Chương 8
Cửu Lộ Phi Hương
03/05/2016
Editor: mèomỡ
Tần Sơ tìm trong đám bèo bên bờ sông suốt một ngày một đêm.
Cô bé ngồi ở trên trạc cây bên cạnh lẳng lặng nhìn chàng, nhìn chàng vô vọng tìm kiếm, cuối cùng nhìn chàng rốt cuộc mệt ngã vào đám bèo. Lúc đó cô bé mới đi đến, giống như ngày đó đem chàng từ nơi này trở về, lẳng lặng nhìn chàng.
“Cháu cảm thấy ta điên rồi?” Tần Sơ bỗng mở miệng.
Cô bé không trả lời.
“Ta chờ nàng một năm, ta nghĩ thời gian đó đã đủ, nàng có lẽ cũng có chút nhớ ta, ta viết một bức hưu thư, dụ nàng trở về. . . . . .” .
Cô bé rũ mắt, thầm nghĩ, đúng vậy, Tô Kính Nguyệt nhớ chàng rồi. Không có ai hiểu rõ tâm tư Tô Kính Nguyệt hơn nàng. Biết Tần Sơ viết hưu thư, sao nàng lại không hiểu mưu kế của Tần Sơ. Nếu nàng muốn rời đi, không định trở về, ai có thể bắt nàng trở về được. Là nàng muốn gặp Tần Sơ, cho nên thành toàn lý do của chàng, muốn gặp chàng. . . . . . lần cuối.
“Kết quả nàng đã trở lại, lại ở trên đường. . . . . . Nếu ta không gọi nàng trở về, có phải đến bây giờ nàng vẫn ổn không, là ta hại nàng. . . . . .”
Không, là Tô Kính Nguyệt đáng chết.
“Trước giờ đều là ta làm liên lụy nàng, đến cuối cùng nàng cũng bị ta liên lụy. . . . . .” .
Không, là chàng cứu Tô Kính Nguyệt, cứu nàng gần hai mươi năm. . . . . . .
“Vì sao ta còn sống. . . . . .” .
Cô bé nói khẽ: “Đại khái là, người chú tìm hi vọng chú sống.” Cô bé nhìn lên vách núi cao cao, “Bằng không, vách núi cao như vậy làm sao có người may mắn sống sót chứ.”
“Nàng hi vọng ta sống sót. . . . . .” Tần Sơ nỉ non, trong lúc giật mình nhớ tới mười mấy năm qua, Tô Kính Nguyệt hết lần này đến lần khác cứu chàng trong lúc nguy nan. Dù là cứu chàng từ trong biển lửa ra, hay là dắt chàng qua sông lớn kết băng, kích chàng chữa trị hai chân, đều là nàng đang nỗ lực giúp chàng sống sót, giúp chàng tiến lên.
Mà bây giờ chàng đang dùng mạng sống Tô Kính Nguyệt liều chết cứu trở về này làm cái gì. . . . . .
Tần Sơ nhắm mắt lại, cảm giác đất ướt át làm ẩm quần áo của chàng. Sau một lúc lâu, chàng mở mắt cười khổ: “Tô Kính Nguyệt thật sự là vô đạo đức.” Chàng nói, “Sao không thể để ta lựa chọn cách thoải mái hơn một chút chứ. . . . . .” .
Sau khi gặp Tô Kính Nguyệt, những đau khổ sống không bằng chết chàng gặp phải đều có Tô Kính Nguyệt cùng chàng vượt qua. Bây giờ đổi thành một mình chàng đơn độc vượt qua rồi.
Tần Sơ tìm trong đám bèo bên bờ sông suốt một ngày một đêm.
Cô bé ngồi ở trên trạc cây bên cạnh lẳng lặng nhìn chàng, nhìn chàng vô vọng tìm kiếm, cuối cùng nhìn chàng rốt cuộc mệt ngã vào đám bèo. Lúc đó cô bé mới đi đến, giống như ngày đó đem chàng từ nơi này trở về, lẳng lặng nhìn chàng.
“Cháu cảm thấy ta điên rồi?” Tần Sơ bỗng mở miệng.
Cô bé không trả lời.
“Ta chờ nàng một năm, ta nghĩ thời gian đó đã đủ, nàng có lẽ cũng có chút nhớ ta, ta viết một bức hưu thư, dụ nàng trở về. . . . . .” .
Cô bé rũ mắt, thầm nghĩ, đúng vậy, Tô Kính Nguyệt nhớ chàng rồi. Không có ai hiểu rõ tâm tư Tô Kính Nguyệt hơn nàng. Biết Tần Sơ viết hưu thư, sao nàng lại không hiểu mưu kế của Tần Sơ. Nếu nàng muốn rời đi, không định trở về, ai có thể bắt nàng trở về được. Là nàng muốn gặp Tần Sơ, cho nên thành toàn lý do của chàng, muốn gặp chàng. . . . . . lần cuối.
“Kết quả nàng đã trở lại, lại ở trên đường. . . . . . Nếu ta không gọi nàng trở về, có phải đến bây giờ nàng vẫn ổn không, là ta hại nàng. . . . . .”
Không, là Tô Kính Nguyệt đáng chết.
“Trước giờ đều là ta làm liên lụy nàng, đến cuối cùng nàng cũng bị ta liên lụy. . . . . .” .
Không, là chàng cứu Tô Kính Nguyệt, cứu nàng gần hai mươi năm. . . . . . .
“Vì sao ta còn sống. . . . . .” .
Cô bé nói khẽ: “Đại khái là, người chú tìm hi vọng chú sống.” Cô bé nhìn lên vách núi cao cao, “Bằng không, vách núi cao như vậy làm sao có người may mắn sống sót chứ.”
“Nàng hi vọng ta sống sót. . . . . .” Tần Sơ nỉ non, trong lúc giật mình nhớ tới mười mấy năm qua, Tô Kính Nguyệt hết lần này đến lần khác cứu chàng trong lúc nguy nan. Dù là cứu chàng từ trong biển lửa ra, hay là dắt chàng qua sông lớn kết băng, kích chàng chữa trị hai chân, đều là nàng đang nỗ lực giúp chàng sống sót, giúp chàng tiến lên.
Mà bây giờ chàng đang dùng mạng sống Tô Kính Nguyệt liều chết cứu trở về này làm cái gì. . . . . .
Tần Sơ nhắm mắt lại, cảm giác đất ướt át làm ẩm quần áo của chàng. Sau một lúc lâu, chàng mở mắt cười khổ: “Tô Kính Nguyệt thật sự là vô đạo đức.” Chàng nói, “Sao không thể để ta lựa chọn cách thoải mái hơn một chút chứ. . . . . .” .
Sau khi gặp Tô Kính Nguyệt, những đau khổ sống không bằng chết chàng gặp phải đều có Tô Kính Nguyệt cùng chàng vượt qua. Bây giờ đổi thành một mình chàng đơn độc vượt qua rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.