Chương 61: Một kiếp hồng nhan.
Thuy_ An
02/09/2024
Gió đông lạnh lẽo mang theo tuyết trắng phủ khắp Tử Cấm Thành trong đêm. Ngọn đèn dầu ở Dưỡng tâm điện bấy giờ vẫn còn sáng tỏ in bóng vị hoàng đế đang ngồi trên bảo toạ chống tay nghiên đầu mà nhìn ra cửa sổ nghĩ ngợi xa xăm.
"Bệ hạ, ả ta đã tỉnh" Một vị ngự tiền thị vệ vội bước vào điện cung kính báo
cáo.
Nơi mắt phượng của Hoàng Vi chợt léo lên tia sáng rồi hắn phất tay mà nói:
"Mau đưa ả đến đây. Còn nữa...mời Lạc Anh đến đây đi."
Hai ngày trước sau lần Vân Nhiên bị ám sát hụt kia thì chỉ trong vòng ba canh giờ đám thì vệ xung quanh đó đã tìm ra được tên thích khách. Và người đó lại còn là một nữ nhân.
Người của Cẩm Y Vệ tìm được ả là khi đang ở giữa bãi tha ma ngoại thành, khắp người trần trọc thương tích. Sau khi tấm mạng che mặt màu đen kia được gỡ xuống thì ai nấy cũng đều phải ngạc nhiên vì chẳng ngờ được nữ thích khách có gan ám sát công chúa đương triều sắp trở thành hoàng hậu Ninh quốc lại có thể là Chiêu Quân quận chúa cành vàng lá ngọc khi xưa - Bạch Hàn Chi.
Ả lần này chính là tự mình chui đầu vào rọ.
Chốc lát sau viên thị vệ ban nãy đã giải người đến trước mặt Hoàng Vi. Bạch Hàn Chi bây giờ tàn tạ nhơ nhuốc, đầu tóc rối bời sắc đôi mắt hạc trong trẻo ngày nào giờ đây đã một màu u ám vô hồn đến đáng sợ.
"Ngươi muốn ta đến đây làm gì? Giết ta đi, một đao giết chết ta đi các ngươi để ta sống để làm gì hả?! Thà các ngươi giết ta còn hơn để ta sống với dáng vẻ thảm hại như này!" Ả trừng mắt mắt nhìn Hoàng Vi miệng nghiến lại từng
chữ mà nói.
"Hỗn láo! Mạng của tiện tỳ nhà người chính là hoàng thượng ban cho ân điển cứu sống ngươi còn giám ở đây than vãn!" Viên thị vệ đứng cạnh đó rút kiếm từ trong bao ra mà chỉa đến trước mặt ả quát lớn.
Bạch Hàn Chi bấy giờ như điên dại mà ngước lên trần điện cười phá lên quỷ di:
"Ha, hahahahah. Tiện tỳ? Tiện tỳ?! Ha, đúng các ngươi nói đúng ta là tiện tỳ mà. Ta từ Chiêu Quân quận chúa sống trong ấm êm nhung lụa lại trở thành con tiện tỳ phản quốc nhà tan cửa nát! Là do ai? Là chính các ngươi, đều do chính các ngươi!"
Nói đến đoạn ả lại đứng lên vừa mang nét cười cổ quái trên môi lại vừa xoay tròn chỉ tay lên từng người trong điện.
Có người muốn đưa ả xuống cuối cùng lại bị Hoàng Bi quơ tay mà nói: "Cứ để ả nói tiếp, ta muốn xem ả sẽ nói những gì."
Đến khi ngón tay chai sạn rướm máu của nữ nhân đó chỉ đến một viên thị vệ đang cầm kiếm gần đó ả lại đi thẳng đến hắn vừa cười vừa trừng mắt nói:
"Ngươi! Ngươi giống như cái tên đê tiện đêm đó cưỡng hiếp bổn quận chúa!"
