Quyển 3 - Chương 18
Nha Nha A Đại
27/06/2016
Mũi trọng tiễn này khác những mũi
trước đó, xuyên màn hơi nước bắn xuống, góc độ xảo quyệt, ác độc nham
hiểm, tốc độ cực nhanh, lại âm thầm mang theo tiếng sấm sét.
Gặp cao thủ rồi! Vừa nghe thấy tiếng xé gió của mũi tên này, Lâu Dự đã biết tình hình không ổn. Toàn bộ thủ pháp, sức mạnh và độ chính xác của người bắn tên đều cực tốt. Dù là trong Hắc Vân kị, những xạ thủ như vậy cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Không nghĩ tới trong số truy binh lại có cao thủ như vậy.
Thấy mũi tên khí thế hung mãnh, đằng đằng sát khí, Loan Loan cũng không dám xem nhẹ, nắm chặt Li Quang chuẩn bị cứng đối cứng, lại không ngờ mũi tên đó có tốc độ cực nhanh, lại được một loạt trọng tiễn yểm hộ, thực thực ảo ảo đâm chéo xuống phía dưới.
Tốc độ xuất đao của Li Quang không thể nói là không nhanh, nhưng muốn chém rụng mũi trọng tiễn này lại phải chém rụng hai mũi tên khác bắn thẳng đến mặt trước. Sau khi Loan Loan chém rơi hai mũi tên đó, mũi trọng tiễn như có quỷ nhập hồn này đã bắn đến trước mặt.
Trước mắt là mũi tên sắc nhọn vô cùng lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo, sau lưng là vách núi sâu vạn trượng không thể lùi lại. Loan Loan thấy đáy lòng lạnh buốt, trong nháy mắt có vô số ý nghĩ tràn đến, lại phát hiện dù thế nào cũng không tránh được mũi tên đoạt mạng này, chỉ còn cách bó tay chấp nhận, chán nản chờ đợi thời khắc mũi trọng tiễn xuyên qua ngực mình.
Lâu Dự không kịp cứu viện, sắc mặt lập tức tái mét, vội vã thi triển khinh công đến cực hạn, trong chớp mắt đã dịch người sang vài bước, không kịp đánh bay mũi tên, chỉ kịp chặn ở phía trước Loan Loan...
Phụp! Mũi tên xuyên qua người, máu tươi tung tóe.
Trọng tiễn hung ác bắn thẳng vào ngực Lâu Dự để lại một lỗ lớn có thể nhìn thấy xương trắng. Cả người Lâu Dự bị quán tính mạnh mẽ đẩy bay thẳng về phía sau mấy mét, còn trên không trung đã mất tri giác, như một chiếc lá vô lực ngã xuống vực sâu.
"Lâu Dự!!!"
Loan Loan sợ mát hồn mất vía, bất chấp tính mạng nhảy ra khỏi vách núi, một tay cắm Li Quang vào vách đá, tay kia vội vàng tóm Lâu Dự nhưng lại chỉ tóm được chéo áo. Ngón tay cô bé vội vàng nắm chặt chéo áo đó, do dùng sức quá mạnh, móng tay đâm vào da thịt, máu tươi tràn ra qua kẽ tay.
Li Quang không chịu được sức nặng của hai người, cấp tốc trượt xuống dọc theo vách đá, tia lửa bắn ra không ngừng. Loan Loan nghiến răng, liều chết không chịu buông tay, hô to: "Lâu Dự, ông mau tỉnh lại, mau tỉnh lại!"
Nhưng Lâu Dự bị thương quá nặng, hôn mê bất tỉnh, treo lơ lửng trên không trung, hoàn toàn không nghe được tiếng gào như xé rách tim gan của Loan Loan.
Loan Loan cắn răng muốn kéo Lâu Dự lên nhưng không đủ sức. Cầm cực được chốc lát, chéo áo cứu mạng đó rách toạc vì không chịu được sức nặng. Lâu Dự rơi xuống như một chiếc lá rụng, rơi vào giữa dòng thác, lập tức chìm nghỉm, thậm chí còn không hề toé nước lên.
