Chương 42
Khương Chi Ngư
26/10/2023
Trên đường đi lên lầu, Lâm Sơ Huỳnh vẫn luôn rối rắm về vấn đề này.
“Chú hai, anh có cảm thấy chuyện vừa nãy anh làm có gì đó không đúng không?” Cô chuẩn bị ám chỉ giống như mọi ngày.
“Làm sao?” Lục Yến Lâm cực kỳ phối hợp mà hỏi lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngay vừa rồi đó, chuyện em là mỹ nhân mà cũng phải suy nghĩ sao?” Lâm Sơ Huỳnh trề môi hỏi.
Chóp mũi của cô ngửi được mùi hương dịu nhẹ trên người Lục Yến Lâm, hầu như anhkhông hề dùng nước hoa nhưng vẫn mang đến cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng.
Rõ ràng là bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng kỳ lạ là rất dễ ngửi.
Khoa học còn đang nghiên cứu xem trên người chúng ta có sắc tố hương hay không, Lâm Sơ Huỳnh nghĩ là có, nhưng trước mắt cô sẽ quy mùi hương này về công lao của nước giặt quần áo.
“Nếu hiện tại anh muốn đền bù thì còn kịp đấy.” Cô dựa vào hõm vai anh, nhấn mạnh.
“Em rất đẹp.” Lục Yến Lâm rũ mắt nhìn cô, “Vừa nãy anh không nghĩ về vấn đề đó, không cần lo lắng.”
Trái tim của Lâm Sơ Huỳnh nhảy nhót như muốn nhảy ra ngoài luôn, khóe môi cong cong, đôi mắt chớp chớp, “Vậy thì sẽ tha thứ cho anh lần này.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cảm ơn Lục phu nhân.” Lục Yến Lâm phối hợp mà cảm ơn.
Lục phu nhân cực kỳ vừa lòng.
Lục Yến Lâm đi thẳng về phòng, không dừng lại chút nào. Sau khi nói mấy câu với cô thì liền rời đi, còn bảo nhân viên khách sạn mang đồ lên.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng biển ngoài cửa sổ.
Lâm Sơ Huỳnh ngồi trên giường, che lại khuôn mặt nóng rực nhớ đến lời nói trước đó của mình, mị lực của đàn ông thành thục đúng là hấp dẫn chí mạng.
Lục Yến Lâm là yêu tinh mới đúng.
Cô mở điện thoại tính dời lực chú ý của mình, sau đó liền thấy tin nhắn Thẩm Minh Tước gửi.
Thẩm Minh Tước: [Bà chủ, chị thật uy vũ, ở nước ngoài mà vẫn có thể khiến trong nước gió tanh mưa máu, tin tức trên Ins đều bị ‘vác’ đến weibo rồi nè.]
Thẩm Minh Tước: [link: #sốc!Giám đốc Lục Hoa Thịnh xoa chân cho một người phụ nữ, tình cảm vợ chồng thắm thiết#]
“.......”
Gần đây Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy Thẩm Minh Tước không phải bát quái bình thường, thậm chí cô còn nghi ngờ liệu có phải ngày nào cô ấy đều ‘đắm mình’ trong các loại bát quái ở khắp diễn đàn và weibo không nữa.
Nhấn vào link, hiện ra một bài viết của blogger.
Không phải nội dung bài viết mà là một bức ảnh trên Ins, có người chụp ảnh cảnh xoa chân hôm nay, đăng lên Insta của bản thân thì bị truyền thông trong nước nhìn thấy.
Lâm Sơ Huỳnh nghĩ chắc là một nhân viên nào đó.
[Lần trước ai nói tình cảm không tốt? Giờ bị vả mặt chưa, tình cảm vợ chồng nhà người ta ngọt thế kia cơ mà.]
[Bọn họ là trời sinh một đôi, yêu ma quỷ quái nơi nào quản được.]
[Tuy không nhìn thấy gương mặt của Lục phu nhân nhưng tôi dám khẳng định đó là một đại mỹ nhân!]
[Chuyện này lên hot search bao nhiêu lần rồi?]
[Những ai có tâm tư thì nên nhân lúc chưa tới giờ nghỉ ngơi thì đi rửa cái mặt cho tỉnh táo lại, nhìn xem bản thân có xứng hay không nhé.]
Lâm Sơ Huỳnh chỉ cười cười, liền thoát ra.
Chỉ là một người xa lạ họ lại có thể bảo vệ đến mức này những lại có thể dùng những từ ngữ ác độc với người khác, hành động kêu gọi không bạo lực ngôn luận trên internet thì sẽ là hành vi chống lại cư dân mạng tiêu cực.
Đa phân cư dân mạng đều là kiểu hai mặt
Nhưng mà từ trước đến nay Lâm Sơ Huỳnh sẽ không bị ngôn luận của người khác ảnh hưởng, chuyện cô muốn làm chỉ có thích, không ai có thể ngăn cản.
Tựa như Lục Yến Lâm, cô cũng phải có được.
*****
Vì đây là nơi gần biển nên khi chụp ảnh cưới sẽ có thể tận dụng khung cảnh.
Áo cưới dùng để chụp ảnh cưới tổng cộng có mấy chục bộ, chưa kể đây còn không bao gồm những lễ phục khác. Phương diện này đều là bên Lục Yến Lâm mua, cũng có một số ít là đặt làm.