Nghe đến đây sắc mặt Hoàng Vi lại có chút thay đổi. Cưỡng hiếp? Hắn cứ ngỡ Bạch Hàn Chi điên dại như vậy là do một bước từ phượng hoàng trở thành quạ đen dơ phẩn mang danh phản tặc không chỗ dung thân chứ nào ngờ được trên đường đi đến biên quan lại có thể bị người ta cưỡng hiếp.
"Ngươi, ngươi, và cả ngươi nữa. Tất vả các ngươi đều muốn giết bổn quận chúa, đều muốn hạ nhục ta! Bạch Hàn Chi ta cả đời này cũng sẽ không quên được ánh mắt lang soi dâm ô của những tên khốn nạn đó nhìn ta như miếng ngon trước mắt, không bao giờ quên được cái cảm giác đau đến thấu tận xương tủy kia cũng sẽ không bao giờ quên được mối nhục này! Đều là tại các ngươi, ta hận các ngươi. Ta sẽ khiến từng người một trong các ngươi chết hết. Hahaha!"
Những tên thị vệ khi ấy cùng lúc rút kiếm từ trong bao ra chỉa thẳng vào nữ nhân điên loạn trước mắt ai nấy cũng đều nhìn nhau ái ngại. Có lẽ là đang thương hại chăng? Nhưng kẻ đáng thương lại có phần đáng trách. Đi đến cớ sự hôm nay đều là một mình cô ta tự làm tự chịu không chỉ vậy mà còn khiến cả Bạch gia lụng bại theo sau. Đại tội phản nghịch sống đến ngày này chính là chuyện hi hữu nhưng thật sự đúng như ả nói, có lẽ chết đi lại có thể hạnh phúc hơn bây giờ.
Đột nhiên Bạch Hàn Chi bước đi loạng choạng sợ hãi ngồi khụy xuống ro rúm người lại hay tay vò đầu bức tóc giọng run run mà nói: "Ta, ta xin người Hoang Hải, xin ngươi đừng đánh ta. Ta biết sai rồi, biết sai rồi xin ngươi đừng đánh ta mà. Ta sẽ giết, sẽ đi đến biên quan ám sát Sở Tuân, sẽ bỏ cổ độc Huyết Tịch vào người của hắn. Ta làm, cái gì ta cũng làm, xin ngươi đừng đánh ta nữa mà..."
Chân mài kiếm của Hoàng Vi khế chuyển động, hắn đưa mắt phượng một lượt dò xét khắp người Bạch Hàn Chi vừa định cất lời tra hỏi thì lại nghe được một thanh âm quen thuộc:
"Chi nhi... Một thanh âm nhẹ nhàng quen thuộc cất lên từ ngoài cửa phá vở không gian u ám ban nãy.
Khi mọi ánh mắt đổ dồn về nới đó thì đã nhận ra chủ nhân của giọng nói ấy là Lạc Anh, y đến rồi.
Lạc Anh bấy giờ vẫn giữ nguyên khí cốt thanh cao thoát tục trong bộ bạch y quen thuộc nhưng nơi đôi mắt phượng kia giờ đây đã đỏ tròng chua xót đau lòng
Y tiến bước vào điện cởi lấy áo choàng trên người mà choàng cho Bạch Hàn Chi rồi cúi người xuống dùng bàn tay vẫn còn đang lạnh kia của bản thân vừa thương xót lau nước mắt trên mặt nàng ta vừa ôm vào lòng nói:
"Chi Nhi, là huynh trưởng bất tài là ta không bảo vệ được muội để cho muội thành bộ dạng hôm nay.."
Nhưng chẳng được bao lâu thì y đã bị Bạch Hàn Chi hất tay ra mà quát lớn:
"Huynh đi ra, ta không có huynh trưởng như huynh! Huynh đừng tưởng ta không biết huynh và Hạ Lạc Hoàng Vi tư tình qua lại mập mờ không rõ. Huynh thân là nam nhân mà lại ở lãnh cung của hoàng đế. Huynh chính là cùng một duộc với bọn họ, muốn mọi thông tin từ ta à, làm mơ đi! Bạch gia ta tại sao lại có thể sinh ra trưởng tử là đoạn tụ chi phích như huynh chứ!" Từng câu từng chứ một như lưỡi dao sắc được Bạch Hàn Chi nhấn nhá.