"Không!!!"
Loan Loan trợn rách khoé mắt, không hề nghĩ ngợi, rút Li Quang ra nhảy theo xuống vực sâu, vội vàng đưa tay bắt nhưng làm sao bắt được? Bóng người nho nhỏ cùng với Lâu Dự một trước một sau rơi vào dòng thác, bị thác nước nhấn chìm, cố gắng vùng vẫy một lát rồi không còn tung tích.
Giữa đất trời chỉ còn lại tiếng thác đổ ầm ầm...
"Chết rồi chứ?" Không lâu sau, một âm thanh the thé lạnh lẽo như băng vang lên trên vách núi: "Chết thì tốt".
Trên vách núi, hàng chục người mặc áo da hổ, lưng đeo cung cứng vây quanh một người đàn ông trung niên mặc trang phục màu xanh xám.
Người đàn ông trung niên đó có khuôn mặt nhẵn nhụi không râu, sắc mặt hồng hào như trẻ con, thoạt nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, huyệt thái dương nhô cao, đôi mắt chim ưng nheo lại lấp lánh tinh quang.
Một thuộc hạ nhìn xuống dưới vách đá dò xét rồi trở lại trước mặt người đàn ông trung niên, quỳ xuống: "Bẩm Hồng công công, hai người đó đã rơi xuống vách núi, chân thác nước sâu không lường được, lực va đập rất mạnh, có lẽ chết chắc rồi".
Hồng công công, Phó tổng quản Ưng Đình - tổ chức tình báo Đại Sóc, nhìn dòng thác chảy xuống, chậm rãi xoay chiếc nhẫn trên tay, yên lặng không nói. Da tay hắn mềm mại trắng muốt như phụ nữ, duy có lòng bàn tay và hổ khẩu có vết chai dày, hiển nhiên là kết quả của nhiều năm luyện cung tên.
"Lâu Dự? Thế tử Lăng Nam vương? Vừa rồi ta nghe thấy là cái tên này, có đúng là hắn không?" Trước mắt Hồng công công hiện lên hình ảnh chàng trai tuấn tú đó như một người giữ ải, chỉ dựa vào một người một đao ngăn cản mưa tên, oai phong lẫm liệt. Hắn không khỏi gật đầu, ngẫm nghĩ: "Trẻ tuổi như vậy, thần dũng như vậy, ngoài hắn thì thiên hạ này sợ rằng không tìm được người thứ hai".
Khẳng định được ý nghĩ của mình, trong lòng Hồng công công rất khoan khoái. Quả nhiên như dự liệu của hoàng thượng, thế tử Lăng Nam vương sẽ đích thân dẫn quân tới cứu. Thực ra vây quét một bộ lạc Sơn Dương tầm thường thì đâu cần đội huyền tiễn của Ưng Đình phải lên đường, còn điều cả kị binh trọng giáp của hổ bôn trung lang tướng đến nữa? Tất cả những việc điều phối binh lực này thực ra chỉ có một mục tiêu: Giết chết thế tử Lăng Nam vương Lâu Dự.
Lâu Dự đã đến núi Tuyết Phong thì chắc hẳn kị binh trọng giáp của hổ bôn trung lang tướng đã thất thủ, không biết chừng đã bị Hắc Vân kị tiêu diệt rồi.
Nhưng như vậy thì cũng có làm sao?
Chỉ cần có thể thành công giết chết thế tử Lăng Nam vương, cho dù có phải cho mười đội tám đội kị binh trọng giáp chôn cùng cũng vẫn đáng giá.
