Trăng Sáng Của Anh Trai Nói Tôi Bắt Nạt Cô Ta
Chương 8
Chỉ Tưởng Thuỵ Giác Liễu
10/07/2024
“Lúc đó… Tôi đang...”
Phó Hàn Thanh khó khăn phát ra vài chữ, nhưng cũng không thể nói tiếp được.
Trong lòng tôi thay anh ta bổ sung câu trả lời đó.
Lúc đó, anh ta đang tham gia một buổi tiệc đấu giá vô cùng nổi tiếng. Cùng lúc đó, là ảnh hậu Tống Thanh Vi đang lên nhận giải.
Trong 5 tiếng đó, anh ta ném 800 vạn, mua cho Tống Thanh Vi một bộ nữ trang định chế cao cấp.
Đối với cô ta, thì dệt gấm thêu hoa, không tiếc.
Đối với tôi, đến giúp đỡ khi gặp nạn, cũng không đồng ý giúp.
Anh ta rõ ràng nhìn thấy tin nhắn cầu cứu của tôi.
Nhưng lại ôm suy nghĩ “trừng phạt tôi” trong đầu, mặc cho mấy tên côn đồ đó tùy ý hành hạ, làm nhục tôi.
Cho đến khi tôi bị c.h.ế.t cóng trong kho lạnh.
Nghĩ đến đây, Phó Hàn Thanh từ từ dựa vào tường ngồi xổm xuống.”
Phát ra những tiếng khóc vỡ vụn từ trong lồng ngực.
“Kinh Mặc...”
“Anh sai rồi...”
“Anh đã sai rồi...”
11. Cảnh sát rất nhanh điều tra được nhóm côn đồ tóc vàng đang lẩn trốn ở tỉnh lân cận.
Tên tóc vàng vừa nghe nói phải đền mạng, liền bị dọa sợ, gấp gáp khai ra người xúi giục sau lưng.
“Là Phó tổng, là Phó Hàn Thanh bảo tôi làm đó! Nếu không thì tôi nào dám có gan lớn như thế, nào dám xuống tay với đại tiểu thư tập đoàn họ Tống chứ!”
Trong phòng thẩm vấn.
Phó Hàn Thanh hai mắt đỏ hoe, cánh tay nổi gân xanh.
Nếu như không phải cảnh sát kéo anh ta lại, chỉ sợ anh ta đã lao đến, xé nát tên tóc vàng thành từng mảnh rồi.
“Tôi chỉ bảo anh dọa cô ấy một chút, cho cô ấy một bài học thôi!”
“...Tôi bảo anh bắt nạt cô ấy, đâu có bảo anh làm nhục cô ấy, có bảo anh g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy đâu chứ!”
Phó Hàn Thanh gào lên giận giữ, đến cuối cùng, giọng nói thậm chí còn có chút nghẹn ngào.
“Cô ấy chỉ mới 24 tuổi, cô ấy đang còn trẻ như thế!... Lúc c.h.ế.t ở trong kho lạnh, chắc hẳn cô ấy đã sợ hãi lắm...”
Người đàn ông không còn dáng vẻ kiêu ngạo hăng hái nữa. Bộ âu phục cao cấp trở nên nhăn nheo, mái tóc từ trước đến nay được chăm sóc vô cùng cẩn thận cũng có chút loạn. Anh ra ngây ngốc ngồi trên ghế, miệng lẩm bẩm lặp lại.
“Tôi thật sự không biết… Mọi chuyện tại sao lại trở nên như thế này...”
Cảnh sát đưa điện thoại của tên tóc vàng cho anh ta xem, công tư phân minh lạnh nhạt nói:
“Phó tiên sinh, chúng tôi điều tra được hôm Tống Kinh Mặc chết, anh đích xác có hành vi sai khiến tên tóc vàng này g.i.ế.c Tống Kinh Mặc.
Ánh mắt Phó Hàn Thanh ngỡ ngàng nhìn vào màn hình.
Anh ta nhìn thấy chính mình đã gửi đi một tin nhắn.
