Quyển 10 - Chương 16
Nha Nha A Đại
26/07/2016
Cả người Loan Loan run bắn lên, sắc mặt lập tức tái nhợt.
"Ngươi nói rõ xem rốt cuộc là chuyện gì?" Dung Hàm vội hỏi.
Thác Bạt Hồng Đạt đáp: "Hôm các ngươi về Lương Châu đó, Lâu Dự ngăn cản lão lông bạc, à, chính là tên thái giám tên là Lưu Hoài Ân. Hai người đánh nhau một trận, trận đánh đó đúng là kinh thiên địa khiếp quỷ thần. Lâu Dự đánh một chiêu Thiên Sơn vọng nguyệt, lão lông bạc đánh một chiêu liệu nguyên bách kích, Lâu Dự lại một chiêu dạ chiến bát phương, lão lông bạc một chiêu ngũ hổ diện môn thứ..."
Thác Bạt Hồng Đạt dường như đắm chìm trong trận kịch chiến hôm đó, hai mắt phát sáng, hoa chân múa tay mô phỏng chiêu thức của hai người.
Dung Hàm coi như đã rõ ràng, tên nhóc con ngờ nghệch trước mắt yêu võ đến si, nếu cứ để hắn nói tiếp như vậy, sợ là trăng lên đến đỉnh đầu cũng không nói được đến đoạn mấu chốt, dù rất điềm đạm kiên nhẫn cũng không thể chịu nổi, ngắt lời nói: "Nói trọng điểm!"
Thác Bạt Hồng Đạt đang kể nhập tâm đột nhiên bị ngắt lời, ngẩn ra chốc lát lấy lại tinh thần, suy nghĩ tỉ mỉ một lát, hết sức nghe lời cố gắng nói ngắn gọn quá trình: "Lão lông bạc chết, Lâu Dự bị thương. Đế quân nước Sóc đến, Lâu Dự muốn giết đế quân nước Sóc, cái lỗ trên bụng to hơn. Cứ thế sẽ không sống nổi. Họ bảo ta tới tìm Loan Loan để Loan Loan đi khuyên hắn".
Lúc này hắn nói ngắn gọn lại ngắn gọn quá mức, một quá trình dài dòng phức tạp như vậy bị hắn cắt xén lung tung làm mọi người không hiểu ra sao.
May mà Dung Hàm không phải người bình thường, chỉ số thông minh đủ cao, Loan Loan thì lại đã quen với cách nói chuyện kiểu này của hắn nên từ dăm câu ba điều của hắn đều đã đoán được ngọn nguồn những chuyện xảy ra.
Loan Loan nắm chặt bàn tay, run lên không thể kiềm chế được.
Anh ấy sắp chết rồi. Anh ấy sắp chết sao? Mình vẫn tránh không gặp anh ấy, nhưng chỉ cần anh ấy còn sống, trái tim đã sứt mẻ của mình sẽ chưa đến mức vỡ vụn. Giờ đây bất chợt nghe tin anh ấy sắp chết, trái tim như khơi khơi bị móc ra, đầm đìa máu tươi, đau tận xương cốt, lồng ngực trống rỗng lạnh giá chỉ còn toàn sợ hãi vô biên vô hạn.
Thấy nàng run rẩy vì sợ hãi, Thác Bạt Hồng Đạt cực kì không đành lòng, nói: "Loan Loan, ngươi đi khuyên Lâu Dự đi. Chỉ ngươi mới có thể khuyên được hắn. Nếu hắn chết, ngươi sẽ đau lòng cả đời".
Loan Loan không tự chủ được đi nhanh mấy bước, đột nhiên lại đứt hơi, trước mắt tối sầm, lắc lư sắp ngã.
Dung Hàm vội vàng bước tới đỡ nàng.
Loan Loan nắm chặt tay áo Dung Hàm, sau khi cơn choáng váng đã qua mới ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt toàn là hoảng sợ và bất lực.
Trong lúc nàng bi thảm nhất, đau khổ nhất, người đàn ông trẻ tuổi tao nhã lịch sự này đã đi vào cuộc sống của nàng, như gió xuân mưa phùn chậm rãi xoa dịu và sưởi ấm linh hồn khô cạn nứt nẻ loang lổ vết máu của nàng. Y là thân nhân có cùng huyết thống với tía, tự nhiên nàng có cảm giác thân thiết và an toàn. Nhìn gương mặt rất giống tía của y, nàng đang bơ vơ không nơi nương tựa chợt sinh ra cảm giác ỷ lại dựa dẫm như gặp người thân.
