Chương 3
Nhiên Dư
22/11/2024
Giọng nói này hết sức quen thuộc với Tần Tranh.
Cho tới bây giờ trong điện thoại của cô vẫn còn đoạn ghi âm anh đọc bài mà ngày trước cô lén ghi lại.
Đó là trong một hoạt động do khoa lồng tiếng của trường tổ chức, mỗi giọng nói đều làm người nghe phải rung động.
Trong mỗi học kỳ, mỗi tuần đoàn khoa sẽ tổ chức hoạt động, những sinh viên có chất giọng hay sẽ được mời tới tham dự.
Lúc đến lượt Tần Tranh, cô cũng có chút do dự là có nên gọi Việt Triêu Tịch không, bởi vì giọng nói của anh thật sự rất êm tai.
Khi nói chuyện bình thường âm thanh trong trẻo, khi nghiêm túc đọc bài lại có chút ưu nhã từ tính.
Chỉ tiếc là, cuối cùng cô cũng không đủ dũng khí để mời Việt Triêu Tịch, cô mời Hà Cạnh Thao.
Kết quả là ngày diễn ra hoạt động đó cô vẫn gặp Việt Triêu Tịch, người khác đã mời anh tới.
Những bảng hiệu trên đường lớn dần dần tắt hết đèn, chỉ còn ánh đèn đường chói lọi chiếu xuống, kéo dài cái bóng của bọn họ.
Tần Tranh lấy lại bình tĩnh, cô hít sâu một hơi rồi quay người lại.
Chợt thấy Việt Triêu Tịch đang đứng bên cạnh một chiếc xe màu đen, dáng vẻ hờ hững đút tay vào túi quần, đứng ở xa xa nhìn cô.
Nếu so với lúc anh vừa tới, thì khi anh có chút men say trong người lại có vẻ lười biếng tùy ý hơn.
Vài sợi tóc đen nhánh rũ xuống trán, bị ánh đèn chiếu lên nên có bóng mờ nhạt, lộ ra vài phần bất kham.
“Đi chưa?” Anh mở cửa xe cho cô.
Tần Tranh nắm chặt túi xách trong tay, đi về phía anh: “Làm phiền cậu rồi.”
Lúc ngửi được mùi rượu trên người anh, cô không khỏi ngước mặt lên nhìn lướt qua khuôn mặt tuấn lãng kia.
Vừa nãy, hình như anh uống cũng không ít.
“Cậu ở đâu?”
Men rượu làm giọng nói của anh hơi hơi khàn đi, cho người nghe cảm giác có chút dụ hoặc.
Tần Tranh ngẩn người vài giây, sau đó mới nói địa chỉ cho tài xế đang ngồi phía trước.
Trong không gian nhỏ hẹp, mùi rượu trên người hai người trộn lẫn vào nhau, thời tiết đầu xuân vốn dĩ hơi lạnh, Tần Tranh lại cảm thấy có chút nóng.
Cô từ từ hạ cửa sổ xe xuống, để gió đêm mát lạnh thổi vào, mắt nhìn ra bên ngoài xe.
Gió nhẹ thổi qua cánh hoa anh đào ven đường, vài cánh hoa theo gió bay vào trong xe, dính lên góc áo của cô.
Tần Tranh duỗi tay lấy xuống, ngón tay nhẹ nhàng vân vê, cảm nhận sự trơn mịn của cánh hoa.
“Trở về được bao lâu rồi?”
Việt Triêu Tịch đánh vỡ bầu không khí trầm mặc của hai người.
“Tháng 11 năm trước, cũng được nửa năm rồi.” Tần Tranh quay đầu sang, nhẹ giọng trả lời.
Việt Triêu Tịch dựa người vào ghế xe, đầu hơi ngửa lên, kéo cà vạt xuống một chút.
“Vậy mà không nghe cậu nói gì.”
Nghe anh nói thế, Tần Tranh khẽ chớp mắt.
Rõ ràng bọn họ đã không còn liên lạc với nhau từ lâu, Wechat của Việt Triêu Tịch cũng bị cô chặn vào đêm đó.
Đến nay cũng được ba năm rồi.
Hai người cách nhau rất gần, ánh mắt Tần Tranh lướt qua cổ anh.
Cà vạt bị anh kéo xuống gần hết, cúc áo ở cổ áo cũng đã mở ra, lộ ra da thịt bóng loáng bên trong.
Cô liếc mắt nhìn xương quai xanh vừa thẳng vừa sâu của anh, trái tim bỗng chốc gia tăng nhịp đập, làm cho lồng ngực của cô phát đau.
Việt Triêu Tịch vân vê huyệt thái dương, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Tần Tranh, Tần Tranh nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Việt Triêu Tịch liếc thấy sắc mặt của cô đỏ bừng, anh ho nhẹ một tiếng: “Hồi nãy uống nhiều lắm sao?”
Cô hơi dựa vào ghế, khẽ động đậy cơ thể: “Vẫn ổn.”
Cô cũng không uống nhiều lắm, chỉ là sau đó có uống thêm rượu vang, bốc chậm nhưng rất mạnh.
