Trang Trại Tiên Gia Của Tôi Chinh Phục Thế Giới
Chương 26:
Long Cửu Nguyệt
06/11/2024
Thấy vẻ mặt tò mò của cha, Phương Vân nhớ ra trong không gian của mình có vài chiếc nhẫn trữ vật.
Cô dùng ý niệm lấy một chiếc nhẫn ra, đưa đến trước mặt cha:
“Cha, nhìn này, đây là nhẫn trữ vật.”
Cha Phương cầm lấy, thấy trên chiếc nhẫn khắc rất nhiều ký hiệu phức tạp, tạo cảm giác cổ xưa và uy nghiêm.
Mẹ Phương cũng ngắm một chút rồi trả lại cho Phương Vân:
“Bảo vật quý hiếm thế này, con giữ cẩn thận, đừng để mất.”
Phương Vân cười nhẹ:
“Nhẫn pháp bảo có thể nhận chủ bằng máu. Trừ khi chủ nhân qua đời, nếu không sẽ không bị mất đâu ạ.”
Nhìn gương mặt càng ngày càng xinh đẹp của con gái, mẹ Phương cảm thán:
“Vân Vân, mấy ngày nay con mang đến cho chúng ta biết bao nhiêu điều bất ngờ, như mở ra cánh cửa đến một thế giới khác. Đến giờ mẹ vẫn thấy như đang mơ, có phần không thật.”
Cha Phương cũng gật đầu:
“Đúng thế, cha cũng thấy như đang mơ. Xem ra con gái nhà mình thật sự có phúc lớn.”
Phương Vân mỉm cười nhìn cha mẹ, dang tay ôm lấy họ, dịu dàng nói:
“Cha, mẹ, hãy đợi con báo hiếu nhé! Con nhất định sẽ để hai người có cuộc sống hạnh phúc.”
Cha mẹ Phương nghe vậy, vui vẻ cười to:
“Được, được, chúng ta sẽ đợi con báo hiếu!”
Sau khi cả ba người đã hái xong những trái cây trong tầm tay, cha Phương định lấy dụng cụ hái quả để hái những quả trên cao.
Phương Vân liền ngăn lại:
“Cha, cha không cần đi đâu, để con.”
Nói rồi, cô lập tức sử dụng ngự vật thuật (pháp thuật điều khiển đồ vật.
Cha mẹ Phương trông thấy những trái cây treo trên cành ngoan ngoãn rơi vào giỏ, cả hai đều há hốc mồm vì kinh ngạc.
Mẹ Phương vui vẻ khen con gái:
“Ôi, con gái mẹ giỏi quá! Đây cũng là sư phụ dạy cho con sao?”
Phương Vân cười gật đầu:
“Vâng, phép thuật con vừa dùng gọi là ngự vật thuật.”
Cha Phương tò mò hỏi:
“Vậy cha có học được không?”
Nếu học được thì mỗi khi trái cây chín, việc hái quả sẽ nhanh chóng, tiện lợi hơn nhiều.
Phương Vân trả lời:
“Cha, tu luyện cần có linh căn, mà việc này con cũng phải hỏi sư phụ trước đã, chỉ khi người đồng ý, con mới có thể truyền thụ cho cha mẹ.”
Cha Phương liền hiểu ra:
“À, cha biết rồi, cha chỉ hỏi vậy thôi, con đừng bận tâm.”
Phương Vân cười tươi:
“Con hiểu mà, nếu có cơ hội, con cũng muốn dẫn cha mẹ cùng bay lên!”
Mẹ Phương lườm chồng:
“Anh nghe đây, chuyện nhà mình tuyệt đối không được nói cho người ngoài biết. Nếu gây phiền phức cho con gái, coi chừng em xử lý anh!”
Cha Phương thấy vợ nghiêm mặt răn đe, vội vàng nói:
“Anh biết rồi, chắc chắn không nói, ngay cả với anh trai anh cũng không nói. Em cứ yên tâm!”
Mẹ Phương hừ nhẹ:
“Vậy là được rồi.”