Vì vậy trong thời khắc sốt ruột lo lắng chần chừ lưỡng lự này, nàng vô thức muốn dựa dẫm và tìm kiếm sự giúp đỡ từ Dung Hàm.
Dung Hàm yêu nàng đã sâu, không cần bất cứ ngôn ngữ nào, nàng suy nghĩ những gì, một ánh mắt một vẻ mặt đều rõ như lòng bàn tay. Trong lòng chua xót khó nhịn, y lại vững vàng đỡ Loan Loan, giọng nói đau buồn mà kiên định: "Loan Loan, nghe anh nói, trận Sa Loan năm đó là Lâu Dự trúng gian kế. Dĩ nhiên hắn có lỗi, nhưng những kẻ trù tính gian kế đó càng đáng chết. Hắn đã tiêu diệt bè phái thái tử, cũng coi như là đã báo thù cho Tống thúc thúc và mọi người. Mấy năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng tình yêu chung thủy của hắn dành cho em lại chưa hề thay đổi. Hắn yêu em còn hơn yêu chính hắn. Bây giờ hắn đã đến gần tử cảnh, Loan Loan, bất kể em có quyết định tha thứ cho hắn hay không thì bây giờ vẫn nên đi một chuyến để kéo hắn từ cõi chết về".
Nước mắt Loan Loan rơi tới tấp, gật đầu chậm rãi mà nặng nề.
Thác Bạt Hồng Đạt nóng lòng như lửa đốt, thấy nàng gật đầu liền lập tức huýt sáo gọi chiến mã: "Loan Loan, cưỡi ngựa của ta, ta đưa ngươi đi. Này, gã mặt trắng kia, ngươi không tồi, có muốn cùng đi hay không?"
Hắn thấy ai cũng gọi là mặt trắng, cũng không nhìn xem mặt mình còn đen hơn đáy nồi ba phần. So với hắn, tám phần đàn ông trong Hắc Vân kị đều trở thành mặt trắng.
Sau một thời gian tiếp xúc Dung Hàm cũng biết tính Thác Bạt Hồng Đạt, bị hắn gọi là mặt trắng cũng chẳng buồn chấp vặt, gật đầu nói: "Thân thể Loan Loan yếu ớt, ngươi che chở cho tốt đừng để xóc mạnh. Ta phải đi tìm một ít thuốc, sẽ đi theo sau".
Thác Bạt Hồng Đạt hết sức thận trọng đỡ Loan Loan lên ngựa rồi cũng xoay người lên ngựa theo, bảo vệ nàng vững vàng trong vòng tay. Tay hắn có sức mạnh ngàn cân, lại cực kì cẩn thận như ôm một chiếc đèn lưu li mỏng manh dễ vỡ nhất, giọng nói vẫn như chuông đồng: "Ngươi yên tâm, làm sao ta để Loan Loan bị thương được. Ngươi đi mau một chút, Lâu Dự còn chờ ngươi tới cứu mạng".
Dung Hàm gật đầu: "Ta hiểu, ta sẽ cố gắng đến nhanh nhất có thể".
Thác Bạt Hồng Đạt không nói thêm lời nào, dang rộng hai vai ra cố gắng để Loan Loan ngồi thoải mái một chút, chân kẹp bụng ngựa thúc ngựa chạy đi.
Mái tóc dài của Loan Loan tung bay trong gió, nàng không hề biết ánh mắt Dung Hàm phía sau vẫn theo sát nàng, cực kì thâm tình chuyên chú.
Hắn thích em còn hơn thích chính hắn. Còn anh chẳng lẽ lại không?
Không đành lòng để em đau khổ, không muốn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của em cau lại vì âu sầu, không muốn nhìn thấy em hối hận áy náy cả đời, không muốn để em phải nếm trải sự đau đớn khi phải trơ mắt nhìn người mình yêu rời xa...
Dung Hàm chậm rãi cúi đầu xuống nhìn bóng mình bị ánh nắng kéo dài và cả đĩa bánh tể thái đã nguội lạnh, khóe miệng mang một nụ cười đắng chát.
***
Thành Lương Châu, phủ tướng quân, một đám tướng lĩnh Hắc Vân kị đồng loạt quỳ khắp dưới đất.