Ả hận Lạc Anh, hận tại sao ngày trước y lại có thể chấp mê bất ngộ ôm mộng tình si với Vân Nhiên. Hận cái ngày ả bị những tên đồi bại ấy cưỡng bức thì vị huynh trưởng thương yêu ả nhất vậy mà lại ở trong cung của hoàng đế được ân sủng ngập trời sống trong nhung lụa.
"Chát!" Bạch Hàn Chi vừa kíp dứt lời thì đã bị Hoàng Vi tát cho một cái trời giáng in hằn dấu tay lớn đỏ ửng trên gương mặt của nữ nhân mềm yếu.
Nơi khoé môi của ả cũng vì thể mà rỉ máu nhưng đến khi ả quay sang trừng mắt lại thì đã bị đôi mắt phượng đằng đằng sát khí sắc như dao lam của Hoàng Vi doạ sợ đến đỗi rùng mình toát mồ hôi lạnh.
Lạc Anh nghe xong những lời ấy thì như chết lặng. Trong vô thức lùi về sau một bước nhắm mắt lại cảm nhận rõ sự chua xót nơi sóng mũi rồi giữ lấy cổ tay Hoàng Vi mà kéo ra rồi lại lấy chiếc khắn tay trong người định lau cho ả nhưng cuối cùng vẫn bị hoàng đế giữ lại rồi hắn còn bảo:
"Người đâu, trước khi ban rượu độc cho ả thì sai người cắt lưỡi của ả ta. Ta muốn kiếp sau dù có siêu sinh làm người ả vẫn không thể cuồng ngôn vọng ngữ nói năng xằng bậy" Nói rồi hắn kéo Lạc Anh lên trên còn y cũng chỉ lực bất tòng tâm nhìn muội muội ruột quỳ giữ điện lớn.
Chỉ có thể trách lần này nàng ta đã phạm vào đại tội tài trời tự mình ám sát công chúa hoàng thất. Dù có là Bạch Thái y phụ thân của ả có đi khắp một vòng hoàng thành giữa trời đông giá rét này thì cũng chẳng xin giữ lại được mang của ả.
Sự nhân nhượng cuối cùng của hoàng đế chính là được phép chết bằng rượu độc khỏi phải tội lăng trì cũng xem như giữ lại chút tình nghĩa cuối cùng ở kiếp này dành cho kẻ từng mang danh hoàng thất, quận chúa của Hạ triều.
"Ngươi... Bạch Hàn Chi vừa định cất lời thì bị một tên thị vệ bóp chặt miệng chẳng nói được câu nào.
"Khôn hồn thì mau khai rõ danh tính kẻ đứng đằng sau ngươi ra. Nên nhớ Cẩm Y Vệ của trẫm có thể biết được tường tận gốc tích năm đời của một người không có chuyện gì là không tra được. Điều này có lẽ ngươi cũng hiểu chứ nhỉ? Còn nữa nếu để ta biết được ngươi trả lời sai sót thì đừng trách ta tại sao lại để ngươi sống những ngày cuối cùng trong địa ngục trần gian.
Từng câu từng chữ của hắn lạnh lẽo hờ hững như lại có uy lực vô cùng. Ngay sau đó một viên thị vệ trẻ bưng lên bát nhỏ bên trong chứa một con trùng nhỏ có màu hổ phách đóm đen.
Nó dường như chính là...cổ trùng Huyết Tịch!
Loại cổ trùng này được luyện thành từ ba vạn độc dược trong nhân gian. Và cứ mỗi mùng năm tháng năm ngày mà tinh hoa nhật nguyệt hội tụ linh khí trời đất dồi dào thì dùng máu của người sinh ngày âm tháng âm năm âm cho vào đó. Cổ trùng luyện đủ ba tháng đi độc sẽ đạt đến cực hạn.
