Chương 60: Tiệc tối (1)
Đảo Địch
20/07/2020
Edit: Hàn thái tử
Beta: Pi sà Thần
Ngày thứ 5 chuyển tới khu nhà trọ.
Trên khung cửa số vốn có đóng cái đinh, Hoàng Anh chỉ xén vài lỗ nhỏ trên khăn lụa, nhón chân treo lên trước cửa chớp, ánh nắng xuyên qua lớp nền màu xám tro của từng đóa hoa hồng lớn, tập trung nhìn lâu không khỏi làm người ta thấy buồn ngủ mà ngáp một cái.
Đi ra khỏi nhà, phải khóa chặt cửa lưới, gần đây cô toàn sống bằng cách đi dạo phố mua sắm, nhàn nhã thong dong đi từ nhà đến Windsor House (một trong những trung tâm mua sắm nổi tiếng nhất Hong Kong), lúc nào cũng xách theo túi lớn túi nhỏ hàng hiệu về, bởi vậy nghe được chút tin đồn về mình trên phố, ví dụ như, tiểu phú bà ở tầng 2.
Tiểu phú bà Hoàng Anh cầm chặt một xấp tiền lẻ, nằm nhoài người cạnh hành lang nhìn lên, dường như nhà nào cũng có áo cotton, tung bay trên dây phơi đồ.
Trong cha chaan teng (quán trà Hong Kong) có không ít người đến uống trà chiều, trước cửa thì có bày bán bánh tart trứng. Đến rất đúng lúc, có một mẻ tart trứng ra lò, nếu không thì còn phải đứng đợi rất lâu, khay sắt bị nướng đen thui. Sắc vàng cháy bày ra, dù không ăn cũng biết bánh xốp giòn, nhân bánh như gò núi nhỏ được phết lớp dầu vàng, toả ra mùi thơm của trứng sữa.
Hoàng Anh mua hai ly trà sữa Tất Chân [1], một ly đem về một ly uống tại chỗ, xách hai hộp nửa tá trứng tart (6 cái) theo đường cũ trở về, vì khắp nơi chỗ nào cũng là cầu thang, một tầng lại một tầng đi mãi không hết. Ngoài cửa có cô bé tên Tịnh Di đặt cái ghế làm bàn, ngồi trên thềm đá làm bài tập, giờ đang đọc sách lớp 6, lúc cô còn nhỏ, cả nhà chuyển từ Lô Châu tới Hong Kong ở.
[1] Trà sữa Tất Chân là một loại trà sữa đặc biệt chỉ Hong Kong mới có. Cơ bản thì toàn bộ trà sữa ở cha chaan teng đều dùng cách pha chế của “trà sữa Tất Chân”. Cách pha “trà sữa Tất Chân” là sau khi nấu hồng trà xong thì sẽ dùng một mảnh vải lọc bỏ các mảnh vụn trà, giúp cho nước trà mịn hơn, sau đó bỏ thêm sữa và đường. Vì mảnh vải sau khi lọc trà sẽ có màu giống như màu của tất chân, cho nên mới gọi là “trà sữa Tất Chân”.
Quen bé vào tối mấy ngày trước, lúc đó Hoàng Anh rửa sạch bát cherry xong, vừa leo lên sofa cuộn tròn thành một cục thì đã có người gõ cửa. Mở cửa nhìn thấy một bé gái cột tóc đuôi ngựa, mặc váy cotton không tay, giơ một cái tủi nhỏ in chữ Rolex, “Có phải của chị không?”
Hôm nay về đến nhà thì không tìm thấy chiếc đồng hồ này, trực giác nói cho cô biết là rơi trên đường rồi, hối hận mãi vì sự bất cẩn sơ ý của bản thân, không ngời mất rồi mà vẫn có thể lấy lại được, Hoàng Anh vội vã kéo cửa lưới, vừa đưa tay ra muốn nhận, vừa nói cảm ơn, “Đúng, cảm ơn…”
Cánh tay cô bé soạt một cái thu lại, làm Hoàng Anh bắt hụt.
“Chị nói trước đi, giá bao nhiêu?”
Hoàng Anh sững sờ, gắng sức nhớ lại một thoáng, nói giá tiền.
Cô bé đề phòng như sợ cô cướp mất, cảnh giác hé mắt nhìn chút ít tiền giấu trong lòng bàn tay, sau đó trả túi lại cho cô, lại hỏi, “Đây là đồng hồ nam, chị mua đồng hồ nam làm gì?”