"Vương gia, mạt tướng thay vương gia xuất chiến!" Các tướng tới tấp xin đánh, trên mặt toàn là lo lắng và sốt ruột.
Vết thương trên người vương gia đã rách to vô cùng thê thảm, ngay cả những người trải qua chiến tranh, quen nhìn những cảnh đẫm máu như bọn họ cũng phải cảm thấy kinh hãi khi nhìn vết thương của vương gia. Bị thương như vậy mà vẫn đích thân dẫn đội tiên phong bốn ra bốn vào, liên tục bốn lần xung phong tấn công đại doanh đối phương, có hai lần suýt nữa xông tới lều trung quân của đối phương, đúng là quá mức dũng mãnh.
Nhưng có dũng mãnh đến mấy cũng là thân thể máu thịt, cứ đánh tiếp như vậy thì người sắt cũng phải vỡ thành mảnh vụn.
Vương gia, ngài có biết không, ngài cứ ôm hết mọi việc vào mình như vậy thật sự làm cho đám thuộc hạ bọn ta rất mất mặt!
Hầu Hành Tiễn quỳ một gối xuống đất, thầm liếc mắt với Lữ Nam Cung, hạ quyết tâm lần này dù thế nào cũng phải đánh ngất vương gia, dù sao bây giờ vương gia cũng đã trọng thương, có lẽ tỷ lệ đánh ngất thành công sẽ cao hơn rất nhiều.
Đều là các chiến tướng tâm phúc đi theo mình nhiều năm, chỉ liếc mắt với nhau, Lâu Dự đã biết bọn họ định làm gì, chàng hừ lạnh một tiếng: "Muốn đánh ngất ta? Gan các ngươi càng ngày càng to đấy. Hầu Hành Tiễn, ngươi cứ thử xem rốt cuộc có thể đánh ngất ta được không?"
Vương gia, ngài đừng yêu nghiệt như vậy được không?
Hầu Hành Tiễn quả thực rất muốn gào lên đau khổ, trong lòng rơi lệ ngàn hàng, đành phải cúi đầu cực kì không cam lòng, nói từng chữ một như bị cắn nát qua kẽ răng: "Thuộc hạ... không dám".
Lâu Dự trừng mắt nhìn hắn, cúi đầu nói: "Mau khâu đi!"
Câu này là nói với Phương Tranh.
Hắc Vân kị tuy nhiều quân y, cũng đều xem như đã gặp cảnh tượng gãy chân cụt tay, nhưng nhìn thấy vết thương hiểm ác trên người Lâu Dự lại không nhịn được rùng mình run tay. Mấy thày thuốc quân y mới khâu được nửa mũi kim mà đã buồn nôn sắc mặt tái nhợt không sao khâu tiếp được nữa, bị Hầu Hành Tiễn nổi giận lôi đình mắng to một trận rồi sai người kéo ra ngoài.
Phương Tranh lại xung phong nhận việc, hơn nữa còn cầm cự được. Nàng mặc dù là phụ nữ nhưng do chủ yếu nghiên cứu phụ khoa, đỡ đẻ vô số lần, lại ở bên cạnh Dung Hàm học tập một thời gian, tận mắt thấy tuyệt kĩ mổ bụng lấy hài nhi của Dung Hàm.
Nhìn quen cảnh máu me khi phụ nữ sinh nở, lại bị ảnh hưởng bởi sự bình tĩnh và chững chạc của Dung Hàm như mưa dầm thấm đất, lúc này đối mặt với vết thương của Lâu Dự, tay nàng hiển nhiên vững hơn rất nhiều so với các thầy thuốc quân y khác.
Nhưng dù vậy sắc mặt nàng cũng vẫn trắng xanh. Vết thương này là vết xuyên thủng, sâu vào nội phủ, trên mũi thương của đối phương hình như lại có móc ngược, lúc rút thương ra vết thương bên ngoài lại bị xé rách lớn hơn. Cộng thêm Lâu Dự nhiều lần xuất chiến, dùng sức quá mạnh, không dưỡng thương tử tế, bên rìa vết thương đã nhợt nhạt thối rữa, lờ mờ có thể thấy xương trắng, mạch máu và nội tạng bên trong, quả thật chỉ nhìn qua đã thấy kinh hãi.
Phương Tranh trước hết đắp kim sang dược lên vết thương, sau đó đâm kim vào da thịt Lâu Dự, dùng chỉ ruột cá khâu miệng vết thương lại.
