Chương 91: Phiên ngoại Thẩm Minh Tước: Hiện trường lật xe
Khương Chi Ngư
26/10/2023
Sau đó hai người đều nghe thấy tiếng bụng kêu ọt ọt.
Bên ngoài hành lang và bên trong cửa đều trở nên im lặng.
Thẩm Minh Tước chầm chậm chớp mắt một cái, nội tâm thật sự cảm thấy có chút ngượng ngùng: “Ngại quá, tôi đói bụng.”
Nhưng lúc này cô mới có được cảm giác chân thật.
Bàn tay đang chạm vào mặt cô là thật, còn mang theo một chút lạnh lẽo, nhiệt độ của cả hai giao truyền cho nhau.
Thẩm Minh Tước cầm tay anh, nghiêm túc nói: “Điều anh nói tôi đã biết.”
Không biết vì sao giọng cô lại vô cùng bình tĩnh.
Lúc chưa biết thì cô giống như rất để ý đến chuyện này, hoặc là rất chú ý đến thái độ không thèm để ý của anh.
Lúc mới nghe anh nói như vậy xong, Thẩm Minh Tước lập tức cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng bây giờ cô lại có thể bình tĩnh trò chuyện với anh.
Trình Minh Thành rũ mắt: “Ừm.”
Thẩm Minh Tước hít sâu một hơi, nói: “Tôi muốn đi chuẩn bị ăn tối, anh vẫn nên về đi, chuyện này kết thúc ở đây.”
Chuyện này kết thúc ở đây.
Đây không phải là đáp án mà Trình Minh Thành muốn.
Anh liếc mắt nhìn nhìn căn phòng sau lưng Thẩm Minh Tước, bên trong trống rỗng, trong phòng bếp cũng rất sạch sẽ.
“Có một quán thịt nướng mới mở.” Anh bỗng nói.
“Ồ.” Thẩm Minh Tước híp mắt.
“Hương vị rất ngon.” Trình Minh Thành nói thêm một câu, sau đó bổ sung: “Tước Tước, chúng ta cần nói chuyện với nhau một lần nữa.”
Thẩm Minh Tước cùng anh giằng co một lát, cô do dự.
Một phần cô muốn ăn nhưng không ăn được, một phần thì bị gợi lên cơn thèm ăn, hơn nữa chuyện mà đêm nay anh nói, đúng thật khiến cô bất ngờ.
Sao tự nhiên ánh trăng sáng anh lại trở thành cô?
Nháo loạn nửa ngày thành ra cô chính là người thay thế của cô?
Đây là cốt truyện máu chó gì vậy.
Một lúc sau, cô mới nhẹ nhàng nói: “Được rồi, cho anh một cơ hội nữa, em đi thay quần áo, anh đợi đó.”
Trình Minh Thành kiên nhẫn chờ ngoài cửa.
Vì để đề phòng ngộ nhỡ, Thẩm Minh Tước còn cầm theo hai cái khẩu trang, để bị chụp thì ngày mai lại lên hot search mất.
Dù sao mùa đông lạnh như vậy, mang khẩu trang thì cũng chấp nhận được, hơn nữa ai cũng mặc rất dày nên khó có thể nhận ra dáng người.
Hai người đến quán thịt nướng đó.
Lâu rồi Thẩm Minh Tước không ăn thịt, đây cũng là lý do mà cô không nhịn được. Bình thường trà sữa hay đồ ăn vặt gì cô cũng không dám ăn.
Thịt nướng phát ra âm thanh xèo xèo, mùi thơm bốc lên.
Thẩm Minh Tước chống cằm hỏi: “Lời mà anh nói khi nãy có ý gì? Sao giống lời tra nam hay nói quá vậy.”
Trình Minh Thành cũng không thích từ này. Có lẽ là do lúc trước vẫn luôn có người gán cái danh tra nam vào người anh.
“Chuyện ảnh chụp.”
“Đừng nói ảnh đó là em nha.” Thẩm Minh Tước nhắc tới tấm ảnh kia là thấy tức, cô cố ý nói: “Nếu là ảnh của em thì em chắc chắn phải nhận ra được.”
Cô bĩu môi.
Hơn nữa khung cảnh của tấm ảnh đó cô cũng chưa thấy qua bao giờ.
Trình Minh Thành trầm giọng nói: “Không phải em, cũng không phải người khác.”
Đầu Thẩm Minh Tước xuất hiện một đống dấu chấm hỏi, cô nhịn không được chửi thầm: “Dài dòng dữ vậy, anh không thể nói huỵch toẹt ra à?”
Cô cũng không phải mấy em gái ngây thơ mới biết yêu.
“Ảnh chụp là mẹ anh làm, giữa hai chúng ta không có người thứ ba.” Trình Minh Thành nhìn cô, nhấn mạnh nói: “Anh cũng mới biết.”
Thẩm Minh Tước nhanh chóng nhớ đến mẹ anh.
