đôi mắt Langmuir cong lên: "Tất nhiên, muốn mượn cơ hội quan sát kết giới cũng là thật."
"Hừ, quả nhiên nhân loại toàn mưu mô. Năm thứ năm bận rộn cỡ ấy, mà em còn thời gian tính toán việc này?"
Langmuir buồn bã thở dài: "Có lẽ là vì... em chợt nhận ra mình sống không được bao lâu nữa."
=========
Năm thứ năm, mạch lửa biến động mạnh mẽ, rất nhiều bộ lạc khổ không thể tả.
May mắn Langmuir đã tính toán chính xác từ sớm, hoàng cung nhân cơ hội này hoàn thành việc di dời mà gần như không có thiệt hại gì.
Trước khi di chuyển, y cảm thấy đau lòng cho ma tộc sắp gặp phải tai họa. Vì thế cầu xin Hôn Diệu, có thể nói việc biến động của mạch lửa cho cả vực sâu biết hay không.
Hôn Diệu tức cười. Khi ấy vẫn còn nhiều bộ lạc có mâu thuẫn với hoàng cung, mỗi ngày Ma Vương đều đang nghĩ tới việc tẩn mấy tên không nghe lời thêm một lần nữa, trong nhà nuôi được một tượng thần biết đi tốt cỡ nào, thế mà còn quan tâm đến "cả vực sâu".
Móng tay nhọn của hắn chọc vào giữa trán của nhân loại, nói bằng giọng điệu đùa giỡn: "Dù ta có đồng ý, em đoán xem có bao nhiêu bộ lạc dám tin vào lòng tốt của em?"
Các bộ lạc ma tộc từ trước đến nay luôn tranh đấu nghi ngờ không dứt. Mỗi khi có mùa đông giá rét, đồ ăn không đủ sẽ nổ ra hàng chục vụ giết người cướp của lớn nhỏ, giết nhau xong còn ăn thịt lẫn nhau cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Mà thủ lĩnh bắt tộc nhân trung thành, cũng không ngần ngại công khai hậu quả bi thảm của việc phản bội bộ lạc, thường thấy nhất chính là câu:
"Nếu nương tựa vào bộ lạc khác, em chính là kẻ đến từ bên ngoài. Đến khi mùa đông giá rét tiếp theo đến, em đoán xem bọn họ sẽ ăn thịt anh chị em của mình, hay chiến hữu hàng xóm... hay là ăn kẻ đến từ bên ngoài trước?"
Đây cũng là nguyên nhân khiến bộ lạc ma tộc luôn khó tiếp nhận tộc nhân bộ lạc khác.
Tù binh thà làm thích khách cũng không chịu đầu hàng, thủ lĩnh thì không thể tin được tù binh đã tuyên bố đầu hàng, nên toàn giết sạch.
Cứ thế mãi, thù hận chồng lên sợ hãi rồi lại thêm một lớp nghi ngờ, đông đặc thành một bộ mặt méo mó điên loạn trên vùng đất này.
Langmuir vẫn kiên trì nói: "Nếu các bộ lạc không tin, đợi đến khi mạch lửa bùng phát, tất nhiên bọn họ sẽ hối hận cũng sẽ ghi nhớ hành động Ngô Vương đã từng quan tâm cả vực sâu. Điều này cũng sẽ có lợi cho việc tạo dựng uy tín của ngài, lần sau bọn họ sẽ tin thôi."
Hôn Diệu: "Nghĩ nhiều quá rồi, lần tiếp theo bọn họ sẽ chỉ cảm thấy Ma Vương cố ý tung ra tin tức mạch lửa biến động lần trước là vì để đảm bảo cho vụ lừa đảo lần này thành công."
Langmuir: "..."
Hóa ra nghi thần nghi quỷ là bệnh chung của ma tộc à...
Y nói: "Vậy thì lần sau, lần sau rồi lần sau nữa."
Hôn Diệu không có kiên nhẫn bỏ lại một câu "em là trẻ con ngây thơ à" rồi xoay người rời đi, nhưng Langmuir không chịu nhượng bộ. Vị nô lệ này bình thường đã cố chấp và rất khó đối phó rồi, hai ngày nay Ma Vương đi đâu thì y cũng đi theo đó, ban đêm hợp hóa cũng không quên nhắc tới.
