Trăng Trong Gương

Quyển 3 - Chương 2: chương 2

Cửu Lộ Phi Hương

12/01/2014

Ở công ty, Lục Lê lại thấy Lâm Hinh ở tầng hai của căn tin tầng hai, xem ra nếu bình thường không có chuyện, thì cô gái này làm việc và nghỉ ngơi hết sức quy củ. Nhưng hôm nay, mắt Lâm Hinh hơi sưng đỏ, có vẻ đã khóc cả đêm, anh lại nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, đối với người mẹ mà nói đó quả là một đả kích không nhỏ.

Hôm nay Lục Lê không đặc biệt chào hỏi cô, ăn cơm ở căn-tin xong, biết được hôm nay Lâm Hinh phải làm thêm muộn, Lục Lê vui vẻ trở về văn phòng.

Chín giờ tối, Lục Lê xuất hiện ở tầng mười ba, anh vừa mới đi vào liền nhìn thấy Lâm Hinh, cả tầng vắng vẻ chỉ có mỗi vị trí của cô là sáng đèn. Anh đi tới: “Lâm tiểu thư, cô vẫn còn?”

Lâm Hinh đang gục mặt trên bàn liền ngẩng đầu, sắc môi nhợt nhạt, nhưng gò má lại đỏ rực. Lục Lệ giật mình, quên luôn cả đóng kịch, anh đặt tay lên trán Lâm Hinh, giọng trùng xuống: “Sốt cao như vậy vì sao lại không xin nghỉ?”

Lâm Hinh cố mở to mắt, nhìn thấy rõ là Lục Lệ, đầu cô có chút nặng nề, nhưng vẫn cố lấy lại tinh thần nói: “Lục tổng, đã muộn thế này Ngài còn chưa về? Có chuyện gì sao?”

Lục Lê hắng giọng: “Tôi đến phòng tổng thanh tra tìm ít tài liệu. Cô như vậy đừng làm thêm giờ nữa, thu dọn qua đi, tôi đưa cô về” Nói xong, anh định đỡ Lâm Hinh dậy. Lâm Hinh tránh ra sau, có chút ngượng ngùng: “Không sao đâu, tôi có thể ngồi được, còn chưa đến giờ về, tôi không thể đi được”

Lục Lê cau mày: “Biết cô chăm chỉ rồi, không cần phải cố gắng biểu hiện nữa, đi theo tôi”

“Không phải biểu hiện... tôi chỉ là muốn kiếm thêm tiền làm thêm giờ.” Lâm Hinh khổ sở nói: “Đã quá nửa giờ rồi, tiền làm thêm giờ đã sắp tới tay rồi, cho dù Ngài là Lục Tổng, cũng không thể bắt ép tôi đi…”

Lục Lê im lặng, cuối cùng cũng mềm mỏng: “Được rồi, tôi đi lấy thuốc hạ sốt cho cô, cô ngồi yên đó”

Nhìn bóng dáng Lục Lê biến mất ở giữa thang máy, Lâm Hinh dụi dụi mắt, thầm nghĩ, chắc cô bị sốt đến hồ đồ rồi, ở công ty nhiều năm như thế, cô chưa thấy Lục Lê đối xử dịu dàng với nhân viên nào như vậy. Nhưng chỉ một lát sau, Lâm Hinh ngây ngốc, cô nhìn thấy Lục Lê, có lẽ thật sự cô bị sốt đến nỗi đầu óc cũng hồ đồ luôn rồi, ngốc ngếch phun ra một câu: “Anh thực sự là Lục Lê?”

Lục Lê bị cô hỏi cũng ngây người: “Sao lại không đúng? Mau uống thuốc đi”

Lâm Hinh nhận lấy cốc nước ấm anh đưa tới: “Anh đừng đối xử dịu dàng với tôi như vậy nha… “ cô bây giờ, rất dễ bị đắm chìm. Đến lúc đó lại mặt dày quấn quýt, chịu thiệt thòi còn anh thì…

Nhìn Lâm Hinh ngoan ngoãn uống thuốc, Lục Lê ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: “Thật ra, tôi có một vấn đề muốn hỏi Lâm tiểu thư” Vẻ mặt anh khổ sơ hỏi: “Ai cũng nói trời sinh phụ nữ có mẫu tính (bản năng của người mẹ), Lâm tiểu thư có thể nói cho tôi biết làm thế nào để chăm lo cho một đứa trẻ không? Nói ra thì thật hổ thẹn, chuyện đứa bé trong nhà, tôi thực sự chưa nói với ai, người biết chuyện chỉ có vài người, mà phụ nữ thì lại không có, cho nên…”