Cô từng gặp bà Trình rồi, hơn nữa hai người cũng không vui vẻ gì cho lắm. Bà Trình cảm thấy cô vì tiền nên mới yêu đương với con trai bà, hơn nữa trong mắt bà Trình thì con bà phải tìm một người xứng đôi vừa lứa, gia thế ngang tầm mới đúng.
Thẩm Minh Tước biết tương lai thực sự rất khó khăn, nhưng cô chưa từng nghĩ đến bà ta con mẹ nó sẽ làm như vậy, làm ra cái chuyện ảnh chụp đó.
Không thể không nói, mục đích của bà đã ta thành công.
Thẩm Minh Tước vốn đang tức Trình Minh Thành, nhưng lần này cô giận bà Trình không nhẹ. Đây là kiểu mẹ gì, không đồng ý thì thôi đi, lại còn làm ra mấy cái trò hạ tiện này nữa.
Nói buồn nôn là cũng còn nhẹ.
Ban đêm, quán thịt nướng người không ít, ngược lại có rất nhiều, nhưng vì chỗ ngồi của bọn họ có vách ngăn nên cũng tách biệt với dãy ghế ngồi bên ngoài.
Thẩm Minh Tước có thể nhìn rõ người đối diện.
Anh đang nhìn cô, mắt cũng không chớp, cảm xúc trong mắt anh khiến cô không hiểu rõ, mãi cho đến khi anh nói một câu ——
“Anh xin lỗi.”
Thẩm Minh Tước suýt nữa hoảng hốt.
Hình như cô chưa từng nghe Trình Minh Thành nói ra ba chữ này bao giờ, cho dù có làm sai điều gì thì anh cũng chỉ dùng hành động để thay cho lời xin lỗi.
Có vẻ như anh khá dở trong khoản ăn nói.
Thậm chí sau khi chia tay, Thẩm Minh Tước còn nghĩ, nếu lúc làm việc anh cũng là một người như vậy thì chắc hẳn nhân viên của anh đều phải biết thăm dò ý anh, nếu không thì làm sao đoán được suy nghĩ của ông chủ.
“Thôi bỏ đi.”
Thẩm Minh Tước dậm dậm chân, âm thanh tan vào sự ồn ào của quán.
Cô chọc chọc nước chấm, cúi đầu nói: “Chuyện này cũng qua rồi, em cũng nghe giải thích rồi.”
Trình Minh Thành hỏi: “Sau đó thì sao?”
Thẩm Minh Tước giương mắt nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Không có sau đó.”
Trình Minh Thành nhíu mày.
Thẩm Minh Tước đã ăn thịt nướng xong, bây giờ suy nghĩ của cô rất loạn. Suốt mấy tháng qua, thủ đoạn của người khác khiến cô nghĩ bản thân là người thay thế, nhưng thực chất tất cả những điều đó đều là giả.
Mà cô và Trình Minh Thành, đều rơi vào cái bẫy này.
Nên nói giữa bọn họ không đủ tin tưởng, hay là bọn họ chưa yêu nhau sâu đậm.
*****
Sau đó, Trình Minh Thành đưa Thẩm Minh Tước về.
Đại khái là biết Thẩm Minh Tước không muốn nhiều lời nên trên đường về Trình Minh Thành cũng không nói gì nữa, cả quãng đường đều vô cùng yên lặng.
“Trễ thế này rồi, anh không cần lên nữa đâu.” Thẩm Minh Tước đứng trước xe, nhìn người đàn ông kiệm lời trước mặt.
“Ừm.” Trình Minh Thành mở cửa xe.
“Trình Minh Thành.” Thẩm Minh Tước kêu một tiếng.
Trình Minh Thành vẫn duy trì tư thế mở cửa xe, anh xoay đầu, đối diện với tầm mắt cô.
Thẩm Minh Tước cọ cọ mũi chân: “Ừm…… Anh lái xe cẩn thận.”
Buổi tối trời lạnh, anh thấy mũi cô đã đỏ lên vì lạnh.
Trình Minh Thành mím môi: “Anh biết rồi.”
Lúc này Thẩm Minh Tước mới xoay người lên lầu, lúc lên lầu, cô nhìn xuyên qua lớp kính ở hành lang, chiếc xe ở dưới vẫn chưa rời đi.
Nó vẫn đậu ở đó.
Bên cửa sổ xe lộ ra vài ngón tay mảnh khảnh, giữa khe hở ngón tay lộ ra ánh sáng đo đỏ, ánh sáng ấy phá lệ rõ ràng trong đêm tối.
Thẩm Minh Tước dừng vài giây.
Trong trí nhớ của cô, Trình Minh Thành không hút thuốc.
Khoảng cách xa như thế, giống như vượt qua núi sông, Trình Minh Thành hình như đã phát hiện, anh ngước nhìn lên.
Thẩm Minh Tước hoảng sợ.