Nét cười trên mặt Hồng công công rất rõ ràng, muốn giấu cũng giấu không nổi, da mặt nhẵn nhụi mịn màng cũng hiện lên vài nếp nhăn. Vận may của mình đúng là quá tốt, đánh bậy đánh bạ lại gặp phải thế tử Lăng Nam vương và tự tay bắn thế tử Lăng Nam vương rơi xuống vách núi. Lần này về triều, long nhan chắc chắn sẽ rất vui, tặng thưởng thăng quan tiến tước là trong tầm tay. Xem ra chữ "phó" trong cái chức Phó tổng quản Ưng Đình lần này có thể bỏ đi rồi.
Nghĩ lại vẫn thấy khó mà tin được, Hồng công công đích thân tới gần vách núi lần nữa, xác nhận Lâu Dự và Loan Loan quả thật đã rơi xuống vực sâu, lại thấy dòng thác đổ như một con rồng khổng lồ, nước chảy cực xiết. Hắn hơi hài lòng, quả nhiên là đã chết mất xác, đồng thời lại cũng hơi tiếc nuối vì không bắt sống được Lâu Dự.
Nhìn sóng bạc quay cuồng dưới vách núi, Hồng công công lộ vẻ khinh thường, hừ một tiếng: "Dụng binh như thần? Dũng át tam quân? Hừ, thế thì đã sao? Cuối cùng vẫn không thoát được thần cơ diệu toán của hoàng thượng".
Nghĩ đến vị hoàng thượng nhà mình, tính tình lãnh đạm, vui giận không lộ, tuy còn trẻ tuổi nhưng thủ đoạn tâm cơ lại sâu không lường được, Hồng công công không khỏi rùng mình một cái, ngẩng mặt hành quân lễ vô cùng cung kính rồi quay sang hạ lệnh: "Cho bồ câu đưa thư về đế đô, nói thế tử Lăng Nam vương Lâu Dự của nước Lương đã bị xạ đội huyền tiễn của Ưng Đình ta bắn chết mất xác. Hoàng thượng thần cơ diệu toán, hùng tài đại lược, quả không ai bằng".
"Tuân lệnh!" Tên thuộc hạ nhận lệnh đi.
Hồng công công lại nhìn cây cầu độc mộc bên trên thác nước, nghĩ đến việc trở về liền có thể thăng quan tiến chức, tâm tình thoải mái, đắc ý vạn phần, nhẹ nhàng phủi bụi trên tay áo, cười lớn dẫn đầu rời đi.
***
Mấy ngày sau, đế đô nước Sóc.
Thái tử Minh, không, bây giờ đã là đương kim hoàng đế nước Sóc Ân Minh, ngồi trong cung điện màu xanh đen, đọc xong tấu chương hoạn quan đưa lên, trầm ngâm chốc lát rồi bình thản đặt tấu chương sang bên cạnh, đứng lên nói: "Hoài Ân, Trẫm phải ra ngoài đi lại một chút".
Thái giám cận thân Lưu Hoài Ân dạ một tiếng, cúi người bước lên vừa định truyền chỉ thì bị Ân Minh ngăn cản, nói rất lạnh nhạt: "Những người khác thì thôi, ngươi đi cùng Trẫm một lát là được rồi".
Lưu Hoài Ân ngoan ngoãn phục tùng, lặng lẽ đuổi các cung nữ thái giám bưng trà đưa nước phụng dưỡng ra ngoài, sau đó cung kính đi theo sau lưng Ân Minh ra ngoài đại điện.
Hai người một trước một sau chậm rãi đi trên liễn đạo (đường đi trong cung vua) trải ngọc thạch rất dài trước cung Hoa Thanh. Một quân một thần này thường xuyên đi dạo trong cung như vậy, các cung nữ thái giám văn võ bá quan đều đã quen, thấy hai người đi tới liền đứng xa xa cúi người thi lễ, sau khi hai người đi qua mới đứng thẳng dậy đi tiếp.
Ân Minh bắt tay sau lưng chậm rãi đi ở phía trước, Lưu Hoài Ân lặng lẽ khom người đi theo phía sau. Hai người cứ đi như vậy không nói một câu, khi đi đến đầu bên kia liễn đạo, cuối cùng Ân Minh cũng mở miệng, giọng nói không mang theo tâm tình gì: "Hồng Tam Hỉ nói hắn đã giết Lâu Dự".