Lâm Hinh đã hiểu rõ ý tứ của Lục Lê, biết rõ anh đang hỏi làm thế nào để chăm lo cho Lục Kiên Cường, ánh mắt Lâm Hinh sáng rực, mặc dù vẫn còn sốt cao, sắc môi vẫn nhợt nhạt, nhưng cô vẫn ngồi thằng người, từng chút từng chút chậm rãi truyền đạt lại cho Lục Lê, đứa bé này, cũng chính là Lục Kiên Cường, cậu nhóc thích gì, ghét gì, dễ bị dị ứng với cái gì, quần áo hay bị bẩn ở đâu, đều cẩn thận nói lại với anh…

Cô nói rất nhiệt tình, có vẻ không thấy chút mệt mỏi, Lục Lê lẳng lặng lắng nghe, bỗng nhiên anh có cảm giác, có được một người vợ như vậy, thật ra cũng không tệ, như thế cô sẽ hết lòng chăm lo cho gia đình, mang đến mọi thứ tốt nhất.

Đồng hồ báo thức trên bàn kêu “tích tắc” báo 9:30, kết thúc giờ tăng ca. Lâm Hinh gãi đầu, có chút ngượng ngùng: “Không ngờ lại nói nhiều như vậy”

Lục Lê híp mắt cười: “Xem ra Lâm tiểu thư đã nghiên cứu rất kĩ về trẻ con, nghe qua có vẻ cũng đã chăm lo cho một đứa bé đáng yêu nào đó”

Nụ cười trên mặt Lâm Hinh cứng đờ, nói: “ha ha… Cháu của tôi thường xuyên đến nhà chơi. Cho nên tôi khá rõ”. Cô vừa nói, vừa định đứng dậy thu dọn đồ đặc, bỗng nhiên chân mềm nhũn, thân thể hơi nghiêng sang một bên, Lục Lê vội vươn tay kéo cô. Nhưng Lâm Hinh cứ như là bị phỏng, muốn tránh né đụng chạm của anh, kéo hụt, Lâm Hinh ngã ngồi trên đất, Lục Lê vội vàng ngồi xổm xuống đỡ cô: “Cô làm sao vậy?”

Lục Lê tìm mình ôm ghế, chậm rãi đứng dậy: “À… không có việc gì… chỉ là bị sốt cao nên hơi chóng mặt.”

Lục Lê cũng không nói gì thế, nói: “Tôi đưa cô về”

Lâm Hinh ngồi ở ghế sau, đầu tựa vào cửa kính, cái lạnh từ cửa sổ bằng kính khiến cô có chút thoải mái, cô không ngừng cựa quậy, trong miệng bắt đầu nói mơ. Lục Lê cau mày, chẳng hiểu tại sao lại nổi giận với cô: “Cho cô về sớm, giờ người bị thiệt là ai!”

“Không liên quan đến tôi, tôi lấy được tiền làm thêm giờ là được.”

“Tiền làm thêm giờ nhiều như vậy sao, tôi có thể cho cô”

“Khác nhau mà” Đầu Lâm Hinh đang tựa vào cửa kính ngẩng lên, cô mở mắt ra, trong đôi mắt có chút lấp lánh: “Rất khác nhau mà”

Lục Lê không hiểu, dù sao cũng là tiền cả, có gì khác với giống chứ.

Lục Lê dừng xe ở trước nhà Lâm Hinh, lấy chìa khoá trong túi xách của cô, đỡ cô vào trong, đặt lên giường. Lục Lê quan sát một vòng căn phòng nhỏ ấm áp, được Lâm Hinh quét dọn sạch sẽ, ở góc phòng còn để rất nhiều đồ chơi của Lục Kiên Cường, từ nhỏ đến lớn, như muốn thể hiện quá trình lớn lên của đứa nhỏ, trên tường trong phòng còn có một vài vết gạch, nhìn kĩ ra thì, chính là vết đánh dấu khi mẹ giúp con đo chiều cao.

Lục Lê trong lòng có chút mất mát, thân làm cha, mà anh không được tham gia vào quá trình trưởng thành của con, làm một người đàn ông, anh đúng là một kẻ vô trách nhiệm.

