Chương 30: Ý nghĩ
Đảo Địch
20/07/2020
Edit: Hàn thái tử
Beta: Pi sà Thần
Tàng cây nhãn rộng lớn đung đưa trong gió, hàng xe buýt dài nóc chạm dây điện, dẫn theo một dãy taxi xanh đỏ lòe loẹt đứng sắp hàng, đi qua không gian sương mù vàng vàng, ầm ầm vang vọng.
Không nằm trong phạm vi của đèn báo hiệu, nhất định là có người trong chiếc xe con kia phát hiện ra cô, chính vì thế nên mới dừng lại, tài xế làm tròn bổn phận ra khỏi ghế lái, muốn mở cửa xe cho cô.
Vào ghế sau, Hoàng Anh kéo váy lên để tránh khỏi bị cửa kẹp, tài xế cũng vòng qua trước đầu xe quay về vô lăng, từ đầu đến cuối cô vẫn chỉ quay mặt ra ngoài cửa sổ nhìn chuỗi hình ảnh ngắt quãng dưới hoàng hôn, cũng không dám đảo mắt quan sát người đàn ông ngồi cạnh.
Mãi đến khi, Trần Tông Nguyệt lên tiếng hỏi, “Đói bụng chưa?”
Cô mới quay đầu, nhìn vào mắt anh, lại chột dạ liếc sang chỗ khác, “… Bình thường.”
Nghe câu trả lời này, anh lập tức nói với tài xế, “Đến vịnh Phụng Hiền [1].”
[1] Vịnh Phụng Hiền: khu du lịch nằm ở phía nam của thành phố Thượng Hải, giáp với biển Đông, cách trung tâm thành phố 40km, có đường ven biển kéo dài 13.7 km từ đông sang tây.
Xe hàng không bạt chở tủ lạnh TV và các loại đồ dùng trong nhà chạy qua từ bên cạnh, cản trở tầm nhìn, trong nháy mắt dường như mỗi người theo sau chân xe tản ra mỗi ngả, tất cả đèn neon đỏ trên đường đều sáng lên. Sắc trời lúc này dần dần hòa làm một với nhựa đường màu đen, hạ cửa xe xuống một chút, vẫn chưa nhìn thấy biển, nhưng lại ngửi thấy vị mặn do gió biển mang tới.
Cả quãng đường mất gần một giờ, suốt đường không nói gì, bữa tối cũng vậy.
Cả phòng ăn như một cái nhà kính trồng hoa bằng pha lê giáp biển, bàn ăn trắng tinh, chất đầy hoa hồng, trước khi từng đĩa cơm kiểu Tây sáng như tuyết được mở ra, có người đã chịu gian khổ suốt ba, năm tháng, nghiến răng, lại có người cử chỉ thản nhiên, đã quen lắm rồi.
Ví dụ như, người đàn ông ngồi trước mặt cô, ánh đèn xa hoa chiếu thẳng lên sống mũi cao thẳng của anh, anh ung dung thong thả cắt bò bít tết, thỉnh thoảng rượu đỏ nhoáng lên một cái, ly rượu trơn bóng màu đỏ đồng và khuôn mặt ung dung sáng ngời của anh, tôn lên nhau.
Lần đầu tiên tới một phòng ăn kiểu Tây xa hoa như thế, Hoàng Anh lại không hề có khẩu vị, mắt trong suốt u ám, ảm đạm ngơ ngẩn chọc mì nui, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim [2].
[2] Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: chỉ hành động cúi đầu (vì xấu hổ, hổ thẹn).
Địa điểm tốt nhất dành cho tình nhân chính là tiệc tối và nến, khắp các góc đều toát lên không khí lãng mạn, chỉ có một bàn bọn họ bên này là bách độc bất xâm, bầu không khí kỳ lạ.
Bỏ qua món chính, Hoàng Anh cầm bánh mì vàng óng lên, đầu tiên cắn một cái, có chút vui mừng, nướng giòn xốp thơm ngon, rồi dùng dao bạc phết bơ, ngắm nhìn vùng vịnh lạnh lùng ở phía xa, bất giác ăn hết một cái, lấy lại tinh thần, xoa xoa tay, lại lấy một cái khác.
Lúc trả tiền, Trần Tông Nguyệt nhấc chiếc giỏ điểm tâm bằng mây tre đựng đầy bánh mì lên, ra hiệu cho nhân viên phục vụ, “Gói hai phần.”