Lưu Hoài Ân buông mí mắt, lông mày cũng không hề động: "Chúc mừng hoàng thượng".
Ân Minh lại bị thái độ của hắn chọc cười, chỉ Lưu Hoài Ân nói: "Ngươi lúc nào cũng thế, chúc mừng cái gì? Ngươi biết rõ là Trẫm không tin".
Lưu Hoài Ân cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt. Ân Minh cũng mặc kệ hắn, chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện: "Lâu Dự là nhân vật như thế nào, ngươi và Trẫm trong lòng đều biết rõ. Dựa vào Hồng Tam Hỉ mà đòi giết chết hắn? Đó là mơ tưởng hão huyền".
Lưu Hoài Ân nói nhỏ: "Hồng công công có tài bắn cung thông thần, không biết chừng đúng là đã may mắn lấy được tính mạng Lâu Dự".
Ân Minh ngẩng đầu nhìn lên không trung mờ tối, khoé môi mỏng lộ ra nụ cười cực kì lãnh đạm, lắc đầu nói: "Hoài Ân, Trẫm đã nói nhiều lần rồi. Ngươi không cần câu nệ như thế trước mặt Trẫm. Những lời múa mép khua môi đó không cần nói, nói nhận định chân thực của ngươi đi".
Lưu Hoài Ân hơi thẳng người lên một chút, giọng nói vẫn cung kính như cũ: "Vi thần không dám".
Ân Minh lắc đầu cười: "Trẫm lệnh ngươi nói".
Lưu Hoài Ân ngẩng đầu một góc tóc mai bạc trắng lộ ra dưới mũ hoạn quan, gương mặt đầy rẫy nếp nhăn, một người mới hơn bốn mươi tuổi mà thoạt nhìn lại già yếu như người già sáu mươi. Hắn nói bình thản: "Thần cho rằng, bất kể Lâu Dự có chết hay không, chúng ta đều có thể tạm coi hắn là một người chết".
Gặp cao thủ rồi! Vừa nghe thấy tiếng xé gió của mũi tên này, Lâu Dự đã biết tình hình không ổn. Toàn bộ thủ pháp, sức mạnh và độ chính xác của người bắn tên đều cực tốt. Dù là trong Hắc Vân kị, những xạ thủ như vậy cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Không nghĩ tới trong số truy binh lại có cao thủ như vậy.
Thấy mũi tên khí thế hung mãnh, đằng đằng sát khí, Loan Loan cũng không dám xem nhẹ, nắm chặt Li Quang chuẩn bị cứng đối cứng, lại không ngờ mũi tên đó có tốc độ cực nhanh, lại được một loạt trọng tiễn yểm hộ, thực thực ảo ảo đâm chéo xuống phía dưới.
Tốc độ xuất đao của Li Quang không thể nói là không nhanh, nhưng muốn chém rụng mũi trọng tiễn này lại phải chém rụng hai mũi tên khác bắn thẳng đến mặt trước. Sau khi Loan Loan chém rơi hai mũi tên đó, mũi trọng tiễn như có quỷ nhập hồn này đã bắn đến trước mặt.
Trước mắt là mũi tên sắc nhọn vô cùng lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo, sau lưng là vách núi sâu vạn trượng không thể lùi lại. Loan Loan thấy đáy lòng lạnh buốt, trong nháy mắt có vô số ý nghĩ tràn đến, lại phát hiện dù thế nào cũng không tránh được mũi tên đoạt mạng này, chỉ còn cách bó tay chấp nhận, chán nản chờ đợi thời khắc mũi trọng tiễn xuyên qua ngực mình.
Lâu Dự không kịp cứu viện, sắc mặt lập tức tái mét, vội vã thi triển khinh công đến cực hạn, trong chớp mắt đã dịch người sang vài bước, không kịp đánh bay mũi tên, chỉ kịp chặn ở phía trước Loan Loan...