Hôn Diệu bị lải nhải riết không còn biện pháp, đánh không được, mắng cũng không đành, cuối cùng cam chịu số phận, coi như đó là cái giá phải trả khi nuôi một pho tượng thần.
Mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán của cả hai. Ngoại trừ mấy bộ lạc tín nhiệm Ma Vương do Trinh Tán cầm đầu, các thủ lĩnh khác đều không coi trọng chuyện này.
Sau khi mạch lửa dưới lòng đất bùng phát, các thủ lĩnh bộ lạc cười nhạo "Ma Vương gãy sừng dám tin lời của nhân loại", thiếu điều rớt luôn tròng mắt.
...
Chẳng mấy chốc, Hôn Diệu lại bắt đầu đánh Đông dẹp Bắc, nhưng trước đó Langmuir dùng ma lực gặp phải sốc phản vệ khiến hắn bị dọa đến mức ra lệnh cho y ở lại hoàng cung nghỉ ngơi điều dưỡng.
Trước khi lên đường ra trận, Ma Vương đã bác bỏ mọi phản đối và giao quyền trượng xương cho Thiếu Vương Thiên Phách mới sắc phong, đại tư tế Tada, và... nô lệ của hắn.
Langmuir còn tưởng rằng đây lại là một cách kiểm tra mới, nên y từ chối vài ngày nhưng dần phát hiện Ma Vương thực sự nghiêm túc.
"Em là Thánh Quân, ta là Ma Vương." Hôn Diệu nói: "Nghe danh hiệu em cũng biết, nếu bàn về mở rộng lãnh thổ, em không bằng ta. Nếu bàn về cai trị vương quốc, em cũng không bằng ta."
"Đáng tiếc hiện tại, Thánh Quân biến thành nô lệ của Ma Vương. Tất nhiên ta sẽ vắt hết giá trị sử dụng của em cho đến khi không còn gì để vắt ra được."
Ma Vương nghiêm mặt, nhếch môi lộ ra một nụ cười dữ dằn: "Tốt nhất em nên ngoan ngoãn để cho ta vắt, bằng không, em không xứng đáng là một nô lệ."
Langmuir dở khóc dở cười: "... Được rồi, vậy ngài cứ vắt đi."
Lúc ấy cả hai vừa triền miên tương ái xong, tắm rửa trong bồn tắm phía sau cung điện.
Hôn Diệu thỏa mãn véo gáy y, kéo dài giọng nói: "Ngoan nào." Sau đó hắn vén mái tóc dài của y lên, vắt khô nước quả thực rất giống như đang vắt ép cái gì đó.
Tắm rửa xong, Hôn Diệu bế Langmuir đã ngủ thiếp đi từ lúc nào trở về giường, nhét vào trong chăn.
Hắn ngẩn ra nhìn nhân loại hồi lâu, cởi sợi dây xương tượng trưng cho sự trói buộc trước ngực, rồi đặt nhanh nó bên cạnh gối của Langmuir.
Năm thứ năm, Ma Vương xóa yểm chú cuối cùng trên khóa giam.
Không ngờ chỉ mới năm năm trôi qua mà đã biến thành hắn chạy theo phía sau Langmuir.
Nhân loại đáng hận này, hoàn toàn không nhớ đến đau đớn, mỗi khi trông thấy một ngọn cỏ nhỏ hay côn trùng trên đường, y sẽ hào hứng chạy lông nhông tới nhìn. Hôn Diệu chỉ có thể vừa mắng, vừa sứt đầu mẻ trán đuổi theo, sợ cách xa quá sẽ kích hoạt yểm chú.
Cũng không biết thành ai trốn ai...
Thà xóa yểm chú luôn còn hơn.
Nếu khóa giam đã mất đi tác dụng, chìa khóa xương cũng không còn ý nghĩa giữ lại.
Huống chi, Thánh Quân còn thích hợp đeo những thứ kêu leng keng xinh đẹp này hơn hắn.
Vài ngày sau, Ma Vương lại dẫn thiết kỵ ra trận.