Sau đó cô nghĩ lại, vào ban đêm thì người bên ngoài không thể nhìn xuyên qua lớp kính này được, vừa rồi chắc chỉ là ảo giác của cô thôi.
Đời người có một loại ảo tưởng lớn nhất đó chính là nghĩ đối phương đang nhìn mình.
Lúc Thẩm Minh Tước hoàn hồn thì ánh sáng đo đỏ ấy đã biến mất, chiếc xe cũng dần mất hút khỏi tầm mắt cô.
Di động của cô rung lên một chút.
Là tin nhắn mà bà chủ nhà cô gửi đến.
[Chị nghe nói em với Trình Minh Thành đi ra ngoài. Vừa rồi anh ta đưa em về đúng không? Em về đến chung cư chưa?]
Lâm Sơ Huỳnh vốn định đi nhưng còn chưa ra khỏi nhà thì đã nhận được tin nhắn của bảo vệ nói là hai người đã ra ngoài rồi.
Thế nên cô dứt khoát không đi.
Thẩm Minh Tước: [Em về rồi.]
Lâm Sơ Huỳnh nhướng mày, xem tin nhắn thì hẳn là không có gì nghiêm trọng lắm.
Cô cũng không hỏi Thẩm Minh Tước nhiều nữa, dặn dò hai ba câu sau đó cúp điện thoại rồi bò lên giường.
Lục Yến Lâm đang dựa vào đầu giường đọc sách.
Lâm Sơ Huỳnh nhét chân vào giữa hai ch@n anh rồi nói: “Chú hai, người anh ấm ghê, có phải anh là bình giữ ấm hóa thân thành không vậy?”
Lục Yến Lâm vô cùng bình tĩnh lật sang trang sách tiếp theo, “Không phải.”
Anh biết vào mùa đông tay chân cô bị lạnh nên buổi tối sau khi ngủ cô đều sẽ vô thức bám lên người anh.
“Đọc sách thú vị lắm hả?” Lâm Sơ Huỳnh hỏi.
“Chứ không thì làm gì?” Lục Yến Lâm hỏi lại.
“Anh có thể xem phim, xem show giải trí nè.” Lâm Sơ Huỳnh liệt kê hai cái rồi lại hỏi: “Chú hai, anh nói thật với em đi, anh có từng coi show giải trí bao giờ chưa?”
Lục Yến Lâm dừng tay, anh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy không có gì lạ, nhưng cô vẫn hỏi: “Không lẽ anh chưa từng xem cái nào hết à?”
Lục Yến Lâm nói: “[Chuyến du hành vũ trụ thời không] có tính không?”
Lâm Sơ Huỳnh suy nghĩ trong đầu một chút, tuy cô chưa từng xem cái này nhưng cô vẫn chắc chắn đây không phải show giải trí: “Nghe giống như phim phóng sự phổ cập khoa học vậy.”
Lục Yến Lâm đóng sách lại: “Em nói đúng.”
Lâm Sơ Huỳnh cầm lấy cuốn sách trong tay anh, sau đó bẻ mặt anh qua, nghiêm túc hỏi: “Nói như thế sao mà được, mấy show giải trí em tham gia lúc trước anh không xem à?”
Cô kiểu: Nếu anh dám nói anh không xem thì em cho anh ra ngoài ngủ.
“Anh có xem.” Lục Yến Lâm rũ mắt nhìn Lâm Sơ Huỳnh, anh phối hợp với cô: “Là show giải trí duy nhất mà anh xem.”
Lâm Sơ Huỳnh chớp chớp mắt, cảm giác rất kích động.
Cô nói: “Thế thì vinh hạnh cho em quá.”
Lục Yến Lâm nằm xuống bên cạnh cô: “Anh cũng rất vinh hạnh.”
*****
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Minh Tước bị tiếng chuông điện thoại do người đại diện gọi đến đánh thức.
“Tỉnh chưa tỉnh chưa tỉnh chưa?” Người đại diện hỏi ba lần liên tiếp: “Em nhanh đọc tin tức đi, bên Trình thị làm sáng tỏ scandal rồi kìa.”
“Làm sáng tỏ scandal thì liên quan gì đến em?”
“Đương nhiên có liên quan đến em rồi, dăm ba câu nói không rõ, dù sao cũng là có lợi cho em.” Người đại diện có chút phấn khích.
Thẩm Minh Tước nghe người đại diện nói xong thì cũng chưa hiểu gì, cô nằm trong ổ chăn mở weibo lên, sau đó vào official weibo của Trình thị.
Post mới nhất được đăng vào một giờ trước, là một post thanh minh về tin đồn ánh trăng sáng của tổng giám đốc Trình, cũng thuận tiện cảnh cáo mấy blogger.
Thông báo cũng rất ngắn gọn, rõ ràng.
Bình luận đã sắp lên hơn chục nghìn.
[???]
[Mới sáng sớm mà đã cho tôi ăn quả dưa to như thế này à?]
[Chuyện này…… Không phải là đang liên hợp để PR đấy chứ?]