Bạch Hàn Chi vừa nhìn thấy cũng đã thất kinh, hơn ai hết ả hiểu được độc tính của nó mạnh đến mức nào, lời Hoàng Vi nói những ngày sống trong địa ngục quả thật cũng không ngoa.
"Nói!" Viên thị vệ ban nãy thô bạo đẩy cằm ả sang một bên rồi quát.
"Sau cái đêm ta bị hãm hiếp trong sơn động của một ngọn núi ngoại ô thành Lăng Châu thì ta đã định quyên sinh tự vẫn. Ngay giây phút cuối cùng ta gặp được Hoang Hải hắn đã cứu ta. Hắn mời lang y chữa bệnh cho ta, chăm sóc ta chu toàn và hứa sẽ cho ta nửa đời còn lại sống trong nhung lụa với điều kiện dùng máu của mình luyện ra Huyết Tịch độc. Hắn muốn ta dùng nó để ám sát Sở Tuân và còn dạy cho ta thuật bắn cung nữa.." Trong đáy mắt của ả dường như đỏ hoe ngấn lệ đến bây giờ nhớ lại từng roi mà mà hắn đã đánh vào người ả thật sự vẫn vô cùng sợ hãi.
"Vậy hắn là ai?" Hoàng Vi tò mò hỏi tiếp, y muốn biết là đại nhân vật phương nào lại có được bí kíp luyện độc của cổ nhân mà còn có mưu toan dùng Bạch Hàn Chi làm lưỡi dao nhọn mà ám sát Sở Tuân nơi biên quan nữa.
"Là Hoang Hải, hắn chính là cận vệ của hoàng đế Ninh quốc Lý Tư mà các ngươi sắp hoà thân. Ta vô tình đọc được bức thư mà hắn nhận được từ chim bồ câu trên phong thư có ấn của hoàng đế Lý triều kia!" Bạch Hàn Chi đứng dậy nhấn nhá từng chữ khẳng định chắc chắn.
Lý Tư muốn giết Sở Tuân? Hoàng Vi biết rõ Lý Tư còn vương vấn Vân Nhiên nên mới hoà thân theo lời đính ước năm xưa nhưng con người của hắn chắc chắn sẽ không phí thời gian để ám sát Sở Tuân và bốn chữ tình trường nhi nữ. Lương binh từ khi nghe tin về mối hôn sự này thì cũng đã rút quân Hoàng Vi đến giờ vẫn chưa thể hiểu nổi rốt cuộc ẩn sâu bên trong con người Lý Tư đó đang che giấu mưu kế gì.
Nhưng có lẽ đến lúc hắn hiểu ra thì vạn sự đã chẳng thể hồi vãn. Nước cờ cuối cùng kia đã hạ xuống từ ngày đại hôn đính ước liên hôn.
Sau đêm nay vạn sự sẽ chuyển dời.
Bạch Hàn Chi định nói gì đó rồi lại thôi đến cuối cùng bị giải vào thiên lao ngục tối. Nhưng số trời đã định dương thọ ngắn ngủi phước mỏng nghiệp dày chẳng còn chờ được đến ngày hoàng đế ban rượu. Ngay trong đêm đó ả đã bị một hắc y nhân lẻn vào thiên lao mà ám sát.
Đến rạng sáng hôm sau vào ngày đông chí lính canh bị bỏ thuốc đêm qua mới tỉnh lại phát hiện rằng thân xác kia của ả đã lạnh cứng lại ngay trên cổ vẫn còn vết máu khô đen đậm.
Nhưng trong đêm qua không chỉ có mỗi gợn sóng ngầm ở Thiên kinh đang ngày một dâng cao mà nơi biên quan phía Bắc ấy chính là bão tên biển máu.