Hoàng Anh nhận lấy, “Đưa cho người đàn ông của chị đó.”
“Sao em nghe mệ [2] nói là chị ở đây một mình mà.”
[2] Nguyên văn là 阿嫲 (a maa), đây là tiếng Quảng Đông, nghĩa là “bà”. Mình edit chuyển sang địa phương Huế là “mệ” (bà) cho hợp ngữ cảnh.
“Chị chỉ ở tạm thôi, qua một thời gian ngắn anh ấy sẽ tới đón chị đi.”
Cô bé “à” một tiếng, lập tức lẩm bẩm oán giận nói, “Lần sau chị cũng đừng có mà bất cẩn như thế, để người khác nhặt được là sẽ không trả lại cho chị đâu… Hại em gõ cửa cả một buổi tối!”
Tịnh Di cắn móng tay miệt mài đau khổ làm bài tập, một hộp bánh trứng tart từ trên trời rơi xuống, bé hưng phấn mở túi nilon ra, mở hộp cầm lấy một cái cái trứng tart nóng hổi, cắn một cái, vụn bánh xốp giòn bơ rơi xuống lòng bàn tay. Hoàng Anh cắm ống hút vào ly trà sữa, cũng đặt trên ghế, vuốt váy ngồi xuống cạnh bé, nhặt cây quạt trên đất lên quạt cho mình.
Sau tối đó, Hoàng Anh và bé xem như kết giao làm bạn chí cốt vong niên, nếu gặp bài tập thì sẽ dạy bé, nhưng bình thường là bé dạy Hoàng Anh tiếng Quảng Đông.
Cửa phía sau mở rộng, từ bên trong vọng ra tiếng băm thức ăn trên thớt gỗ, cẩn thận lắng nghe, còn có tiếng nước sôi sùng sục sùng sục trong nồi.
Dường như nhìn thấy con muỗi trên cẳng chân, Hoàng Anh vội vàng dậm chân một cái, dùng cây quạt đánh chân. Tịnh Di xử lý sạch một cái trứng tart, sau đó liếm vụn bánh trên tay đi, lại bắt đầu cái thứ hai, “Thực ra tiếng Quảng Đông rất đơn giản, nghe nhạc nhiều chút là sẽ biết, căn bản không cần người khác dạy, như nhạc Lê Minh [3] ấy nghe rất hay.”
[3] Lê Minh là nam diễn viên, ca sĩ Hong Kong nổi tiếng vào đầu thập niên 90. Một số ca khúc của anh được ca sĩ Việt Nam hát lại gồm “Người cô đơn tôi cô đơn” (Lam Trường), “Xin đến trong giấc mộng” (Lam Trường).
Hoàng Anh cố ý trêu chọc bé nói, “Nhưng chị thích anh Hoa [4]cơ.”
[4] Lưu Đức Hoa (Andy Lau) là nam diễn viên, ca sĩ, nhà sản xuất, nhạc sĩ Hong Kong. Một số ca khúc của anh được ca sĩ Việt Nam hát lại gồm “Sai lầm vẫn là anh” (Đan Trường / Nhật Hào), “Nào ai biết” (Lam Trường).
Tịnh Di không ăn trứng tart nữa, muốn lý luận với cô, “Nhạc Lê Minh có phong cách riêng của anh ấy, cái gì cũng dám thử, năm nay nam ca sĩ được yêu thích nhất của Kình Ca [5]nhất định là anh ấy! Anh Hoa hát không hay!”
[5] Lễ trao giải Kình Ca Kim Khú là một trong những giải thưởng âm nhạc lớn dành cho nhạc pop Hoa Ngữ ở Hong Kong. Bắt đầu từ năm 1984, hằng năm sẽ bầu ra giải thưởng “Nam, nữ ca sĩ được yêu thích nhất”, người đoạt giải thường trở thành tiêu điểm chính, được xem như là Thiên Vương của giới âm nhạc Hong Kong.
Hoàng Anh nhịn cười, “Thế nhưng trong bốn người bọn họ [6], chị thấy anh Hoa đẹp trai nhất!”