Vì sao, Lâm Hinh không chịu nói với anh? Cô còn giấu giếm anh nhiều chuyện như vậy.

“Kiên Cường,…. Con phải kiên cường, mẹ… cũng phải kiên cường” Lâm Hinh sốt cao mê sảng, cả người ướt đẫm mồ hôi , nức nở, Lục Lê đặt chiếc khăn mặt lạnh lên trán cô, rồi ngồi xuống bên cạnh cô: “Rốt cuộc là em từ đâu xuất hiện? Vì sao có Lục Kiên Cường?”

“Xin lỗi… Xin lỗi..” Lâm Hinh sốt cao, đầu óc mơ hồ hỗn loạn, không biết cô mơ thấy gì mà khóc nức nở, Lục Lê giúp cô lau sạch những giọt nước mắt, trên gối cũng ướt đẫm một vùng. Rốt cuộc cô đã mơ thấy điều gì, tại sao lại áy náy đến vậy?”

Lần đầu tiên, Lục Lê nghĩ, hoá ra có người lại hấp dẫn đến vậy, khiến anh không thể không để tâm.

“Lục Lê, xin lỗi.” Lục Lê ngẩn người, cô đang xin lỗi anh sao? Anh ghé sát tai lại gần miệng cô, cẩn thận lắng nghe: “Phương tiểu thư, xin lỗi…” Nghe được câu nói này, Lục Lê sửng sốt, trong ấn tượng của anh, anh có một mối quan hệ rất lâu, “Phương tiểu thư” thì chỉ có Phương Tranh, đó là bạn gái cũ của anh, sáu năm trước bọn họ chia tay vì không hợp nhau, Phương Tranh đã đi sang Anh.



Thế nhưng, Lâm Hinh và Phương Tranh có quan hệ gì…. Chờ một chút, sáu năm trước? Tính toán cẩn thận lại, thì chẳng phải là cô có thai Lục Kiên Cường vào sáu năm trước sao?”

Mặt mày Lục Lê sa sầm, bỗng nhiên cảm thấy, năm đó anh cứ cho rằng chỉ đơn giản là chia tay, hoá ra không hề đơn giản như thế.

Đêm nay, Lục Lê về nhà, Lục Kiên Cường vẫn bám lấy anh hỏi: “Mẹ con đâu? Mẹ con đâu? Không phải ba nói sẽ cưới mẹ về sao?” Bình thường, tên nhóc này tỏ vẻ như ông cụ, nhưng thật sự trong lòng vẫn rất nhớ mẹ, dù sao, Lâm Hinh cũng là một người mẹ tốt.

“Cưới mẹ con là chuyện đơn giản như vậy sao?” Lục Lê nhéo má Lục Kiên Cường: “Chờ ba bắt mẹ con mở miệng ra đã” Bước chân anh đột ngột dừng lại, bỗng nhiên nhớ ra một việc: “Mẹ con rất cần tiền sao?”

Lục Kiên Cường quệt miệng nói: “Ông ngoại bị ốm nên cần rất nhiều tiền.”

“Cần rất nhiều? Người thân trong nhà đâu? Sao không giúp một tay?”

“Cũng có cho vay, nhưng về sau khi nhìn thấy mẹ, bọn họ đều tỏ ra hung dữ, con không thích bọn họ, sau đó mẹ lấy tiền tiết kiệm của mình ra dùng, mẹ nói vay người, đằng nào cũng phải trả, nên không vay mượn nữa” Lục Kiên Cường nói xong liền tủi thân, xem ra những ngày tháng này cậu nhóc không sống tốt cho lắm. Hơn nữa, cậu nhóc nhớ kĩ như vậy, chắc canh là chuyện xảy ra gần đây. Lâm Hinh cầm tiền tiết kiệm đi trả nợ, lại còn muốn tự mình gánh vác tiền thuốc men cho cha, hoá ra, Lâm Hinh phải đưa con đến đây cho anh, thực sự là đã đường cùng rồi..

Hoá ra, cô gái này có chí khí, kiên cường như vậy

Lục Kiên Cường bị sốt, Lục Lê đoán rằng có lẽ ngày đó anh mang theo vius trên người Lâm Hinh về nên lây cho Lục Kiên Cường. Anh giả vờ vô tình nói với Lâm Hinh việc Lục Kiên Cường bị ốm, lại không cẩn thận buột miệng nói bệnh viện và số phòng cho cô. Biết ngày đó, Lâm Hinh sẽ lén đến gặp con, Lục Lê đặc biệt phân phó cho quản gia không được xuất hiện ở bệnh viện, để tránh cho Lâm Hinh không phải căng thẳng.

