Chương 51: "Nửa đời còn lại ngươi đừng hòng có thể rời khỏi trẫm!"
Thuy_ An
23/08/2024
Người đó thì ra chính là Bạch Lạc Anh.
Y đến sao? Y đến từ khi nào? Kể từ lúc nam nhân ấy cất lời thì tay của Hoàng Vi cũng đã khẽ run nhẹ mà khóá chặt ánh nhìn nơi người đó không thôi.
Chỉ trong giây lát ánh trăng ấy cũng đã đáp lại hắn bằng đồi mắt phượng thoáng mang nét u sầu. Là từ nơi xa quá nhìn xuống nên mờ ảo thấy đáy mắt người ấy phủ lớp nước mỏng hay lại là hắn tự mình suy diễn đây?
Tâm can bây giờ đã sôi như lửa đốt!
Tề Giai Nguyệt nhìn sơ qua đã hiểu được tâm tình của người trước mặt.
Người sống trên đời dù là lạnh lùng cách mấy hay diễn hay đến mức nào nhưng chỉ có ánh mắt si tình thì không thể nào che giấu được.
Nàng rút tay lại ho khan vài tiếng rồi nói:
"Bạch thái y nói rất đúng. Điệu múa này nhẹ nhàng uyển chuyển lại có vài phần thanh tao thoát tục nên ta mạn phép múa trước mắt bá quan văn võ. Mong rằng không ai chê cười."
"Lúc nãy Như Tần nương nương múa một đoạn như tiên tử giáng trần khiến lòng người say đắm. Ai lại dám chê bai đây chứ." Miệng vừa nói mắt lại liếc nhìn Hoàng Vi cạnh bên cạnh Tề Giai Nguyệt rồi cuối người lơ đi ánh mắt của kẻ ấy.
Kể từ lúc Lạc Anh xuất hiện đến già cả khán đài dường như đã im bặt. Tuy có vài lời dị nghị bàn tán nhưng cũng chẳng được bao lâu bởi lẽ ai chẳng biết thánh thượng trên kia sủng ái Bạch Lạc Anh. Tốt nhất vẫn là không nên lời ra tiếng vào.
Viên quan văn ban nãy thấy tình cảnh có vị gượng gạo nên bèn nói cài câu để lấy lại không khí ban nãy.
"Bạch thái y nói đúng, Như Tần nương nương có tài năng hiếm có hơn người. Ta kính nương nương một chung."
Nói rồi y nâng ly rượu lên mà uống cạn, Tề Giai Nguyệt cũng theo vậy mà vui vẻ đáp lại.
Thoáng một chốc đã qua hai canh giờ tiệc cũng đã tàn người cũng đã tản. Đến cuối cùng chỉ còn hai nam nhân lặng đứng nhìn nhau mãi bên hổ Vọng Nguyệt mà chẳng cất tiếng nên lời.
"Anh Nhi...Lạc, Lạc Anh. Sao ngươi lại tránh mặt trẫm bấy lâu nay? Có phải trẫm làm người giận rồi không...?
Hoàng Vi nhìn bóng lưng của người trước mặt nhất thời không kiềm được lòng mà vòng tay từ sau ôm hờ lấy vòng eo nhỏ rồi lại đặt cằm trên hõm vai người ấy. Mùi đàn hương dịu nhẹ quen thuộc trên người Lạc Anh cũng theo đó mà thoáng qua khoan mũi hắn. Bấy lâu nay hắn đã chán ghét cảnh son phấn nồng nàn chốn hậu cung mà đây chính là thứ hắn cần. Chút mùi hương dịu nhẹ của người ấy mà thôi.
"Ta là thần tử ta không có tư cách giận người. Người buông tay ra nếu để ai nhìn thấy được thì hậu quả có chết ta cũng không gánh nổi đâu." Vừa nói Lạc Anh vừa gắng sức tháo cánh tay lớn của người ấy ra nhưng hoàn toàn bất thành mà chỉ khiến vòng tay ấy ngày càng siết chặt hơn mà thôi.
Đến một lúc Lạc Anh cũng hoàn toàn bất lực mà để yên cho hắn ôm lấy. Hơi thở nam tính pha chút hơi men kia phả vào người y khiến y có chút khó chịu. Nhưng cái hơi ấm của người đó mang đến lại khiến cả người Lạc Anh như có luồng điện chạy ngang thoáng cái mà run rẩy.
Nụ hôm hôn đó từng chút từng chút cử chỉ nhỏ đã in sâu vào tiềm thức của y đến đổi đã không dưới mười đêm y nằm mộng thấy cảnh tượng hôm đó. Môi chạm môi mắt chạm mắt từng chút từng chút một đều chẳng thể quên được.