"MINH ĐẰNG QUÂN NGHE LỆNH, QUYẾT CHIẾN XÔNG LÊN!!! Dù có bỏ mạng nơi đây vẫn phải đánh vào Bắc Thánh Thành duyệt sạch Tây Lương quốc!!"
"Bệ hạ, ả ta đã tỉnh" Một vị ngự tiền thị vệ vội bước vào điện cung kính báo
cáo.
Nơi mắt phượng của Hoàng Vi chợt léo lên tia sáng rồi hắn phất tay mà nói:
"Mau đưa ả đến đây. Còn nữa...mời Lạc Anh đến đây đi."
Hai ngày trước sau lần Vân Nhiên bị ám sát hụt kia thì chỉ trong vòng ba canh giờ đám thì vệ xung quanh đó đã tìm ra được tên thích khách. Và người đó lại còn là một nữ nhân.
Người của Cẩm Y Vệ tìm được ả là khi đang ở giữa bãi tha ma ngoại thành, khắp người trần trọc thương tích. Sau khi tấm mạng che mặt màu đen kia được gỡ xuống thì ai nấy cũng đều phải ngạc nhiên vì chẳng ngờ được nữ thích khách có gan ám sát công chúa đương triều sắp trở thành hoàng hậu Ninh quốc lại có thể là Chiêu Quân quận chúa cành vàng lá ngọc khi xưa - Bạch Hàn Chi.
Ả lần này chính là tự mình chui đầu vào rọ.
Chốc lát sau viên thị vệ ban nãy đã giải người đến trước mặt Hoàng Vi. Bạch Hàn Chi bây giờ tàn tạ nhơ nhuốc, đầu tóc rối bời sắc đôi mắt hạc trong trẻo ngày nào giờ đây đã một màu u ám vô hồn đến đáng sợ.
"Ngươi muốn ta đến đây làm gì? Giết ta đi, một đao giết chết ta đi các ngươi để ta sống để làm gì hả?! Thà các ngươi giết ta còn hơn để ta sống với dáng vẻ thảm hại như này!" Ả trừng mắt mắt nhìn Hoàng Vi miệng nghiến lại từng
chữ mà nói.
"Hỗn láo! Mạng của tiện tỳ nhà người chính là hoàng thượng ban cho ân điển cứu sống ngươi còn giám ở đây than vãn!" Viên thị vệ đứng cạnh đó rút kiếm từ trong bao ra mà chỉa đến trước mặt ả quát lớn.
Bạch Hàn Chi bấy giờ như điên dại mà ngước lên trần điện cười phá lên quỷ di:
"Ha, hahahahah. Tiện tỳ? Tiện tỳ?! Ha, đúng các ngươi nói đúng ta là tiện tỳ mà. Ta từ Chiêu Quân quận chúa sống trong ấm êm nhung lụa lại trở thành con tiện tỳ phản quốc nhà tan cửa nát! Là do ai? Là chính các ngươi, đều do chính các ngươi!"
Nói đến đoạn ả lại đứng lên vừa mang nét cười cổ quái trên môi lại vừa xoay tròn chỉ tay lên từng người trong điện.
Có người muốn đưa ả xuống cuối cùng lại bị Hoàng Bi quơ tay mà nói: "Cứ để ả nói tiếp, ta muốn xem ả sẽ nói những gì."
Đến khi ngón tay chai sạn rướm máu của nữ nhân đó chỉ đến một viên thị vệ đang cầm kiếm gần đó ả lại đi thẳng đến hắn vừa cười vừa trừng mắt nói:
"Ngươi! Ngươi giống như cái tên đê tiện đêm đó cưỡng hiếp bổn quận chúa!"
Nghe đến đây sắc mặt Hoàng Vi lại có chút thay đổi. Cưỡng hiếp? Hắn cứ ngỡ Bạch Hàn Chi điên dại như vậy là do một bước từ phượng hoàng trở thành quạ đen dơ phẩn mang danh phản tặc không chỗ dung thân chứ nào ngờ được trên đường đi đến biên quan lại có thể bị người ta cưỡng hiếp.