Langmuir treo chuỗi đồ xương do chính tay mình làm ra.
Lúc Hôn Diệu không ở, y liền loanh quanh giữa Thiếu Vương và đại tư tế, lo liệu mọi việc trong hoàng cung.
Thiên Phách không thích y, nhắm vào y khắp mọi nơi nhưng nàng vẫn là một cô bé, khi tranh cãi lý luận lúc nào cũng làm không lại y. Còn lão Tada lại rất thích y, cười tủm tỉm gọi y là "Langmuir đại nhân".
Chẳng mấy chốc, hoàng cung đã ban hành mười tám điều luật pháp nhằm phổ biến tiền tệ và khuyến khích trồng trọt. Cuộc sống của các ma tộc bình thường ngày càng trở nên tươm tất.
Từng ngày từng tháng trôi qua, Langmuir thường viết thư cho Hôn Diệu.
Y viết: "Gửi Ngô Vương vô thượng kính yêu:
Xin cho phép nô lệ gửi đến ngài những suy nghĩ chân thành nhất..."
Sau đó bắt đầu dùng giọng văn trang nhã nề nếp mô tả lại tình hình gần đây của hoàng cung, hoặc mọi sự vật khiến y cảm thấy đẹp đẽ giàu thi vị.
Ma Vương có mấy chữ không biết, lúc viết thư trả lời thì phàn nàn giận dỗi, ra lệnh cho y viết thông tục phổ biến hơn chút.
Langmuir liền viết: "Ngài có bị thương không? Uống thuốc chưa? Bớt giết người, trở về càng sớm càng tốt."
Nửa tháng sau nhận được thư trả lời của Ma Vương: "... Viết lại kiểu thư như trước đi, coi như ta xin em đấy."
Mùa thu, mấy liệt ma trồng hoa màu, bọn họ vui vẻ nhảy múa ca hát suốt đêm.
Trước khi Langmuir đến vực sâu, các mạch lửa biến động thường xuyên đến mức việc trồng trọt bị coi là chuyện viển vông —— sau khi làm việc vất vả hơn nửa năm, chỉ cần lửa vừa cháy bao nhiêu mồ hôi công sức đều tiêu tùng.
Dù hoàng cung hoàn thành thành công việc di dời, cũng ít người dám thử liều lĩnh.
Lúc đó chính Langmuir là người đưa quyết định, cung cấp lương thực cho họ trong nửa năm, sau đó thúc đẩy việc trồng trọt.
Hơn nửa năm sau, khi nghe tin mùa màng bội thu Langmuir lập tức tới đó, y chỉ dẫn theo có bốn hộ vệ và một chiếc xe ngựa.
Khi ấy y còn không biết, ngôi làng nhỏ đó cách đội quân chiến thắng của Ma Vương chưa đầy nửa ngày đường, nhưng Hôn Diệu đang ở trong doanh trướng lại nhận được tin.
Ma Vương mất ngủ, trăn trở thao thức suốt cả đêm, rồi lại thắp đèn đọc những bức thư cũ của Langmuir nhiều lần nhưng vẫn không kìm nén được cảm giác nhộn nhạo.
Rạng sáng ngày hôm sau, lúc sắc trời vẫn còn tối, Hôn Diệu đã một mình leo lên ngựa.
Khi ngựa chiến lao vụt trên thảo nguyên bạt ngàn, trái tim hắn cũng đập rộn ràng theo.
Lạ thật, Hôn Diệu nghĩ thầm, mình vội vàng làm gì chứ, sớm muộn gì cũng trở lại hoàng cung, sao lại gấp gáp chạy tới làm gì, lỡ như bỏ lỡ thì sao?
Gió mạnh thổi bay bờm ngựa, thổi lùa cỏ dại mênh mông.
Ma Vương giơ roi ngựa lên quất một cái, hoang mang suy nghĩ... Chỉ là một hai ngày nữa thôi, sao mình lại sốt ruột làm gì?
Rõ ràng không có lý do hay mong muốn gì.
Hắn chỉ muốn gặp được y ngay lập tức.
Nói trắng ra, hắn nhớ y da diết.