Chiều cao và vóc dáng của Lâm Sơ Huỳnh hợp với đa số mọi người nên áo cưới dài nặng đối với cô mà nói thì không thể thích hợp hơn.
Giống hệt một kiệt tác kinh điển vượt thời gian.
Nói đến thì chiếc váy cưới được làm thủ công trên người cô đã đạt được vài giải thưởng lớn năm đó, nhà thiết kế là chuyên gia trong lĩnh vực thiết kế áo cưới, bộ này vẫn luôn được đặt ở nhà rất nhiều người ra giá cao để mua nhưng không được.
Hiện tại nó được khoác lên mình Lâm Sơ Huỳnh.
Áo cưới cũng không phải là màu trắng, nhưng nhìn qua thì màu sắc rất dễ chiu, tầng tầng lớp lớp voan được thêu ở lớp áo bên trong càng làm nổi bật làn da trắng nõn của Lâm Sơ Huỳnh.
Nhất là trong hoàn cảnh xung quanh đều là biển, mọi thứ chung quanh đều trống rỗng.
Sau khi Lâm Sơ Huỳnh mặc vào liền nhịn không được mà nhờ người ta lấy điện thoại của mình để chụp mấy tấm ảnh, rồi lại xoay tròn trước gương.
Người ta thường nói cô dâu là đẹp nhất, cô cảm thấy đúng vô cùng.
Mái tóc xoăn dày dặn vốn được buông tự nhiên sau người nay cũng được búi lên, phối với những món trang sức nhỏ được cẩn thận điểm xuyết trên mạng che mặt và tóc.
Cách xa thì sẽ không thấy rõ, nhưng khi đứng gần thì có thể thấy mạng che mặt và bộ áo cưới đều được thêu tỉ mỉ, cực kỳ tinh xảo.
Vừa khéo Lục Nghiêu call video tới.
Lâm Sơ Huỳnh nhấn từ chối, sau đó nhắn tin lại: “Trong lúc chụp ảnh cưới, thỉnh chớ quấy rầy nếu không sẽ trừ lương!”
Lục Nghiêu: [!]
Sau đó, cậu im lặng.
Trợ lý của stylist đi sau nhấc làn váy, nhắc nhở nói: “Lục phu nhân, đã xong rồi ạ có thể đi ra ngoài rồi.”
“Được, cảm ơn.”
Lâm Sơ Huỳnh thở ra một hơi.
Đằng trước có người mở cửa, cô vừa đi ra liền thấy ngay Lục Yến Lâm đang ngồi ở chỗ kia anh đưa lưng về phía cô, sống lưng thẳng tắp.
Nghe thấy tiếng động, người đàn ông quay lại.
Sau đó anh nhìn thấy Lâm Sơ Huỳnh đứng cách đó không xa.
Áo cưới này nằm trong danh sách mà lúc trước anh cho cô chọn. Anh từng nghĩ cô mặc vào sẽ rất đẹp, ví như bộ lễ phục màu trắng lần ấy nhưng lại không ngờ nó lại đẹp đến mức này.
Lục Yến Lâm đứng dậy đi đến trước mặt cô, ánh mắt sáng rực thấp giọng mở miệng: “Rất đẹp.”
Anh vươn tay vén mạng che mặt của cô lên.
Lâm Sơ Huỳnh ngả người ra sau muốn trốn: “Anh cứ tùy tiện mà nhìn em như vậy sao?”
Động tác của Lục Yến Lâm dừng lại, gương mặt toát lên sự nhu hòa, “Cũng phải.”
“Trêu anh đó.” Lâm Sơ Huỳnh tự mình vén lên, ngửa đầu hôn lên mặt anh một cái giống hệt con mèo nhỏ ăn vụng cá.
Nhóm nhà tạo mẫu đứng bên cạnh đều đỏ mặt.
Lúc cô sắp lui về, Lục Yến Lâm liền dùng tay ôm lấy thắt lưng cô rồi kéo cô về phía mình làm sâu thêm nụ hôn trộm này.
So với bình thường còn nóng bỏng hơn.
Cũng may còn kiêng dè phải chụp ảnh cưới nên Lục Yến Lâm không không có xu hướng quá mạnh mẽ, nhưng son môi của Lâm Sơ Huỳnh vẫn phải tô lại một lần nữa.
Cho nên khi anh vừa lui, nhà tạo mẫu liền nhanh chóng đến tô lại.
Lâm Sơ Huỳnh suýt chút nữa là không nhịn cười được: “Chú hai, trên môi anh có son môi kìa.”
Lục Yến Lâm ừ, cực kỳ bình tĩnh.
Lúc này Lâm Sơ Huỳnh mới có tâm trạng ngắm nhìn lễ phục trên người anh, tuy rằng không có gì khác với tây trang nhưng chỗ thay đổi rất nhỏ cũng vẫn phải có.
Nói ngắn gọn, rất xứng đôi với cô.
Đoàn nhiếp ảnh gia là dùng giá cao mời đến, từng chụp cho rất nhiều nhân vật nổi tiếng, chụp rất thuận tay.
Dù sao đều đẹp như người mẫu, tùy tiện chụp chính là một đống ảnh.
Bộ áo cưới này của Lâm Sơ Huỳnh rất phức tạp, cũng khá bồng bềnh từng làn váy vây quanh vòng eo nhỏ giống hệt cô gái đứng trong đám mây.
