Chương 55
Nhiên Dư
22/11/2024
Ngày Tần Tranh trở về, qua giữa trưa, cô kéo hành lý chuẩn bị đi tới bến xe.
Mới ra đầu thôn thì nhìn thấy một chiếc xe màu đen quen mắt.
Cô ngẩn người, cửa sổ xe hạ xuống, người lái xe là tài xế riêng của Việt Triêu Tịch, đặc biệt qua đây để đón cô.
Sau khi lên xe, cô bèn gọi điện cho Việt Triêu Tịch: “Em lên xe rồi.”
“Ngày kia đi làm sao?”
“Đúng vậy.”
Việt Triêu Tịch im lặng, sau đó lại nói: “Nghe nói em muốn dọn về chung cư, đã sắp xếp ổn chưa?”
“Đêm nay ở tạm một đêm, ngày mai sẽ bắt đầu sắp xếp lại.”
Đường trở về Giang Thành phải đi qua nội thành Thanh Đồng, xe vừa hay chạy ngang cổng trường học, cánh hoa lam doanh theo cơn gió rơi vào bên trong xe.
Tần Tranh vân vê cánh hoa, nhìn ra bên ngoài, không trung đều là màu tím lam.
Đầu dây bên kia đang im lặng bỗng lên tiếng: “Nếu không, đêm nay em cứ ở chỗ anh đỡ, ngày mai rồi trở về sắp xếp?”
“Đi tới đi lui phiền phức lắm…”
Tần Tranh cười cười, vừa định từ chối, Việt Triêu Tịch đột nhiên nói tiếp: “Anh nhớ em.”
Hô hấp của cô như dừng lại, ngón tay đang cầm điện thoại cũng bắt đầu tê dại, bên tai nghe tiếng hít thở của người ở đầu dây bên kia: “Em biết rồi.”
“Được không?”
Tần Tranh cảm thấy mặt cô bắt đầu nóng lên: “Ừm.”
Tài xế chạy xe về hồ Kính, Việt Triêu Tịch gửi cho cô mật khẩu khóa điện tử, cũng nói với cô là anh sẽ trở về ăn cơm tối.
Tần Tranh mở tủ lạnh ra, đồ ăn bên trong đầy kín như trước đó, hạn cũng còn rất mới. Cô nghĩ cô cần phải nhắc nhở Việt Triêu Tịch một chút, không nên lãng phí như vậy.
Cô suy nghĩ một hồi, sau đó lấy hai lát thịt thăn từ trong ngăn đông ra, dùng lò vi sóng rã đông, sau đó rắc muối lên.
Cô nhớ hương vị lúc ăn ở công viên giải trí năm đó, không có hương thảo, cô đành phải rải tiêu nhuyễn nhiều thêm một chút.
Cô bắt đầu hầm một nồi thịt bò, tiếp đó cắt cà rốt, cà chua, khoai tây, hành tây thành khối, chuẩn bị làm món súp rau củ.
Thấy bên trong tủ lạnh có một hộp nấm Matsutake mới, cô quyết định cắt thành từng miếng để chiên với bơ, sau đó lại hầm với chân giò hun khói.
Cho đến khi cô làm xong mọi thứ thì sắc trời cũng dần tối, cô đi tới bên cửa sổ sát đất, ngắm nhìn mặt trời ngả về phía tây, ánh nắng đỏ rực dừng bên cạnh kệ sách, ánh mắt cô cũng lướt qua đó.
Cô không biết Việt Triêu Tịch bình thường thích đọc thể loại sách nào, nhưng trên kệ sách có đủ các loại sách, cô cũng không biết anh có thời gian để đọc nhiều như vậy không.
Ánh mắt cô dừng lại ở một quyển sách nằm phía trên, góc giấy bị cong lên, có lẽ anh thường xuyên xem qua.
<Nỗi muộn phiền của người trẻ tuổi>.
Cô không kìm nén được sự tò mò, rút quyển sách đó ra. Cô biết đây là câu chuyện của một cặp đôi yêu nhưng không đến được với nhau.
Cô vừa mở ra đã lật đến trang giữa cuốn sách, bởi vì ở đó có nhét một bức thư.
Bức thư quen thuộc, là bức thư cô viết cho Việt Triêu Tịch vào năm đó, anh vậy mà luôn kẹp nó trong cuốn sách.