Khoảng cách bình thường lẽ ra phải mất nửa ngày đã bị rút ngắn lại một nửa thời gian.
Khi hắn chạy tới ngôi làng, vừa khéo trông thấy nhân loại tóc bạc vận áo bào trắng đi ra từ ngôi nhà tranh.
Hai liệt ma đuổi theo ra cửa, nhét một nắm hoa màu vào tay Langmuir, y vô cùng ngạc nhiên, cúi đầu nói lời cảm ơn với hai liệt ma.
Hôn Diệu ngồi trên ngựa, kinh ngạc nhìn đến ngẩn ra.
Langmuir tiễn bước hai vị liệt ma, vừa quay đầu lại đã bất ngờ trông thấy hắn.
Đôi mắt trong veo đó còn lộ rõ vẻ ngạc nhiên hơn trước.
"Ngô Vương!?"
Langmuir gọi lớn một tiếng, ôm hoa mùa đầy ắp cả tay bước nhanh về phía Hôn Diệu.
Xương trang sức trước ngực cũng lắc lư theo, vang lên tiếng leng keng trong trẻo.
Hôn Diệu xuống ngựa, bế y lên xoay nửa vòng rồi lại hôn chốc chốc y mấy lần.
Langmuir bật cười, luôn miệng hỏi: "Sao Ngô Vương lại ở chỗ này?"
"Đi ngang qua thôi." Ma Vương nói: "Để ta xem, làm ra thứ gì tốt?"
"Em đã thử một số loại cây trồng, nhưng đáng tiếc trồng không được, cuối cùng chỉ trồng được mấy thứ tương tự như ki đậu."
Langmuir tiếc nuối nói: "Chất lượng cũng không tốt lắm."
Ma Vương nhìn vào thứ trong lòng y, lập tức đánh giá: "Không tệ, có thể ăn được."
Nói xong, hắn bốc một nắm nhỏ bỏ vào miệng nhai.
"Thiệt không?" Đôi mắt Langmuir sáng lên, cũng bắt chước bốc một nắm hạt đậu nhỏ màu đen xám này cho vào miệng.
Hôn Diệu lập tức hết hồn, bóp cằm Langmuir: "Ai cho em ăn! Nhả ra!!"
...
Chiều hôm đó, Langmuir ôm mùa màng rồi lên xe ngựa chở mình đến.
Mà Ma Vương cưỡi ngựa, đi theo bên cạnh xe ngựa.
Cứ như vậy, có khi cả hai trò chuyện có khi khẽ cười, cùng nhau trở lại đại doanh quân đội.
Hai ngày sau, cả hai lại đến hoàng cung.
Đối với chuyện vương và Langmuir đại nhân trở về cùng nhau, không có ma tộc nào biểu hiện ra quá mức ngạc nhiên, ít nhất bề ngoài là như thế.
Có lẽ bọn họ đã bắt đầu quen với một số cảnh thế này.
Mà đã đến lúc chuẩn bị cho lễ Cực Hàn vào năm thứ năm.
Tác giả có lời muốn nói:
Năm thứ năm vẫn rất ngọt ngào, một trong những ưu điểm lớn của các dòng thời gian xen kẽ là có thể đan xen vào nhau.
Nơi này vốn là một nơi cách xa mặt đất. Nhà gỗ nhỏ lẻ loi trơ trọi bên rìa vách núi, tại đây Hôn Diệu chăm sóc Langmuir sắp đi đến cuối cuộc đời, hắn thường sẽ có ảo giác: Dường như cả hai đã đi tới khoảng cách giữa sinh tử, một bờ cõi vượt ra khỏi vạn vật.
Trong phòng, Langmuir mệt mỏi nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng yếu ớt theo từng hơi thở.
Buổi tối y ăn không vô, Hôn Diệu cũng không dám ép buộc nên vừa dỗ vừa lừa y uống một bát thuốc, sau đó vẫn ngồi ở trên giường ôm y, nâng lên gương mặt ấy, mặc cho sợi tóc bạc xõa xuống cánh tay.
Một lát sau, nhân loại trong lòng chậm rãi mở mắt, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngô Vương không hỏi em điều gì sao?"
Hôn Diệu: "Hỏi cái gì?"