Từ ngày về kinh đến giờ y đã chẳng thể chuyên tâm làm được gì được nữa nên dù nửa tháng nay y đều né tránh hắn. Đêm nay chính là muốn một lần nói rõ với người ấy nhưng đến khi nhìn thấy ánh mấy mà hắn dành cho Tề Giai Nguyệt ban nãy thì những lời định nói giờ đây lại chẳng nói ra được.
Có lẽ hắn cũng bị điên rồi! Nực cười! Thật quá nực cười!
Từ chuyển của phụ mẫu đến chuyện của Bạch Hàn Chi từng chút đều là hoàng đế đã ra tay nhân nhượng và y cũng hiểu rõ chính là vì y mà ra. Nhưng thứ tình cảm kia....có lẽ là đời này chẳng thể nào đáp lại được.
Một lúc sau Hoàng Vi lấy đôi bàn tay lớn đẩy gân guốc của hẳn đan vào tay y thật chặt, y bây giờ dường như đã hóa thành tượng đá mà chết trân tại chỗ mặc kẻ đó làm gì.
"Lạc Anh... ngươi không thích trẫm ở cạnh Tề Giai Nguyệt đúng không? Ta sủng ái cô ta cũng chỉ vì phụ thân Tề Bình của cô ta nắm giữ thế cuộc không nhỏ ở trình đình nên ta đành phải làm như vậy để ổn định triều cương.
Còn trong lòng ta chỉ có ngươi Bạch Lạc Anh"
Quân vương một nước quyền uy vô tận nắm trong sinh mạng của vạn người bên dưới bây giờ đây trở thành dáng vẻ như này nhưng dường như chỉ có khi hắn ở cạnh Lạc Anh mới có thể tự do làm chính bản thân mình mà không sợ người khác toan tính bài mưu.
Lời của hắn vừa lọt vào tai thì cả người Lạc Anh đã đứng sững lại. Hoàng để cao cao tại thượng nay lại sợ y giận, sợ y ghen mà đi giải thích với y ư?
Hắn yêu y... thật sự nhiều đến vậy ư?
"Bạch Lạc Anh, người mau tỉnh dậy. Ngươi nhìn xem đây là ai. Là đương kim hoàng đến của Yến quốc kẻ đứng trên vạn dâm thiên hạ đó. Tình cảm mà hắn dành cho ngươi dù có sâu đậm cách mấy cũng chẳng thể có được kết quả gì!"
Thở dài một tiếng Lạc Anh nhẹ xoay người lại mà thoáng khỏi vòng tay của hắn mà nhìn thẳng lên gương mặt đó nói:
"Bệ hạ, ta ngươi yêu người nên cũng chẳng hề có chút ghen tuông gì ở đây cả. Người là thiên tử cửu ngũ chí tôn thì có thiếu gì sự lựa chọn đừng nhất quyết phải là ta. Ta không yêu người...đời này không yêu người được đ..âu.."
Lời còn chưa dứt thì cánh môi mỏng đã bị đối phương đặt lên một nụ hôn dâu đậm. Chứt tư vị ngọt ngào nơi khoan miệng của Lạc Anh cứ thế lần nữa bị chiếc lưỡi giảo hoạt của Hoàng Vi từng chút từng chút gặm mút. Vị rượu ban nãy trong miệng hắn cũng theo đó mà vơi dần vơi dần từng chút một.
Đôi bàn tay đan chặt ban nãy dần cũng bị hắn siết chặt hơn. Nhưng khác với lần trước lần này chính là hắn buông tha cho y trước mà để lại sợi chỉ bạc dưới nguyệt quang trên cao.
Bàn tay nhu tình nhẹ lau đi vài giọt nước nhỏ li ti nơi khoé môi người ấy nhưng cuối cùng lại bị người gạt tay đi nói
"Bệ hạ, chuyện của Bạch gia xem như là ta nợ người. Nhưng ta không thể yêu người được thì người hà tất gì phải chấp niệm với ta chứ?"
"Bạch Lạc Anh, ngươi nói hay thật. Ngươi nợ ta, nợ nửa đời tình ý của ta lại nợ ta thêm giấc mộng không thành.
Nếu ngươi đã là không muốn uống rượu mời mà muốn uống rượu phạt vậy thì ta toại nguyện cho ngươi. Nửa đời còn lại ngươi đừng hòng có thể rời khỏi trẫm!"
Từng câu từng chữ hắn nói ra giọng đã khàn đặt cả rồi. Hàng mì dài đen láy hạ xuống u sầu đau thương đến lạ.
Lạc Anh vẫn chưa kịp phòng bị thì đã bị hắn một huyệt đánh ngất mà đưa vào gian mật thất sau Dưỡng Tâm điện.
Hoàng Vi vừa thu xếp xong vài chuyện để y ở hẳn tại đó thì đã đến lúc canh ba. Chợt tên thị vệ của hắn gấp gáp chạy để mà báo tin quan trọng:
"Bệ hạ..Tần Khanh hắn đã vượt ngục rồi."