Là tiên nữ danh xứng với thực.
Tuy rằng cho tới bây giờ Lục Yến Lâm chỉ nhận phỏng vấn của tạp chí tài chính và kinh tế nhưng nhiếp ảnh gia này tốt hơn người chuyên chụp ảnh cưới.
Nhiếp ảnh gia còn kinh ngạc, hai người không có một chút cảm giác xấu hổ nào có khi còn so được với minh tinh đã chụp ảnh mười mấy năm ý chứ.
Chỉ có một vấn đề duy nhất, đó là hai người chụp ảnh cưới lần đầu tiên nên đối với tư thế và biểu cảm trên mặt không được phong phú.
Chụp ảnh cưới, là chú rể và cô dâu cùng nhau chụp.
Nhiếp ảnh gia bắt tay vào làm, “Hôn thân mật một chút, biểu tình của giám đốc Lục có thể nhu hòa hơn một chút nếu không phu nhân sẽ nghĩ ngài đang làm việc đó.”
Nhóm trợ lý trẻ tuổi bên cạnh nghẹn cười
Lâm Sơ Huỳnh cũng buồn cười: “Chú hai, nếu anh chụp không tốt thì em sẽ trừ tiền lương của anh em không muốn sau khi ảnh cưới được tung ra ngoài thì người ta sẽ nói anh bị tủi thân đâu nhé.”
Lục Yến Lâm gật đầu, “Anh sẽ chú ý.”
Cánh tay đặt trên người Lâm Sơ Huỳnh tăng thêm sức
Cho nên, trong quá trình quay chụp kế tiếp Lâm Sơ Huỳnh cảm nhận rõ từng thay đổi của Lục Yến Lâm.
Hai người đứng hôn môi bên bờ biển, dưới bầu trời xanh thẳm, ôm nhau ở ngã tư đường của một thị trấn nhỏ tràn ngập những kiến trúc màu xanh trắng.....
Có rất nhiều trẻ con ngoại quốc nhìn thấy bọn họ còn mang hoa đến tặng.
Tuy rằng tư thế chụp rất nhiều nhưng đại đa số đều là nhiếp ảnh gia chụp nhanh, những biểu lộ cảm xúc chỉ khi chụp nhanh mới chụp được khoảnh khắc đẹp nhất.
Chụp xong một bộ ảnh đã là mấy giờ sau.
Thừa dịp mặt trời sắp xuống núi, lại chụp thêm một bộ ảnh cưới mặt trời lặn.
Đối với chụp ảnh cưới, bọn họ sắp xếp rất đơn giản một ngày chỉ cần chụp một đến hai bộ là được, thế nên một tháng là dư dả.
Ngày đầu tiên đã phối hợp tốt thì sau đó liền đơn giản hơn.
Sau khi kết hôn, đại đa số thời gian Lâm Sơ Huỳnh và Lục Yến Lâm đều ở công ty của mình, chỉ có buổi tối hoặc cuối tuần mới có thời gian riêng tư. Hiện tại có một tháng ở bên nhau, nên càng có vẻ thân mật thắm thiết.
Trong những bộ ảnh đã chụp ngày hôm nay, có một tấm là nhiếp ảnh gia chụp lén.
Lúc ấy đã chụp xong mục tiêu đã đề ra, Lâm Sơ Huỳnh đang ngồi trên một tảng đá hóng gió, làn váy bị gió thổi tung bay.
Cô nhìn Lục Yến Lâm đã xem xong ảnh chụp ở bên kia, vẫy tay: “Chú hai, anh lại đây em có lời muốn nói với anh.”
Đôi mắt cong cong như vầng trăng non dưới khung cảnh hoàng hôn màu đỏ cam đẹp đến ngạt thở.
Lục Yến Lâm nghe lời đi qua: “Sao thế? Mệt à?”
Lâm Sơ Huỳnh lắc đầu, hoa tai kim cương theo chuyển động của cô mà đong đưa, phản xạ ánh sáng lóa mắt chiếu thẳng vào trong mắt anh.
Cô vươn tay về phía trước, Lục Yến Lâm cúi người.
Có thể là không ngờ Lâm Sơ Huỳnh đột nhiên đưa tay kéo mình nên cả người Lục Yến Lâm liền ngã lên làn váy cưới phức tạp của cô, lễ phục màu đen bị váy cưới bọc lấy.
“Em muốn hôn anh.” Cô nói.
Lục Yến Lâm bị vùi trong làn váy nhận được một nụ hôn của tiên nữ.
Xa xa, có một phó nhiếp ảnh gia phụ trách quay video để dùng trong buổi hôn lễ, một màn này cũng bị hắn quay lại, còn nhắc nhở nhiếp ảnh gia.
Vì thế cảnh đó đã bị chụp lại.
Tuy rằng hai người đều chỉ thấy một sườn mặt nhưng gió biển rất lớn, làn váy bồng bềnh đột nhiên bị thổi bay, che khuất một bên mặt của Lâm Sơ Huỳnh nhưng Lục Yến Lâm lại rất rõ.
Có một loại mỹ cảm mơ hồ.