[Mẹ nó ai mà PR như vậy, tôi muốn thuyết âm mưu. Là ai mặt dày phẫu thuật thẩm mỹ để ăn vạ ánh trăng sáng?]
[Thế tại sao mấy tháng sau mới lên tiếng thanh minh……]
[Không phải, mấy người không đọc post thanh minh này đã nói gì sao?]
[Từ đầu đến cuối chỉ có mỗi Thẩm Minh Tước. Uầy, đây không phải là biến tấu tỏ tình sao.]
[Tôi đu couple là sáng suốt!]
[Lúc trước tổng giám đốc Trình bị trầy môi là tôi đã bắt đầu nghi do Tước Tước của chúng ta làm! Làm tốt lắm! Cắn nữa đi!]
Thẩm Minh Tước:?
Không được, cô cũng không dám.
Đối với post thanh minh này, khu vực bình luận phân thành hai phe.
Một bên cho rằng Trình thị đang muốn chối, không muốn thừa nhận. Một bên thì cho rằng những tin lúc trước đều là lời đồn, làm sáng tỏ là tốt rồi.
Post buôn bán mà hôm qua Thẩm Minh Tước đăng trên weibo cũng xuất hiện không ít bình luận mới, tất cả đều hỏi về chuyện này.
Cô cũng không muốn nghĩ quá nhiều, like một chút vậy.
Dù sao cũng là acc phụ.
Thẩm Minh Tước ăn dưa của bản thân, cảm giác rất kỳ diệu, cô tắt điện thoại, hôm nay cô hẹn đến chỗ Khương Dĩ Nhàn để làm tạo hình.
Vô cùng lo lắng mà đi đến, đã là 10 giờ sáng.
Khương Dĩ Nhàn đang sửa sang lại đồ đạc, nhìn thấy cô vào thì nói, “Đến rồi đấy à.”
Thẩm Minh Tước ngồi xuống, gỡ kính râm và khẩu trang xuống: “Em còn tưởng hôm nay sẽ thấy cái người họ Chu đó ở đây nữa.”
“Em muốn ăn đòn có phải không?” Khương Dĩ Nhàn hỏi.
“Thuận miệng thuận miệng.” Thẩm Minh Tước cười tủm tỉm trả lời, “Tiếng thông báo của wechat kêu quá trời kìa, chị nhanh xem đi.”
“Mới sáng sớm thì có thể có chuyện gì.” Khương Dĩ Nhàn nói, đặt ở phía bên kia, cô ấy vươn tay lấy.
Cô ấy tưởng là tin nhắn mà Chu Khải Hoài gửi.
Nhưng không ngờ là không phải.
Thẩm Minh Tước nhìn xung quanh, sau đó cô thấy ánh mắt Khương Dĩ Nhàn dừng trên người mình, ánh mắt vô cùng phức tạp.
“Chị Dĩ Nhàn, chị đừng nhìn em như thế, em lo lắm……”
“Em nên lo là đúng đấy.”
Khương Dĩ Nhàn nhịn không được nói, cô đi một vòng quanh Thẩm Minh Tước: “Tuy chị biết em có acc phụ, nhưng chị cũng không nghĩ là em lại tự do như thế.”
Thẩm Minh Tước: “……?”
Khương Dĩ Nhàn đưa điện thoại ra trước mặt cô.
“Tin nhắn trong nhóm wechat, chắc hẳn em cũng nhận được mới đúng. Sao em lại không cẩn thận như thế, acc phụ của em bị phát hiện rồi.”
Trực tiếp lật xe đến tận cửa nhà.
(*Lật xe: Ngôn ngữ mạng, chỉ một việc vốn có thể trơn chu từ đầu đến cuối hoặc thắng,… nhưng cuối cùng lại có kết quả ngược lại.)
Khương Dĩ Nhàn cảm giác cái vụ lật xe lúc trước của cô chẳng là gì, bởi vì đó cũng chỉ là một hai câu nói mà thôi, còn đây là acc phụ của Thẩm Minh Tước, tất cả những post trên đó đều bị phát hiện, đúng là hiện trường lật xe siêu to khổng lồ.
Thẩm Minh Tước vừa nhìn một cái là toàn thấy tin nhắn của Lục Nghiêu.
Lục Nghiêu: [Quá là trâu bò rồi Thẩm Minh Tước!]
Lục Nghiêu: [Tôi không ngờ là cô lại là người như vậy, hủy sân của tổng giám đốc Trình, cuối cùng tôi cũng được diện kiến con người thật của cô rồi!]
Lục Nghiêu: [Có cần tôi giúp không?]
……
Thẩm Minh Tước ngơ ngác, cô chậm chạp ngẩng đầu hỏi: “Không phải chứ? Acc phụ của em thật sự bị lộ rồi sao?”
Vậy mà lại bị phát hiện ngay trong khoảng thời gian rối ren hôm nay.
