Trang Trại Tiên Gia Của Tôi Chinh Phục Thế Giới
Chương 4: Nghỉ Việc
Long Cửu Nguyệt
05/11/2024
“Ai cho anh cái gan mà dám quấy rối tôi, rồi còn nói xấu tôi sau lưng? Để tôi rửa sạch cái miệng bẩn thỉu của anh cho!”
Tần Quảng Văn bị đánh đến nỗi hoa mắt, đau đớn la hét:
“Cô dám đánh tôi? Tôi sẽ báo cảnh sát! Tôi sẽ khiến cô phải ngồi tù!”
Phương Vân cười nhạt:
“Anh báo đi! Có cần tôi giúp anh gọi không? Để rồi cảnh sát đến đây, tôi sẽ gửi ngay những đoạn video trong điện thoại của tôi cho họ, để họ giúp các cô gái bị hại đòi lại công bằng.”
Nghe thấy lời của Phương Vân, mặt Tần Quảng Văn thoáng vẻ hoảng loạn:
“Video nào? Cô có video gì? Tôi không tin!”
Phương Vân ung dung lấy điện thoại ra, mở một đoạn video và giơ lên trước mặt hắn.
Trong video là cảnh Tần Quảng Văn lợi dụng quyền hành để ép buộc các nữ nhân viên uống rượu và phục vụ hắn.
Nhìn thấy video, sắc mặt Tần Quảng Văn tái mét, ánh mắt đảo liên tục rồi liền van xin:
“Ôi trời ơi, là tôi có mắt không tròng, đắc tội với cô. Cô xóa video này đi, cô cần bao nhiêu tiền tôi cũng đưa!”
Phương Vân cười lạnh:
“Tiền dơ bẩn của anh, tôi không cần! Video này tôi cũng không xóa, cứ để đó làm kỷ niệm.”
“Nếu một ngày nào đó anh chọc giận tôi, tôi sẽ đưa nó lên mạng cho cả thế giới chiêm ngưỡng bộ mặt của anh. Lúc đó sẽ tuyệt lắm nhỉ?”
Sắc mặt Tần Quảng Văn tối sầm lại, căm phẫn nói:
“Phương Vân, đừng ép người quá đáng. Con thỏ dồn đến đường cùng cũng cắn người, nếu cô ép tôi, đừng trách tôi ra tay không nể nang. Cùng lắm thì chúng ta đồng quy vu tận!”
Phương Vân nhìn khuôn mặt như heo nái của hắn, cố tình tỏ vẻ sợ hãi:
“Ôi trời, tôi nhát gan lắm đấy, anh đừng có dọa tôi chứ!”
Tần Quảng Văn bị cô chọc tức đến mức muốn hộc máu, nhưng hắn phải nén giận, nghiến răng hỏi:
“Cô muốn thế nào đây?”
Phương Vân lạnh lùng đáp:
“Tôi không muốn gì cả. Anh muốn tôi nghỉ việc thì không vấn đề, chỉ cần bồi thường đúng quy định là được.”
“Còn video này, nếu anh không gây chuyện với tôi, nó sẽ ngoan ngoãn nằm yên trong điện thoại của tôi. Nhưng nếu anh còn động vào tôi, thì đừng trách tôi không khách sáo, nghe rõ chưa?”
Tần Quảng Văn trừng mắt nhìn cô:
“Tôi đưa cô mười vạn, cô xóa video cho tôi!”
Phương Vân xua tay:
“Không, không, tôi đã nói là tôi không cần tiền của anh, cũng khỏi phải lo tôi sẽ bị tố tống tiền. Video này tôi chỉ xem như bùa hộ thân. Tôi nói hết rồi, giờ tôi đi đây. Tự lo liệu đi, Tần Quảng Văn!”
Phương Vân rời khỏi văn phòng, đi thẳng về phòng thí nghiệm để thông báo cho vài đồng nghiệp thân thiết rằng cô sẽ nghỉ việc và sau này họ có thể liên lạc qua điện thoại.
Cô thu dọn đồ đạc, mang theo tài liệu nghiên cứu vừa hoàn thành, rồi đến phòng tài vụ để nhận lương.
Sau khi mọi thủ tục xong xuôi, Phương Vân không hề do dự mà rời khỏi công ty.
Khu chung cư Hướng Dương nơi cô sống không xa, thường ngày cô vẫn đi bộ đến làm việc.
Khi cô vừa rời công ty, ở một góc khuất, có một chiếc xe hơi đen cũ đậu sẵn.
Trong xe là một người đàn ông trung niên hói đầu, thân hình béo ục ịch.
Khi thấy Phương Vân bước ra, đôi mắt đục ngầu của hắn lóe lên vẻ quyết liệt.
Hắn lấy chai rượu nhỏ bên cạnh lên, uống cạn mấy ngụm lấy can đảm.
Ngay sau đó, hắn nổ máy, đạp ga hết mức, lao thẳng về phía Phương Vân.
Đang đi, Phương Vân nghe thấy tiếng xe lao tới từ phía sau.
Cô quay lại và thấy một chiếc xe đen đang lao đến với tốc độ kinh hoàng, khiến cô sợ hãi mở to mắt và cố gắng né sang bên.
Nhưng đã quá muộn.
Chiếc xe lao qua bãi cỏ ven đường, đâm thẳng vào cô, hất cô bay ra xa.