Nhiếp ảnh gia cũng biết quan hệ giữa Lục gia và Lâm gia, trước kia còn tò mò không hiểu vì sao lại lấy một tiểu bối, hiện tại nhìn thấy cảnh này thì trái tim hắn như muốn trào ra khỏi lồng ngực.
Riêng về khoản ra tay với giám đốc Lục người khác nào dám?
Lâm đại tiểu thư không chỉ gan lớn mà còn dám tùy ý làm bậy.
Mà giám đốc Lục có vẻ không có ý muốn quản cô ấy, nhìn cả ngày hôm nay mà xem tất cả đều là Lâm đại tiểu thư xoi mói, mỗi lần như thế Giám đốc Lục đều trả lời: “em quyết định là được”, “em thích là tốt rồi”.
Nghĩ cũng phải, mỹ nhân như vậy ai có thể không rung động?
Có vẻ Lục Yến Lâm cũng thích thú với cuộc hôn nhân này.
*****
Quay về khách sạn thì trời đã tối đen.
Lâm Sơ Huỳnh bảo camera man nhanh chóng gửi mấy tấm ảnh gốc cho mình, sau đó cô lại vội vã chọn những tấm mà cô cảm thấy đẹp nhất, gửi vào nhóm chat.
[Bức nào đẹp?]
Nói chung là muốn hỏi hết đám chị em trong vòng bạn bè một lần.
Thẩm Minh Tước vĩnh viễn không tới muộn.
Thẩm Minh Tước: [Bà chủ đẹp nhất! Bức nào cũng đẹp!]
Lục Nghiêu: [Thím hai đẹp! Cháu thấy bức nào cũng đẹp!]
Người rất ít ngoi lên –Kiều Quả cũng đột nhiên xuất hiện: [ hình ảnh/ hình ảnh/ hình ảnh/ hình ảnh, bà chủ, tôi cảm thấy mấy tấm này đẹp.]
Lâm Sơ Huỳnh vừa nhìn những tấm mà Kiều Quả chọn, bốn tấm cô gửi, Kiều Quả đều chọn hết.
Thẩm Minh Tước: [Trợ lý Kiều nói rất đúng.]
Lục Nghiêu: [Làm trợ lý thật khó, nịnh cũng không giống người thường, không giống tôi chỉ đẹp là xong.]
Thẩm Minh Tước: [Đương nhiên em thích nhất tấm này! Bà chủ, khung cảnh của tấm ảnh này thật sự đẹp! Có vài váy cưới trong show thời trang so ra còn kém! ]
Cô chọn đúng là hai bức ảnh cuối cùng.
Lâm Sơ Huỳnh cũng rất thích.
Cô nhấp vào ảnh, nhìn một đống lớn trong điện thoại, lúc chụp thì không cảm thấy sao hiện tại hồi tưởng lại có chút xấu hổ.
Mạng che mặt che khuất nửa khuôn mặt của cô, nhưng ánh mắt, chiếc mũi là lông mi lộ ra ngoài đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Có một loại ý cảnh ôm tỳ bà che khuất nửa gương mặt.
Vừa khéo Lục Yến Lâm tiến vào, cô đưa điện thoại qua, “Thế nào, mọi người đều nói tấm này đẹp nhất anh thấy sao?”
“Đẹp lắm.” Lục Yến Lâm khen.
“Em cũng cảm thấy đẹp.” Lâm Sơ Huỳnh nâng mặt ghé vào giường tự kỷ mà khen, “Chú hai cũng rất tuấn tú.”
Lục Yến Lâm không thể phủ nhận.
Đối với người nào đó đã chìm vào lối suy nghĩ của Lục phu nhân thì hiện tại anh nói cái gì cũng không thể khiến cô chú ý, có thể nói lực chú ý phụ nữ đối với ảnh chụp đều rất lớn.
Bên anh tất nhiên cũng có ảnh chụp nhiếp ảnh gia gửi.
Đây là tấm gốc, sau này còn cần chỉnh sửa một chút, tuy rằng nhiếp ảnh gia cảm thấy hai bộ ảnh hôm nay đều có thể trực tiếp tung ra rồi.
Di động rung hai tiếng.
Trợ lý Trần: [hình ảnh/ hình ảnh/ hình ảnh]
Trợ lý Trần: [Tiên sinh, mấy bức ảnh này có thể đăng lên không?]
Lục Yến Lâm trả lời có thể.
Nhưng sau đó anh lại anh chóng phủ nhận: “Chờ một chút.”
Trợ lý Trần ở trong phòng mình đợi nửa ngày, thầm nghĩ có phải giám đốc nhà mình cảm thấy bà xã quá đẹp nên khó có thể chọn lựa trong đống ảnh chụp hay không.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Cho đến khi trợ lý Trần nhận được câu trả lời thì trong nước đang là giữa trưa, rất nhiều người đều đang ăn cơm hoặc nghỉ trưa nhàm chán lướt các phần mềm mạng xã hội.
Lúc có người phát hiện official weibo của Hoa Thịnh đột nhiên đăng một bài viết mới, trước đó rất nhiều người rút thăm trúng thưởng xong không có unfollow nên đều nhận được thông báo từ weibo.
Vừa nhấn vào tròng mắt muốn rớt ra ngoài.
Lục Yến Lâm –người chưa từng công bố tài khoản mạng xã hội chính thức nay không chỉ lập một tài khoản weibo mới mà còn đăng một bức ảnh cưới, hư hư thực thực xác định tin đồn dạo trước.