Hoàng Anh lập tức nhìn về phía anh. Trả tiền xong, thấy ánh mắt của cô, lúc Trần Tông Nguyệt nhìn lại cô, biểu cảm lập tức trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Cô cúi đầu, giả vờ không có gì cầm ly rượu lên. Đáng lẽ phải trò chuyện với anh, không nên tùy hứng như vậy, nhưng cô hoàn toàn không nói gì được.
Dưới ánh trăng, dung nham màu bạc cuồn cuộn ngoài khơi giữa đêm khuya, âm thanh như mìn nổ, canô theo sóng đi ra xa, cô quạnh như một viên kim cương trên biển.
Ngồi trên tấm ván gỗ trong thuyền đánh cá bị mắc cạn trên bãi cát, từng trận gió lớn thổi tới, thổi tung mái tóc dài của cô, như tấm lụa mỏng màu đen phất phơ trước mắt, lại quét vào mặt gây ngứa, cô không nhịn được buộc tóc lên, trong lúc đó, người đàn ông bên cạnh đưa bàn tay xương xương cân đối ra, vuốt sợi tóc trên mặt cô.
Môi anh rất mỏng, thoáng như lơ đãng mím lại, Hoàng Anh thu tầm mắt về, im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên nói, “Thuốc lá, có không?”
Trần Tông Nguyệt dừng lại một thoáng, xoè hai bàn tay ra, tỏ vẻ bản thân không mang theo.
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, quay đầu lại nhìn quanh hai “bảo vệ” kia, bọn họ đang dựa lên lan can trên bờ, cũng cách khá xa, tạm thời bỏ qua.
Nhưng, không có nicotin, Hoàng Anh lại càng thêm nôn nóng, không khống chế được cơn khó chịu, mà bản thân cô cũng không biết rõ nguyên nhân của cơn khó chịu này là gì.
“Tại sao để Cao Tử Khiêm đưa em về?”
Quả thật Trần Tông Nguyệt hơi không hiểu được suy nghĩ hiện giờ của cô, nhưng vẫn trả lời, “Sợ em đi một mình, trên đường không an toàn.”
Có thể do cách hỏi không đúng, Hoàng Anh cắn môi, đổi góc độ tiếp tục hỏi, “Tại sao lại là Cao Tử Khiêm?”
Trần Tông Nguyệt bất ngờ hỏi ngược lại, “Vậy em hy vọng là ai?”
“Em hy vọng là ai à?” Cô kinh ngạc lặp lại.
Vành mắt Hoàng Anh nóng lên, sắp tức chết rồi, lập tức đứng dậy đi lên sườn dốc, biết anh đang chuẩn bị theo cùng, quay đầu lại chỉ vào anh hét to, “Anh đứng lại!”
Có lẽ là khí thế tích góp gần nửa đời, dùng hết sạch.
Trần Tông Nguyệt đứng im tại chỗ, tự nhiên muốn bật cười, đồng thời cũng nhận ra cô hơi bất thường.
Mượn một hộp thuốc lá và bật lửa của “bảo vệ”, trên đường quay về, Hoàng Anh chưa kịp đến đã dừng lại châm thuốc, tay che, gió và cát dưới đế giày chỗ nào cũng chui vào, đánh ba lần mới châm được lửa.
Giẫm lên vùng cát sâu nông không đều đi trở về, cô ngồi xuống cạnh thuyền đánh cá, ngón tay kẹp điếu thuốc, trừ lần đầu ra thì cũng không hút tiếp, như đạo cụ làm nổi bật tình cảnh, không cần nhíu mày, trên mặt đều là nghi hoặc và sầu bi, “Em không hiểu…”
Hoàng Anh quay mặt lại, nhìn thẳng vào mắt anh, “Anh thấy em thích Cao Tử Khiêm?”
Biểu cảm của Trần Tông Nguyệt tựa như bừng tỉnh ngộ, “Em không thích cậu ta…”
Chẳng lẽ lúc trước cô nói chưa đủ rõ ràng, cư xử chưa đủ sáng tỏ ư?
Hoàng Anh hít một hơi thật sâu nhắm chặt mắt, hét lên, “Em không thích cậu ta, không thích, không thích!” Lại mở mắt, nhìn anh chăm chú, “Em chỉ thích anh!”