“Phó Hàn Thanh: Làm sạch sẽ một chút, đừng để lại dấu vết. Tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa.”
Con ngươi của Phó Hàn Thanh bỗng co rút.
“Cái này không phải tôi, sao tôi có thể...”
Nói được một nửa, có lẽ anh ta dường như nghĩ đến điều gì đó cực kì đáng sợ, sắc mặt bỗng tái nhợt.
Tên tóc vàng đang cúi đầu ngồi bên cạnh, lúc đó cũng ngước mắt lên nhìn, lộ ra một nụ cười mỉa mai kì quái.”
“Phó tổng, em gái kia của anh, mới ban đầu còn rất lợi hại. Vừa đá vừa đánh, còn nói cái gì mà anh trai tôi sẽ xé xác chúng tôi ra thành từng mảnh...”
“Nhưng khi cô ta vừa nhìn thấy dòng tin nhắn này, liền không giãy giụa nữa, để mặc cho chúng tôi chơi.
“Anh nói, lúc đó có phải cô ấy rất hận anh hay không?”
“……”
Phó Hàn Thanh giật mình ngơ ngác, suýt nữa thì không đứng vững.
Trong khoảnh khắc đó, thậm chí tôi cảm nhận được anh ta sắp vỡ tan rồi.
Nhưng cũng chỉ là trong chốc lát mà thôi.
Lúc anh ta ngẩng đầu lên một lần nữa, người đàn ông đã khôi phục lại dáng vẻ quyết đoán sát phạt như cũ.
Chỉ là trong con ngươi vẫn còn đầy những tơ m.á.u đỏ.
Giống y hệt như sát thần đến từ địa ngục vậy.
“...Hãy giúp tôi liên hệ với luật sư của tôi.”
Giọng nói của Phó Hàn Thanh bình tĩnh lại còn lịch sự.
Anh ta yêu cầu xử lý theo pháp luật, cảnh sát nhìn nhau, lui ra ngoài.
Vì thế đã bỏ qua cảnh người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ nói ra một cái tên sau cùng.
“...Tống Thanh Vi.”
Phó Hàn Thanh khó khăn phát ra vài chữ, nhưng cũng không thể nói tiếp được.
Trong lòng tôi thay anh ta bổ sung câu trả lời đó.
Lúc đó, anh ta đang tham gia một buổi tiệc đấu giá vô cùng nổi tiếng. Cùng lúc đó, là ảnh hậu Tống Thanh Vi đang lên nhận giải.
Trong 5 tiếng đó, anh ta ném 800 vạn, mua cho Tống Thanh Vi một bộ nữ trang định chế cao cấp.
Đối với cô ta, thì dệt gấm thêu hoa, không tiếc.
Đối với tôi, đến giúp đỡ khi gặp nạn, cũng không đồng ý giúp.
Anh ta rõ ràng nhìn thấy tin nhắn cầu cứu của tôi.
Nhưng lại ôm suy nghĩ “trừng phạt tôi” trong đầu, mặc cho mấy tên côn đồ đó tùy ý hành hạ, làm nhục tôi.
Cho đến khi tôi bị c.h.ế.t cóng trong kho lạnh.
Nghĩ đến đây, Phó Hàn Thanh từ từ dựa vào tường ngồi xổm xuống.”
Phát ra những tiếng khóc vỡ vụn từ trong lồng ngực.
“Kinh Mặc...”
“Anh sai rồi...”
“Anh đã sai rồi...”
11. Cảnh sát rất nhanh điều tra được nhóm côn đồ tóc vàng đang lẩn trốn ở tỉnh lân cận.
Tên tóc vàng vừa nghe nói phải đền mạng, liền bị dọa sợ, gấp gáp khai ra người xúi giục sau lưng.
“Là Phó tổng, là Phó Hàn Thanh bảo tôi làm đó! Nếu không thì tôi nào dám có gan lớn như thế, nào dám xuống tay với đại tiểu thư tập đoàn họ Tống chứ!”