Cảm giác thân thể bị đẩy bay lên không rồi rơi xuống đất, cơn đau lan khắp cơ thể.
Tần Quảng Văn bị đánh đến nỗi hoa mắt, đau đớn la hét:
“Cô dám đánh tôi? Tôi sẽ báo cảnh sát! Tôi sẽ khiến cô phải ngồi tù!”
Phương Vân cười nhạt:
“Anh báo đi! Có cần tôi giúp anh gọi không? Để rồi cảnh sát đến đây, tôi sẽ gửi ngay những đoạn video trong điện thoại của tôi cho họ, để họ giúp các cô gái bị hại đòi lại công bằng.”
Nghe thấy lời của Phương Vân, mặt Tần Quảng Văn thoáng vẻ hoảng loạn:
“Video nào? Cô có video gì? Tôi không tin!”
Phương Vân ung dung lấy điện thoại ra, mở một đoạn video và giơ lên trước mặt hắn.
Trong video là cảnh Tần Quảng Văn lợi dụng quyền hành để ép buộc các nữ nhân viên uống rượu và phục vụ hắn.
Nhìn thấy video, sắc mặt Tần Quảng Văn tái mét, ánh mắt đảo liên tục rồi liền van xin:
“Ôi trời ơi, là tôi có mắt không tròng, đắc tội với cô. Cô xóa video này đi, cô cần bao nhiêu tiền tôi cũng đưa!”
Phương Vân cười lạnh:
“Tiền dơ bẩn của anh, tôi không cần! Video này tôi cũng không xóa, cứ để đó làm kỷ niệm.”
“Nếu một ngày nào đó anh chọc giận tôi, tôi sẽ đưa nó lên mạng cho cả thế giới chiêm ngưỡng bộ mặt của anh. Lúc đó sẽ tuyệt lắm nhỉ?”
Sắc mặt Tần Quảng Văn tối sầm lại, căm phẫn nói:
“Phương Vân, đừng ép người quá đáng. Con thỏ dồn đến đường cùng cũng cắn người, nếu cô ép tôi, đừng trách tôi ra tay không nể nang. Cùng lắm thì chúng ta đồng quy vu tận!”
Phương Vân nhìn khuôn mặt như heo nái của hắn, cố tình tỏ vẻ sợ hãi:
“Ôi trời, tôi nhát gan lắm đấy, anh đừng có dọa tôi chứ!”
Tần Quảng Văn bị cô chọc tức đến mức muốn hộc máu, nhưng hắn phải nén giận, nghiến răng hỏi:
“Cô muốn thế nào đây?”
Phương Vân lạnh lùng đáp:
“Tôi không muốn gì cả. Anh muốn tôi nghỉ việc thì không vấn đề, chỉ cần bồi thường đúng quy định là được.”
“Còn video này, nếu anh không gây chuyện với tôi, nó sẽ ngoan ngoãn nằm yên trong điện thoại của tôi. Nhưng nếu anh còn động vào tôi, thì đừng trách tôi không khách sáo, nghe rõ chưa?”
Tần Quảng Văn trừng mắt nhìn cô:
“Tôi đưa cô mười vạn, cô xóa video cho tôi!”
Phương Vân xua tay:
“Không, không, tôi đã nói là tôi không cần tiền của anh, cũng khỏi phải lo tôi sẽ bị tố tống tiền. Video này tôi chỉ xem như bùa hộ thân. Tôi nói hết rồi, giờ tôi đi đây. Tự lo liệu đi, Tần Quảng Văn!”
Phương Vân rời khỏi văn phòng, đi thẳng về phòng thí nghiệm để thông báo cho vài đồng nghiệp thân thiết rằng cô sẽ nghỉ việc và sau này họ có thể liên lạc qua điện thoại.
Cô thu dọn đồ đạc, mang theo tài liệu nghiên cứu vừa hoàn thành, rồi đến phòng tài vụ để nhận lương.
Sau khi mọi thủ tục xong xuôi, Phương Vân không hề do dự mà rời khỏi công ty.
Khu chung cư Hướng Dương nơi cô sống không xa, thường ngày cô vẫn đi bộ đến làm việc.
Khi cô vừa rời công ty, ở một góc khuất, có một chiếc xe hơi đen cũ đậu sẵn.
Trong xe là một người đàn ông trung niên hói đầu, thân hình béo ục ịch.
Khi thấy Phương Vân bước ra, đôi mắt đục ngầu của hắn lóe lên vẻ quyết liệt.
Hắn lấy chai rượu nhỏ bên cạnh lên, uống cạn mấy ngụm lấy can đảm.
Ngay sau đó, hắn nổ máy, đạp ga hết mức, lao thẳng về phía Phương Vân.
Đang đi, Phương Vân nghe thấy tiếng xe lao tới từ phía sau.
Cô quay lại và thấy một chiếc xe đen đang lao đến với tốc độ kinh hoàng, khiến cô sợ hãi mở to mắt và cố gắng né sang bên.
Nhưng đã quá muộn.
Chiếc xe lao qua bãi cỏ ven đường, đâm thẳng vào cô, hất cô bay ra xa.
Cảm giác thân thể bị đẩy bay lên không rồi rơi xuống đất, cơn đau lan khắp cơ thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.