Lục Lê lặng lẽ đi theo Lâm Hinh tới bệnh viện, anh nghĩ gần đây anh bị cuồng theo dõi rồi, luôn đi theo phía sau Lâm Hinh, muốn nhìn thấy thế giới của cô ra sao.

Nhìn Lâm Hinh đi vào phòng bệnh của Lục Kiên Cường, anh lặng lẽ đứng ở ngoài cửa phòng. Nghe thấy tiếng Lục Kiên Cường gọi: “Mẹ... mẹ”

Sau đó, anh nghe thấy tiếng nấc nghẹ ngào, cô luôn không khóc thành tiếng.

Lòng bàn tay Lục Lê căng thẳng, trong ngực không biết vì sao chợt đau nhức. Cô thương Lục Kiên Cường đến vậy, lại phải đưa con đến cạnh anh, không nhìn thấy cũng không được gặp, anh có thể tưởng tượng ra, là một người mẹ, cô đã phải kiên nhẫn, đau khổ đến mức nào.

Lục Lê nghĩ, anh nhẫn nại trên thương trường, có thể chẳng có được sự kiên cường của Lâm Hinh, chuyện này, anh không nhịn nổi nữa. Nếu Lâm Hinh không chịu nói, vậy thì anh nói cho cô rõ, bọn họ kết hôn đi, cho con trai một gia đình hoàn chỉnh, để cho cô không còn phải sống vất vả như thế nữa.

Anh… sẽ che chở cho hai mẹ con cô.

“Mẹ! Mẹ. Mẹ gả cho ba rồi sao? Sau đó chúng ta cùng nhau ở một nhà, cùng nhau ăn đồ của ba, uống trà của ba, tiêu tiền của ba?

“Không được, mẹ không thể như vậy.” Tiếng nói Lâm Hinh truyền tới, “Mẹ có lỗi với ba, cho dù ở đâu, con phải ngoan ngoãn chữa bệnh, đợi khỏi rồi, mẹ sẽ quay lại thăm con, có được không?”

“Mẹ , mẹ lại muốn đi sao?” tiếng nói của Lục Kiên Cường hoà cùng tiếng nức nở, cậu nhóc vốn không phải là một đứa trẻ thích khóc nhè: “Mẹ, mẹ ở lại thêm một lúc nữa được không? Con nhớ mẹ. Mẹ gả cho ba không được sao?”

“Ba con không thích mẹ, sao mẹ có thể gả cho ba được? Con phải kiên cường lên, đừng khóc, cũng đừng nói cho ba con biết, mẹ đến thăm con”

“Thật đáng tiếc, tôi đã biết rồi” Lục Lê đẩy cửa đi vào, chăm chú nhìn Lâm Hinh, “Lâm tiêu thử nói xem, em đã làm sai chuyện gì mà cứ trốn tránh tôi, không thì nói xem, tôi đã làm sai chuyện gì, mà em phải đối xử với tôi như vậy?”

Lâm Hinh lại càng hoảng sợ, đứng dậy, kinh hãi nhìn Lục Lê: “Anh… vì sao anh…”

Lục Lê chậm rãi đi vào trong phòng, nghiêm mặt nhìn Lâm Hinh: “Lâm tiểu thư đã đánh giá tôi quá thấp rồi, em nghĩ tôi vô dụng vậy sao?”

Lâm Hinh siết chặt năm tay, nhớ lại những sự việc đã xảy ra mấy ngày qua, run giọng nói: “Anh đã biết tất cả...” Lục Lê khoang tay, lẳng lặng nhìn cô, chờ cô nói rõ ràng mọi chuyện, ai ngờ Lâm Hinh suy nghĩ một lúc, nghiến răng một cái, rồi đẩy mạnh Lục Lê, vội vã chay đi, đúng là….

Chạy Trốn?

Bị Lâm Hinh đẩy ngã xuống đất, Lục Lê ngẩn cả người, Lục Kiên Cường tức giận gọi: “Sao chân cha là yếu như vậy? Vừa đẩy một cái đã ngã! Mẹ trốn rồi!” Lúc này Lục Lê mới phản ứng lại, trong lòng nổi giận, cởi phăng áo khoác vứt xuống đất, tức giận nói: “Cô ta có thể trốn được sao!” Sau đó liền đuổi theo.