[6] Bốn người ở đây là chỉ “Tứ đại thiên vương”, tên gọi mà người hâm mộ đặt cho 4 ca sĩ trẻ của Hong Kong lần đầu xuất hiện vào cuối thập niên 1980 – đầu thập niên 1990: Trương Học Hữu, Lưu Đức Hoa, Quách Phú Thành, và Lê Minh.
Tịnh Di cảm thấy hoang đường không ngừng lắc đầu, “Chị mù chị mù rồi…”
Hoàng Anh thấy bé quay mặt vào bài tập, bèn nói vào lỗ tai bé, “Anh Hoa anh Hoa anh Hoa anh Hoa!” Sau đó lớn tiếng hát ca khúc của anh ta, “Mademoiselle, hãy để đốm lửa tình đốt cháy em và anh, ái tình như rượu ngon mỗi một giọt bất tỉnh mê say — — ” [7]
[7] Đây là bài “Mademoiselle, Hôn anh một cái”:
Tịnh Di bịt tai hét, “A — — “
Lập tức tiếng băm thức ăn dừng lại, vang lên tiếng của mẹ Tịnh Di, “La hét cái gì! Cả một buổi trưa con làm xong bài tập chưa?!”
Tịnh Di chỉ có thể tức giận nắm chặt bút, tiếp tục khổ chiến với bài tập.
Mẹ Tịnh Di nhìn ra ngoài cửa, lại nói, “Tối nay cô gói hoành thánh, con ở lại ăn cơm đi?”
Hiển nhiên là hỏi Hoàng Anh, cho nên cô xoay người lại, nói với vào trong cửa, “Vâng ạ.”
Tịnh Di liếc cô, “Chị không khách sáo nhỉ.”
Hoàng Anh véo mặt bé, “Em vừa ăn bánh trứng tart của chị đó!”
Hoành thánh nhân tôm ra khỏi nồi, một bên miệng bát sứ bị mẻ, mì nước nổi lên cùng rau hẹ. Hoàng Anh và bố mẹ Tịnh Di cùng ngồi vây quanh ăn dưới ánh đèn, nhân hoành thánh đầy ắp, cải bắp thơm ngon, bỏ thêm năng ngọt nghiền, có chút vị giòn giòn.
Lần đầu tiên nếm thử tay nghề của mẹ Tịnh Di, Hoàng Anh không khỏi tấm tắc, Tịnh Di và bố bé không giống Hoàng Anh chưa từng thấy ‘sự đời’, một người vừa ăn vừa viết thuộc lòng từ mới tiếng Anh; một người đối diện ti vi, bình luận một chút về điểm nóng thời sự.
Lúc này tin tức đang chiếu, tập đoàn Lệ Hoa cắt cử thân tín của mình vào hội đồng lập pháp, cơ bản là giam chặt Lý Quân Sán người Thượng Hải, nhưng Lý Quân Sán cũng không phải là đèn cạn dầu, ngoài việc quang minh chính đại nói bản thân trong sạch, còn biến lời nói thành hành động, kiện người vu khống ông ta ra tòa.
Tối đó, lần đầu tiên Hoàng Anh nằm trên giường trong căn phòng này, mơ một giấc mơ.
Nó là mơ, bởi vì anh chỉ ở lại một đêm.
Cả căn phòng cũng chỉ một cái điều hòa ở gian ngoài, nếu đóng cửa phòng ngủ thì sẽ phải chịu cái oi bức nhưng lại có cảm giác an toàn, hoặc mở cửa ra để hơi lạnh đi vào phòng, Hoàng Anh chọn cái sau, ngủ như thế mấy ngày cũng quen rồi.
Khoảng rạng sáng ngủ không sâu, một chuỗi kẽo kẹt kẽo kẹt chậm rãi vang lên, đánh thức cô, không cần biết, chính là tiếng kéo cửa ở bên ngoài, sau đó là tiếng cửa gỗ mở ra, có người vào nhà!
Trong nháy mắt này, Hoàng Anh cho là có kẻ trộm vào nhà, hối hận bản thân mấy ngày trước đã quá phô trương, lúc chuẩn bị đóng cửa phòng ngủ lại, một người ông xuất hiện ngoài cửa tối đen.
Chỉ dựa vào thân hình là đã có thể nhận ra anh, Hoàng Anh thở ra một hơi, “Làm em sợ muốn chết…” Sau đó duỗi tay về phía anh, để anh nhanh chóng ôm lấy cơ thể mềm mại đang tỏa ra mùi hương sữa tắm của mình.