"Ngươi, ngươi, và cả ngươi nữa. Tất vả các ngươi đều muốn giết bổn quận chúa, đều muốn hạ nhục ta! Bạch Hàn Chi ta cả đời này cũng sẽ không quên được ánh mắt lang soi dâm ô của những tên khốn nạn đó nhìn ta như miếng ngon trước mắt, không bao giờ quên được cái cảm giác đau đến thấu tận xương tủy kia cũng sẽ không bao giờ quên được mối nhục này! Đều là tại các ngươi, ta hận các ngươi. Ta sẽ khiến từng người một trong các ngươi chết hết. Hahaha!"
Những tên thị vệ khi ấy cùng lúc rút kiếm từ trong bao ra chỉa thẳng vào nữ nhân điên loạn trước mắt ai nấy cũng đều nhìn nhau ái ngại. Có lẽ là đang thương hại chăng? Nhưng kẻ đáng thương lại có phần đáng trách. Đi đến cớ sự hôm nay đều là một mình cô ta tự làm tự chịu không chỉ vậy mà còn khiến cả Bạch gia lụng bại theo sau. Đại tội phản nghịch sống đến ngày này chính là chuyện hi hữu nhưng thật sự đúng như ả nói, có lẽ chết đi lại có thể hạnh phúc hơn bây giờ.
Đột nhiên Bạch Hàn Chi bước đi loạng choạng sợ hãi ngồi khụy xuống ro rúm người lại hay tay vò đầu bức tóc giọng run run mà nói: "Ta, ta xin người Hoang Hải, xin ngươi đừng đánh ta. Ta biết sai rồi, biết sai rồi xin ngươi đừng đánh ta mà. Ta sẽ giết, sẽ đi đến biên quan ám sát Sở Tuân, sẽ bỏ cổ độc Huyết Tịch vào người của hắn. Ta làm, cái gì ta cũng làm, xin ngươi đừng đánh ta nữa mà..."
Chân mài kiếm của Hoàng Vi khế chuyển động, hắn đưa mắt phượng một lượt dò xét khắp người Bạch Hàn Chi vừa định cất lời tra hỏi thì lại nghe được một thanh âm quen thuộc:
"Chi nhi... Một thanh âm nhẹ nhàng quen thuộc cất lên từ ngoài cửa phá vở không gian u ám ban nãy.
Khi mọi ánh mắt đổ dồn về nới đó thì đã nhận ra chủ nhân của giọng nói ấy là Lạc Anh, y đến rồi.
Lạc Anh bấy giờ vẫn giữ nguyên khí cốt thanh cao thoát tục trong bộ bạch y quen thuộc nhưng nơi đôi mắt phượng kia giờ đây đã đỏ tròng chua xót đau lòng
Y tiến bước vào điện cởi lấy áo choàng trên người mà choàng cho Bạch Hàn Chi rồi cúi người xuống dùng bàn tay vẫn còn đang lạnh kia của bản thân vừa thương xót lau nước mắt trên mặt nàng ta vừa ôm vào lòng nói:
"Chi Nhi, là huynh trưởng bất tài là ta không bảo vệ được muội để cho muội thành bộ dạng hôm nay.."
Nhưng chẳng được bao lâu thì y đã bị Bạch Hàn Chi hất tay ra mà quát lớn:
"Huynh đi ra, ta không có huynh trưởng như huynh! Huynh đừng tưởng ta không biết huynh và Hạ Lạc Hoàng Vi tư tình qua lại mập mờ không rõ. Huynh thân là nam nhân mà lại ở lãnh cung của hoàng đế. Huynh chính là cùng một duộc với bọn họ, muốn mọi thông tin từ ta à, làm mơ đi! Bạch gia ta tại sao lại có thể sinh ra trưởng tử là đoạn tụ chi phích như huynh chứ!" Từng câu từng chứ một như lưỡi dao sắc được Bạch Hàn Chi nhấn nhá.