Trong lòng Lâm Hinh rất thương tâm, nước mắt nước mũi đầy mặt, sao có thể chạy nhanh, cô còn chưa đi hết một nửa cầu thang đã bị Lục Lê đuổi kịp túm gọn, đẩy cô vào tường, Lục Lê giữ chặt hai tay cô.

Tư thế này thể hiện ham muốn chiếm giữ quá mạnh mẽ, khiến cho trong lòng Lâm Hinh thấp thỏm không yên: “Lục.. Lục tổng…”

Lục Lê cười lạnh: “Đã sinh con cho tôi, còn xưng hô lạnh nhạt được như vậy?”

Sắc mặt Lâm Hinh tái nhợt, chẳng biết cô nghĩ đến điều gì, gục đầu xuống, cố nén nước mắt nói: “Thực xin lỗi”

Trong lòng đang tức giận, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp này của cô , thì đều biến sạch, anh đã suy nghĩ một đống các thứ để nói rõ ràng với Lâm Hinh.. nhưng lúc này lại không thốt nên lời, nhẫn nhịn cả nửa ngày, anh chỉ biết thở dài một tiếng nói: “Em luôn một mực nói xin lỗi tôi, tôi muốn biết nguyên nhân, không muốn nghe những điều này”

“Tôi… có thể không nói được không?”

Lục Lê “như đinh đóng cột” từ chối: “Không thể.”

Lâm Hinh nắm chặt tay thành nắm đấm, im lặng thật lâu, giống như đã quyết định, khẽ kiên định nói: “Sáu năm trước, tôi đã cưỡng ép anh”



Ngay từ đâu anh chưa bao giờ nghĩ đến lí do này, chờ đến khi tám chữ kia đi dạo một vòng trong đầu, một kẻ điềm đạm như Lục Lê cũng không nhịn được mà há hốc miệng: “Hảaa?”

Cô gái này đã không nói thì thôi, nhưng cứ nói là sẽ khiến người khác kinh sợ không ít. Anh cố nhịn hồi lâu mới đem câu : “Cưỡng ép thế nào?” vấn đề mang tính khoa học này nuốt lại vào bụng, hắng giọng tiếp tục hỏi: “Vì sao?”

“Tôi.. vẫn luôn thích anh” Lâm Hinh cúi đầu nhìn chằm chằm chân mình, “Sáu năm trước, trong cuộc họp thường niên mỗi năm của công ty anh đã uống say, tôi dìu anh về phòng, sau đó khi anh không còn tỉnh táo, tôi đã cưỡng ép anh. Lúc đó tôi không biết anh đã có bạn gái, tôi cũng không biết, anh yêu cô ấy đến vậy… Tôi…” giọng nói Lâm Hinh nghẹn lại, giống như cô rất hối hận vì chuyện năm đó, “Sáng hôm sau, Phương tiểu thư đẩy cửa phòng đi vào thì nhìn thấy tôi đang ngồi cạnh giường mặc quần áo, cô ấy không nói gì với tôi, tôi cứ thế rời đi, về sau, khi phát hiện có thai Lục Kiên Cường, lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện như vậy, tôi cảm thấy nếu như phá thai, thật giống như mình đã giết người, lại là giết chính con của mình, cho nên tôi đã thầm giữ Lục Kiên Cường lại..”

“Đã sinh đứa trẻ, vì sao em không đến tìm tôi?”

Bờ vai Lâm Hinh hơi co lại, giống như rất đau đớn, trong lòng Lục Lê cũng đau nhói, nhưng anh buộc mình phải tỏ ra lạnh lùng, nghe Lâm Hinh nói: “Tôi biết được, sau này anh và Phương tiểu thư chia tay, tôi biết rõ, chắc chắn là do tôi… Sau đó một năm, nghe nói, anh vẫn còn vương vấn, tôi thật giống như kẻ có tội, không có mặt mũi nào mà đi tìm anh.”

Quãng thời gian đó, cứ mỗi khi cô nghe thấy hai chữ “tiểu tam”, cả người đều run rẩy, cô đã trở thành kẻ thứ ba huỷ hoại tình cảm của người khác, với thân phận như vậy cũng đủ để cô hổ thẹn cả đời.

Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện này, cô vẫn thấy nghẹn trong lòng: “Xin lỗi, lúc đó tôi còn quá trẻ con, không hiểu chuyện, chỉ là trong lòng thích anh, nhưng lại không biết anh đã có người yêu, cho nên có chút kích động, định tiền trảm hậu tấu… Không nghĩ đến anh đã có bạn gái, tôi... xin lỗi!”

Lục Lê cẩn thận nghĩ lại chi tiết gì đó năm ấy, phát hiện ra có thật chuyện anh chẳng nhớ gì cả, sáu năm trước, hình như đúng là buổi sáng sau khi say rượu , thì anh và Phương Tranh chia tay, thế nhưng khi đó Phương Tranh không hề đề cập đến có một người nào đó như Lâm Hinh. Bởi lẽ khi đó tình cảm của họ cũng đã rạn nứt, quan hệ tình yêu chỉ giống như thùng rỗng kêu to, không ai can thiệp vào chuyện của ai. Về sau chuyện anh bị tổn thương, là bởi vì anh thực sự chân thành với đoạn tình cảm này, nhưng không nhận được hồi đáp như mong muốn, giống như kẻ thất bại, khiến cho anh nảy sinh cảm giác chán ghét chính mình, cũng khiến cho anh sợ hãi thứ gọi là “tình yêu” này.

Nhưng mà Lâm Hinh đã phá tan nỗi sợ hãi này, cô như một loài cỏ dại, mềm mại kiên cường, khiến cho anh có thêm lòng tin vào “tình yêu”, khiến cho anh tin tưởng cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn nếu hai người ở bên nhau.

Hiện tại, Lâm Hinh đã cố tình kết thúc mọi việc, cô không buông bỏ được đoạn tình cảm sáu năm trước không phải là vì Lục Lê, mà là chính Lâm Hinh không tin rằng bản thân cô xứng đáng được hưởng hạnh phúc.

“Em thực sự cảm thấy có lỗi với tôi” Lục Lê thu tay lại, đứng sang một bên, thả Lâm Hinh đi, “Em muốn đi, thì đi luôn đi”

Anh quả nhiên… Sau khi biết được sự thật, anh rất tức giận sao…

Lâm Hinh thất thần nhìn Lục Lê, thấy anh quay đầu đi không đáp lại cô, Lâm Hinh theo bản năng lại nói: “Xin lỗi…” Cô bước sang một bên, sau đó cúi đầu đi xuống cầu thang, chỉ là lần này, Lục Lê không hề đuổi theo…

Mặc dù về phương diện tình cảm có chút rắc rối với ông chủ, nhưng công việc thì Lâm Hinh không thể bỏ, cha cô còn đang bệnh nặng, cô còn cuộc sống của mình, còn có học phí của Lục Kiên Cường… Đúng rồi, Lục Kiên Cường đã đưa đến Lục gia rồi, về sau con sẽ được học ở trường tốt nhát, được giáo dục trong môi trường tốt nhất, thật giống như là, cô sinh đứa nhỏ này, cuộc sống sau này, đều không cần cô phải xuất hiện.

Lâm Hinh xoay người lấy nước ở trong phòng giải lao, không kìm được, nước mắt rơi vài giọt vào trong chén.

Công việc càng ngày càng nhiều, mỗi ngày Lâm Hinh đều phải tăng ca, nhưng cô rất vui, vì... cứ như này cô sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, mọi ngày, hầu như cô đều là người về muộn nhất, chỉ là, mỗi buổi tối cô vẫn luôn lơ đãng nhìn về phía thang máy, chờ mong một ngày nào đó sẽ có một người đi tới, nhàn nhạt hỏi: “A, Lâm tiểu thư, cô vẫn còn ở đây sao?” Mặc dù, cô biết, những dịu dàng của anh, đều là vì Lục Lê biết cô là mẹ của Lục Kiên Cường, nên mới biểu hiện như vậy.

Một người đàn ông như vậy, cảm thấy quá có trách nhiệm.

Chỉ cần, anh đối cô dịu dàng một chút, cô liền nộp vũ khí đầu hàng, chẳng còn sức chống cự.

Cơn buồn ngủ kéo tới, Lâm Hinh cố trợn mắt nhìn, nhịn không nổi liền gục xuống bàn ngủ gật, trong mơ, có người đã tới đắp chăn cho cô, sau đó nhẹ nhàng rời đi.