Lục Yến Lâm: [hình ảnh]
“Chú hai, anh có cảm thấy chuyện vừa nãy anh làm có gì đó không đúng không?” Cô chuẩn bị ám chỉ giống như mọi ngày.
“Làm sao?” Lục Yến Lâm cực kỳ phối hợp mà hỏi lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngay vừa rồi đó, chuyện em là mỹ nhân mà cũng phải suy nghĩ sao?” Lâm Sơ Huỳnh trề môi hỏi.
Chóp mũi của cô ngửi được mùi hương dịu nhẹ trên người Lục Yến Lâm, hầu như anhkhông hề dùng nước hoa nhưng vẫn mang đến cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng.
Rõ ràng là bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng kỳ lạ là rất dễ ngửi.
Khoa học còn đang nghiên cứu xem trên người chúng ta có sắc tố hương hay không, Lâm Sơ Huỳnh nghĩ là có, nhưng trước mắt cô sẽ quy mùi hương này về công lao của nước giặt quần áo.
“Nếu hiện tại anh muốn đền bù thì còn kịp đấy.” Cô dựa vào hõm vai anh, nhấn mạnh.
“Em rất đẹp.” Lục Yến Lâm rũ mắt nhìn cô, “Vừa nãy anh không nghĩ về vấn đề đó, không cần lo lắng.”
Trái tim của Lâm Sơ Huỳnh nhảy nhót như muốn nhảy ra ngoài luôn, khóe môi cong cong, đôi mắt chớp chớp, “Vậy thì sẽ tha thứ cho anh lần này.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cảm ơn Lục phu nhân.” Lục Yến Lâm phối hợp mà cảm ơn.
Lục phu nhân cực kỳ vừa lòng.
Lục Yến Lâm đi thẳng về phòng, không dừng lại chút nào. Sau khi nói mấy câu với cô thì liền rời đi, còn bảo nhân viên khách sạn mang đồ lên.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng biển ngoài cửa sổ.
Lâm Sơ Huỳnh ngồi trên giường, che lại khuôn mặt nóng rực nhớ đến lời nói trước đó của mình, mị lực của đàn ông thành thục đúng là hấp dẫn chí mạng.
Lục Yến Lâm là yêu tinh mới đúng.
Cô mở điện thoại tính dời lực chú ý của mình, sau đó liền thấy tin nhắn Thẩm Minh Tước gửi.
Thẩm Minh Tước: [Bà chủ, chị thật uy vũ, ở nước ngoài mà vẫn có thể khiến trong nước gió tanh mưa máu, tin tức trên Ins đều bị ‘vác’ đến weibo rồi nè.]
Thẩm Minh Tước: [link: #sốc!Giám đốc Lục Hoa Thịnh xoa chân cho một người phụ nữ, tình cảm vợ chồng thắm thiết#]
“.......”
Gần đây Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy Thẩm Minh Tước không phải bát quái bình thường, thậm chí cô còn nghi ngờ liệu có phải ngày nào cô ấy đều ‘đắm mình’ trong các loại bát quái ở khắp diễn đàn và weibo không nữa.
Nhấn vào link, hiện ra một bài viết của blogger.
Không phải nội dung bài viết mà là một bức ảnh trên Ins, có người chụp ảnh cảnh xoa chân hôm nay, đăng lên Insta của bản thân thì bị truyền thông trong nước nhìn thấy.
Lâm Sơ Huỳnh nghĩ chắc là một nhân viên nào đó.
[Lần trước ai nói tình cảm không tốt? Giờ bị vả mặt chưa, tình cảm vợ chồng nhà người ta ngọt thế kia cơ mà.]
[Bọn họ là trời sinh một đôi, yêu ma quỷ quái nơi nào quản được.]
[Tuy không nhìn thấy gương mặt của Lục phu nhân nhưng tôi dám khẳng định đó là một đại mỹ nhân!]
[Chuyện này lên hot search bao nhiêu lần rồi?]
[Những ai có tâm tư thì nên nhân lúc chưa tới giờ nghỉ ngơi thì đi rửa cái mặt cho tỉnh táo lại, nhìn xem bản thân có xứng hay không nhé.]
Lâm Sơ Huỳnh chỉ cười cười, liền thoát ra.
Chỉ là một người xa lạ họ lại có thể bảo vệ đến mức này những lại có thể dùng những từ ngữ ác độc với người khác, hành động kêu gọi không bạo lực ngôn luận trên internet thì sẽ là hành vi chống lại cư dân mạng tiêu cực.
Đa phân cư dân mạng đều là kiểu hai mặt
Nhưng mà từ trước đến nay Lâm Sơ Huỳnh sẽ không bị ngôn luận của người khác ảnh hưởng, chuyện cô muốn làm chỉ có thích, không ai có thể ngăn cản.
Tựa như Lục Yến Lâm, cô cũng phải có được.
*****
Vì đây là nơi gần biển nên khi chụp ảnh cưới sẽ có thể tận dụng khung cảnh.
Áo cưới dùng để chụp ảnh cưới tổng cộng có mấy chục bộ, chưa kể đây còn không bao gồm những lễ phục khác. Phương diện này đều là bên Lục Yến Lâm mua, cũng có một số ít là đặt làm.
