Trang Trại Tiên Gia Của Tôi Chinh Phục Thế Giới
Chương 43:
Long Cửu Nguyệt
06/11/2024
Cô còn chuẩn bị hai trăm cân thịt bò, hai trăm cân thịt heo, và bắt hai con tôm hùm lớn, thả vào thùng nước để anh mang về.
Sau khi chuẩn bị xong, cô trở lại phòng khách và gọi:
“Anh Thần, anh họ, hai người vào đây xem cần làm thế nào để mang hết đồ về nhé!”
Tống Nguyên Thần và Phương Côn Bằng vội xin phép cha và bác trai rồi đi theo cô vào phòng chứa đồ.
Nhìn một nửa căn phòng đầy ắp trái cây, rau củ, thịt và tôm hùm, Tống Nguyên Thần cảm thấy lòng mình dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.
Anh quay sang cô và hỏi:
“Vân Vân, em định tặng hết chỗ này cho anh sao?”
Phương Vân mỉm cười gật đầu:
“Đúng vậy, tất cả đều là tặng anh. Những món này rất có lợi cho sức khỏe, anh giữ lại cho mình và gia đình ăn nhé, đừng đem tặng người khác đấy.”
“Anh hiểu rồi. Cảm ơn em, Vân Vân.”
Nói rồi, anh lấy điện thoại ra, chuyển thêm cho cô hai triệu tệ.
Phương Vân nhìn thấy thông báo nhận tiền, bất đắc dĩ nhìn anh:
“Em đã nói đây là quà tặng mà, sao anh lại chuyển tiền nữa?”
Nhìn vẻ giận dỗi dễ thương của cô, Tống Nguyên Thần cảm thấy chỉ muốn véo nhẹ đôi má hồng hồng của cô.
Nhưng anh cố nén lại và nhẹ nhàng nói:
“Vân Vân, anh rất trân trọng tấm lòng của em. Nhưng anh cũng muốn đối xử tốt với em, muốn làm em vui, đừng tính toán với anh được không?”
Nghe giọng nói dịu dàng đến mê hoặc của anh, Phương Vân thấy hơi nóng bừng bên tai.
Nếu anh Thần muốn tặng tiền, cô có lý do gì để từ chối đây? Phương Vân đành nhắc nhở:
“Những thứ này không đáng giá hai triệu đâu. Lần sau nếu em tặng anh nữa, anh không được chuyển tiền nữa đâu. Nếu không, lần sau em sẽ không để lại cho anh đâu.”
Tống Nguyên Thần vội vàng giơ tay đầu hàng:
“Được được, lần sau anh sẽ không khách sáo nữa. Em tặng gì, anh nhận nấy, vậy là ổn rồi chứ?”
“Thế mới phải chứ.”
Phương Vân cười xong, lại hỏi:
“Đúng rồi, chỗ này anh tính chở về thế nào? Xe của anh em chắc không chở nổi đâu.”
Tống Nguyên Thần lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho trợ lý:
“Phạm Vĩ, gọi ngay một xe tải lạnh nhỏ đến thôn Đào Hoa, nhà của Phương Vân ở ngoại ô. Cho người đến ngay.”
Phạm Vĩ lập tức đáp:
“Vâng, Tống Tổng, tôi sẽ lập tức sắp xếp người qua đó.”
Tống Nguyên Thần giơ điện thoại lên về phía Phương Vân, cười nói:
“Em thấy đấy, vấn đề đã được giải quyết rồi.”
Phương Vân giơ ngón cái lên, đùa vui:
“Đúng là đại tổng tài, chỉ cần một lời, tứ phương thần phục!”
Tống Nguyên Thần làm vẻ như định đánh cô:
“Em dám cười nhạo anh à? Muốn bị đánh đòn không?”
Phương Côn Bằng, người vẫn đứng sau lưng hai người, lặng lẽ quan sát màn “trêu đùa tình cảm” của họ.
Sau khi chuẩn bị xong, cô trở lại phòng khách và gọi:
“Anh Thần, anh họ, hai người vào đây xem cần làm thế nào để mang hết đồ về nhé!”
Tống Nguyên Thần và Phương Côn Bằng vội xin phép cha và bác trai rồi đi theo cô vào phòng chứa đồ.
Nhìn một nửa căn phòng đầy ắp trái cây, rau củ, thịt và tôm hùm, Tống Nguyên Thần cảm thấy lòng mình dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.
Anh quay sang cô và hỏi:
“Vân Vân, em định tặng hết chỗ này cho anh sao?”
Phương Vân mỉm cười gật đầu:
“Đúng vậy, tất cả đều là tặng anh. Những món này rất có lợi cho sức khỏe, anh giữ lại cho mình và gia đình ăn nhé, đừng đem tặng người khác đấy.”
“Anh hiểu rồi. Cảm ơn em, Vân Vân.”
Nói rồi, anh lấy điện thoại ra, chuyển thêm cho cô hai triệu tệ.
Phương Vân nhìn thấy thông báo nhận tiền, bất đắc dĩ nhìn anh:
“Em đã nói đây là quà tặng mà, sao anh lại chuyển tiền nữa?”
Nhìn vẻ giận dỗi dễ thương của cô, Tống Nguyên Thần cảm thấy chỉ muốn véo nhẹ đôi má hồng hồng của cô.
Nhưng anh cố nén lại và nhẹ nhàng nói:
“Vân Vân, anh rất trân trọng tấm lòng của em. Nhưng anh cũng muốn đối xử tốt với em, muốn làm em vui, đừng tính toán với anh được không?”
Nghe giọng nói dịu dàng đến mê hoặc của anh, Phương Vân thấy hơi nóng bừng bên tai.
Nếu anh Thần muốn tặng tiền, cô có lý do gì để từ chối đây? Phương Vân đành nhắc nhở:
“Những thứ này không đáng giá hai triệu đâu. Lần sau nếu em tặng anh nữa, anh không được chuyển tiền nữa đâu. Nếu không, lần sau em sẽ không để lại cho anh đâu.”
Tống Nguyên Thần vội vàng giơ tay đầu hàng:
“Được được, lần sau anh sẽ không khách sáo nữa. Em tặng gì, anh nhận nấy, vậy là ổn rồi chứ?”
“Thế mới phải chứ.”
Phương Vân cười xong, lại hỏi:
“Đúng rồi, chỗ này anh tính chở về thế nào? Xe của anh em chắc không chở nổi đâu.”
Tống Nguyên Thần lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho trợ lý:
“Phạm Vĩ, gọi ngay một xe tải lạnh nhỏ đến thôn Đào Hoa, nhà của Phương Vân ở ngoại ô. Cho người đến ngay.”
Phạm Vĩ lập tức đáp:
“Vâng, Tống Tổng, tôi sẽ lập tức sắp xếp người qua đó.”
Tống Nguyên Thần giơ điện thoại lên về phía Phương Vân, cười nói:
“Em thấy đấy, vấn đề đã được giải quyết rồi.”
Phương Vân giơ ngón cái lên, đùa vui:
“Đúng là đại tổng tài, chỉ cần một lời, tứ phương thần phục!”
Tống Nguyên Thần làm vẻ như định đánh cô:
“Em dám cười nhạo anh à? Muốn bị đánh đòn không?”
Phương Côn Bằng, người vẫn đứng sau lưng hai người, lặng lẽ quan sát màn “trêu đùa tình cảm” của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.