Phụp! Mũi tên xuyên qua người, máu tươi tung tóe.
Trọng tiễn hung ác bắn thẳng vào ngực Lâu Dự để lại một lỗ lớn có thể nhìn thấy xương trắng. Cả người Lâu Dự bị quán tính mạnh mẽ đẩy bay thẳng về phía sau mấy mét, còn trên không trung đã mất tri giác, như một chiếc lá vô lực ngã xuống vực sâu.
"Lâu Dự!!!"
Loan Loan sợ mát hồn mất vía, bất chấp tính mạng nhảy ra khỏi vách núi, một tay cắm Li Quang vào vách đá, tay kia vội vàng tóm Lâu Dự nhưng lại chỉ tóm được chéo áo. Ngón tay cô bé vội vàng nắm chặt chéo áo đó, do dùng sức quá mạnh, móng tay đâm vào da thịt, máu tươi tràn ra qua kẽ tay.
Li Quang không chịu được sức nặng của hai người, cấp tốc trượt xuống dọc theo vách đá, tia lửa bắn ra không ngừng. Loan Loan nghiến răng, liều chết không chịu buông tay, hô to: "Lâu Dự, ông mau tỉnh lại, mau tỉnh lại!"
Nhưng Lâu Dự bị thương quá nặng, hôn mê bất tỉnh, treo lơ lửng trên không trung, hoàn toàn không nghe được tiếng gào như xé rách tim gan của Loan Loan.
Loan Loan cắn răng muốn kéo Lâu Dự lên nhưng không đủ sức. Cầm cực được chốc lát, chéo áo cứu mạng đó rách toạc vì không chịu được sức nặng. Lâu Dự rơi xuống như một chiếc lá rụng, rơi vào giữa dòng thác, lập tức chìm nghỉm, thậm chí còn không hề toé nước lên.
"Không!!!"
Loan Loan trợn rách khoé mắt, không hề nghĩ ngợi, rút Li Quang ra nhảy theo xuống vực sâu, vội vàng đưa tay bắt nhưng làm sao bắt được? Bóng người nho nhỏ cùng với Lâu Dự một trước một sau rơi vào dòng thác, bị thác nước nhấn chìm, cố gắng vùng vẫy một lát rồi không còn tung tích.
Giữa đất trời chỉ còn lại tiếng thác đổ ầm ầm...
"Chết rồi chứ?" Không lâu sau, một âm thanh the thé lạnh lẽo như băng vang lên trên vách núi: "Chết thì tốt".
Trên vách núi, hàng chục người mặc áo da hổ, lưng đeo cung cứng vây quanh một người đàn ông trung niên mặc trang phục màu xanh xám.
Người đàn ông trung niên đó có khuôn mặt nhẵn nhụi không râu, sắc mặt hồng hào như trẻ con, thoạt nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, huyệt thái dương nhô cao, đôi mắt chim ưng nheo lại lấp lánh tinh quang.
Một thuộc hạ nhìn xuống dưới vách đá dò xét rồi trở lại trước mặt người đàn ông trung niên, quỳ xuống: "Bẩm Hồng công công, hai người đó đã rơi xuống vách núi, chân thác nước sâu không lường được, lực va đập rất mạnh, có lẽ chết chắc rồi".
Hồng công công, Phó tổng quản Ưng Đình - tổ chức tình báo Đại Sóc, nhìn dòng thác chảy xuống, chậm rãi xoay chiếc nhẫn trên tay, yên lặng không nói. Da tay hắn mềm mại trắng muốt như phụ nữ, duy có lòng bàn tay và hổ khẩu có vết chai dày, hiển nhiên là kết quả của nhiều năm luyện cung tên.