Hơi lạnh điều hòa thổi khăn lụa trước mành che, anh ôm cô nằm nghiêng trên giường, cằm đè lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô muốn dỗ cô ngủ. Hoàng Anh cảm giác như có cái gì đó tì vào người mình, đưa tay ra phía sau, giúp anh tháo chuỗi hạt đeo trên cổ tay ra, cũng tiện tay ném xuống, cạch một tiếng rơi xuống chiếu.
“Anh cứ đến thế này, lỡ bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao?”
“Không đến nhìn em một cái, anh thực sự không yên lòng.” Đã nhiều ngày không nghe thấy giọng nói của Trần Tông Nguyệt, trầm lắng thuần hậu, nghe xong cả người cô khoan khoái, lòng bàn chân còn cọ cọ vào chân anh.
Người đàn ông đưa bàn tay thô ráp xuống dưới áo của cô, tìm thấy bụng dưới của cô, hơi thở như im lặng thở dài, cũng không mở miệng trách cô tùy hứng.
Hoàng Anh kéo tay anh ra, đặt lại trên eo chính mình, lại lần nữa ôm lấy anh, dán vào anh, nhắm mắt lại, “Em mua cho anh một chiếc Rolex, gần như tiêu hết tiền trên người, còn suýt làm mất nữa.”
Trước khi thật sự chìm vào giấc ngủ, cô lẩm bẩm nói, “… Giấu trong túi xách em, anh nhớ mang đi.”
Trời hửng sáng, hàng xóm sát vách phát ra tiếng động lớn, Hoàng Anh kéo chăn lên che đầu lại, trở mình không định rời giường, cánh tay đè phải thứ gì đó, mơ mơ màng màng lôi ra một chuỗi hạt trầm hương. Theo thông lệ buổi sáng đờ ra mấy giây, sau đó cô xòe năm ngón tay, đeo chuỗi hạt trầm hương này vào cổ tay mình, hơi rộng.
Hớn hở hào hứng tung chăn xuống giường chạy đi lật túi qua lại, Hoàng Anh liền nhướng mày, không chỉ không thấy cái đồng hồ Rolex, còn có thêm một xấp tiền mặt.
Beta: Pi sà Thần
Ngày thứ 5 chuyển tới khu nhà trọ.
Trên khung cửa số vốn có đóng cái đinh, Hoàng Anh chỉ xén vài lỗ nhỏ trên khăn lụa, nhón chân treo lên trước cửa chớp, ánh nắng xuyên qua lớp nền màu xám tro của từng đóa hoa hồng lớn, tập trung nhìn lâu không khỏi làm người ta thấy buồn ngủ mà ngáp một cái.
Đi ra khỏi nhà, phải khóa chặt cửa lưới, gần đây cô toàn sống bằng cách đi dạo phố mua sắm, nhàn nhã thong dong đi từ nhà đến Windsor House (một trong những trung tâm mua sắm nổi tiếng nhất Hong Kong), lúc nào cũng xách theo túi lớn túi nhỏ hàng hiệu về, bởi vậy nghe được chút tin đồn về mình trên phố, ví dụ như, tiểu phú bà ở tầng 2.
Tiểu phú bà Hoàng Anh cầm chặt một xấp tiền lẻ, nằm nhoài người cạnh hành lang nhìn lên, dường như nhà nào cũng có áo cotton, tung bay trên dây phơi đồ.
Trong cha chaan teng (quán trà Hong Kong) có không ít người đến uống trà chiều, trước cửa thì có bày bán bánh tart trứng. Đến rất đúng lúc, có một mẻ tart trứng ra lò, nếu không thì còn phải đứng đợi rất lâu, khay sắt bị nướng đen thui. Sắc vàng cháy bày ra, dù không ăn cũng biết bánh xốp giòn, nhân bánh như gò núi nhỏ được phết lớp dầu vàng, toả ra mùi thơm của trứng sữa.
Hoàng Anh mua hai ly trà sữa Tất Chân [1], một ly đem về một ly uống tại chỗ, xách hai hộp nửa tá trứng tart (6 cái) theo đường cũ trở về, vì khắp nơi chỗ nào cũng là cầu thang, một tầng lại một tầng đi mãi không hết. Ngoài cửa có cô bé tên Tịnh Di đặt cái ghế làm bàn, ngồi trên thềm đá làm bài tập, giờ đang đọc sách lớp 6, lúc cô còn nhỏ, cả nhà chuyển từ Lô Châu tới Hong Kong ở.