Ả hận Lạc Anh, hận tại sao ngày trước y lại có thể chấp mê bất ngộ ôm mộng tình si với Vân Nhiên. Hận cái ngày ả bị những tên đồi bại ấy cưỡng bức thì vị huynh trưởng thương yêu ả nhất vậy mà lại ở trong cung của hoàng đế được ân sủng ngập trời sống trong nhung lụa.
"Chát!" Bạch Hàn Chi vừa kíp dứt lời thì đã bị Hoàng Vi tát cho một cái trời giáng in hằn dấu tay lớn đỏ ửng trên gương mặt của nữ nhân mềm yếu.
Nơi khoé môi của ả cũng vì thể mà rỉ máu nhưng đến khi ả quay sang trừng mắt lại thì đã bị đôi mắt phượng đằng đằng sát khí sắc như dao lam của Hoàng Vi doạ sợ đến đỗi rùng mình toát mồ hôi lạnh.
Lạc Anh nghe xong những lời ấy thì như chết lặng. Trong vô thức lùi về sau một bước nhắm mắt lại cảm nhận rõ sự chua xót nơi sóng mũi rồi giữ lấy cổ tay Hoàng Vi mà kéo ra rồi lại lấy chiếc khắn tay trong người định lau cho ả nhưng cuối cùng vẫn bị hoàng đế giữ lại rồi hắn còn bảo:
"Người đâu, trước khi ban rượu độc cho ả thì sai người cắt lưỡi của ả ta. Ta muốn kiếp sau dù có siêu sinh làm người ả vẫn không thể cuồng ngôn vọng ngữ nói năng xằng bậy" Nói rồi hắn kéo Lạc Anh lên trên còn y cũng chỉ lực bất tòng tâm nhìn muội muội ruột quỳ giữ điện lớn.
Chỉ có thể trách lần này nàng ta đã phạm vào đại tội tài trời tự mình ám sát công chúa hoàng thất. Dù có là Bạch Thái y phụ thân của ả có đi khắp một vòng hoàng thành giữa trời đông giá rét này thì cũng chẳng xin giữ lại được mang của ả.
Sự nhân nhượng cuối cùng của hoàng đế chính là được phép chết bằng rượu độc khỏi phải tội lăng trì cũng xem như giữ lại chút tình nghĩa cuối cùng ở kiếp này dành cho kẻ từng mang danh hoàng thất, quận chúa của Hạ triều.
"Ngươi... Bạch Hàn Chi vừa định cất lời thì bị một tên thị vệ bóp chặt miệng chẳng nói được câu nào.
"Khôn hồn thì mau khai rõ danh tính kẻ đứng đằng sau ngươi ra. Nên nhớ Cẩm Y Vệ của trẫm có thể biết được tường tận gốc tích năm đời của một người không có chuyện gì là không tra được. Điều này có lẽ ngươi cũng hiểu chứ nhỉ? Còn nữa nếu để ta biết được ngươi trả lời sai sót thì đừng trách ta tại sao lại để ngươi sống những ngày cuối cùng trong địa ngục trần gian.
Từng câu từng chữ của hắn lạnh lẽo hờ hững như lại có uy lực vô cùng. Ngay sau đó một viên thị vệ trẻ bưng lên bát nhỏ bên trong chứa một con trùng nhỏ có màu hổ phách đóm đen.
Nó dường như chính là...cổ trùng Huyết Tịch!
Loại cổ trùng này được luyện thành từ ba vạn độc dược trong nhân gian. Và cứ mỗi mùng năm tháng năm ngày mà tinh hoa nhật nguyệt hội tụ linh khí trời đất dồi dào thì dùng máu của người sinh ngày âm tháng âm năm âm cho vào đó. Cổ trùng luyện đủ ba tháng đi độc sẽ đạt đến cực hạn.