"Lâu Dự? Thế tử Lăng Nam vương? Vừa rồi ta nghe thấy là cái tên này, có đúng là hắn không?" Trước mắt Hồng công công hiện lên hình ảnh chàng trai tuấn tú đó như một người giữ ải, chỉ dựa vào một người một đao ngăn cản mưa tên, oai phong lẫm liệt. Hắn không khỏi gật đầu, ngẫm nghĩ: "Trẻ tuổi như vậy, thần dũng như vậy, ngoài hắn thì thiên hạ này sợ rằng không tìm được người thứ hai".
Khẳng định được ý nghĩ của mình, trong lòng Hồng công công rất khoan khoái. Quả nhiên như dự liệu của hoàng thượng, thế tử Lăng Nam vương sẽ đích thân dẫn quân tới cứu. Thực ra vây quét một bộ lạc Sơn Dương tầm thường thì đâu cần đội huyền tiễn của Ưng Đình phải lên đường, còn điều cả kị binh trọng giáp của hổ bôn trung lang tướng đến nữa? Tất cả những việc điều phối binh lực này thực ra chỉ có một mục tiêu: Giết chết thế tử Lăng Nam vương Lâu Dự.
Lâu Dự đã đến núi Tuyết Phong thì chắc hẳn kị binh trọng giáp của hổ bôn trung lang tướng đã thất thủ, không biết chừng đã bị Hắc Vân kị tiêu diệt rồi.
Nhưng như vậy thì cũng có làm sao?
Chỉ cần có thể thành công giết chết thế tử Lăng Nam vương, cho dù có phải cho mười đội tám đội kị binh trọng giáp chôn cùng cũng vẫn đáng giá.
Nét cười trên mặt Hồng công công rất rõ ràng, muốn giấu cũng giấu không nổi, da mặt nhẵn nhụi mịn màng cũng hiện lên vài nếp nhăn. Vận may của mình đúng là quá tốt, đánh bậy đánh bạ lại gặp phải thế tử Lăng Nam vương và tự tay bắn thế tử Lăng Nam vương rơi xuống vách núi. Lần này về triều, long nhan chắc chắn sẽ rất vui, tặng thưởng thăng quan tiến tước là trong tầm tay. Xem ra chữ "phó" trong cái chức Phó tổng quản Ưng Đình lần này có thể bỏ đi rồi.
Nghĩ lại vẫn thấy khó mà tin được, Hồng công công đích thân tới gần vách núi lần nữa, xác nhận Lâu Dự và Loan Loan quả thật đã rơi xuống vực sâu, lại thấy dòng thác đổ như một con rồng khổng lồ, nước chảy cực xiết. Hắn hơi hài lòng, quả nhiên là đã chết mất xác, đồng thời lại cũng hơi tiếc nuối vì không bắt sống được Lâu Dự.
Nhìn sóng bạc quay cuồng dưới vách núi, Hồng công công lộ vẻ khinh thường, hừ một tiếng: "Dụng binh như thần? Dũng át tam quân? Hừ, thế thì đã sao? Cuối cùng vẫn không thoát được thần cơ diệu toán của hoàng thượng".
Nghĩ đến vị hoàng thượng nhà mình, tính tình lãnh đạm, vui giận không lộ, tuy còn trẻ tuổi nhưng thủ đoạn tâm cơ lại sâu không lường được, Hồng công công không khỏi rùng mình một cái, ngẩng mặt hành quân lễ vô cùng cung kính rồi quay sang hạ lệnh: "Cho bồ câu đưa thư về đế đô, nói thế tử Lăng Nam vương Lâu Dự của nước Lương đã bị xạ đội huyền tiễn của Ưng Đình ta bắn chết mất xác. Hoàng thượng thần cơ diệu toán, hùng tài đại lược, quả không ai bằng".
"Tuân lệnh!" Tên thuộc hạ nhận lệnh đi.
Hồng công công lại nhìn cây cầu độc mộc bên trên thác nước, nghĩ đến việc trở về liền có thể thăng quan tiến chức, tâm tình thoải mái, đắc ý vạn phần, nhẹ nhàng phủi bụi trên tay áo, cười lớn dẫn đầu rời đi.