[1] Trà sữa Tất Chân là một loại trà sữa đặc biệt chỉ Hong Kong mới có. Cơ bản thì toàn bộ trà sữa ở cha chaan teng đều dùng cách pha chế của “trà sữa Tất Chân”. Cách pha “trà sữa Tất Chân” là sau khi nấu hồng trà xong thì sẽ dùng một mảnh vải lọc bỏ các mảnh vụn trà, giúp cho nước trà mịn hơn, sau đó bỏ thêm sữa và đường. Vì mảnh vải sau khi lọc trà sẽ có màu giống như màu của tất chân, cho nên mới gọi là “trà sữa Tất Chân”.
Quen bé vào tối mấy ngày trước, lúc đó Hoàng Anh rửa sạch bát cherry xong, vừa leo lên sofa cuộn tròn thành một cục thì đã có người gõ cửa. Mở cửa nhìn thấy một bé gái cột tóc đuôi ngựa, mặc váy cotton không tay, giơ một cái tủi nhỏ in chữ Rolex, “Có phải của chị không?”
Hôm nay về đến nhà thì không tìm thấy chiếc đồng hồ này, trực giác nói cho cô biết là rơi trên đường rồi, hối hận mãi vì sự bất cẩn sơ ý của bản thân, không ngời mất rồi mà vẫn có thể lấy lại được, Hoàng Anh vội vã kéo cửa lưới, vừa đưa tay ra muốn nhận, vừa nói cảm ơn, “Đúng, cảm ơn…”
Cánh tay cô bé soạt một cái thu lại, làm Hoàng Anh bắt hụt.
“Chị nói trước đi, giá bao nhiêu?”
Hoàng Anh sững sờ, gắng sức nhớ lại một thoáng, nói giá tiền.
Cô bé đề phòng như sợ cô cướp mất, cảnh giác hé mắt nhìn chút ít tiền giấu trong lòng bàn tay, sau đó trả túi lại cho cô, lại hỏi, “Đây là đồng hồ nam, chị mua đồng hồ nam làm gì?”
Hoàng Anh nhận lấy, “Đưa cho người đàn ông của chị đó.”
“Sao em nghe mệ [2] nói là chị ở đây một mình mà.”
[2] Nguyên văn là 阿嫲 (a maa), đây là tiếng Quảng Đông, nghĩa là “bà”. Mình edit chuyển sang địa phương Huế là “mệ” (bà) cho hợp ngữ cảnh.
“Chị chỉ ở tạm thôi, qua một thời gian ngắn anh ấy sẽ tới đón chị đi.”
Cô bé “à” một tiếng, lập tức lẩm bẩm oán giận nói, “Lần sau chị cũng đừng có mà bất cẩn như thế, để người khác nhặt được là sẽ không trả lại cho chị đâu… Hại em gõ cửa cả một buổi tối!”
Tịnh Di cắn móng tay miệt mài đau khổ làm bài tập, một hộp bánh trứng tart từ trên trời rơi xuống, bé hưng phấn mở túi nilon ra, mở hộp cầm lấy một cái cái trứng tart nóng hổi, cắn một cái, vụn bánh xốp giòn bơ rơi xuống lòng bàn tay. Hoàng Anh cắm ống hút vào ly trà sữa, cũng đặt trên ghế, vuốt váy ngồi xuống cạnh bé, nhặt cây quạt trên đất lên quạt cho mình.
Sau tối đó, Hoàng Anh và bé xem như kết giao làm bạn chí cốt vong niên, nếu gặp bài tập thì sẽ dạy bé, nhưng bình thường là bé dạy Hoàng Anh tiếng Quảng Đông.
Cửa phía sau mở rộng, từ bên trong vọng ra tiếng băm thức ăn trên thớt gỗ, cẩn thận lắng nghe, còn có tiếng nước sôi sùng sục sùng sục trong nồi.
Dường như nhìn thấy con muỗi trên cẳng chân, Hoàng Anh vội vàng dậm chân một cái, dùng cây quạt đánh chân. Tịnh Di xử lý sạch một cái trứng tart, sau đó liếm vụn bánh trên tay đi, lại bắt đầu cái thứ hai, “Thực ra tiếng Quảng Đông rất đơn giản, nghe nhạc nhiều chút là sẽ biết, căn bản không cần người khác dạy, như nhạc Lê Minh [3] ấy nghe rất hay.”