Ở phía xa nam nam nữ nữ liếc mắt đưa tình, biểu diễn tiết mục đuổi bắt cạnh biển.
Trần Tông Nguyệt vẫn đăm chiêu lo lắng dừng một lúc, nói, “Xin lỗi.”
Xin lỗi cái gì? Hoàng Anh cực kỳ sửng sốt, nước mắt cũng rơi xuống, chính mình còn không phát hiện ra.
Trần Tông Nguyệt nhận ra bản thân đã làm cô hiểu lầm, sờ má cô, lau nước mắt, “Ý của anh là, anh tưởng…”
Nếu cô không hứng thú với Cao Tử Khiêm, vậy cũng không cần nhắc lại. Trần Tông Nguyệt nắm tay cô, giải thích, “Em vẫn còn trẻ như vậy mà đã chịu theo anh, sao anh còn đòi hỏi thêm gì ở em nữa?”
Hoàng Anh vẫn đang không hiểu, nghe giọng nói trầm thấp của anh từ từ vang lên, “Chính vì thế, em muốn gì, anh cũng sẽ cho em, dù là Cao Tử Khiêm.”
Tàn thuốc bị thiêu cháy thành một đoạn dài, đứt lìa rơi trên váy cô.
Trước đây cô thấy tình yêu của mình là một loại bệnh, khó mà diễn tả.
Bây giờ phát hiện, hình như bệnh của Trần Tông Nguyệt cũng không nhẹ.
Hoàng Anh giũ tàn thuốc rơi trên váy, khụt khịt búng điếu thuốc một cái, bàn tay của anh khô ráo ấm áp, không nỡ thả ra, dứt khoát nắm chặt đồng thời chỉ tay ra sau, hỏi một câu không đầu không đuôi, “Ở trên đó, có thể thấy mặt trời mọc trên biển à?”
Trần Tông Nguyệt quay đầu lại theo tay cô, nơi cô chỉ là khách sạn Astor House, phía ngoài theo phong cách chủ nghĩa phục hưng Baroque, là khách sạn kiểu Tây điển hình, tòa nhà được xây rất cao.
“Chắc là được.”
“Này, em nghĩ… đêm này chúng ta đừng quay về.” Hoàng Anh hơi không chắc chắn, liệu có thật là anh sẽ đồng ý tất cả mọi yêu cầu hay không, “Được không?”
Trần Tông Nguyệt cầm lấy điếu thuốc của cô, tự rít một hơi, khói bay ra từ đôi môi mỏng thoáng chốc tan biến, “Để anh gọi người hỏi xem còn phòng không.” Nói xong đứng dậy, cũng tịch thu luôn hộp thuốc lá và bật lửa trong tay cô.
Còn nói cái gì cũng cho, thế mà thuốc cũng không cho hút.
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng đàn ông nổi bật đi tới sườn dốc, cô lập tức cởi giày, vứt lên thuyền đánh cá, chạy tới chỗ có nhiều sóng ngầm.
Bước qua từ cát nóng, nước biển trở nên cực kỳ lạnh lẽo, không cẩn thận bị nó từng bước nhấn chìm từ mắt cá chân lên tới tận đầu gối, mà váy của cô thì đã lay động trên mặt nước.
Có thứ gì đó cấn dưới chân, Hoàng Anh cúi người xuống, cánh tay thò xuống nước dò tìm, mò được một cái vỏ sò, cầm lên khoe với người đàn ông cũng vừa đi xuống biển.
Trần Tông Nguyệt ra vẻ nghiêm túc do dự nói, “Có thể là nhà hàng…”
Vỏ sò rơi “tõm” xuống nước.
Trần Tông Nguyệt liền không thể nhịn cười.
Ngay sau đó, sóng cuồn cuồn ập tới, làm cô mất thăng bằng, hét lên một tiếng rồi ngồi thẳng xuống, nửa người đều ngâm trong nước biển.
“Không sao chứ?” Anh lập tức đi tới, toàn bộ ống quần ước sũng.
Nắm lấy cánh tay duỗi ra của anh, Hoàng Anh muốn phục thù kéo mạnh anh xuống, cuối cùng căn bản là không kéo được.
Trần Tông Nguyệt đột nhiên hiểu ra ý đồ của cô, giả vờ ngã sấp xuống nước biển, hành động không nhanh nhẹn một chút nào.