Bạch Hàn Chi vừa nhìn thấy cũng đã thất kinh, hơn ai hết ả hiểu được độc tính của nó mạnh đến mức nào, lời Hoàng Vi nói những ngày sống trong địa ngục quả thật cũng không ngoa.
"Nói!" Viên thị vệ ban nãy thô bạo đẩy cằm ả sang một bên rồi quát.
"Sau cái đêm ta bị hãm hiếp trong sơn động của một ngọn núi ngoại ô thành Lăng Châu thì ta đã định quyên sinh tự vẫn. Ngay giây phút cuối cùng ta gặp được Hoang Hải hắn đã cứu ta. Hắn mời lang y chữa bệnh cho ta, chăm sóc ta chu toàn và hứa sẽ cho ta nửa đời còn lại sống trong nhung lụa với điều kiện dùng máu của mình luyện ra Huyết Tịch độc. Hắn muốn ta dùng nó để ám sát Sở Tuân và còn dạy cho ta thuật bắn cung nữa.." Trong đáy mắt của ả dường như đỏ hoe ngấn lệ đến bây giờ nhớ lại từng roi mà mà hắn đã đánh vào người ả thật sự vẫn vô cùng sợ hãi.
"Vậy hắn là ai?" Hoàng Vi tò mò hỏi tiếp, y muốn biết là đại nhân vật phương nào lại có được bí kíp luyện độc của cổ nhân mà còn có mưu toan dùng Bạch Hàn Chi làm lưỡi dao nhọn mà ám sát Sở Tuân nơi biên quan nữa.
"Là Hoang Hải, hắn chính là cận vệ của hoàng đế Ninh quốc Lý Tư mà các ngươi sắp hoà thân. Ta vô tình đọc được bức thư mà hắn nhận được từ chim bồ câu trên phong thư có ấn của hoàng đế Lý triều kia!" Bạch Hàn Chi đứng dậy nhấn nhá từng chữ khẳng định chắc chắn.
Lý Tư muốn giết Sở Tuân? Hoàng Vi biết rõ Lý Tư còn vương vấn Vân Nhiên nên mới hoà thân theo lời đính ước năm xưa nhưng con người của hắn chắc chắn sẽ không phí thời gian để ám sát Sở Tuân và bốn chữ tình trường nhi nữ. Lương binh từ khi nghe tin về mối hôn sự này thì cũng đã rút quân Hoàng Vi đến giờ vẫn chưa thể hiểu nổi rốt cuộc ẩn sâu bên trong con người Lý Tư đó đang che giấu mưu kế gì.
Nhưng có lẽ đến lúc hắn hiểu ra thì vạn sự đã chẳng thể hồi vãn. Nước cờ cuối cùng kia đã hạ xuống từ ngày đại hôn đính ước liên hôn.
Sau đêm nay vạn sự sẽ chuyển dời.
Bạch Hàn Chi định nói gì đó rồi lại thôi đến cuối cùng bị giải vào thiên lao ngục tối. Nhưng số trời đã định dương thọ ngắn ngủi phước mỏng nghiệp dày chẳng còn chờ được đến ngày hoàng đế ban rượu. Ngay trong đêm đó ả đã bị một hắc y nhân lẻn vào thiên lao mà ám sát.
Đến rạng sáng hôm sau vào ngày đông chí lính canh bị bỏ thuốc đêm qua mới tỉnh lại phát hiện rằng thân xác kia của ả đã lạnh cứng lại ngay trên cổ vẫn còn vết máu khô đen đậm.
Nhưng trong đêm qua không chỉ có mỗi gợn sóng ngầm ở Thiên kinh đang ngày một dâng cao mà nơi biên quan phía Bắc ấy chính là bão tên biển máu.
"MINH ĐẰNG QUÂN NGHE LỆNH, QUYẾT CHIẾN XÔNG LÊN!!! Dù có bỏ mạng nơi đây vẫn phải đánh vào Bắc Thánh Thành duyệt sạch Tây Lương quốc!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.