Có điều miệng vết thương thật sự quá lớn, chỉ mới khâu xong hai kim mà nàng đã ướt đẫm mồ hôi, nghe thấy Lâu Dự thúc giục, trong lòng vừa bội phục lại vừa nôn nóng.
Bội phục là Lâu Dự bị thương đến mức này mà còn không chịu dùng thuốc tê, nói là phải nhường thuốc tê quý giá cho các tướng sĩ khác, chính chàng mạnh mẽ chịu đựng đau đớn khi khâu vết thương. Nói không đau chắc chắn là giả, trán chàng đã thấm ra một lớp mồ hôi mịn, nhưng giọng nói lại vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn có ý khuyến khích.
Tây Lương vương quả thật không phải người bình thường, quá đáng sợ!
Nôn nóng là đến lúc dùng mới hận mình học ít. Bây giờ nàng mới hiểu sự chênh lệch giữa mình và Dung Hàm căn bản không phải khoảng cách từ đế đô nước Sóc đến Thượng Kinh Lương triều mà ít nhất còn phải qua lại mười lượt như vậy nữa. Ôi, nếu có Dung đại phu ở đây thì tốt biết bao!
Bị mùi máu xộc vào mặt làm choáng váng, Phương Tranh đành phải ngừng tay, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, nói: "Lau mồ hôi".
Hầu Hành Tiễn như nghe thánh chỉ, vội vã nhảy dựng lên cầm một tấm vải bông trắng sạch sẽ lau mồ hôi trên trán nàng.
Phương Tranh gật đầu tỏ ý cảm ơn, hất cằm nói: "Lau cho cả ông ấy nữa".
Hầu Hành Tiễn ngẩn ra, nhìn lại theo hướng Phương Tranh chỉ mới phát hiện mồ hôi đầy mặt đầy đầu vương gia, mồ hôi rơi xuống đã ướt nhẹp cổ áo chiến y.
Trong lòng đau xót, tay cầm vải bông mà làm thế nào cũng không duỗi ra được, Hầu Hành Tiễn thầm mắng Thác Bạt Hồng Đạt máu chó ngập đầu. Mẹ nó chứ, thằng nhóc dã man sao đi lâu như vậy còn chưa về? Bây giờ là lúc xa cách gặp lại, ôn chuyện tưởng nhớ mối tình đầu sao?
"Ngươi nói rõ xem rốt cuộc là chuyện gì?" Dung Hàm vội hỏi.
Thác Bạt Hồng Đạt đáp: "Hôm các ngươi về Lương Châu đó, Lâu Dự ngăn cản lão lông bạc, à, chính là tên thái giám tên là Lưu Hoài Ân. Hai người đánh nhau một trận, trận đánh đó đúng là kinh thiên địa khiếp quỷ thần. Lâu Dự đánh một chiêu Thiên Sơn vọng nguyệt, lão lông bạc đánh một chiêu liệu nguyên bách kích, Lâu Dự lại một chiêu dạ chiến bát phương, lão lông bạc một chiêu ngũ hổ diện môn thứ..."
Thác Bạt Hồng Đạt dường như đắm chìm trong trận kịch chiến hôm đó, hai mắt phát sáng, hoa chân múa tay mô phỏng chiêu thức của hai người.
Dung Hàm coi như đã rõ ràng, tên nhóc con ngờ nghệch trước mắt yêu võ đến si, nếu cứ để hắn nói tiếp như vậy, sợ là trăng lên đến đỉnh đầu cũng không nói được đến đoạn mấu chốt, dù rất điềm đạm kiên nhẫn cũng không thể chịu nổi, ngắt lời nói: "Nói trọng điểm!"
Thác Bạt Hồng Đạt đang kể nhập tâm đột nhiên bị ngắt lời, ngẩn ra chốc lát lấy lại tinh thần, suy nghĩ tỉ mỉ một lát, hết sức nghe lời cố gắng nói ngắn gọn quá trình: "Lão lông bạc chết, Lâu Dự bị thương. Đế quân nước Sóc đến, Lâu Dự muốn giết đế quân nước Sóc, cái lỗ trên bụng to hơn. Cứ thế sẽ không sống nổi. Họ bảo ta tới tìm Loan Loan để Loan Loan đi khuyên hắn".
Lúc này hắn nói ngắn gọn lại ngắn gọn quá mức, một quá trình dài dòng phức tạp như vậy bị hắn cắt xén lung tung làm mọi người không hiểu ra sao.