Hoàng Anh dở khóc dở cười, hắt nước vẩy lên người anh một cái, thừa dịp anh chưa kịp phản ứng, lại nhoài ra ôm lấy anh.
Cảng tàu ở đêm cũng không thiếu tình nhân oán lữ ôm ôm ấp ấp, đều là dây dưa triền miên, chỉ có cô là tâm tình quái lạ.
Đứng trong thang máy dán giấy mỏng dính trên vách, chỉ có hai người bọn họ.
Hoàng Anh khoác khăn tắm do khách sạn cung cấp, váy ướt hoàn toàn, dán vào cơ thể đẹp đẽ nhấp nhô, vừa ngoan ngoãn đáng yêu lại vừa toát lên một vẻ phong tình.
Ngay cả giọng nói cô cũng ướt át, “Anh có biết em muốn gì nhất không?”
Trần Tông Nguyệt cởi chuỗi trầm hương ra vẩy vẩy nhẹ, nghiêng đầu nhìn cô, chờ cô giải đáp.
“Đoán thử xem.”
Anh cười dịu dàng, “Đoán không ra.”
“Tinh” một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra.
Ánh mắt của cô đột nhiên xuất hiện mấy giọt nước trong suốt, mũi cũng nhanh chóng đỏ lên.
“Em muốn anh yêu em, yêu đến mức không có em sẽ phát điên, ghen với người đàn ông khác ở gần em, anh có thể hiểu lầm em, hành hạ em thế nào cũng được, nhưng điều kiện tiên quyết là anh chỉ được yêu một mình em.”
Hoàng Anh cúi đầu che miệng lại, bật khóc.
Nếu anh từ chối thì phải làm sao bây giờ, nếu anh cảm thấy, cô là con điên bất chấp lý lẽ, rồi rời xa cô thì phải làm sao bây giờ.
Cửa thang máy đóng lại, hành lang không bóng người, dừng ở tầng này.
Người Trần Tông Nguyệt vương mùi thủy triều tối nay, ôm cô, giọng nói ấm áp vang lên bên tai cô, “… Chỉ cần em không sợ.”
Hoàng Anh sững sờ, nắm chặt ống tay áo của anh, ngẩng đầu kiên định, “Chắc chắn sẽ không.”
Beta: Pi sà Thần
Tàng cây nhãn rộng lớn đung đưa trong gió, hàng xe buýt dài nóc chạm dây điện, dẫn theo một dãy taxi xanh đỏ lòe loẹt đứng sắp hàng, đi qua không gian sương mù vàng vàng, ầm ầm vang vọng.
Không nằm trong phạm vi của đèn báo hiệu, nhất định là có người trong chiếc xe con kia phát hiện ra cô, chính vì thế nên mới dừng lại, tài xế làm tròn bổn phận ra khỏi ghế lái, muốn mở cửa xe cho cô.
Vào ghế sau, Hoàng Anh kéo váy lên để tránh khỏi bị cửa kẹp, tài xế cũng vòng qua trước đầu xe quay về vô lăng, từ đầu đến cuối cô vẫn chỉ quay mặt ra ngoài cửa sổ nhìn chuỗi hình ảnh ngắt quãng dưới hoàng hôn, cũng không dám đảo mắt quan sát người đàn ông ngồi cạnh.
Mãi đến khi, Trần Tông Nguyệt lên tiếng hỏi, “Đói bụng chưa?”
Cô mới quay đầu, nhìn vào mắt anh, lại chột dạ liếc sang chỗ khác, “… Bình thường.”
Nghe câu trả lời này, anh lập tức nói với tài xế, “Đến vịnh Phụng Hiền [1].”
[1] Vịnh Phụng Hiền: khu du lịch nằm ở phía nam của thành phố Thượng Hải, giáp với biển Đông, cách trung tâm thành phố 40km, có đường ven biển kéo dài 13.7 km từ đông sang tây.
Xe hàng không bạt chở tủ lạnh TV và các loại đồ dùng trong nhà chạy qua từ bên cạnh, cản trở tầm nhìn, trong nháy mắt dường như mỗi người theo sau chân xe tản ra mỗi ngả, tất cả đèn neon đỏ trên đường đều sáng lên. Sắc trời lúc này dần dần hòa làm một với nhựa đường màu đen, hạ cửa xe xuống một chút, vẫn chưa nhìn thấy biển, nhưng lại ngửi thấy vị mặn do gió biển mang tới.