[3] Lê Minh là nam diễn viên, ca sĩ Hong Kong nổi tiếng vào đầu thập niên 90. Một số ca khúc của anh được ca sĩ Việt Nam hát lại gồm “Người cô đơn tôi cô đơn” (Lam Trường), “Xin đến trong giấc mộng” (Lam Trường).
Hoàng Anh cố ý trêu chọc bé nói, “Nhưng chị thích anh Hoa [4]cơ.”
[4] Lưu Đức Hoa (Andy Lau) là nam diễn viên, ca sĩ, nhà sản xuất, nhạc sĩ Hong Kong. Một số ca khúc của anh được ca sĩ Việt Nam hát lại gồm “Sai lầm vẫn là anh” (Đan Trường / Nhật Hào), “Nào ai biết” (Lam Trường).
Tịnh Di không ăn trứng tart nữa, muốn lý luận với cô, “Nhạc Lê Minh có phong cách riêng của anh ấy, cái gì cũng dám thử, năm nay nam ca sĩ được yêu thích nhất của Kình Ca [5]nhất định là anh ấy! Anh Hoa hát không hay!”
[5] Lễ trao giải Kình Ca Kim Khú là một trong những giải thưởng âm nhạc lớn dành cho nhạc pop Hoa Ngữ ở Hong Kong. Bắt đầu từ năm 1984, hằng năm sẽ bầu ra giải thưởng “Nam, nữ ca sĩ được yêu thích nhất”, người đoạt giải thường trở thành tiêu điểm chính, được xem như là Thiên Vương của giới âm nhạc Hong Kong.
Hoàng Anh nhịn cười, “Thế nhưng trong bốn người bọn họ [6], chị thấy anh Hoa đẹp trai nhất!”
[6] Bốn người ở đây là chỉ “Tứ đại thiên vương”, tên gọi mà người hâm mộ đặt cho 4 ca sĩ trẻ của Hong Kong lần đầu xuất hiện vào cuối thập niên 1980 – đầu thập niên 1990: Trương Học Hữu, Lưu Đức Hoa, Quách Phú Thành, và Lê Minh.
Tịnh Di cảm thấy hoang đường không ngừng lắc đầu, “Chị mù chị mù rồi…”
Hoàng Anh thấy bé quay mặt vào bài tập, bèn nói vào lỗ tai bé, “Anh Hoa anh Hoa anh Hoa anh Hoa!” Sau đó lớn tiếng hát ca khúc của anh ta, “Mademoiselle, hãy để đốm lửa tình đốt cháy em và anh, ái tình như rượu ngon mỗi một giọt bất tỉnh mê say — — ” [7]
[7] Đây là bài “Mademoiselle, Hôn anh một cái”:
Tịnh Di bịt tai hét, “A — — “
Lập tức tiếng băm thức ăn dừng lại, vang lên tiếng của mẹ Tịnh Di, “La hét cái gì! Cả một buổi trưa con làm xong bài tập chưa?!”
Tịnh Di chỉ có thể tức giận nắm chặt bút, tiếp tục khổ chiến với bài tập.
Mẹ Tịnh Di nhìn ra ngoài cửa, lại nói, “Tối nay cô gói hoành thánh, con ở lại ăn cơm đi?”
Hiển nhiên là hỏi Hoàng Anh, cho nên cô xoay người lại, nói với vào trong cửa, “Vâng ạ.”
Tịnh Di liếc cô, “Chị không khách sáo nhỉ.”
Hoàng Anh véo mặt bé, “Em vừa ăn bánh trứng tart của chị đó!”
Hoành thánh nhân tôm ra khỏi nồi, một bên miệng bát sứ bị mẻ, mì nước nổi lên cùng rau hẹ. Hoàng Anh và bố mẹ Tịnh Di cùng ngồi vây quanh ăn dưới ánh đèn, nhân hoành thánh đầy ắp, cải bắp thơm ngon, bỏ thêm năng ngọt nghiền, có chút vị giòn giòn.
