Trăng Sáng Của Anh Trai Nói Tôi Bắt Nạt Cô Ta
Chương 11: Kết
Chỉ Tưởng Thuỵ Giác Liễu
10/07/2024
Tôi nhìn dáng vẻ đau khổ đến tuyệt vọng của anh ta, trong lòng cũng không có chút d.a.o động nào.
Đến lúc này, anh ta vẫn còn đang tính toán đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên người Tống Thanh Vi.
Tống Thanh Vi làm những chuyện độc ác kia không sai.
Nhưng lúc cô ta dùng d.a.o rạch lên mặt mình, rồi vu oan giá họa cho tôi, lúc giả vờ bản thân bị tôi đẩy xuống lầu, ngã bị thương nặng, lúc nói tôi thuê mấy tên côn đồ làm nhục cô ta.
Phó Hàn Thanh làm một người anh trai luôn luôn ở bên cạnh tôi, nhưng đã từng tin tưởng tôi hay chưa?
Anh ta là một người ngoài quan sát lạnh lùng.
Nhưng anh ta cũng là người gián tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t tôi.
Nếu như không có sự giúp đỡ của Tống gia, cả đời anh ta cũng chỉ là một đứa trẻ tự ti bẩn thỉu ở trong cô nhi viện.
Nếu như không có sự tin tưởng của tôi, anh ta cũng không có cơ hội để đánh tráo, dẫm đạp tập đoàn Tống thị xuống, thành lập nên đế quốc thương mại tập đoàn Phó thị của anh ta.
Chính tình yêu của tôi và sự xem trọng của nhà họ Tống vì anh ta mà bao bọc dát vàng, đã làm anh ta trở thành người tài giỏi, tự phụ và giả tạo… Khiến anh ta sau này đã trở thành dáng vẻ hoàn toàn khác.
Nhưng mà, anh ta cũng không có nói sai.
Anh ta và Tống Thanh Vi giống nhau, cho là dáng vẻ giả vờ đáng thương vô hại, nhưng trong xương tủy vẫn là một con rắn ích kỉ thâm độc.
Tôi nhếch mép, ánh mắt nhìn về phía anh ta vô cùng thờ ơ.
Chỉ trách tôi lúc đầu đã nhìn nhầm người rồi.
15.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, phần lớn người hâm mộ của Tống Thanh Vi đều đã thoát fan trở thành anti, danh tiếng của cô ta trực tiếp rớt xuống đáy.
Tống Thanh Vi hoàn toàn điên rồi.
Bởi vì không thể bắt giam, nên cô ta được Phó Hàn Thanh chăm sóc đặc biệt, đưa đến một viện tâm thần tư nhân.
Chiếc xe hơi vừa dừng ở cửa bệnh viện, đã có thể nghe thấy những tiếng la hét vô cùng chói tai từ bên trong phát ra, khủng bố như dưới địa ngục.
Tống Thanh Vi điên cuồng giãy giụa, có ý muốn chạy trốn, nhưng bị Phó Hàn Thanh vô tình ấn xuống.
“Tống Thanh Vi, cô cứ yên tâm ở lại đây, cố, gắng, hưởng, thụ, nửa, đời, sau, đi.”
Phó Hàn Thanh ghé sát vào tai cô ta, nhấn mạnh từng chữ.
Tống Thanh Vi sợ hãi run lên cầm cập, hôn mê ngã xuống.
Lúc này Phó Hàn Thanh mới chán ghét buông tay ra, dặn dò người bên cạnh.
“Đưa vào đi.”
……
Chiếc xe hơi tiếp tục lên đường.
Hành trình lần này là nhà tang lễ.
Phó Hàn Thanh vì tôi mà đặt một quan tài bằng đá pha lê. Thi thể của tôi nằm ở giữa vô số những cánh hoa hồng xinh đẹp, giống như người đẹp đang ngủ yên vậy.
Anh ta lặng lẽ đứng ở bên cạnh chiếc quan tài, một hồi lâu, cúi đầu xuống hôn lên ngón tay lạnh như băng của tôi.
Bên ngoài cửa bỗng nhiên ồn ào.
Một nhóm người mặc trang phục cảnh sát đi vào.
Phó Hàn Thanh nhắm mắt làm ngơ, nhìn chăm chú khuôn mặt của tôi không nỡ, hôn một cái lên trán tôi.