Chiều cao và vóc dáng của Lâm Sơ Huỳnh hợp với đa số mọi người nên áo cưới dài nặng đối với cô mà nói thì không thể thích hợp hơn.
Giống hệt một kiệt tác kinh điển vượt thời gian.
Nói đến thì chiếc váy cưới được làm thủ công trên người cô đã đạt được vài giải thưởng lớn năm đó, nhà thiết kế là chuyên gia trong lĩnh vực thiết kế áo cưới, bộ này vẫn luôn được đặt ở nhà rất nhiều người ra giá cao để mua nhưng không được.
Hiện tại nó được khoác lên mình Lâm Sơ Huỳnh.
Áo cưới cũng không phải là màu trắng, nhưng nhìn qua thì màu sắc rất dễ chiu, tầng tầng lớp lớp voan được thêu ở lớp áo bên trong càng làm nổi bật làn da trắng nõn của Lâm Sơ Huỳnh.
Nhất là trong hoàn cảnh xung quanh đều là biển, mọi thứ chung quanh đều trống rỗng.
Sau khi Lâm Sơ Huỳnh mặc vào liền nhịn không được mà nhờ người ta lấy điện thoại của mình để chụp mấy tấm ảnh, rồi lại xoay tròn trước gương.
Người ta thường nói cô dâu là đẹp nhất, cô cảm thấy đúng vô cùng.
Mái tóc xoăn dày dặn vốn được buông tự nhiên sau người nay cũng được búi lên, phối với những món trang sức nhỏ được cẩn thận điểm xuyết trên mạng che mặt và tóc.
Cách xa thì sẽ không thấy rõ, nhưng khi đứng gần thì có thể thấy mạng che mặt và bộ áo cưới đều được thêu tỉ mỉ, cực kỳ tinh xảo.
Vừa khéo Lục Nghiêu call video tới.
Lâm Sơ Huỳnh nhấn từ chối, sau đó nhắn tin lại: “Trong lúc chụp ảnh cưới, thỉnh chớ quấy rầy nếu không sẽ trừ lương!”
Lục Nghiêu: [!]
Sau đó, cậu im lặng.
Trợ lý của stylist đi sau nhấc làn váy, nhắc nhở nói: “Lục phu nhân, đã xong rồi ạ có thể đi ra ngoài rồi.”
“Được, cảm ơn.”
Lâm Sơ Huỳnh thở ra một hơi.
Đằng trước có người mở cửa, cô vừa đi ra liền thấy ngay Lục Yến Lâm đang ngồi ở chỗ kia anh đưa lưng về phía cô, sống lưng thẳng tắp.
Nghe thấy tiếng động, người đàn ông quay lại.
Sau đó anh nhìn thấy Lâm Sơ Huỳnh đứng cách đó không xa.
Áo cưới này nằm trong danh sách mà lúc trước anh cho cô chọn. Anh từng nghĩ cô mặc vào sẽ rất đẹp, ví như bộ lễ phục màu trắng lần ấy nhưng lại không ngờ nó lại đẹp đến mức này.
Lục Yến Lâm đứng dậy đi đến trước mặt cô, ánh mắt sáng rực thấp giọng mở miệng: “Rất đẹp.”
Anh vươn tay vén mạng che mặt của cô lên.
Lâm Sơ Huỳnh ngả người ra sau muốn trốn: “Anh cứ tùy tiện mà nhìn em như vậy sao?”
Động tác của Lục Yến Lâm dừng lại, gương mặt toát lên sự nhu hòa, “Cũng phải.”
“Trêu anh đó.” Lâm Sơ Huỳnh tự mình vén lên, ngửa đầu hôn lên mặt anh một cái giống hệt con mèo nhỏ ăn vụng cá.
Nhóm nhà tạo mẫu đứng bên cạnh đều đỏ mặt.
Lúc cô sắp lui về, Lục Yến Lâm liền dùng tay ôm lấy thắt lưng cô rồi kéo cô về phía mình làm sâu thêm nụ hôn trộm này.
So với bình thường còn nóng bỏng hơn.
Cũng may còn kiêng dè phải chụp ảnh cưới nên Lục Yến Lâm không không có xu hướng quá mạnh mẽ, nhưng son môi của Lâm Sơ Huỳnh vẫn phải tô lại một lần nữa.
Cho nên khi anh vừa lui, nhà tạo mẫu liền nhanh chóng đến tô lại.
Lâm Sơ Huỳnh suýt chút nữa là không nhịn cười được: “Chú hai, trên môi anh có son môi kìa.”
Lục Yến Lâm ừ, cực kỳ bình tĩnh.
Lúc này Lâm Sơ Huỳnh mới có tâm trạng ngắm nhìn lễ phục trên người anh, tuy rằng không có gì khác với tây trang nhưng chỗ thay đổi rất nhỏ cũng vẫn phải có.
Nói ngắn gọn, rất xứng đôi với cô.
Đoàn nhiếp ảnh gia là dùng giá cao mời đến, từng chụp cho rất nhiều nhân vật nổi tiếng, chụp rất thuận tay.
Dù sao đều đẹp như người mẫu, tùy tiện chụp chính là một đống ảnh.
Bộ áo cưới này của Lâm Sơ Huỳnh rất phức tạp, cũng khá bồng bềnh từng làn váy vây quanh vòng eo nhỏ giống hệt cô gái đứng trong đám mây.