Langmuir: "Ví dụ như, em muốn mượn bao nhiêu ma lực từ ngài, làm thế nào mở ra kết giới..."
Hôn Diệu không muốn hỏi những câu hỏi đó. Có dám đặt số phận của ma tộc lên nhân loại hay không, đây là lựa chọn mà nhân loại muốn thực hiện khi cận kề cái chết.
Song cho tới bây giờ, hắn vẫn còn ôm ảo tưởng không đáng có: Nếu Langmuir khỏe lên thì sao?
Thế là Ma Vương lảng tránh câu hỏi này, mà hỏi: "Năm thứ năm, tại sao em lại trồng hoa ở đây?"
Langmuir ngạc nhiên: "Vì em muốn trồng thôi."
Hôn Diệu: "Đừng giả khờ, chẳng phải em đang nhắm tới kết giới đấy à? Lần nào cũng dụ ta dẫn em đến nơi này ngắm hoa, thực ra đang nhìn kết giới đúng không."
"Muốn trồng hoa là thật." Đôi mắt Langmuir cong lên: "Tất nhiên, muốn mượn cơ hội quan sát kết giới cũng là thật."
"Hừ, quả nhiên nhân loại toàn mưu mô. Năm thứ năm bận rộn cỡ ấy, mà em còn thời gian tính toán việc này?"
Langmuir buồn bã thở dài: "Có lẽ là vì... em chợt nhận ra mình sống không được bao lâu nữa."
=========
Năm thứ năm, mạch lửa biến động mạnh mẽ, rất nhiều bộ lạc khổ không thể tả.
May mắn Langmuir đã tính toán chính xác từ sớm, hoàng cung nhân cơ hội này hoàn thành việc di dời mà gần như không có thiệt hại gì.
Trước khi di chuyển, y cảm thấy đau lòng cho ma tộc sắp gặp phải tai họa. Vì thế cầu xin Hôn Diệu, có thể nói việc biến động của mạch lửa cho cả vực sâu biết hay không.
Hôn Diệu tức cười. Khi ấy vẫn còn nhiều bộ lạc có mâu thuẫn với hoàng cung, mỗi ngày Ma Vương đều đang nghĩ tới việc tẩn mấy tên không nghe lời thêm một lần nữa, trong nhà nuôi được một tượng thần biết đi tốt cỡ nào, thế mà còn quan tâm đến "cả vực sâu".
Móng tay nhọn của hắn chọc vào giữa trán của nhân loại, nói bằng giọng điệu đùa giỡn: "Dù ta có đồng ý, em đoán xem có bao nhiêu bộ lạc dám tin vào lòng tốt của em?"
Các bộ lạc ma tộc từ trước đến nay luôn tranh đấu nghi ngờ không dứt. Mỗi khi có mùa đông giá rét, đồ ăn không đủ sẽ nổ ra hàng chục vụ giết người cướp của lớn nhỏ, giết nhau xong còn ăn thịt lẫn nhau cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Mà thủ lĩnh bắt tộc nhân trung thành, cũng không ngần ngại công khai hậu quả bi thảm của việc phản bội bộ lạc, thường thấy nhất chính là câu:
"Nếu nương tựa vào bộ lạc khác, em chính là kẻ đến từ bên ngoài. Đến khi mùa đông giá rét tiếp theo đến, em đoán xem bọn họ sẽ ăn thịt anh chị em của mình, hay chiến hữu hàng xóm... hay là ăn kẻ đến từ bên ngoài trước?"
Đây cũng là nguyên nhân khiến bộ lạc ma tộc luôn khó tiếp nhận tộc nhân bộ lạc khác.
Tù binh thà làm thích khách cũng không chịu đầu hàng, thủ lĩnh thì không thể tin được tù binh đã tuyên bố đầu hàng, nên toàn giết sạch.
Cứ thế mãi, thù hận chồng lên sợ hãi rồi lại thêm một lớp nghi ngờ, đông đặc thành một bộ mặt méo mó điên loạn trên vùng đất này.