Y đến sao? Y đến từ khi nào? Kể từ lúc nam nhân ấy cất lời thì tay của Hoàng Vi cũng đã khẽ run nhẹ mà khóá chặt ánh nhìn nơi người đó không thôi.
Chỉ trong giây lát ánh trăng ấy cũng đã đáp lại hắn bằng đồi mắt phượng thoáng mang nét u sầu. Là từ nơi xa quá nhìn xuống nên mờ ảo thấy đáy mắt người ấy phủ lớp nước mỏng hay lại là hắn tự mình suy diễn đây?
Tâm can bây giờ đã sôi như lửa đốt!
Tề Giai Nguyệt nhìn sơ qua đã hiểu được tâm tình của người trước mặt.
Người sống trên đời dù là lạnh lùng cách mấy hay diễn hay đến mức nào nhưng chỉ có ánh mắt si tình thì không thể nào che giấu được.
Nàng rút tay lại ho khan vài tiếng rồi nói:
"Bạch thái y nói rất đúng. Điệu múa này nhẹ nhàng uyển chuyển lại có vài phần thanh tao thoát tục nên ta mạn phép múa trước mắt bá quan văn võ. Mong rằng không ai chê cười."
"Lúc nãy Như Tần nương nương múa một đoạn như tiên tử giáng trần khiến lòng người say đắm. Ai lại dám chê bai đây chứ." Miệng vừa nói mắt lại liếc nhìn Hoàng Vi cạnh bên cạnh Tề Giai Nguyệt rồi cuối người lơ đi ánh mắt của kẻ ấy.
Kể từ lúc Lạc Anh xuất hiện đến già cả khán đài dường như đã im bặt. Tuy có vài lời dị nghị bàn tán nhưng cũng chẳng được bao lâu bởi lẽ ai chẳng biết thánh thượng trên kia sủng ái Bạch Lạc Anh. Tốt nhất vẫn là không nên lời ra tiếng vào.
Viên quan văn ban nãy thấy tình cảnh có vị gượng gạo nên bèn nói cài câu để lấy lại không khí ban nãy.
"Bạch thái y nói đúng, Như Tần nương nương có tài năng hiếm có hơn người. Ta kính nương nương một chung."
Nói rồi y nâng ly rượu lên mà uống cạn, Tề Giai Nguyệt cũng theo vậy mà vui vẻ đáp lại.
Thoáng một chốc đã qua hai canh giờ tiệc cũng đã tàn người cũng đã tản. Đến cuối cùng chỉ còn hai nam nhân lặng đứng nhìn nhau mãi bên hổ Vọng Nguyệt mà chẳng cất tiếng nên lời.
"Anh Nhi...Lạc, Lạc Anh. Sao ngươi lại tránh mặt trẫm bấy lâu nay? Có phải trẫm làm người giận rồi không...?
Hoàng Vi nhìn bóng lưng của người trước mặt nhất thời không kiềm được lòng mà vòng tay từ sau ôm hờ lấy vòng eo nhỏ rồi lại đặt cằm trên hõm vai người ấy. Mùi đàn hương dịu nhẹ quen thuộc trên người Lạc Anh cũng theo đó mà thoáng qua khoan mũi hắn. Bấy lâu nay hắn đã chán ghét cảnh son phấn nồng nàn chốn hậu cung mà đây chính là thứ hắn cần. Chút mùi hương dịu nhẹ của người ấy mà thôi.
"Ta là thần tử ta không có tư cách giận người. Người buông tay ra nếu để ai nhìn thấy được thì hậu quả có chết ta cũng không gánh nổi đâu." Vừa nói Lạc Anh vừa gắng sức tháo cánh tay lớn của người ấy ra nhưng hoàn toàn bất thành mà chỉ khiến vòng tay ấy ngày càng siết chặt hơn mà thôi.
Đến một lúc Lạc Anh cũng hoàn toàn bất lực mà để yên cho hắn ôm lấy. Hơi thở nam tính pha chút hơi men kia phả vào người y khiến y có chút khó chịu. Nhưng cái hơi ấm của người đó mang đến lại khiến cả người Lạc Anh như có luồng điện chạy ngang thoáng cái mà run rẩy.
Nụ hôm hôn đó từng chút từng chút cử chỉ nhỏ đã in sâu vào tiềm thức của y đến đổi đã không dưới mười đêm y nằm mộng thấy cảnh tượng hôm đó. Môi chạm môi mắt chạm mắt từng chút từng chút một đều chẳng thể quên được.
Từ ngày về kinh đến giờ y đã chẳng thể chuyên tâm làm được gì được nữa nên dù nửa tháng nay y đều né tránh hắn. Đêm nay chính là muốn một lần nói rõ với người ấy nhưng đến khi nhìn thấy ánh mấy mà hắn dành cho Tề Giai Nguyệt ban nãy thì những lời định nói giờ đây lại chẳng nói ra được.