May mà Dung Hàm không phải người bình thường, chỉ số thông minh đủ cao, Loan Loan thì lại đã quen với cách nói chuyện kiểu này của hắn nên từ dăm câu ba điều của hắn đều đã đoán được ngọn nguồn những chuyện xảy ra.
Loan Loan nắm chặt bàn tay, run lên không thể kiềm chế được.
Anh ấy sắp chết rồi. Anh ấy sắp chết sao? Mình vẫn tránh không gặp anh ấy, nhưng chỉ cần anh ấy còn sống, trái tim đã sứt mẻ của mình sẽ chưa đến mức vỡ vụn. Giờ đây bất chợt nghe tin anh ấy sắp chết, trái tim như khơi khơi bị móc ra, đầm đìa máu tươi, đau tận xương cốt, lồng ngực trống rỗng lạnh giá chỉ còn toàn sợ hãi vô biên vô hạn.
Thấy nàng run rẩy vì sợ hãi, Thác Bạt Hồng Đạt cực kì không đành lòng, nói: "Loan Loan, ngươi đi khuyên Lâu Dự đi. Chỉ ngươi mới có thể khuyên được hắn. Nếu hắn chết, ngươi sẽ đau lòng cả đời".
Loan Loan không tự chủ được đi nhanh mấy bước, đột nhiên lại đứt hơi, trước mắt tối sầm, lắc lư sắp ngã.
Dung Hàm vội vàng bước tới đỡ nàng.
Loan Loan nắm chặt tay áo Dung Hàm, sau khi cơn choáng váng đã qua mới ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt toàn là hoảng sợ và bất lực.
Trong lúc nàng bi thảm nhất, đau khổ nhất, người đàn ông trẻ tuổi tao nhã lịch sự này đã đi vào cuộc sống của nàng, như gió xuân mưa phùn chậm rãi xoa dịu và sưởi ấm linh hồn khô cạn nứt nẻ loang lổ vết máu của nàng. Y là thân nhân có cùng huyết thống với tía, tự nhiên nàng có cảm giác thân thiết và an toàn. Nhìn gương mặt rất giống tía của y, nàng đang bơ vơ không nơi nương tựa chợt sinh ra cảm giác ỷ lại dựa dẫm như gặp người thân.
Vì vậy trong thời khắc sốt ruột lo lắng chần chừ lưỡng lự này, nàng vô thức muốn dựa dẫm và tìm kiếm sự giúp đỡ từ Dung Hàm.
Dung Hàm yêu nàng đã sâu, không cần bất cứ ngôn ngữ nào, nàng suy nghĩ những gì, một ánh mắt một vẻ mặt đều rõ như lòng bàn tay. Trong lòng chua xót khó nhịn, y lại vững vàng đỡ Loan Loan, giọng nói đau buồn mà kiên định: "Loan Loan, nghe anh nói, trận Sa Loan năm đó là Lâu Dự trúng gian kế. Dĩ nhiên hắn có lỗi, nhưng những kẻ trù tính gian kế đó càng đáng chết. Hắn đã tiêu diệt bè phái thái tử, cũng coi như là đã báo thù cho Tống thúc thúc và mọi người. Mấy năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng tình yêu chung thủy của hắn dành cho em lại chưa hề thay đổi. Hắn yêu em còn hơn yêu chính hắn. Bây giờ hắn đã đến gần tử cảnh, Loan Loan, bất kể em có quyết định tha thứ cho hắn hay không thì bây giờ vẫn nên đi một chuyến để kéo hắn từ cõi chết về".
Nước mắt Loan Loan rơi tới tấp, gật đầu chậm rãi mà nặng nề.
Thác Bạt Hồng Đạt nóng lòng như lửa đốt, thấy nàng gật đầu liền lập tức huýt sáo gọi chiến mã: "Loan Loan, cưỡi ngựa của ta, ta đưa ngươi đi. Này, gã mặt trắng kia, ngươi không tồi, có muốn cùng đi hay không?"
Hắn thấy ai cũng gọi là mặt trắng, cũng không nhìn xem mặt mình còn đen hơn đáy nồi ba phần. So với hắn, tám phần đàn ông trong Hắc Vân kị đều trở thành mặt trắng.