Langmuir vẫn kiên trì nói: "Nếu các bộ lạc không tin, đợi đến khi mạch lửa bùng phát, tất nhiên bọn họ sẽ hối hận cũng sẽ ghi nhớ hành động Ngô Vương đã từng quan tâm cả vực sâu. Điều này cũng sẽ có lợi cho việc tạo dựng uy tín của ngài, lần sau bọn họ sẽ tin thôi."
Hôn Diệu: "Nghĩ nhiều quá rồi, lần tiếp theo bọn họ sẽ chỉ cảm thấy Ma Vương cố ý tung ra tin tức mạch lửa biến động lần trước là vì để đảm bảo cho vụ lừa đảo lần này thành công."
Langmuir: "..."
Hóa ra nghi thần nghi quỷ là bệnh chung của ma tộc à...
Y nói: "Vậy thì lần sau, lần sau rồi lần sau nữa."
Hôn Diệu không có kiên nhẫn bỏ lại một câu "em là trẻ con ngây thơ à" rồi xoay người rời đi, nhưng Langmuir không chịu nhượng bộ. Vị nô lệ này bình thường đã cố chấp và rất khó đối phó rồi, hai ngày nay Ma Vương đi đâu thì y cũng đi theo đó, ban đêm hợp hóa cũng không quên nhắc tới.
Hôn Diệu bị lải nhải riết không còn biện pháp, đánh không được, mắng cũng không đành, cuối cùng cam chịu số phận, coi như đó là cái giá phải trả khi nuôi một pho tượng thần.
Mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán của cả hai. Ngoại trừ mấy bộ lạc tín nhiệm Ma Vương do Trinh Tán cầm đầu, các thủ lĩnh khác đều không coi trọng chuyện này.
Sau khi mạch lửa dưới lòng đất bùng phát, các thủ lĩnh bộ lạc cười nhạo "Ma Vương gãy sừng dám tin lời của nhân loại", thiếu điều rớt luôn tròng mắt.
...
Chẳng mấy chốc, Hôn Diệu lại bắt đầu đánh Đông dẹp Bắc, nhưng trước đó Langmuir dùng ma lực gặp phải sốc phản vệ khiến hắn bị dọa đến mức ra lệnh cho y ở lại hoàng cung nghỉ ngơi điều dưỡng.
Trước khi lên đường ra trận, Ma Vương đã bác bỏ mọi phản đối và giao quyền trượng xương cho Thiếu Vương Thiên Phách mới sắc phong, đại tư tế Tada, và... nô lệ của hắn.
Langmuir còn tưởng rằng đây lại là một cách kiểm tra mới, nên y từ chối vài ngày nhưng dần phát hiện Ma Vương thực sự nghiêm túc.
"Em là Thánh Quân, ta là Ma Vương." Hôn Diệu nói: "Nghe danh hiệu em cũng biết, nếu bàn về mở rộng lãnh thổ, em không bằng ta. Nếu bàn về cai trị vương quốc, em cũng không bằng ta."
"Đáng tiếc hiện tại, Thánh Quân biến thành nô lệ của Ma Vương. Tất nhiên ta sẽ vắt hết giá trị sử dụng của em cho đến khi không còn gì để vắt ra được."
Ma Vương nghiêm mặt, nhếch môi lộ ra một nụ cười dữ dằn: "Tốt nhất em nên ngoan ngoãn để cho ta vắt, bằng không, em không xứng đáng là một nô lệ."
Langmuir dở khóc dở cười: "... Được rồi, vậy ngài cứ vắt đi."
Lúc ấy cả hai vừa triền miên tương ái xong, tắm rửa trong bồn tắm phía sau cung điện.
Hôn Diệu thỏa mãn véo gáy y, kéo dài giọng nói: "Ngoan nào." Sau đó hắn vén mái tóc dài của y lên, vắt khô nước quả thực rất giống như đang vắt ép cái gì đó.
Tắm rửa xong, Hôn Diệu bế Langmuir đã ngủ thiếp đi từ lúc nào trở về giường, nhét vào trong chăn.
Hắn ngẩn ra nhìn nhân loại hồi lâu, cởi sợi dây xương tượng trưng cho sự trói buộc trước ngực, rồi đặt nhanh nó bên cạnh gối của Langmuir.
Năm thứ năm, Ma Vương xóa yểm chú cuối cùng trên khóa giam.