Trong phòng thẩm vấn.
Phó Hàn Thanh hai mắt đỏ hoe, cánh tay nổi gân xanh.
Nếu như không phải cảnh sát kéo anh ta lại, chỉ sợ anh ta đã lao đến, xé nát tên tóc vàng thành từng mảnh rồi.
“Tôi chỉ bảo anh dọa cô ấy một chút, cho cô ấy một bài học thôi!”
“...Tôi bảo anh bắt nạt cô ấy, đâu có bảo anh làm nhục cô ấy, có bảo anh g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy đâu chứ!”
Phó Hàn Thanh gào lên giận giữ, đến cuối cùng, giọng nói thậm chí còn có chút nghẹn ngào.
“Cô ấy chỉ mới 24 tuổi, cô ấy đang còn trẻ như thế!... Lúc c.h.ế.t ở trong kho lạnh, chắc hẳn cô ấy đã sợ hãi lắm...”
Người đàn ông không còn dáng vẻ kiêu ngạo hăng hái nữa. Bộ âu phục cao cấp trở nên nhăn nheo, mái tóc từ trước đến nay được chăm sóc vô cùng cẩn thận cũng có chút loạn. Anh ra ngây ngốc ngồi trên ghế, miệng lẩm bẩm lặp lại.
“Tôi thật sự không biết… Mọi chuyện tại sao lại trở nên như thế này...”
Cảnh sát đưa điện thoại của tên tóc vàng cho anh ta xem, công tư phân minh lạnh nhạt nói:
“Phó tiên sinh, chúng tôi điều tra được hôm Tống Kinh Mặc chết, anh đích xác có hành vi sai khiến tên tóc vàng này g.i.ế.c Tống Kinh Mặc.
Ánh mắt Phó Hàn Thanh ngỡ ngàng nhìn vào màn hình.
Anh ta nhìn thấy chính mình đã gửi đi một tin nhắn.
“Phó Hàn Thanh: Làm sạch sẽ một chút, đừng để lại dấu vết. Tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa.”
Con ngươi của Phó Hàn Thanh bỗng co rút.
“Cái này không phải tôi, sao tôi có thể...”
Nói được một nửa, có lẽ anh ta dường như nghĩ đến điều gì đó cực kì đáng sợ, sắc mặt bỗng tái nhợt.
Tên tóc vàng đang cúi đầu ngồi bên cạnh, lúc đó cũng ngước mắt lên nhìn, lộ ra một nụ cười mỉa mai kì quái.”
“Phó tổng, em gái kia của anh, mới ban đầu còn rất lợi hại. Vừa đá vừa đánh, còn nói cái gì mà anh trai tôi sẽ xé xác chúng tôi ra thành từng mảnh...”
“Nhưng khi cô ta vừa nhìn thấy dòng tin nhắn này, liền không giãy giụa nữa, để mặc cho chúng tôi chơi.
“Anh nói, lúc đó có phải cô ấy rất hận anh hay không?”
“……”
Phó Hàn Thanh giật mình ngơ ngác, suýt nữa thì không đứng vững.
Trong khoảnh khắc đó, thậm chí tôi cảm nhận được anh ta sắp vỡ tan rồi.
Nhưng cũng chỉ là trong chốc lát mà thôi.
Lúc anh ta ngẩng đầu lên một lần nữa, người đàn ông đã khôi phục lại dáng vẻ quyết đoán sát phạt như cũ.
Chỉ là trong con ngươi vẫn còn đầy những tơ m.á.u đỏ.
Giống y hệt như sát thần đến từ địa ngục vậy.
“...Hãy giúp tôi liên hệ với luật sư của tôi.”
Giọng nói của Phó Hàn Thanh bình tĩnh lại còn lịch sự.
Anh ta yêu cầu xử lý theo pháp luật, cảnh sát nhìn nhau, lui ra ngoài.
Vì thế đã bỏ qua cảnh người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ nói ra một cái tên sau cùng.
“...Tống Thanh Vi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.