Sau một thời gian tiếp xúc Dung Hàm cũng biết tính Thác Bạt Hồng Đạt, bị hắn gọi là mặt trắng cũng chẳng buồn chấp vặt, gật đầu nói: "Thân thể Loan Loan yếu ớt, ngươi che chở cho tốt đừng để xóc mạnh. Ta phải đi tìm một ít thuốc, sẽ đi theo sau".
Thác Bạt Hồng Đạt hết sức thận trọng đỡ Loan Loan lên ngựa rồi cũng xoay người lên ngựa theo, bảo vệ nàng vững vàng trong vòng tay. Tay hắn có sức mạnh ngàn cân, lại cực kì cẩn thận như ôm một chiếc đèn lưu li mỏng manh dễ vỡ nhất, giọng nói vẫn như chuông đồng: "Ngươi yên tâm, làm sao ta để Loan Loan bị thương được. Ngươi đi mau một chút, Lâu Dự còn chờ ngươi tới cứu mạng".
Dung Hàm gật đầu: "Ta hiểu, ta sẽ cố gắng đến nhanh nhất có thể".
Thác Bạt Hồng Đạt không nói thêm lời nào, dang rộng hai vai ra cố gắng để Loan Loan ngồi thoải mái một chút, chân kẹp bụng ngựa thúc ngựa chạy đi.
Mái tóc dài của Loan Loan tung bay trong gió, nàng không hề biết ánh mắt Dung Hàm phía sau vẫn theo sát nàng, cực kì thâm tình chuyên chú.
Hắn thích em còn hơn thích chính hắn. Còn anh chẳng lẽ lại không?
Không đành lòng để em đau khổ, không muốn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của em cau lại vì âu sầu, không muốn nhìn thấy em hối hận áy náy cả đời, không muốn để em phải nếm trải sự đau đớn khi phải trơ mắt nhìn người mình yêu rời xa...
Dung Hàm chậm rãi cúi đầu xuống nhìn bóng mình bị ánh nắng kéo dài và cả đĩa bánh tể thái đã nguội lạnh, khóe miệng mang một nụ cười đắng chát.
***
Thành Lương Châu, phủ tướng quân, một đám tướng lĩnh Hắc Vân kị đồng loạt quỳ khắp dưới đất.
"Vương gia, mạt tướng thay vương gia xuất chiến!" Các tướng tới tấp xin đánh, trên mặt toàn là lo lắng và sốt ruột.
Vết thương trên người vương gia đã rách to vô cùng thê thảm, ngay cả những người trải qua chiến tranh, quen nhìn những cảnh đẫm máu như bọn họ cũng phải cảm thấy kinh hãi khi nhìn vết thương của vương gia. Bị thương như vậy mà vẫn đích thân dẫn đội tiên phong bốn ra bốn vào, liên tục bốn lần xung phong tấn công đại doanh đối phương, có hai lần suýt nữa xông tới lều trung quân của đối phương, đúng là quá mức dũng mãnh.
Nhưng có dũng mãnh đến mấy cũng là thân thể máu thịt, cứ đánh tiếp như vậy thì người sắt cũng phải vỡ thành mảnh vụn.
Vương gia, ngài có biết không, ngài cứ ôm hết mọi việc vào mình như vậy thật sự làm cho đám thuộc hạ bọn ta rất mất mặt!
Hầu Hành Tiễn quỳ một gối xuống đất, thầm liếc mắt với Lữ Nam Cung, hạ quyết tâm lần này dù thế nào cũng phải đánh ngất vương gia, dù sao bây giờ vương gia cũng đã trọng thương, có lẽ tỷ lệ đánh ngất thành công sẽ cao hơn rất nhiều.
Đều là các chiến tướng tâm phúc đi theo mình nhiều năm, chỉ liếc mắt với nhau, Lâu Dự đã biết bọn họ định làm gì, chàng hừ lạnh một tiếng: "Muốn đánh ngất ta? Gan các ngươi càng ngày càng to đấy. Hầu Hành Tiễn, ngươi cứ thử xem rốt cuộc có thể đánh ngất ta được không?"
Vương gia, ngài đừng yêu nghiệt như vậy được không?
Hầu Hành Tiễn quả thực rất muốn gào lên đau khổ, trong lòng rơi lệ ngàn hàng, đành phải cúi đầu cực kì không cam lòng, nói từng chữ một như bị cắn nát qua kẽ răng: "Thuộc hạ... không dám".
Lâu Dự trừng mắt nhìn hắn, cúi đầu nói: "Mau khâu đi!"
Câu này là nói với Phương Tranh.