Có lẽ hắn cũng bị điên rồi! Nực cười! Thật quá nực cười!
Từ chuyển của phụ mẫu đến chuyện của Bạch Hàn Chi từng chút đều là hoàng đế đã ra tay nhân nhượng và y cũng hiểu rõ chính là vì y mà ra. Nhưng thứ tình cảm kia....có lẽ là đời này chẳng thể nào đáp lại được.
Một lúc sau Hoàng Vi lấy đôi bàn tay lớn đẩy gân guốc của hẳn đan vào tay y thật chặt, y bây giờ dường như đã hóa thành tượng đá mà chết trân tại chỗ mặc kẻ đó làm gì.
"Lạc Anh... ngươi không thích trẫm ở cạnh Tề Giai Nguyệt đúng không? Ta sủng ái cô ta cũng chỉ vì phụ thân Tề Bình của cô ta nắm giữ thế cuộc không nhỏ ở trình đình nên ta đành phải làm như vậy để ổn định triều cương.
Còn trong lòng ta chỉ có ngươi Bạch Lạc Anh"
Quân vương một nước quyền uy vô tận nắm trong sinh mạng của vạn người bên dưới bây giờ đây trở thành dáng vẻ như này nhưng dường như chỉ có khi hắn ở cạnh Lạc Anh mới có thể tự do làm chính bản thân mình mà không sợ người khác toan tính bài mưu.
Lời của hắn vừa lọt vào tai thì cả người Lạc Anh đã đứng sững lại. Hoàng để cao cao tại thượng nay lại sợ y giận, sợ y ghen mà đi giải thích với y ư?
Hắn yêu y... thật sự nhiều đến vậy ư?
"Bạch Lạc Anh, người mau tỉnh dậy. Ngươi nhìn xem đây là ai. Là đương kim hoàng đến của Yến quốc kẻ đứng trên vạn dâm thiên hạ đó. Tình cảm mà hắn dành cho ngươi dù có sâu đậm cách mấy cũng chẳng thể có được kết quả gì!"
Thở dài một tiếng Lạc Anh nhẹ xoay người lại mà thoáng khỏi vòng tay của hắn mà nhìn thẳng lên gương mặt đó nói:
"Bệ hạ, ta ngươi yêu người nên cũng chẳng hề có chút ghen tuông gì ở đây cả. Người là thiên tử cửu ngũ chí tôn thì có thiếu gì sự lựa chọn đừng nhất quyết phải là ta. Ta không yêu người...đời này không yêu người được đ..âu.."
Lời còn chưa dứt thì cánh môi mỏng đã bị đối phương đặt lên một nụ hôn dâu đậm. Chứt tư vị ngọt ngào nơi khoan miệng của Lạc Anh cứ thế lần nữa bị chiếc lưỡi giảo hoạt của Hoàng Vi từng chút từng chút gặm mút. Vị rượu ban nãy trong miệng hắn cũng theo đó mà vơi dần vơi dần từng chút một.
Đôi bàn tay đan chặt ban nãy dần cũng bị hắn siết chặt hơn. Nhưng khác với lần trước lần này chính là hắn buông tha cho y trước mà để lại sợi chỉ bạc dưới nguyệt quang trên cao.
Bàn tay nhu tình nhẹ lau đi vài giọt nước nhỏ li ti nơi khoé môi người ấy nhưng cuối cùng lại bị người gạt tay đi nói
"Bệ hạ, chuyện của Bạch gia xem như là ta nợ người. Nhưng ta không thể yêu người được thì người hà tất gì phải chấp niệm với ta chứ?"
"Bạch Lạc Anh, ngươi nói hay thật. Ngươi nợ ta, nợ nửa đời tình ý của ta lại nợ ta thêm giấc mộng không thành.
Nếu ngươi đã là không muốn uống rượu mời mà muốn uống rượu phạt vậy thì ta toại nguyện cho ngươi. Nửa đời còn lại ngươi đừng hòng có thể rời khỏi trẫm!"
Từng câu từng chữ hắn nói ra giọng đã khàn đặt cả rồi. Hàng mì dài đen láy hạ xuống u sầu đau thương đến lạ.
Lạc Anh vẫn chưa kịp phòng bị thì đã bị hắn một huyệt đánh ngất mà đưa vào gian mật thất sau Dưỡng Tâm điện.
Hoàng Vi vừa thu xếp xong vài chuyện để y ở hẳn tại đó thì đã đến lúc canh ba. Chợt tên thị vệ của hắn gấp gáp chạy để mà báo tin quan trọng:
"Bệ hạ..Tần Khanh hắn đã vượt ngục rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.