Mang chăn tới cho Lâm Hinh, Lục Lê quay trở về phòng làm việc, có chút mất kiên nhẫn nắm chặt tay, giỏi lắm, cô nhóc này lại có thể chịu đựng được, anh đã cố tình o ép cô, vậy mà cô còn chưa tới xin anh bỏ qua! Hay là… cô không nhận ra đây là ông chủ đang cố tình làm khó cô nhỉ. Nghĩ đến khả năng này, Lục Lê có chút đau đầu, xoa xoa thái dương.

Xử lí công việc xong, Lục Lê không nhịn được lại đi đến thang máy đi xuống, đứng ở tầng làm việc của Lâm Hinh, anh dựa ở cửa thang máy, không có thang máy đóng cửa, như thế thì có thể nhìn thấy Lâm Hinh, có thể nhìn thấy hành động chạy thoát của cô.

Thực sự là, Lục Lê không nhịn được mà tự phỉ nhổ chính mình, cứ tiếp tục như này, một ngày nào đó, anh sẽ không chịu nổi mà đi tìm cô trước mất.

Đang nghĩ ngợi, thân thể Lâm Hinh ở phía kia hơi động đậy, rồi tỉnh lại, Lục Lê muốn tranh đi, nhưng chân lại như mọc rễ, không thể nào bước đi, chỉ ngơ ngác đứng nhìn Lâm Hinh, giống hệt như một tên nhóc mười sáu mười bảy tuổi đây, đứng ngây ra đó khi nhìn thấy cô gái mình thầm yêu.

Anh nhìn thấy Lâm Hinh đã tỉnh, cô nhìn qua đồng hồ, có vẻ không ngờ mình đã ngủ say như chết lâu vậy, đã hơn mười giờ rồi, cô như bị giật mình, vọt đứng dậy, nhưng vì ngủ quá lâu, tê chân, lập tức lại ngồi xuống, nhưng không vịn kịp vào ghế, đặt mông xuống thì nó trượt, ngã luôn ra đất, cả buổi chẳng thấy đứng lên.

Lục Lê sốt ruột, cuối cùng nghiến răng một cái, trong miệng lẩm bẩm: “Đồ ngốc này” rồi đi nhanh tới, một tay kéo Lâm Hinh lên: “Ngã đau không?” Anh tỏ vẻ lãnh đạm, giả bộ hỏi.

Lâm Hinh nhìn thấy là anh, nhất thời liền ngây thời, rất lâu sau mới nói: “Không đau.. Lục tổng khoẻ không”

Lục Lê sầm mặt lại: “Tuyệt đối không khoẻ, có người thiếu nợ tôi không trả”

Bị ngữ khí của anh làm cho hoảng sợ, cô ngơ ngác nhìn anh, Lục Lê nghiêm mặt, chăm chú nhìn cô: “Lâm tiểu thư, tôi tin rằng cô là người rõ nhất, cô thiếu nợ tôi rất nhiều.”

“Thực xin lỗi”. Lâm Hinh cúi đầu, giọng nói buồn buồn: “Nhưng mà tôi đã đem thứ quý giá nhất trả lại cho ngài rồi., tôi thực sự… trắng tay rồi.”

Bị những lời này của cô làm cho đau nhói, rốt cục Lục Lê cũng không nhịn được đưa tay xoa đầu cô, giọng nói có chút hoà hoãn: “Nói dối, em rõ ràng còn có thứ tốt nhất chưa đưa cho tôi” Anh nhìn Lâm Hinh, rất giống bộ dáng bình thường đi lừa người nói: “Em xem, sáu năm trước, em hại tôi không có bạn gái, vậy hôm nay, em nên trở thành bạn gái tôi, nhiều năm chăm sóc con trai tôi, vậy coi đó là lãi đi. Chuyện khác, tôi đều rộng lượng, sẽ không so đo với em. Em xem như vậy được không?”

Lâm Hinh ngơ ngác nhìn anh, như không tin nổi những gì mình vừa nghe, đến lúc này, Lục Lê nói thẳng: “Làm vợ anh, làm mẹ của con anh được không? Anh yêu em.”

Cô gái này đã không chịu chủ động, vậy thì anh làm là được rồi, dù sao, kết quả cũng giống nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trăng Trong Gương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook