Chương 47: Kẻ có tình lại về cạnh bên nhau.
Thuy_ An
23/08/2024
Lòng nàng thắt lại cả người cũng đơ ra nhìn vào trong mắt hắn. Đôi mắt ấy phủ một làn nước mỏng phản phát chút suy tình khó tả.
Lời hắn nói liệu có thật hay chăng? Đây là thực hay lại là ảo cảnh mà nàng tự mê luyến chăng?
Nàng đưa đôi bàn tay nhỏ chả mình chạm lên mặt hắn nhẹ sờ theo đường chân mài lưỡi kiếm đó. Từng chút từng chút xác cảm chạy về đại não cho nàng biết rằng người trước mắt là người nàng yêu. Lời hắn nói cũng là lời chân thật.
Ngày ấy ở bên hồ Vọng Nguyệt ở ngự hoa viên là nàng bất chấp tất cả chỉ chờ một lời từ hắn mà có thể theo hắn đến nới cùng trời cuối đất. Nhưng ngày đó đáp lại nàng là lời khước từ lạnh nhạt như trăm mũi dao găm đâu thẳng vào tim.
Nửa mảng hồn nàng lúc đó đã hòà vào đồng phong lạnh buốt mà trôi xa đến đỗi tâm can chết lặng. Những tháng ngày qua nàng tự mình buông bỏ tự mình buộc chặt từng chút tơ tình mà gói đến nơi sâu tận tâm can. Cớ sao ngay lúc nàng vừa muốn buông bỏ hết thảy mọi thứ của thế gian hắn lại đưa tay mà giữ lấy nàng chứ.
Có lẽ là vì nợ trần chưa dứt, kiếp người chưa tận!
Lần này hắn đã cứu sống nàng đưa nàng từ cõi chết trở về nàng cũng chẳng muốn phải bỏ lỡ hắn. Chuyện đã qua rồi sẽ không phân đúng sai chi nữa, phần đời còn lại nàng chỉ muốn vì hắn mà sống tiếp.
"Sở Tuân, lần này chàng ở lại đừng đi nữa được không, đừng buông tay ta nữa không?" Giọng nàng nghẹn ngào thỏ thẻ đôi lời muốn nói từ tận sâu trong tâm khảm.
Đôi đồng tử đen láy đó mở to dần, khoé môi cong lên cười mừng rỡ ôm chặt nàng vào lòng mà nói
"Nhiên nhi, ta ở đây, ta hứa ta sẽ không đi đâu nữa. Nhất định sẽ không buông tay nàng lần nào nữa."
Hắn dụi vào làn tóc dài của nàng ngửi lấy hương hoa nhài nhè nhẹ quen thuộc lòng lại nâng lên một loại cảm xúc khó tả.
Vân Nhiên trong vòng tay rắn chắc đó của hắn nâng môi cười một nụ cười mãn nguyện. Nước mắt cứ thể mà chảy dài xuống giọng cũng trở nên nức nở. Lần này vẫn là khóc vì hắn, nhưng lại là không vì hạnh phúc.
Thời khắc ấy chỉ một cái ôm thôi là đề rồi. Hơi ấm từ đối phương truyền sang khiến trái tim đạp loạn nhịp lên cả.
Mọi thứ xung quanh dường như mờ mịt lại chẳng còn gì ngoài nỗi niềm hạnh phúc vô bờ, nếu được thì chỉ muốn sống ở khoảnh khắc này mãi mãi mà thôi.
Vì một chữ tình thì làm sao lý giải được. Nhân sinh vạn người trầm mình trong bể ái tình si, thử hỏi phù sinh một kiếp phù hoa một đời ai là người cầm lên được ai lại là người buông bỏ được tơ vương?
Một hồi duyên nợ trải dài suốt tam sinh đầu rõ được có thể cùng người đi đến bạc đầu giai lão hay không. Nhưng có thể cạnh người dù chỉ là một khắc cũng chẳng muốn bỏ lỡ. Đời này có ra sao vẫn sẽ không hối hận.
Khí trời đêm nay quang đãng chẳng có áng mây mù chỉ mỗi vầng trăng tròn trên cao dịu dàng soi sáng khắp nhân gian. Gió thổi nhè nhẹ bên cửa sổ mang theo hương sen trong hổ tỏa ra khắp nơi như ru người chìm vào giấc mộng bình yên.
Thoáng chốc ngày mai đã là ngày Nguyên Tiêu cuối năm rồi, năm nay nàng đã đời được người đó về rồi.
Sinh kiếp dễ dàng, tình kiếp gian nan
Phồn hoa thiên hạ chỉ cần chàng.
Phàm dương phía mang theo anh nắng dịu dàng cùng hương hoa ngào ngạt len lỏi qua từng khe cửa nhỏ mà vào đến phòng của Vân Nhiên rọi lên đôi gò má của người thiếu nữ.
Hàng mi đen nhánh khẽ lay động rồi nàng cũng dần mở mắt.
"Nhiên nhi, nàng tỉnh rồi à?" Sở Tuân mặc trên người bộ tràm y lãnh đạm ôn nhu bước từng bước tiến đến gần nàng nhẹ nhàng mà hỏi.
Đợi đến lúc mắt đã rõ dần nàng cũng vừa nhớ ra những chuyện đem qua mà cười nhẹ một nụ cười mãn nguyện bảo
"Đêm qua chàng không về phủ thì có sao không, sáng nay lại không thượng triều nữa."
Y vén sợi tóc mai qua vành tai nàng rồi nhen nhàng bảo "Hôm qua ta đã viết một bản tấu sớ xin bệ hạ có thể ở phủ dưỡng bệnh vài hôm nên nàng cứ yên tâm. Nhiên Nhi nàng ta có thứ này muốn cho nàng xem."
"Thứ gì thế?"
Sở Tuân sờ nhẹ lên gương mặt nàng nở một nụ cười tươ ấm áp khác hẳn với dáng vẻ ngày thường mà nói "Nàng thay y phục đi đã, lát nữa ta sẽ dẫn nàng đi xem, có được không?" (
"Ta nghe chàng vậy." Nàng nhìn hắn như vậy trong lòng thật sự cũng vô cùng vui sướng. Mắt cong lên ý cười thấy rõ trên gương mặt.
Lời hắn nói liệu có thật hay chăng? Đây là thực hay lại là ảo cảnh mà nàng tự mê luyến chăng?
Nàng đưa đôi bàn tay nhỏ chả mình chạm lên mặt hắn nhẹ sờ theo đường chân mài lưỡi kiếm đó. Từng chút từng chút xác cảm chạy về đại não cho nàng biết rằng người trước mắt là người nàng yêu. Lời hắn nói cũng là lời chân thật.
Ngày ấy ở bên hồ Vọng Nguyệt ở ngự hoa viên là nàng bất chấp tất cả chỉ chờ một lời từ hắn mà có thể theo hắn đến nới cùng trời cuối đất. Nhưng ngày đó đáp lại nàng là lời khước từ lạnh nhạt như trăm mũi dao găm đâu thẳng vào tim.
Nửa mảng hồn nàng lúc đó đã hòà vào đồng phong lạnh buốt mà trôi xa đến đỗi tâm can chết lặng. Những tháng ngày qua nàng tự mình buông bỏ tự mình buộc chặt từng chút tơ tình mà gói đến nơi sâu tận tâm can. Cớ sao ngay lúc nàng vừa muốn buông bỏ hết thảy mọi thứ của thế gian hắn lại đưa tay mà giữ lấy nàng chứ.
Có lẽ là vì nợ trần chưa dứt, kiếp người chưa tận!
Lần này hắn đã cứu sống nàng đưa nàng từ cõi chết trở về nàng cũng chẳng muốn phải bỏ lỡ hắn. Chuyện đã qua rồi sẽ không phân đúng sai chi nữa, phần đời còn lại nàng chỉ muốn vì hắn mà sống tiếp.
"Sở Tuân, lần này chàng ở lại đừng đi nữa được không, đừng buông tay ta nữa không?" Giọng nàng nghẹn ngào thỏ thẻ đôi lời muốn nói từ tận sâu trong tâm khảm.