Sau đó, mới không chậm rãi xoay người.
Anh ta quần áo chỉnh tề, ngọc thụ lâm phong, giống như là đang tham gia một buổi yến hội cao cấp nào đó.
Để mặc cho cảnh sát đeo còng tay lên cổ tay anh ta.
“Phó tiên sinh, anh bị nghi ngờ tội cố ý g.i.ế.c người, mời anh đi cùng chúng tôi một chuyến.” Tôi lạnh nhạt nhìn tất cả mọi thứ, trong lòng đã không có bất kì gợn sóng nào.
Cho đến trước khi lên xe cảnh sát.
Phó Hàn Thanh bỗng quay đầu lại, ánh mắt giống như thật sự nhìn thấy tôi.
Anh ta lẽ nào… Có thể nhìn thấy tôi sao?
Tôi hoảng hốt một cái.
Phó Hàn Thanh nhìn chằm chằm về phía tôi, dịu dàng cong môi, mở khẩu hình không phát ra tiếng.
“Kinh Mặc, đợi anh.”
“Đợi anh sau khi chuộc hết mọi tội lỗi, sẽ đến tìm em.”
16.
Phó Hàn Thanh bị phán 13 năm tù.
Trong thời gian dài đằng đẵng đó, mặc dù tôi sớm đã buông bỏ hết những chấp niệm yêu hận, nhưng vì không muốn làm người, mà cứ chậm chạp không tiến vào luân hồi.
Cứ như vậy làm một cơn gió, thỏa sức dạo chơi trong nhân gian.
13 năm sau.
Phó Hàn Thanh cái tên đã lâu không nghe thấy này, lại một lần nữa nổi lên ở kinh thành.
Vị CEO trẻ tuổi tài năng một thời của tập đoàn Phó thị, ngày thứ 2 sau khi vừa ra khỏi tù, đã được phát hiện c.h.ế.t ở trong nhà.
Anh ta tự sát, c.ắ.t c.ổ tay.
Linh hồn của tôi du đãng ở đầu đường cuối ngõ, nghe những lời bàn tán của mọi người, bỗng có chút hoang mang.
Mãi tới khi một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
“Kinh Mặc...”
“...Anh trai đã đích thân đến chuộc tội với em đây.”
[Hoàn]
Đến lúc này, anh ta vẫn còn đang tính toán đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên người Tống Thanh Vi.
Tống Thanh Vi làm những chuyện độc ác kia không sai.
Nhưng lúc cô ta dùng d.a.o rạch lên mặt mình, rồi vu oan giá họa cho tôi, lúc giả vờ bản thân bị tôi đẩy xuống lầu, ngã bị thương nặng, lúc nói tôi thuê mấy tên côn đồ làm nhục cô ta.
Phó Hàn Thanh làm một người anh trai luôn luôn ở bên cạnh tôi, nhưng đã từng tin tưởng tôi hay chưa?
Anh ta là một người ngoài quan sát lạnh lùng.
Nhưng anh ta cũng là người gián tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t tôi.
Nếu như không có sự giúp đỡ của Tống gia, cả đời anh ta cũng chỉ là một đứa trẻ tự ti bẩn thỉu ở trong cô nhi viện.
Nếu như không có sự tin tưởng của tôi, anh ta cũng không có cơ hội để đánh tráo, dẫm đạp tập đoàn Tống thị xuống, thành lập nên đế quốc thương mại tập đoàn Phó thị của anh ta.
Chính tình yêu của tôi và sự xem trọng của nhà họ Tống vì anh ta mà bao bọc dát vàng, đã làm anh ta trở thành người tài giỏi, tự phụ và giả tạo… Khiến anh ta sau này đã trở thành dáng vẻ hoàn toàn khác.
Nhưng mà, anh ta cũng không có nói sai.
Anh ta và Tống Thanh Vi giống nhau, cho là dáng vẻ giả vờ đáng thương vô hại, nhưng trong xương tủy vẫn là một con rắn ích kỉ thâm độc.
Tôi nhếch mép, ánh mắt nhìn về phía anh ta vô cùng thờ ơ.
Chỉ trách tôi lúc đầu đã nhìn nhầm người rồi.