Là tiên nữ danh xứng với thực.
Tuy rằng cho tới bây giờ Lục Yến Lâm chỉ nhận phỏng vấn của tạp chí tài chính và kinh tế nhưng nhiếp ảnh gia này tốt hơn người chuyên chụp ảnh cưới.
Nhiếp ảnh gia còn kinh ngạc, hai người không có một chút cảm giác xấu hổ nào có khi còn so được với minh tinh đã chụp ảnh mười mấy năm ý chứ.
Chỉ có một vấn đề duy nhất, đó là hai người chụp ảnh cưới lần đầu tiên nên đối với tư thế và biểu cảm trên mặt không được phong phú.
Chụp ảnh cưới, là chú rể và cô dâu cùng nhau chụp.
Nhiếp ảnh gia bắt tay vào làm, “Hôn thân mật một chút, biểu tình của giám đốc Lục có thể nhu hòa hơn một chút nếu không phu nhân sẽ nghĩ ngài đang làm việc đó.”
Nhóm trợ lý trẻ tuổi bên cạnh nghẹn cười
Lâm Sơ Huỳnh cũng buồn cười: “Chú hai, nếu anh chụp không tốt thì em sẽ trừ tiền lương của anh em không muốn sau khi ảnh cưới được tung ra ngoài thì người ta sẽ nói anh bị tủi thân đâu nhé.”
Lục Yến Lâm gật đầu, “Anh sẽ chú ý.”
Cánh tay đặt trên người Lâm Sơ Huỳnh tăng thêm sức
Cho nên, trong quá trình quay chụp kế tiếp Lâm Sơ Huỳnh cảm nhận rõ từng thay đổi của Lục Yến Lâm.
Hai người đứng hôn môi bên bờ biển, dưới bầu trời xanh thẳm, ôm nhau ở ngã tư đường của một thị trấn nhỏ tràn ngập những kiến trúc màu xanh trắng.....
Có rất nhiều trẻ con ngoại quốc nhìn thấy bọn họ còn mang hoa đến tặng.
Tuy rằng tư thế chụp rất nhiều nhưng đại đa số đều là nhiếp ảnh gia chụp nhanh, những biểu lộ cảm xúc chỉ khi chụp nhanh mới chụp được khoảnh khắc đẹp nhất.
Chụp xong một bộ ảnh đã là mấy giờ sau.
Thừa dịp mặt trời sắp xuống núi, lại chụp thêm một bộ ảnh cưới mặt trời lặn.
Đối với chụp ảnh cưới, bọn họ sắp xếp rất đơn giản một ngày chỉ cần chụp một đến hai bộ là được, thế nên một tháng là dư dả.
Ngày đầu tiên đã phối hợp tốt thì sau đó liền đơn giản hơn.
Sau khi kết hôn, đại đa số thời gian Lâm Sơ Huỳnh và Lục Yến Lâm đều ở công ty của mình, chỉ có buổi tối hoặc cuối tuần mới có thời gian riêng tư. Hiện tại có một tháng ở bên nhau, nên càng có vẻ thân mật thắm thiết.
Trong những bộ ảnh đã chụp ngày hôm nay, có một tấm là nhiếp ảnh gia chụp lén.
Lúc ấy đã chụp xong mục tiêu đã đề ra, Lâm Sơ Huỳnh đang ngồi trên một tảng đá hóng gió, làn váy bị gió thổi tung bay.
Cô nhìn Lục Yến Lâm đã xem xong ảnh chụp ở bên kia, vẫy tay: “Chú hai, anh lại đây em có lời muốn nói với anh.”
Đôi mắt cong cong như vầng trăng non dưới khung cảnh hoàng hôn màu đỏ cam đẹp đến ngạt thở.
Lục Yến Lâm nghe lời đi qua: “Sao thế? Mệt à?”
Lâm Sơ Huỳnh lắc đầu, hoa tai kim cương theo chuyển động của cô mà đong đưa, phản xạ ánh sáng lóa mắt chiếu thẳng vào trong mắt anh.
Cô vươn tay về phía trước, Lục Yến Lâm cúi người.
Có thể là không ngờ Lâm Sơ Huỳnh đột nhiên đưa tay kéo mình nên cả người Lục Yến Lâm liền ngã lên làn váy cưới phức tạp của cô, lễ phục màu đen bị váy cưới bọc lấy.
“Em muốn hôn anh.” Cô nói.
Lục Yến Lâm bị vùi trong làn váy nhận được một nụ hôn của tiên nữ.
Xa xa, có một phó nhiếp ảnh gia phụ trách quay video để dùng trong buổi hôn lễ, một màn này cũng bị hắn quay lại, còn nhắc nhở nhiếp ảnh gia.
Vì thế cảnh đó đã bị chụp lại.
Tuy rằng hai người đều chỉ thấy một sườn mặt nhưng gió biển rất lớn, làn váy bồng bềnh đột nhiên bị thổi bay, che khuất một bên mặt của Lâm Sơ Huỳnh nhưng Lục Yến Lâm lại rất rõ.
Có một loại mỹ cảm mơ hồ.
Nhiếp ảnh gia cũng biết quan hệ giữa Lục gia và Lâm gia, trước kia còn tò mò không hiểu vì sao lại lấy một tiểu bối, hiện tại nhìn thấy cảnh này thì trái tim hắn như muốn trào ra khỏi lồng ngực.