Đôi đồng tử đen láy đó mở to dần, khoé môi cong lên cười mừng rỡ ôm chặt nàng vào lòng mà nói
"Nhiên nhi, ta ở đây, ta hứa ta sẽ không đi đâu nữa. Nhất định sẽ không buông tay nàng lần nào nữa."
Hắn dụi vào làn tóc dài của nàng ngửi lấy hương hoa nhài nhè nhẹ quen thuộc lòng lại nâng lên một loại cảm xúc khó tả.
Vân Nhiên trong vòng tay rắn chắc đó của hắn nâng môi cười một nụ cười mãn nguyện. Nước mắt cứ thể mà chảy dài xuống giọng cũng trở nên nức nở. Lần này vẫn là khóc vì hắn, nhưng lại là không vì hạnh phúc.
Thời khắc ấy chỉ một cái ôm thôi là đề rồi. Hơi ấm từ đối phương truyền sang khiến trái tim đạp loạn nhịp lên cả.
Mọi thứ xung quanh dường như mờ mịt lại chẳng còn gì ngoài nỗi niềm hạnh phúc vô bờ, nếu được thì chỉ muốn sống ở khoảnh khắc này mãi mãi mà thôi.
Vì một chữ tình thì làm sao lý giải được. Nhân sinh vạn người trầm mình trong bể ái tình si, thử hỏi phù sinh một kiếp phù hoa một đời ai là người cầm lên được ai lại là người buông bỏ được tơ vương?
Một hồi duyên nợ trải dài suốt tam sinh đầu rõ được có thể cùng người đi đến bạc đầu giai lão hay không. Nhưng có thể cạnh người dù chỉ là một khắc cũng chẳng muốn bỏ lỡ. Đời này có ra sao vẫn sẽ không hối hận.
Khí trời đêm nay quang đãng chẳng có áng mây mù chỉ mỗi vầng trăng tròn trên cao dịu dàng soi sáng khắp nhân gian. Gió thổi nhè nhẹ bên cửa sổ mang theo hương sen trong hổ tỏa ra khắp nơi như ru người chìm vào giấc mộng bình yên.
Thoáng chốc ngày mai đã là ngày Nguyên Tiêu cuối năm rồi, năm nay nàng đã đời được người đó về rồi.
Sinh kiếp dễ dàng, tình kiếp gian nan
Phồn hoa thiên hạ chỉ cần chàng.
Phàm dương phía mang theo anh nắng dịu dàng cùng hương hoa ngào ngạt len lỏi qua từng khe cửa nhỏ mà vào đến phòng của Vân Nhiên rọi lên đôi gò má của người thiếu nữ.
Hàng mi đen nhánh khẽ lay động rồi nàng cũng dần mở mắt.
"Nhiên nhi, nàng tỉnh rồi à?" Sở Tuân mặc trên người bộ tràm y lãnh đạm ôn nhu bước từng bước tiến đến gần nàng nhẹ nhàng mà hỏi.
Đợi đến lúc mắt đã rõ dần nàng cũng vừa nhớ ra những chuyện đem qua mà cười nhẹ một nụ cười mãn nguyện bảo
"Đêm qua chàng không về phủ thì có sao không, sáng nay lại không thượng triều nữa."
Y vén sợi tóc mai qua vành tai nàng rồi nhen nhàng bảo "Hôm qua ta đã viết một bản tấu sớ xin bệ hạ có thể ở phủ dưỡng bệnh vài hôm nên nàng cứ yên tâm. Nhiên Nhi nàng ta có thứ này muốn cho nàng xem."
"Thứ gì thế?"
Sở Tuân sờ nhẹ lên gương mặt nàng nở một nụ cười tươ ấm áp khác hẳn với dáng vẻ ngày thường mà nói "Nàng thay y phục đi đã, lát nữa ta sẽ dẫn nàng đi xem, có được không?" (
"Ta nghe chàng vậy." Nàng nhìn hắn như vậy trong lòng thật sự cũng vô cùng vui sướng. Mắt cong lên ý cười thấy rõ trên gương mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.