15.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, phần lớn người hâm mộ của Tống Thanh Vi đều đã thoát fan trở thành anti, danh tiếng của cô ta trực tiếp rớt xuống đáy.
Tống Thanh Vi hoàn toàn điên rồi.
Bởi vì không thể bắt giam, nên cô ta được Phó Hàn Thanh chăm sóc đặc biệt, đưa đến một viện tâm thần tư nhân.
Chiếc xe hơi vừa dừng ở cửa bệnh viện, đã có thể nghe thấy những tiếng la hét vô cùng chói tai từ bên trong phát ra, khủng bố như dưới địa ngục.
Tống Thanh Vi điên cuồng giãy giụa, có ý muốn chạy trốn, nhưng bị Phó Hàn Thanh vô tình ấn xuống.
“Tống Thanh Vi, cô cứ yên tâm ở lại đây, cố, gắng, hưởng, thụ, nửa, đời, sau, đi.”
Phó Hàn Thanh ghé sát vào tai cô ta, nhấn mạnh từng chữ.
Tống Thanh Vi sợ hãi run lên cầm cập, hôn mê ngã xuống.
Lúc này Phó Hàn Thanh mới chán ghét buông tay ra, dặn dò người bên cạnh.
“Đưa vào đi.”
……
Chiếc xe hơi tiếp tục lên đường.
Hành trình lần này là nhà tang lễ.
Phó Hàn Thanh vì tôi mà đặt một quan tài bằng đá pha lê. Thi thể của tôi nằm ở giữa vô số những cánh hoa hồng xinh đẹp, giống như người đẹp đang ngủ yên vậy.
Anh ta lặng lẽ đứng ở bên cạnh chiếc quan tài, một hồi lâu, cúi đầu xuống hôn lên ngón tay lạnh như băng của tôi.
Bên ngoài cửa bỗng nhiên ồn ào.
Một nhóm người mặc trang phục cảnh sát đi vào.
Phó Hàn Thanh nhắm mắt làm ngơ, nhìn chăm chú khuôn mặt của tôi không nỡ, hôn một cái lên trán tôi.
Sau đó, mới không chậm rãi xoay người.
Anh ta quần áo chỉnh tề, ngọc thụ lâm phong, giống như là đang tham gia một buổi yến hội cao cấp nào đó.
Để mặc cho cảnh sát đeo còng tay lên cổ tay anh ta.
“Phó tiên sinh, anh bị nghi ngờ tội cố ý g.i.ế.c người, mời anh đi cùng chúng tôi một chuyến.” Tôi lạnh nhạt nhìn tất cả mọi thứ, trong lòng đã không có bất kì gợn sóng nào.
Cho đến trước khi lên xe cảnh sát.
Phó Hàn Thanh bỗng quay đầu lại, ánh mắt giống như thật sự nhìn thấy tôi.
Anh ta lẽ nào… Có thể nhìn thấy tôi sao?
Tôi hoảng hốt một cái.
Phó Hàn Thanh nhìn chằm chằm về phía tôi, dịu dàng cong môi, mở khẩu hình không phát ra tiếng.
“Kinh Mặc, đợi anh.”
“Đợi anh sau khi chuộc hết mọi tội lỗi, sẽ đến tìm em.”
16.
Phó Hàn Thanh bị phán 13 năm tù.
Trong thời gian dài đằng đẵng đó, mặc dù tôi sớm đã buông bỏ hết những chấp niệm yêu hận, nhưng vì không muốn làm người, mà cứ chậm chạp không tiến vào luân hồi.
Cứ như vậy làm một cơn gió, thỏa sức dạo chơi trong nhân gian.
13 năm sau.
Phó Hàn Thanh cái tên đã lâu không nghe thấy này, lại một lần nữa nổi lên ở kinh thành.
Vị CEO trẻ tuổi tài năng một thời của tập đoàn Phó thị, ngày thứ 2 sau khi vừa ra khỏi tù, đã được phát hiện c.h.ế.t ở trong nhà.
Anh ta tự sát, c.ắ.t c.ổ tay.
Linh hồn của tôi du đãng ở đầu đường cuối ngõ, nghe những lời bàn tán của mọi người, bỗng có chút hoang mang.
Mãi tới khi một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
“Kinh Mặc...”
“...Anh trai đã đích thân đến chuộc tội với em đây.”
[Hoàn]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.