Hắc Vân kị tuy nhiều quân y, cũng đều xem như đã gặp cảnh tượng gãy chân cụt tay, nhưng nhìn thấy vết thương hiểm ác trên người Lâu Dự lại không nhịn được rùng mình run tay. Mấy thày thuốc quân y mới khâu được nửa mũi kim mà đã buồn nôn sắc mặt tái nhợt không sao khâu tiếp được nữa, bị Hầu Hành Tiễn nổi giận lôi đình mắng to một trận rồi sai người kéo ra ngoài.
Phương Tranh lại xung phong nhận việc, hơn nữa còn cầm cự được. Nàng mặc dù là phụ nữ nhưng do chủ yếu nghiên cứu phụ khoa, đỡ đẻ vô số lần, lại ở bên cạnh Dung Hàm học tập một thời gian, tận mắt thấy tuyệt kĩ mổ bụng lấy hài nhi của Dung Hàm.
Nhìn quen cảnh máu me khi phụ nữ sinh nở, lại bị ảnh hưởng bởi sự bình tĩnh và chững chạc của Dung Hàm như mưa dầm thấm đất, lúc này đối mặt với vết thương của Lâu Dự, tay nàng hiển nhiên vững hơn rất nhiều so với các thầy thuốc quân y khác.
Nhưng dù vậy sắc mặt nàng cũng vẫn trắng xanh. Vết thương này là vết xuyên thủng, sâu vào nội phủ, trên mũi thương của đối phương hình như lại có móc ngược, lúc rút thương ra vết thương bên ngoài lại bị xé rách lớn hơn. Cộng thêm Lâu Dự nhiều lần xuất chiến, dùng sức quá mạnh, không dưỡng thương tử tế, bên rìa vết thương đã nhợt nhạt thối rữa, lờ mờ có thể thấy xương trắng, mạch máu và nội tạng bên trong, quả thật chỉ nhìn qua đã thấy kinh hãi.
Phương Tranh trước hết đắp kim sang dược lên vết thương, sau đó đâm kim vào da thịt Lâu Dự, dùng chỉ ruột cá khâu miệng vết thương lại.
Có điều miệng vết thương thật sự quá lớn, chỉ mới khâu xong hai kim mà nàng đã ướt đẫm mồ hôi, nghe thấy Lâu Dự thúc giục, trong lòng vừa bội phục lại vừa nôn nóng.
Bội phục là Lâu Dự bị thương đến mức này mà còn không chịu dùng thuốc tê, nói là phải nhường thuốc tê quý giá cho các tướng sĩ khác, chính chàng mạnh mẽ chịu đựng đau đớn khi khâu vết thương. Nói không đau chắc chắn là giả, trán chàng đã thấm ra một lớp mồ hôi mịn, nhưng giọng nói lại vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn có ý khuyến khích.
Tây Lương vương quả thật không phải người bình thường, quá đáng sợ!
Nôn nóng là đến lúc dùng mới hận mình học ít. Bây giờ nàng mới hiểu sự chênh lệch giữa mình và Dung Hàm căn bản không phải khoảng cách từ đế đô nước Sóc đến Thượng Kinh Lương triều mà ít nhất còn phải qua lại mười lượt như vậy nữa. Ôi, nếu có Dung đại phu ở đây thì tốt biết bao!
Bị mùi máu xộc vào mặt làm choáng váng, Phương Tranh đành phải ngừng tay, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, nói: "Lau mồ hôi".
Hầu Hành Tiễn như nghe thánh chỉ, vội vã nhảy dựng lên cầm một tấm vải bông trắng sạch sẽ lau mồ hôi trên trán nàng.
Phương Tranh gật đầu tỏ ý cảm ơn, hất cằm nói: "Lau cho cả ông ấy nữa".
Hầu Hành Tiễn ngẩn ra, nhìn lại theo hướng Phương Tranh chỉ mới phát hiện mồ hôi đầy mặt đầy đầu vương gia, mồ hôi rơi xuống đã ướt nhẹp cổ áo chiến y.
Trong lòng đau xót, tay cầm vải bông mà làm thế nào cũng không duỗi ra được, Hầu Hành Tiễn thầm mắng Thác Bạt Hồng Đạt máu chó ngập đầu. Mẹ nó chứ, thằng nhóc dã man sao đi lâu như vậy còn chưa về? Bây giờ là lúc xa cách gặp lại, ôn chuyện tưởng nhớ mối tình đầu sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.