Mà bài post muốn đội nón xanh cho Trình Minh Thành vào hai ngày trước, chẳng phải bây giờ cả thế giới đều biết hết rồi sao??
Bên ngoài hành lang và bên trong cửa đều trở nên im lặng.
Thẩm Minh Tước chầm chậm chớp mắt một cái, nội tâm thật sự cảm thấy có chút ngượng ngùng: “Ngại quá, tôi đói bụng.”
Nhưng lúc này cô mới có được cảm giác chân thật.
Bàn tay đang chạm vào mặt cô là thật, còn mang theo một chút lạnh lẽo, nhiệt độ của cả hai giao truyền cho nhau.
Thẩm Minh Tước cầm tay anh, nghiêm túc nói: “Điều anh nói tôi đã biết.”
Không biết vì sao giọng cô lại vô cùng bình tĩnh.
Lúc chưa biết thì cô giống như rất để ý đến chuyện này, hoặc là rất chú ý đến thái độ không thèm để ý của anh.
Lúc mới nghe anh nói như vậy xong, Thẩm Minh Tước lập tức cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng bây giờ cô lại có thể bình tĩnh trò chuyện với anh.
Trình Minh Thành rũ mắt: “Ừm.”
Thẩm Minh Tước hít sâu một hơi, nói: “Tôi muốn đi chuẩn bị ăn tối, anh vẫn nên về đi, chuyện này kết thúc ở đây.”
Chuyện này kết thúc ở đây.
Đây không phải là đáp án mà Trình Minh Thành muốn.
Anh liếc mắt nhìn nhìn căn phòng sau lưng Thẩm Minh Tước, bên trong trống rỗng, trong phòng bếp cũng rất sạch sẽ.
“Có một quán thịt nướng mới mở.” Anh bỗng nói.
“Ồ.” Thẩm Minh Tước híp mắt.
“Hương vị rất ngon.” Trình Minh Thành nói thêm một câu, sau đó bổ sung: “Tước Tước, chúng ta cần nói chuyện với nhau một lần nữa.”
Thẩm Minh Tước cùng anh giằng co một lát, cô do dự.
Một phần cô muốn ăn nhưng không ăn được, một phần thì bị gợi lên cơn thèm ăn, hơn nữa chuyện mà đêm nay anh nói, đúng thật khiến cô bất ngờ.
Sao tự nhiên ánh trăng sáng anh lại trở thành cô?
Nháo loạn nửa ngày thành ra cô chính là người thay thế của cô?
Đây là cốt truyện máu chó gì vậy.
Một lúc sau, cô mới nhẹ nhàng nói: “Được rồi, cho anh một cơ hội nữa, em đi thay quần áo, anh đợi đó.”
Trình Minh Thành kiên nhẫn chờ ngoài cửa.
Vì để đề phòng ngộ nhỡ, Thẩm Minh Tước còn cầm theo hai cái khẩu trang, để bị chụp thì ngày mai lại lên hot search mất.
Dù sao mùa đông lạnh như vậy, mang khẩu trang thì cũng chấp nhận được, hơn nữa ai cũng mặc rất dày nên khó có thể nhận ra dáng người.
Hai người đến quán thịt nướng đó.
Lâu rồi Thẩm Minh Tước không ăn thịt, đây cũng là lý do mà cô không nhịn được. Bình thường trà sữa hay đồ ăn vặt gì cô cũng không dám ăn.
Thịt nướng phát ra âm thanh xèo xèo, mùi thơm bốc lên.
Thẩm Minh Tước chống cằm hỏi: “Lời mà anh nói khi nãy có ý gì? Sao giống lời tra nam hay nói quá vậy.”
Trình Minh Thành cũng không thích từ này. Có lẽ là do lúc trước vẫn luôn có người gán cái danh tra nam vào người anh.
“Chuyện ảnh chụp.”
“Đừng nói ảnh đó là em nha.” Thẩm Minh Tước nhắc tới tấm ảnh kia là thấy tức, cô cố ý nói: “Nếu là ảnh của em thì em chắc chắn phải nhận ra được.”
Cô bĩu môi.
Hơn nữa khung cảnh của tấm ảnh đó cô cũng chưa thấy qua bao giờ.
Trình Minh Thành trầm giọng nói: “Không phải em, cũng không phải người khác.”
Đầu Thẩm Minh Tước xuất hiện một đống dấu chấm hỏi, cô nhịn không được chửi thầm: “Dài dòng dữ vậy, anh không thể nói huỵch toẹt ra à?”
Cô cũng không phải mấy em gái ngây thơ mới biết yêu.
“Ảnh chụp là mẹ anh làm, giữa hai chúng ta không có người thứ ba.” Trình Minh Thành nhìn cô, nhấn mạnh nói: “Anh cũng mới biết.”
Thẩm Minh Tước nhanh chóng nhớ đến mẹ anh.