Bây giờ cô lại đang gần trong gang tấc với Việt Triêu Tịch, bỗng chốc lại cảm thấy đầu óc trở nên mê mang.
“Say rồi à?”
Người anh hơi nghiêng về phía cô, mùi rượu kết hợp với hơi thở cực nóng trực tiếp ập đến.
Lúc này, Tần Tranh mới thật sự có cảm giác say, rõ ràng là anh tới gần cô nên mới làm cô say.
“Có chút.” Cô làm ra vẻ tỉnh táo.
Anh nhàn nhạt liếc nhìn cô, cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Dáng vẻ lười biếng khác hoàn toàn so với những gì cô biết trước đây, nhưng đều khiến cô rung động.
Khóe mắt Tần Tranh hơi ẩm ướt, thì ra đã nhiều năm trôi qua nhưng cô vẫn thích anh đến thế, không chỉ không bớt đi mà còn từ từ tăng thêm.
Sắc mặt Việt Triêu Tịch cũng ửng đỏ, ánh mắt có chút mê ly, có một loại lười biếng khác với trước đây.
“Bây giờ đang sống ở đâu?”
Anh nhớ rõ ba năm trước, Tần Tranh sống trong căn hộ nhỏ mà bố mẹ đã mua cho cô lúc cô vừa bắt đầu đại học, đến năm thứ tư mới chính thức bàn giao, cô sống ở đó được hơn một năm.
Sau đó Tần Tranh được điều động công tác tới Thanh Đồng, lúc anh đến tìm cô, cô đã không còn ở căn hộ đó nữa.
“Ký túc xá của công ty.”
Lần này trở về, việc đầu tiên Tần Tranh làm là đăng ký ký túc xá của công ty.
Ký túc xá công ty cô không tập trung ở một chỗ mà được phân bố ở khắp nơi trong nội thành.
Tuy rằng Tần Tranh cảm thấy mình không cần phải giải thích, nhưng vẫn muốn nói rõ một chút.
“Hợp đồng cho thuê căn hộ vẫn chưa hết hạn.”
Vừa nói xong, xe cũng vừa vặn tới nơi, Tần Tranh nói một câu: “Cảm ơn.”
Cô bước xuống xe, Việt Triêu Tịch cũng bước xuống theo cô.
Mấy năm không gặp, cho dù quan hệ trước đây của bọn họ không được tốt nhưng để nói vài câu với nhau cũng không phải chuyện to tát gì.
Tần Tranh cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, trong đầu nhớ lại lời nói lúc nãy của Việt Triêu Tịch.
“Bây giờ tôi vẫn độc thân.”
Cô lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn anh.
“Cậu có muốn lên ngồi một lát không?”
Cho tới bây giờ trong điện thoại của cô vẫn còn đoạn ghi âm anh đọc bài mà ngày trước cô lén ghi lại.
Đó là trong một hoạt động do khoa lồng tiếng của trường tổ chức, mỗi giọng nói đều làm người nghe phải rung động.
Trong mỗi học kỳ, mỗi tuần đoàn khoa sẽ tổ chức hoạt động, những sinh viên có chất giọng hay sẽ được mời tới tham dự.
Lúc đến lượt Tần Tranh, cô cũng có chút do dự là có nên gọi Việt Triêu Tịch không, bởi vì giọng nói của anh thật sự rất êm tai.
Khi nói chuyện bình thường âm thanh trong trẻo, khi nghiêm túc đọc bài lại có chút ưu nhã từ tính.
Chỉ tiếc là, cuối cùng cô cũng không đủ dũng khí để mời Việt Triêu Tịch, cô mời Hà Cạnh Thao.
Kết quả là ngày diễn ra hoạt động đó cô vẫn gặp Việt Triêu Tịch, người khác đã mời anh tới.
Những bảng hiệu trên đường lớn dần dần tắt hết đèn, chỉ còn ánh đèn đường chói lọi chiếu xuống, kéo dài cái bóng của bọn họ.
Tần Tranh lấy lại bình tĩnh, cô hít sâu một hơi rồi quay người lại.
Chợt thấy Việt Triêu Tịch đang đứng bên cạnh một chiếc xe màu đen, dáng vẻ hờ hững đút tay vào túi quần, đứng ở xa xa nhìn cô.
Nếu so với lúc anh vừa tới, thì khi anh có chút men say trong người lại có vẻ lười biếng tùy ý hơn.
Vài sợi tóc đen nhánh rũ xuống trán, bị ánh đèn chiếu lên nên có bóng mờ nhạt, lộ ra vài phần bất kham.
“Đi chưa?” Anh mở cửa xe cho cô.
Tần Tranh nắm chặt túi xách trong tay, đi về phía anh: “Làm phiền cậu rồi.”
Lúc ngửi được mùi rượu trên người anh, cô không khỏi ngước mặt lên nhìn lướt qua khuôn mặt tuấn lãng kia.
Vừa nãy, hình như anh uống cũng không ít.
“Cậu ở đâu?”
Men rượu làm giọng nói của anh hơi hơi khàn đi, cho người nghe cảm giác có chút dụ hoặc.
Tần Tranh ngẩn người vài giây, sau đó mới nói địa chỉ cho tài xế đang ngồi phía trước.