Cả quãng đường mất gần một giờ, suốt đường không nói gì, bữa tối cũng vậy.
Cả phòng ăn như một cái nhà kính trồng hoa bằng pha lê giáp biển, bàn ăn trắng tinh, chất đầy hoa hồng, trước khi từng đĩa cơm kiểu Tây sáng như tuyết được mở ra, có người đã chịu gian khổ suốt ba, năm tháng, nghiến răng, lại có người cử chỉ thản nhiên, đã quen lắm rồi.
Ví dụ như, người đàn ông ngồi trước mặt cô, ánh đèn xa hoa chiếu thẳng lên sống mũi cao thẳng của anh, anh ung dung thong thả cắt bò bít tết, thỉnh thoảng rượu đỏ nhoáng lên một cái, ly rượu trơn bóng màu đỏ đồng và khuôn mặt ung dung sáng ngời của anh, tôn lên nhau.
Lần đầu tiên tới một phòng ăn kiểu Tây xa hoa như thế, Hoàng Anh lại không hề có khẩu vị, mắt trong suốt u ám, ảm đạm ngơ ngẩn chọc mì nui, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim [2].
[2] Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: chỉ hành động cúi đầu (vì xấu hổ, hổ thẹn).
Địa điểm tốt nhất dành cho tình nhân chính là tiệc tối và nến, khắp các góc đều toát lên không khí lãng mạn, chỉ có một bàn bọn họ bên này là bách độc bất xâm, bầu không khí kỳ lạ.
Bỏ qua món chính, Hoàng Anh cầm bánh mì vàng óng lên, đầu tiên cắn một cái, có chút vui mừng, nướng giòn xốp thơm ngon, rồi dùng dao bạc phết bơ, ngắm nhìn vùng vịnh lạnh lùng ở phía xa, bất giác ăn hết một cái, lấy lại tinh thần, xoa xoa tay, lại lấy một cái khác.
Lúc trả tiền, Trần Tông Nguyệt nhấc chiếc giỏ điểm tâm bằng mây tre đựng đầy bánh mì lên, ra hiệu cho nhân viên phục vụ, “Gói hai phần.”
Hoàng Anh lập tức nhìn về phía anh. Trả tiền xong, thấy ánh mắt của cô, lúc Trần Tông Nguyệt nhìn lại cô, biểu cảm lập tức trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Cô cúi đầu, giả vờ không có gì cầm ly rượu lên. Đáng lẽ phải trò chuyện với anh, không nên tùy hứng như vậy, nhưng cô hoàn toàn không nói gì được.
Dưới ánh trăng, dung nham màu bạc cuồn cuộn ngoài khơi giữa đêm khuya, âm thanh như mìn nổ, canô theo sóng đi ra xa, cô quạnh như một viên kim cương trên biển.
Ngồi trên tấm ván gỗ trong thuyền đánh cá bị mắc cạn trên bãi cát, từng trận gió lớn thổi tới, thổi tung mái tóc dài của cô, như tấm lụa mỏng màu đen phất phơ trước mắt, lại quét vào mặt gây ngứa, cô không nhịn được buộc tóc lên, trong lúc đó, người đàn ông bên cạnh đưa bàn tay xương xương cân đối ra, vuốt sợi tóc trên mặt cô.
Môi anh rất mỏng, thoáng như lơ đãng mím lại, Hoàng Anh thu tầm mắt về, im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên nói, “Thuốc lá, có không?”
Trần Tông Nguyệt dừng lại một thoáng, xoè hai bàn tay ra, tỏ vẻ bản thân không mang theo.
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, quay đầu lại nhìn quanh hai “bảo vệ” kia, bọn họ đang dựa lên lan can trên bờ, cũng cách khá xa, tạm thời bỏ qua.
Nhưng, không có nicotin, Hoàng Anh lại càng thêm nôn nóng, không khống chế được cơn khó chịu, mà bản thân cô cũng không biết rõ nguyên nhân của cơn khó chịu này là gì.
“Tại sao để Cao Tử Khiêm đưa em về?”
Quả thật Trần Tông Nguyệt hơi không hiểu được suy nghĩ hiện giờ của cô, nhưng vẫn trả lời, “Sợ em đi một mình, trên đường không an toàn.”