Không ngờ chỉ mới năm năm trôi qua mà đã biến thành hắn chạy theo phía sau Langmuir.
Nhân loại đáng hận này, hoàn toàn không nhớ đến đau đớn, mỗi khi trông thấy một ngọn cỏ nhỏ hay côn trùng trên đường, y sẽ hào hứng chạy lông nhông tới nhìn. Hôn Diệu chỉ có thể vừa mắng, vừa sứt đầu mẻ trán đuổi theo, sợ cách xa quá sẽ kích hoạt yểm chú.
Cũng không biết thành ai trốn ai...
Thà xóa yểm chú luôn còn hơn.
Nếu khóa giam đã mất đi tác dụng, chìa khóa xương cũng không còn ý nghĩa giữ lại.
Huống chi, Thánh Quân còn thích hợp đeo những thứ kêu leng keng xinh đẹp này hơn hắn.
Vài ngày sau, Ma Vương lại dẫn thiết kỵ ra trận.
Langmuir treo chuỗi đồ xương do chính tay mình làm ra.
Lúc Hôn Diệu không ở, y liền loanh quanh giữa Thiếu Vương và đại tư tế, lo liệu mọi việc trong hoàng cung.
Thiên Phách không thích y, nhắm vào y khắp mọi nơi nhưng nàng vẫn là một cô bé, khi tranh cãi lý luận lúc nào cũng làm không lại y. Còn lão Tada lại rất thích y, cười tủm tỉm gọi y là "Langmuir đại nhân".
Chẳng mấy chốc, hoàng cung đã ban hành mười tám điều luật pháp nhằm phổ biến tiền tệ và khuyến khích trồng trọt. Cuộc sống của các ma tộc bình thường ngày càng trở nên tươm tất.
Từng ngày từng tháng trôi qua, Langmuir thường viết thư cho Hôn Diệu.
Y viết: "Gửi Ngô Vương vô thượng kính yêu:
Xin cho phép nô lệ gửi đến ngài những suy nghĩ chân thành nhất..."
Sau đó bắt đầu dùng giọng văn trang nhã nề nếp mô tả lại tình hình gần đây của hoàng cung, hoặc mọi sự vật khiến y cảm thấy đẹp đẽ giàu thi vị.
Ma Vương có mấy chữ không biết, lúc viết thư trả lời thì phàn nàn giận dỗi, ra lệnh cho y viết thông tục phổ biến hơn chút.
Langmuir liền viết: "Ngài có bị thương không? Uống thuốc chưa? Bớt giết người, trở về càng sớm càng tốt."
Nửa tháng sau nhận được thư trả lời của Ma Vương: "... Viết lại kiểu thư như trước đi, coi như ta xin em đấy."
Mùa thu, mấy liệt ma trồng hoa màu, bọn họ vui vẻ nhảy múa ca hát suốt đêm.
Trước khi Langmuir đến vực sâu, các mạch lửa biến động thường xuyên đến mức việc trồng trọt bị coi là chuyện viển vông —— sau khi làm việc vất vả hơn nửa năm, chỉ cần lửa vừa cháy bao nhiêu mồ hôi công sức đều tiêu tùng.
Dù hoàng cung hoàn thành thành công việc di dời, cũng ít người dám thử liều lĩnh.
Lúc đó chính Langmuir là người đưa quyết định, cung cấp lương thực cho họ trong nửa năm, sau đó thúc đẩy việc trồng trọt.
Hơn nửa năm sau, khi nghe tin mùa màng bội thu Langmuir lập tức tới đó, y chỉ dẫn theo có bốn hộ vệ và một chiếc xe ngựa.
Khi ấy y còn không biết, ngôi làng nhỏ đó cách đội quân chiến thắng của Ma Vương chưa đầy nửa ngày đường, nhưng Hôn Diệu đang ở trong doanh trướng lại nhận được tin.
Ma Vương mất ngủ, trăn trở thao thức suốt cả đêm, rồi lại thắp đèn đọc những bức thư cũ của Langmuir nhiều lần nhưng vẫn không kìm nén được cảm giác nhộn nhạo.