Trong không gian nhỏ hẹp, mùi rượu trên người hai người trộn lẫn vào nhau, thời tiết đầu xuân vốn dĩ hơi lạnh, Tần Tranh lại cảm thấy có chút nóng.
Cô từ từ hạ cửa sổ xe xuống, để gió đêm mát lạnh thổi vào, mắt nhìn ra bên ngoài xe.
Gió nhẹ thổi qua cánh hoa anh đào ven đường, vài cánh hoa theo gió bay vào trong xe, dính lên góc áo của cô.
Tần Tranh duỗi tay lấy xuống, ngón tay nhẹ nhàng vân vê, cảm nhận sự trơn mịn của cánh hoa.
“Trở về được bao lâu rồi?”
Việt Triêu Tịch đánh vỡ bầu không khí trầm mặc của hai người.
“Tháng 11 năm trước, cũng được nửa năm rồi.” Tần Tranh quay đầu sang, nhẹ giọng trả lời.
Việt Triêu Tịch dựa người vào ghế xe, đầu hơi ngửa lên, kéo cà vạt xuống một chút.
“Vậy mà không nghe cậu nói gì.”
Nghe anh nói thế, Tần Tranh khẽ chớp mắt.
Rõ ràng bọn họ đã không còn liên lạc với nhau từ lâu, Wechat của Việt Triêu Tịch cũng bị cô chặn vào đêm đó.
Đến nay cũng được ba năm rồi.
Hai người cách nhau rất gần, ánh mắt Tần Tranh lướt qua cổ anh.
Cà vạt bị anh kéo xuống gần hết, cúc áo ở cổ áo cũng đã mở ra, lộ ra da thịt bóng loáng bên trong.
Cô liếc mắt nhìn xương quai xanh vừa thẳng vừa sâu của anh, trái tim bỗng chốc gia tăng nhịp đập, làm cho lồng ngực của cô phát đau.
Việt Triêu Tịch vân vê huyệt thái dương, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Tần Tranh, Tần Tranh nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Việt Triêu Tịch liếc thấy sắc mặt của cô đỏ bừng, anh ho nhẹ một tiếng: “Hồi nãy uống nhiều lắm sao?”
Cô hơi dựa vào ghế, khẽ động đậy cơ thể: “Vẫn ổn.”
Cô cũng không uống nhiều lắm, chỉ là sau đó có uống thêm rượu vang, bốc chậm nhưng rất mạnh.
Bây giờ cô lại đang gần trong gang tấc với Việt Triêu Tịch, bỗng chốc lại cảm thấy đầu óc trở nên mê mang.
“Say rồi à?”
Người anh hơi nghiêng về phía cô, mùi rượu kết hợp với hơi thở cực nóng trực tiếp ập đến.
Lúc này, Tần Tranh mới thật sự có cảm giác say, rõ ràng là anh tới gần cô nên mới làm cô say.
“Có chút.” Cô làm ra vẻ tỉnh táo.
Anh nhàn nhạt liếc nhìn cô, cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Dáng vẻ lười biếng khác hoàn toàn so với những gì cô biết trước đây, nhưng đều khiến cô rung động.
Khóe mắt Tần Tranh hơi ẩm ướt, thì ra đã nhiều năm trôi qua nhưng cô vẫn thích anh đến thế, không chỉ không bớt đi mà còn từ từ tăng thêm.
Sắc mặt Việt Triêu Tịch cũng ửng đỏ, ánh mắt có chút mê ly, có một loại lười biếng khác với trước đây.
“Bây giờ đang sống ở đâu?”
Anh nhớ rõ ba năm trước, Tần Tranh sống trong căn hộ nhỏ mà bố mẹ đã mua cho cô lúc cô vừa bắt đầu đại học, đến năm thứ tư mới chính thức bàn giao, cô sống ở đó được hơn một năm.
Sau đó Tần Tranh được điều động công tác tới Thanh Đồng, lúc anh đến tìm cô, cô đã không còn ở căn hộ đó nữa.
“Ký túc xá của công ty.”
Lần này trở về, việc đầu tiên Tần Tranh làm là đăng ký ký túc xá của công ty.
Ký túc xá công ty cô không tập trung ở một chỗ mà được phân bố ở khắp nơi trong nội thành.
Tuy rằng Tần Tranh cảm thấy mình không cần phải giải thích, nhưng vẫn muốn nói rõ một chút.
“Hợp đồng cho thuê căn hộ vẫn chưa hết hạn.”
Vừa nói xong, xe cũng vừa vặn tới nơi, Tần Tranh nói một câu: “Cảm ơn.”
Cô bước xuống xe, Việt Triêu Tịch cũng bước xuống theo cô.
Mấy năm không gặp, cho dù quan hệ trước đây của bọn họ không được tốt nhưng để nói vài câu với nhau cũng không phải chuyện to tát gì.
Tần Tranh cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, trong đầu nhớ lại lời nói lúc nãy của Việt Triêu Tịch.
“Bây giờ tôi vẫn độc thân.”
Cô lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn anh.
“Cậu có muốn lên ngồi một lát không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.