Cô từng gặp bà Trình rồi, hơn nữa hai người cũng không vui vẻ gì cho lắm. Bà Trình cảm thấy cô vì tiền nên mới yêu đương với con trai bà, hơn nữa trong mắt bà Trình thì con bà phải tìm một người xứng đôi vừa lứa, gia thế ngang tầm mới đúng.
Thẩm Minh Tước biết tương lai thực sự rất khó khăn, nhưng cô chưa từng nghĩ đến bà ta con mẹ nó sẽ làm như vậy, làm ra cái chuyện ảnh chụp đó.
Không thể không nói, mục đích của bà đã ta thành công.
Thẩm Minh Tước vốn đang tức Trình Minh Thành, nhưng lần này cô giận bà Trình không nhẹ. Đây là kiểu mẹ gì, không đồng ý thì thôi đi, lại còn làm ra mấy cái trò hạ tiện này nữa.
Nói buồn nôn là cũng còn nhẹ.
Ban đêm, quán thịt nướng người không ít, ngược lại có rất nhiều, nhưng vì chỗ ngồi của bọn họ có vách ngăn nên cũng tách biệt với dãy ghế ngồi bên ngoài.
Thẩm Minh Tước có thể nhìn rõ người đối diện.
Anh đang nhìn cô, mắt cũng không chớp, cảm xúc trong mắt anh khiến cô không hiểu rõ, mãi cho đến khi anh nói một câu ——
“Anh xin lỗi.”
Thẩm Minh Tước suýt nữa hoảng hốt.
Hình như cô chưa từng nghe Trình Minh Thành nói ra ba chữ này bao giờ, cho dù có làm sai điều gì thì anh cũng chỉ dùng hành động để thay cho lời xin lỗi.
Có vẻ như anh khá dở trong khoản ăn nói.
Thậm chí sau khi chia tay, Thẩm Minh Tước còn nghĩ, nếu lúc làm việc anh cũng là một người như vậy thì chắc hẳn nhân viên của anh đều phải biết thăm dò ý anh, nếu không thì làm sao đoán được suy nghĩ của ông chủ.
“Thôi bỏ đi.”
Thẩm Minh Tước dậm dậm chân, âm thanh tan vào sự ồn ào của quán.
Cô chọc chọc nước chấm, cúi đầu nói: “Chuyện này cũng qua rồi, em cũng nghe giải thích rồi.”
Trình Minh Thành hỏi: “Sau đó thì sao?”
Thẩm Minh Tước giương mắt nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Không có sau đó.”
Trình Minh Thành nhíu mày.
Thẩm Minh Tước đã ăn thịt nướng xong, bây giờ suy nghĩ của cô rất loạn. Suốt mấy tháng qua, thủ đoạn của người khác khiến cô nghĩ bản thân là người thay thế, nhưng thực chất tất cả những điều đó đều là giả.
Mà cô và Trình Minh Thành, đều rơi vào cái bẫy này.
Nên nói giữa bọn họ không đủ tin tưởng, hay là bọn họ chưa yêu nhau sâu đậm.
*****
Sau đó, Trình Minh Thành đưa Thẩm Minh Tước về.
Đại khái là biết Thẩm Minh Tước không muốn nhiều lời nên trên đường về Trình Minh Thành cũng không nói gì nữa, cả quãng đường đều vô cùng yên lặng.
“Trễ thế này rồi, anh không cần lên nữa đâu.” Thẩm Minh Tước đứng trước xe, nhìn người đàn ông kiệm lời trước mặt.
“Ừm.” Trình Minh Thành mở cửa xe.
“Trình Minh Thành.” Thẩm Minh Tước kêu một tiếng.
Trình Minh Thành vẫn duy trì tư thế mở cửa xe, anh xoay đầu, đối diện với tầm mắt cô.
Thẩm Minh Tước cọ cọ mũi chân: “Ừm…… Anh lái xe cẩn thận.”
Buổi tối trời lạnh, anh thấy mũi cô đã đỏ lên vì lạnh.
Trình Minh Thành mím môi: “Anh biết rồi.”
Lúc này Thẩm Minh Tước mới xoay người lên lầu, lúc lên lầu, cô nhìn xuyên qua lớp kính ở hành lang, chiếc xe ở dưới vẫn chưa rời đi.
Nó vẫn đậu ở đó.
Bên cửa sổ xe lộ ra vài ngón tay mảnh khảnh, giữa khe hở ngón tay lộ ra ánh sáng đo đỏ, ánh sáng ấy phá lệ rõ ràng trong đêm tối.
Thẩm Minh Tước dừng vài giây.
Trong trí nhớ của cô, Trình Minh Thành không hút thuốc.
Khoảng cách xa như thế, giống như vượt qua núi sông, Trình Minh Thành hình như đã phát hiện, anh ngước nhìn lên.
Thẩm Minh Tước hoảng sợ.
Sau đó cô nghĩ lại, vào ban đêm thì người bên ngoài không thể nhìn xuyên qua lớp kính này được, vừa rồi chắc chỉ là ảo giác của cô thôi.