Rạng sáng ngày hôm sau, lúc sắc trời vẫn còn tối, Hôn Diệu đã một mình leo lên ngựa.
Khi ngựa chiến lao vụt trên thảo nguyên bạt ngàn, trái tim hắn cũng đập rộn ràng theo.
Lạ thật, Hôn Diệu nghĩ thầm, mình vội vàng làm gì chứ, sớm muộn gì cũng trở lại hoàng cung, sao lại gấp gáp chạy tới làm gì, lỡ như bỏ lỡ thì sao?
Gió mạnh thổi bay bờm ngựa, thổi lùa cỏ dại mênh mông.
Ma Vương giơ roi ngựa lên quất một cái, hoang mang suy nghĩ... Chỉ là một hai ngày nữa thôi, sao mình lại sốt ruột làm gì?
Rõ ràng không có lý do hay mong muốn gì.
Hắn chỉ muốn gặp được y ngay lập tức.
Nói trắng ra, hắn nhớ y da diết.
Khoảng cách bình thường lẽ ra phải mất nửa ngày đã bị rút ngắn lại một nửa thời gian.
Khi hắn chạy tới ngôi làng, vừa khéo trông thấy nhân loại tóc bạc vận áo bào trắng đi ra từ ngôi nhà tranh.
Hai liệt ma đuổi theo ra cửa, nhét một nắm hoa màu vào tay Langmuir, y vô cùng ngạc nhiên, cúi đầu nói lời cảm ơn với hai liệt ma.
Hôn Diệu ngồi trên ngựa, kinh ngạc nhìn đến ngẩn ra.
Langmuir tiễn bước hai vị liệt ma, vừa quay đầu lại đã bất ngờ trông thấy hắn.
Đôi mắt trong veo đó còn lộ rõ vẻ ngạc nhiên hơn trước.
"Ngô Vương!?"
Langmuir gọi lớn một tiếng, ôm hoa mùa đầy ắp cả tay bước nhanh về phía Hôn Diệu.
Xương trang sức trước ngực cũng lắc lư theo, vang lên tiếng leng keng trong trẻo.
Hôn Diệu xuống ngựa, bế y lên xoay nửa vòng rồi lại hôn chốc chốc y mấy lần.
Langmuir bật cười, luôn miệng hỏi: "Sao Ngô Vương lại ở chỗ này?"
"Đi ngang qua thôi." Ma Vương nói: "Để ta xem, làm ra thứ gì tốt?"
"Em đã thử một số loại cây trồng, nhưng đáng tiếc trồng không được, cuối cùng chỉ trồng được mấy thứ tương tự như ki đậu."
Langmuir tiếc nuối nói: "Chất lượng cũng không tốt lắm."
Ma Vương nhìn vào thứ trong lòng y, lập tức đánh giá: "Không tệ, có thể ăn được."
Nói xong, hắn bốc một nắm nhỏ bỏ vào miệng nhai.
"Thiệt không?" Đôi mắt Langmuir sáng lên, cũng bắt chước bốc một nắm hạt đậu nhỏ màu đen xám này cho vào miệng.
Hôn Diệu lập tức hết hồn, bóp cằm Langmuir: "Ai cho em ăn! Nhả ra!!"
...
Chiều hôm đó, Langmuir ôm mùa màng rồi lên xe ngựa chở mình đến.
Mà Ma Vương cưỡi ngựa, đi theo bên cạnh xe ngựa.
Cứ như vậy, có khi cả hai trò chuyện có khi khẽ cười, cùng nhau trở lại đại doanh quân đội.
Hai ngày sau, cả hai lại đến hoàng cung.
Đối với chuyện vương và Langmuir đại nhân trở về cùng nhau, không có ma tộc nào biểu hiện ra quá mức ngạc nhiên, ít nhất bề ngoài là như thế.
Có lẽ bọn họ đã bắt đầu quen với một số cảnh thế này.
Mà đã đến lúc chuẩn bị cho lễ Cực Hàn vào năm thứ năm.
Tác giả có lời muốn nói:
Năm thứ năm vẫn rất ngọt ngào, một trong những ưu điểm lớn của các dòng thời gian xen kẽ là có thể đan xen vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.