Trang Trại Tiên Gia Của Tôi Chinh Phục Thế Giới
Chương 49:
Long Cửu Nguyệt
06/11/2024
Tống Nguyên Thần kính cẩn đáp:
“Ông Trần, ông Vương, để cháu hỏi bạn cháu đã. Nhưng cháu nói trước, giá cả các nguyên liệu này cũng rất đắt, ngang ngửa với những loại rau củ quả đắt giá trên thế giới, các ông bà có muốn mua không?”
Ông Trần lập tức phẩy tay, cười lớn:
“Ngon thế này thì có đắt cũng chẳng lạ! Tiểu Thần, bạn cháu chịu bán thì bất kể giá nào, ông cũng muốn mua.”
Ông Vương cũng cười vui:
“Tiểu Thần, dù chúng ta không giàu như nhà cháu, nhưng chút tiền để mua trái cây, rau củ thì vẫn có mà. Cháu không cần lo.”
Tống Nguyên Thần bật cười:
“Ông Vương, không phải cháu lo về tiền đâu, mà quanh đây có quá nhiều người nhạy bén, tai mắt nhiều lắm. Những thứ quý giá này khó mà giấu nổi. Nên nếu có gì không chu toàn, mong các ông bà thông cảm cho cháu.”
“Còn về tiền bạc, mấy ông bà không cần lo, đến lúc đó cháu sẽ lấy của Vương Dục cùng Trần Phong.”
Vương Dục và Trần Phong là những người bạn thân thiết của Tống Nguyên Thần.
Trong giới thương nhân, họ tạo thành một nhóm vững mạnh, thường xuyên liên kết, và rất ít ai dám thách thức họ.
Ngay cả những gia tộc giàu có hàng trăm triệu cũng khó lòng chen chân vào nhóm bạn này.
Khi các cụ ông bà nhà họ Vương và nhà họ Trần ra về, Tống Nguyên Thần khéo léo gửi họ mỗi nhà một túi rau củ, một túi trái cây và một ít thịt heo, thịt bò.
Cả hai gia đình đều vui vẻ nhận và dặn Tống Nguyên Thần nhớ giúp họ đặt hàng từ bạn của anh.
Anh gật đầu đồng ý.
Trở lại phòng khách, anh thấy ông bà nội, chú thím đang ngồi chờ, mời anh vào uống trà và trò chuyện.
Tống Nguyên Thần đoán được họ muốn hỏi về nguồn gốc của những thực phẩm anh mang về.
Đúng như dự đoán, ông nội thẳng thắn hỏi:
“Thần Thần, những thứ này cháu lấy từ đâu vậy?”
Anh cũng không giấu diếm gia đình:
“Là từ một người bạn mới quen. Cô ấy xuất thân từ Đạo Môn, nên các loại rau củ, thịt và tôm đều được trồng, nuôi dưỡng theo bí pháp Đạo Môn, có chứa linh khí.”
“Nghe nói, ăn thường xuyên sẽ giúp cường thân kiện thể, đẹp da, kéo dài tuổi thọ.”
Ông nội Tống gật gù:
“Thảo nào, nếu là người trong Đạo Môn thì cũng dễ hiểu. Nhưng thường những thứ tốt thế này Đạo Môn sẽ không chia sẻ ra ngoài, làm sao cô ấy lại đồng ý bán?”
Tống Nguyên Thần nhớ đến những lời Phương Vân từng nói, giải thích:
“Bạn cháu nói rằng gia đình cô ấy chỉ là dân thường, cô ấy muốn giúp người nhà làm giàu nên mới dự định xây một nông trại lớn để trồng trọt, chăn nuôi.”
Ông nội Tống phấn khởi:
“Ồ, vậy thì đây là tin vui lớn cho chúng ta rồi. Nhớ bảo bạn cháu để dành những thứ này cho nhà ta, không để lọt ra ngoài.”
“Ông Trần, ông Vương, để cháu hỏi bạn cháu đã. Nhưng cháu nói trước, giá cả các nguyên liệu này cũng rất đắt, ngang ngửa với những loại rau củ quả đắt giá trên thế giới, các ông bà có muốn mua không?”
Ông Trần lập tức phẩy tay, cười lớn:
“Ngon thế này thì có đắt cũng chẳng lạ! Tiểu Thần, bạn cháu chịu bán thì bất kể giá nào, ông cũng muốn mua.”
Ông Vương cũng cười vui:
“Tiểu Thần, dù chúng ta không giàu như nhà cháu, nhưng chút tiền để mua trái cây, rau củ thì vẫn có mà. Cháu không cần lo.”
Tống Nguyên Thần bật cười:
“Ông Vương, không phải cháu lo về tiền đâu, mà quanh đây có quá nhiều người nhạy bén, tai mắt nhiều lắm. Những thứ quý giá này khó mà giấu nổi. Nên nếu có gì không chu toàn, mong các ông bà thông cảm cho cháu.”
“Còn về tiền bạc, mấy ông bà không cần lo, đến lúc đó cháu sẽ lấy của Vương Dục cùng Trần Phong.”
Vương Dục và Trần Phong là những người bạn thân thiết của Tống Nguyên Thần.
Trong giới thương nhân, họ tạo thành một nhóm vững mạnh, thường xuyên liên kết, và rất ít ai dám thách thức họ.
Ngay cả những gia tộc giàu có hàng trăm triệu cũng khó lòng chen chân vào nhóm bạn này.
Khi các cụ ông bà nhà họ Vương và nhà họ Trần ra về, Tống Nguyên Thần khéo léo gửi họ mỗi nhà một túi rau củ, một túi trái cây và một ít thịt heo, thịt bò.
Cả hai gia đình đều vui vẻ nhận và dặn Tống Nguyên Thần nhớ giúp họ đặt hàng từ bạn của anh.
Anh gật đầu đồng ý.
Trở lại phòng khách, anh thấy ông bà nội, chú thím đang ngồi chờ, mời anh vào uống trà và trò chuyện.
Tống Nguyên Thần đoán được họ muốn hỏi về nguồn gốc của những thực phẩm anh mang về.
Đúng như dự đoán, ông nội thẳng thắn hỏi:
“Thần Thần, những thứ này cháu lấy từ đâu vậy?”
Anh cũng không giấu diếm gia đình:
“Là từ một người bạn mới quen. Cô ấy xuất thân từ Đạo Môn, nên các loại rau củ, thịt và tôm đều được trồng, nuôi dưỡng theo bí pháp Đạo Môn, có chứa linh khí.”
“Nghe nói, ăn thường xuyên sẽ giúp cường thân kiện thể, đẹp da, kéo dài tuổi thọ.”
Ông nội Tống gật gù:
“Thảo nào, nếu là người trong Đạo Môn thì cũng dễ hiểu. Nhưng thường những thứ tốt thế này Đạo Môn sẽ không chia sẻ ra ngoài, làm sao cô ấy lại đồng ý bán?”
Tống Nguyên Thần nhớ đến những lời Phương Vân từng nói, giải thích:
“Bạn cháu nói rằng gia đình cô ấy chỉ là dân thường, cô ấy muốn giúp người nhà làm giàu nên mới dự định xây một nông trại lớn để trồng trọt, chăn nuôi.”
Ông nội Tống phấn khởi:
“Ồ, vậy thì đây là tin vui lớn cho chúng ta rồi. Nhớ bảo bạn cháu để dành những thứ này cho nhà ta, không để lọt ra ngoài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.