***
Mấy ngày sau, đế đô nước Sóc.
Thái tử Minh, không, bây giờ đã là đương kim hoàng đế nước Sóc Ân Minh, ngồi trong cung điện màu xanh đen, đọc xong tấu chương hoạn quan đưa lên, trầm ngâm chốc lát rồi bình thản đặt tấu chương sang bên cạnh, đứng lên nói: "Hoài Ân, Trẫm phải ra ngoài đi lại một chút".
Thái giám cận thân Lưu Hoài Ân dạ một tiếng, cúi người bước lên vừa định truyền chỉ thì bị Ân Minh ngăn cản, nói rất lạnh nhạt: "Những người khác thì thôi, ngươi đi cùng Trẫm một lát là được rồi".
Lưu Hoài Ân ngoan ngoãn phục tùng, lặng lẽ đuổi các cung nữ thái giám bưng trà đưa nước phụng dưỡng ra ngoài, sau đó cung kính đi theo sau lưng Ân Minh ra ngoài đại điện.
Hai người một trước một sau chậm rãi đi trên liễn đạo (đường đi trong cung vua) trải ngọc thạch rất dài trước cung Hoa Thanh. Một quân một thần này thường xuyên đi dạo trong cung như vậy, các cung nữ thái giám văn võ bá quan đều đã quen, thấy hai người đi tới liền đứng xa xa cúi người thi lễ, sau khi hai người đi qua mới đứng thẳng dậy đi tiếp.
Ân Minh bắt tay sau lưng chậm rãi đi ở phía trước, Lưu Hoài Ân lặng lẽ khom người đi theo phía sau. Hai người cứ đi như vậy không nói một câu, khi đi đến đầu bên kia liễn đạo, cuối cùng Ân Minh cũng mở miệng, giọng nói không mang theo tâm tình gì: "Hồng Tam Hỉ nói hắn đã giết Lâu Dự".
Lưu Hoài Ân buông mí mắt, lông mày cũng không hề động: "Chúc mừng hoàng thượng".
Ân Minh lại bị thái độ của hắn chọc cười, chỉ Lưu Hoài Ân nói: "Ngươi lúc nào cũng thế, chúc mừng cái gì? Ngươi biết rõ là Trẫm không tin".
Lưu Hoài Ân cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt. Ân Minh cũng mặc kệ hắn, chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện: "Lâu Dự là nhân vật như thế nào, ngươi và Trẫm trong lòng đều biết rõ. Dựa vào Hồng Tam Hỉ mà đòi giết chết hắn? Đó là mơ tưởng hão huyền".
Lưu Hoài Ân nói nhỏ: "Hồng công công có tài bắn cung thông thần, không biết chừng đúng là đã may mắn lấy được tính mạng Lâu Dự".
Ân Minh ngẩng đầu nhìn lên không trung mờ tối, khoé môi mỏng lộ ra nụ cười cực kì lãnh đạm, lắc đầu nói: "Hoài Ân, Trẫm đã nói nhiều lần rồi. Ngươi không cần câu nệ như thế trước mặt Trẫm. Những lời múa mép khua môi đó không cần nói, nói nhận định chân thực của ngươi đi".
Lưu Hoài Ân hơi thẳng người lên một chút, giọng nói vẫn cung kính như cũ: "Vi thần không dám".
Ân Minh lắc đầu cười: "Trẫm lệnh ngươi nói".
Lưu Hoài Ân ngẩng đầu một góc tóc mai bạc trắng lộ ra dưới mũ hoạn quan, gương mặt đầy rẫy nếp nhăn, một người mới hơn bốn mươi tuổi mà thoạt nhìn lại già yếu như người già sáu mươi. Hắn nói bình thản: "Thần cho rằng, bất kể Lâu Dự có chết hay không, chúng ta đều có thể tạm coi hắn là một người chết".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.