Trang Trại Tiên Gia Của Tôi Chinh Phục Thế Giới
Chương 41:
Long Cửu Nguyệt
06/11/2024
Đứng sau lưng Phương Vân, Tống Nguyên Thần lập tức tiến lên, cố tình tạo sự chú ý:
“Chào bác trai, chào bác gái!”
Lúc này bác Phương và bác gái mới để ý đến Tống Nguyên Thần, một người đàn ông tuấn tú với đôi mắt sáng ngời, sống mũi cao và nụ cười lịch lãm, phong độ.
Nhìn thấy sự xuất hiện của anh bên cạnh Phương Vân, họ không khỏi ngạc nhiên và hỏi:
“Vân Vân, đây là…?”
Phương Vân cũng nhận thấy sự quan tâm đặc biệt của Tống Nguyên Thần, nhưng cô không muốn để mọi người hiểu lầm lúc này.
Cô mỉm cười giới thiệu:
“Bác trai, bác gái, đây là tổng giám đốc Tống Nguyên Thần của công ty anh họ. Hôm nay cháu mời Tống Tổng đến nhà vì muốn bán rau củ và trái cây nhà mình cho chuỗi khách sạn của công ty anh ấy.”
Nghe cô nói vậy, bác Phương và bác gái có chút tiếc nuối khi biết Tống Nguyên Thần không phải bạn trai của Phương Vân.
Trong lòng, họ cảm thấy anh là người hoàn toàn xứng đôi với cô cháu gái xinh đẹp của họ.
Hai người nhìn cặp đôi trước mặt, nghĩ thầm:
Đúng là trời sinh một đôi, đứng cạnh nhau thật đẹp mắt, cứ như một cặp đôi định mệnh vậy!
Khi mọi người ngồi vào bàn, bác gái Trang Hạnh Hoa liền bắt đầu trò chuyện sôi nổi với Tống Nguyên Thần.
“Cậu Tống, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“28 tuổi ạ.”
“Vậy cậu đã có bạn gái chưa?”
Tống Nguyên Thần liếc nhìn Phương Vân một chút rồi đáp:
“Chưa có ạ.”
“Nhà cậu ở đâu? Gia đình cậu có những ai?”
“Nhà cháu ở khu Trường An. Gia đình gồm có ông bà nội, cha mẹ, một người chú, một người cô, và một người em họ.”
“Cả gia đình cháu sống cùng nhau trong một căn biệt thự lớn. Bác gái, nếu có dịp, gia đình bác có thể đến thăm nhà cháu. Ông bà nội cháu đều rất hiếu khách.”
Trang Hạnh Hoa cười tươi:
“Được được, nếu có dịp, gia đình chúng tôi nhất định sẽ đến.”
Phương Vân nhìn thấy bác gái có vẻ đang tra hỏi như thể điều tra lý lịch, không khỏi thấy hơi xấu hổ.
Điều khiến cô bất ngờ hơn là dường như mọi người xung quanh chẳng ai cảm thấy điều này kỳ lạ.
Cô liền gắp cho bác gái một miếng cá tuyết chiên giòn:
“Bác gái, đừng chỉ nói chuyện, ăn đi ạ. Món này ngon nhất là ăn khi còn nóng đó ạ!”
Cô cũng quay sang mời Tống Nguyên Thần:
“Anh Thần, anh cũng ăn đi, ăn xong rồi hẵng nói chuyện.”
Nghe câu cuối cùng của cô nhấn mạnh, Tống Nguyên Thần chỉ cười nhẹ đầy vô tội:
“Không sao, bác gái coi anh là người nhà rồi mà.”
Phương Vân âm thầm nghiến răng, tên này cố ý làm ngơ lời nhắc nhở của cô phải không?
“Chào bác trai, chào bác gái!”
Lúc này bác Phương và bác gái mới để ý đến Tống Nguyên Thần, một người đàn ông tuấn tú với đôi mắt sáng ngời, sống mũi cao và nụ cười lịch lãm, phong độ.
Nhìn thấy sự xuất hiện của anh bên cạnh Phương Vân, họ không khỏi ngạc nhiên và hỏi:
“Vân Vân, đây là…?”
Phương Vân cũng nhận thấy sự quan tâm đặc biệt của Tống Nguyên Thần, nhưng cô không muốn để mọi người hiểu lầm lúc này.
Cô mỉm cười giới thiệu:
“Bác trai, bác gái, đây là tổng giám đốc Tống Nguyên Thần của công ty anh họ. Hôm nay cháu mời Tống Tổng đến nhà vì muốn bán rau củ và trái cây nhà mình cho chuỗi khách sạn của công ty anh ấy.”
Nghe cô nói vậy, bác Phương và bác gái có chút tiếc nuối khi biết Tống Nguyên Thần không phải bạn trai của Phương Vân.
Trong lòng, họ cảm thấy anh là người hoàn toàn xứng đôi với cô cháu gái xinh đẹp của họ.
Hai người nhìn cặp đôi trước mặt, nghĩ thầm:
Đúng là trời sinh một đôi, đứng cạnh nhau thật đẹp mắt, cứ như một cặp đôi định mệnh vậy!
Khi mọi người ngồi vào bàn, bác gái Trang Hạnh Hoa liền bắt đầu trò chuyện sôi nổi với Tống Nguyên Thần.
“Cậu Tống, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“28 tuổi ạ.”
“Vậy cậu đã có bạn gái chưa?”
Tống Nguyên Thần liếc nhìn Phương Vân một chút rồi đáp:
“Chưa có ạ.”
“Nhà cậu ở đâu? Gia đình cậu có những ai?”
“Nhà cháu ở khu Trường An. Gia đình gồm có ông bà nội, cha mẹ, một người chú, một người cô, và một người em họ.”
“Cả gia đình cháu sống cùng nhau trong một căn biệt thự lớn. Bác gái, nếu có dịp, gia đình bác có thể đến thăm nhà cháu. Ông bà nội cháu đều rất hiếu khách.”
Trang Hạnh Hoa cười tươi:
“Được được, nếu có dịp, gia đình chúng tôi nhất định sẽ đến.”
Phương Vân nhìn thấy bác gái có vẻ đang tra hỏi như thể điều tra lý lịch, không khỏi thấy hơi xấu hổ.
Điều khiến cô bất ngờ hơn là dường như mọi người xung quanh chẳng ai cảm thấy điều này kỳ lạ.
Cô liền gắp cho bác gái một miếng cá tuyết chiên giòn:
“Bác gái, đừng chỉ nói chuyện, ăn đi ạ. Món này ngon nhất là ăn khi còn nóng đó ạ!”
Cô cũng quay sang mời Tống Nguyên Thần:
“Anh Thần, anh cũng ăn đi, ăn xong rồi hẵng nói chuyện.”
Nghe câu cuối cùng của cô nhấn mạnh, Tống Nguyên Thần chỉ cười nhẹ đầy vô tội:
“Không sao, bác gái coi anh là người nhà rồi mà.”
Phương Vân âm thầm nghiến răng, tên này cố ý làm ngơ lời nhắc nhở của cô phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.