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.
Là câu đầu tiên trong <Việt Nhân ca>, trong câu cũng từ đồng âm với họ của anh.
(*là chữ “duyệt”, đồng âm với chữ Việt họ của nam chính.)
Nhưng điều này làm cô có một thắc mắc, rõ ràng năm đó anh nhận được thư nhưng lại không có bất cứ hồi đáp nào cho cô, thậm chí còn trở nên lạnh nhạt.
Chẳng lẽ, lúc đó anh thật sự rất chán ghét cô?
Cô không biết bản thân có nên hỏi anh hay không.
Sau lưng vang lên tiếng khóa điện tử, cô cất thư vào sách, quay người lại, vừa hay Việt Triêu Tịch cũng đẩy cửa đi vào.
Ánh mắt anh nóng bỏng mà mãnh liệt, đi thẳng tới chỗ cô, bế cô lên, đặt cô lên sofa rồi hôn môi cô.
Mấy ngày không gặp, nụ hôn càng trở nên nồng nhiệt và kéo dài, cô thậm chí còn cảm nhận được phản ứng sinh lý mãnh liệt của anh.
Hai người nhiệt tình trao nhau nụ hôn, mãi cho tới khi nồi trong bếp vang lên tiếng hẹn giờ, là món súp bò hầm đun trên lửa nhỏ đã vừa đủ thời gian.
Tần Tranh thở hổn hển đẩy anh ra, đi tới phòng bếp xem nồi súp hầm, nêm thêm gia vị vào nồi súp.
Việt Triêu Tịch chọn một chai rượu vang, lúc cắt bò bít tết, anh rất kinh ngạc vì chuyện Tần Tranh biết khẩu vị của anh.
“Chín 5 phần sao?”
“Như vậy đã được chưa?” Tần Tranh nhìn lướt qua, nghĩ thầm chắc anh vẫn chưa thay đổi khẩu vị đâu nhỉ.
“Vừa đủ.” Anh dừng lại: “Trước đây, hình như chúng ta từng ngồi đối diện ăn bò bít tết đúng không?”
Tần Tranh gật đầu: “Là lần tới công viên giải trí, chúng ta gọi món bò bít tết giống nhau.”
Trong lòng Việt Triêu Tịch hiểu ra, nghĩ tới thanh gỗ ước nguyện kia, lại nhớ tới bức thư tình, dường như anh dần dần hiểu ra chuyện gì đó.
Lần này, anh thẳng thắn đẩy hành lý của Tần Tranh vào phòng của anh.
Cô vốn định từ chối, lại bị anh ôm lấy.
Việt Triêu Tịch nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Hôm nay không tiện sao?”
Tần Tranh nhớ tới cảm giác cương cứng mà vừa nãy ở trên sô pha cô cảm nhận được, gương mặt lại đỏ lên, lắc đầu.
Anh giơ tay khẽ vuốt cánh môi cô, giọng nói hơi trầm xuống: “Em bỏ đồ ra đi, xong rồi thì xuống dưới gặp anh, anh có chuyện muốn nói với em.”
Chờ đến khi Tần Tranh sắp xếp đồ xong đi xuống dưới lầu, cô không nhìn thấy Việt Triêu Tịch đâu.
Nhưng cửa thông hai biệt thự lại mở ra, cô hơi do dự, từ từ đi tới.
Nước trong bể bơi cách vách lăn tăn gợn sóng, anh đang ở bên trong bể bơi, nhìn thấy cô cúi người, ngồi xổm bên cạnh bể chuẩn bị gọi anh, anh liền xoay người bơi lại.
Anh nhảy lên mặt nước, đỡ lấy vách bể, ngẩng đầu lên hôn nhẹ lên môi cô.
Tần Tranh sợ bị người ta nhìn thấy, bèn lui về phía sau, nhưng lại bị anh giữ chặt lấy gáy, trao nhau nụ hôn càng thêm nồng nhiệt.
Gương mặt anh ướt đẫm nước cũng làm mặt cô dính nước theo, những giọt nước từ mặt cô chảy xuống cổ.
Giữa lúc môi lưỡi đang cọ xát, anh hỏi cô: “Em muốn anh không?”