Đời người có một loại ảo tưởng lớn nhất đó chính là nghĩ đối phương đang nhìn mình.
Lúc Thẩm Minh Tước hoàn hồn thì ánh sáng đo đỏ ấy đã biến mất, chiếc xe cũng dần mất hút khỏi tầm mắt cô.
Di động của cô rung lên một chút.
Là tin nhắn mà bà chủ nhà cô gửi đến.
[Chị nghe nói em với Trình Minh Thành đi ra ngoài. Vừa rồi anh ta đưa em về đúng không? Em về đến chung cư chưa?]
Lâm Sơ Huỳnh vốn định đi nhưng còn chưa ra khỏi nhà thì đã nhận được tin nhắn của bảo vệ nói là hai người đã ra ngoài rồi.
Thế nên cô dứt khoát không đi.
Thẩm Minh Tước: [Em về rồi.]
Lâm Sơ Huỳnh nhướng mày, xem tin nhắn thì hẳn là không có gì nghiêm trọng lắm.
Cô cũng không hỏi Thẩm Minh Tước nhiều nữa, dặn dò hai ba câu sau đó cúp điện thoại rồi bò lên giường.
Lục Yến Lâm đang dựa vào đầu giường đọc sách.
Lâm Sơ Huỳnh nhét chân vào giữa hai ch@n anh rồi nói: “Chú hai, người anh ấm ghê, có phải anh là bình giữ ấm hóa thân thành không vậy?”
Lục Yến Lâm vô cùng bình tĩnh lật sang trang sách tiếp theo, “Không phải.”
Anh biết vào mùa đông tay chân cô bị lạnh nên buổi tối sau khi ngủ cô đều sẽ vô thức bám lên người anh.
“Đọc sách thú vị lắm hả?” Lâm Sơ Huỳnh hỏi.
“Chứ không thì làm gì?” Lục Yến Lâm hỏi lại.
“Anh có thể xem phim, xem show giải trí nè.” Lâm Sơ Huỳnh liệt kê hai cái rồi lại hỏi: “Chú hai, anh nói thật với em đi, anh có từng coi show giải trí bao giờ chưa?”
Lục Yến Lâm dừng tay, anh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy không có gì lạ, nhưng cô vẫn hỏi: “Không lẽ anh chưa từng xem cái nào hết à?”
Lục Yến Lâm nói: “[Chuyến du hành vũ trụ thời không] có tính không?”
Lâm Sơ Huỳnh suy nghĩ trong đầu một chút, tuy cô chưa từng xem cái này nhưng cô vẫn chắc chắn đây không phải show giải trí: “Nghe giống như phim phóng sự phổ cập khoa học vậy.”
Lục Yến Lâm đóng sách lại: “Em nói đúng.”
Lâm Sơ Huỳnh cầm lấy cuốn sách trong tay anh, sau đó bẻ mặt anh qua, nghiêm túc hỏi: “Nói như thế sao mà được, mấy show giải trí em tham gia lúc trước anh không xem à?”
Cô kiểu: Nếu anh dám nói anh không xem thì em cho anh ra ngoài ngủ.
“Anh có xem.” Lục Yến Lâm rũ mắt nhìn Lâm Sơ Huỳnh, anh phối hợp với cô: “Là show giải trí duy nhất mà anh xem.”
Lâm Sơ Huỳnh chớp chớp mắt, cảm giác rất kích động.
Cô nói: “Thế thì vinh hạnh cho em quá.”
Lục Yến Lâm nằm xuống bên cạnh cô: “Anh cũng rất vinh hạnh.”
*****
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Minh Tước bị tiếng chuông điện thoại do người đại diện gọi đến đánh thức.
“Tỉnh chưa tỉnh chưa tỉnh chưa?” Người đại diện hỏi ba lần liên tiếp: “Em nhanh đọc tin tức đi, bên Trình thị làm sáng tỏ scandal rồi kìa.”
“Làm sáng tỏ scandal thì liên quan gì đến em?”
“Đương nhiên có liên quan đến em rồi, dăm ba câu nói không rõ, dù sao cũng là có lợi cho em.” Người đại diện có chút phấn khích.
Thẩm Minh Tước nghe người đại diện nói xong thì cũng chưa hiểu gì, cô nằm trong ổ chăn mở weibo lên, sau đó vào official weibo của Trình thị.
Post mới nhất được đăng vào một giờ trước, là một post thanh minh về tin đồn ánh trăng sáng của tổng giám đốc Trình, cũng thuận tiện cảnh cáo mấy blogger.
Thông báo cũng rất ngắn gọn, rõ ràng.
Bình luận đã sắp lên hơn chục nghìn.
[???]
[Mới sáng sớm mà đã cho tôi ăn quả dưa to như thế này à?]
[Chuyện này…… Không phải là đang liên hợp để PR đấy chứ?]
[Mẹ nó ai mà PR như vậy, tôi muốn thuyết âm mưu. Là ai mặt dày phẫu thuật thẩm mỹ để ăn vạ ánh trăng sáng?]