Riêng về khoản ra tay với giám đốc Lục người khác nào dám?
Lâm đại tiểu thư không chỉ gan lớn mà còn dám tùy ý làm bậy.
Mà giám đốc Lục có vẻ không có ý muốn quản cô ấy, nhìn cả ngày hôm nay mà xem tất cả đều là Lâm đại tiểu thư xoi mói, mỗi lần như thế Giám đốc Lục đều trả lời: “em quyết định là được”, “em thích là tốt rồi”.
Nghĩ cũng phải, mỹ nhân như vậy ai có thể không rung động?
Có vẻ Lục Yến Lâm cũng thích thú với cuộc hôn nhân này.
*****
Quay về khách sạn thì trời đã tối đen.
Lâm Sơ Huỳnh bảo camera man nhanh chóng gửi mấy tấm ảnh gốc cho mình, sau đó cô lại vội vã chọn những tấm mà cô cảm thấy đẹp nhất, gửi vào nhóm chat.
[Bức nào đẹp?]
Nói chung là muốn hỏi hết đám chị em trong vòng bạn bè một lần.
Thẩm Minh Tước vĩnh viễn không tới muộn.
Thẩm Minh Tước: [Bà chủ đẹp nhất! Bức nào cũng đẹp!]
Lục Nghiêu: [Thím hai đẹp! Cháu thấy bức nào cũng đẹp!]
Người rất ít ngoi lên –Kiều Quả cũng đột nhiên xuất hiện: [ hình ảnh/ hình ảnh/ hình ảnh/ hình ảnh, bà chủ, tôi cảm thấy mấy tấm này đẹp.]
Lâm Sơ Huỳnh vừa nhìn những tấm mà Kiều Quả chọn, bốn tấm cô gửi, Kiều Quả đều chọn hết.
Thẩm Minh Tước: [Trợ lý Kiều nói rất đúng.]
Lục Nghiêu: [Làm trợ lý thật khó, nịnh cũng không giống người thường, không giống tôi chỉ đẹp là xong.]
Thẩm Minh Tước: [Đương nhiên em thích nhất tấm này! Bà chủ, khung cảnh của tấm ảnh này thật sự đẹp! Có vài váy cưới trong show thời trang so ra còn kém! ]
Cô chọn đúng là hai bức ảnh cuối cùng.
Lâm Sơ Huỳnh cũng rất thích.
Cô nhấp vào ảnh, nhìn một đống lớn trong điện thoại, lúc chụp thì không cảm thấy sao hiện tại hồi tưởng lại có chút xấu hổ.
Mạng che mặt che khuất nửa khuôn mặt của cô, nhưng ánh mắt, chiếc mũi là lông mi lộ ra ngoài đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Có một loại ý cảnh ôm tỳ bà che khuất nửa gương mặt.
Vừa khéo Lục Yến Lâm tiến vào, cô đưa điện thoại qua, “Thế nào, mọi người đều nói tấm này đẹp nhất anh thấy sao?”
“Đẹp lắm.” Lục Yến Lâm khen.
“Em cũng cảm thấy đẹp.” Lâm Sơ Huỳnh nâng mặt ghé vào giường tự kỷ mà khen, “Chú hai cũng rất tuấn tú.”
Lục Yến Lâm không thể phủ nhận.
Đối với người nào đó đã chìm vào lối suy nghĩ của Lục phu nhân thì hiện tại anh nói cái gì cũng không thể khiến cô chú ý, có thể nói lực chú ý phụ nữ đối với ảnh chụp đều rất lớn.
Bên anh tất nhiên cũng có ảnh chụp nhiếp ảnh gia gửi.
Đây là tấm gốc, sau này còn cần chỉnh sửa một chút, tuy rằng nhiếp ảnh gia cảm thấy hai bộ ảnh hôm nay đều có thể trực tiếp tung ra rồi.
Di động rung hai tiếng.
Trợ lý Trần: [hình ảnh/ hình ảnh/ hình ảnh]
Trợ lý Trần: [Tiên sinh, mấy bức ảnh này có thể đăng lên không?]
Lục Yến Lâm trả lời có thể.
Nhưng sau đó anh lại anh chóng phủ nhận: “Chờ một chút.”
Trợ lý Trần ở trong phòng mình đợi nửa ngày, thầm nghĩ có phải giám đốc nhà mình cảm thấy bà xã quá đẹp nên khó có thể chọn lựa trong đống ảnh chụp hay không.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Cho đến khi trợ lý Trần nhận được câu trả lời thì trong nước đang là giữa trưa, rất nhiều người đều đang ăn cơm hoặc nghỉ trưa nhàm chán lướt các phần mềm mạng xã hội.
Lúc có người phát hiện official weibo của Hoa Thịnh đột nhiên đăng một bài viết mới, trước đó rất nhiều người rút thăm trúng thưởng xong không có unfollow nên đều nhận được thông báo từ weibo.
Vừa nhấn vào tròng mắt muốn rớt ra ngoài.
Lục Yến Lâm –người chưa từng công bố tài khoản mạng xã hội chính thức nay không chỉ lập một tài khoản weibo mới mà còn đăng một bức ảnh cưới, hư hư thực thực xác định tin đồn dạo trước.
Lục Yến Lâm: [hình ảnh]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.