Lần đầu tiên nếm thử tay nghề của mẹ Tịnh Di, Hoàng Anh không khỏi tấm tắc, Tịnh Di và bố bé không giống Hoàng Anh chưa từng thấy ‘sự đời’, một người vừa ăn vừa viết thuộc lòng từ mới tiếng Anh; một người đối diện ti vi, bình luận một chút về điểm nóng thời sự.
Lúc này tin tức đang chiếu, tập đoàn Lệ Hoa cắt cử thân tín của mình vào hội đồng lập pháp, cơ bản là giam chặt Lý Quân Sán người Thượng Hải, nhưng Lý Quân Sán cũng không phải là đèn cạn dầu, ngoài việc quang minh chính đại nói bản thân trong sạch, còn biến lời nói thành hành động, kiện người vu khống ông ta ra tòa.
Tối đó, lần đầu tiên Hoàng Anh nằm trên giường trong căn phòng này, mơ một giấc mơ.
Nó là mơ, bởi vì anh chỉ ở lại một đêm.
Cả căn phòng cũng chỉ một cái điều hòa ở gian ngoài, nếu đóng cửa phòng ngủ thì sẽ phải chịu cái oi bức nhưng lại có cảm giác an toàn, hoặc mở cửa ra để hơi lạnh đi vào phòng, Hoàng Anh chọn cái sau, ngủ như thế mấy ngày cũng quen rồi.
Khoảng rạng sáng ngủ không sâu, một chuỗi kẽo kẹt kẽo kẹt chậm rãi vang lên, đánh thức cô, không cần biết, chính là tiếng kéo cửa ở bên ngoài, sau đó là tiếng cửa gỗ mở ra, có người vào nhà!
Trong nháy mắt này, Hoàng Anh cho là có kẻ trộm vào nhà, hối hận bản thân mấy ngày trước đã quá phô trương, lúc chuẩn bị đóng cửa phòng ngủ lại, một người ông xuất hiện ngoài cửa tối đen.
Chỉ dựa vào thân hình là đã có thể nhận ra anh, Hoàng Anh thở ra một hơi, “Làm em sợ muốn chết…” Sau đó duỗi tay về phía anh, để anh nhanh chóng ôm lấy cơ thể mềm mại đang tỏa ra mùi hương sữa tắm của mình.
Hơi lạnh điều hòa thổi khăn lụa trước mành che, anh ôm cô nằm nghiêng trên giường, cằm đè lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô muốn dỗ cô ngủ. Hoàng Anh cảm giác như có cái gì đó tì vào người mình, đưa tay ra phía sau, giúp anh tháo chuỗi hạt đeo trên cổ tay ra, cũng tiện tay ném xuống, cạch một tiếng rơi xuống chiếu.
“Anh cứ đến thế này, lỡ bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao?”
“Không đến nhìn em một cái, anh thực sự không yên lòng.” Đã nhiều ngày không nghe thấy giọng nói của Trần Tông Nguyệt, trầm lắng thuần hậu, nghe xong cả người cô khoan khoái, lòng bàn chân còn cọ cọ vào chân anh.
Người đàn ông đưa bàn tay thô ráp xuống dưới áo của cô, tìm thấy bụng dưới của cô, hơi thở như im lặng thở dài, cũng không mở miệng trách cô tùy hứng.
Hoàng Anh kéo tay anh ra, đặt lại trên eo chính mình, lại lần nữa ôm lấy anh, dán vào anh, nhắm mắt lại, “Em mua cho anh một chiếc Rolex, gần như tiêu hết tiền trên người, còn suýt làm mất nữa.”
Trước khi thật sự chìm vào giấc ngủ, cô lẩm bẩm nói, “… Giấu trong túi xách em, anh nhớ mang đi.”
Trời hửng sáng, hàng xóm sát vách phát ra tiếng động lớn, Hoàng Anh kéo chăn lên che đầu lại, trở mình không định rời giường, cánh tay đè phải thứ gì đó, mơ mơ màng màng lôi ra một chuỗi hạt trầm hương. Theo thông lệ buổi sáng đờ ra mấy giây, sau đó cô xòe năm ngón tay, đeo chuỗi hạt trầm hương này vào cổ tay mình, hơi rộng.
Hớn hở hào hứng tung chăn xuống giường chạy đi lật túi qua lại, Hoàng Anh liền nhướng mày, không chỉ không thấy cái đồng hồ Rolex, còn có thêm một xấp tiền mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.