[Thế tại sao mấy tháng sau mới lên tiếng thanh minh……]
[Không phải, mấy người không đọc post thanh minh này đã nói gì sao?]
[Từ đầu đến cuối chỉ có mỗi Thẩm Minh Tước. Uầy, đây không phải là biến tấu tỏ tình sao.]
[Tôi đu couple là sáng suốt!]
[Lúc trước tổng giám đốc Trình bị trầy môi là tôi đã bắt đầu nghi do Tước Tước của chúng ta làm! Làm tốt lắm! Cắn nữa đi!]
Thẩm Minh Tước:?
Không được, cô cũng không dám.
Đối với post thanh minh này, khu vực bình luận phân thành hai phe.
Một bên cho rằng Trình thị đang muốn chối, không muốn thừa nhận. Một bên thì cho rằng những tin lúc trước đều là lời đồn, làm sáng tỏ là tốt rồi.
Post buôn bán mà hôm qua Thẩm Minh Tước đăng trên weibo cũng xuất hiện không ít bình luận mới, tất cả đều hỏi về chuyện này.
Cô cũng không muốn nghĩ quá nhiều, like một chút vậy.
Dù sao cũng là acc phụ.
Thẩm Minh Tước ăn dưa của bản thân, cảm giác rất kỳ diệu, cô tắt điện thoại, hôm nay cô hẹn đến chỗ Khương Dĩ Nhàn để làm tạo hình.
Vô cùng lo lắng mà đi đến, đã là 10 giờ sáng.
Khương Dĩ Nhàn đang sửa sang lại đồ đạc, nhìn thấy cô vào thì nói, “Đến rồi đấy à.”
Thẩm Minh Tước ngồi xuống, gỡ kính râm và khẩu trang xuống: “Em còn tưởng hôm nay sẽ thấy cái người họ Chu đó ở đây nữa.”
“Em muốn ăn đòn có phải không?” Khương Dĩ Nhàn hỏi.
“Thuận miệng thuận miệng.” Thẩm Minh Tước cười tủm tỉm trả lời, “Tiếng thông báo của wechat kêu quá trời kìa, chị nhanh xem đi.”
“Mới sáng sớm thì có thể có chuyện gì.” Khương Dĩ Nhàn nói, đặt ở phía bên kia, cô ấy vươn tay lấy.
Cô ấy tưởng là tin nhắn mà Chu Khải Hoài gửi.
Nhưng không ngờ là không phải.
Thẩm Minh Tước nhìn xung quanh, sau đó cô thấy ánh mắt Khương Dĩ Nhàn dừng trên người mình, ánh mắt vô cùng phức tạp.
“Chị Dĩ Nhàn, chị đừng nhìn em như thế, em lo lắm……”
“Em nên lo là đúng đấy.”
Khương Dĩ Nhàn nhịn không được nói, cô đi một vòng quanh Thẩm Minh Tước: “Tuy chị biết em có acc phụ, nhưng chị cũng không nghĩ là em lại tự do như thế.”
Thẩm Minh Tước: “……?”
Khương Dĩ Nhàn đưa điện thoại ra trước mặt cô.
“Tin nhắn trong nhóm wechat, chắc hẳn em cũng nhận được mới đúng. Sao em lại không cẩn thận như thế, acc phụ của em bị phát hiện rồi.”
Trực tiếp lật xe đến tận cửa nhà.
(*Lật xe: Ngôn ngữ mạng, chỉ một việc vốn có thể trơn chu từ đầu đến cuối hoặc thắng,… nhưng cuối cùng lại có kết quả ngược lại.)
Khương Dĩ Nhàn cảm giác cái vụ lật xe lúc trước của cô chẳng là gì, bởi vì đó cũng chỉ là một hai câu nói mà thôi, còn đây là acc phụ của Thẩm Minh Tước, tất cả những post trên đó đều bị phát hiện, đúng là hiện trường lật xe siêu to khổng lồ.
Thẩm Minh Tước vừa nhìn một cái là toàn thấy tin nhắn của Lục Nghiêu.
Lục Nghiêu: [Quá là trâu bò rồi Thẩm Minh Tước!]
Lục Nghiêu: [Tôi không ngờ là cô lại là người như vậy, hủy sân của tổng giám đốc Trình, cuối cùng tôi cũng được diện kiến con người thật của cô rồi!]
Lục Nghiêu: [Có cần tôi giúp không?]
……
Thẩm Minh Tước ngơ ngác, cô chậm chạp ngẩng đầu hỏi: “Không phải chứ? Acc phụ của em thật sự bị lộ rồi sao?”
Vậy mà lại bị phát hiện ngay trong khoảng thời gian rối ren hôm nay.
Mà bài post muốn đội nón xanh cho Trình Minh Thành vào hai ngày trước, chẳng phải bây giờ cả thế giới đều biết hết rồi sao??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.