Dưới ngự vật thuật của Phương Vân, tất cả trái cây trên mấy cây đều được hái xuống gọn gàng.
Cô dùng ý niệm lấy một chiếc nhẫn ra, đưa đến trước mặt cha:
“Cha, nhìn này, đây là nhẫn trữ vật.”
Cha Phương cầm lấy, thấy trên chiếc nhẫn khắc rất nhiều ký hiệu phức tạp, tạo cảm giác cổ xưa và uy nghiêm.
Mẹ Phương cũng ngắm một chút rồi trả lại cho Phương Vân:
“Bảo vật quý hiếm thế này, con giữ cẩn thận, đừng để mất.”
Phương Vân cười nhẹ:
“Nhẫn pháp bảo có thể nhận chủ bằng máu. Trừ khi chủ nhân qua đời, nếu không sẽ không bị mất đâu ạ.”
Nhìn gương mặt càng ngày càng xinh đẹp của con gái, mẹ Phương cảm thán:
“Vân Vân, mấy ngày nay con mang đến cho chúng ta biết bao nhiêu điều bất ngờ, như mở ra cánh cửa đến một thế giới khác. Đến giờ mẹ vẫn thấy như đang mơ, có phần không thật.”
Cha Phương cũng gật đầu:
“Đúng thế, cha cũng thấy như đang mơ. Xem ra con gái nhà mình thật sự có phúc lớn.”
Phương Vân mỉm cười nhìn cha mẹ, dang tay ôm lấy họ, dịu dàng nói:
“Cha, mẹ, hãy đợi con báo hiếu nhé! Con nhất định sẽ để hai người có cuộc sống hạnh phúc.”
Cha mẹ Phương nghe vậy, vui vẻ cười to:
“Được, được, chúng ta sẽ đợi con báo hiếu!”
Sau khi cả ba người đã hái xong những trái cây trong tầm tay, cha Phương định lấy dụng cụ hái quả để hái những quả trên cao.
Phương Vân liền ngăn lại:
“Cha, cha không cần đi đâu, để con.”
Nói rồi, cô lập tức sử dụng ngự vật thuật (pháp thuật điều khiển đồ vật.
Cha mẹ Phương trông thấy những trái cây treo trên cành ngoan ngoãn rơi vào giỏ, cả hai đều há hốc mồm vì kinh ngạc.
Mẹ Phương vui vẻ khen con gái:
“Ôi, con gái mẹ giỏi quá! Đây cũng là sư phụ dạy cho con sao?”
Phương Vân cười gật đầu:
“Vâng, phép thuật con vừa dùng gọi là ngự vật thuật.”
Cha Phương tò mò hỏi:
“Vậy cha có học được không?”
Nếu học được thì mỗi khi trái cây chín, việc hái quả sẽ nhanh chóng, tiện lợi hơn nhiều.
Phương Vân trả lời:
“Cha, tu luyện cần có linh căn, mà việc này con cũng phải hỏi sư phụ trước đã, chỉ khi người đồng ý, con mới có thể truyền thụ cho cha mẹ.”
Cha Phương liền hiểu ra:
“À, cha biết rồi, cha chỉ hỏi vậy thôi, con đừng bận tâm.”
Phương Vân cười tươi:
“Con hiểu mà, nếu có cơ hội, con cũng muốn dẫn cha mẹ cùng bay lên!”
Mẹ Phương lườm chồng:
“Anh nghe đây, chuyện nhà mình tuyệt đối không được nói cho người ngoài biết. Nếu gây phiền phức cho con gái, coi chừng em xử lý anh!”
Cha Phương thấy vợ nghiêm mặt răn đe, vội vàng nói:
“Anh biết rồi, chắc chắn không nói, ngay cả với anh trai anh cũng không nói. Em cứ yên tâm!”
Mẹ Phương hừ nhẹ:
“Vậy là được rồi.”
Dưới ngự vật thuật của Phương Vân, tất cả trái cây trên mấy cây đều được hái xuống gọn gàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.