Có thể do cách hỏi không đúng, Hoàng Anh cắn môi, đổi góc độ tiếp tục hỏi, “Tại sao lại là Cao Tử Khiêm?”
Trần Tông Nguyệt bất ngờ hỏi ngược lại, “Vậy em hy vọng là ai?”
“Em hy vọng là ai à?” Cô kinh ngạc lặp lại.
Vành mắt Hoàng Anh nóng lên, sắp tức chết rồi, lập tức đứng dậy đi lên sườn dốc, biết anh đang chuẩn bị theo cùng, quay đầu lại chỉ vào anh hét to, “Anh đứng lại!”
Có lẽ là khí thế tích góp gần nửa đời, dùng hết sạch.
Trần Tông Nguyệt đứng im tại chỗ, tự nhiên muốn bật cười, đồng thời cũng nhận ra cô hơi bất thường.
Mượn một hộp thuốc lá và bật lửa của “bảo vệ”, trên đường quay về, Hoàng Anh chưa kịp đến đã dừng lại châm thuốc, tay che, gió và cát dưới đế giày chỗ nào cũng chui vào, đánh ba lần mới châm được lửa.
Giẫm lên vùng cát sâu nông không đều đi trở về, cô ngồi xuống cạnh thuyền đánh cá, ngón tay kẹp điếu thuốc, trừ lần đầu ra thì cũng không hút tiếp, như đạo cụ làm nổi bật tình cảnh, không cần nhíu mày, trên mặt đều là nghi hoặc và sầu bi, “Em không hiểu…”
Hoàng Anh quay mặt lại, nhìn thẳng vào mắt anh, “Anh thấy em thích Cao Tử Khiêm?”
Biểu cảm của Trần Tông Nguyệt tựa như bừng tỉnh ngộ, “Em không thích cậu ta…”
Chẳng lẽ lúc trước cô nói chưa đủ rõ ràng, cư xử chưa đủ sáng tỏ ư?
Hoàng Anh hít một hơi thật sâu nhắm chặt mắt, hét lên, “Em không thích cậu ta, không thích, không thích!” Lại mở mắt, nhìn anh chăm chú, “Em chỉ thích anh!”
Ở phía xa nam nam nữ nữ liếc mắt đưa tình, biểu diễn tiết mục đuổi bắt cạnh biển.
Trần Tông Nguyệt vẫn đăm chiêu lo lắng dừng một lúc, nói, “Xin lỗi.”
Xin lỗi cái gì? Hoàng Anh cực kỳ sửng sốt, nước mắt cũng rơi xuống, chính mình còn không phát hiện ra.
Trần Tông Nguyệt nhận ra bản thân đã làm cô hiểu lầm, sờ má cô, lau nước mắt, “Ý của anh là, anh tưởng…”
Nếu cô không hứng thú với Cao Tử Khiêm, vậy cũng không cần nhắc lại. Trần Tông Nguyệt nắm tay cô, giải thích, “Em vẫn còn trẻ như vậy mà đã chịu theo anh, sao anh còn đòi hỏi thêm gì ở em nữa?”
Hoàng Anh vẫn đang không hiểu, nghe giọng nói trầm thấp của anh từ từ vang lên, “Chính vì thế, em muốn gì, anh cũng sẽ cho em, dù là Cao Tử Khiêm.”
Tàn thuốc bị thiêu cháy thành một đoạn dài, đứt lìa rơi trên váy cô.
Trước đây cô thấy tình yêu của mình là một loại bệnh, khó mà diễn tả.
Bây giờ phát hiện, hình như bệnh của Trần Tông Nguyệt cũng không nhẹ.
Hoàng Anh giũ tàn thuốc rơi trên váy, khụt khịt búng điếu thuốc một cái, bàn tay của anh khô ráo ấm áp, không nỡ thả ra, dứt khoát nắm chặt đồng thời chỉ tay ra sau, hỏi một câu không đầu không đuôi, “Ở trên đó, có thể thấy mặt trời mọc trên biển à?”
Trần Tông Nguyệt quay đầu lại theo tay cô, nơi cô chỉ là khách sạn Astor House, phía ngoài theo phong cách chủ nghĩa phục hưng Baroque, là khách sạn kiểu Tây điển hình, tòa nhà được xây rất cao.
“Chắc là được.”
“Này, em nghĩ… đêm này chúng ta đừng quay về.” Hoàng Anh hơi không chắc chắn, liệu có thật là anh sẽ đồng ý tất cả mọi yêu cầu hay không, “Được không?”