Cô thở gấp, tranh thủ lúc anh tách ra trả lời anh: “Muốn.”
Mới ra đầu thôn thì nhìn thấy một chiếc xe màu đen quen mắt.
Cô ngẩn người, cửa sổ xe hạ xuống, người lái xe là tài xế riêng của Việt Triêu Tịch, đặc biệt qua đây để đón cô.
Sau khi lên xe, cô bèn gọi điện cho Việt Triêu Tịch: “Em lên xe rồi.”
“Ngày kia đi làm sao?”
“Đúng vậy.”
Việt Triêu Tịch im lặng, sau đó lại nói: “Nghe nói em muốn dọn về chung cư, đã sắp xếp ổn chưa?”
“Đêm nay ở tạm một đêm, ngày mai sẽ bắt đầu sắp xếp lại.”
Đường trở về Giang Thành phải đi qua nội thành Thanh Đồng, xe vừa hay chạy ngang cổng trường học, cánh hoa lam doanh theo cơn gió rơi vào bên trong xe.
Tần Tranh vân vê cánh hoa, nhìn ra bên ngoài, không trung đều là màu tím lam.
Đầu dây bên kia đang im lặng bỗng lên tiếng: “Nếu không, đêm nay em cứ ở chỗ anh đỡ, ngày mai rồi trở về sắp xếp?”
“Đi tới đi lui phiền phức lắm…”
Tần Tranh cười cười, vừa định từ chối, Việt Triêu Tịch đột nhiên nói tiếp: “Anh nhớ em.”
Hô hấp của cô như dừng lại, ngón tay đang cầm điện thoại cũng bắt đầu tê dại, bên tai nghe tiếng hít thở của người ở đầu dây bên kia: “Em biết rồi.”
“Được không?”
Tần Tranh cảm thấy mặt cô bắt đầu nóng lên: “Ừm.”
Tài xế chạy xe về hồ Kính, Việt Triêu Tịch gửi cho cô mật khẩu khóa điện tử, cũng nói với cô là anh sẽ trở về ăn cơm tối.
Tần Tranh mở tủ lạnh ra, đồ ăn bên trong đầy kín như trước đó, hạn cũng còn rất mới. Cô nghĩ cô cần phải nhắc nhở Việt Triêu Tịch một chút, không nên lãng phí như vậy.
Cô suy nghĩ một hồi, sau đó lấy hai lát thịt thăn từ trong ngăn đông ra, dùng lò vi sóng rã đông, sau đó rắc muối lên.
Cô nhớ hương vị lúc ăn ở công viên giải trí năm đó, không có hương thảo, cô đành phải rải tiêu nhuyễn nhiều thêm một chút.
Cô bắt đầu hầm một nồi thịt bò, tiếp đó cắt cà rốt, cà chua, khoai tây, hành tây thành khối, chuẩn bị làm món súp rau củ.
Thấy bên trong tủ lạnh có một hộp nấm Matsutake mới, cô quyết định cắt thành từng miếng để chiên với bơ, sau đó lại hầm với chân giò hun khói.
Cho đến khi cô làm xong mọi thứ thì sắc trời cũng dần tối, cô đi tới bên cửa sổ sát đất, ngắm nhìn mặt trời ngả về phía tây, ánh nắng đỏ rực dừng bên cạnh kệ sách, ánh mắt cô cũng lướt qua đó.
Cô không biết Việt Triêu Tịch bình thường thích đọc thể loại sách nào, nhưng trên kệ sách có đủ các loại sách, cô cũng không biết anh có thời gian để đọc nhiều như vậy không.
Ánh mắt cô dừng lại ở một quyển sách nằm phía trên, góc giấy bị cong lên, có lẽ anh thường xuyên xem qua.
<Nỗi muộn phiền của người trẻ tuổi>.
Cô không kìm nén được sự tò mò, rút quyển sách đó ra. Cô biết đây là câu chuyện của một cặp đôi yêu nhưng không đến được với nhau.
Cô vừa mở ra đã lật đến trang giữa cuốn sách, bởi vì ở đó có nhét một bức thư.
Bức thư quen thuộc, là bức thư cô viết cho Việt Triêu Tịch vào năm đó, anh vậy mà luôn kẹp nó trong cuốn sách.
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.
Là câu đầu tiên trong <Việt Nhân ca>, trong câu cũng từ đồng âm với họ của anh.
(*là chữ “duyệt”, đồng âm với chữ Việt họ của nam chính.)
Nhưng điều này làm cô có một thắc mắc, rõ ràng năm đó anh nhận được thư nhưng lại không có bất cứ hồi đáp nào cho cô, thậm chí còn trở nên lạnh nhạt.
Chẳng lẽ, lúc đó anh thật sự rất chán ghét cô?
Cô không biết bản thân có nên hỏi anh hay không.
Sau lưng vang lên tiếng khóa điện tử, cô cất thư vào sách, quay người lại, vừa hay Việt Triêu Tịch cũng đẩy cửa đi vào.
Ánh mắt anh nóng bỏng mà mãnh liệt, đi thẳng tới chỗ cô, bế cô lên, đặt cô lên sofa rồi hôn môi cô.
Mấy ngày không gặp, nụ hôn càng trở nên nồng nhiệt và kéo dài, cô thậm chí còn cảm nhận được phản ứng sinh lý mãnh liệt của anh.
Hai người nhiệt tình trao nhau nụ hôn, mãi cho tới khi nồi trong bếp vang lên tiếng hẹn giờ, là món súp bò hầm đun trên lửa nhỏ đã vừa đủ thời gian.
Tần Tranh thở hổn hển đẩy anh ra, đi tới phòng bếp xem nồi súp hầm, nêm thêm gia vị vào nồi súp.
Việt Triêu Tịch chọn một chai rượu vang, lúc cắt bò bít tết, anh rất kinh ngạc vì chuyện Tần Tranh biết khẩu vị của anh.
“Chín 5 phần sao?”
“Như vậy đã được chưa?” Tần Tranh nhìn lướt qua, nghĩ thầm chắc anh vẫn chưa thay đổi khẩu vị đâu nhỉ.
“Vừa đủ.” Anh dừng lại: “Trước đây, hình như chúng ta từng ngồi đối diện ăn bò bít tết đúng không?”
Tần Tranh gật đầu: “Là lần tới công viên giải trí, chúng ta gọi món bò bít tết giống nhau.”
Trong lòng Việt Triêu Tịch hiểu ra, nghĩ tới thanh gỗ ước nguyện kia, lại nhớ tới bức thư tình, dường như anh dần dần hiểu ra chuyện gì đó.
Lần này, anh thẳng thắn đẩy hành lý của Tần Tranh vào phòng của anh.
Cô vốn định từ chối, lại bị anh ôm lấy.
Việt Triêu Tịch nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Hôm nay không tiện sao?”
Tần Tranh nhớ tới cảm giác cương cứng mà vừa nãy ở trên sô pha cô cảm nhận được, gương mặt lại đỏ lên, lắc đầu.
Anh giơ tay khẽ vuốt cánh môi cô, giọng nói hơi trầm xuống: “Em bỏ đồ ra đi, xong rồi thì xuống dưới gặp anh, anh có chuyện muốn nói với em.”
Chờ đến khi Tần Tranh sắp xếp đồ xong đi xuống dưới lầu, cô không nhìn thấy Việt Triêu Tịch đâu.
Nhưng cửa thông hai biệt thự lại mở ra, cô hơi do dự, từ từ đi tới.
Nước trong bể bơi cách vách lăn tăn gợn sóng, anh đang ở bên trong bể bơi, nhìn thấy cô cúi người, ngồi xổm bên cạnh bể chuẩn bị gọi anh, anh liền xoay người bơi lại.
Anh nhảy lên mặt nước, đỡ lấy vách bể, ngẩng đầu lên hôn nhẹ lên môi cô.
Tần Tranh sợ bị người ta nhìn thấy, bèn lui về phía sau, nhưng lại bị anh giữ chặt lấy gáy, trao nhau nụ hôn càng thêm nồng nhiệt.
Gương mặt anh ướt đẫm nước cũng làm mặt cô dính nước theo, những giọt nước từ mặt cô chảy xuống cổ.
Giữa lúc môi lưỡi đang cọ xát, anh hỏi cô: “Em muốn anh không?”
Cô thở gấp, tranh thủ lúc anh tách ra trả lời anh: “Muốn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.