Trần Tông Nguyệt cầm lấy điếu thuốc của cô, tự rít một hơi, khói bay ra từ đôi môi mỏng thoáng chốc tan biến, “Để anh gọi người hỏi xem còn phòng không.” Nói xong đứng dậy, cũng tịch thu luôn hộp thuốc lá và bật lửa trong tay cô.
Còn nói cái gì cũng cho, thế mà thuốc cũng không cho hút.
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng đàn ông nổi bật đi tới sườn dốc, cô lập tức cởi giày, vứt lên thuyền đánh cá, chạy tới chỗ có nhiều sóng ngầm.
Bước qua từ cát nóng, nước biển trở nên cực kỳ lạnh lẽo, không cẩn thận bị nó từng bước nhấn chìm từ mắt cá chân lên tới tận đầu gối, mà váy của cô thì đã lay động trên mặt nước.
Có thứ gì đó cấn dưới chân, Hoàng Anh cúi người xuống, cánh tay thò xuống nước dò tìm, mò được một cái vỏ sò, cầm lên khoe với người đàn ông cũng vừa đi xuống biển.
Trần Tông Nguyệt ra vẻ nghiêm túc do dự nói, “Có thể là nhà hàng…”
Vỏ sò rơi “tõm” xuống nước.
Trần Tông Nguyệt liền không thể nhịn cười.
Ngay sau đó, sóng cuồn cuồn ập tới, làm cô mất thăng bằng, hét lên một tiếng rồi ngồi thẳng xuống, nửa người đều ngâm trong nước biển.
“Không sao chứ?” Anh lập tức đi tới, toàn bộ ống quần ước sũng.
Nắm lấy cánh tay duỗi ra của anh, Hoàng Anh muốn phục thù kéo mạnh anh xuống, cuối cùng căn bản là không kéo được.
Trần Tông Nguyệt đột nhiên hiểu ra ý đồ của cô, giả vờ ngã sấp xuống nước biển, hành động không nhanh nhẹn một chút nào.
Hoàng Anh dở khóc dở cười, hắt nước vẩy lên người anh một cái, thừa dịp anh chưa kịp phản ứng, lại nhoài ra ôm lấy anh.
Cảng tàu ở đêm cũng không thiếu tình nhân oán lữ ôm ôm ấp ấp, đều là dây dưa triền miên, chỉ có cô là tâm tình quái lạ.
Đứng trong thang máy dán giấy mỏng dính trên vách, chỉ có hai người bọn họ.
Hoàng Anh khoác khăn tắm do khách sạn cung cấp, váy ướt hoàn toàn, dán vào cơ thể đẹp đẽ nhấp nhô, vừa ngoan ngoãn đáng yêu lại vừa toát lên một vẻ phong tình.
Ngay cả giọng nói cô cũng ướt át, “Anh có biết em muốn gì nhất không?”
Trần Tông Nguyệt cởi chuỗi trầm hương ra vẩy vẩy nhẹ, nghiêng đầu nhìn cô, chờ cô giải đáp.
“Đoán thử xem.”
Anh cười dịu dàng, “Đoán không ra.”
“Tinh” một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra.
Ánh mắt của cô đột nhiên xuất hiện mấy giọt nước trong suốt, mũi cũng nhanh chóng đỏ lên.
“Em muốn anh yêu em, yêu đến mức không có em sẽ phát điên, ghen với người đàn ông khác ở gần em, anh có thể hiểu lầm em, hành hạ em thế nào cũng được, nhưng điều kiện tiên quyết là anh chỉ được yêu một mình em.”
Hoàng Anh cúi đầu che miệng lại, bật khóc.
Nếu anh từ chối thì phải làm sao bây giờ, nếu anh cảm thấy, cô là con điên bất chấp lý lẽ, rồi rời xa cô thì phải làm sao bây giờ.
Cửa thang máy đóng lại, hành lang không bóng người, dừng ở tầng này.
Người Trần Tông Nguyệt vương mùi thủy triều tối nay, ôm cô, giọng nói ấm áp vang lên bên tai cô, “… Chỉ cần em không sợ.”
Hoàng Anh sững sờ, nắm chặt ống tay áo của anh, ngẩng đầu kiên định, “Chắc chắn sẽ không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.